• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6: Đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào anh.

Độ dài 6,568 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-20 21:00:07

Trans: Battery

Editer: Umi

-------------------------

-------------------------

Không ngờ bây giờ tôi lại có thời gian rảnh luôn…

Thẫn thờ ngồi trên chiếc ghế dài ở sân trường dưới cái nắng chói chang, tôi càng lúc càng cảm thấy ngán ngẩm khi phải chờ.

Mặc dù chỉ mỗi việc đợi Komachi đến phòng giáo viên để trả lại chìa khóa phòng câu lạc bộ nhưng nó lại là một khoảng thời gian nhàm chán. Cảm giác như đã rất lâu rồi tôi không có kế hoạch gì sau giờ học.

Nhắc lại mới nhớ, kể từ khi câu lạc bộ tình nguyện có hướng hoạt động khác đi, vì lý do nào đó mà tôi đã đến phòng câu lạc bộ mỗi ngày.

Tôi đều làm như vậy, vì bản thân cảm thấy thoải mái hơn khi có chút thời gian rảnh, dù sao tôi cũng là một học sinh cao trung năm ba, và đang từ từ ôn luyện cho kỳ thi tuyển sinh vào đại học. Hiển nhiên là tôi đang tự học rồi, mặc dù vẫn còn có nhiều thiếu sót. Thế nên, nếu có một chút thời gian rảnh, tôi muốn dành nó vào việc học. Tôi lấy từ trong cặp ra một quyển sách tiếng Anh và tập trung học thuộc nó để giết thời gian.

Lật quyển từ vựng ra, những trang giấy bị gió thổi làm bay lên. Tôi lẩm bẩm đọc chúng như đọc những câu thần chú.

Vậy là cuộc chiến (thi) đã chuẩn bị bắt đầu rồi…

Hiện nay chủ yếu là chiến tranh tình báo à.

Trong khi ngồi chờ Komachi đi trả lại chìa khóa, tôi nghe thấy vài học sinh trong sân trường bàn tán về nhiều thứ trong khi đang chuẩn bị đi về. Không thiếu những chủ đề khác nhau, chẳng hạn như bài giảng ở trường luyện thi X rất tốt, cuốn từ vựng thì nên mua “Target” thay vì mua “DUO” hay cần hiểu về lịch sử Nhật Bản thì bộ sưu tập tài liệu của Yamakawa cũng rất cần thiết. Đồng thời có những người nói về trường đại học mà họ nhắm tới như để khoe khoang mặc dù còn chưa thi. Với những học sinh cá biệt thì, họ có xu hướng coi thường trường Hosei ngay trước kỳ nghỉ hè cấp ba, nhưng khi thi đến đít rồi, họ mới nói mấy câu như là “Hosei cũng là một trường đại học tốt mà, tớ cảm thấy thích trường đó.” mặc dù chẳng có cơ sở nào cho những điều mà họ nói.

Dù sao thì bây giờ tôi cũng phải cải thiện các kỹ năng học tập cơ bản của mình để tránh bị quá tải. Trong khi suy nghĩ về những từ mà tôi không biết mình đã nghe qua ở đâu, tôi lật qua cuốn sách từ vựng tiếng Anh.

Tôi cảm thấy mình chẳng thể nói tốt tiếng Anh được một chút nào, ngay cả bằng tiếng nhật tôi còn hơi nghi ngờ. Tôi không thể nói tốt tiếng Anh kể cả khi giao tiếp với người Nhật. Cho dù có lướt qua bao nhiêu từ vựng đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào tập trung và nhét nó vào đầu được.

Thời gian vu vơ cứ thế trôi qua.

Không ổn rồi, tôi cảm thấy mình không muốn làm gì nữa trong ngày hôm nay. Tôi không còn một chút năng lượng nào hết. Có lẽ tôi nên về nhà rồi tắm rửa, xong ngủ một giấc để hồi phục lại trạng thái tốt nhất. Chắc chắn việc học sẽ hiệu quả hơn sau khi đánh một giấc thật sảng khoái… Bạn sẽ chỉ làm phí hoài mất hai ngày khi thức cả đêm mà vẫn không đạt được tiến độ. Và như bạn thấy đấy, điều đó có hại cho cơ thể bạn. Ông Mizuki[note48444] cũng nói thế. Tôi sẽ chỉ ngủ ba giờ thôi. Nếu là ba giờ thì tôi có thể thức dậy và làm nhiều điều mình muốn hơn…với những ước muốn chưa được thực hiện, những lời cầu nguyện chưa thành hiện thực và cả những hy vọng đã mất trong tim, tôi muốn nhiều hơn nữa.

Ngay lúc này, lộp cộp những tiếng bước chân, Komachi chạy đến.

“Đã để anh phải chờ rồi, onii-chan.”

“Oi, em muộn quá đấy. Anh chờ em lâu lắm đó. Mà, cũng nhờ em nên việc học của anh khả quan hơn hẳn…”

Tôi đưa ra cuốn sổ ghi chép từ vựng tiếng Anh của mình một cách phô trương, cố gắng thể hiện những gì tôi vừa học. Tuy nhiên Komachi lại phớt lờ nó và nâng cằm lên vẻ ngầu lòi rồi hối thúc tôi.

“À còn nữa này, lúc em đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm như mọi khi ấy, cô có cho em ít đồ ăn. Ngon lắm luôn đó.”

“Này…em làm gì trong khi bắt anh phải chờ ở đây vậy hả…”

Trong khi lầm bầm, tôi đứng dậy và đi bên cạnh Komachi. Ờ, tôi cũng đã từng bị một giáo viên bắt được trong phòng giáo viên và bị dụ ra ngoài nói chuyện bằng một lon Max Coffee. Và đương nhiên là tôi không cảm thấy chút tội lỗi nào hết.

Cuộc nói chuyện khi đó đã để lại một ấn tượng khó quên trong cuộc đời tôi. Ngay cả bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi có thể hồi tưởng những lời của cô ấy: "Bây giờ cô biết khuyên em như nào nhỉ? Mà chỉ trong giới hạn của cô thôi đấy… Mấy cái nút thắt ngày càng bị thắt chặt hơn rồi kìa, hệt như dự đoán ha…” Tôi vẫn còn nhớ cái kiểu trò chuyện đáng ghét đó……… Nếu như tôi không giỏi đối phó, có lẽ tôi sẽ phải nói chuyện với cô cả đời mất.

Cứ tưởng những ngày ấy sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa, vậy mà một nỗi đau ngọt ngào như nỗi nhớ đã đâm xuyên qua lồng ngực tôi.

Tôi nhìn xuống, thấy tốc độ của mình đã chậm lại. Komachi đã đi trước tôi một vài bước rồi. Những bước đi nhẹ nhàng, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ lại bị tụt lại phía sau mất.

Tôi vội vàng bước lên một chút, rồi hỏi em ấy điều tôi vẫn luôn thắc mắc.

“Mà này, nó có mất nhiều thời gian đâu nhỉ? Em không sao đấy chứ? Có bị cô giáo mắng không thế?”

“Không hề nha, em có làm gì để giáo viên tức giận đâu? Đúng hơn là Komachi cực kỳ nổi tiếng luôn đó.”

Komachi tự hào mỉm cười trong khi quay lại nhìn tôi.

Hai anh em tôi đều như nhau ở trường tiểu học và trung học cơ sở, nhưng tôi có nhớ rằng Komachi đã được các giáo viên đón nhận hơn khi tôi còn đi học.

Ngay từ đầu, Komachi là một đứa ngốc nghếch dễ thương và em ấy là một người em gái số một thế giới với kỹ năng giao tiếp tuyệt vời, người có thể làm hầu hết mọi thứ một cách hoàn hảo. Về học lực, em ấy được đánh giá là “một học sinh có thể làm được nếu như cố gắng”, và thực tế là em ấy đã làm được. Vì vậy dưới góc độ của giáo viên thì em ấy là một học sinh tuyệt vời. Thêm vào đó, em ấy cũng tích cực tham gia vào các hoạt động của hội học sinh, cho nên em ấy còn được nhận “vòng hoa” vì những đóng góp của mình cho trường lớp. Nếu tôi là một giáo viên, tôi cũng sẽ ủng hộ Komachi.

“Chà, em luôn được người lớn yêu quý nhỉ. Không hổ danh là cô em gái số một thế giới…”

Hầu như tất cả những người lớn tuổi không thể không quý con bé. Những người xung quanh tôi cũng vậy. Riêng chỉ có một khuyết điểm, một thiếu sót duy nhất là Komachi có một người anh trai quá vô vọng, nhưng em ấy lại có thể chăm sóc một người anh trai như vậy, đó cũng là một điểm cộng bù vào rồi.

Khi tôi dành cho em ấy những lời cảm thán và ngưỡng mộ, Komachi mỉm cười với chiếc răng khểnh và giơ ngón tay cái lên.

“Thì, em có thể nổi bật với một số giáo viên nhưng với mấy bạn cùng lớp thì em không nổi tiếng đến thế đâu!”

“Em có thể đừng nói to mấy câu như thế nữa có được không?”

Em ấy nói điều này một cách mạnh mẽ, chính vì thế mà tôi không thể làm ngơ được.

Tôi sẽ hỏi em ấy thật kỹ lưỡng và tìm hiểu tất cả về những người bạn cùng lớp của em ấy, cả những người không hòa hợp với em ấy nữa…

Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng có vẻ những người nghe thấy dường như cũng không quan tâm cho lắm. Komachi nhẹ nhàng nhảy lên một đoạn, vui vẻ ngâm nga và cứ thế tiếp tục bước đi.

“Thôi nào, đừng quá lo lắng mà, em đang làm mọi việc rất suôn sẻ luôn đó.”

Nhìn thấy em ấy vừa cười vừa nói như vậy, tôi đành không nói về chủ đề này nữa. Hừm, không biết em ấy có nói thật không nữa, thật khó để phân biệt mà…

Komachi vốn là một cô bé có tính cách khá là khô khan, trái ngược với vẻ ngoài thoạt nhìn lúc nào cũng vui vẻ cùng với kỹ năng giao tiếp tuyệt vời… em ấy có thể có rất nhiều niềm vui với bạn bè của mình nhưng cả khi ở một mình đi nữa thì em ấy vẫn ổn.

Vì vậy, ngay cả khi con bé có vấn đề về mối quan hệ ở đâu đó, tôi nghĩ rằng nó cũng sẽ không quá nghiêm trọng đến vậy. Cơ mà, tôi cũng không hề thấy cuộc sống trung học của Komachi nó bình thường một chút nào cả.

Như tôi có thể thấy trong khoảng thời gian ở câu lạc bộ tình nguyện và cả cách nói chuyện của em ấy với Isshiki, tôi có thể nói rằng “Tôi cảm thấy rất vui vì em ấy cũng đang vui vẻ”, “Anh thực sự rất quý em”, “Anh yêu em”, “Cảm ơn cha mẹ”, “Anh muốn em hạnh phúc”, “Nếu có chuyện gì xảy ra, anh nhất định sẽ giải quyết nó”. Nghĩ về những điều đó, trong tôi vẫn không khỏi thắc mắc không biết trong lớp Komachi sẽ trông như thế nào…

Nếu có cơ hội thì tôi muốn đi xem thử một lần. Nhưng nếu Komachi mà phát hiện ra, em ấy sẽ nổi đóa mất, và trên hết, có một người anh trai như tôi hẳn sẽ là một nỗi xấu hổ đối với Komachi.

Hừm…Trong lúc tôi còn đăm chiêu về kế hoạch này, chúng tôi đã đến bãi đỗ xe đạp. Tôi nhìn quanh và tự hỏi mình đã để xe ở đâu, thì Komachi, người đang theo sau tôi vẻ thất vọng mà buông tiếng thở dài.

“…Dù thế nào đi chăng nữa, Komachi vẫn lo lắng về onii-chan hơn cơ.”

“Anh chả có gì phải lo lắng hết.”

Tôi ưỡn ngực lên, vỗ tay trước ngực trả lời như thể Komachi không có ở đây.

“Không không không, có quá nhiều điều cần phải lo ở đây luôn ầy.”

“Làm gì có?”

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc xe đạp của mình. Tôi kéo nó ra trong khi phớt lờ lời mắng mỏ của Komachi. Tôi không hề nghe thấy em ấy nói những gì sau đó.

“…Như là bầu không khí trong phòng câu lạc bộ hôm nay chẳng hạn.”

“Ừm…”

Komachi hơi xịu mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi rồi thầm thì với vẻ lo lắng. Những lời nói của em ấy quá nặng nề đối để tôi có thể coi đó là đùa cợt. Cuối cùng tôi chỉ biết đáp lại bằng một tiếng thở dài.

Lẽ ra tôi phải cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể chứ. Nhưng với trình độ diễn xuất của tôi thì tôi đã biết chắc rằng chẳng có cách nào để có thể qua mặt được họ cả.

Nguyên nhân của bầu không khí phức tạp trong phòng câu lạc bộ chắc hẳn là do tôi rồi.

Những sự kiện đau lòng của tối hôm trước, những câu hỏi viển vông của cô ấy, vẻ mặt thất vọng của cô ấy và cả tiếng thở dài của cô ấy vẫn còn đang văng vẳng bên tai tôi.

Ngay cả khi đó có là một lời nói dối, nếu như tôi có thể diễn đạt nó thành lời được, có lẽ mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn rồi. Không phải tôi muốn tránh dùng những từ đơn giản, nhưng tôi đã có thể chọn một cách chơi chữ dễ dàng hơn.

Trong khoảng thời gian trống trải trong phòng câu lạc bộ, tuy đã có thể tìm những lời phù hợp, ít nhất là gần đúng với tình huống hiện tại của chúng tôi, nhưng tôi vẫn chỉ tập trung lướt mắt theo những dòng chữ trên cuốn sách và cuối cùng, mắt tôi chỉ còn biết hướng nhìn xuống phía dưới.

Dù trong lòng bạn có cố tỏ ra vui vẻ thế nào đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ nhìn thấu được thôi. Hoặc là nếu bạn trở thành một người đã có kinh nghiệm hẹn hò hơn mười lăm năm, có thể bạn sẽ hiểu được những gì trong trái tim tôi.

Thấy tôi cười khổ, Komachi chống tay lên và thở dài thườn thượt.

“Vâng, vâng, Gomi-chan…”[note48445]

“À, ừm, anh xin lỗi, tất cả có lẽ là do anh mà ra…”

“Anh tự nhận ra điều đó cơ à…”

“Ừm thì, anh đoán là mình đã làm rối tung mọi thứ lên vào ngày hôm qua. Anh cứ có cảm giác như đang nói chuyện với Yukinoshita vậy, nên đã lỡ nói ra nhiều điều không cần thiết… cũng tại bình thường anh hay làm như vậy mà.”

Tất nhiên là tôi đã rất căng thẳng và thiếu kiên nhẫn. Tinh thần của tôi ít nhiều cũng đã mệt mỏi và hoang mang, chúng dần tích tụ lại. Vì vậy mà tôi đã nói ra rất nhiều lời vô nghĩa, sai trái và cứ thế mà thốt lên những điều ngu ngốc.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất.

Tôi đã cư xử như thường lệ, như những gì thường làm với Yukinoshita. Tôi đã ảo tưởng hoặc quá tự phụ khi nghĩ rằng điều này vẫn ổn thôi khi làm với những người khác.

Ngay từ đầu đối với hai chúng tôi, không có cái gọi là giao tiếp hoàn hảo. Lúc đó tôi đã rất hoảng nên quên mất điều này.

Tôi ghét bản thân.

Ngay cả khi tôi có thể phá bỏ xiềng xích trong chính suy nghĩ của mình, tôi vẫn chẳng thể miêu tả cảm giác và mối quan hệ này bằng một từ nào đó. Không cần biết ý định của tôi là gì, tôi có thể lấy được lòng tin của người khác chỉ bằng cách giả bộ làm một dáng vẻ đứng đắn, nhưng cuối cùng tôi lại làm hỏng nó với sự tự cao tự đại, tự cho mình là ghê gớm.

Haaa, nói cách khác là…

Tôi đã phạm phải một sai lầm… tôi chỉ biết hối hận mà nói như vậy thôi.

Tiếng thở dài của tôi và Komachi lẫn vào nhau.

“À, ra là anh đã nói như thể đang trò chuyện với chị Yukino-san mọi khi!…Thì ra là vậy, em đã hiểu được vấn đề rồi.”

“…vậy sao?”

Khi tôi hỏi lại với một nụ cười gượng gạo, Komachi gật đầu, cũng với một nụ cười như vậy và vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Ừm, không sai được đâu! Có vẻ như chỉ có một chút sai sót trong chỉ số TPO của onii-chan thôi, kiểu gì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi nà! Chủ yếu là lỗi của onii-chan nên từ giờ trở đi tất cả đều phụ thuộc vào anh hết đó!”

Komachi nói với một nụ cười rạng rỡ.

Em ấy nói theo cách vui vẻ, tích cực khiến tôi cảm thấy được an ủi phần nào, nhưng em ấy vẫn chỉ ra lỗi của tôi một cách hoàn hảo như thường.

Tuy nhiên, không chỉ là việc em ấy đã quen với những thói quen xấu của tôi, dường như Komachi còn đã được nghe toàn bộ câu chuyện từ chị Haruno-san nữa. Đúng như mong đợi, em ấy là một người khách quan và đáng tin cậy mà.

Quan trọng nhất là em ấy rất dễ thương. Sau khi nghe em ấy nói như vậy, tôi cũng vui lên phần nào.

“…Em nói đúng.”

Tôi gạt chân chống xe đạp lên rồi quay lại ra hiệu bằng mắt rằng đi về thôi. Komachi chỉ gật đầu lại rồi bắt đầu đi bên cạnh tôi.

“Ý em là, thường là như vậy nhỉ, cuộc nói chuyện cứ khô khan thế nào…”

“Gì vậy hả?”

Tôi không hiểu em ấy định nói về điều gì khi em ấy dùng đại từ chỉ định…Khi tôi liếc xéo em ấy thì Komachi chỉ nhìn lại tôi kiểu: “Sao anh lại không hiểu chứ hả.”

"Thì là nó đó. Cuộc nói chuyện của Onii-chan và Yukino-san. Nếu một người lạ mà nghe thấy cuộc nói chuyện đó, họ sẽ rất sốc cho mà xem. Hai người là cái quái gì vậy chứ?"

“…Hừm, ra vậy. Bởi vì Yukinoshita là một người rất nhạy bén. Cô ấy chắc hẳn là người kéo rồi.”

Ngay cả bây giờ, mỗi khi tôi ở bên cô ấy, đôi lúc tôi vẫn còn cảm thấy sợ. Cô ấy còn làm Miura khóc nữa cơ mà.

Tôi gật gật đầu và nói rằng mình hiểu, nhưng Komachi lại nhắm mắt và nghiêng đầu có vẻ là không tin cho lắm.

“Hừm…dù sao thì đó cũng là một phần của chị ấy mà, thậm chí Komachi cũng thường bị ném đá bởi những lời nói tào lao của onii-chan đó thôi. Nhưng khi hai người ở riêng với nhau thì khác, nó như là một thế giới riêng của hai người vậy…”

Tôi đưa tay lên cằm rồi nhìn thẳng vào mắt Komachi.

“Vậy ra em thường nghĩ như vậy sao…Ế, khoan đã, Komachi-chan, sao em lại lùi về phía sau thế?”

Vẻ mặt tự tin của tôi sụp đổ trong tích tắc.

Đợi đã, đợi đã, đợi đã, chuyện này thường xảy ra á? Nghiêm túc đấy à? Tôi tưởng hai chúng tôi khá là thân thiết chứ, hay là tôi đã nhầm sao?

Komachi bước trước, gật đầu và kết luận điều gì đó.

“…Chà, mọi người xung quanh anh sẽ dần dần quen với nó thôi, còn những người không quen thì sẽ tránh xa anh ra thôi, nên không có gì to tát cả!”

“Nghe sợ thế…”

Đó chỉ là một lời nói đùa thôi phải không…tôi miễn cưỡng coi nó là như vậy nhưng dường như Komachi đang nói về nó một cách khá nghiêm túc. Em ấy lật ngón tay ra rồi chỉ vào hai thái dương và vào trong trạng thái vận công.

“Dù sao thì anh không nên cứ mãi như vậy chỉ vì anh đã quen với nó. Vì Gomi-chan chẳng tập trung vào những quan trọng mà chỉ toàn nói mấy thứ không cần thiết nên Komachi nghĩ đây chính là nguyên nhân dẫn đến sự việc ngày hôm nay.”

Thật sự rất đau lòng khi nghe những điều đó, nhưng tôi không thể phản bác lại được gì.

Những tật xấu của tôi đã được chỉ ra nhiều lần trước đây rồi, chẳng dễ gì mà biện minh được. Cảm giác như mỗi khi tôi chữa lành một vết thương, một vết thương mới được tạo ra vậy. Có lẽ tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục gắn bó với cái tôi này trong suốt quãng đời còn lại của mình rồi.

Đó là lý do tại sao tôi đã học cách đối phó với nó.

Nếu bạn không thể hiểu được chỉ với một từ, hãy thử dùng càng nhiều từ càng tốt. Nếu bạn không tin tưởng vào lời nói, thì thay vào đó hãy hành động. Chúng tôi thu thập từng cái một, kết nối chúng và đan chúng lại với nhau.

“…Đúng vậy, tôi chỉ cần làm nó thôi. Lời nói, hành động, làm tất cả cùng với nhau.”

Tôi lẩm bẩm trong miệng câu trả lời đã được khắc sâu trong tim. Tôi không muốn ai nghe thấy nó, một giọng nói nhỏ mà chỉ tôi mới có thể nghe thấy. Komachi quay đầu lại như thể hỏi “có chuyện gì vây”. Tôi cười và đáp lại.

“Đại khái là Yokan của Toraya cũng giống như là Dogeza đấy.”

“Em không nghĩ đến mức phải như vậy đâu…Nhưng có lẽ anh nên thể hiện sự chân thành của mình thì tốt hơn đó.”

“Phải rồi ha, vậy mình đi mua một ít đồ ngọt từ hãng bánh kẹo nổi tiếng Hollander của Chiba đi…”

“Hả? Không, em không nghĩ như vậy là ổn đâu. Ý em là một học sinh cao trung bình thường tự nhiên đi gửi đồ ngọt như một lời xin lỗi trông cứ dị dị thế nào.”

Đừng kéo anh, đừng có mà kéo anh mà. Câu đầu em ấy nói dễ thương vậy mà câu sau em ấy nheo mắt lại và nói làm tôi thấy sợ quá đấy. Giờ thì em ấy đang nhìn tôi với biểu cảm kiểu như “À rế…”

Không, anh không nói điều này ra khi mà không suy nghĩ đâu.

Ấn tượng tôi nhận được khi nhìn vào cách bánh kẹo được bọc thành quà ấy, là một cảm giác đặc biệt, và cũng bởi nó là đồ ngọt nên hoàn toàn có thể ăn được nữa. Có thể có một số người trên thế giới không thích đồ ngọt nhưng việc bọc bánh kẹo để làm một quà lưu niệm, quà tặng cũng như quà tạ lỗi thường được mọi người chấp nhận. Hơn nữa vì nó là đồ ăn nên giá cả cũng không quá cao. Nói chung nó rất chi là tuyệt vời.

Ngoài ra, trong nội dung của các bộ phim hay chương trình truyền hình thì hình ảnh gói bánh kẹo làm quà đã trở nên phổ biến vì nó thường được sử dụng như một biểu tượng của lời xin lỗi.

Có thể nói một hộp đồ ngọt là vật dụng cần phải có cho một lời xin lỗi mang tính biếm họa cao trong bối cảnh cao cấp của Nhật Bản. Chỉ cần bạn có một hộp bánh thì đó được coi như là một lời xin lỗi rồi và bạn không cần phải mở miệng nữa. Kashiori[note48446] là một tồn tại vượt qua mọi loại ngôn từ.

Tôi đã nghĩ về việc dùng một lời biện minh dài ngoằng nhưng thôi, chắc chẳng cần thiết phải làm như vậy đâu.

Không cần phải là một hộp quà.

Chỉ cần có cơ hội rồi chọn một thời điểm thích hợp là được. Hoặc là cần Macguffin[note48447] chẳng hạn.

Nó đơn giản chỉ là một điểm đánh dấu một cột mốc nào đó. Không quan trọng nếu nó có là một chiếc nhẫn, một con thú nhồi bông hay một bó hoa.

“Không, đây có thể coi là lời cảm ơn vì đã giúp anh giải tỏa. Chẳng có gì lạ nếu anh tin vào ý kiến của em mà. Cuộc nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu em trao sự tin tưởng cho đối phương đấy…”

Nếu tôi không chuẩn bị một cái cớ hoặc có một thời điểm nào đó thích hợp thì tôi sẽ bị bỏ lỡ cơ hội mất. Cảm giác thật kỳ lạ khi đột nhiên tiến đến và nói “Tớ xin lỗi về ngày hôm đó.”

Chắc là những người khác có thể nói chuyện bình thường mà không có vấn đề gì nhưng đối với tôi thì rào cản hơi cao. Đột nhiên mà đi xin lỗi như vậy có hơi khó khăn nhỉ. Nó là bít tết ăn liền hay bánh bao ăn liền chắc?

Một ngày nào đó, tôi muốn có được khả năng ăn nói một cách thông minh và đúng mực hơn nhưng hiện giờ tôi không có thời gian để làm việc đó vào lúc này. Suy nghĩ về nó, chuẩn bị cho thật tốt, rồi hướng vào nó, chặn đường thoát ra và cuối cùng tôi có thể sắp xếp mọi thứ như ý mình để có thể nói chuyện một cách đàng hoàng. Thực sự là mọi thứ đang quá tồi tệ khiến tôi không thể không cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên, Komachi đã dành cho tôi một tràng pháo tay giòn giã cùng với giọng điệu thán phục.

“Ồ, em hiểu rồi…Cái kiểu làm việc vòng vo và rắc rối đó đúng kiểu onii-chan rồi, và nó đang phát huy rất tốt đó…Komachi không ghét nó đâu…”

“Đúng chứ? Tuy anh không cảm thấy như mình được khen ngợi chút nào, nhưng dù sao cũng cảm ơn em.”

Vì là nửa khen nửa chê nên khuôn mặt tôi hiện giờ là nửa đắc thắng nửa méo mó. Không lâu sau, tiếng vỗ tay đột nhiên dừng lại rồi Komachi nghiêng đầu.

“…Tuy nhiên, mấy kiểu cảm ơn như thế này cứ như kiểu bố mẹ hay dùng ấy nhỉ.”

“Ừm thì đúng vậy…nhưng mà…”

Khi một đứa trẻ ở nhà người khác mà gây ra rắc rối gì đó, thông thường bố mẹ đứa trẻ sẽ chào hỏi, xin lỗi hoặc cảm ơn cha mẹ nhà kia. Ngay cả khi ở nhà hay khi Komachi đến ở nhờ nhà một người bạn, họ sẽ gọi điện cảm ơn và ngược lại. Khá là hợp lý đấy chứ.

Khoan, chờ một chút.

Cũng có khả năng là do Komachi là con gái của bọn họ cũng nên.

Nếu bạn chăm sóc con gái của người khác, bạn sẽ cần phải chuẩn bị mọi thứ cho phù hợp.

Nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, bữa tối sang trọng một chút. Bạn cũng phải cẩn thận đừng quá nhiệt tình nếu không con của mình sẽ đố kỵ, nhưng cũng đừng bao giờ cắt xén để không bị coi thường. Theo như bố mẹ tôi thì là như vậy.

Hay đúng hơn là bố mẹ tôi đã nỗ lực hết mình vì lợi ích của Komachi. Để tôi kể cho các bạn biết là họ đã chuẩn bị nhiệt tình đến mức nào. Khi các bạn của Komachi đến chơi, họ đã nói với tôi răng "Lâu lâu thư thái đi ăn ở ngoài cho thay đổi cũng được mà, phải không? Bố cho con ít tiền lẻ này." Đến mức độ bị đuổi khéo đi như vậy luôn đấy.

[note48448]Nếu đây là tiệc ngủ qua đêm của con trai và bạn của chúng, tôi đều nghĩ rằng con trai và lũ bạn của nó đều là một lũ giặc cả nên hoàn toàn chả quan tâm đến. Đến lúc đi tắm thì có thể đến nhà tắm công cộng như một trò giải trí và bữa tối có thể ăn 5 bát cơm trắng với thịt xiên nướng. Sau đó còn có thể xem TV và trò chơi trong phòng khách. Đồ uống thì được uống Cô-Ca thỏa thích, ăn nhiều đồ ăn tẩm ướp đậm và chơi đến sáng. Như vậy chúng sẽ thỏa mãn mà thôi. Nếu có đánh giá về mức độ thỏa mãn của bọn con trai thì dễ dàng có được ba sao Michelin thôi.

Dù sao thì đám con trai thường có xu hướng làm hỏng đồ đạc, tường và tấm fusuma do hay lăn lộn khi ngủ. Mà ngay từ đầu các bức tường và sàn nhà đã trông vô vọng lắm rồi nên bây giờ có lo lắng về việc có thêm một hai vết xước cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Con trai tôi đã chơi bóng chày trong nhà và làm vỡ cái nắp đèn bằng chiếc gậy đánh bóng, nhưng khi tôi hỏi thì không thể giải thích được tại sao lại làm vỡ nó. Còn người thằng bé thì đầy những vết xước. Tôi khuyên bạn nên nuôi một con mèo như một người bạn đồng hành của nó. Mỗi khi tôi nhìn thấy những cảnh như thế này, tôi chỉ muốn bỏ cuộc. Và trên hết, những con mèo rất dễ thương.

Nói chung là tiếp đãi bạn bè là con gái thì tốn kém hơn so với con trai. Chính vì vậy tôi không quên nói lời cảm ơn khi được một người con gái nào đó tiếp đãi.

Mặt khác, nếu nghĩ đến trong trường hợp này thì cha mẹ chúng ta không cần phải chào hỏi đối phương sao?

Sao cũng được…Ngay khi tôi chuẩn bị phát ngôn một cách khí thế thì…

“Vâng vâng, em biết rồi, em biết rồi, anh định nói ai cũng như vậy mà, phải không?”

Komachi nhẹ nhàng vỗ vai tôi như đang nói rằng “Anh không cần phải nói gì đâu, em hiểu mà.” Rồi nở một nụ cười ấm áp.

“Ừ, ừm thì…Mà, đúng là như vậy, nhưng…”

Thực ra thì tôi không quan tâm đến lý do là gì, chỉ là không tiện lắm khi để bố mẹ biết mấy chuyện như thế này.

Mẹ tôi đã nói với tôi “Nếu con có một bạn gái, nhớ dẫn con bé theo để cho mẹ gặp mặt nhé!” Khi ai đó nói với chúng tôi những điều như thế kèm theo một nụ cười thật tươi thì các chàng trai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đáp lại bằng một nụ cười khô khan “Hahaha…” Đó là gì vậy chứ, con sẽ suy nghĩ về chuyện đó… ý mẹ là gì thế? Mẹ muốn xem gì cơ?

Tuy nhiên, vì trước giờ tôi luôn bị mẹ vợ[note48449] gây áp lực rồi nên lần này tôi kiên quyết không để bố mẹ tôi liên quan đến việc này.

Nói cách khác, đây là chuyện riêng của tôi. Thay vì dễ dàng nhờ vào cha mẹ, tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này một mình. Thậm chí làm vậy có thể được coi là tôn trọng cha mẹ.

Vì vậy, hãy để tôi giới thiệu kế hoạch tự lực của mình. Tôi vuốt nhẹ mái tóc của mình trong khi tự hào khoe khoang.

“Chà, anh sẽ kể chi tiết cho. Anh sẽ mua cho em một ít đồ ngọt như một lời cảm ơn. Anh sẽ chia cho em một nửa số tiền khoảng 10,000 yên tiền thừa kiếm được từ bố.”

Dù sao thì những người nô lệ của công việc không cần phải khai báo thuế. Cho dù có hỏi tôi thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không đưa biên lai ra đâu…Khi được hỏi về tiền thừa thì bạn có thể nói những câu như là “Hả? tôi đã tiêu 50,000 yên vào cái gì cơ?” Ngay cả bố mẹ tôi cũng làm như thế mỗi lúc lúng túng.

Có lẽ vì đây là một kế hoạch hoàn hảo nên Komachi Hikigaya, kẻ đồng lõa cũng đang mỉm cười gian xảo với điều này.

“Ồ! Okela! Quả là một tên tội phạm thông minh! Nào! Moriarty[note48450] đến từ Chiba!”

Trái ngược với tiếng vỗ tay nửa vời lúc nãy là tiếng vỗ tay như sấm. Em ấy tự tiện đặt biệt danh cho tôi và hát theo y như kịch Kabuki vậy. Thời gian gần đây, cơ hội được mọi người khen ngợi giảm đi đáng kể thế nên dù có bị gọi là tội phạm thì tôi cũng vui theo cách của mình.

“Hahaha, khen anh nhiều hơn nữa đi.”

“Đồ ăn bám yêu quái! Anh trai rác rưởi! Thằng con tán gia bại sản! Cho đến khi được Uradora[note48451] thì bố mẹ vẫn đang khóc ở nhà khi mà gửi tiền lên đấy!”

“Hơi quá đó nha, tém lại giúp anh. Sao em lại nói những điều tồi tệ như thế với anh trai mình thế kia?”

Tự nhiên bị DIS như vậy khiến tôi sốc… khiến tôi có chút chán nản.

Trong khi tôi thầm nhủ về điều này thì không hiểu tại sao mà Komachi trông cũng chán nản theo.

“Mặc dù em đã khen anh như vậy rồi mà…Komachi hẳn phải được điểm cao lắm chứ…”

“Ừm, mà, đúng rồi ha…đó một con đường nhung lụa mà, dù sao thì đó cũng là lên được tay đẹp…”[note48452]

Nhưng điều đó không có nghĩa là em ấy đang ca ngợi bất cứ thứ gì khác ngoài Mentampin[note48453]…Ý tôi là, em ấy đã học được loại kiến thức đó ở đâu vậy?

Bằng một cách nào đó, giọng nói của em ấy có vẻ to hơn bình thường…

Và cứ thế, chúng tôi đi qua cổng trường trong khi nói về những vấn đề tầm phào.

“Bây giờ chúng ta ghé qua cửa hàng người Hà Lan xong rồi về nhà nào.”

“Ừm.”

Tôi ngồi lên xe đạp, quay lại rồi vỗ vỗ vào yên sau. Komachi cũng chạy tới, bật lên mà ngồi trên yên xe.

Komachi đặt tay lên vai tôi để thay cho lời nói rằng mọi thứ đã sẵn sàng. Với tín hiệu đó, tôi bắt đầu đạp bàn đạp.

“A, chờ một chút.”

Ngay lúc đó, Komachi giật mạnh cổ áo tôi khiến tôi suýt bị nghẹn họng.

“Có chuyện gì vậy chứ…”

Khi tôi quay lại nhìn em ấy với ánh mắt trách móc, vì một lý do nào đó mà Komachi cũng quay đầu lại.

“Hình như có người gọi mình thì phải…”

Komachi giật mình trong khi nói vậy. Ngay sau đó, em ấy bắt đầu nhìn về phía tòa nhà của trường.

“Ồ, là chị Yui. Chị Yui! Oiiiii!”

Komachi vẫy tay và nhìn về phía tiếng gọi mình. Có thể thấy Yuigahama đang chạy lại gần em ấy từ phía xa. Với những bước đi nhẹ nhàng, Yuigahama lao tới và liên tục gọi trong khi thở dốc.

“Hikki, giờ cậu có rảnh không? Cậu rảnh mà, phải không? Hẳn là thế rồi, tớ biết mà.”

“Kết luận hấp tấp quá đó Gahama-san…tớ còn chưa kịp trả lời nữa cơ mà…”

Tốc độ nói từ câu hỏi đến kết luận như ở cấp độ của một chủ tịch IT đầy tham vọng và ngưỡng mộ Jobs vậy. Tôi không thể theo kịp các quyết định được đưa ra dựa trên kết luận của lãnh đạo mà bỏ qua lĩnh vực này được. Tuy nhiên, đã có những người phản ứng với nó.

Đây chính là Hikigaya Komachi, một ứng cử viên điều hành trong tương lai, em gái số một thế giới.

Komachi nhanh chóng bước xuống xe và gật đầu với vẻ mặt như thể đã đoán được điều gì đó.

“A, Komachi phải đi mua sắm ngay bây giờ. Em đi trước đây.”

Sau khi ra dấu như một ninja, em ấy kéo lấy tay áo tôi ra rồi nắm lấy tay lái xe đạp.

“Chờ đã, nếu là anh thì sẽ chọn hộp bánh kẹo…”

“Được rùi mà! Đồ Hachiman ngoo ngốk! Anh không phải cần phải lo đâu, em biết rõ khẩu vị của anh mà, cứ để việc này cho Komachi♪.”

Komachi nói một tràng và kết thúc bằng một cái nháy mắt dễ thương. Rất uyển chuyển, em ấy giật lấy chiếc xe đạp từ tay tôi và nhanh chóng ngồi lên yên xe.

“Vậy nhé, Komachi đi trước đây!”

Vừa nói, em ấy vừa chào rồi đạp xe rời đi nhanh chóng.

Chuồn nhanh vậy Komachi-chan… chờ nghe anh nói đã chứ.

Tôi tự hỏi liệu em ấy có ổn không nữa…Cả việc em ấy có nhớ về vụ chia tiền thừa không…

Việc giải quyết hiểu lầm để qua một bên vậy. Dù sao thì những kế hoạch của tôi sau chuyện này đã thành trống trơn.

Hiện tại thì trước mặt tôi đang là Yuigahama. Tôi không thể nói rằng đột nhiên có việc khẩn cấp rồi sủi được.

Giờ thì, không biết cậu ấy định nói việc gì nhỉ? Thật khó để nói, nhưng mà tôi chỉ biết đứng nhìn Komachi chạy đi cho đến khi không thấy em ấy quay lại nữa và rồi cuối cùng tôi lại lẩm bẩm một mình.

“……Mà, bây giờ thì tớ rảnh rồi.”

“Ừm.”

Yuigahama chỉ gật đầu trước câu trả lời thẳng thắn của tôi.

Một bầu không khí tự nhiên, như thể bị thu hút bởi dư âm câu trả lời của cậu ấy, tôi buột miệng nói tiếp.

“Bây giờ ta làm gì đây? Về chứ?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Thậm chí cậu ấy không nhận ra điều đó, một câu nói đùa mà tôi hay làm. Tôi đã rất ngạc nhiên. Yuigahama dường như cũng cảm thấy như vậy rồi cậu ấy hé miệng và cười khúc khích.

Nhún vai như thể không còn một chút sức lực nào, tôi nghiêng đầu nhìn Yuigahama và cậu ấy cũng vậy.

Yuigahama hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại hơi thở của mình, chải lại búi tóc đang đung đưa và chỉnh lại chiếc balo đang mang trên lưng. Sau đó cậu ấy thu hẹp khoảng cách chỉ bằng một bước chân và đứng đối diện với tôi.

Cảm giác như đã lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp mặt trực tiếp như thế này. Lý do thì cũng dễ hiểu thôi, bởi tôi không muốn đối diện với cậu ấy.

Ngay cả bây giờ, tôi cũng không thể tập trung ánh mắt của mình được. Tôi không biết phải nhìn vào đâu nữa. Suy cho cùng thì bản chất của tôi là không giao tiếp bằng mắt với mọi người, và nó lại càng đặc biệt hơn trong cái tình huống này.

Hình ảnh phản chiếu trên những ô cửa sổ của trường học, những viên sỏi bên đường, đôi chân mang giày da, đôi môi hé mở yếu ớt, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt chiếc cặp sách, mái tóc nâu hồng nhạt đung đưa trong gió, chiếc xe buýt đang chạy phía sau, chiếc nơ hơi nới lỏng, chiếc dây buộc tóc đang đeo ở cổ tay trái.

Và cả đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi mà không hề nao núng.

Ánh mắt của tôi cứ lang thang đây đó nhưng rồi cuối cùng tôi cũng bắt gặp ánh mắt của Yuigahama. Trong một khoảnh khắc, Yuigahama nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. Cậu ấy từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên trước ngực và hít một hơi thật sâu.

Tiếng hô của các câu lạc bộ thể thao, âm thanh của đội nhạc cụ và âm thanh của con đường. Ngay lúc này, cậu ấy mở mắt.

Ánh nắng bắt đầu hạ dần làm cho mái tóc nâu hồng nhạt của cô ấy trở lên lấp lánh và đôi mắt sáng ngời của cậu ấy đang nhìn thẳng vào tôi.

Đôi bờ môi có chút óng ánh ấy vẽ lên một đường cong dịu dàng –

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Hikki, chúng ta hẹn hò đi!”[note48454]

“……Hả?”

Không có bất kỳ lời mở đầu hay dẫn dắt nào, một câu nói với một nụ cười rạng rỡ, giống như điều mà tôi đã được nghe trước đây, nhưng lần này nó đã khác hẳn. Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy hoàn toàn khác.

Cả từ ngữ và sự khác biệt trong âm điệu đều nằm ngoài dự đoán của tôi, chỉ còn lại giọng nói the thé phát ra từ khóe miệng.

Có nhiều thứ lẽ ra đã có sự thay đổi, dù chỉ là từng chút một, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng… nó chẳng hề đổi thay một chút nào cả, cái giọng nói ngớ ngẩn của tôi.

Bình luận (0)Facebook