• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 06 : Chào mừng đến thế giới dựa trên thành tích

Độ dài 11,583 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 07:20:48

Phần mở đầu + 1

Tiếng chuông ngày đầu tiên của tháng Năm vang lên. Ngay sau đó, Chiyabashira-sensei đi vào lớp, trên tay cầm một tấm áp phích được cuộn lại thành hình ống. Khuôn mặt của cô ấy lúc nào cũng trông thật hung dữ và nghiêm túc. Có phải cô đang trong thời kì mãn kinh phải không ạ? Nếu tôi mà đùa như thế thì thể nào cũng ăn một cây gậy sắt vào mắt.

“Sensei~, bộ cô đang trong thời kì mãn kinh hay gì ạ?”

Ike hỏi to điều đó. Tuy nhiên, tôi bị sốc khi biết rằng chúng tôi đang nghĩ đến cùng một điều.

“Được rồi, tiết sinh hoạt buổi sáng sẽ bắt đầu. Có ai có bất cứ câu hỏi gì trước khi chúng ta bắt đầu không? Nếu các em có điều gì thắc mắc, thì cứ thoải mái mà lên tiếng.”

Chiyabashira-sensei hoàn toàn phớt lờ Ike và tiếp tục nói. Cô ấy nói như thể hoàn toàn tin chắc rằng những học sinh có điều gì đó để hỏi. Ngay lập tức, một số bạn học giơ tay lên.

“Um, em có kiểm tra điểm của mình sáng nay, và không có điểm nào được chuyển vào cả. Chẳng phải họ sẽ cung cấp điểm vào ngày đầu tiên của tháng, và mỗi tháng hay sau? Em đã mất kiên nhẫn vì đã không thể mua nước ép mà em muốn.”

“Hondou, chẳng phải lúc trước cô đã giải thích rồi sao? ĐIểm sẽ được cung cấp cho các học sinh vào ngày đầu tiên của mỗi tháng. Và tháng này họ cũng đã cung cấp mà không xảy ra bất cứ vấn đề nào cả.”

“Uh, nhưng mà… Em không nhận được điểm nào cả.”

Hondou và Yamauchi nhìn nhau. Ike do quá bất ngờ nên không để ý đến cái nhìn của họ. Tất nhiên là sáng nay tôi cũng đã kiểm tra điểm của mình, nhưng số điểm của tôi từ hôm qua vẫn không thay đổi.

Nên tôi nghĩ rằng họ sẽ chuyển điểm sau.

“…Không lẽ mấy em lại ngốc đến thế?”

Cô ấy đang tức giận? Vui mừng? Tôi cảm thấy một cảm giác xấu đến từ Chiyabashira-sensei.

“Ngốc? Sao cơ?”

Đôi mắt của Chiyabashira-sensei hiện lên một tia sáng sắc nét khi mà Houdou lặp lại từ mà cô vừa nói như một tên ngốc.

“Ngồi xuống đi Houdou. Để cô giải thích lần nữa.”

“S-sae-chan sensei?”

Bất ngờ bởi chất giọng nghiêm khắc của cô, Houdou lập tức ngồi xuống lại chỗ của mình.

“Điểm đã được chuyển. Không hề có sai sót nào cả. Xác suất lớp này bị bỏ qua là rất thấp. Em có hiểu không?”

“Không, cho dù em có nói là mình hiểu, chúng em vẫn chưa nhận được điểm của mình…”

Biểu cảm không hài lòng hiện lên trên khuôn mặt Houdou.

Tuy nhiên, nếu điều mà Chiyabashira-sensei đang nói là sự thật…

Chẳng phải là có nghịch lí hay sao? Chẳng lẽ số điểm được chuyển là không?

Tôi đã nghi ngờ đôi chút, nhưng sự nghi ngờ của tôi đã được nâng lên.

“Hahaha, em hiểu rôi, thì ra là như thế, thưa cô. Bây giờ em đã hiểu câu đó rồi.”

Koenji vừa cười vừa la lên. Đặt một chân lên bàn, cậu ta chỉ tay về Houdo với một thái độ kiêu ngạo.

“Chúng em không nhận được bất kì điểm nào vì chúng em là học sinh lớp D.”

“Hah? Điều đó thì có nghĩa là sao. Chẳng phải là họ đã nói rằng mỗi tháng chúng ta được nhận 100,000 điểm hay sao…”

“Tao không nhớ là đã nghe về điều đó. Đúng không nào?”

Cười đểu, Koeji liền xoay người và đưa ngón tay chỉ về phía Chiyabashira-sensei.

“Thái độ của em có chút vấn đề, nhưng những gì mà Koeji đang nói thì đúng hướng rồi đấy. Không có nhiều người để ý đến những gợi ý của cô. Thất đáng buồn làm sao.”

Cả lớp liền lập tức trở nên nào động và bối rối.

“… Sensei, em có thể hỏi một câu được không? Em vẫn không hiểu cho lắm.”

Người giơ tay là Hirata. Thay vì chỉ lo cho mỗi điểm của bản thân, có vẻ như cậu hỏi để giúp những học sinh đang lo lắng trong lớp. Quả đúng như mong đợi từ lớp trưởng. Một lần nữa cậu lại là người chủ động trước.

“Làm ơn hãy cho chúng em biết tại sao chúng em không nhận được điểm nào. Nếu cô không kể, thì chúng em sẽ không bao giờ có thể hiểu được.”

Sau cùng, chúng tôi vẫn chưa được cho biết lý do tại sao chúng tôi chưa bao giờ nhận được điểm.

“Tổng cộng có 98 lượt vắng mặt và đi trễ. 391 lượt nói chuyện riêng và sử dụng điện thoại trong giờ học. Cô đếm từng trường hợp vi phạm. Trong ngôi tường này, số điểm được nhận phản ánh thành tích của lớp các em. Và với những hành vi của các em, 100,000 điểm mà các em có thể nhận được đã biến mất. Đó chính là những gì đã xảy ra.

u3855-f3247edf-a1bf-416e-8a2b-41792f95d79d.jpg

Cô đã giải thích điều này từ ngày đầu của lễ nhập học. Rằng ngôi trường này đánh giá những năng lực của các học sinh. Trong thời gian này, giá trị của các em là một con số 0. Không có gì hơn thế.”

Chiyabashira-sensei nói một cách máy móc, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Sự nghi ngờ ban đầu sau khi đến trường của tôi cuối cùng cũng được giải đáp. Dù là theo cách tệ nhất có thể, nhưng dù sao thì cũng đã được giải đáp.

Nói cách khác, mạc dù chúng tôi đã nhận được một lợi thế lớn là 100,000 điểm vào ban đầu, toàn bộ lớp D đã mất toàn bộ chỉ trong một tháng.

Tôi nghe thấy tiếng viết chì đang ghi trên giấy. Horitika đang cố gắng bình tĩnh nắm bắt tình hình trong khi vẫn đang ghi chú số lượt vắng mặt, đi trễ, và nói chuyện trong giờ học. 

“Chiyabashira-sensei, em không nhớ rằng đã nghe lời giải thích ấy lúc trước…”

“Sao cơ? Không lẽ các em không có khả năng tự hiểu mà không cần giải thích sao?”

“Theo lẽ tự nhiên. Không hề có bất cứ đề cập nào về việc cắt giảm số điểm được chuyển cho tụi em vào mỗi đầu tháng. Vì nếu nó đã được giải thích từ trước, thì em chắc rằng chúng em sẽ cố để không đi trễ và không nói chuyện riêng trong giờ học.”

“Đúng là một sự tranh cãi thú vị đấy Hirata. Tôi cũng không nhớ có giải thích cho các em các luật của việc nhận điểm vào mỗi đầu tháng. Tuy nhiên, chẳng phải các em đã được dạy rằng không được nói chuyện riêng trong giờ học và đi học đúng giờ từ khi học tiểu học sao?”

“Việc đó…”

“Cô chắc rằng các em đã được dạy. Trong 9 năm học của giáo dục bắt buộc, họ luôn nói với các em rằng những việc như thế được tán thành . Nói chuyện riêng trong giờ học và đi trễ là không tốt. Đồng thời, em vừa nói rằng các em không hiểu bởi vì tôi đã không giải thích? Cái lý do đó là không chấp nhận được. Nếu như các em hành xử như một học sinh nên làm, thì điểm của các em sẽ không bị tụt xuống 0. Đó là tránh nhiệm của chính các em.”

Không hề có chỗ nào đễ bác bỏ, lý lẽ của cô ấy vô cùng hợp lý. Sau cùng thì mọi người đều biết thế nào là hành vi tốt, hành vi xấu.

“Sau khi trở thành một học sinh năm nhất cao trung, bộ các em thật sự nghĩ rằng mỗi tháng mình sẽ được nhận 100,000 điểm mà không có bất kì hạn chế nào sao? Trong một ngôi trường được dựng nên bởi chính phủ Nhật Bản nhằm đào tạo những con người xuất sắc? Điều đó là không thể nào, cứ dùng cái đầu của mình mà suy nghĩ đi. Tại sao các em lại để những sự nghi ngờ của bản thân mãi là sự nghi ngờ chứ?”

Mặc dù Hirata trông bực bội bởi những lý lẽ hợp lý của cô, cậu ấy lấy lại bình tĩnh và lập tức nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

“Được rồi, ít nhất thì cô có thể giải thích chi tiết cho chúng em về việc điểm được tăng và giảm như thế nào không? Kể từ bây giờ chúng em sẽ luôn cố gắng để làm tốt nhất có thể.”

“Việc đó là bất khả thi. Các giáo viên không được phép tiết lộ chi tiết về cách mà chúng tôi định mức giá trị cho các học sinh. Điều này cũng tương tự như trong thế giới thực. Khi mà các em bước vào xã hôi, và tìm việc trong một ngành nào đó, họ sẽ không nói cho các em biết các em được đánh giá như thế nào đâu—việc đó là tuỳ thuộc vào công ty. Tuy nhiên… cô không cố gắng tỏ ra lạnh lùng, và cô cũng không ghét bỏ các em. Quả là một cảnh tương đáng thương tâm khi tôi phải nói với các em một điều.”

Trong lần đầu tiên của ngày hôm nay, tôi đã nhìn thấy một nụ cười nhạt trên khuôn mặt của Chiyabashira-sensei.

“Nếu tôi nói rằng mọi người hãy nhưng đi trễ và dừng việc nói chuyện trong giờ học lại… phần điểm bị trừ của các em sẽ còn không, nhưng điều đó không có nghĩa là tháng sau các em sẽ có thêm điểm….

Nói cách khác, tiền tiêu vặt tháng sau vẫn sẽ là 0 điểm.

Không đi học trễ nữa hay không nói chuyện trong lớp cũng sẽ không giúp các em quay trở lại từ dưới đáy đâu.

…Hãy nhớ kĩ điều đó—nó sẽ giúp các em.”

“Tsu…”

=

Khuôn mặt của Hirata trở nên tối sầm hơn. Một phần của lớp vẫn còn không hiểu; lời giải thích của cô ấy đã có tác dụng ngược lại. Những học sinh muốn thay đổi hành vi của họ đã nản chí. Đó là điều mà Chiyabashira-sensei, không, là ngôi trường này nhắm tới.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu sự kết thúc của tiết sinh hoạt.

“Có vẻ như chúng ta nói chuyện nhàn rỗi hơi lâu thì phải. Cô hy vọng là các em đã hiểu. Dù sao thì, chúng ta hãy chuyển sang vấn đề chính thôi nào.”

Cô trải cuốn áp phích màu trắng ra. Lấy một miếng nam châm, cô ấy dán nó lên bảng. Các học sinh nhìn vào tờ giấy, vẫn còn bối rối.

“Đây là… kết quả của mỗi lớp?”

Horitika cố phân tích tờ giấy mặc dù cô ấy chỉ mới hiểu được phân nửa. Nhưng có lẽ đó đúng là như thế.

Những lớp từ A đến D được liệt kê trên tờ giấy, với những con số ngay kế bên.

Lớp D bọn tôi với 0. Lớp C với 490. Lớp B với 650. Và lớp A có con số cao nhất là 940. Tôi đoán là 1000 điểm tương ứng với 100,000 yên ? Tất cả các lớp đều bị mất điểm theo cách nào đó.

“Này, cậu không nghĩ điều này lạ sao?”

“Ừ… những con số quá tròn.”

Horitika và tôi để ý thấy rằng có điều gì đó kì lạ với số điểm.

“Trong tháng đầu tiên, tất cả các em đã làm toàn những điều các em thích. Bây giờ nhé, trường không nói là cấm điều này. Những hành động của các em, như là nói chuyện riêng trong giờ học và đi trễ, chỉ ảnh hưởng đến số điểm mà các em nhận được. Nó cũng tương tự như cách mà các em sử dụng chúng. Các em được tự do sử dụng điểm theo cách các em muốn. Tụi cô vẫn chưa kiềm hãm cách mà các em tiêu điểm.”

“Điều này thật không công bằng! Chúng em không thể có một cuộc sống bình thường trong trường như thế được!”

Ike, người cho tới giờ vẫn giữ im lặng, hét lên.

Cả Yamauchi cũng kêu lên tỏng khổ sở. Cậu ta đã xài hết toàn bộ điểm của mình…

“Nhìn cho kĩ vào đi, lũ nhóc ngốc nghếch. Tất cả các lớp khác trừ lớp D đều có điểm. Với lượng điểm mà các em có vẫn còn đủ nhiều để các em sống thêm một tháng.”

“L-làm sao mà các lớp khác còn điểm được? Thật kì lạ…”

“Để có nói cho tụi em biết, nhưng nó không phải là do gian lận hay gì đâu. Trong tháng vừa rối, tất cả các lớp đều được đánh giá bởi cùng một luật lệ. Tuy nhiên, họ không mất nhiều điểm như các em. Đó là sự thật.”

“Làm sao… làm sao mà số điểm giữa các lớp lại cách biệt như thế?”

Hirata cũng đã để ý có gì đó lạ với những con số. Sự khác nhau giữa những số điểm quá rõ rệt.

“Cuối cùng thì các em hiểu chưa? Lý do tại sao các em được xếp vào lớp D.”

“Lý do chúng em được xếp vào lớp D? Chẳng phải là vì chúng em phù hợp với trường này hay sao?”

“Ể? Cô biết đấy, chẳng phải đó là cách vận hành của những thông thường sao?”

Mọi người nhìn lẫn nhau.

“Trong ngôi trường này, tất cả các học sinh được chia thành các lớp dựa trên tài năng. Những học sinh giỏi nhất được xếp vào lớp A. Những đứa tệ nhất thì vào lớp D. Ừ thì, đây chính là hệ thống của các trường lớn. Nói theo cách khác, lớp D chính là nơi tập hợp những kẻ thừa lại. Điều đó cũng có nghĩa là các em là những học sinh tệ nhất, những sản phẩm khiếm khuyết của ngôi trường này. Đây chính là kết quả xứng đáng với những học sinh khiếm khuyết các em.”

Khuôn mặt của Horitika đơ lại. Có vẻ như lý do thật sự đằng sau việc phân lớp thực sự làm cô ấy sốc.

Chắc chắn rồi, tốt hơn là nên xếp những người thông minh với những người thông minh, và những kẻ không có tài năng với nhau. Nếu bạn đặt những trái quýt hỏng vào chung với những quả chín, thì những quả quýt chín sẽ thối hư nhanh hơn. Hiển nhiên là Horitika kiêu ngạo sẽ sốc với cách phân chia như thế.

Tuy nhiên, việc tôi được xếp vào lớp này có lẽ là một chuyện tốt. Chỉ có một con đường để đi và đó là đi lên.

“Tuy nhiên, lớp D này là lớp đầu tiên mất hết điểm trong tháng đầu tiên. Ngược lại, tôi tán dương các em vì đã sống một cách phóng khoáng cho tới bây giờ. Thật đáng khen ngợi.”

Lời tán dương bất bình thường của Chiyabashira-sensei vang dội khắp lớp học.

“Sau khi mất hết điểm, liệu chúng em sẽ luôn nhận được không điểm mãi mãi sao?”

“Đúng rồi. Số điểm của các em sẽ ở mãi số 0 cho đến ngày tốt nghiệp. Tuy nhiên, cứ an tâm, căng-tin có thức ăn miễn phí. Nên các em không chết đâu.”

Mặc dù sống cuộc sống học đường với mức chi tổi thiểu là khả thi, nhưng có lẽ nhiều học sinh sẽ không thích điều đó. Sau cùng thì, các học sinh sống tháng này trong khi vừa thưởng thức mọi thứ xa hoa họ có thể. Rồi đột nhiên phải sống một cuộc sống tự chủ sẽ rất khó khăn với họ.

“…Rồi bây giờ chúng em sẽ bị các lớp khác trêu chọc sao?”

Sudou đá bàn cái rầm. Sau khi biết được rằng các lớp được phân chia dựa trên thành tích, mọi người sẽ trêu chọc lớp D là một nhóm những đứa ngu ngốc. Vì thế nên tuyệt vọng cũng là điều dễ hiểu.

“Sao, em vẫn còn bấu víu vào lòng kiêu hãnh của mình à, Sudou? Vậy sao em không cố gắng hết mình để biến lớp tệ nhất thành lớp giỏi nhất đi.”

“Hả?”

“Những con điểm này không chỉ nối với số tiền mà các em nhận mỗi tháng. Nó còn tượng trưng thứ hạng của lớp đấy.”

Vậy thì, nói cách khác… Ví dụ, nếu lớp D giữ được 500 điểm, chúng tôi sẽ được thăng lên thành lớp C. Thế này thì thật sự giống như đánh giá của một công ty.

“Được rồi, cô còn một tin xấu phải thông báo cho các em đây.”

Cô ấy dán một mẩu giấy nửa lên bảng đen. Trong đó liệt kê tên của toàn bộ học sinh trong lớp. Kế bên tên của mọi người đều có ghi số.

“Nhìn vào những con số này, tôi đã hiểu được rằng có nhiều đứa ngốc ở trong cái lớp này.”

Cô ấy liếc nhìn tất cả học sinh trong khi đạp đôi giày xuống sàn nhà.

“Đây chính là kết quả từ bài kiểm tra vài ngày trước. Cô rất vui sau khi nhìn thấy màn trình diễn tuyệt vời của các em. Thật lòng đấy, trong những năm cao trung các em có học được cái quái gì không?”

Trừ những học sinh đứng đầu lớp, hầu hết mọi người đều có số điểm dưới 60. Nếu bỏ qua con điểm 14 tuyệt vời của Sudou, thì áp chot là Ike với 24 điểm. Điểm trung bình là 65.

“Nếu kết quả bài kiểm tra nay được ghi nhận lại, sẽ có bảy người trong số các em đã phải thôi học. May là không phải như thế, phải không nhỉ?”

“Th-Thôi học? Cô nói thế là có ý gì?”

“Bộ cô chưa giải thích sao? Nếu các em bị điểm hỏng trong bài kiểm tra giữa kì hay bài kiểm tra cuối năm trong bất kì môn học nào, thì các em buộc phải thôi học. Trong bài kiểm tra này, thì đó sẽ là những người dưới 32 điểm. Thật tình, các em đúng là vừa khờ vừa ngốc.

“S-Sao cơ~!?”

Bảy người thất bại, hay nói cách khác là Ike và nhóm của cậu ấy, kêu lên bằng giọng bất ngờ.

Trong tờ giấy, có một đường gạch màu đỏ tách phần còn lại của lớp với bay người bọn họ, trong đó thì cao điểm nhất là Kikuchi với 31 điểm. Nói cách khác, mọi người tính từ Kikuchi trở về sau đều hỏng cả.

“Đừng đùa với em Sae-chan-sensei! Đừng có lại chuyện thôi học ra làm trò đùa chứ!”

“Cô cũng cạn lời luôn rồi. Đó là luật lệ của trường, vậy nên các em hãy chuẩn bị cho trường hợp tệ nhất.”

“Như cô giáo đã nói, ở đây có quá nhiều kẻ khờ thật.”

Đặt chân lên bàn trong khi đang dũa móng, Koenji mỉm cười.

“Ý mày là sao, Koenji!? Điểm của mày cũng nằm trong nhóm tệ đấy. »

“Fu. Mắt mày đang nhìn đâu thế, tên nhóc? Nhìn kĩ lại đi.”

“H-Hả? Này, tên của Koenji… hả?”

Dò từ dưới lên, đôi mắt của cậu tạ cuối cùng cũng hướng đến hạng cao nhất. Và sau đó—cậu ta cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên Koenji Rokusuke.

Dù cậu ta đang hoài nghi, nhưng Koenji đã đạt điểm cao nhất lớp. 90 điểm. Điều đó có nghĩa là cậu ta đã giải được câu khó nhất trong bài kiểm tra.

“Tao chưa bao giờ nghĩ rằng Sudou cũng là một tên óc bã đậu như tao…!”

Ike la lớn với sự mỉa mai trong giọng nói.

“Ô, và một điều nữa. Ngôi trường này, vốn nằm dưới sự quản lí của quốc gia, tự hào vì có số phần trăm cao số cựu học sinh đạt đến nên giáo dục cao hơn và tỉ lệ có việc làm cao. Đó là một sự thật mà ai cũng biết. Nhiều khả năng là, nhiều thành viên trong lớp này sẽ tiếp tục vào đại học hoặc tìm được việc ở một công ti nào đó.”

Điều đó là hiển nhiên. Như cô ấy đã nói, ngôi trường này có tỉ lệ học sinh kiếm được việc làm và tỉ lệ được nhận vào đại học cao nhất. Có tin đồn rằng nếu bạn tốt nghiệp thành công từ trường này, một ngôi trường đại học khó vào hay một công ty khó tham gia sẽ trở nên dễ hơn rất nhiều. Còn có tin đồn khác nói rằng tốt nghiệp từ trường này cũng như nhận được sự tiến cử để được nhận vào Đại Học Tokyo.

“Tuy nhiên… ở đời thì mọi chuyện không dễ như thế. Những người như các em, thuộc cấp độ rất thấp, sẽ gặp rắc rối khi muốn vào đại học hoặc khi kiếm việc làm.”

Từng lời của Chiyabashira-sensei vang vọng khắp phòng.

“Nói cách khác, nếu các em muốn giấc mơ vào được đại học hay kiếm được việc làm trở thành hiện thực, thì tối thiểu phải vượt qua được lớp C.”

“Điều đó cũng sai đôi chút, Hirata. Không có cách nào để thực hiện được ước mơ của các em ngoài việc vượt qua lớp A. Nhà trường không đảm bảo bất kì điều gì cho những học sinh khác.”

“Đ-Điều đó… Em chưa bao giờ nghe đến điều đó! Thế này thật vô lý!”

Yukimura, bạn đeo kính, đứng dậy. Cậu ta chính là người có cùng số điểm với Koenji.

“Thật đáng xấu hổ. Không có gì đáng khinh bỉ hơn là một đứa con trai làm loạn và hoảng hốt cả.”

Như thể cảm nhận được điều gì đó từ lời nói của Yukimira, Koenji thở dài.

“Koenji, bộ cậu không cảm thấy oán giận chút nào khi là học sinh lớp D sao?”

“Oán giận? Tại sao tôi phải cảm thấy oán giận? Tôi không hiểu.”

“Bởi vì chúng ta được nói rằng lớp chúng ta chính là tập hợp của những kẻ thừa lại, và cơ hội để chúng ta vào được cấp giáo dục cao hơn là mong manh.”

“Fu. Điều đó thật vô lý. Thậm chí tôi còn không thế trả lời lại sự ngu ngốc lớn đến mức đó.”

Koenji không hề dừng dũa móng tay. Cậu ta thậm chí còn không thèm nhìn mặt Yukimura một lần nào trong lúc nói.

“Ngôi trường này còn chưa thấy toàn bộ tiềm năng của tôi. Tôi đánh giá, tôn trọng, và trân trọng bản thôi mình rất nhiều, hơn cả những người khác. Ngay cả khi trường này xếp tôi vào lớp D, thì đối với tôi nó cũng chả có nghĩa lý gì cả. Ví dụ nhé, nếu mà tôi buộc phải thôi học khỏi trường, thì chuyện đó cũng chả sao. Rồi cuối cùng, chính ngôi trường mới phải bò lại van xin tôi quay về.”

Nghe như cái gì đó trong lời Koenji vừa phán. Liệu đó là sự nam tính, hay là tự phụ? Chắc chắn một điều rằng, nếu ta không quan tâm đến việc phân cấp các lớp học, thì nó hoàn toàn không quan trọng chút nào. Nếu cân nhắc đến trí tuệ cao vút và khả năng thể chất của cậu ta, thì muốn nghĩ là các học sinh lớp A đều giỏi hơn cậu ta thì cũng khó. Hoặc có lẽ nào lí do cậu ta bị xếp vào lớp D là bởi vì nhân cách của cậu ta không.

“Tuy nhiên, tôi sẽ không vào đại học hay tìm việc ở một nơi nào đó sau khi tôi tốt nghiệp. Tôi đã được quyết định rằng sẽ lãnh đạo Tập Đoàn Koenji trong tương lai. Vì thế nên chuyện tôi ở trong lớp A hay D không quan trọng.”

Đối với một người đã có tương lai được định sẵn, thì chắc chắn không cần phải lo về vụ lớp học.

Cạn lời để đáp trả, Yukimura ngồi xuống trở lại.

“Có vẻ như tâm trạng vui vẻ của các em đã bị phá hỏng rồi nhỉ. Nếu mà các em hiểu được mình đã được đặt vào môi trường khắc nghiệt như thế nào từ ban đầu, thì chúng ta đã không cần tiết sinh hoạt như hôm nay. Còn ba tuần nữa là đến bài kiểm tra giữa kì, vậy nên xin các em hãy tránh việc bị đuổi khỏi trường. Cô chắc chắn mọi người ở đây có thể sống sót mà không bị bất cứ điểm liệt nào. Nếu có thể, các em hãy cố gắng đối mặt với tình hình này bằng một hành vi phù hợp với những người có năng lực.”

Đóng cửa lại để nhấn mạnh, Chiyabashira-sensei bước ra khỏi lớp.

Những học sinh bị điểm liệt bỡ ngỡ. Ngay cả Sudou bình thường rất tự hào về bản thân cũng phải gục đầu xuống trong xấu hổ.

“Hết điểm rồi thì mình làm gì bây giờ?”

“Tao vừa xài hết số còn lại của mình vào hôm qua rồi…”

Ngay sau khi Chiyabashira-sensei rời khỏi lớp, cả phòng học nháo nhào hết cả lên.

“Vụ số điểm chỉ là chuyện nhỏ thôi, vấn đề thực sự là cái lớp này… Tại sao mình lại bị xếp vào lớp D cơ chứ!?”

Yukimura bực mình tuôn ra một trào. Trên trán cậu ta ướt đẫm mồ hôi.

“Khoan đã, vậy có nghĩa là chúng ta không thể vào trường đại học mà chúng ta muốn? Vậy thì ban đầu mình còn vào học trường này làm chi nữa? Không biết Sae-chan-sensei có ghét mình không…”

Toàn bộ học sinh đều bối rối.

“Mình hiểu là các cậu đều đang hoảng loạn, nhưng hãy bình tĩnh lại đã.”

Hirata cố kiểm soát lớp học, cố gắng để làm dịu đi cơn khủng hoảng.

“Tình hình này thì tụi tôi bình tĩnh sao được? Bộ việc lớp chúng ta là lớp của những kẻ thừa thãi không khiến cậu thấy bực bội sao!?”

“Dù mình có bực, nhưng bây giờ chúng ta nên hiệp lực tìm cách để thoát khỏi tình hình này chẳng phải tốt hơn sao?”

“Thoát khỏi tình hình này? Ngay từ đầu, tui thậm chí đã không đồng ý với cái hệ thống cấp bậc các lớp này rồi!”

“Mình hoàn toàn hiểu cảm giác  của cậu. Tuy nhiên, cứ ngồi đây và phàn nàn cũng chả ích gì.”

“Sao cơ!?”

Yukimura đi đến chỗ Hirata và nắm lấy cổ áo của cậu ta.

“Hai người, bình tĩnh lại được không? Cô giáo đã nghiêm khắc giải thích cho chúng ta như thế cũng vì muốn khích lệ chúng ta mà thôi, phải không nào?”

Kushida lên tiếng. Cô ấy tách hai người họ ra và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Yukimura, lúc này dang cuộn lại thành nắm đấm. Yukimura, như đã dự đoán, cũng không muốn làm đau Kushida, vô thức lùi lại nửa bước.

“Còn nữa, chúng ta mới vào học có một tháng thôi mà. Như Hirata-kun đã nói, mình nghĩ rằng trong tình huống này chúng ta vẫn nên nỗ lực thì tốt hơn. Cậu nghĩ mình nói sai chỗ nào không?”

“Kh-Không, điều đó… Đương nhiên, mình không nghĩ là Kushida-san nói sai, nhưng mà…”

Cơn thịnh nộ của Yukimura đã tan thành mây khói. Kushida chân thành nhìn tất cả mọi người trong lớp D với ánh mắt—chỉ cần cả lớp chịu đoàn kết lại thì chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.

“Đ-Đúng thế. Chúng ta không nên mất bình tĩnh. Yukimura và Hirata  cũng không cần phải cãi nhau làm chi.”

“… Là lỗi của mình. Lúc nãy mình hơi mất bình tĩnh chút.”

“Không sao đâu. Mình cũng cần phải chú ý từ ngữ khi nói chuyện hơn một chút.”

Với sự giúp đỡ của Kushida Kikyou, trận cãi vã đã được giải quyết một cách trật tự,

Tôi lấy điện thoại ra và chụp lại tờ giấy ghi điểm của các lớp. Để ý thấy hành động của tôi, Horitika nhìn tôi với một biểu cảm tò mò.

“Cậu đang làm gì thế?”

“Tớ vẫn chưa hiểu được chi tiết đứng sau những con số. Chẳng phải cậu cũng ghi chú rất nhiều đó sao?”

Nếu tôi có thể hiểu được chính xác chỉ số bị trừ từ việc đi trễ và nói chuyện riêng trong giờ học, thì việc xây dựng đối sách cũng sẽ tương đối dễ.

“Chẳng phải việc tính toán với ít thông tin như vậy là hơi khó sao? Đồng thời, cho dù cậu có thể phát hiện ra được điều gì đó, thì tôi không nghỉ rằng nó sẽ giúp giải quyết được vấn đề đâu. Nói một cách đơn giản, ai trong cái lớp này cũng đều liên tục đi trễ và nói chuyện quá nhiều trong giờ học.”

Như Horitika đã nói, chỉ với chừng này thông tin trong tay thì khó để đưa ra kết luận được. Mà trông Horitika có vẻ lo lắng, thiếu đi vẻ bình tĩnh vốn có của cô ấy.

“Bộ cậu vào tường này cốt yếu là vì muốn vào đại học sao?”

“… Tại sao cậu lại hỏi thế?”

“Thì tại vì khi nghe cô giáo nói đến sự khác biệt giữa lớp A và lớp D, trông cậu rất sốc.”

“Cũng không hơn gì phản ứng của mọi người trong lớp mà, phải không nào? Cho dù chúng ta đã được giải thích trước vào ngay nhập học đầu tiên, thì tôi vẫn không thể chấp nhận được sự tiến triển mới này.”

Cũng có lý. Sợ rằng không không chỉ mỗi lớp D chúng tôi, mà ngay cả hai lớp B và C cũng bất bình mà phàn nàn. Đối với ngôi trường này, thì ngoài lớp A ra, thì những lớp còn lại đều được coi là thừa thãi. Vậy nên hướng đi đúng bây giờ là cố hết sức để nâng hạng của lớp.

“Tớ cho rằng trước khi nghĩ đến lớp A hay lớp D, thì chúng ta nên làm gì đó để đảm bảo rằng chúng ta sẽ có điểm.”

“Điểm số dù sao thì cũng chỉ là kết quả phụ của những nỗ lực trong lớp của chúng ta mà thôi. Không có điểm nào thì cũng không gây cản trở đến cuộc sống học đường của chúng ta đâu. Sau cùng thì, ngôi trường này có cung cấp miễn phí mọi thứ ở một mức độ nào đó.”

Cho dù bạn có nghĩ thế, thì đây cũng là cứu trợ hiện tại cho những người đã hết điểm.

“Không gây cản trở đến cuộc sống học đường của chúng ta sao…”

Nếu chỉ là sống thôi thì thực sự không thành vấn đề. Tuy nhiên, có nhiều thứ chỉ có thể dùng điểm mới có được. Ví dụ tiêu biểu nhât chính là phương tiện giải trí. Không có chúng thì sau này chỉ có hại…

“Tháng trước, cậu đã tiêu hết bao nhiêu điểm vậy Ayanokouji-kun?”

“Hử? Ồ, tớ đã xài bao nhiêu điểm ư. Tầm 20,000 điểm.”

Bi thảm nhất chính là những học sinh đã tiêu hết điểm. Như Yamauchi chẳng hạn, cậu ta hoảng loạn đã được một lúc rồi.

Cũng giống như Yamauchi, Ike cũng đã tiêu hết điểm.

“Mặc dù tôi cho rằng họ thật không may, nhưng đây là tự làm tự chịu, họ đang phải trả giá cho chính những sai lầm của họ.”

Chắc chắn rồi, tiêu xài hoang phí hết 100,000 điểm trong một tháng là một vấn đề cỏn con.

“Chúng ta đã bị điểm dụ ở ngay tháng đầu tiên…” 

100,000 điểm mỗi tháng. Mặc dù nghe có vẻ hư cấu, nhưng mọi người vẫn cảm thấy phấn khích.

“Tất cả mọi người, trước khi lớp học bắt đầu, mình xin mọi người hãy nghiêm túc nghe mình nói đôi lời. Đặc biệt là cậu đấy, Sudou-kun.”

Hirata đứng trên bục giảng thu hút sự chú ý của lớp học ồn ào.

“Chậc, cái giề?”

“Trong tháng này, chúng ta không nhận được điểm nào cả. Đây chính là vấn đề sẽ gây ảnh hưởng lớn đến việc sinh hoạt trong trường của chúng ta sau này. Liệu chúng ta có thể tiếp tục cho đến khi tốt nghiệp với 0 điểm như thế mãi không?”

“Tuyệt đối không!”

Một nữ sinh la lên. Hirata nhẹ nhàng gật đầu.

“Tất nhiên là không. Vì vậy, chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc cố kiếm một chút điểm trong tháng tới. Vậy nên mọi người trong lớp phải hợp tác với nhau để giải quyết vấn đề. Chúng ta nên hạn chế việc đi trễ và nói chuyện riêng. Theo lẽ thì việc sử dụng điện thoại giữa giờ học sũng bị cấm.”

“Ha? Tại sao chúng tôi phải nghe lời cậu chứ? Nếu số điểm vẫn như thế, thì không có lí gì khi chúng tôi ngưng lại.”

“Tuy nhiên, nếu chúng ta tiếp tục vi phạm, thì điểm sẽ không tăng lên. Cho dù điểm của chúng ta không thể xuống thấp hơn, nhưng vẫn sẽ tính là điểm âm.”

“Tao không hiểu. Cho dù chúng ta có chăm chỉ học hành đi nữa thì điểm cũng sẽ không tăng.”

Cảm thấy bất mãn, Sudou khoanh tay lại, cười nhạt. Để ý thấy bộ dạng của Sudou, Kushida lên tiếng.

“Chẳng phải cô giáo đã nói việc đi học đúng giờ và không nói chuyện riêng là việc hiển nhiên khi đi học hay sao?”

“Un, mình cũng nghĩ giống Kushida-san. Đó là điều hiển nhiên mà ai cũng phải làm.”

“Đấy là mấy người tự giải thích đấy nhé. Với lại nếu mấy người không biết phương pháp để chúng ta có thể tăng điểm trở lại, thì làm gì cũng chỉ tổ phí công mà thôi. Khi nào tìm được cách giúp tăng điểm trở lại rồi thì hẵng nói.”

“Tớ không vì ghét bỏ Sudou-kun mà nói thế. Xin lỗi vì đã làm cậu thấy khó chịu.”

Hirata cúi đầu trước Sudou, người đang bất bình.

“Tuy nhiên Sudou-kun này, sự thật là chúng ta không hợp tác, thì điểm của chúng ta sẽ không bao giờ tăng lại được đâu.”

“…Chúng mày làm gì không quan trọng. Chỉ là đừng lôi tao vào. Hiểu không?”

Sudou đi ra khỏi lớp, như thể ở lại khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu.

Trước khi tiết học bắt đầu thì cậu ta sẽ quay lại, hay là cậu ta đi luôn nhỉ?

“Sudou-kun quả nhiên không hiểu được tình hình. Cậu ta chính là người đi học muộn nhiều nhất. Nếu không có Sudou-kun, thì ít ra chúng ta sẽ còn lại chút điểm đấy?”

“Ừ… hắn ta quả là tên tệ nhất. Tại sao loại người như hắn ta lại cùng lớp với chúng ta cơ chứ…”

Hừ, trước sáng hôm nay thì mọi người còn tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Trước đó họ cũng chẳng than phiền gì về kẻ tệ hai Sudou cả.

Bước xuống từ bục giảng, Hirât đi tới trước lớp.

“Horitika-san và Ayanokoji-kun, tí nữa hai cậu có rảnh không? Khi tan học, tớ định sẽ thảo luận để xem chúng ta nên làm gì tiếp để tăng điểm. Tớ muốn các cậu cùng tham gia, có được không?”

“Tại sao lại là tụi tôi?”

“Tớ muốn nghe suy nghĩ của mọi người. Tuy nhiên, dù cho tớ có bảo cả lớp hãy nói lên ý kiến, thì tớ không nghĩ rằng số người chịu nghiêm túc lắng nghe sẽ được hơn một nửa.

Vậy nên cậu mới hỏi riêng hai người chúng tôi sao. Tôi không nghĩ rằng mình có thể đưa ra được ý kiến hữu ích, nhưng có tham gia cũng không hại gì. Cho dù tôi có nghĩ như thế—

“Xin lỗi, nhưng cậu hãy tìm người khác được không? Tôi không giỏi việc thảo luận nhóm cho lắm.”

“Cậu không cần ép mình phải nói gì đâu. Chỉ cần cậu có mặt là đủ tốt rồi.”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không định tham gia với mấy cậu để làm chuyện vô nghĩa.”

“Tớ nghĩ đây chính là thử thách đầu tiên cho lớp chúng ta với cương vị là một lớp đoàn kết. Vậy nên— ”

“Tôi đã nói là không muốn rồi mà. Tôi sẽ không tham gia đâu.”

Những ngôn từ tuy bình tĩnh nhưng cũng rất mạnh mẽ. Mặc dù có nghĩ đến lập trường của Hirata, nhưng Horitika lại từ chối cậu ta một lần nữa.

“V-Vậy sao. Xin lỗi nhé… Nếu cậu đổi ý, mình hi vọng cậu có thể tới tham gia.”

Horitika đã không còn để ý đến Hirata, người lúc này đã bỏ cuộc nữa.

“Còn cậu thì sao, Ayanokouji-kun?”

Thật lòng mà nói, tham gia thì cũng tốt. Dù sao thì hầu hết cả lớp cũng sẽ tham dự.

Tuy nhiên, nếu Horitika là người suy nhất không chịu tham gia, thì cậu ta có lẽ sẽ bị đối xử như Sudou mất.

“À… Xin lỗi nhé, mình không tham gia được.”

(Trans/Edit: damn son, chú nghĩ cho em ấy nhiều quá đấy.)

“…Không, người xin lỗi phải là tớ mới đúng, tự nhiên lại đường đột mời các cậu như thế. Nhưng nếu các cậu đổi ý thì cứ tự nhiên đến tham gia nhé.”

Có lẽ Hirata đã hiểu được tâm tư của tôi, hoặc cũng có thể không. Tôi không khước từ cậu ta mạnh mẽ như Horitika đã làm.

Kết thúc cuộc đối thoại, Hirata bắt đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

“Oa, Hirata đáng nể thật, vừa lên kế hoạch là bắt tay vào làm liền. Trong tình huống như thế này thì người bình thường ai cũng chán nản cả.”

“Thế cũng đúng. Nếu cậu giỏi việc xử lí các vấn đề qua bàn luận, thì sẽ không gặp khó khăn gì. Tuy nhiên, nếu tụ tập lại mà không thể đưa ra phương án giải quyết, thì càng mất bình tĩnh và rơi vào hỗn loạn thêm mà thôi. Đồng thời, tôi vẫn chưa thể khiến mình chấp nhận tình hình hiện tại.”

“‘Khiến mình chấp nhận tình hình’? Cậu nói vậy là sao?”

Horitika không hề trả lời câu hỏi của tôi, trở nên trầm lặng.

Phần 2

Đó là giờ tan học. Hirata đang đứng trên bục giảng, viết gì đó trên bảng chuẩn bị cho cuộc thảo luận.

Nhờ vào uy tín của Hirata, có vẻ như mọi người đều đến, trừ Horikita và Sudou. Hai người họ đã rời khỏi lớp rồi. Trước khi cuộc họp bắt đầu, có vẻ tôi nên sớm rời khỏi lớp luôn.

“Ayanokouji~”

Từ dưới hộc bàn, Yamauchi trưng ra bộ mặt thảm hại, trông như xác sống.

“Cái!!? C-Có chuyện gì thế?”

“Mua cái này với giá 20,000 điểm hộ tớ~. Tớ chẳng thể mua cái gì từ khi đã cạn sạch túi.”

Yamauchi đặt xuống chiếc máy chơi game cầm tay cậu ta khoe lần trước. Đừng ném rắc rối của mình vào tôi chứ…

“Nếu cậu bán cái đó cho tớ, thì tớ sẽ chơi với ai đây?”

“Làm sao tớ biết. Nó ổn mà, phải không ? Rõ ràng là cậu có lời.”

“Tớ sẽ mua nếu cậu giảm giá xuống 1000 điểm.”

“Ayanokouji~! Tớ không có ai nương tựa mà~”

“Tại sao chỉ là tớ…Tớ không thể cho những thứ mình không có được.”

Yamauchi nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước, nhưng tôi quay mặt đi vì cảm giác tội lỗi.

Có vẻ cậu ấy đã nhận ra chẳng thể dễ dàng kiếm điểm từ tôi, liền đổi sang mục tiêu khác.

“Hasebe! Đây là đặc ân dành cho bạn thân nhất của mình! Chiếc máy này chỉ với 22,000 điểm!”

Dường như cậu ta định ép Hasebe mua nó.

Hơn nữa, còn dám trơ trẽn nâng giá.

“Những người dùng hết điểm chắc phải rất khó khăn đây.”

Kushida bình luận trong khi dõi theo cuộc trao đổi của Yamauchi và Hasebe.

“Kushida, cậu không sao trong chuyện điểm chác chứ? Xét cho cùng, con gái cần nhiều thứ mà.”

“Hmm, cho đến giờ, mình đã dùng một nửa số điểm. Có vẻ mình tiêu hơi quá tháng này rồi. Kiểm soát tài chính tháng sau sẽ đầy nhiêu khê đây. Ayanokouji-kun, cậu thì sao?”

“Rõ ràng là khó khăn cho người nổi tiếng trong cuộc sống học đường mà không được tiêu tiền quá mức… Tớ hầu như chưa tiêu gì nhiều. Dù sao thì tớ cũng chẳng có gì thực sự cần thiết.”

“Có phải bởi vì cậu không có bạn?”

“Này…”

“Ahaha, xin lỗi, xin lỗi. Mình không có ý gì cả.”

Kushida vừa xin lỗi vừa cười khúc khích. Cô ấy trông cực kì dễ thương khi làm thế.

“Um, Kushida-san?”

“Karuizawa-san, có chuyện gì thế?”

“Thật lòng mà nói, tớ lỡ tiêu hết điểm của mình rồi. Dù đã được một số bạn gái trong lớp giúp đỡ, nhưng tớ vẫn nghĩ nên hỏi Kushida-san. Chúng ta là bạn bè, đúng chứ? Tớ chỉ cần khoảng 2000 điểm thôi.”

Karuizawa xin điểm từ Kushida cùng một điệu cười trừ. Tôi đoán nhỏ sẽ bị từ chối ngay tức khắc thôi.

“Un, được thôi.”

Tôi hét lên “Được thôi!?” trong tâm trí, nhưng tôi nghĩ nó phụ thuộc vào cách mỗi người đánh giá bạn bè.

Thậm chí còn không do dự, Kushida vẫn quyết định giúp Karuizawa.

“Cảm ơn~. Bạn bè phải thế chứ. Đây là số điện thoại của tớ. Được rồi, gặp cậu sau~. Ah, Inogashira-san, thật tình, tớ lỡ dùng hết điểm…~”

Chuyển sang đối tượng tiếp theo, Karuizawa nhanh chóng rời khỏi chỗ chúng tôi.

“Thế ổn chứ? Sẽ chẳng có chuyện cậu nhận lại điểm của mình đâu.”

“Mình không thể bỏ rơi bạn bè trong lúc khó khăn. Karuizawa-san cũng có rất nhiều bạn. Thế nên sẽ chẳng dễ gì cho cô ấy nếu không có nhiều điểm.”

“Tuy nhiên, tớ nghĩ rằng đây chỉ là hậu quả cho những ai tiêu hết 100,000 điểm thôi.”

“Ah, nhưng mà làm cách nào để chuyển điểm thế?”

“Cậu nhận được tờ giấy từ Karuizawa với số điện thoại, đúng chứ? Cậu có thể nhượng lại điểm dùng điện thoại di động.”

“Wow, trường học thật sự nghĩ cho học sinh nhỉ. Họ thậm chí còn thiết kế hệ thống kiểu này để giúp những người như Karuizawa-san.”

Tất nhiên, đây là sự trợ giúp to lớn cho Karuizawa. Tuy nhiên, có thực sự cần thiết phải chuyển tiền cho cô ấy? Thay vào đó, trông như lợi bất cập hại.

“Ayanokouji-kun lớp D. Chiyabashira-sensei đang tìm cậu. Vui lòng đến phòng giáo vụ.”

Sau tiếng leng keng, từ loa vọng ra một lời thông báo.

“Có vẻ như giáo viên gọi cậu.”

“Yea… Xin lỗi, Kushida. Tớ đi bây giờ đây.”

Kể từ ngày đầu tiên của năm học, tôi không nhớ đã làm gì để bị gọi lên. Chịu cái nhìn từ những học sinh khác, tôi rời khỏi phòng học.

Tôi đi tới phòng giáo vụ và rụt rè mở cánh cửa ra.

Nhìn quanh, tôi chẳng thấy Chiyabashira-sensei đâu cả. Tôi đành hỏi cô giáo đang trang điểm trước gương.

“Um, có Chiyabashira-sensei có ở đây không ạ?”

“Gì cơ? Sae-chan? Cậu ấy vừa mới ở đây một lúc trước…”

Cô giáo vừa quay lại trả lời tôi có mái tóc quăn, để tới ngang vai, tạo nên một ấn tượng trưởng thành. Cô ấy gọi Chiyabashira-sensei bằng tên nên có vẻ họ thân nhau.

 Tuổi cả 2 có vẻ cũng sêm sêm.

“Có vẻ cậu ấy đang bận gì đó. Em có muốn vào trong chờ không?”

“Không, em xin phép chờ ngoài hành lang vậy.”

Tôi cảm thấy không dễ chịu ở trong mấy nơi như phòng giáo vụ. Tôi chờ ở hành lang bởi vì không thích thu hút sự chú ý. Trong lúc tôi nghĩ vậy, thì cô giáo nọ đã bước ra ngoài.

“Cô tên là Hoshinomiya Chie, chủ nhiệm lớp B. Cô và Sae là bạn thân từ khi cao trung. Bọn cô thân tới mức gọi nhau là Sae-chan và Chie-chan đấy~”

Tôi chưa từng nghe tên cô giáo này bao giờ, nhưng dường như trong đó có lẫn vài thông tin vô ích thì phải.

“Nè, sao Sae-chan lại gọi em ra đây thế? Nề nè, tại sao?”

“Ai mà biết. Em cũng chẳng rõ nữa…”

“Cô hiểu rồi. Em bị gọi ra mà không được cho biết lý do sao? Fuun? Tên em là gì?”

Một núi câu hỏi. Cô ấy kiểm tra tôi tới lui.

“Tên em là Ayanokouji.”

“Ayanokouji-kun? Không phải nó nghe rất là ngầu sao~. Em khá là nổi tiếng, đúng chứ~?”

Cái kiểu giáo viên siêu vô ý tứ này là gì đây. Trông cô giống học sinh hơn là hình mẫu giáo viên điển hình như Chiyabashira-sensei. Nếu đây là một trường nam sinh, cô ấy chắc chắn sẽ chiếm được trái tim của mọi đứa con trai.

“Ne ne, em có bạn gái chưa?”

“Chưa…Um, em không nổi tiếng lắm.”

Tôi cố làm bản thân trông như bị tổn thương và đau lòng, nhưng Hoshinomiya-sensei vẫn tuỳ tiện tiến đến gần. Với những chuyển động thanh thoát, cô ấy túm lấy vai tôi bằng cánh tay thanh mảnh, xinh đẹp.

“Fuun? Thật là lạ, cô đã hoàn toàn mất trí vì em nếu chúng ta ở cùng lớp rồi~. Có phải do em quá ngây thơ? Hay em là kiểu tsuntsun?”

Cô ấy dùng ngón tay chọc má tôi. Tôi không rõ nên nói gì nữa. Nếu tôi đột nhiên liếm ngón tay của cổ, chắc chắn Hoshinomiya-sensei sẽ chịu dừng lại, nhưng nó sẽ kéo theo một cuộc họp phụ huynh, và tôi sẽ bị đuổi học ngay lập tức.

“Cậu đang làm gì thế, Hoshinomiya?”

Đột nhiên, Chiyabashira-sensei cầm cái bìa kẹp giấy gõ vào đầu Hoshinomiya-sensei. Cổ liền ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu vì đau đớn.

“Oww. Cậu làm cái gì thế!”

“Bởi vì cậu đang làm những chuyện kì lạ với học sinh ở đây.”

“Tớ chỉ đang nói chuyện với nhóc ấy trong lúc chờ cậu quay lại mà!”

“Cứ ở đó mà hối lỗi đi. Xin lỗi đã bắt em chờ, Ayanokouji. Vậy thì, hãy đi vào phòng hướng đạo.”

“À, em cũng chẳng phải chờ lâu. Cơ mà, phòng hướng đạo…Em đã làm gì sao? Em nghĩ em đã có những ngày tháng học đường không có gì đặc biệt.”

“Câu hỏi hay đấy. Cứ đi theo cô.”

Tôi bước theo Chiyabashira-sensei trong khi suy tư.

“Cái gì thế này…”

Đột nhiên, Hoshinomiya-sensei bước đi cạnh tôi cùng với nụ cười tươi. Khi chú ý thấy, Chiyabashira-sensei quay người lại và nhìn chằm chằm lấy cô ấy bằng đôi mắt quỷ dữ.

“Không phải cậu, cậu ở lại đó.”

“Đừng có lạnh lùng thế chứ~. Tớ nghe cùng cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu. Bên cạnh đó, Sae-chan đâu có phải người thích dạy học một thầy một trò, đúng chưa? Hơn nữa, đưa Ayanokouji-kun đến phòng hướng đạo mà không báo trước… Cậu có mục đích gì chăng?”

Đáp lại câu nói của Chiyabashira-sensei với điệu bộ nhăn nhở, cô ấy vòng ra đằng sau rồi bám đôi tay lên vai tôi.

Tôi không thể thấy mặt của Hoshinomiya-sensei, nhưng tôi chắc chắn rằng tia lửa điện đang bắn tung toé.

“Có khi nào, Sae-chan, cậu đang tìm kiếm một phi công?”

Phi công? Cô ấy có ý gì cơ?

“Đừng nói mấy lời ngu ngốc. Điều đó là bất khả thi.”

“Fufu, chắc chắn rồi. Nó là bất khả thi với Sae-chan~”

Hoshinomiya tiếp tục đi theo chúng tôi.

“Cậu còn đi theo đuôi bọn tôi đến bao giờ? Đây là vấn đề của lớp D.”

“Ể? Tớ không thể đi cùng sao? Nó không ổn sao? Nhìn nè, tớ có thể đưa ra lời khuyên nữa mà~”

Khi mà Hoshinomiya-sensei tiếp tục theo sau mặc kệ ý muốn của chúng tôi, đột nhiên một học sinh tiến tới phía trước ngăn chúng tôi lại.

Đó là một cô gái xinh đẹp có mái tóc hồng nhạt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.[note3762]

“Hoshinomiya-sensei. Bây giờ cô có rảnh không? Hội học sinh có chuyện cần bàn luận với chúng ta.”

Cô gái đó nhìn qua chúng tôi trong một khắc, nhưng ngay lập tức quay lại đối mặt với Hoshimoniya-sensei.

 “Này, cậu được học sinh tìm kìa. Nhanh lên và đi đi.”

Chiyabashira-sensei thúc đầu Hoshinomiya-sensei với tấm kẹp giấy đang cầm.

“Mồ~. Em ấy sẽ nổi khùng nếu tớ tiếp tục câu giờ, thế nên hẹn gặp lại, Ayanokouji-kun. Thôi nào, hãy đến phòng giáo vụ, Ichinose-san.”

Để lại những lời ấy, Hoshinomiya-sensei quay lại hướng đến phòng giáo vụ cùng Ichinose.

Sau khi tiễn Hoshinomiya-sensei, Chiyabashira-sensei nhẹ nhàng gãi đầu và tiếp tục tiến tới phòng hướng đạo. Không lâu sau, chúng tôi tới nơi, ngay bên cạnh với phòng giáo viên.

“Thế…lí do cô cho gọi em là?”

“Umu, về chuyện đó… trước khi nói về nó, bước đến đây.”

Ngó lấy chiếc đồng hồ treo tường, cô mở một cánh cửa bên trong phòng.  Sau đó cô đặt chiếc ấm đun nước lên trên lò đun ở bếp công sở.

“Cô sẽ làm chút trà. Em ổn với trà rang (roasted green tea) chứ?”[note3763]

Tôi đón lấy cốc cùng bột trà rang.

“Đừng làm gì thừa thãi. Đi vào im lặng. Cho đến khi cô nói có thể ra, đứng đây im lặng. Nếu em không chấp hành, em sẽ bị đuổi học.”

“Hả? Ý cô là gì–––“

Không đưa ra lời giải thích,  cô đóng cửa phòng bếp. Cô đang định làm cái quái gì vậy? Tôi giữ yên lặng giống như lời cô nói, không lâu sau, có tiếng cửa mở ở phòng hướng đạo vang lên.

“Đây, mời vào. Vậy thì, có chuyện gì cần bàn bạc với cô? Horikita.”

Có vẻ Horikita là người đang ở trong phòng.

“Em xin phép đi thẳng vào vấn đề. Tại sao lại xếp em vào lớp D?”

“Em thực sự hỏi thẳng sao?”

“Hôm nay, sensei nói rằng lớp học được chia theo năng lực. Và lớp D là tập thể yếu kém nhất gồm toàn những kẻ khiếm khuyết.”

“Cô nhớ là cô có nói thế. Có vẻ như em tự xem mình là người tài năng.”

Tôi tự hỏi Horikita sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào. Tôi đặt cược vào khả năng nhỏ sẽ tự tin bật lại.

“Em tin rằng em đã giải được gần hết toàn bộ trong kì kiểm tra đầu vào, và không có lỗi nặng trong cuộc phỏng vấn. Ít nhất, em không nghĩ em sẽ được phân vào lớp D.”

Thấy chưa, tôi nói đâu có sai. Horikita là kiểu xem cô ấy là cái rốn của vũ trụ. Nhỏ còn không tự nhận thức được nữa cơ, và thực sự nghĩ mình giỏi hơn mọi người khác.

Trong kì kiểm tra, Horikita cũng đạt được vị trí đứng đầu.

“Giải được hầu như toàn bộ bài toán trong kì kiểm tra đầu vào, phải chứ. Thông thường, giáo viên không được phép cho học sinh thấy kết quả bài kiểm tra đầu vào, nhưng cứ xem như đây là ngoại lệ. Một cách tình cờ, cô có phiếu trả lời của em ngay đây.”

“Cô đã chuẩn bị một cách kĩ lưỡng, em hiểu rồi. …Có vẻ như cô đã biết chắc em sẽ đến đây để khiếu nại cách xếp lớp.”

“Cô là giáo viên. Cô hiểu học sinh của mình tới một mức độ nào đó. Horikita Suzune. Đúng như em nghĩ, vào bài kiểm tra đầu vào, em đứng thứ 3 trong số những học sinh năm nhất. Điểm số của em chỉ kém người đứng nhất và nhì một khoảng rất nhỏ. Em đã làm rất tốt. Không có vấn đề đặc biệt nào trong bài phòng vấn. Ngược lại, em được đánh giá rất cao.”

“Cảm ơn cô rất nhiều. Thế thì—tại sao?”

“Trước đó, em không hài lòng với lớp D?”

“Chẳng có ai sẽ vui vẻ nếu giá trị của họ không được đánh giá đúng. Hơn nữa, sự chêch lệch giữa các lớp ảnh hưởng lớn tới tương lai. Em không hài lòng chỉ là điều tự nhiên.”

“Đánh giá đúng? Này này, em đánh giá bản thân hơi cao rồi đấy.”

Chiyabashira-sensei cười khúc khích, nhưng đúng hơn, là cười lớn, vào Horikita.

“Cô công nhận khả năng học thuật của em rất cao. Em hiển nhiên là thông minh. Tuy nhiên, ai quyết định rằng thông minh sẽ được xếp vào lớp giỏi hơn thế? Chúng tôi chưa từng nói thế.”

“Đó – Đó là thường thức mà.”

“Thường thức? Cô chưa nói rằng  thường thức  chính là thứ tạo nên xã hội Nhật Bản yếu kém chúng ta đang sống hay sao? Quả thực, chúng ta từng phân loại những kẻ kém cỏi khỏi người tài năng bằng cách dùng điểm số. Kết quả, những kẻ yếu kém cố gắng rút ngắn khoảng cách trong  tuyệt vọng để đánh bại những người tài năng thực sự. Cuối cùng, nó dẫn tới một hệ thống cha truyền con nối.”

Cha truyền con nối nghĩa là địa vị xã hội, danh dự và công việc được kế thừa.

Nghe thấy những lời đó, tôi vô thức để lộ ra tiếng rên rỉ. Ngực tôi đau nhói.[note3764]

“Hiển nhiên, em có khả năng học tập. Cô không bác bỏ điều ấy. Tuy nhiên, mục đích của ngôi trường này là đào tạo những người tài năng. Nó là một sai lầm nghiêm trọng khi nghĩ rằng em được phân vào lớp tốt chỉ bằng học hành. Đó là điều đầu tiên cô đã giải thích, ở buổi lễ khai giảng. Bên cạnh đó, hãy thử bình tĩnh suy nghĩ về nó. Em nghĩ rằng ai đó như Sudou có thể vượt qua vòng loại nếu chúng tôi chỉ quyết định dựa trên trí thông minh?”

“Tsu…”

Cho dù đây là một trong những ngồi trường tốt nhất ở Nhật Bản, họ tuyển chọn học sinh dựa theo nhiều tiêu chí chứ không chỉ bao gồm khả năng học thuật.

“Hơn nữa, quá là hấp tấp khi nghĩ rằng không ai hạnh phúc khi khả năng của họ không được đánh giá đúng mực. Lớp A, lấy ví dụ, chịu rất nhiều áp lực từ phía trường học và sự ghen tị từ phía những lớp kém hơn. Cạnh tranh trong điều kiện chịu áp lực khó hơn em nghĩ nhiều. Có những học sinh hài lòng với việc bị đánh giá thấp hơn những gì họ thật sự có.”

“Đó là một trò đùa, phải không? Em không thể hiểu được kiểu người như thế.”

“Thật chứ? Cô nghĩ là có một số trong lớp D cơ đấy. Những học sinh kì quặc yên phận ở những lớp chất lượng thấp.”

Có vẻ như những gì cô nói nhắm thẳng đến tôi bên kia bức tường.

“Cô vẫn chưa giải thích cặn kẽ. Việc xếp lớp của em vào lớp D là thực tế, hay có sai sót trong đánh giá? Xin hãy kiểm tra lại.”

“Thật là tệ, nhưng xếp em vào lớp D không phải là một sai lầm. Em chính xác ở lớp D. Em chỉ có tài năng ở mức đó mà thôi.”

“…Vậy sao. Em sẽ nghe từ phía trường học vào lần khác vậy.”

Có vẻ như cô ấy đã quyết định rằng nói chuyện với GVCN là không phù hợp, chứ chưa hề bỏ cuộc.

“Em sẽ nghe kết quả tương tự nếu em thử ý kiến với những người ở cấp cao hơn, Không có gì phải thất vọng cả. Như cô đã nói sáng nay, các lớp học có thể lần lượt bắt kịp và vượt qua nhau. Nhớ rằng các em vẫn còn khả năng lên tới lớp A trước khi tốt nghiệp.”

“Trông như nó là một đoạn đường đầy cam go. Làm cách nào những kẻ thiếu ý thức ở lớp D có thể có nhiều điểm hơn lớp A? Nhìn ở bất cứ phương diện nào, nó đều là bất khả thi.”

Đó là ý kiến chân thành của Horikita. Khoảng cách giữa hai lớp là khổng lồ.

“Cô không biết. Em phải lựa chọn liệu có bước trên con đường đầy cam go đó. Có lẽ nào, liệu em có lí do đặc biệt để phải lên lớp A?”

“Đó là…Em xin phép rời đi bây giờ. Tuy nhiên, phiền cô ghi nhớ là em vẫn chưa hiểu.”

“Được thôi, cô sẽ ghi nhớ.”

Tôi nghe thấy tiếng đẩy ghế. Có vẻ như cuộc nói chuyện đã chấm dứt.

“Ồ, phải rồi. Cô cũng gọi một người khác đến phòng hướng đạo. Đó là người có liên quan tới em đấy.”

“Liên quan tới em…? Không thể nào…Niisa– ”

“Ra đi nào, Ayanokouji.”

Đừng có căn thời gian gọi em ra tệ thế chứ. Được thôi, tôi sẽ không ra đâu.

“Nếu em không chịu ra, em sẽ bị đuổi học.”

T-Tàn nhẫn. Cô thật bất công khi dùng cái đó như một vũ khí.

“Em sẽ bắt cô chờ đến bao giờ đây?”

Trong khi thở dài, tôi rời khỏi bếp công sở và hướng vào phòng hướng đạo.

Theo tự nhiên, Horikita bị bất ngờ.

“Cậu…đã nghe hết rồi à?”

“Nghe? Tớ không rõ hai người đã nói chuyện gì, nhưng tớ chẳng nghe thấy gì cả. Bức tường khá là dày, cậu biết đấy.”

“Không đúng. Em có thể nghe rõ mọi thứ từ căn bếp đó.”

Chẳng hiểu do sao, có vẻ như Chiyabashira-sensei cứ thích kéo tôi vào rắc rối.

“…Sensei, tại sao cô lại làm thế?”

Horikita ngay lập tức chú ý thấy đây rõ ràng là có sắp xếp trước. Sự giận dữ hiện hết cả lên mặt nhỏ kìa.

“Bởi vì cô nghĩ rằng  nó là cần thiết. Vậy thì Ayanokouji, cô sẽ nói em nghe lí do em được gọi.”

Chiyabashira-sensei bơ câu hỏi của Horikita và chuyển sự chú ý của cô sang tôi.

“Xin phép em được…”

“Chờ đã Horikita. Tốt hơn hết em nên nghe tới cuối. Đây là gợi ý cho em để lên đến lớp A.”

Horikita dừng bước và ngồi lại vào ghế của nhỏ.

“Làm ơn hãy nói ngắn gọn.”

Nhìn xuống tập hồ sơ, Chiyabashira-sensei cười một tiếng.

“Em là một học sinh thú vị, Ayanokouji.”

“Em chẳng có gì thú vị đâu, không được như ai đó có cái họ kì lạ như Chiyabashira.”

“Em có muốn bị ăn hành bởi tất cả các Chiyabashira-san trong nước không? Hmm?”

Không đâu, ngay cả khi cô tìm trong cả nước, sẽ chẳng ai ai ngoài cô đâu…

“Sau kì kiểm tra đầu vào, cô đang nghĩ tới  phương pháp phát triển tiềm năng cá nhân của từng học sinh, tuy nhiên kết quả của em đã thu hút sự chú ý của cô. Ban đầu cô đã khá ngạc nhiên.”

Một phiếu đáp án quen thuộc từ kì kiểm tra đầu vào ở trên tập hồ sơ.

“50 điểm Nhật ngữ, 50 điểm Toán, 50 điểm Tiếng Anh, 50 điểm Lịch sử, 50 điểm Khoa học Tự nhiên…và kết quả của bài kiểm tra gần nhất cũng là 50 điểm. Em có hiểu nó nghĩa là gì không?”

Trong sự bất ngờ, Horikita săm soi lấy tờ kiểm tra của tôi sau đó chuyển ánh nhìn sang tôi.

“Quả là một sự trùng hợp đáng sợ.”

“Hou? Em đang định nói rằng kết quả của em chỉ là một sự trùng hợp thôi sao? Nó rõ ràng là cố ý.”

“Nó là một sự trùng hợp. Cô hoàn toàn không có bằng chứng. Dù sao đi nữa, em được lợi ích gì khi kiểm soát điểm số của bản thân? Nếu em có khả năng được điểm cao, em sẽ nhắm tới điểm số hoàn hảo ở mọi môn học.”

Quan sát tôi giả vờ vô tội, cô ấy thở dài trong sự ngạc nhiên.

“Thật lòng, em là một học sinh kì quặc. Em chắc chứ? Bài toán #5 chỉ có 3% học sinh giải được năm nay. Thêm nữa, em thêm vào một công thức phức tạp và sử dụng nó thuần thục. Mặt khác, tỉ lệ trả lời đúng của câu #10 là 76%. Em đã mắc lỗi gì chăng? Hay nó chỉ là bình thường  ?”

“Em không hiểu thế nào là bình thường ở đây nữa. Nó là sự trùng hợp, trùng hợp.”[note3765][note3766]

“Thật kinh ngạc. Cô khâm phục thái độ của em, nhưng nó sẽ kéo theo rắc rối trong tương lai.”

“Em sẽ suy nghĩ về nó khi điều đó xảy ra.”

Chiyabashira-sensei gửi cho Horikita ánh nhìn như muốn nói, “Thế nào?”

“Tại sao cậu…lại giả vờ mình không hiểu?”

“Không không, như tớ đã nói, nó là sự trùng hợp. Không giống như tớ đang giấu mình là thiên tài hay gì đó đâu.”

“Em nghĩ thế nào? Cậu ấy có thể thông minh hơn cả em đấy, Horikita.”

Horikita rõ ràng đang nao núng. Sensei, đừng có nói gì không cần thiết.

“Em không thích học hành, hay cố gắng hết sức bản thân. Thế nên em chỉ có điểm số như vậy.”

“Dù không phải toàn bộ học sinh trong trường, như em và Koenji, có những người ổn dù ở lớp A hay D.”

Không chỉ trường học, mà cả giáo viên trong trường cũng chẳng bình thường. Trong cuộc trò chuyện lúc nãy, lời nói của Chiyabashira-sensei toàn là kích động Horikita. Trông cứ như họ nắm giữ toàn bộ những “bí mật” của học sinh.

“Chuyện đó thì sao? Những lí lẽ còn lại của cô là gì?”

“Em muốn nghe chi tiết à?”

Tôi để ý thấy ánh mắt của Chiyabashira-sensei đanh lại. Trông cứ như cô đang cố khiêu khích  Horikita.

“Thôi vậy, em xin phép về lớp. Nếu em tiếp tục nghe, em nghĩ em sẽ phát cuồng lên rồi đập phá hết đồ đạc ở đây mất.”

“Nếu em làm thế, Ayanokouji sẽ bị chuyển xuống lớp E.”

“Trường mình có lớp đó à?”

“Tất nhiên rồi. Lớp E nghĩa là đuổi học. Nói cách khác, bị tống khứ khỏi trường. Thôi, chúng ta kết thúc ở đây. Tận hưởng thời học sinh của mình kể từ giờ trở đi nhé.”

Đó rõ ràng là một lời sỉ nhục mà.

“Cô sẽ rời đi bây giờ luôn. Đã đến giờ cho cuộc họp hội đồng. Cô sẽ đóng của phòng, nên các em nên về luôn đi.”

Chiyabashira-sensei đẩy chúng tôi ra khỏi phòng. Tại sao Chiyabashira-sensei lại sắp xếp cho chúng tôi gặp nhau? Cô ấy trông không giống như kiểu người sẽ làm những hành động vô nghĩa.

“Dù sao đi nữa… Chúng ta nên quay lại chứ?”

Tôi bắt đầu bước đi mà không chờ Horikita đáp lại. Chúng tôi tốt hơn nên đi riêng lẻ.

“Chờ đã.”

Horikita bảo tôi dừng lại, nhưng tôi bơ đi và tiếp tục đi về. Nếu tôi có thể tránh xa cô nàng cho đến khi về tới kí túc xá, thì coi như tôi thành công.

“Điểm số của cậu…Có thực là trùng hợp?”

“Tớ đã nói rồi. Hay cậu có bằng chứng tớ làm việc đó có chủ đích?”

“Tôi không có bằng chứng, nhưng…Ayanokouji-kun, tôi không hiểu. Cậu né tránh những thứ phiền phức, và không hề hứng thú với lớp A.”

“Còn ấn tượng của cậu với lớp A cũng hơi bất bình thường đấy.”

“…Tôi không nên sao? Tôi đang cố gắng để đảm bảo tương lai cho bản thân.”

“Không, nó hết sức tự nhiên.”

“Nó đã là mục đích của tớ từ khi tôi nộp đơn xin vào trường. Thực lòng, có một chút khó khăn. Tôi còn chưa đến vạch xuất phát nữa.”

Tôi nhận ra Horikita đã tăng tốc đến bước đi cạnh tôi.

“Thế, cậu đặt mục tiêu lớp A?”

“Đầu tiên, tôi muốn tìm hiểu ý định thực sự của trường. Tại sao tôi lại được đưa vào lớp D. Chiyabashira-sensei nói rằng tôi chỉ đáng với lớp D, nên…Khi tôi hiểu ra, tôi đã nhắm tới lớp A. Không, tôi luôn nhắm tới lớp A mới đúng.”

“Nó sẽ là quãng đường chông gai đấy. Cậu sẽ phải khắc phục những vấn đề nan giải. Tật đi muộn của Sudou, nói chuyện riêng trong giờ học, và cả những bài kiểm tra. Ngay cả khi cậu hoàn thành được nó, nó vẫn chỉ là ±0.”

“Tôi đã biết rõ điều đó rồi. Tôi vẫn hi vọng mình đã bị xếp nhầm lớp.”

Sự tự tin trước đó của Horikita đã chuyển thành lo lắng. Cậu đã thực sự  hiểu  chưa đấy?

Thu hoạch duy nhất hôm nay của tôi chỉ là từ   tuyệt vọng  . Nếu bạn làm theo những luật lệ cơ bản của trường học thì có thể tránh được những điểm trừ tới một mức độ nào đó.

Tuy nhiên, thứ quan trọng là tôi không biết cách biến điểm trừ thành điểm cộng. Lớp học đứng đầu, lớp A, cũng không thể tránh được việc số điểm bị giảm. 

Ngay cả khi chúng tôi tìm ra cách hiệu quả để nâng điểm lên, các lớp khác cũng có thể làm tương tự.

Hơn nữa, khoảng cách điểm số là vô cùng lớn, rất khó để cạnh tranh với các lớp khác trong khi thời gian thì bị giới hạn.

“Tớ có thể hiểu suy nghĩ của cậu tới một mức nào đó. Tuy nhiên, tớ không nghĩ trường học sẽ tiếp tục cẩn thận bắt lỗi chúng ta như thế này. Thế thì sự cạnh tranh sẽ không có ý nghĩa.”

“Hiểu rồi, cậu cũng thể nghĩ theo hướng đó.”

Trường học không hề bỏ qua cho lớp A trong tháng đầu tiên. Nói cách khác, Horikita tin rằng đây là thời điểm để chúng tôi nâng điểm một cách nhanh chóng.

“Cậu đang nghĩ tới việc tự mình giải quyết chuyện này sao?”

“Đúng vậy.”

“Quả là một câu trả lời quyết đoán.”

Một cánh tay đâm vào sườn tôi. Horikita bơ đi khi tôi làm biểu cảm đau đớn.[note3767]

“Ouch… Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng nó không phải là chuyện cậu có thể tự mình giải quyết. Tớ đang nói tới Sudou. Ngay cả khi cậu cải thiện bản thân, nó là vô nghĩa nếu những người còn lại là gánh nặng.”

“Không, cậu nhầm một chút rồi. Tất nhiên, một người không thể thu được thành quả gì nếu đơn độc, đó rõ ràng là chuyện bất khả thi. Trừ khi mọi người đạt được điều ấy, chúng ta không thể nào bắt đầu cạnh tranh với các lớp khác.”

“Thế cậu định làm gì? Cậu chỉ mới thừa nhận đó là vấn đề nan giải.”

“Có 3 trọng điểm chúng ta cần cải thiện.  Đi muộn và nói chuyện riêng. Cuối cùng là đảm bảo mọi người đều qua được bài kiểm tra giữa kì.”

“Hai cái đầu có thể ngăn chặn tới một mức độ nào đó. Tuy nhiên, bài kiểm tra giữa kì thì…”

Bài kiểm tra thử lần trước có những bài khó, nhưng nhìn chung vẫn khá dễ. Nếu có không ít học sinh trượt ở cấp độ đó, thì bài giữa kì nghe có vẻ khó khăn.

“Thế nên – tôi muốn có sự hợp tác của Ayanokouji-kun.”

“Hợp tác?”

Horikita nhìn tôi với ánh mắt hiện rõ sự không hài lòng.

“Cậu đã từ chối Hirata sáng nay, nên tớ hoàn toàn có thể làm điều tương tự, đúng chứ?”

“Cậu muốn từ chối?”

“Còn nếu tớ nói sẽ vui lòng nhận lời?”

“Tớ không nghĩ cậu sẽ hoan nghênh, nhưng tớ cũng không nghĩ cậu sẽ từ chối tý nào. Nếu cậu thực sự không muốn thì… tớ sẽ không đòi hỏi gì hơn. Thế nên, câu trả lời của cậu là gì?”

Nếu có thể, tôi thực sự không muốn nhớ lại lời lẽ cô ấy dùng để từ chối Hirata tý nào… Tuy nhiên, tôi cũng chẳng ưa thích gì cái việc từ chối thẳng thừng lời đề nghị của ai đó. Không, không, bình tĩnh nào. Nếu tôi nhận lời ở đây, trước mắt sẽ chỉ là những ngày tháng làm việc cho tới chết đến khi ra trường. Tôi cần phải mài sắc trái tim ác quỷ của mình trong lúc này.

“Tớ từ chối.”

“Tôi đã tin rằng Ayanokouji-kun sẽ đồng ý từ lúc đầu rồi mà. Tôi chân thành gửi đến cậu lòng biết ơn.”

“Tớ không có nói thế nhé! Tớ tuyệt đối từ chối!”

“Không, không, tôi nghe được giọng nói trong tâm trí cậu. Cậu nói rằng cậu muốn giúp.”

Đáng sợ thật, cô ấy biết đọc suy nghĩ.

“Tớ không nghĩ có gì đặc biệt cần đến mình cả.”

Horikita là một người thông minh. Tôi không nghĩ có việc gì cần đến khả năng của tôi.

“Không có gì phải lo lắng cả. Tôi không cần trí thông minh của cậu. Để phần kế hoạch lại cho tớ, còn cậu có thể làm tay chân.”

“Hả? Sao tớ phải làm tay chân?”

“Cậu không lo lắng về điểm lớp sao? Nếu làm theo hướng dẫn của tôi, tôi xin thề sẽ giúp chúng ta tăng điểm lên. Tôi có thể chắc chắn điều này.”

“Tớ chắc rằng cậu có kế hoạch gì đó, nhưng cậu có thể nhờ cậy ai đó ngoài tớ. Nếu cậu kết bạn, cậu có thể hỏi sự trợ giúp từ họ.”

“Không may thay, nhưng chẳng có ai trong lớp D ngoài cậu phù hợp với trọng trách này cả.”

“Không, không, có rất nhiều người ý chứ. Ví dụ như Hirata. Cậu ta có sức ảnh hưởng lớn trong lớp, ngoài ra còn thông minh nữa – cậu ấy là hoàn hảo. Không chỉ thế, cậu ấy cũng đang lo lắng về việc cậu chưa có bạn.”

Nếu cậu chịu khó làm quen với Hirata, tôi chắc chắn hai người họ có thể thân thiết sớm thôi.

“Cậu ta không đạt. Ngay cả khi cậu ta có năng lực hay tài cán, tôi không thể chấp nhận được. Nếu làm một phép so sánh nhỏ, thứ tớ cần bây giờ là một quân cờ. Không phải xe hay mã, mà là một quân tốt.”

Cậu đang gọi tôi là quân tốt đấy à? Cậu thực sự gọi tôi như thế sao?

“Ngay cả một quân tốt cũng có thể làm nên chuyện.”

“Một câu trả lời thú vị, nhưng loại người như cậu sẽ chẳng dùng nhiều nỗ lực thế đâu. Tôi đoán cậu đang nghĩ thế này,   Mình ổn với việc làm con tốt thí, nhưng mình không muốn công nhận nó?   ”

Cô ấy bật lại với một câu tsukkomi vào đúng tim đen. Nếu là người bình thường, thì họ sẽ đau lòng lắm đấy.

“Xin lỗi, nhưng rốt cuộc tớ cũng chẳng thể giúp cậu.”

“Vậy thôi, cậu có thể liên lạc với tôi nếu như thay đổi suy nghĩ. Tôi sẽ chờ thời điểm đó.”

Horikita bơ câu nói của tôi đi thì phải.

=================================================

ẩn danh từ Sonako: Phần mở đầu + 1

Kamii-kun bỏ học ở nhà dịch cho ae: Phần 2

Bình luận (0)Facebook