Chương 04 : Nỗ Lực Tuyệt Vọng Giết Chuột Tinh.
Độ dài 8,729 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:22
Translator : Arius.
*****************************************
Khi Ark tiến đến núi Harial, cậu đồng thời nhặt nhiều thứ cỏ lung tung và trái cây và bỏ đầy vào túi mình. Ark muốn thử kỹ năng Survival Cooking càng sớm càng tốt.
Hệt như cậu đoán, khi Ark đến hang, lũ chuột đã được tái sinh trở lại. Sau khi giết chuột một lần nữa, cậu đã phục hồi được 2 điểm chỉ trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, độ no và lượng máu của Ark chỉ còn phân nửa.
Đây là lúc thử nghiệm kỹ năng Survival Cooking.
‘Chà, vậy thì có lẽ mình chỉ cần trộn thứ này với thứ kia lại là xong. Đơn giản thôi mà’.
Nói là làm, Ark mở túi đồ, lấy ra vài cây nấm và một số loại cỏ dại kỳ lạ rồi cho tất cả vào nồi. Với kỹ năng Survival Cooking, cậu không cần phải tạo lửa. Việc duy nhất cần làm là bỏ tất cả nguyên liệu bạn cần vào nồi, mọi thứ sẽ được nấu chín và thức ăn cứ thế mà ra lò. Cậu cho thêm nước vào nồi và khoảng một phút sau, một vụ nổ bỗng nhiên phát ra từ nồi nấu.
Thậm chí ngay sau đó, khi sử dụng với những nguyên liệu khác, cậu vẫn cứ nhận tin nhắn báo đã thất bại. Nhưng cuối cùng, với nỗ lực không ngừng nghỉ, cậu đã chế ra một món súp tỏa mùi thơm phức.
Không đợi đến giây thứ 2 để suy nghĩ, Ark húp sạch món súp. Và ngay sau đó, cậu cảm giác cổ họng mình đang hét lên trong đau đớn mỗi khi dòng súp chảy qua. Tầm nhìn của cậu hóa vàng và mọi sức mạnh trong cậu dường như bị rút hết. Như một phản ứng tự nhiên của cơ thể, lưng cậu rủ xuống và đầu Ark đập xuống nền đất.
‘Chuyện gì đang xảy ra thế này..?’.
‘Chết tiệt, nguy hiểm quá’.
Điều này có nghĩa bất cứ khi nào cậu muốn làm món ăn thì có thể điều phải gặp nguy thế này. May mắn cho Ark, cậu đã tiêu diệt sạch sói và chuột ở khu vực xung quanh. Nếu như đang trong trạng thái tê liệt mà bị tấn công nữa thì sẽ phải về thành đếm số.
Sau 10 phút vật vã trong rên rỉ, Ark cuối cùng cũng có thể đứng dậy được. Cậu xé vài mẫu bánh mì được mang từ trước để lấp đầy bụng, hồi phục mức satiety.
‘Chết tiệt, thảo nào Kraydon lại dạy cho mình dễ dàng như thế này’.
Thông thường, để học được một skill cần phải có những điều kiện hoặc thử thách thích hợp, nhưng với kỹ năng này, chẳng cần điều kiện hay bất cứ thứ gì cả.
Sau cùng, cậu phải hiểu rằng đây là cuộc sống mà cuộc sống thì không hề dễ dàng. Đặc biệt là …. Những thứ miễn phí.
******************************
‘Ôi.. mình nên làm gì với con chuột chết tiệt đó đây ?’.
Suy nghĩ của Huyn Woo chỉ hướng về mỗi con chuột quỷ trong lúc này.
Đã được 2 ngày kể từ khi Kraydon giao nhiệm vụ. Trong vòng 2 ngày ấy, cậu đã đi vào hang động cả tá lần, giết vô số con chuột, tìm đủ mọi nơi và ngóc ngách trong hang. Nhưng, cấu trúc của hang rất phức tạp và dường như, sau cùng thì mọi hướng đi đều kết thúc ở nơi con quỷ chuột cư ngụ.
Cậu cũng đã cố dụ con quỷ đó đi chỗ khác nhưng dường như nó chẳng chịu nhích một inch ra khỏi vị trí của mình. Sau cùng, cậu chỉ phí thời gian ở nơi Ark chẳng làm được gì, cậu đành giết chuột để phục hồi lại chỉ số bị mất.
‘Thật sự mình phải bỏ cuộc mà chẳng thể làm gì được sao ?’.
Hyun Woo nặn ra một tiếng thở dài.
Hạn nhiệm vụ là chiều ngày mai nhưng vì cậu phải làm việc vào ban ngày, cậu không đủ thời gian để hoàn thành nó vào ban đêm, khi đi làm về. Nếu không thể kết thúc trong tối nay, nhiệm vụ sẽ bị xóa bỏ, quân lính và người chơi khác sẽ tiến vào hang động để diệt quỷ. Đến lúc đó, Ark sẽ cả chì lẫn chài.
*********************
‘Ekkk’.
Một tiếng kêu chán nản vang lên trong một căn nhà nọ.
Đó là Jung Hye Sun, một nữ sinh đại học đang làm bán thời gian trong siêu thị. Mặc dù cô đủ khả năng để kiếm học bổng nhưng cô phải học vào buổi tối là bởi những chuyện gia đình.
Mặc dù Hyun Woo không được biết rõ thông tin, cậu nghĩ rằng chắc chắn chuyện của cô rất căng thẳng.
Sau khi bị lừa lọc và nếm phải mùi đời, Huyn Woo trở thành một con người đa nghi, luôn nghi ngờ người khác.
Cậu dường như không hề hòa nhập với đồng nghiệp và cũng đã có một khoảng thời gian, cậu bị chỉ trích, phê bình rất nhiều bởi tính cách đó. Nhưng, chỉ có một vài người hiểu rằng không phải lúc nào cậu cũng như thế. Với những người quan tâm và yêu thương cậu thật lòng, Huyn Woo cũng đối xử hết sức nhiệt tình trở lại.
Sau khi được biết về chuyện gia đình của Hye Sun, cậu quan tâm cô như thể đó là trách nhiệm của cậu. Mọi lỗi lầm cô mắc phải, cậu đều đứng ra chịu trách nhiệm và thỉnh thoảng, Huyn Woo lại mua cho cô vài lon soda để giải khát trong những giờ giải lao mệt nhọc mặc dù cậu chưa hề mua và uống soda lần nào trong suốt vài năm vừa qua.
‘Á……’.
Tiếng kêu thất thanh kéo dòng suy nghĩ lan man của cậu trở về hiện tại.
Huyn Woo nhanh chóng chạy đến nơi phát ra tiếng kêu để xem xét tình hình. Ở nơi đó, cậu nhận thất Hye Sun, người té ngã xuống sàn và với vẻ mặt hoảng sợ.
‘Hye Sun, có chuyện gì sao ?’.
‘Chuột… nó là một con chuột’.
Cô vừa nói, vừa chỉ vào chiếc hộp, nơi có một con chuột con vừa chạy thoát.
Hyun Woo nhìn con chuột với ánh mắt khó chịu và thì thầm.
‘Chết tiệt, dù là ở đây hay ở ‘đó’, chuột vẫn là một vấn đề’.
‘Gì cơ, ở nhà anh cũng có chuột sao ?’.
‘Không, nhưng mà cũng dạng như vậy’.
Khi Huyn Woo dọn sạch đống hộp để tìm con chuột, Hye Sun lại reo lên
‘Không, đừng làm vậy..lỡ nếu có con chuột chạy ra nữa thì anh biết tính sao ?’.
‘Anh đơn thuần sẽ giết nó thôi’.
‘Oppa, chẳng phải anh sợ chuột à ?’.
‘Anh.. sợ chuột ??’.
Huyn Woo cười. Nói công tâm thì Hye Sun không hề sai, trong quá khứ cậu đã có từng sợ chuột đôi chút. Nhưng đó là quá khứ mà dĩ nhiên cậu không còn là một Huyn Woo của ngày hôm qua nữa rồi.
Chuột trong New World được mô tả một cách chân thực không kém gì so với lũ chuột bên ngoài thực tại. Cậu đã giết hơn 10 nghìn con ở làng và thêm cả nghìn con mới buổi sáng bình minh hôm nay. Ngoài ra, cậu còn đang chờ cơ hội để hạ gục con chuột thành tinh đang sống trong hang kia. Việc giết một con chuột con, dĩ nhiên không phải là vấn đề đối với cậu.
‘Cứ đợi ở đây đi… rồi nó sẽ chết cho mà xem’.
‘Đừng mà.. xin anh đừng làm thế. Em không muốn thấy nó nữa đâu. Trong thế gian này, không có con gì làm em sợ bằng con chuột. Chỉ nghĩ đến có con chuột nào đó ở đây cũng làm em ớn đến tận xương sống rồi. Em nghĩ chúng ta chỉ cần nói với ông chủ thôi, ông sẽ cho mình vài cái bẫy chuột, thuốc độc để diệt chuột chẳng hạn’.
Huyn Woo ngay lập tức dừng lại khi Hye Sun vừa dứt câu’.
‘Em nói cái gì cơ, thuốc độc ?’.
‘Ừ đúng thế, anh chưa từng nghe người ta dùng thuốc độc để diệt chuột à’.
‘Ahahaha’. Hyn Woo đột nhiên cười lớn và vỗ tay liên hồi’.
‘Đúng rồi, mình tìm được, có lẽ chỉ có cách đó thôi’
Cậu mừng rỡ quay lại ôm chầm lấy Hye Sun thật nhiệt tình, thật chặt.
'Cảm ơn Hye Sun, cảm ơn rất nhiều. Nhờ có em mà cuối cùng anh đã tìm ra được cách để giải quyết vấn đề rồi’.
‘Hả.. cái gì.. vấn đề gì ?’.
Hyun Woo cứ thế mà ôm chầm lấy cô và lắc thật mạnh và mặt của Hye Sun trở đỏ như một trái cà chua chín.
*********************************
'Muhahaha. Con chuột khốn nạn kia, đây là ngày giỗ của mày rồi’.
Ark mở một nụ cười thỏa mãn khi cậu đang nhìn chằm chằm vào những bọt bong bóng vỡ tan, một nồi súp đang sôi.
Vị ngon tuyệt hảo, mùi hương nồng dễ chịu từ cực phẩm chết chóc của Ark, món súp danh bất hư truyền “Súp độc ngát hương thơm’ (Fragrant Poison Soup).
Cậu đổ hết súp vào vài cái bịch rồi tiến vào hang động. Nhờ sự càn quét của Ark và lũ sói mà giờ đây, hang động đã sạch bóng chuột từ lối vào.
Thế nhưng, khi Ark tiến gần lại vị trí của con boss, cả đống chuột không biết từ đâu lại đổ dồn vào cậu, bao lấy xung quanh, tạo ra những tiếng kêu chít chít nghe thật khó chịu và ghê tởm.
Sau khi tiêu diệt lũ chuột, cậu tiến xa hơn vào nơi con chuột quỷ đang ở, một đôi mắt đỏ hòe quen thuộc nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống và tất nhiên, Ark cũng không thể quên được đôi mắt của kẻ đã tiễn mình về thành.
‘Đừng nhìn tao với ánh mắt như thế chứ. Hôm nay ta đến để tặng mi một món quà nho nhỏ này nè’.
Ark tự tin ném những bịch chứa soup xuống đất, nơi gần con chuột quỷ đang đứng. Thế nhưng, con quỷ liền chém nát những bịch súp ấy từ trên không. Có thể nói rằng nó cực kỳ cảnh giác. Bịch súp vỡ tan làm dịch súp bên trong bay tràn ngập hang động và kéo theo đó là một mùi hương dễ chịu khó tả.
Con quỷ vẫn cảnh giác, nhưng lúc này nó đã bắt đầu do dự. Khi mùi hương càng phảng phất, cơn thèm ăn đơn thuần của động vật được tăng đến đỉnh điểm. Dù có là quái vật cỡ boss đi chăng nữa, sau cùng, nó cũng chỉ là một con chuột và chuột thì ham ăn. Dẫu có mạnh mẽ thế nào, động vật cũng không bao giờ có cách nào để kháng cự lại bản năng tự nhiên của chúng. Sau vài cái ngửi ngửi rồi nếm thử, chuột ta chén hết món soup một cách ngon lành vào bụng.
Thấy con trùm đang ăn, hàng đống con chuột khác nhảy vào kiếm phần thế nhưng đó là một hành động xuẩn ngốc. Con boss giết chính cả đồng loại của nó chỉ vì miếng ăn. Số lượng chuột giảm đáng kể. Dù không nhiều bao nhiêu so với tổng lượng chuột đang hiện hữu trong hang nhưng nó cũng đủ để Ark bớt khó khăn hơn đôi chút.
Ở bên ngoài thiên nhiên, những cây nấm độc – thành phần để làm ra món soup, có vẻ đẹp rực rỡ. Món soup cũng tựa như cây nấm này vậy. Vô hại khi nhìn, chết chóc khi ăn. Mùi thơm dề chịu cùng hương vị thơm ngon từ chính cây nấm làm nổi bật hương vị của món soup. Phải chăng, những thứ độc hại, nguy hiểm luôn thơm ngon, làm xiêu lòng khiến biết bao kẻ mệt người mê.
‘Đúng thế, ăn đi, ăn cho nhiều vô rồi chóng chết.. í lộn.. chóng lớn’.
Ark cứ thế mà quăng những bịch súp vào con quái vật với vẻ mặt vui vẻ như trúng số độc đắc.
Sau đó không lâu, món soup cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Những con chuột nhỏ sống sót khi tranh thức ăn lăn nhau ra chết. Con boss, nhận thức được có điều gì không ổn, nó lập tức dừng lại rồi rống lên, nhưng tiếng kêu không còn oai hùng như lúc trước nữa. Đã quá trễ cho nó để quay ngược thời gian.
Con bài tủ của Ark cuối cùng cũng gây tác dụng trong dạ dày của con chuột tinh. Nó chao đảo một hồi rồi ngã ngửa sang một bên, giương bốn cẳng lên trời và bắt đầu kêu thảm thiết.
‘Hahaha.. Đây là con chuột mạnh mẽ và to lớn ngày nào đã tiễn ta về thành đó sao ?’ Bây giờ, mày không còn là đối thủ của tao nữa rồi. Đây là lúc ta phục thù.’
Ark ngân nga một bài hát khi tiến gần con chuột. Đột nhiên, con quỷ giương vuốt quào lấy cậu thật mạnh. Thế nhưng, Ark rất nhanh khi dùng kiếm đỡ đòn mặt dù cú đó là một phát chí tử với những kẻ hớ hên không cảnh giác. Tay cậu nhói lên do sự va chạm quá mạnh.
‘Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra được..’.
Khuôn mặt Ark tái nhợt đi. Con quỷ chuột cậu nghĩ đã bị tê liệt hồi lâu bây giờ lại giương vuốt tấn công cậu.
Có thứ gì đó không đúng, Ark quay lưng lại toan bỏ chạy thì con chuột đã chắn ngang lối thoát.
‘Chết tiệt, lẽ nào mình lại chết ở đây nữa sao ?’.
Ark tuyệt vọng khi nghĩ đến điều đó. Tuy nhiên, khi cậu quan sát cách con chuột chuyển động thẳng về phía cậu, cậu nhận ra mình vẫn còn hi vọng. Liều thuốc đang thực sự có tác dụng, di chuyển của con chuột vụng về và nặng nề hơn trước. Thế nhưng vì lượng sức mạnh của nó, độc của món soup này không thực sự nghiêm trọng. Hơn nữa, lượng soup con chuột đã ăn quá ít so với kích cỡ của nó, không đủ liều lượng thì tác dụng độc yếu hơn cũng là điều dễ hiểu. Và vấn đề bây giờ là cậu phải giết nó trong thời gian độc lực vẫn còn tác dụng.
Hàng ngàn ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu và một ánh sáng cuối cùng cũng lóe lên trong đôi mắt của Ark.
New World không phải là một trò chơi mà bạn chỉ cần đâm rồi chém.
Cách xử lý tình huống, những chiến thuật, kỹ năng của chính bản thân Ark là những yếu tố cực kỳ quan trọng. Không có lý do nào giải thích tại sao cậu không thể xử lý con chuột quỷ đã tiêu thụ thuốc làm cho tê liệt. Hơn nữa, cậu đã vừa đạt đến cấp độ 10, lượng chỉ số và sức mạnh cũng gọi là ‘kha khá’.
‘Được rồi, thậm chí nếu mình có phải chết, mình cũng sẽ chết cho anh dũng’.
Một tinh thần samurai.
Ark vung kiếm lên và bắt đầu tấn công con chuột quỷ. Chắc có lẽ bởi mới hiệu ứng tăng cấp và tê liệt của con chuột, những đòn đánh của cậu gây ra khác hẳn lúc trước. Mỗi lần Ark vung kiếm, máu văng tung tóe từ cơ thể đen sì, kinh tởm của con chuột. Cứ mỗi lần như thế, con quỷ càng loạng choạng. Thế nhưng, Ark không hề nóng vội, dục tốc ắt sẽ bất đạt.
‘Hiệu lực của món soup kéo dài tới 10 phút. Mình không phải nóng vội’.
Cậu chạy vòng tròn quanh con quỷ và không ngừng chém liên tục vào cơ thể nó. Con chuột cố gắng chống trả với những cú cào nhưng sức mạnh không được như trước. Hơn nữa, vì Ark đang chạy vòng tròn và con chuột lại bị tê liệt và choáng váng nên hầu hết, đòn tấn công của nó đều trượt.
Thế nhưng, mọi chuyện không đơn giản vây. New World là một hệ thống cực kỳ thực tế. Vết thương chí tử cậu nhận khi chống đỡ bằng kiếm khỏi vuốt con chuột – lúc nó chưa hoàn toàn vào trong trạng thái tê liệt bây giờ đang hủy hoại cậu. Mỗi giây trôi qua, vết thương ngày nghiêm trọng và máu cậu cứ thế mà tuột nhanh hơn.
Sau 5 phút tấn công không ngừng nghỉ, cả người con chuột đẫm máu đến người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đó là một con chuột mà đỏ chứ không phải màu đen. Và sau cùng, màu đỏ đặc trưng cho trạng thái nguy kịch của New World cũng bắt đầu hiện lên trên cơ thể con chuột.
‘Nó đang ở trong trạng thái nguy kịch. Cuối cùng mình cũng đã thấy được khoảng khắc này rồi’.
Ark tiếp tục lao vào tấn công dữ dội hơn thế nhưng khi chiến thắng của cậu đã nằm chắc trong tay, con chuột rống lên và nhảy sang chỗ khác. Móng vuốt trước của nó cào lấy cậu khi nhảy với một tốc độ đáng gờm hơn lúc trước.
‘What the… cái quái gì thế này ?’.
Ark rất may đã chặn được đòn tấn công của nó, cậu nhìn con chuột với biểu hiện căng thẳng.
Hiệu ứng độc chỉ con vỏn vẹn ba phút và tất nhiên, khi vào giai đoạn cuối, độc lực yếu hơn lúc đầu. Hiệu ứng tê liệt đã biết mất hoàn toàn và con chuột đang tấn công cậu với tất cả sức bình sinh nó có.
Ark nhìn thoáng qua tình hình và cậu buộc vào rơi vào trạng thái phòng vệ. Con quỷ chuột giờ đây chiềm thế thượng phong, nó liên tục tấn công cậu. Mỗi đòn đánh, Ark tuyệt vọng khi thấy máu cậu tuột xuống không phanh mặc dù đã dùng kiếm chống đỡ. Thế nhưng không lâu, một tiếng động đáng sợ vang lên, một thứ tiếng cậu không mong chờ nhất. Hàng phòng ngự cuối cùng của Ark đã tan vỡ.
‘Choang…..’.
[Thanh kiếm rỉ đã đạt đến giới hạn cuối cùng của nó, độ bên còn 0 và đã bị gãy].
‘Chết tiệt’.
Cuối cùng, thanh kiếm cậu tin tưởng đã vỡ tan.
Lượng máu Ark chỉ còn lại 23. Ark nhanh chóng bỏ chạy, đồng thời né tránh đòn tấn công của con chuột trong khi ráng nuốt lấy lọ thuốc phục hồi. Tuy nhiên, con chuột cũng không hề bỏ lỡ thời cơ, giương vuốt cào nát ngực cậu. Chỉ chậm một giây nữa thôi, là cậu đã về thành đếm số. Ark đã uống được thuốc trước khi cậu bị tấn công. Cậu quan sát tình hình bây giờ. Ark biết mình đang bị bất lợi vì cậu mất đi vũ khí. Giống như con chuột, thân thể cậu cũng đang hóa đỏ - biểu hiện cho trạng thái nguy kịch của New World.
‘Chết thật, cái tình huống kiểu như thế này…’.
Ark liên tục né tránh những đòn vuốt của con quỷ và cậu thấy tức giận. giờ đây, cậu chỉ có thể chịu đựng được một đòn nữa thôi. Nếu bị tấn công đòn thứ 2, chắc chắn đầu cậu sẽ nằm xuống sàn lần nữa.
‘Không, điều này không thể xảy ra với mình được. Nếu mình bỏ cuộc ngay bây giờ nghĩa là mình cũng sẽ mất đi hang động này. Người chơi khác sẽ đến, tất cả tiền của đã bỏ vào trong cuộc săn này, sẽ thật ngu xuẩn nếu từ bỏ bây giờ’.
‘Con chuột khốn khiếp kia, nếu tao có chết tao sẽ phải kéo mày theo cùng’. – Ark gào lên
Ark tung người về còn chuột, mặc cho móng vuốt của nó đâm vào cơ thể thể cậu. Một cú cào chí tử, cơ thể Ark đã đạt đến giới hạn. Chỉ một hit nữa, cánh của nhiệm vụ này sẽ đóng lại vĩnh viển. Bất chấp tất cả, Ark tập trung toàn bộ ý chí và sức mạnh của mình trong tình huống sinh tử cậu đánh hết sức vào trán của con quỷ chết tiệt đó.
Một tin nhắn từ hệ thống hiện lên.
Giây phút tin nhắn hiện lên cũng là lúc con chuột dừng chuyển động. Nó trút hơi thở cuối cùng, ngã gục xuống và thân xác tan biến như thể chưa từng tồn tại. Điều đó giải thích cho một sự kiện duy nhất.
Ark cuối cùng đã chiến thắng
‘Điều này, điều này là thật ư ??’.
Khi cậu đang cố gắng định thần lại tình huống, một âm thanh dễ chịu vang mỗi khi người chơi tăng cấp. Ark đã tăng được một level.
Đôi chân cậu quỵ xuống vì mệt mỏi, cậu ngồi dài ra nền đất lạnh lẽo của hang động.
Trong nỗ lực chỉ để giơ một cánh tay lên cao, cậu biết rằng luọng HP của mình chỉ vỏn vẹn 2 điểm. Trong khi đứng trên bờ vực của cái chết, trạng thái Undying Will được kích hoạt kết hợp cùng kỹ năng Hand – To – Hand Combat làm lượng sát thương Ark nhận phải nhỏ hơn và cậu có thể gây ra một luọng damage lớn hết sức có thể để đem đến một chiến thắng diệu kỳ.
‘Ahh, mình quên mất, đây đâu phải là lúc nghỉ ngơi’.
Cậu đã mất một hồi lâu nhìn vào nơi mà con quỷ chuột đã ngã xuống.
Vẫn còn có rất nhiều con chuột trong hang động này. Nếu trang thái tê liệt từ món soup độc mất đi bọn chúng sẽ tấn công cậu trong lúc lượng máu cậu chỉ còn mỗi 2, dù yếu thế nào, chắc chắn Ark cũng sẽ chết. Sở dĩ món soup bây giờ vẫn còn tác dụng vì lượng độc nó gây ra là quá mạnh cho những cá thể yếu nhất và nhỏ nhất trong New World, những con chuột.
‘Này bọn khốn, chúng mày tấn công tao thích không, vui không ?. Bây giờ là lúc tao trả lại hết nhé ?’. Cậu cười thật đều khi vừa nói vừa nhìn lũ chuột đang bị tê liệt.
Ánh mắt sợ hãi le lói trong mắt của những con chuột, chúng rùng mình, run cầm cập khi Ark dần tiền tới. Và đó là tất cả những gì chúng nhớ được, giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
*******
‘Hà, bây giờ phần quan trọng là đây, hãy xem thử những vật phẩm con boss rơi ra nào’.
Ark đã dọn sạch những con chuột còn lại trong hang và bắt đầu kiểm tra vật phẩm nhân được. Thế nhưng, biểu hiện của cậu không có gì khác ngoài sự thất vọng. Con quỷ chuột cậu vật vã lắm mới giết được cùng với hàng ngàn con chuột khác trong hang động đã không rơi ra vật phẩm tốt như cậu mong đợi.
‘Áo giáp ư, vậy trông cũng được ?’.
‘Mình đoán là mình không thể dùng thanh kiếm này’.
Ark lắc mạnh đầu, tràn trề thất vọng. Ngay cả đến thanh kiếm rỉ kia còn có sức công 5~8. Thanh Corrorded Sword còn yếu nhiều hơn thế. Tuy nhiên, còn quá sớm để thất vọng. Vẫn còn kho báu bên trong hang động mà con chuột này canh giữ.
Tràn trề hi vọng, Ark tiến sâu hơn vào trong hang động, thế nhưng cậu chẳng tìm thấy gì mặc dù đã đi đến đường cùng của hang. Cậu không hề thấy bất cứ item nào có giá trị cả.
‘Gì thế này, có thực là không có bất kì một thứ gì không ?’.
Ark nói thầm với bộ mặt ngớ ngẩn.
Thất vọng tràn trề, cậu toang quay đầu lại để ra khỏi hang động thì có một thứ gì đó vướng vào chân.
Khi nhìn xuống, cậu phát hiện một phẩm vật bằng đá được chạm trổ tinh vi. Một cửa sổ thông báo hiện ra ngay khi cậu nhặt nó lên
[Bạn đã có được một viên đá bí ẩn.].
Ngay sau đó, cửa sổ thông tin nhiệm vụ hiện lên.
‘Một vật phẩm nhiệm vụ. Điều này nghĩa là nó sẽ dẫn đến một nhiệm vụ khác ?’.
Trong trường hợp đó, kết thúc này không phải là quá tệ. Đây là một chuỗi nhiệm vụ. Dẫu cho nó có khó và kéo dài đến đâu đi chăng nữa, sau cùng kết thúc sẽ đem lại rất nhiều item hiếm và có chất lượng cao.
Vẫn còn sớm để Ark từ bỏ hi vọng làm giàu nhanh chóng.
*****************************
‘Cậu nói cái gì cơ, thật sự… cậu đã tiêu diệt được con quỷ chuột à ?’.
Kraydon đã vô cùng kinh ngạc khi nghe điều đó. Ark gật đầu và đưa cho Kraydon mảnh da làm bằng chứng.
‘Mảnh da to thế này, ắt hẳn là của Demon Mouse. Rất ấn tượng’.
Bạn đã được xác nhận tiêu diệt thành công Demon Mouse. Nhiệm vụ chính thức kết thúc.
Một tiếng trống chào mừng vang lên, âm thanh mà tất cả mọi người trong New World đều vui mừng khi nghe thấy. Và với Ark, đây là tiếng nhạc mà lâu nay, cậu đã không được nghe.
[Cấp độ của bạn đã tăng.]
Level của cậu tăng đồng thời 2 cấp, khiến cậu nhảy vọt lên cấp 13. Vì Ark đã hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi cho người chơi mới chỉ cấp 10, phần thưởng hậu hỉnh hơn hẳn. Nhưng đó không phải là tất cả. Kraydon thưởng cho cậu 10 đồng vàng và nói Ark đi đến chỗ Hansen.
Ngay khi Hansen vừa thấy Ark, ông hết mức khen ngợi cậu đến mức nước bọt văng tung tóe cả ra.
‘Ta đã nghe được tin tức mà mọi người đồn ầm lên cả rồi. Hahaha.. Tốt, tốt lắm. Sự giúp đỡ của cậu quả là một đóng góp to lớn cho ngôi làng này. Vì cậu đã dũng cảm đứng lên chống lại con quỷ chuột khổng lồ và hạ gục nó. Ta giờ đây phong cho cậu danh hiệu ‘Mouse Master’.
Không tính đến phần thưởng từ chuỗi nhiệm vụ, những thứ cậu nhận được bây giờ cũng khiến Ark thỏa mãn.
Để làm được nhiệm vụ này, những người chơi ít nhất phải đạt được level 15. Vì một người cấp 10 như Ark thực hiện được nhiệm vụ này, cậu nhận được những thứ hoàn toàn xứng đáng. Hơn thế nữa, đây là nhiệm vụ chuỗi và cuối cùng, phần thưởng sẽ vô cùng lớn.
Đây là một cơ hội hiếm có.
‘Hàhà.. Có được điều này, có lẽ mình nên cảm ơn Andel và Bulma’.
Nếu cậu không bị 2 kẻ khốn đó lợi dụng, Ark sẽ không bao giờ bị bắt buộc phải làm tới hơn 300 nhiệm vụ diệt chuột. Nhờ vào sự chịu đựng kiên cường để phục hồi những chỉ số đã mất, một cơ hội cuối cùng cũng đã mở ra cho cậu.
Tuy nhiên, nói gì thì nói, Ark không hề có một ý nghĩ cảm ơn nào cho 2 kẻ đó. Nhận được cơ hội này và hoàn thành nó là bởi sự chịu đựng của cậu, sự kiên trì bền chí đến cùng không bỏ cuộc trước khó khăn. Khao khát được trả đũa những kẻ đã khiến cậu đi đến đường cùng vẫn không hề phai nhạt dù chỉ là một chút.
‘À.. cậu cũng nhận luôn phần này nhé’.
‘Đây là cái gì ?’.
‘Cụ bà Jonhansson, người đã được cậu thường xuyên chăm sóc, đã qua đời vài ngày trước đây. Tuy nhiên, trước khi qua đời, bà đã để lại món tiền dành dụm bấy lâu của mình lại cho cậu. Bà nói không hề sợ hãi trước cái chết bởi vì đã nhận được sự chăm sóc tử tế từ cậu và bảo rằng mình đã mãn nguyện rồi. Gia sản là 30 vàng. Hãy nhận lấy đi’.
Dù chỉ là một NPC, nghe tin một người qua đời, đặc biệt là người cậu đã gần gũi, chăm sóc khiến tim cậu trĩu nặng. Tuy nhiên, mặc dù là thế, Ark không hề từ chối khoảng tiền ấy. Sau cùng, người đã có lòng thì mình ắt cũng “nên” có dạ.
Tóm lại, bởi vì điều này, cậu đã nhận được 12 điểm chỉ số dù chỉ ở level 13. Mặc dù ở cấp độ của cậu, khi làm nhiệm vụ đáng ra chỉ nhận được đồng sắt, cao nhất là đồng bạc. Thế nhưng, cậu lại nhận được rất nhiều vàng. Sau khi nhận lấy tất cả những phần thưởng, hình ảnh viên đá bí ẩn đó lại thoáng hiện trong tâm trí cậu.
‘Ông này, ông có biết Viscount Haverstein là ai không ?’.
‘Tất nhiên. Ngài Viscount Haverstein không ai khác là lãnh chúa Jackson người cai quản huyện này. Nhưng tại sao cậu lại hỏi ta đột ngột như thế ?’.
‘À không có gì, chỉ hỏi cho biết thôi. Tôi cần thêm thông tin cho nhiệm vụ kế tiếp. Vậy thôi chào nhé’.
Ark nở một nụ cười chào tạm biệt Hansen và cậu đến thẳng nhà của người thợ rèn. Cậu đã giao cho ông tấm da của con Demon Mouse để làm ra một chiếc áo giáp chất lượng. Cậu cũng yêu cầu tái chế lại thanh kiếm Corrded Sword bởi cậu không có lựa chọn nào khác để thay thế thanh Rusty Sword bị gãy.
Sau khi đặt hết yêu cầu và chuẩn bị mọi thứ, một ngày sau cậu quay trở lại nhà rèn để nhận thanh kiếm và áo giáp. Với những nguyên liệu có vẻ chẳng gì là tốt, cậu không hi vọng mình sẽ nhận được vật phẩm nào ngon lành. Thế nhưng, kết quả mọi thứ lại tốt hơn Ark mong đợi.
Người thợ rèn mở một nụ cười thật tươi và giao cho cậu những item đã được tái chế.
‘Vì đó là yêu cầu từ cậu nên tôi đã làm hết sức mình có thể.
Với hai vật phẩm này, để muốn mua được, người chơi cần tiết kiệm một khoản tiền không hề nhỏ. Ít nhất, họ phải tiết kiệm đến tận level 20 ~25. Mặt khác, Ark không những có được những item tốt này mà còn được nhận hiệu ứng ‘Enchanted’ làm cho các trang bị nhận được thêm tính năng bổ sung.
Với tất cả các nhiệm vụ, khoản tiền thừa kế từ cụ Johannson và cả chi phí sửa chữa hộ trang bị cho các người chơi khác vì lượng điểm thân mật cao ngất ngưỡng với các NPC trong làng. Trong 25 ngày ở New World, cậu đã kiếm được tổng cộng 60 vàng.
So sánh với một Ark ngây ngô lúc đầu, tốc độ tăng trưởng nhân vật của cậu cực kỳ khó tin.
Sau đó, Ark đã đi nói chuyện với tất cả các NPC trong làng để xem có nhiệm vụ ẩn nào không. Dù đã cố nhiều lần, thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Cậu quyết định không nán lại lâu hơn ở ngôi làng tập sự này nữa.
Ark nhanh chóng gói gém đồ đạc, rồi thẳng tiến đến lâu đài Jackson để tìm kiếm Viscount Haverstein.
******
‘Tất cả các báo cáo về người chơi đã đến rồi phải không ?’.
‘Vâng, chúng tôi đang đọc chúng bây giờ’.
‘Có bất kì gương mặt nào làm các anh thấy thú vị không ?’.
‘Hừm. Chỉ có một ít thôi’.
Kim Gwon Tea đọc lướt qua các bản báo cáo, lọc ra vài trang rồi giao cho Ha Myung Woo.
Myung Woo liếc sơ qua bản báo cáo tổng hợp, anh rất bất ngờ.
‘Chỉ có 20 ngày thôi à đã có 20 người chơi đạt được cấp 50 rồi sao ?’.
So sánh với tất cả các game khác, tốc độ tăng trưởng của người chơi trong New World chậm hơn hẳn. Cày cấp khó gấp 3 đến 4 lần so các trò chơi thông thường.
Nói cách khác, nếu chơi những tựa game khác trong vòng 20 ngày, những game thủ có kinh nghiệm có thể đạt được cấp 150 – 200.
‘Tuy nhiên, không thể đạt được đến cấp độ 50 này nếu cứ chơi game bình thường. Họ đều viết trong bản báo cáo rằng chính họ đã đạt được đến cấp này nhờ kinh nghiệm, sức mạnh và trí tuệ của mình. Thật là một lũ láo xược. Thực ra họ đã liên kết lại với nhau thành một tổ đội rồi cố gắng cày cấp. Chẳng có tí táo bạo hay sáng tạo gì cả. Đó không phải là phương thức chúng ta muốn. Liệu điều này có ổn không’.
‘Sẽ ổn thôi, chẳng phải chúng ta đ�� đoán trước điều này ngay từ đầu rồi sao ?’.
Ha Myung Woo nhẹ nhàng trả lời như thể với anh đó không phải là chuyện đáng nói.
Kể từ lúc đầu bắt đầu trò chơi này, kế hoạch của họ là tìm ra một người chơi xuất chúng từ những kết quả họ luôn quan sát hằng ngày. Chỉ dựa vào kết quả sẽ đem đến nhiều hệ lụy không mấy mong đợi.
Trò chơi này là một bài kiểm tra để bước chân vào tập đoàn Global Exos.
Mặc dù anh đã nhận được rất nhiều lời đề nghị, mối quan hệ từ những người có quen biết yêu cầu cho con của họ vào tập đoàn hay bất kì phương thức nào nữa, cuối cùng, những người chơi sẽ được tuyển chọn bởi những tiêu chí từ chính năng lực của họ. Đó là điều mà Ha Myung Woo đã định.
Dẫu cho kết quả không giống như anh mong đợi, nhưng ích nhất, người chơi vẫn tham gia nhiệt tình và cố gắng hết sức. Đó là điều mà muốn thấy.
‘Cố gắng tạo ra các khoản quỹ và sử dụng quan hệ cá nhân cũng là một kỹ năng. Đó là lí do tại sao chúng ta cho những kẻ ngốc cố gắng làm giả CV cũng như bản báo cáo tham dự. Trong một tình huống mà ta không thể nào can thiệp trực tiếp vào hệ thống, không có phương thức nào để sửa đổi điều đó’.
‘Vậy anh định cứ thế mà chấp nhận tất cả à ?’.
‘Nếu như có thể, bạn của tôi ạ’.
Myung Woo vừa nói vừa cười thật thản nhiên.
‘Nhưng chúng ta cũng cần kiểm soát mọi người chơi nữa. Thế còn những người khác thì sao ?’.
‘Level của họ sấp xỉ 30 -40. Số lượng này sẽ ít hơn nếu họ dùng những cách thông thường để chơi game’.
‘Còn những người bị loại ?’.
Myung Woo vừa nói vừa liếc sơ qua bản danh sách các thí sinh bị loại vì bị bỏ xa level.
‘À. Tất cả bọn họ đều là những kẻ ngốc hoặc có những khởi đầu trớ trêu không mấy thuận lợi. Tuy nhiên, trong số ít bọn họ có những người đã dùng vô số cách thức độc đáo để chơi game và hoàn thành những nhiệm vụ bất khả thi’.
‘Những cách độc đáo ?’.
‘Đúng thế, nhưng tôi cũng không biết nên gọi họ là kẻ ngốc hay thiên tài. Họ đã ở những cấp độ thấp nhất của game, đáng bị loại ra nhưng cách mà họ vực dậy thật đáng ngưỡng mộ. Bên cạnh đó, họ đã sử dụng hoàn toàn tính thực tế của game mà chúng ta mong đợi từ những người chơi cấp cao. Trong số ít bọn họ, có vài người lọt vào mắt xanh của tôi. Anh có muốn xem ?’.
Kim Gwon Tae đưa ra bản báo cáo những người đội sổ. Một trong những cái tên đó là ‘Sambara’. Một người khác tên ‘Ark’.
Khi Myung Woo lướt mắt qua bản report, anh mỉm cười gật gù. Cả 2 bọn họ vẫn chỉ vỏn vẹn dưới cấp độ 20. Nhưng hành trình họ trải qua trong game là cả một câu chuyện dài.
‘Chúng ta không chỉ mong đợi một người muốn trải nghiệm, thưởng thức game. Điều mà ta muốn tìm là những người chơi có thể tận dụng hoàn toàn thực tế ảo và luôn tiến về phía trước. Hai người này đã đáp ứng được nhu cầu đó’.
‘Level.. phải chăng không phải là tất cả trong New World.. anh có đồng ý không ?’.
‘Tất nhiên, nhưng cấp độ cũng là kim chỉ nam để xác định những kĩ năng của người chơi. Nó cũng giống như những điểm số ở trường học vậy’.
‘Ư….tôi ghét điều đó, nhưng anh nói cũng đúng’. Kim Gwon Tea lắc đầu thở dài.
Gwon Tea cố gắng thuyết phục: ‘Nếu anh muốn người chơi thể hiện được những điều mà chúng ta yêu cầu. Anh phải lựa chọn thật khôn ngoan. Tôi không nói rằng 2 người này, mất cả 20 ngày mà vẫn chưa đạt được cấp 20 là người thông minh. Nhưng sau cùng, chúng ta sẽ sai lầm khi loại trừ bọn họ’.
‘Nhìn những tài liệu này.. Anh không nghĩ thí sinh này làm giả bản CV của mình à ?’.
“Tất nhiên là tôi biết chứ. Nhưng anh có đồng ý với tôi không ? Rằng không quan trọng cách ta nói, nhưng quan trọng là ở cách ta hành động. Theo tôi, cậu ta xứng đáng có được một cơ hội nữa’.
Myung Woo mất vài giây nghĩ ngợi, anh mỉm cười bí ẩn rồi cất những bản report đặc biệt ấy vào ngăn riêng. Những bản còn lại.. đều bị đánh dấu ‘Không đạt yêu cầu” rồi giao lại cho Gwon.
Hai người nhìn nhau, và mỉm cười như thể họ vừa đi đến một thỏa thuận, chính xác hơn là một trò đánh cược vào những số phận đặc biệt kia.
******
‘Cứ như trông con đã không ăn không ngủ cả mấy ngày qua vậy.. không có chuyện gì xảy ra chứ ?’.
Mẹ của Hyun Woo cất tiếng thở dài.
Ngắm nhìn khuôn mặt trắng nhợt của mẹ cậu, giọng nói ốm yếu của bà và cánh tay ốm như thể nó bị teo lại làm tim Huyn Woo quặng đau.
Sự thật thì những lời nói của bà đã chính xác.
Sau khi đăng nhập vào trong New World, cậu đã phải cố gắng cày cuốc, không những thế mà còn cày nhiều hơn người bình thường. Người ngoài sẽ nói cậu nghiện game, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu. Cậu chơi đâu phải vì thú vui của bản thân, New World là con đường đổi đời của gia đình cậu. Với Hyun, nó chính là ‘Ark’ của cậu.
Nhận thức được điều này, cậu chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày. Thời gian còn lại dùng để đi học thêm đây đó, làm việc và phần lớn còn lại để chơi game.
Và đặc biệt khi cậu nhận nhiệm vụ chiến đấu với con quỷ chuột. Cậu dường như không một ngày nào ngủ ngon giấc. Luôn canh cánh trong lòng nỗi sợ bị thật bại, sợ không thể nào cứu vãn được gia đình. Vì thế, cậu còn quên chải chuốt sửa sang bản thân, quần áo không hề là ủi và trông nhăn nhúm. Với những điều như thế, Huyn Woo chắc chắn trông rất tệ.
Tuy nhiên với nụ cười mệt mỏi nhưng trông rất tươi sáng Huyn Woo nói với mẹ cậu :
‘Chẳng có gì xảy ra đâu mẹ ạ’.
‘Mẹ xin lỗi, mang tiếng là bậc cha mẹ của con mà phải để con gồng gánh đủ điều, mẹ đúng là đồ ăn hại..’.
‘Mẹ đừng nói thế. Mẹ đã cho con một ân huệ rất lớn là được nhìn thấy cuộc đời này mà. Con cũng đã nói rồi, con như vầy là đi chơi đêm với bạn, không ngủ được nên thành mệt mỏi thế này thôi’.
‘Nhưng mà mẹ..’.
‘Mẹ à.. con không sao cả. Con đang rất tốt, chỉ là đang làm việc nhiều hơn một tí thôi. Công việc của con cũng ổn lắm đó, đồng nghiệp đối xử với con rất tốt. Họ luôn giúp đỡ con nên mẹ chớ phải lo điều gì mẹ nhé. Nhưng có một điều thật sự rất khó cho con bây giờ đây’.
‘Đó là gì thế ?’. Mẹ Hyun Woo lo lắng hỏi.
‘Đó là con không thể ăn món mì trộn ngon tuyệt cú mèo mà mẹ làm’. Hyun Woo cười thật tươi.
‘Thằng quỷ nhỏ này.. toàn ăn nói những điều vớ va vớ vẩn’.
‘Đó là sự thật đó. Con đã cố làm rồi nhưng hổng có được, mùi vị chẳng giống chẳng ngon như mẹ làm tẹo nào cả. Mẹ phải ráng nhanh khỏi bệnh để làm cho con ăn mẹ nha ?’
‘Được rồi, được rồi.. ôi thằng quỷ con của tôi’ – Mẹ cậu cười hiền.
Hyun Woo bây giờ thật sự đã thay đổi rất nhiều. Trong quá khứ, cậu không phải là người nói những điều như thế này. Nhưng đâu đó trên đường đời, sóng gió làm con người ta đổi thay, những lời đó chầm chậm thoát ra từ miệng cậu với một trái tim hết sức chân thành.
Được điều này, cũng có thể nói đó là một phần công lao của New World’.
Cậu đã phải chăm sóc cụ bà Johansson bằng cả tấm lòng. Điều đó có lẽ đã làm con tim chai sạn ngảy nào của Hyun Woo thay đổi. Tuy nhiên, nói một cách công tâm thì chủ ý lúc đầu của Hyun hoàn toàn không muốn chăm sóc bà cụ. Chỉ là tình cờ nhận ra được, nếu như chăm sóc tử tế hết sức có thể, thì phần thưởng sẽ lớn hơn. Và quả thật đúng là như thế.
Khi kết thúc nhiệm vụ chăm sóc thông thường, sẽ chỉ nhận một bạc. Hyun Woo đã được nhiều hơn thế nhờ sự “tử tế có lý do”. Và cuối cùng, cậu còn nhận được tài sản dành dụm của bà Johansson.
Có lẽ, đôi khi, chúng ta giả vờ quan tâm một ai đó quá lâu, ta trở nên quan tâm thật sự với người đó.
Cũng chính nhờ New World, nơi cậu đã buộc phải thốt lên những từ ngữ hết sức sến súa ấy đã làm cậu đủ can đảm để nói những lời này với mẹ mình. Và có lẽ không lâu, cậu có thể nói được điều mà cậu luôn muốn nói từ bao giờ. Chỉ một câu “Con yêu mẹ’.
Có thể đó chỉ là một điều dễ dàng với nhiều người, nhưng với Huyn Woo, nói ra điều ấy không hề dễ. Và có lẽ, trong cuộc sống này, con người ta dễ dàng khi nói câu ‘Anh yêu em” với người mình yêu nhưng thật khó để nói “Con yêu mẹ” với chính người mang nặng đẻ đau mình.
Một chân lí khốn nạn và nghiệt ngã. Nhưng đó mới là cuộc đời.
Sự thay đổi nhỏ này chính bản thân cậu cũng không nhận ra nhưng điều đó cũng là quá đủ để mẹ cậu nở một nụ cười. Làm cho mẹ mình cười, là một trong những điều ý nghĩa nhất của của cuộc sống.
Thế nhưng khi mẹ cậu cười thì đến lượt tim cậu quặng đau vì hối hận.
‘Tại sao lúc trước mình không thể làm một điều đơn giản này cho mẹ kia chứ ?’.
Cảm thấy điều này, Hyun Woo càng nhận ra mình cần phải chơi New World. Còn rất nhiều thứ để học. Đây không phải là một trò chơi nữa, mà đây là một trường học, nơi cậu sẽ học được rất nhiều kỹ năng sống.
‘Vậy bây giờ con đi nha. Con sẽ đến thăm mẹ vào sáng mai. Trái cây con để ở đây mẹ phải ăn hết cho khỏe đó’.
Cậu để giỏ trái cây ở trên bàn chào mẹ một tiếng rồi quay lưng bước đi, dáng điệu trông tràn trề năng lượng.
Sau khi nghe được một số loại trái cây giúp cho sức khỏe và tình trạng bệnh của bà từ bác sĩ, cậu đã cất công đi mua dù khó khăn đến mấy đi chăng nữa. Mỗi tuần cậu đều mang đến một giỏ đầy ắp những hoa quả tươi ngon cho mẹ. Dù không thể tự thưởng cho mình thậm chí là một bát ramen, Huyn Woo vẫn đều đặn mua thức ăn, nước uống cho mẹ cậu miễn là cậu biết nó tốt cho mẹ. Thậm chí nếu có phải mua cả nhân sâm, cậu cũng sẽ mua Và tất nhiên, một giỏ trái cây như vậy hay là một củ sâm thì đắt hơn một bát ramen vỉa hè cả rất rất nhiều lần.
Làm việc như điên ở siêu thị, nâng vác những vật nặng và phân loại chúng trong 6 tiếng đồng hồ, cậu nhận được 1 triệu 500 ngàn won mỗi tháng. Ba tiếng làm bán thời gian cậu nhận được thêm 2 triệu won / tháng. Global Exos trả tiền cho người chơi thêm 1 triệu 500 ngàn nữa. Với Hyun Woo, thu nhập tổng cộng là 5 triệu won ( 5000 USD$).
Dù thu nhập trông có vẻ trên mức trung bình nhưng Huyn Woo không có của dư. Trả tiền viện phí cho mẹ, lãi nợ phát sinh từ các khoản cho vay, tiền sinh hoạt, nhà cửa, điện nước thật sự làm cậu không còn một đồng nào. Dù đã rất mỏi mệt nhưng cậu không thể buông tay. Nếu cậu buông, ai sẽ nắm lấy gia đình cậu ?. Chính phủ ư – còn khuya nhé. Nhà từ thiện ư ? Không đến lượt cậu đâu.
‘Mẹ đang phải chịu đựng còn ghê hơn cả mình. Mình không thể cứ yếu đuối thế này mãi, phải mạnh mẽ hơn, cố gắng hơn nữa để lo cho mẹ và gia đình’. – Hyun Woo tự nhủ với bản thân.
Sau khi xong việc với những món hàng, Hyun Woo mệt đến mức ngủ gật trong những chiếc hộp nơi nhà kho.
Thật sự cậu chỉ ngủ đàng hoàng trong chăn ấm nệm âm được 1 tiếng. 2 tiếng còn lại thì đủ thứ nơi : trên tàu điện nghầm, trong giờ giải lao khi làm việc…Dĩ nhiên, cậu có thêm được tí thời gian ngủ cũng nhờ một số ít đồng nghiệp hiểu cậu và giúp đỡ cho Hyun Woo.
‘Oppa..Oppa’.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên cùng với những cú giật thật mạnh và người Ark. Hyun Woo loạng choạng mở to đôi mắt.
Là Hye Sun đang giật cậu với vẻ mặt lo lắng hiện ra trên cô.
‘Hử.. chuyện gì.. hàng tới rồi á ?’.
‘Em vừa mới nhận điện thoại thông báo hàng sẽ đến trong ít phút nữa. Người chủ của những món đồ đó cũng đến luôn.
‘Ồ được rồi. Có lẽ anh nên đi đây, để nếu không anh sẽ bị cho thôi việc mất’.
Hye Sun tiếp tục nhìn cậu lo lắng.
‘Có phải anh đã nhận một công việc nào đó thêm phải không ?’. Trông anh không khác nào xác sống ấy.
‘Ờ..ừ ..ừ.. nhưng anh đã bỏ một ít rồi’.
‘Vậy thì sao mấy hôm nay trong anh mệt mỏi đến thế này. Nhìn anh trông khủng khiếp lắm anh biết không’.
‘Ờ.. đó là vì..mấy hôm nay anh thức đêm cày game.
‘Anh cũng chơi game nữa à ?’. Cô hoàn toàn bất ngờ vì câu trả lời.
‘Thái độ của em là sao ? Nói cho mà biết nhé, anh là một game thủ chuyên nghiệp đấy. Và anh chơi game như điên vậy. Mỗi khi cuối tuần, anh dành cả đêm thức trắng chỉ để chơi game. Có khoảng 3 -4 game anh đã đạt cấp độ cao nhất và đồng thời đứng top luôn đó’.
Đó là khi cậu không ngờ điều này sẽ đến với gia đình mình. Cậu bán mạng mình cho game, mất đi biết bao thời gian và cơ hội. Tuy nhiên, khoảng thời gian đó cũng chẳng vui vẻ là bao bởi bố mẹ luôn sát bên cạnh rầy la. Cậu không hoàn toàn tận hưởng và tập trung vào game được. Bây giờ, với những đổi thay trớ trêu của của sống, cậu hoàn toàn tập trung vào công việc và hoàn toàn từ bỏ game.
Hyun đã từng chán ghét bố mẹ vì quan tâm cậu quá nhiều khi cậu nghĩ điều đó là “không cần thiết”. Cậu từng ước chi bố mẹ cậu đừng quan tâm cậu nữa và giờ đây, điều ước đã thành hiện thực. Bố cậu đã vĩnh viễn ra đi để không bao giờ rầy la cậu và mẹ của Hyun thì đang chịu đau đớn tứng ngày để không phải theo sát cậu từng bước chân.
Thỉnh thoảng, cậu cảm thấy tất cả mọi chuyện là do mình mà ra. Mỗi khi nghĩ đến, cậu cảm thấy đau đớn và dằn vặt khôn lường.
Sau cùng, cậu là đứa con trai yêu quý của họ, do chính họ dày công sinh thành, nuôi dưỡng, bảo sao ai không xót, không đau, không lo khi thấy con mình sa đọa. Hiểu được điều này cũng có thể gọi là quá muộn cho Hyun Woo. Cậu còn chưa kịp nói tiếng “Xin lỗi bố” hay “Cảm ơn bố” thì ba của cậu đã rời xa cậu mãi rồi.
Bây giờ, Hyun Woo lại chơi game, nhưng không phải chơi vì nghiện hay do sở thích mà chơi để nuôi sống gia đình. Tuy nhiên, cũng phải thú thật rằng vì sự tuyệt vời của New World mang lại mà cậu suýt nữa đã quên mục đích cuối cùng của mình là đặt chân mình vào một ghế của tập đoàn Global Exos.
Tuy nhiên, Hyun Woo cũng là một con người của thực tế. Cậu biết rằng số lượng thí sinh rất đông ứng cử vào công việc này. Chính bản thân câu đang phải cạnh tranh với hơn 1900 người. Trong số đó, có người chắc chắn giỏi hơn, thông minh hơn, giàu có hơn, quan hệ rộng hơn cậu để đặt chân dễ dàng hơn vào vị trí ứng tuyển. Hoặc thậm chí, vị trí đó đã có người ngồi rồi, trò chơi này chỉ là một hình thức .
Thế nên thay vì cứ cố gắng hi vọng mình sẽ đậu, Hyun Woo tập trung hết sức tận hưởng trò chơi, làm việc tốt nhất có thể với hi vọng có thể kiếm được càng nhiều tiền càng tốt trước khi bị loại.
Hơn nữa, với những người không đậu, họ phải được một khoản tiền là 10 triệu won. Với khoản tiền như thế, thu nhập của Hyun Woo bây giờ hiện tại không thể kham được.
Cậu vẫn còn lo về bản CV có quá nhiều thông tin giả kia. Nhưng bên phía Global Exos không thông báo gì cho cậu cả. Không thể nào họ ngốc đến mức không nhận ra được điều đó. Điều này làm cậu thấy càng hoang mang hơn khi họ cứ lặng thinh không lên tiếng. Mà như mọi người đều biết, im lặng luôn là thứ làm con người sợ nhất.
Trong khi lạc vào dòng suy nghĩ của mình, Hye Sun đưa cậu trở về thực tế.
‘Oppa à…Thế anh đang chơi game gì vậy ?’.
‘Em hỏi để làm gì ?”.
‘À thì nếu nó hay thì em chơi chung luôn cho vui’.
‘Em đã chơi game trước đây rồi hả ?’.
‘Tất nhiên là có rồi.”
‘Thể loại game gì ?’.
‘À..game kiểu nhảy nhót.. như là Audition”.
‘Đây không phải là một trò chơi thông thường như em từng chơi đâu. Mà nếu em có biết về trò này đi chăng nữa, cũng thật quá nhiều thứ không thể lường trước được sẽ xảy ra với em’.
‘Ayy. Trò chơi gì mà khiến anh nói thế ?’.
‘Một trò chơi có tên là New World. Nó chỉ vừa mới phát hành’.
‘New World ?’.
Đôi mắt của Hye Sun dường như sáng lên.
‘Em biết à ?’.
‘Tất nhiên rồi. Em có đọc báo nhé. Nó được lên trang nhất. Nhưng chẳng phải nó tốn rất nhiều tiền để chơi được game đó sao ?’.
‘Bằng một cách nào đó, anh được chơi game miễn phí’.
‘Hả….’.
‘Anh không thể giải thích kĩ lưỡng cho em được. À, anh có nghe có một phòng game ta có thể thiết lập cho nhân vật của mình, chi phí hơi bị đắt. Nếu em có cơ hội, hãy thử một lần cho biết. Tự mình trải nghiệm sẽ tốt hơn gấp trăm nghìn lần nghe người ta kể về nó’.
Một tiếng xe chở hàng vang lên báo hiệu giờ làm việc đã đến. Kiện hàng đã tới và đang chờ sắp xếp và phân loại.
Hye Sun nhìn Hyun Woo làm việc từ phía sau, đầu cô gật gật như thể vừa có một quyết định.
‘Anh ấy nói, trò chơi đó tên là New World ?. Hmmmm’.