Chương 63: Sự chào đón từ Gia đình Noel
Độ dài 7,899 từ - Lần cập nhật cuối: 2020-01-04 08:27:59
Trans: Dưa Hấu :3
(Nghe đâu bác Ken ốm liệt giường nên tui làm chap này luôn :V :V)
(Kat: ủa, chứ ko phải liệt d**ng ak)
~~~~o0o~~~~
Sau khi phần giới thiệu của Noir kết thúc, Noel tiếp tục giới thiệu bằng cách đẩy hai người đứng cạnh cô ấy lên.
“Sirius-sama, hai người đây là em gái tôi, Nokia-chan và em trai của tôi, Alad. Chúng đều làm việc trong nhà hàng của chúng tôi.” (Noel)
“Hừm, tôi nghĩ có nhiều hơn trong thư mà nhỉ?” (Sirius)
“Mấy đứa khác đang làm việc ở nơi khác rồi ạ. Chúng cảm thấy sẽ bị chiều hư nếu ở lại đây, vì vậy đã tự mình rời đi rồi.” (Noel)
“Ý chị là mấy người anh em còn trẻ hơn chị đã rời đi rồi à? Mà, dù sao thì ... rất vui được gặp hai người, tên tôi là Sirius.” (Sirius)
“Tôi là Nokia, em gái của Onee-chan. Anh có thể gọi tôi thế nào cũng được. Và, anh là vị chủ nhân quan trọng của Onee-chan phải không? Anh có thể đối xử tương tự với chúng tôi cũng được.” (Nokia)
“U-uhmm. Tên tôi là Alad. Tôi đã không biết cậu là chủ nhân của Dee-san, và tôi đã nói những điều thô lỗ trước đó.” (Alad)
Rõ ràng là tôi trẻ hơn họ, nhưng dựa theo thái độ của Dee và Noel, họ dường như đã quyết định làm như vậy. Tôi nghĩ rằng cũng tốt thôi nếu được tôn trọng bởi Alad, và với Nokia, cô ấy còn xem đó là điều hiển nhiên.
"Là vậy sao? Thế thì, tôi sẽ nói chuyện như thường vậy. Tôi đã là một thường dân vài năm gần đây rồi, nhưng tôi, không ít thì nhiều, là chủ nhân của Dee và Noel. Và những người bên cạnh tôi là… ” (Sirius)
Đến lượt mình, tôi lần lượt giới thiệu các học trò. Nhờ chúng giúp đỡ bằng cách trở thành bồi bàn, cách nhìn nhận từ Nokia và Alad dường như không tệ.
Khi dắt Hokuto đang đợi bên ngoài vào và giới thiệu, cả gia đình Noel há hốc miệng đúng như tôi dự đoán. Trong đó, chỉ có Noel và Noir có đôi mắt lấp lánh, họ sà vào cơ thể của Hokuto để tận hưởng bộ lông của nó.
“Nó là một bé Wan-chan [note9666] ! Mẹ ơi, một bé Wan-chan! ”(Noir)
“Con không được nói thế Noir-chan. Tên cậu ấy là Hokuto, con phải gọi cho đúng chứ. Cơ mà cậu có bộ lông thật là tuyệt vời. Đúng là Thú Đồng hành phù hợp với Sirius-sama, phải không?” (Noel)
“Vâng. Hokuto-chan thật mềm mại!” (Noir)
Cảnh tượng này khiến bạn tin rằng Noir chắc chắn là con gái của Noel. Mặc dù cặp đôi mẹ con này giống nhau đến đáng sợ, cơ mà gen của Dee đâu nhỉ? Gen của Noel trội quá chăng? [note9667]
Sau khi phần giới thiệu kết thúc, mọi người với đến nồi lẩu mà tôi đã chuẩn bị. Cũng như một công thức mà tôi đã từng dạy, có rất nhiều nguyên liệu sẵn có, nên chúng nhanh chóng biến thành một nồi lẩu nóng hổi.
Các học trò mím môi nhìn vào món lẩu nóng đã không được ăn trong một thời gian dài do chúng tôi đang trong chuyến hành trình, và trông như đôi đũa của họ còn vươn dài hơn bình thường nữa, có lẽ vì chúng tôi đang ăn cùng với một đại gia đình nhỉ.
Bên cạnh đó, phản ứng từ gia đình Noel là…
“Yeah ... ngon quá, đúng như mong đợi mà. Tôi thực sự đã bỏ lỡ nó rồi.” (Noel)
“… Tôi vẫn còn một chặng đường dài đây.” (Dee)
"Ngon quá. Mặc dù thành phần cậu sử dụng gần như đều giống nhau, nhưng hương vị đậm đà này là sao chứ?” (Nokia)
“Uh… nó làm em cảm thấy hơi tủi thân, nhưng Onee-chan nói đúng. Em không thể ngừng tay lại được.” (Alad)
Phản ứng của họ đều thật tốt. Tuy nhiên, trong khi tất cả mọi người đều đang vươn tới cái nồi, có một người lại khác hẳn, đó là cô bé với phản ứng khá miễn cưỡng.
“Sao vậy Noir-chan? Con không thích Nabe sao?” (Noel)
“…Con thích.” (Noir)
“Ba cũng sẽ nấu được món này. Nhìn này, không phải rau và thịt đều được nấu rất ngon sao?” (Dee)
“Vâng.” (Noir)
Noel và Dee chăm sóc cô bé rất chu đáo, nhưng tốc độ ăn uống của Noir khá chậm vì lý do nào đó.
Hương vị không hợp à? Tuy nhiên, xét theo thái độ của cô bé, đó không phải là lí do ... Phải chăng là do lưỡi mèo?
Trong khi tôi đang băn khoăn, hai học trò háu ăn vẫn đang hùng hục thưởng thức, và Nokia có vẻ bối rối khi phải nhận lấy mấy cái đĩa.
“Em muốn ăn nữa, Aniki!” (Reus)
“Sirius-san, còn phần ăn thêm không ạ?” (Reese)
“E-em nữa!” (Emilia)
“… Có vẻ như ta nên mua thêm nhiều hơn cho ngày mai nhỉ?” (Dee)
"Rất xin lỗi. Tôi sẽ chi tiền, vì vậy tôi muốn anh mua đủ phần cho hơn mười người.” (Sirius)
Trong khi cảm thấy hơi hối lỗi về đám học trò háu ăn của mình, tôi cho thêm rau và thịt vào nồi lẩu. Nhân tiện, tôi cho gạo vào và nấu canh rau, nhưng không thể nói là ăn ngay được.
Vì tôi không thể chuẩn bị món tráng miệng hôm nay, Dee chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ và thức uống từ nhà bếp. Trong khi ăn, chúng tôi tiếp tục tán gẫu để bù đắp cho quãng thời gian không gặp nhau.
Trọng tâm của buổi nói chuyện chủ yếu là về cuộc sống học đường của chúng tôi, nhưng vì các học trò đóng vai trò chủ chốt trong những sự kiện đã xảy ra ở đó, gia đình Noel ngồi im và chăm chú lắng nghe.
“Sau đó, khi chúng em nghĩ rằng không còn hy vọng nữa… Aniki lao xuyên qua tường và đến hỗ trợ. Sự xuất hiện của Aniki lúc đó là… tuyệt nhất!” (Reus)
“Vâng, tấm lưng của Sirius-sama lúc đó rất vững chắc. Đến bây giờ gợi lại nó làm em như muốn sa vào lưới tình thêm lần nữa.” (Emilia)
“Kuhh… quả không hổ danh Sirius-sama. Xuất hiện đúng vào cảnh đắt khách nhất đấy! Emi-chan thì không nói, còn Reese-chan, cũng, yêu rồi nhỉ.” (Noel)
"Không, chuyện của em không giống như vậy, vào lúc đó ..." (Reese)
“Ooh? Chị muốn nghe hết chuyện ấy.” (Noel) [note9668]
“Bữa tiệc rất vui, nhưng cũng đến lúc nên kết thúc sớm thôi nhỉ? Ta còn cả ngày mai nữa mà phải không?” (Sirius)
Bên ngoài trời đã khuya và toàn bộ thị trấn đều đã chìm vào giấc ngủ, ngoại trừ một số người. Thật tốt cho Noel và Dee bởi vì họ đang ở nhà, nhưng Nokia và Alad phải về nhà cha mẹ ở gần đó, vì vậy chúng tôi nên kết thúc ở đây thôi.
“Không còn cách nào khác nhỉ. Vì mọi người sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, chúng ta ngủ cùng phòng với nhau nhé.” (Noel)
“Mấy cái ghế ở kia là đủ cho bọn tôi rồi. Nhưng trong tình huống xấu nhất, tôi nghĩ tốt hơn nên tìm một quán trọ.” (Sirius)
“Như vậy không được đâu! Sirius-sama sẽ ở trong phòng dành cho khách, Reus-kun sẽ ở cùng với ông xã của chị, còn tất cả các em gái sẽ ở trong phòng của chị, mặc dù có hơi chật một chút. Hãy yên tâm vì bọn chị đã mua vài cái chăn để dành cho ngày này rồi.” (Noel)
Chỉ mình tôi ở trong phòng khách à? Vì thấy làm thế có hơi ưu ái cho tôi, nên tôi cũng rủ Reus và Emilia đến phòng khách luôn, nhưng có vẻ mọi thứ đã được thu xếp xong xuôi cả rồi bởi vì họ có nhiều điều muốn nói với nhau mà.
Chúng tôi quyết định tiếp tục vào ngày mai. Trong khi Reus hộ tống Nokia và Alad về nhà, tôi quyết định đi ngủ sau khi lau sạch cơ thể.
Nói ngoài lề chút, trước khi chia tay với Noel, sau khi cô ấy chắc rằng Noir đã ngủ rồi, tôi hỏi về vấn đề đã nhắc đến trước đó.
“Chà… Noel. Cái bộ dạng lúc đó là sao vậy?” (Sirius)
“Ểể? Cậu đang nói về cái gì vậy?” (Noel)
Đổ mồ hôi hột, cô ấy vờ như không biết việc mình là một poster girl, nhưng tôi thì không. Tôi lặp lại câu hỏi đó vài lần nữa, trong khi tiếp tục nhìn chằm chằm. Cuối cùng, cô ấy cũng thừa nhận và kể tôi nghe chi tiết.
“Cậu thấy đấy, tôi chỉ đơn thuần muốn thu hút khách hàng bằng cách làm trò đùa với ma thuật thôi. Ý tưởng này lóe lên trong đầu tôi khi họ nói rằng thức ăn không ngon. Và thế là, làm như thế rất nổi tiếng đối với thực khách nói chung... vậy nên tôi nghĩ mình nên làm cho nó buồn cười hơn một chút... ” (Noel)
Vậy là, cô ấy xuất hiện với vẻ đáng sợ cùng đống đạo cụ chỉ vì chuyện đó thôi à? Nhìn thì trông giống với một buổi trình diễn, nhưng lại không phải là một ý tưởng hay trong thế giới này.
“Dee đã không ngăn… Không, anh ấy hẳn đã ngăn cản chị rồi chứ.” (Sirius)
"Vâng. Nhưng tôi sẽ làm nếu có thể khiến cho quán ăn phát triển. Cơ mà, tôi cũng không thể ngừng nghĩ về cảm xúc của anh ấy… ” (Noel)
"Tôi đã nói với chị nhiều lần đừng làm vậy nữa vì nó rất nguy hiểm mà." (Sirius)
“Vì tôi không thể giúp nhiều trong việc nấu ăn mà, tôi nghĩ tốt hơn là mình nên làm việc này. Aah, khách hàng cũng không phàn nàn gì nhiều, và chuyện này chỉ mới xảy ra được hai lần thôi.” (Noel)
"Số lần xảy ra không phải là vấn đề!" (Sirius)
Tôi nắm lấy mặt Noel và cho cô ấy ăn một đòn Thiết Trảo sau một thời gian dài không gặp mặt. Không như ngày trước, chiều cao của tôi đã vượt qua cô ấy, vì vậy thật dễ nắm được khuôn mặt nhỏ nhắn của Noel. Khi tôi giải phóng sức mạnh, Noel đau đớn hệt như trước đây.
“Ouch! Th-thật là hoài niệm quá đi! Cơ mà mạnh hơn trước đây rồi!” (Noel)
“Tôi cũng hiểu là chị chỉ muốn giúp đỡ, nhưng chị định sẽ làm gì nếu đối thủ mạnh hơn mình hả!?” (Sirius)
“Nh-nhưng… vì quán ăn, tôi sẽ…” (Noel)
“Và chị sẽ làm gì nếu bị thương!?” (Sirius)
“Có vẻ tôi sắp bị thương luôn rồiiiiiiiii!Tôi xin lỗi mààààà!” (Noel)
Hơn cả thả ra để tự rút kinh nghiệm, tôi chỉ định cảnh báo Noel và đặt tay lên đầu trong khi cô đang ngồi bơ phờ trên ghế.
“Nghe này, nếu chị bị thương, Dee và Noir sẽ buồn lắm. Tôi không muốn điều đó xảy ra, hãy nói chuyện với cảnh vệ của thị trấn và tìm ra một số biện pháp đối phó đi.” (Sirius)
“Uuu… cậu đang làm một khuôn mặt rầu rĩ đấy, Sirius-sama. Tôi sẽ không để chủ nhân của mình lo lắng nữa, vì vậy tôi sẽ ngừng làm như vậy kể từ giờ trở đi.” (Noel)
Nếu tôi cứng rắn thuyết phục, cô ấy sẽ chỉ chăm chú lắng nghe thôi. Lý do tại sao cô không nghe Dee và Nokia là vì muốn ưu tiên trách nhiệm quảng bá cửa hàng của mình. Bên cạnh đó, hai người đó rất nhẹ dạ với Noel bất kể cô ấy làm gì, và cuối cùng, họ có lẽ sẽ bỏ qua hành động sai trái của cô ấy.
Vì vậy, tôi nói chuyện rõ ràng với cô ấy rằng không được làm vậy, rồi làm một khuôn mặt bối rối để khiến cô cảm thấy tội lỗi. Noel là một người rất dễ lừa, nhưng tôi nghĩ cô ấy hẳn sẽ hiểu thôi vì cô rất dịu dàng mà.
"Đùa à!? Aneki mà lại nói vậy sao!” (Alad)
"Khiến Onee-chan ngoan ngoãn như vậy... anh ấy quả đúng là người làm cho Dee-san phải tôn trọng." (Nokia)
Sau Alad, Nokia cũng bắt đầu nhìn tôi với sự tôn trọng. Oi Noel, gia đình nhìn nhận cô thế nào vậy?
---
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy trong một căn phòng khách tuy nhỏ nhưng rất thoải mái. Nhìn vào độ cao của mặt trời, có vẻ tôi đã bị đánh thức bởi tiếng ồn phát ra từ căn bếp, hơi sớm hơn bình thường một chút.
Tôi rời phòng và đi vào nhà bếp, Dee và Alad đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Đúng như dự đoán, đây là khâu chuẩn bị vào buổi sáng của một quán ăn.
Từ buổi nói chuyện mà tôi đã nghe hôm qua, [Phòng ăn của Erina] bán bánh mì và các món ăn nhẹ có thể mang đi vào buổi sáng, và hoạt động như một quán ăn bình thường từ buổi trưa. Hai người đó đang làm bánh sandwich và món ăn nhẹ. Khi tôi nhòm vào bếp, nhận ra tôi, họ dừng việc đang làm lại rồi chào hỏi.
“Chào buổi sáng, Sirius-sama.” (Dee)
"Chào buổi sáng! Có phải bọn tôi đánh thức cậu dậy không?” (Alad)
“Hai người không phải lo lắng đâu, tôi luôn dậy vào khoảng thời gian này mà. Nhân tiện, mọi người có cần tôi phụ một tay không?” (Sirius)
“Không, ổn mà. Đây là lịch trình thông thường của chúng tôi rồi. Cậu có muốn ăn sáng không?” (Dee)
"Tôi sẽ ăn sau khi đã tập thể dục buổi sáng xong." (Sirius)
Sau khi nói với họ về bữa sáng, tôi ra ngoài giếng để rửa mặt. Khi với tay lấy chiếc khăn được đặt gần đó, Emilia ngay lập tức với theo rồi lấy đưa cho tôi. Reus và Reese đang đứng đằng sau em ấy, còn Hokuto đang đợi với cái đuôi đung đưa.
Mọi người đều đã đông đủ rồi, chúng tôi nên ra ngoài hôm nay chứ nhỉ?
“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ luyện tập nhẹ nhàng quanh thị trấn.” (Sirius)
Trong thời gian ở Diamond Cottage thì không có vấn đề gì, vì chúng tôi chỉ chạy qua những ngọn núi, nhưng đây là buổi sáng sớm trong một thị trấn. Nếu dốc hết sức để chạy sẽ gây ra rất nhiều tiếng ồn. Cố gắng giảm bớt tiếng bước chân càng nhiều càng tốt, chúng tôi bắt đầu chạy chậm hơn bình thường.
Đối với chúng tôi, đây là tập luyện; nhưng với Hokuto, đây giống như một buổi dạo phố với chủ nhân vậy, nhóc ta chạy rất vui vẻ bên cạnh tôi và vẫy đuôi liên tục.
Sau khi chạy được một vài vòng quanh thị trấn và kết thúc, chúng tôi đến khoảng sân phía sau [Phòng ăn của Erina]. Chúng tôi đã thấy nhiều nơi khác nhau khi đang chạy, nhưng giờ lại chọn sử dụng một nơi khá vắng vẻ với cỏ dại phát triển quá mức.
Có vẻ như nơi này thuộc sở hữu của một quý tộc cai quản thị trấn, nhưng họ sẽ không trách chúng tôi vì đã tự ý xâm phạm, bởi vị quý tộc đó là một fan hâm mộ các món ăn của Dee. Từ đầu, quán ăn đã được xây dựng ở vị trí chiến lược như này, không xa trung tâm thị trấn và cũng là để làm thỏa mãn với phục vụ các món ăn cho vị quý tộc đó.
Tại thời điểm hiện tại, nơi này đã bị bỏ trống, nhưng tôi rất biết ơn vì có một nơi để tập luyện mà không phải đặt chỗ trước. Khi đã hoàn thành lịch trình hàng ngày, tôi nghĩ đến việc xem xét kỹ năng phóng dao của Emilia, nhưng chợt nhớ ra chút chuyện khi thấy Hokuto vẫn đang vẫy đuôi đứng đợi.
“Nhắc mới nhớ… mình chưa chơi đĩa bay với Hokuto nhỉ.” (Sirius)
Tên của cậu nhóc từng có khác với tên hiện tại, nhưng Hokuto cũng đã chơi rất nhiều trong kiếp trước. Đặc biệt là đĩa bay, tôi nghĩ rằng đó là trò chơi yêu thích của nó và cũng có thể được yêu thích ở bất cứ nơi nào trên thế giới.
Tôi không thể làm điều này trước mộ của mẹ được, vì thế nên một thời gian sau, tôi đã nỗ lực làm một chiếc đĩa nhựa mới, và đây có thể là một cơ hội tốt để thử luôn. Khi tôi đang nghĩ rằng Hokuto có thể bắt được nó gần như bất cứ nơi nào nhờ vào năng lực hiện tại, thì bóng dáng của cậu mới ban nãy còn đứng cạnh tôi giờ đã biến mất lúc nào không hay. Cùng lúc đó, cả Emilia và Reus cũng mất tăm, chỉ còn Reese đang gượng cười nhìn tôi.
“Ể, chúng đi đâu rồi?” (Sirius)
“Sirius-san, không phải anh đã lẩm bẩm ‘đĩa bay’ trước đó sao? Vừa nghe thấy thế… ” (Reese)
Trước khi Reese nói xong, hai người và một con thú chạy đến trong khi tạo cả vệt khói dài sau lưng, rồi dừng lại trước mặt tôi và xếp thành một hàng. Và, Emilia cầm chiếc đĩa bay tôi làm cho Hokuto trong tay với đôi mắt lấp lánh.
“Làm ơn, Sirius-sama!” (Emilia)
“Aniki, nhanh lên!” (Reus)
“Gâu!” (Hokuto)
Hai người và một con thú ... Không, phải là ba con chứ nhỉ? Ba cái đuôi đều đang ngoe nguẩy đồng nhịp với nhau. Mà cũng chẳng cần phải nói nhiều, cứ làm theo điều họ muốn vậy.
"Em không thể là đối thủ của họ được, nên em sẽ lùi về sau vậy." (Reese)
“Đó là ý kiến hay đấy.” (Sirius)
Xét theo khả năng của Hokuto và của hai chị em, họ sẽ phàn nàn nếu tôi ném nhẹ quá mất. Vì thế tôi ném nó cho đến khi cổ tay bị nhức trong khi sử dụng [Cường hóa], và ba đứa lao đi như tên lửa vậy.
Khi chiếc đĩa nhựa bay xa phía trên, Emilia vội vã phóng lên không bằng phép thuật, Reus chạy trên mặt đất bằng [Cường hóa], và Hokuto chỉ chạy bằng cặp chân đáng tự hào của mình.
Chiếm được ưu thế chỉ sau vài giây của trận đấu ... quả không khổ danh là Hokuto.
Tốc độ của Hokuto khiến cặp chị em bị bỏ xa, cậu dễ dàng đớp được chiếc đĩa nhựa đã rớt xuống đất bằng miệng. Mà cũng chẳng trách được, vì có sự khác biệt rõ ràng giữa bốn chân và hai chân, cũng như sự khác biệt về năng lực thể chất giữa loài sói và con người mà.
Hokuto quay lại với tôi, trong khi liếc nhìn hai nhóc kia đang thất vọng. Khi tôi vuốt ve đầu của cậu sau khi bắt được chiếc đĩa nhựa, cậu nhóc vẫy đuôi hài lòng và khẽ gầm gừ trong cổ.
"Được rồi, ngươi làm tốt lắm, Hokuto. Nhưng không phải làm thế có hơi khắc nghiệt sao?" (Sirius)
“Gâu!” (Hokuto)
Dù nhìn nhận thế nào, có quá nhiều sự khác biệt về khả năng của hai bên. Đó là lý do tại sao tôi nói với cậu dễ dãi với hai đứa kia một chút, nhưng Hokuto lại lắc đầu như thể nói rằng cậu nhóc không thể làm vậy được.
"Hokuto nói phải đấy, Aniki! Đây đã là một trận chiến rồi!" (Reus)
"Sự thương hại là không cần thiết. Chúng em sẽ đánh bại Hokuto bằng chính sức mình để Sirius-sama xoa đầu chúng em!" (Emilia)
“Gâu!” (Hokuto)
Dám đương đầu với thử thách chứng tỏ chúng hiểu những gì Hokuto đang nói rồi.
Đối với cả ba, đây không phải là một trò chơi nữa. Đây là một trận chiến tranh giành đĩa bay.
Do sự khác biệt về khả năng, chiến thắng của Hokuto đã được ấn định. Vì vậy, thay vì dễ dãi với chúng, cậu nhóc quyết định tự gây bất lợi cho chính mình. Mặc dù trận chiến tiếp tục với hai chị em đối đầu với Hokuto, nhưng còn cậu thì vẫn vượt qua tất cả mọi vật cản và giành lấy chiến thắng ... và chuyện cứ tiếp diễn như thế.
Đây quả một tình huống kỳ lạ, nhưng tôi không cảm thấy muốn dừng họ lại chút nào, vì đây cũng như khóa huấn luyện cho hai chị em vậy. Khi tôi vuốt ve Hokuto lần thứ mười, hai chị em tụm lại để họp bàn chiến lược.
"Hààà ... quả đúng là Hokuto-san, ngài ấy thật mạnh mẽ. Dù chị em mình đã cố gắng cản trở, ngài ấy có thể tránh tất cả và chụp được nó trước." (Emilia)
“Nếu thế hãy làm như vậy đi, Nee-chan.” (Reus)
"Nhưng, nếu vậy thì em không thể thắng được đâu." (Emilia)
"Không sao đâu. Giờ đây em chỉ muốn thắng được Hokuto-san thôi!" (Reus)
Sau cuộc họp chiến lược, hai chị em chăm chú chờ đợi cú ném của tôi .
Và rồi, Emilia và Reus đuổi theo chiếc đĩa nhựa mà tôi ném, nhưng Hokuto đang dần áp sát từ phía sau. Hokuto không hề bị tuột lại mặc dù hai chị em đã có lợi thế về khoảng cách. Tuy nhiên, họ bị thua liên tiếp là do khả năng nhảy cao của Hokuto.
Khi tôi đang theo dõi xem hai đứa sẽ làm thế nào, Emilia liền giảm tốc độ, trong khi Reus đột ngột quay đầu, sau đó đan hai tay ra trước mặt. Emilia đặt chân lên đôi bàn tay đó, họ hít một hơi thật sâu rồi...
"Nee-chan, lên!" (Reus)
Ngay khi Reus ném Emilia đi, em ấy nhảy cao lên bằng cách sử dụng phong thuật.
Cú nhảy hai chị em cùng hợp tác cao hơn hẳn của Hokuto, và Emilia bắt được chiếc đĩa nhựa trước cả khi nó bắt đầu rơi.
"Mình bắt được rồi!" (Emilia)
"Thật tuyệt quá, Emilia! Nhưng làm sao cậu hạ cánh đây?" (Reese)
Reese lo lắng, nhưng Emilia sẽ hạ cánh được bằng phong thuật thôi. Tuy nhiên khi nhìn lại thì, có vẻ như do quá phấn khích vì cuối cùng cũng có thể bắt được đĩa bay, em ấy đã quên luôn việc tiếp đất rồi.
Trong mọi tình huống, tôi đã chuẩn bị nhảy ra bất cứ lúc nào, nhưng Hokuto đã nhảy lên và cứu Emilia bằng cách ngoạm cổ áo em ấy bằng miệng. Hmm, cậu nhóc vẫn làm việc tốt như thường nhỉ.
Sau khi Hokuto giải cứu Emilia, cậu đáp xuống mà không tạo lấy một âm thanh nào, sau đó đi đến trước mặt tôi trong khi vẫn giữ em ấy trong miệng của mình trước khi thả ra. Có vẻ như Hokuto đang khen ngợi hai chị em vì đã chiến đấu rất tốt.
"Hokuto-san, cảm ơn rất nhiều. Sirius-sama, cuối cùng em đã làm được rồi!" (Emilia)
"Aah, tốt lắm." (Sirius)
Em ấy nâng chiếc đĩa bay lên như thể vừa nhận được huy chương vàng vô địch thế giới vậy, vì vậy tôi xoa đầu em ấy nhiều hơn bình thường. Em ấy vẫy đuôi nhiều như thế hẳn là do mới ban nãy còn không thể thắng được chút nào, cuối cùng bây giờ mới được vuốt ve. Nhỏ đang chìm đắm trong hạnh phúc với vẻ mặt ngất ngây.
"Aah ... đây là 'Cú Xoa Của Chiến Thắng'. Thật ngọt ngào..." (Emilia)
"Tốt quá..." (Reus)
"Em đang ghen tị gì vậy, Reus? Lại đây nào." (Sirius)
Người chiến thắng lần này không chỉ có Emilia bắt lấy được chiếc đĩa nhựa, mà còn có Reus nữa. Dẫu có muốn giành chiến thắng bằng chính sức mình, nhưng giành được chiến thắng bằng cách hợp tác khi phải đối mặt với một đối thủ mạnh vẫn rất đáng khen ngợi.
Vì lí do đó, khi tôi gọi Reus và xoa nhẹ, thằng bé nở nụ cười hài lòng sau một khoảng thời gian khó khăn.
"Hehe ... cuối cùng cũng được xoa." (Reus)
Cùng với đó, trò ném đĩa bay ngày hôm nay kết thúc.
Cũng sắp tới giờ ăn sáng rồi. Sau đó, chúng tôi dự định đi và chào hỏi mẹ của Noel luôn.
Cho dù Noel là một người dễ bị nịnh nọt, tôi cũng đã được cô ấy chăm sóc từ khi còn nhỏ. Vì vậy, tôi dự định phải cám ơn mẹ của cô ấy cho phải phép. Theo lời Noel, có vẻ như mẹ cô ấy cũng muốn gặp, vậy nên tôi sắp phải ra mặt rồi.
Tôi dẫn cả ba đang chán chường vì hết giờ chơi đi về, và trở lại [Phòng Ăn Của Erina]
—
Chúng tôi tập trung trong phòng khách, và ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng kiểu Pháp tự làm của Dee. Bên cạnh đó, món salad và súp cũng được xếp trên bàn, đó là một bữa sáng khá là hào phóng. Chúng tôi ngay lập tức ăn bánh mì nướng Pháp, và rõ ràng là ngon hơn trước đây rồi.
“Ừm, ngon quá. Nó được nướng khéo lắm, Dee.” (Sirius)
“Cám ơn cậu rất nhiều.” (Dee)
“Em nhớ hương vị này. Món súp này cũng có cùng hương vị với khi em được ăn vào lúc đó… ” (Emilia)
“Ngon quá! Dee-nii, kỹ năng của anh lại tăng thêm nữa rồi!” (Reus)
“Tất nhiên rồi, Reus-kun! Em biết chồng chị đang làm việc rất chăm chỉ mà. Còn Reese-chan thì sao?” (Noel)
“Vâng, ngon lắm ạ. Nhân tiện… ” (Reese)
Noel còn tự hào hơn cả người đang được nhắc đến nữa. Trong khi đó, Reese thì vừa cười vừa múc hết muỗng này đến muỗng khác, và ngừng ăn khi đĩa đã hết. Khi ngẩng đầu lên, trông có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, Dee nhanh chóng múc thêm cho em ấy.
“Aah… ểể…” (Reese)
“Em không cần phải kiềm chế đâu. Cứ ăn cho thỏa thích đi nhé.” (Dee)
“Đúng đó, Reese-chan. Anh chị cũng rất vui khi em ăn được nhiều mà. Cứ nói cho bọn chị nếu em muốn ăn thêm nhé.” (Noel) [note9670]
"Em cám ơn nhiều ạ. Được rồi ... cho em xin hai đĩa nữa.” (Reese)
"Em nữa, cho em thêm một đĩa!" (Reus)
“Aah, anh sẽ làm xong ngay thôi, đợi một chút nhé.” (Dee)
Dee đi qua lại giữa nhà bếp và phòng khách để chuẩn bị thêm bánh mì nướng. Tôi cũng cố giúp, nhưng Dee bảo tôi cứ ngồi tận hưởng như ngày xưa, và anh ấy từ chối. Dee đã làm hết một mình và hoàn toàn không muốn bất kỳ sự giúp đỡ nào. Mọi thứ diễn ra giống như khi chúng tôi còn trong biệt thự vậy.
Trong khi hai tên háu ăn trong đang xơi bánh mì nướng hết cái này sang cái khác, tôi nhận thấy rằng Noir, ngồi trên ghế cách xa tôi nhất, đang quan sát mình. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô bé ngay lập tức quay đi và nhấm một ít bánh mì nướng. Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay cô bé đang có tâm trạng không tốt nhỉ?
“Sao thế, Noir-chan? Bình thường con ăn được nhiều hơn mà, sao hôm nay ăn chậm vậy.” (Noel)
"Không hợp với khẩu vị của con à?" (Dee)
“Không phải thế! Bánh mì nướng của cha rất ngon.” (Noir)
“Ha ha. Tất nhiên rồi, đấy là món ăn do cha làm mà. Nhưng con biết đấy, Sirius-sama là người đã làm Bánh mì nướng kiểu Pháp lần đầu tiên. Ngoài ra, cậu ấy còn dạy cho cha những món ăn khác nữa.” (Noel)
“… Vậy ạ?” (Noir)
"Đúng rồi. Đó là lý do tại sao khi Noir-chan lớn lên, trở thành hầu cận của Sirius-sama thì… ” (Noel)
“Cảm ơn vì bữa ăn.” (Noir)
Mặc dù cuộc nói chuyện đã bị ngắt ngang, do Noel muốn con gái của mình thành người hầu của tôi. Và tâm điểm của cuộc nói chuyện, Noir, liền rời khỏi chỗ ngồi rồi chạy đi mất.
Từ phản ứng của Noel và Dee đang chết lặng ngồi nhìn, có nghĩa hành vi hiện tại của Noir không bình thường chút nào.
“T-tôi xin lỗi, Sirius-sama. Noir-chan đã vô lễ rồi. ”(Noel)
"Con bé bình thường rất hiền lành và ngoan ngoãn, nhưng lại bỏ chạy thế này..." (Dee)
“Hmm, mà dù sao, cả hai người nên đuổi theo Noir đi. Tôi không bận tâm đâu, cho nên đừng tức giận với cô bé.” (Sirius)
“Vâng, xin thứ lỗi cho chúng tôi.” (Dee)
Khi hai người rời khỏi phòng khách để đuổi theo Noir, Alad đang chuẩn bị đồ ăn trong nhà bếp, và Nokia vừa đến từ nhà cha mẹ xuất hiện. Cả hai trông khá bối rối khi chủ nhà không có ở đây. Và họ trông càng bối rối hơn khi tôi giải thích tình hình.
“Noir bỏ chạy thì hơi kỳ lạ nhỉ.” (Nokia?)
"Phải đấy. Cô bé rất ngoan, luôn biết dọn dẹp dĩa sau khi ăn xong, sao nhóc ấy lại làm thế nhỉ?” (Alad?)
“Có lẽ là do chúng tôi chăng? Mà để chuyện đó sang một bên đi, hôm nay Alad và Nokia đến đây sớm nhỉ. Không phải hai người làm việc vào buổi trưa à?” (Sirius)
“Đúng vậy, nhưng tôi có điều muốn nói với Sirius-san. Dù hơi đột ngột, anh thấy có ồn không?” (Nokia)
Nokia cúi đầu xuống và trông có vẻ hơi hối lỗi, nhưng kế hoạch hiện tại là gặp mẹ của họ. Khi tôi nói rằng tôi không có vấn đề gì vào lúc này, Nokia thở phào nhẹ nhõm và nhìn vào phía trong cửa hàng.
“Sự thật là… Okaa-san của chúng tôi đang đến quán. Và nói rằng bà muốn nói chuyện riêng với Sirius-san.” (Nokia)
“Chỉ mình tôi thôi sao?” (Sirius)
"Vâng. Mẹ tôi sẽ chào hỏi những người khác sau; nhưng trước tiên, bà muốn nói với Sirius một chuyện quan trọng.” (Nokia)
“Hmmm… không có vấn đề gì, tôi cũng đang định đến để chào hỏi. Ngược lại, tôi xin lỗi vì phải khiến chị phải tới đây.” (Sirius)
“Không sao, tôi tự nguyện vì Okaa-san thôi.” (Nokia)
Như mong đợi từ các học trò, họ chỉ quan sát tôi và không can thiệp gì cả, vì đó là vấn đề liên quan đến gia đình của Noel.
Bước vào cửa hàng, một người phụ nữ tóc nâu ngắn đi đến ngồi trên chiếc ghế được chuẩn bị cạnh một chiếc bàn. Tôi biết được bác ấy là một người khá cơ bắp nếu nhìn vào độ săn chắc của cánh tay, khá lực lưỡng nếu đem so với một phụ nữ bình thường.
Khi nhận ra tôi, bác ấy nở một nụ cười vô tư, trong khi nghoe nguẩy đôi tai mèo giống như của Noel vậy. Nếu dùng từ để mô tả thì bác ấy như một người mẹ can đảm hay như một người chị cả vậy.
“Cậu là Sirius-kun?” (??)
“Vâng, cháu là Sirius. Phải chăng bác là mẹ của Noel?” (Sirius)
“Aah, đúng vậy. Cơ mà, cậu cứ ngồi đi. Với cả, ta không cho phép sử dụng kính ngữ. Cứ nói chuyện bình thường thôi.” (??)
Mặc dù thái độ có hơi thô kệch, bác ấy không khiến tôi cảm thấy khó chịu vì đó chỉ là một trong những thói quen ăn nói thôi. Tôi tự hỏi Noel đã kể cho bác ấy về tôi nhiều đến mức nào; nhưng trước tiên tôi nên ngồi xuống ghế và tự giới thiệu bản thân đã.
Khi tôi ngồi xuống, mẹ của Noel cầm bình đựng nước đặt trên bàn, rót nước vào một cái cốc và đặt nó trước mặt tôi. Dù được bảo rằng đây là một cuộc nói chuyện quan trọng, nhưng tôi lại được mời nước uống thường chứ không phải trà. Điều này nên được nói là đúng đắn hay là quá suồng sã đây.
Mà sao cũng được, thế này khiến tôi thoải mái hơn là phải cư xử lịch thiệp nên cũng không thấy phiền lắm.
“Dù sao đi nữa, rất vui được gặp cậu. Ta là mẹ của Noel, Stella. Gọi tên ta cho đúng đấy.” (Stella)
“Vậy, cháu sẽ gọi bác là Stella-san. Hẳn bác đã biết, tên cháu là Sirius.” (Sirius)
“Aah, ta đã nghe rất nhiều từ Noel rồi. Có vẻ như đứa con gái ngốc nghếch của ta đã mắc nợ cậu rất nhiều đấy.” (Stella)
Stella-san tự nói rằng con gái mình là một đứa ngốc, và bác ấy nhìn qua cửa sổ trong khi mỉm cười nhẹ nhàng.
Tuy có hơi ác khẩu, nhưng rõ ràng là người phụ nữ này là một người mẹ rất quan tâm con cái. Tôi không cần phải nói chuyện vòng vo, và tốt hơn hết là nói thẳng ra luôn.
“Cháu không phủ nhận rằng cô ấy có ngốc thật, và cháu cũng phải chăm lo cho cô ấy nữa. Tuy nhiên cháu cũng đã học được nhiều điều từ Noel.” (Sirius)
“Hahaha, con bé đúng là ngốc thật, nhưng ta rất vui nếu con bé có thể giúp đỡ cho cậu.” (Stella)
“Làm ơn đừng nói ngốc ngốc mãi thế. Đó là điều một người mẹ nên làm làm sao ạ?” (Sirius)
“Phải đấy, con bé rõ ràng là rất ngốc nghếch. Với cả, làm thế cũng khiến ta vui vẻ hơn.” (Stella)
Sau đó, bác ấy bắt đầu kể những câu chuyện cũ cơ mà nghe cứ như những lời phàn nàn vậy.
Stella-san là một người phụ nữ làm việc cho các công trình công cộng của Aurum, chủ yếu là lao động chân tay. Stella có bảy người con cả thảy, và Noel là chị cả trong số đó.
Bác ấy đã mất chồng và phải nuôi dạy con cái một mình, nhưng có vẻ như bác đã trải qua một cuộc sống khốn khó và không thể làm việc hiệu quả được. Điều này tiếp tục trong nhiều năm, rồi đến một ngày, khi cả gia đình không thể đủ ăn nữa, Noel đã đột ngột rời khỏi nhà mong giảm đi gánh nặng cho gia đình dù chỉ một chút .
“Con bé thực sự rất ngốc. Cái cảnh tài chính được cải thiện nhờ bớt đi một miệng ăn đã không xảy ra. Con bé bỏ nhà đi chỉ vì lo lắng viễn vông. Thế rồi lại trở thành hầu gái cho một quý tộc. Khi mọi chuyện kết thúc, con bé trở về với người bạn đời của mình. Điều đó khiến ta lo lắng dưới cương vị là một người mẹ, nhưng giờ thì ta không biết diễn tả thế nào khi thấy con ngốc đó có quá nhiều hạnh phúc.” (Stella)
“Cháu chắc chắn cũng muốn nói như vậy. Nhưng không phải hiện giờ cô ấy đang rất tuyệt sao?” (Sirius)
“Hơi khó chịu, nhưng đúng đấy. Con bé đã cho các con gái và con trai của ta có công việc ổn định, và mang đến cho chúng một tấm chồng biết nấu những bữa ăn ngon. Chúng ta thực sự sống rất thoải mái kể từ khi con bé trở về nhà.” (Stella)
Rồi, bác ấy uống một ngụm nước, rồi ngước lên nhìn tôi sau khi đã rót đầy lại.
Khuôn mặt và tính cách của bác ấy hoàn toàn trái ngược, nhưng sự ấm áp mà tôi cảm nhận được lại giống hệt với mẹ.
“Khi ta nghe nói con bé trở thành nô lệ, ta cảm thấy như chính mình đã đẩy nó vào tình cảnh ấy. Này, cậu có hiểu không ... tốt. Nhưng ta cũng nghe rằng đứa con ngốc nghếch đó đã được một người tốt bụng thu nhận và nuôi dưỡng.” (Stella)
“Đó là… mẹ của cháu.” (Sirius)
“Ừ. Ta muốn cảm ơn người đó, nhưng hình như cô ấy đã qua đời. Ta đã nghĩ rất nhiều đến việc tìm ai đó để có thể cảm ơn ... và cuối cùng cũng có.” (Stella)
Lý do bác ấy nói chuyện riêng có lẽ là vì muốn nói với tôi một cách chân thành mà không bị ai quấy rầy. Ở mức độ nghiêm trọng như vậy, tôi không thể nói không nên đành đón nhận lòng biết ơn của bác ấy.
"…Cháu hiểu rồi. Thay mặt mẹ, cháu sẽ chấp nhận nó.” (Sirius)
“Nếu cậu là con trai của người đó, xin hãy nhận lấy sự biết ơn của tôi. ‘Cảm ơn cô rất nhiều ... vì đã cứu con gái tôi’.” (Stella)
Cùng với lời biết ơn chân thành, Stella rời khỏi ghế và cúi đầu xuống sàn. Stella ngẩng vẻ mặt ngượng ngùng nhưng rạng rỡ lên, trước khi ngồi xuống ghế và uống thêm một ít nước nữa.
“Chà… cảnh tượng này xấu hổ thật. Ta không thể để con bé đó trông thấy được.” (Stella)
“Không, bác đâu cần phải xấu hổ về hành động của một người mẹ nghĩ cho con cái của mình chứ.” (Sirius)
"Là vậy sao? Ồ, tất nhiên là cũng phải thể hiện lòng biết ơn đối với Sirius nhỉ. Cậu đã dạy bảo cho con bé phải không? Hẳn phải rất khó khăn nhỉ?” (Stella)
“… Ít nhiều là vậy.” (Sirius)
"Đúng rồi đấy. Tôi thích cậu trung thực như thế. Chưa kể, con bé đã được nhận về bởi một người chủ tốt bụng!” (Stella)
Stella-san mỉm cười duyên dáng và hét lớn sau khi nhìn vào bên trong cửa hàng. Chà, vậy là bác ấy đã nhận ra họ rồi?
“Con không nghĩ vậy sao, Noel? Mấy đứa, đừng trốn nữa. Ra đây đi!” (Stella)
“Muuu… chúng ta bị phát hiện rồi. Nhân tiện, Okaa-san à, Sirius chắc chắn là một chủ nhân rất tốt! Mặc dù cậu ấy đôi khi sẽ làm những việc hơi đau lòng… ” (Noel)
Noel và các học trò đang nhìn trộm từ trong nhà lần lượt xuất hiện, trong khi trao đổi ánh mắt với chúng tôi. Noel và Noir đã công khai làm vậy, nên hẳn điều đó chứa đựng nhiều ý nghĩa.
“Nếu là con thì rõ là phải vậy rồi. Mà nhân tiện, lũ trẻ sau lưng Sirius là ai thế? Hãy giới thiệu chúng đi.” (Stella)
"Được thôi. Những đứa trẻ này là đàn em và được con xem như anh em của mình vậy. À, mặc dù Reese-chan như là em gái, em ấy không phải là người hầu đâu.” (Noel)
“Em cũng là em gái ư?” (Reese)
“Ôi trời! Vậy giới thiệu em kiểu gì đây nhỉ? Bên cạnh đó, chị chưa nói cái tên quan trọng ấy đâu mà, phải không? Tới đây nào, em không cần phải đứng về sau nhé thế.” (Noel)
Đầu Noel bị đánh nhẹ, và cô bị đuổi đi ngay khi vừa ngã xuống. Quả không hổ danh là mẹ, bác ấy biết cách nào hiệu quả để giải quyết Noel.
—
Sau khi giới thiệu các học trò, Stella-san trìu mến xoa đầu từng người một.
“Emilia, Reus và Reese. Đều là những cái tên hay. Không giống như đám con gái trong gia đình ta, mấy đứa này trông có vẻ rất thông minh.” (Stella)
"Không phải vậy đâu ạ. Onee-chan đã cứu chúng cháu đấy.” (Emilia)
“Vâng. Noel-nee luôn chơi với bọn cháu.” (Reus)
"Mặc dù cháu không quen biết lâu,nhưng chị ấy là một người rất năng động và tốt bụng luôn làm những người xung quanh cảm thấy thoải mái." (Reese)
“Hee… mấy đứa đang khen quá rồi. Con bé thực sự khác hoàn toàn đấy.” (Stella)
“Uhmm, Okaa-san! Bầu không khí đang rất xúc động mà! Mẹ cũng nên khen đứa con gái cao quý của mình đi chứ!” (Noel)
Noel quay ngoắt đi hờn dỗi, nhưng Stella ghìm chặt cô ấy xuống bằng một tay và chỉ cười.
Xem cảnh thân mật như vậy, Dee đã chuẩn bị đồ uống cho mọi người và đặt lên bàn. Vì mọi người đều ở đây cả rồi, chúng tôi quyết định thảo luận về kế hoạch.
Và Noel, người đã bị Stella-san xử lý thích đáng, làm gián đoạn cuộc thảo luận trong khi thở hổn hển. Nếu cô mệt thì đi nghỉ đi, vấn đề sắp tới không liên quan đến cô đâu.
“Hu… hu… Vậy, Sirius-sama sẽ ở lại đây bao lâu ạ?” (Noel)
“Tôi chưa có kế hoạch; nhưng cũng không định ở lại lâu đâu.” (Sirius)
“Nếu đúng là vậy, một năm… không, 5 năm nữa thì sao? Dễ mà ha?” (Noel)
Nói nghe dễ nhỉ ... Hơn nữa, ý của cô là sao khi tăng số năm như vậy? Cô ấy nhìn Stella-san như muốn bác làm điều gì đó, nhưng bác chỉ cười trừ và khoanh tay lại.
“Không phải nghe rất tuyệt sao? Nếu cậu ở lại, ta có thể xây một ngôi nhà cho cậu. Ta sẽ làm một ngôi nhà thật lộng lẫy cho ân nhân của con gái mình.” (Stella)
“… Không, chúng cháu đã dự định ngay từ đầu là ở lại chỉ nửa tháng thôi.” (Sirius)
Hai người này đúng là mẹ con mà.
Thành thật mà nói, nửa tháng cũng là khá lâu đấy, nhưng có vẻ như họ sẽ phàn nàn nếu chúng tôi rời đi sớm quá. Sau đó họ có thể sẽ xây một ngôi nhà nếu tôi ở lại quá lâu và điều đó sẽ khiến chúng tôi khó có thể rời đi để tiếp tục hành trình của mình.
"Không còn cách nào khác. Để tôi thuyết phục cậu vậy. Okaa-san, mẹ có thể xây nhà trong vòng nửa tháng không?” (Noel)
“Không có gì ta không thể làm được, nhưng sẽ không tốt nếu làm một túp lều tạm bợ nhỉ. Niềm kiêu hãnh của ta sẽ không cho phép điều đó.” (Stella)
Vậy ra họ đã tính toán hết cả rồi. Hãy đánh giá cao sự lo xa của Stella-san.
Ở lạ Aurum, chúng tôi sống trong [Phòng ăn của Erina]. Tôi nghĩ sẽ rất khó cho họ nếu số miệng ăn tăng lên bốn, nhưng có nhiều việc bọn tôi có thể làm được, chẳng hạn như nấu ăn và làm phục vụ bàn. Vì gia đình của cũng Noel không để tâm, chúng tôi có thể tự lo chuyện đó được.
Nhưng, chỉ ngoại trừ một người.
“Noir-chan, gia đình của chúng ta sẽ đông vui hơn một chút. Nghe tuyệt không nào?” (Noel)
“… Vâng.” (Noir)
"Ừm ... con bé không phải dạng dễ xấu hổ mỗi khi gặp người lạ… Sao thế nhỉ?" (Dee)
“Mẹ muốn con biết Sirius-sama tuyệt vời đến nhường nào.” (Noel)
Noel và Dee gặp rắc rối trong khi xoa đầu Noir vì cô bé lảng ra xa, nhưng cô bé vẫn vừa gật đồng đồng ý vừa nhìn tôi.
“Đó là Sirius-sama, rồi con sẽ quen với cậu ấy thôi. Cuối cùng thì con sẽ nhận ra sự vĩ đại của Sirius-sama, và ngay cả con cũng muốn đi theo cậu ấy đấy.” (Dee)
"Phải đấy. Thôi nào, Noir. Otou-san có việc phải làm, cha sẽ quay lại sau.” (Noel)
“Vâng!” (Noir)
Cô bé dường như không vừa ý với chúng tôi… không, ý tôi là chỉ với tôi thôi, nhưng nụ cười của cô bé khi được ôm bởi Dee thật đáng yêu.
Mục tiêu của tôi ngay từ ban đầu là hòa thuận với Noir, trước khi quen với việc sống ở đây.
Đầu tiên, tôi có nên dụ cô bé bằng bánh ngọt không nhỉ? Thế là, tôi mượn nhà bếp sau khi được Dee cho phép. [note9669]
—
Extra
Tôi đang tính dùng chiến thuật này vào lần tới.
“Nếu chỉ là một cô bé như Noir, nhỏ chắc chắn sẽ rất thích bánh pudding và mayonnaise cho xem. Nè, tới đây nào.” (Sirius)
“…” (Noir)
“Tới rồi đây!” (Noel) (Và chị ta mau mắn chen đầu vào)
Thay vào đó bà mẹ lại mắc bẫy…
--------------------------------
--------------------------------
--------------------------------
Góc tán nhảm: Baka to imagine to Royal Battle
- Hãy giải quyết dứt điểm vụ này thôi. (Ken)
- Tôi cũng đang dự định thế đây. (Kat)
Lập trường đã khác nhau thì xung đột là điều tất yếu.
“ “Analysis Start!!” ”
Cả hai cùng hô vang phương thức được sử dụng cho trận chiến cuối cùng.
Những gì chúng ta cảm nhận được từ thế giới xung quanh: hình ảnh, âm thanh, mùi vị… đều không phải là bản chất thực sự của chúng. Chúng ta chỉ tiếp nhận thông tin dạng tín hiệu của chúng thông qua các giác quan, rồi những tín hiệu đó sẽ được đưa đi xử lý tại não bộ. Con đường này là 1 chiều. Nhưng…
[Tất cả những điều con người có thể tưởng tượng đều có khả năng xảy ra trong thực tế.] (Nhà vật lý học Willie Gallon)
Những hình ảnh mà con người tưởng tượng ra cũng trở thành tín hiệu. Nhưng chưa một loại thiết bị nào có thể phân tích được thứ tín hiệu ấy.
Dựa trên lý tưởng này, Couple Thiên vân hội đã phát triển thành công tính năng phụ của BITCH: Son of BITCH. Trước tiên, khi kích hoạt tính năng này, nó phát ra một loại sóng điện can thiệp vào mật độ không khí xung quanh, hình thành ảo giác. Khu vực có ảo giác ấy chính là vùng tác động của người sử dụng Son of BITCH.
Sau đó, nó phân tích tín hiệu hình thành từ sự tưởng tượng của con người và truyền tải ra ngoài môi trường. Nhờ vùng tác động làm dung môi, tín hiệu tưởng tượng ấy sẽ thành hình. Tuy nhiên, tính năng này vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm. Chính vì thế những người sử dụng nó mới chỉ tạo ra được thứ mà những kẻ khác gọi là bầu không khí màu hường, 1 phần nhỏ trong não họ mà thôi.
Nhưng, 001 và 003 lại nằm ở một đẳng cấp khác.
Họ đã vươn tới cấp độ ‘Vô kiến tạo’, có thể tạo ra vật thể từ hư vô, nhờ vào sự tưởng tượng và trích xuất năng lượng từ cơ thể và môi trường.
I am the bone of my sword
Steel is my body and fire is my blood
I have created over a thousand blades
Unknown to Death
Nor known to Life
Have withstood pain to create many weapons
Yet, those hands will never hold anything
So as I pray, Unlimited Blade Works (Ken)
Ví dụ như tạo ra một Cố Hữu Kết Giới đầy phi lý như thế này.
Kiếm ở khắp mọi nơi, vây lấy Katsuki.
Chưa hết,
Gate of Babylon (Ken)
Lại thêm vô hạn thanh kiếm chui ra từ những chiếc cổng vàng sau lưng lão Kens. Tuy vậy, vì nguồn năng lượng từ dung môi không phải vô tận nên không thể tạo ra chất thánh vốn có cho những thanh kiếm từ Kho báu của Vua này. Đây cũng chính là lý do lão không thể triệu gọi thứ sức mạnh áp đảo như thánh phồng, Goku hay Izayoi… Có thể tưởng tượng, nhưng không thể tạo ra.
Dù vậy, điều đó chắc chẳng cần thiết trước số lượng kiếm áp đảo này.
Vô hạn kiếm chĩa vào người, xung quanh cũng toàn xác kiếm cắm trên đất, Katsuki sẽ làm gì?
Kage Bushin no Jutsu (Kat)
Lấy số lượng đọ số lượng, cậu tạo ra gần như vô hạn ảnh phân thân. Nhưng tay không đấu với kiếm thì đúng là ngu xuẩn. Đừng vội, bước chuẩn bị vẫn chưa xong!
Cửu sơn, bát hải (Ken)
Gear 3 (Vô hạn Kat)
Lần này sẽ là chất lượng đấu chất lượng!
Kiếm ta bất bại (Ken)
Hone Fusen (Vô hạn Kat)
Sức tưởng tượng lên quá cao, gây phản ứng ngược. Não bộ của hai người đau như bị búa nện, buốt như bị băng đâm. Không quan trọng!
Busoshoku Haki! (Ken x Vô hạn Kat)
Bọc giáp lên vũ khí.
Vô (hạn) kiếm phái! Tuyệt kĩ! (Ken)
Gomu gomu noooooooooo (Vô hạn Kat)
Hai ác quỷ sẵn sàng ra trận!
Nhất đại tam thiên! Đại thiên thế giớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! (Ken)
Elephant Gatlinggggggggggggg! (Vô hạn Kat)
Thế giới xoay chuyển!
* Yo, Katsuki đây. Cảm ơn các ae đã quan tâm tới team. Tiện thể (thật sự là tiện thể đấy nhá), tôi đang viết 1 novel chuyển thể từ game Persona 5. Mong ae đọc ủng hộ!
//www.wattpad. com/story/158179122-persona-5-the-novel )