• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 416

Độ dài 2,525 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-13 07:45:16

- Nhân loại, có chuyện gì thế? Ngươi hành xử trông lạ quá!

Cale vẫn không nói gì mặc cho giọng nói của Raon vang vọng trong tâm trí anh.

'Mình đã bị bắt bài rồi.'

Choi Han có lẽ đã tìm ra mọi thứ. Chỉ việc nhắc đến bạn của cháu trai anh ta cũng đủ để nói lên được rằng Choi Han đã biết điều gì đó về Choi Jung Soo và Kim Rok Soo. Hoặc nhiều hơn thế nữa, có lẽ anh ta nhận ra Kim Rok Soo chính là Cale của hiện tại.

Không, hoàn toàn không phải, chắc chắn Choi Han đã biết toàn bộ sự thật về Cale.

"Haha..."

Cale bắt đầu cường ngượng nghịu khi cố né tránh ánh mắt của Choi Han.

Baaaangg!!

Sấm chớp rực lửa của tên keo kiệt tiếp tục giáng thẳng xuống để thanh tẩy tử mana và biến nó thành những hạt tro màu vàng hồng khi điều đó xảy ra.

Tia sét đỏ son và tro tàn sắc hoàng hôn. Nhìn từ xa, sự kết hợp đó quả là tuyệt sắc.

Dù vậy, nó cũng khiến nhiều người xung quanh phải chạy trốn vì sợ hãi, những người ở trung tâm còn chẳng biết tình huống gì đang diễn ra.

Choi Han bắt đầu cất giọng.

"...Kim Rok Soo."

Choi Han thờ ơ nói tên anh ấy khiến Cale nhìn thẳng vào ngọn núi phía xa. Tất nhiên, thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy chính là những tia lửa và chất lỏng màu đen dần biến mất đang chắn tầm nhìn của anh ấy.

Choi Han chỉ lặng lẽ quan sát Cale.

'...Kim Rok Soo.'

Anh ấy một lần nữa lặp lại cái tên ấy trong đầu và cố gắng liên kết Cale và Kim Rok Soo lại với nhau.

Trong suốt thời gian anh ấy nhìn thấy những kí ức của Choi Jung Soo... Anh đã gặp rất nhiều người khi lần theo Choi Jung Soo trong giấc mơ.

Choi Han đã không nghĩ nhiều khi gặp Kim Rok Soo. Tuy nhiên, khi Choi Han tỉnh giấc, anh ấy lập tức nhớ lại Kim Rok Soo có rất nhiều điểm tương đồng giống như một người quen thuộc.

Hoặc, họ hoàn toàn là một.

Con người đó - Kim Rok Soo chính là Cale Henituse.

Cách họ nói chuyện.

Biểu cảm trên khuôn mặt.

Tính cách.

Nhưng điều quan trọng nhất...

'Cậu phải trả tiền cơm'

Và còn những thứ mà Kim Rok Soo đã nói trong giấc mơ...

'Ước mơ của tớ là trở thành một kẻ lười biếng. Một kẻ lười biếng giàu có. Nếu điều đó khá khó khăn thì tớ chỉ muốn là một kẻ lười biếng bình thường. Hiểu rồi chứ?'

Những lời đó vô tình trùng lập với người đó.

Anh cũng đã thấy cả hai đều có thể sử dụng năng lực ghi nhớ của bản thân.

Anh cũng đã thấy cách họ ho ra máu hoặc đau đớn khi sử dụng những đặc tính của họ.

Và cuối cùng là cuộc hội thoại trong kí ức của Choi Jung Soo...

Choi Jung Soo đã cùng trò chuyện với những người đồng đội trong khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi ấy.

'Cậu lại đọc tiểu thuyết giả tưởng nữa sao?'

'Đáng tiếc là không phải'

'Huh? Nó thực sự không phải là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng, hiếm khi thấy cậu đọc thứ gì khác đó.'

'Điều này xảy ra rất thường xuyên đấy.'

Choi Jung Soo cười với tiền bối của mình trước khi sử dụng giao tiếp bằng mắt với Kim Rok Soo đang ngồi kế bên.

'Này hậu bối, nhìn tớ có thông minh không?'

Kim Rok Soo chỉ lắc đầu nhìn Choi Jung Soo.

'Ahem'

Choi Jung Soo không quan tâm đến phản ứng của Kim Rok Soo mà tiếp tục nói.

'Bản thân gia đình tớ đã nghiên cứu kiếm thuật và võ thuật lâu đời qua nhiều thế hệ. Vì khả năng của tớ cũng liên quan đến kiếm thuật nên tớ đã nghĩ đến việc tạo ra một trường phái kiếm thuật mới phù hợp với thế giới hiện tại. Điều này nghe ngầu lắm đúng không? Tớ có thể cảm nhận được mình rất oách xà lách!'

'...Hừ'

Kim Rok Soo thở dài trước khi nhìn vào cuốn sách Choi Jung Soo đang cầm trên tay.

'Vậy việc tạo ra một trường phái kiếm thuật mới và một cuốn sách thuần tiếng Hàn thì liên quan gì đến nhau?'

'Nó quan trọng lắm đấy! Tên gọi là tất yếu đó! Nhìn đi, cái này có rất nhiều từ thuần tiếng Hàn rất tuyệt!'

Choi Jung Soo mở cuốn sách ra. Anh ấy nở một nụ cười nhẹ trên môi khi nhìn vào những chữ bên trong.

'Hehe, vừa mở ra đã có rất nhiều từ hay ho rồi! Tớ sẽ sử dụng những từ ngữ tiếng Hàn nào ngầu ngầu một chút để đặt tên cho nó. Trở nên ngầu là tuyệt nhất! Hahahaha!'

Trang mà Choi Jung Soo lật ra được bắt đầu bằng 'ㄹ' và ㅁ'.

Choi Han đã nhìn thấy nó, hai từ ấy hiện hữu một cách rõ ràng trước mắt anh.

Raon và Miru.

Một con rồng hạnh phúc.

'Choi Han! Tên của ta là tuyệt nhất! Raon Miru! Ta là Raon Miru mạnh mẽ và tuyệt vời!'

Anh nhớ lại nhóc rồng đen đã vui mừng thế nào khi được Cale đặt cho một cái tên. Choi Han không hề biết Raon là một từ thuần Hàn trước khi nhìn thấy nó.

Tuy nhiên, Choi Han đã nhận ra ngay sau khi tất cả thông tin được sắp xếp trong đầu anh.

Kim Rok Soo và Cale Henituse có thể là cùng một người.

Suy nghĩ đó chiếm lấy anh ấy với bao nhiêu cảm xúc bất ngờ, giận dữ, vui vẻ, âu sầu và hân hoan.

Choi Han chưa bao giờ cảm nhận được nhiều cảm xúc đang lấn át bản thân như vậy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi từ khi tỉnh dậy và bị dịch chuyển đến đây.

Tay anh ấy đặt lên võ kiếm.

Choi Han chạm vào thanh kiếm mà Cale đã trao cho anh và nắm chặt nó.

Có thứ gì đó trong suy nghĩ của anh ấy sau những cảm giác ấy...

Nó khiến anh ấy đau đớn.

Nó chỉ đơn giản là một suy nghĩ thực sự vô tình nảy ra trong đầu anh ấy.

'Cale-nim... Cậu ấy có chọn đến đây như Choi Jung Soo đã từng không? Nếu không, làm sao cậu ấy lại ở đây?'

Tử Thần đã cho Choi Jung Soo một cơ hội để đến với thế giới này.

'Cale-nim hay Kim Rok Soo có chọn điều tương tự không? Hay cậu ấy đã đến đây một cách bất ngờ như anh?'

Choi Han tiếp tục im lặng suy nghĩ.

Cạch. cạch.

Đôi mắt anh ấy đắm chìm trong suy khi khi anh ấy chậm rãi chạm vào vỏ kiếm.

'Chết tiệt!'

Những hành động của Choi Han làm Cale sợ chết khiếp.

Cạch. Cạch.

Mỗi lần Choi Han chạm vào bao kiếm với ánh mắt đó...

Thình thịch..

Tim Cale đập điên cuồng, vai anh cong về phía trước vì lo lắng. Cale bắt đầu suy nghĩ.

'Cậu ta có tính đập lòi phèo mình bằng cái vỏ kiếm đó không?'

'Tại sao cậu lại lừa tôi? Huh? Sao cậu không nói cái gì hết vậy? Cậu trẻ hơn tôi rất nhiều! Cậu lừa tôi suốt thời gian qua vì cậu là bạn của cháu trai tôi à?'

'Cậu ta có nói điều gì đó tương tự khi đánh mình không?'

- Cả nhân loại yếu ớt và Choi Han đều có những hành động kì lạ..!

Lời Raon nói chui từ tai này sang tai khác của Cale.

Anh nhìn vào đống lửa và thường xuyên nhìn vào bao kiếm đang yên phận bên cạnh Choi Han.

'...Ah, mình có nên nhắm mắt lại rồi để cậu ta đánh mình không?'

Cale bắt đầu nghĩ xem mình nên làm gì, cũng đúng thời điểm đó.

- ... Ta đang làm việc rất chăm chỉ để thanh lọc đám tử mana đó.

"Cale-nim"

Cale trực tiếp phớt lờ lời nói của Sấm Sét Rực Lửa sau khi nghe giọng hắn và Choi Han cùng vang lên một lúc. Hắn ta tốt hơn nên làm công việc thanh tẩy của mình cho ra trò khi đã nuốt hết đống tiền đó.

"...Hửm? Có chuyện gì sao?"

Anh ấy lúng túng hỏi lại.

-...Nhân loại, chẳng lẽ ngươi tính lừa Choi Han? Tại sao ngươi lại trưng ra bộ mặt giả tạo quá vậy? Kì lạ quá! Đừng lừa Choi Han! Mang nó cho Sao Trắng xem đi!

'Thật sự thì mình đang cố lừa cậu ta..'

Khoé môi Cale khẽ rung lên sau khi nghe những lời của Raon.

Anh cũng nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Choi Han ngay sau đó.

"Kimchi, ramen, thịt ba chỉ, bánh kếp nhân hành, tempura chay.."

"...Hả?"

Cale vô thức trả lời bằng một biểu hiện trống rỗng.

"Cậu không muốn ăn chúng sao? Tôi nghĩ cậu thích ăn mấy cái đấy rất nhiều"

"Hả?"

"Gochujang, doenang-jjigae, jokbal. Cậu thèm không?"

Choi Han mỉm cười khi anh nhẹ nhàng hỏi điều đó và Cale ngây ngô đáp lại.

"...Đương nhiên là có?"

Tại sao không?

Ai lại không muốn ăn những món đã gắn liền với tuổi thơ họ và đã không được thưởng thức trong vài năm chứ?

Cale nhìn về phía Choi Han với vẻ mặt như đang hỏi tại sao anh lại nói những lời kì cục như vậy.

"Hahahahaha-"

Choi Han bắt đầu cười sau đó dừng lại.

"Có vẻ như chúng ta cần có một cuộc trò chuyện dài tại nơi nào đó yên tĩnh đấy"

Choi Han nói một cách nhẹ nhàng nhưng điều đó khiến Cale trở nên sợ hãi.

Cạch. Cạch.

Choi Han vẫn đang chạm vào bao kiếm khi nói chuyện với Cale và mang một khuôn mặt vô cảm.

Anh ấy nhìn chằm chằm Cale một chút trước khi nói tiếp.

"Cậu sẽ thành thật nói với tôi chứ?

Cale không do dự mà trả lời ngay lập tức.

"Tại sao lại hỏi một câu rõ ràng như vậy?"

Làm sao Cale có thể che giấu khi Choi Han có vẻ đã biết hết mọi thứ?

"Có điều tôi muốn hỏi bây giờ, như vậy thì ổn không?"

Cale gật đầu, Choi Han cũng cất lời.

Baaaaaaaaaang!

Tuy vậy, anh không thể nói bất cứ điều gì, Cale quay đầu ra sau và nghe thấy nhiều tiếng ồn hơn nữa. Anh trông thấy một Dorph giơ nắm đấm, một sức mạnh vô hình đang phá hủy những tia sét và đường đi của chúng.

Cây cột màu đỏ đang dần bị phá vỡ, họ thấy khuôn mặt đang mỉm cười thoải mái của hắn.

"Không thể để cậu đốt hết số tử mana quý giá đó như vậy được"

Môi ông ta xếch lên và Cale có thể nhìn thấy mặt đất phía sau Dorph.

"Tên khốn!"

Hannah từng ra một đòn tấn công khác ở phía sau vào hắn trong khi toàn thân chi chít những vết thương không quá nghiêm trọng.

"Ái chà, quả là tràn đầy năng lượng"

Dorph hờ hững vùng nấm đấm về phía sau.

Baaaaaaaaang!

"Ugh...!"

Hannah hầu như không thể chống đỡ trước đòn tấn công vô hình bằng mặt của thanh kiếm trên tay, cơ thể cô đã bị đánh bay trở lại mái của toà tháp.

Bùm!

Cô ấy cố gắng hạ cánh bằng cả hai chân sau đó hét về phía Cale, người có thể được nhìn rõ qua cột lửa mà Dorph đang phá vỡ.

"Tôi sẽ giết hắn!"

"Hehe, thật là một kiếm sĩ đam mê cái mạnh"

Dorph cười khúc khích trước khi bắt đầu tiêu diệt ngọn lửa và những tia sét ấy một lần nữa.

Bang! Baaang!

Các vụ nổ tiếp tục nối đuôi nhau kéo đến và Cale giao tiếp mắt với Choi Han.

"Có vẻ như chúng ta phải chiến đấu rồi?"

Anh ấy thản nhiên nói và Choi Han bình tĩnh đáp lại.

"Ừm, nhưng hãy để tôi hỏi-"

Baaaaang! Baang! 

Choi Han phải dừng nói vì tiếng đấm của Dorph, hắn ta liên tục đấm và vui vẻ hét lên.

"Hehe, người đứng cạnh cậu là Choi Han đúng chứ? Nhìn thấy một chiến binh khác khiến tôi muốn đấu một lần nữa! Cậu nghĩ sẽ ra sao nếu ta chăm sóc Cale Henituse và rồi giao chiến?"

Bùm! Bàaang!

"Đây là cái cuối cùng!"

Choi Han vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Nói lại-"

Baaaaang!

Dorph đập đầu vào cột lửa ngay khoảng khắc đó.

Một tiếng nổ hùng vĩ vang lên lớn hơn hẳng lúc trước.

Cale có thể nhìn thấy một lỗ lớn xuyên qua ngọn lửa, Dorph bước vào khu vực trung tâm nơi Cale đang đứng và mỉm cười.

"Cuối cùng cũng có nơi để chiến-"

"Ồn quá"

Dorph không nói làm khác ngoài việc vươn vai trước khi kết thúc những gì mình đang nói.

Ngay lúc ấy, một luồng khí đen dữ dội giáng xuống chỗ hắn.

"Ugh, mạnh thật đấy"

Dorph hạ cánh tay xuống khi hắn mỉm cười với Choi Han. Tuy nhiên, hắn phải nhanh chóng nâng chúng lên lại để phòng thủ.

Baaang!

Luồng khí đen liên tục tấn công hắn không ngừng nghỉ khi hắn nghe thấy giọng nói Choi Han cất lên một cách bình tĩnh và lạnh lùng.

"Lão già, ông ồn quá, sao ông không câm mẹ mồm lại đi?"

Cale tặc lưỡi nhìn Choi Han đang nói với Dorph bằng vẻ mặt cọc cằng.

"Ông ta sẽ bị đánh cho tơi tả đây"

Keng!

Choi Han rút thanh kiếm của mình ra.

'Thật tàn bạo...'

Choi Han đã tấn công Dorph bằng aura xung quanh bao kiếm của anh ta cho đến tận bây giờ.

Cale nói lớn trong khi nhìn Choi Han, người đã rút kiếm ra để bắt đầu chiến đấu.

"화이팅!" 

"Ha!"

Choi Han cười khúc khích khi quay lại nhìn Cale, người vừa nói tiếng Hàn. Cale tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi cũng có thể hỏi cậu một điều được không?"

"Điều gì?"

"Nếu cậu là chú của Jung Soo... Tôi có nên đối xử với cậu như người lớn tuổi không?"

Choi Han trông có vẻ bị sốc nhưng Cale đang rất kiên định. Sẽ là một vấn đề nếu anh ấy cứ tiếp tục nói chuyện một cách tùy tiện như vậy với một người lớn tuổi trong gia đình bạn mình.

Choi Han mở rồi lại ngậm miệng vài lần mà không thể nói được gì.

"Nếu cậu bị phân tâm khi đối đầu với tôi-"

Baaaaang!

Dorph lao về phía Choi Han nhưng anh đã kịp thời sử dụng aura để trấn áp hắn trước khi nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu.

"Tôi đã nói là ông ồn quá mà"

Sau đó anh ta trả lời Cale.

"Không cần đâu"

Anh ấy không cần phải được đối xử như vậy, nó không hề cần thiết.

Choi Han tạm thời gạt cuộc trò chuyện với Cale qua một bên và đi về phía Dorph.

Anh ấy muốn hỏi Cale.

'Cậu có vui khi dừng chân tại đây không? Cale-nim, cậu không hối hận chứ?'

Choi Han giữ nó cho riêng mình và nâng kiếm lên.

Baaang! 

Vua sư tử và Choi Han - swordmaster. Nắm đấm và thanh kiếm của họ chạm vào nhau.

Cale bắt đầu suy nghĩ khi chứng kiến cả hai chiến đấu.

'May thật, thằng cha đó sẽ bị đập thay mình'

- Nhân loại! Sao tự nhiên ngươi cười trông hạnh phúc thế?

'Có vẻ Choi Han không giận mình... Quả là một goodboy chính hiệu'

Cale chỉ có thể nói rằng Choi Han là một người rất hiểu chuyện và tốt bụng, anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi nghe âm thanh chiến đấu vang vọng xung quanh mình.

Bình luận (0)Facebook