Chương 01
Độ dài 1,328 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 08:33:45
“Mày bị đuổi khỏi tổ đội.”
Mọi chuyện diễn ra sau khi chúng tôi hạ gục được “Gigabrand của mặt đất”, là một trong tứ thiên vương của quân đoàn quỷ.
Sau khi quay trở lại thành phố, chúng tôi dừng chân tại khu nhà trọ.
Kết thúc bữa ăn xong, tôi được triệu tập đến phòng tá túc của dũng giả Arios.
Ba người còn lại trong đội cũng góp mặt tại căn phòng này.
Aggas, một chiến binh luôn đón đầu các cuộc tấn công của quân thù, đóng vai trò như tấm khiên bảo vệ những người đồng đội.
Lin, một phù thủy được ca tụng là vũ khí chiến lược sống, người có thể sử dụng trên cả nghìn loại phép thuật.
Mina, một nữ tư tế có thể chữa lành bất kỳ vết thương nào, thậm chí là cải tử hoàn sinh.
Ba người đồng đội đó, đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Arios…
Ai ai cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.
“Um, đợi chút đã nào, tôi vẫn chưa hiểu tình hình cho lắm, ý của anh là sao cơ ? chỉ đùa thôi ha…”
“Không có đùa gì ở đây hết.”
Arios lấy tay đập bàn với vẻ ức chế.
Tiếp đó là Aggas cũng tặc lưỡi.
“Nghiêm túc…thật sao ?”
“Ừ, tao nghiêm túc đấy.”
Trông cũng chẳng giống họ đang mông đùa một chút nào.
“Anh có thể có tôi biết lý do không ?”
“Mày còn chưa hiểu nữa hả.”
Giờ đến lượt Lin lên tiếng.
“Chỉ có duy nhất một lý do thôi. Mày là khuân vác hành lý. Không, để tao đinh chính lại, xếp mày chung hàng với khuân vác hành lý thì đúng là có lỗi thật, chính xác hơn mày chỉ là thứ rác rưởi thôi.”
“Lin, hơi quá lời rồi đấy, dù cho cậu ta có vô dụng đến thế nào đi chăng nữa, thì vẫn có lòng tự trọng mà.”
Mina cũng buông những lời cay nghiệt.
Chuyện gì đây ?.....
Tôi là thứ tồn tại như vậy trong mắt họ sao….?
“Tại sao chuyện này….chúng ta là đồng đội mà ? Tại sao lại... ?"
Nhưng chẳng ai lên tiếng trả lời.
Cứ như thể họ đang nhìn một cục rác vậy.
Hay nói đúng hơn thì, chính là như vậy đấy.
Có vẻ như chỉ mỗi tôi đang mộng tưởng rằng bản thân là một người đồng đội của họ, còn mấy người kia thì không.
“Để tao nói cho dễ hiểu này.”
Arios lại mở miệng.
“Đúng như Lin nói, mày chỉ là thứ rác rưởi của đội. Là đồ vô dụng. Không, vô dụng thì còn đỡ đấy, đằng này mày còn kéo chân mọi người lại nữa, sự tồn tại của mày chẳng khác gì cái của nợ cả.”
“Của nợ….”
“Mày ý kiến ý cò cái gì nữa hả ? Tao nào có nói sai đâu. Mày còn chẳng thể gây tý sát thương nào lên kẻ địch. Ngược lại, mày còn gặp nguy khi bị bọn chúng nhắm tới và gây phiền toái cho các đồng đội. Tất cả những gì mày có thể làm là sử dụng mấy con thú để khám phá xung quanh và mang vác hành lý.”
“…”
“Vậy đây không phải là vô dụng, thì tao nên nói thế nào nữa hả ? Nếu có lý lẽ nào hợp lý để biện minh, thì nói nghe xem nào ?”
Không có bất kỳ lời lẽ nào được thốt ra.
Những gì Arios nói đều không hề sai.
Chức nghiệp thuần thú sư, cho phép tôi tận dụng sức mạnh để ký kết hợp đồng với động vật.
Đúng như Arios đã nói, tôi chỉ có thể sử dụng những chú chim để do thám từ trên không hay lập khế ước với một chú gấu để mang vác hành lý.
Nếu ở mức độ hỗ trợ thì còn chấp nhận được.
Tuy nhiên, chức nghiệp này không phù hợp cho chuyện chiến đấu.
Tôi không có nhiều sức mạnh chỉ với việc điều khiển động vật.
Trong trận chiến với tứ thiên vương, tác hại của việc thiếu thốn sức mạnh có thể được thấy rõ.
Tôi không thể làm được gì cả.
Chỉ có thể bỏ trốn.
Tôi đang kéo chân những người đồng đội,….Tôi xin lỗi, nhưng những gì Arios nói đều chuẩn chỉ cả.
“Chúng ta là tổ đội có sứ mệnh cao cả đánh bại quỷ vương. Chỉ những kẻ được chọn mới có thể tham gia vào đội và mày lại vô tình được thuê. Mà lúc đầu thì tao có mong đợi đấy ? Có lẽ rác rưởi như mày cũng có thể hữu dụng trong vài việc cũng nên. Nhưng kết quả đúng là thất vọng mà."
“Thật sao?”
“Đủ rồi….. Mày tính làm bọn tao thất vọng thêm nữa hả ?”
“…..Lặng lẽ biến đi. Quả là phiền hà khi phải đồng hành với thằng nhóc chẳng làm được tích sự gì.”
“Sẽ rắc rối lắm nếu mày đồng hành với tao. Mày hiểu mà nhỉ ?”
“Đúng là một câu chuyện vô vọng ngay từ lúc nó bắt đầu mà. Với cả từ 2 phía mà nói, tôi phản đối chuyện này…. Nhưng mà, đây là kết quả tất yếu thôi.”
Hết người này đến người khác, họ buông những lời lẽ cay nghiệt như sát muối vào tim, tôi buồn đến nỗi suýt chút nữa đã rơi lệ.
Nuối tiếc.
Buồn tủi.
Tôi nghĩ bản thân đã cố gắng hết sức rồi, nhưng những người đồng đội lại không hề công nhận chúng.
Cảm giác như tôi đang bị chối bỏ mọi thứ vậy, còn trái tim thì bị xé toạt ra từng mảnh.
Giờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
Tôi nghĩ mọi người là những người đồng đội quan trọng.
Và kết quả là….đây sao ?
Nhưng cũng đành chịu thôi.
Đúng là tôi không đủ mạnh và gây phiền phức cho họ.
Giờ hãy thành thật tiếp nhận thôi.
“Được rồi. Từ ngày hôm nay, tôi sẽ rời khỏi tổ đội.”
“Quyết định sáng suốt đấy.”
“Cuối cùng thì mày cũng chịu làm một việc tốt rồi ha. Tao có lời khen dành cho mày vì quyết định này đó. Kyhaaaa.”
“Lin cậu lại quá lời rồi.”
“Quá ổn rồi còn gì, chúng ta đã phải khổ nhọc biết bao vì tên vô dụng này chứ ? Mina cũng nhẹ nhõm lắm, đúng không ?”
“Ừ thì tớ không thể phủ nhận được.”
“Tao vui vì cuối cùng mày cũng chịu làm một việc đúng đắn đấy, phải chứ ? Đó là rời bỏ công việc. Ahahaha…”
“….NS…”
Tôi siết chặt nắm đấm.
Những gì tôi có thể làm là “Rời bỏ” như Arios đã nói.
Tôi không thể phản bác lại được.
“Rein, để lại trang bị của mày đi.”
“Huh?”
Lời lẽ của Agga khiến tôi bị choáng váng.
“Những trang bị đó là thứ mà bọn tao thu thập được, nó không phải là đồ chơi dành cho lũ nít ranh.”
“….Hiểu rồi.”
Dĩ nhiên là mấy cái trang bị này được các đồng đội gửi lại cho tôi.
Họ sẽ không tha thứ cho tôi khi sỡ hữu chúng đâu.
“Được rồi chứ ?”
“Dao găm thánh.”
“Áo choàng ánh sáng.”
“Nhẫn bầu trời.”
Tất cả đều là những trang bị cao cấp, bạn có thể vui chơi và sống an nhàn hết phần đời còn lại chỉ với việc bán một trong số chúng.
Tôi đưa tất thảy cho Arios.
Cùng lúc đó, tôi có cảm giác như mối quan hệ giữa tôi và những người đồng đội đã hoàn toàn đổ vỡ.
Không, vốn dĩ chúng tôi ngay từ đầu đã chẳng phải là đồng đội hay là gì của nhau cả rồi.
Những người đồng đội đích thực thì sẽ không làm nên cái chuyện này đâu.
Ngay cả khi tôi có phải rời khỏi tổ đội đi chăng nữa, thì họ cũng không nên thốt lên những lời nhục mạ đó.
Khi nghĩ được đến đó, tôi chợt nhận ra trái tim mình đột nhiên trở nên nguội lạnh.
“Thật đáng tiếc khi chúng ta đã du hành cùng nhau cho đến tận bây giờ, bọn tao sẽ trả chi phí phòng trọ ở đây cho.”
“Vậy là giúp tôi rồi. Hẹn gặp lại.”
Tôi quay lưng lại với Arios.
Rồi rời khỏi căn phòng mà chẳng thèm ngoáy đầu lại.