Chương 02
Độ dài 3,046 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 06:55:27
Tôi sử dụng những thứ có lợi cho mình để kiểm soát tình huống cho bản thân.
Một Cassion biết rằng bản thân tôi có một căn bệnh lạ.
Thứ hai là Ruel, người đàn ông ngu ngốc này đã thay đổi.
Cuối cùng, Cassion sẵn sàng từ bỏ ưu thế của mình khi nó lại phù hợp với hắn ta.
Cassion dường như đang bị ốm bởi vì hắn ta trông như có vẻ rất căng thẳng, đặc biệt với tình hình hiện tại.
‘Được rồi, đó là một khuôn mặt rất thỏa mãn.’
Tôi mở miệng, kìm lại mong muốn muốn cười.
“Ta sẽ đưa cho anh.”
Cassion bĩu môi. Chắc hắn ta rất buồn vì bị anh họ tôi lừa.
“Bởi vì ta bị ốm, dù sao thì nó cũng chẳng có ích gì cho ta…”
“...Làm sao mà người dám chắc điều đó?”
“Chúng ta sẽ ký một bản hợp đồng.”
Tôi vỗ vào ngực mình.
Tất cả mọi người trong thế giới của ‘Hiệp sĩ cấp SSS’ đều có mana và việc thiết lập một bản hợp đồng bằng cách sử dụng mana là điều bình thường.
“Điều kiện thì sao?”
Hô... Không chỉ là một cái cần câu đã bị bẻ cong, mà nó còn là sự chiến thắng trong một cuộc chiến.
Chỉ cần thêm một chút nữa.
“Hãy là một quản gia trung thành cho đến khi ta chết.”
Cassion sau này sẽ trở thành tay chân trung thành cho nhân vật chính. Tôi hẳn phải là một kẻ ngốc khi để con cá nằm trên thớt, dù sao thì tôi cũng phải cố gắng sống hết mình.
Một tia sáng rung lên trong mắt Cassion. Yêu cầu này đơn giản hơn nhiều so với những gì anh nghĩ. Thật dễ để đoán được người đối diện mình nghĩ gì vì anh đã theo dõi Ruel trong nửa năm nay.
‘Ruel sắp chết. Sau đó mình sẽ được tự do sao?’
Lần này Cassion không thèm che giấu biểu cảm của mình. Niềm vui của hắn ta lộ hết trên mặt.
“Khụ, khụ!”
Tôi cố tình ho thật to.
Đồng thời, cảm giác đau nhói ở ngực khiến tôi cau mày. Cuối cùng, cơn ho giả trở thành cơn ho thật và có thứ gì đó nóng hổi chảy xuống cổ họng tôi.
Ngay lúc này tôi tự hỏi liệu mình có phải là sắp chết rồi không.
‘Ha.’
Tuy nhiên khi tôi nhìn lên, tôi thấy khuôn mặt của Cassion xen lẫn giữa niềm vui, xấu hổ với một nụ cười hớn hở trên môi.
“Ngay cả như vậy…”
Tôi lau máu trên miệng và siết chặt đôi bàn tay run rẩy của mình.
“Ta vẫn muốn bảo vệ Setiria.”
Tôi lặp lại một lần nữa.
Cassion, hắn ta là người đứng đầu hội sát thủ. Cho dù có thuộc về một gia đình hay một bang hội; Với tư cách là một người đứng đầu hay một thành viên, người ta vẫn sẽ mong muốn được bảo vệ.
Biểu cảm tinh tế trên mặt hắn ta bị xóa đi và ngồi xuống với tư cách là một người đứng đầu bang hội.
“Hãy uống nó đi ạ.”
Cassion đưa ra một gói giấy có chứa thuốc.
“Chúng ta có nên ký hợp đồng không?”
‘Hụ hụ.’
Tôi ho và giấu đi nụ cười của mình.
‘Con cá đã sa lưới…’
Bước chân đầu tiên của tôi trên con đường sinh tồn, nắm bắt một thứ giá trị như Cassion trong lòng bàn tay đã xem như là một thỏa thuận.
****
Hợp đồng được ký kết suôn sẻ.
Cái ngày thanh kiếm Turbulent sẽ đến với Cassion và đổi lại Cassion sẽ là một quản gia trung thành cho đến khi Ruel chết.
“Ta cố ý không nói tới thời hạn. Ta muốn anh nghĩ rằng chúng ta sẽ bên nhau trong ít nhất nửa năm nữa.”
“Vâng.”
Mình có chết sau lúc đó không? Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ hy sinh nhiều nhất có thể, ví dụ như một thanh kiếm có vẻ tốt cho một tia hy vọng.
Và tôi rõ rằng sẽ không để mình chết.
Để có chút hy vọng đó, tôi cần sức mạnh mà Anh hùng để lại. Đó là sức mạnh được nắm giữ bởi một Anh hùng giống như tên của anh ta. Nó được biết là đã nằm rải rác khắp nơi trên thế giới trước khi anh ta chết, và nếu tôi có tất cả sức mạnh của anh ta, tôi có thể trở thành một anh hùng thực sự. Nhưng hiện tại tôi không biết liệu mình có cơ hội để có một trong số chúng hay không nữa là.
Ngay cả nhân vật chính, người đã có sức mạnh này cũng không thể tập hợp tất cả sức mạnh lại và vẫn cố gắng tìm ra nguồn gốc của nó, nhưng cái kết của ‘Hiệp sĩ cấp SSS’ còn chưa viết xong, vì vậy ngay cả anh ta cũng không tìm ra ai là anh hùng hoặc những gì vị anh hùng đó đã làm.
“Nó có vui không?”
“Sao cơ?”
Xẹt, xẹt...
Thật thú vị khi thấy một tên sát thủ ngồi bên cạnh gọt táo.
“Tôi là một sát thủ đến để giết anh. Không ngờ là tôi lại phải gọt táo như thế này.”
“Nhưng, bây giờ tôi là một quản gia.” Cassion ngượng nghịu cười.
“Hôm nay là ngày mấy?”
“Là ngày 11 tháng 9 ạ.”
Vậy là tuần sau. Không giống như ngày Cassion hứa với anh họ để giết tôi, tôi sẽ chết một tuần sau đó. Anh họ của tôi đã thay đổi kế hoạch của mình và cố gắng giết tôi bằng cách cử một sát thủ khác ngoài Cassion, nhưng thú vị là Cassion đã giết Ruel trước.
Cassion không thích bất kỳ ai khác giật lấy con mồi của mình.
Sau đó, nhân vật chính xuất hiện và giải quyết tình huống Setiria.
‘Ồ, phải ha. Nhân vật chính. Vị anh hùng.’
Tiếng gọt táo ngừng lại.
“Anh đau đầu sao?”
“Không.”
Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng muốn gặp nhân vật chính. Chỉ cần bước lên cùng một nơi với anh ta, mọi rắc rối sẽ sớm xảy ra sau đó.
Sẽ không tồi nếu tôi sống sung túc và thoải mái với khối tài sản mà tôi có vào lúc này.
Tất nhiên, trước đó… Việc tìm kiếm sự sống là ưu tiên hàng đầu.
“Ngoài anh ra…”
Ruel hỏi, ăn một miếng táo do Cassion đưa. “Còn ai ở đây nữa?”
“Anh đang nói gì vậy?”
“Người đang theo dõi tôi.”
“Chỉ có tôi thôi.”
“Ha.” Ruel nhẹ nhàng mỉm cười.
Sau khi hồi phục, anh ấy không có kế hoạch thay đổi vị trí của mình với tư cách là người đứng đầu Setiria. Bằng cách nào đó chỉ có Cassion xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết. Hắn ta không phải chỉ ngồi ở đó sao?
“Bao gồm thì khoảng năm người, có cả tôi, nhưng tôi đã để họ ở lại khi lên kế hoạch ám sát anh.”
“Tại sao? Nó lãng phí tiền vì tôi sắp chết sao?”
“Đúng thế.”
“Còn ai mang ý định giết tôi nữa không?”
Cassion đột nhiên dừng con dao lại và mỉm cười.
“Ồ tôi xin lỗi. Thói quen không thể thay đổi ngay được. Đó không phải là công việc của một quản gia.”
“Người quản gia thì phải giữ an toàn cho chủ nhân của mình. Kể từ bây giờ, hãy thêm cả điều đó vào.”
“Điều đó có hơi quá, nhưng tôi hiểu rồi.”
Cassion rõ ràng là người cởi mở.
Như thể đang thực hiện mong muốn của một người sắp chết. Chà, anh ấy không sai. Tình hình hiện tại của tôi không hề có triển vọng, thậm chí tay tôi còn bị bó buộc, khó mà rời khỏi giường.
“Anh có thể không biết nhưng tôi đã có mặt ở đó. Tôi đã thấy họ, chẳng có gì để nói dối cả, chúng tôi thậm chí còn không thân thiết đến mức đó.”
“Họ có ở đây không?”
“Không.”
Lúc này đôi mắt của Cassion lóe lên sát khí.
Cơ thể yếu ớt của tôi phản ứng nhanh nhạy với luồng sát khí đó và nó bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi ôm ngực mình và thở một cách nặng nhọc, tôi kêu lên.
“Cassion!”
“Tôi thật lòng xin lỗi.”
Cassion đứng dậy và cúi đầu. Hắn hẳn là bị trói buộc bởi bản hợp đồng, trên mặt đổ đầy mồ hôi. Hắn ta sẽ ngày càng hiểu rõ hơn về hiệu lực của bản hợp đồng sớm thôi.
“Vậy nên?”
Sau khi lấy lại hơi thở, tôi mở miệng.
Cassion do dự nhưng nhanh chóng bình tĩnh và trả lời lại với tông giọng kiêu hãnh.
“Tôi không muốn bất cứ ai chạm vào con mồi của mình, vì vậy tôi đã giết tất cả chúng. Ít nhất là trong ngôi biệt thự này.”
Nó giống hệt như trong tiểu thuyết.
Nhìn lại hắn ta, tôi nói. “Hãy loại bỏ những thứ phiền phức ra khỏi đây.”
“Tôi biết. Nó chỉ là một chút rắc rối nhỏ.”
“Anh định làm gì với bản báo cáo? Gửi nó cho anh họ tôi hay là cho một con thỏ?”
“Tôi vẫn sẽ báo cáo và không đâu, con thỏ ở đây là anh. Tôi không thể bỏ qua việc báo cáo được.”
Cassion mỉm cười hiền hòa.
Đúng rồi, Cassion là loại người như vậy.
Anh ta đủ quái gở để thảo luận với kẻ thù ngay cả khi đang giao tranh.
“Nếu tôi là một con thỏ, hắn ta là gì đây?” Tôi tò mò hỏi, rốt cuộc thì thật kỳ lạ khi một người đàn ông trưởng thành bị so sánh với một thứ như thế.
“Chà, một con sên sẽ rất hợp.”
“Vậy, anh định khi nào báo cáo với con sên?”
“Báo cáo sẽ được gửi một lần một tuần. Tôi thường dùng điện tín, nhưng điều đó mất gần một tháng để giao tới.”
Nghe thấy điều này, tôi nói “Đừng keo kiệt thế chứ.”
Cassion nhún vai.
“Nội dung của chúng là gì thế?”
“Thành thật mà nói nó giống như một tạp chí y khoa nói về tình trạng của anh vậy. Anh ốm như thế nào, nôn mấy lần trong ngày. Cơn sốt tăng lên như thế nào và nhiều thứ hơn thế.”
Tôi cười khẩy. Đây là một báo cáo được thực hiện để xác nhận khi nào tôi sẽ chết.
Khá tốt.
Sẽ không có bất kỳ rắc rối nào xảy ra quá sớm.
“Tiếp tục những báo cáo như thế.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tôi cần biết điều gì?” Ruel hỏi.
“Ngày mai, anh họ của anh sẽ đến.”
Tôi ngừng nhai táo, cau mày.
“Tại sao?”
“Nếu người hỏi tôi tại sao, tôi chỉ có thể nói với người rằng đó là một sự kiện thường xuyên.”
Đó là một sự kiện thường xuyên.
Thật khó để biết tại sao một nhân vật phụ thậm chí còn không thân với nam diễn phụ trong cuốn tiểu thuyết lạ được chú ý nhiều đến vậy.
Đây là thế giới của cuốn tiểu thuyết, nhưng bây giờ nó là hiện thực đối với tôi.
Tôi nhìn một cách đau đớn. Aaa, điều này làm tôi đau đầu.
“Khi nào vậy?”
“Như thường lệ, từ 3 hoặc 4 giờ chiều.”
‘Nó quá dài.’
Tôi đặt nĩa xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã lặn. Một ngày mới sẽ sớm đến.
Ngày mai, tôi nên thử đi ra ngoài.
“Có thể giải quyết mấy việc bên ngoài dinh thự vào ngày hôm nay không?”
“Tất nhiên, có thêm yêu cầu nào không?”
“Anh cứ tự mình làm đi.”
“Được thôi, tôi sẽ để việc đó không làm phiền anh.”
Nhìn thấy làn da gầy guộc của tôi trở nên nhợt nhạt hơn, Cassion đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tôi lại cảm thấy xây xẩm mặt mày. Hiệu quả của việc sử dụng ống thở đang ngày càng kém đi rõ rệt và đang dần đi tới giới hạn.
“Xin hãy nghỉ ngơi. Anh không thấy đau đầu à?”
Không ai biết về căn bệnh mà Ruel mắc phải. Không phải là Cassion đã không làm gì cả. Anh được cử tới đây để giết người nên anh nghĩ ít nhất thì mình cũng nên biết Ruel đang chết dần bởi căn bệnh gì. Trong khi Ruel ngủ, anh đã gọi điện cho các bác sĩ.
Căn bệnh không rõ nguyên nhân. Đó là những chuẩn đoán về Ruel.
Cassion đặt Ruel xuống giường. Anh ta giống như một đứa trẻ sơ sinh không thể tự mình làm bất cứ thứ gì, cho dù lúc trước trông anh ta oai phong như thế nào.
“Cassion.”
“Vâng.”
“Ngày mai tôi sẽ đi ra ngoài.”
Cassion nhìn Ruel một cái nhìn như thể đó là việc vô nghĩa.
“Tôi sẽ đi ra ngoài.”
Ruel lặp lại.
Anh ta dường như không biết mình đang nói cái gì. Cassion khẽ thở dài, nói nghiêm túc.
“Thưa ngài Ruel, hãy nghỉ ngơi đi.”
“Tại sao?”
“Không có gì, đừng vội vàng trong cuộc đời ngắn ngủi của người và hãy nằm thật thoải mái.”
Vẻ ngoài của Ruel hôm nay khá tốt. Bên cạnh nhau hơn nửa năm, Cassion thích Ruel hôm nay nhất, nên đã chân thành khuyên nhủ anh ta.
“Cassion.”
Tôi mỉm cười trông vô cùng thoải mái.
“Tôi sẽ không chết.”
Đôi mắt chứa đầy nhiệt huyết trên nước da nhợt nhạt.
”Vậy nên tôi sẽ đi ra ngoài.”
Cassion không nói lên lời. Điều này có nghĩa gì khi anh nói với đôi mắt kiên quyết như vậy? Ruel, người chịu thua trước cái chết, người mà anh biết, không còn ở đây.
“Ngài Ruel.”
“Tôi sẽ không nói lại lần nữa.”
Cái quái gì thế này?
Cassion biết tình trạng của hắn ta tồi tệ như thế nào và hắn ta trông đau đớn ra sao. Điều quái quỷ gì đã khiến hắn ta di chuyển hôm nay vậy.
Ngay cả như vậy. Ta vẫn muốn bảo vệ Setiria.
Những lời nói có thể làm rung động trái tim con người, đột ngột vang lên trong Cassion. Cassion siết chặt nắm tay.
“Có phải chuyện về Setiria mà khiến anh cứng đầu như vậy không? Anh làm điều này bởi vì người sắp chết sao?”
Ruel nhìn Cassion mà không nói gì. Cassion nghĩ Ruel trông giống như một ngọn lửa đang tắt dần, đột nhiên bùng lên và sáng hơn bao giờ hết trước khi nó tàn lụi, có lẽ là do vậy.
“Được thôi. Tôi sẽ chuẩn bị.”
Tuy nhiên, với tư cách là một người phục vụ, tôi nghĩ nhiệm vụ của một quản gia là ban cho chủ nhân của mình một nguyện vọng cuối cùng.
Cassion cúi đầu.
“Hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Không có tiếng bước chân. Tôi còn không nghe được tiếng đóng cửa.
Tôi nhận ra Cassion đã rời đi.
Tôi nhìn về phía cánh cửa với vẻ mặt ngờ nghệch. ‘Hắn ta đang nói cái gì thế?’
Hắn ta tự mình mang đến Setiria cái này hay cái gì đó, và hắn ta hạ quyết tâm và rời đi.
‘Ồ, mình không biết. Mình chỉ muốn ra ngoài.’
Tôi không thể nghĩ ra những thứ khác để làm cho mình vui.
Đầu tôi đau nhói. Da thịt tôi như đang bị róc ra. Tôi phải vật lộn với những cơn đau và khổ sở vì chúng. Sau khi rên rỉ một lúc lâu, tôi không thể chiến thắng cơn đau, và cuối cùng mắt tôi nhắm lại.
* * *
Màn đêm đã buông xuống và tiếng đuốc nổ lách tách bên ngoài.
Cassion ậm ừ khi anh lặng lẽ quay về. Anh ta đang trên đường quay lại để kiểm tra xem Ruel đã ngủ chưa. Hôm nay khuôn mặt của Ruel đầy vẻ đau đớn, như thể đã khiến hắn ta đau đến ngất đi vậy.
Một gã tội nghiệp.
Sát thủ cải trang thành một quản gia theo yêu cầu, nhưng Cassion giờ lại nghĩ rằng đây không phải là một ý kiến tồi nếu trở thành một quản gia thực sự trong một thời gian ngắn vì bản hợp đồng.
Cassion xoay xoay con dao trên tay mình.
Chủ nhân đã lệnh cho mình phải giết những con ruồi, vì vậy mình phải hành động thôi.
Sau đó, hắn lộ ra sát khí dày đặc.
Hehe.
Cassion cười toe toét vì suy nghĩ trong đầu hắn.
‘Năm tên thợ săn, ba tên nữa. Ta đã bỏ lỡ các ngươi, sau này ta sẽ trừng phạt các ngươi sau.’
Cassion tiến lên một bước sau khi cởi một nút cúc áo.
Cassion đứng trong bóng tối, và tay hắn giơ lên, bắt lấy tất cả những ký ức còn sót lại.
Đôi mắt tím của hắn lóe lên trong phút chốc.
Tất cả những ký ức xung quanh đều bị tóm lại, sau đó chúng bị nghiền thành bột và phân tán thành cát bụi.
Vũ khí theo dõi.
Cassion đi giữa màn đêm. Hắn di chuyển như một con báo cho đến khi xuất hiện sau lưng kẻ địch đang nấp sau bồn hoa.
Trong nháy mắt, tiếng tim đập biến mất. Mùi máu ám vào con dao găm khi nó vừa cướp đi một sinh mạng chỉ bằng một cú vung tay.
‘Một tên.’
Cassion lại chìm vào màn đêm.
Khi bắt được tất cả năm người, bằng cách nhìn thấy bằng ký ức mà không hề gây ra sự xáo trộn nào, Cassion nhanh chóng quay về vị trí.
Còn ba tên nữa.
Có tin cho rằng vị chủ nhân cũ khá hoang phí tiền bạc của mình, nhưng có vẻ đó là sự thật. Nếu không hắn ta đã không phái những người cẩu thả như vậy để chống lại hắn.
Trong nháy mắt, ba người mặc đồ đen xuất hiện.
Cassion bật cười.
“Tại sao các ngươi lại đến đây một cách vội vàng thế?”
Không nghe thấy tiếng trả lời.
Vì cổ họ của họ đã bị cắt đứt.
Máu tuôn trào ra và Cassion đứng giữa đám người đó mà không hề dính phải một giọt nào.
Cassion giơ tay lên.
Một thành viên trong hội, người bị phục kích bên ngoài dinh thự bỗng xuất hiện.
“Thưa ngài.”
Giọng anh ta trầm hơn vì anh ta biết mình đã làm sai.
“Ngươi đã bỏ lỡ tám tên và bắt ta phải ra ngoài để làm công việc của ngươi.”
Nhìn vào thủ hạ, hắn nói “Bắt đầu dọn dẹp đi.”
Không phải là việc dọn dẹp gây khó chịu. Bởi vì bây giờ công việc là hình phạt cho các thành viên trong hội đang trở nên cẩu thả.
“Tôi sẽ nhận lệnh.”
“Một lần nữa.”
Cassion lau máu trên con dao và phủi phủi bộ đồng phục của mình.
“Ngày mai chủ nhân sẽ ra ngoài. Cũng đã lâu rồi ta không ra ngoài nên đừng để xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Ừ, ta sẽ quay lại, sắp xếp mọi thứ cho gọn gàng vào.”
Những gì người chủ cũ nói với hắn đang hiện lên trong đầu Cassion.
Có thể nói họ đang đối đầu với nhau.