Chương 13
Độ dài 2,665 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-12-15 16:15:17
Thời gian trôi qua trong vô nghĩa khiến tôi không thể chịu được. Hôm nay tôi rất muốn đến Hội Midnight để lấy được tin tức mới vì vẫn chưa có động tĩnh gì từ Redcliffe, nên hiện tôi đang rất bồn chồn.
Tôi bị buộc phải đi đến cánh đông của lâu đài, nơi có căn phòng của Dalton. Thật sự không muốn nhìn thấy anh ta chút nào, thế rồi cũng bị thôi thúc thốt ra lời thắc mắc khi nào anh ta rời đi.
“Anh trai?”
“Tess.”
Dalton quay lại nhìn tôi với biểu cảm lạnh nhạt. Mặc trên mình bộ đồ thoải mái, tôi phát hiện anh ta đang đọc một lá thư. Nhưng khi tôi bước vào thì anh ta liền sắp xếp lại tài liệu và làm ra vẻ mặt đó. Dường như biểu hiện thương cảm đó giờ đã biến mất rồi. Tại sao tôi không nhận ra việc nắm lấy sợi dây mục ruỗng, xem nó như cọng cỏ cứu sinh là một chuyện vô ích nhỉ?
“Anh đang đọc gì thế?”
“Chỉ là vài bức thư liên quan đến công việc thôi.”
Sau câu nói đó, sự tĩnh lặng lại quay về. Tôi không biết cái nào mới đúng, rằng anh ta thật sự không biết cách giao tiếp với người khác hay anh ta không muốn nói chuyện rõ ràng với tôi.
“Chắc anh bận lắm.”
“Cũng không hẳn.”
“Nhưng anh không phải đi làm sao? Em nghĩ anh đã ở đây lâu quá rồi….”
A~, có phải thẳng thắn quá rồi không? Những ai có mắt cũng biết anh ta không cảm thấy thoải mái khi ở trong lâu đài này. Nhưng sau khi nghe được lời tôi nói thì sắc mặt của Dalton tối sầm lại.
Anh ta có nắm bắt được điều tôi đang ám chỉ không? A! Tôi đã nói gì nào. Trước kia anh ta còn chẳng thay đổi biểu cảm dù tôi có nói gì đi nữa, nhưng giờ sao anh ta lại như thế này chứ?
“Đương nhiên là em cũng vui khi có anh ở đây, anh trai ạ. Haha….”
Tôi vội nói thêm và ngượng cười. Thế rồi biểu cảm của Dalton trở nên… cứng nhắc cùng nghi hoặc nhìn tôi.
“Mọi ngày em thường làm gì?”
Dalton điều chỉnh lại vẻ mặt của mình và đột ngột cất tiếng hỏi. Có phải cuối cùng anh ta cũng đang cố gắng vạch trần tôi không? Lý do mà anh ta ở lại Dark Castle này hẳn là để điều tra xem tôi có làm chuyện gì mờ ám hay không.
Nếu tôi lại làm sai điều gì, chắc chắn anh ta sẽ ngay lập tức vui mừng gửi tôi cho tên bác sĩ mỏ vịt chết giẫm đó.
Tuy nhiên, kể từ lúc Dalton đến đây, tôi chẳng hề cư xử đáng nghi chút nào. Tôi đã cẩn trọng hơn thường ngày, làm những chuyện mà những tiểu thư quý tộc thường làm.
Tôi đã cố tình không đến Hội Midnight vì chuyện này. Rõ ràng Dalton không thể tìm ra điều gì khả nghi ở tôi, nhưng vẫn nghi ngờ điều mà anh ta đang thấy.
“Chỉ là đọc sách, thêu thùa, tản bộ trong lúc rảnh thôi.”
Tôi liệt kê ra những sở thích nhạt nhẽo mà các tiểu thư quý tộc thường làm. Vẻ mặt của Dalton cũng chẳng thay đổi gì khi nghe được câu trả lời này, và dường như anh ta biết được rằng tôi đang nói dối. Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi không thể cứ thế nói thẳng với anh ta rằng mình đang chuẩn bị cho nghi lễ buộc phải làm vào đêm Crimson Moon.
Chột dạ khi nhìn thấy biểu cảm không phục của Dalton, tôi bốc đồng đưa ra sở thích khác.
“Đôi lúc em cũng hay đến thị trấn và dành thời gian ở một quán trà.”
Tôi nói vậy vì nhớ rằng không lâu trước đây có một cô hầu nói về quán trà này. Nó khá nổi tiếng với các cô gái trẻ dạo gần đây. Thường dân có thể tham gia đầu tư, nhưng bằng một vài lý do mà quán trà cũng nổi tiếng với các quý tộc trẻ tuổi. Đương nhiên, tôi thậm chí còn chưa bao giờ đặt chân đến chỗ đó rồi.
“Một mình à?”
“Hả?”
Nếu có đi thì dĩ nhiên tôi sẽ đi một mình, bởi Tess không có lấy một người bạn cơ mà. Tôi không thể thẳng thắn đáp lại câu hỏi của anh ta, nhưng Dalton tiếp lời mà không hề thay đổi chút sắc mặt. Một giọng điệu thản nhiên cất lên, như thể đang tưới nước cho một gốc cây bất động.
“Anh định sẽ dừng chân tại thị trấn, nên em có thể đi cùng anh.”
“Ồ- không, không cần đâu ạ!”
Tôi không nên nhận lời. Thứ nhất, vào phố cùng Dalton là một chuyện chẳng có nghĩa lý gì. Thứ hai, cùng anh ta đến quán trà lại càng khó tin hơn.
Tôi định kiên quyết từ chối Dalton. Với ý nghĩ đó trong đầu, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhưng rồi… Khi làm thế, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đó dần đàn áp tôi trong thầm lặng
Tôi thật không thể hiểu nổi chủ ý của anh ta, cơ mà giờ tôi đã phạm sai lầm bởi lời nói của mình. Không còn cách nào khác đành phải cong đuôi sợ hãi như một chú cún.
Bên cạnh đó, chuyện này khiến tôi nhận ra mình vẫn còn hoảng sợ với anh ta. Tôi lảng tránh ánh mắt rồi bất đắc dĩ chấp nhận lời đề nghị xuống phố cùng Dalton, thầm chuẩn bị tinh thần cho những chuyện sắp xảy đến.
Đó là một thị trấn nhỏ gần Dark Castle. Dân số khá ít, những người ở đây đa phần là du hành giả. Nhưng bản thân thị trấn lại có tất cả mọi thứ, ngay cả hội Midnight cũng nằm tại đây.
Lần cuối tôi ghé qua bang hội là vào đêm tối. Có lẽ bởi thế nên thật thú vị khi nhìn thấy một thị trấn tràn đầy sức sống vào ban ngày. Cảnh quang hệt như Thời Trung Cổ, ngắm nhìn loại hàng hóa mà du hành giả mang đến từ khắp nơi trên thế giới để buôn bán cũng vui.
Đang tản bộ cùng Dalton và một tùy tùng mà anh ta mang theo. Vì không muốn bị bắt gặp đang nhìn anh ta, tôi hạ thấp ánh nhìn khi anh ta quay sang. Dalton đưa cho người hầu một đồ vật và cẩn thận chỉ dẫn, có thể đang nói về những việc vặt tại thị trấn, nhưng tôi lại không thể nghe rõ được.
“Quán trà mà em nói nằm ở đâu?”
“Ồ! Quán trà sao?”
Donna nháy mắt và làm cử chỉ tinh tế để chỉ cho tôi hướng đi đến quán trà. Trái ngược với tình cảnh tồi tệ của tôi, dường như cô ấy đang rất vui vẻ.
“Là lối này ạ, ahaha.”
“….”
Tại đây, cứ tưởng rằng Dalton sẽ rời đi và tập trung vào công việc của mình, nhưng rồi anh ta bắt đầu theo bước tôi.
Với cơn kinh hoàng mạnh mẽ công kích, tôi có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi cố gắng chối bỏ thực tế. Không, không thể có chuyện Dalton đi cùng tôi đến quán trà được.
Anh chỉ đưa tôi đến đó vì chúng ta đi cùng hướng thôi đúng chứ?
Tôi liếc nhìn Dalton với mong ước rằng anh ta sẽ hiểu được sự thắc mắc trong thâm tâm này, nhưng trong lúc đi cùng nhau anh ta lại tỏ ra cáu kỉnh. Thay vì đi theo tôi với biểu cảm đó, thì chẳng phải mỗi người đi một ngã sẽ tốt hơn sao? Hơn nữa không ai trong chúng tôi tận hưởng buổi đi chơi này cả.
Donna nói rằng cô ấy sẽ đứng chờ bên ngoài, có lẽ đang nghĩ rằng mình sẽ phá hỏng cuộc trò chuyện giữa Dalton và tôi. Mong rằng cô ấy sẽ không để tôi một mình cùng với anh ta, nhưng việc một người hầu không được ngồi cùng bàn với chủ nhân là một phong tục. Vậy nên tôi buộc phải cùng Dalton bước vào quán trà.
Khi tôi đi vào, một nhân viên phục vụ bước đến chào đón chúng tôi. Chú ý thấy Dalton là một quý tộc, chúng tôi được dẫn đến một nơi riêng tư và yên tĩnh.
Không như ở giữa quán trà – nơi đông khách nhất, chiếc bàn chúng tôi được dẫn đến nằm bên cạnh cửa sổ và cũng không có ai khác ngồi gần đó. Tôi có thể cảm nhận được bản thân đang đổ mồ hôi khi giả vờ rằng mình đã từng đến đây ít nhất một lần.
Nhưng vào lúc phân vân việc lựa chọn đồ uống, thì Dalton đã yêu cầu người phục vụ gợi ý về các loại trà. Tôi nghĩ lời nói dối của mình đã bị phát hiện rồi.
Không phải không đoán trước được chuyện này, nhưng… giữa tôi và Dalton chỉ có khoảng không im lặng. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ vô cùng thơ mộng, nhưng tôi không thể hoàn toàn hưởng thụ nó vì bầu không khí ngượng ngùng này.
Trước khi chúng tôi bước vào, quán trà tràn ngập trong những câu chuyện tán gẫu sối nổi, nhưng giờ thì tôi còn không nghe lấy một tiếng thì thầm từ ai khác.
Khi phục vụ bưng trà đến, sự ngượng ngịu liền giảm bớt đi. Tôi thật sự chẳng có gì để nói cả, nên chỉ đơn giản lấy một tách trà đặt lên môi uống một hớp, nhưng không ngờ rằng mùi vị lại ngon đến vậy.
Đây là lần đầu tôi được nếm mùi vị như thế này. Không phải trà đen, cà phê hay trà sữa, mà hương vị của nó thật ngọt ngào lôi cuốn. Tôi đem lòng yêu thứ trà này mất rồi, nó khiến bản thân tôi cảm thấy vui vẻ hơn ban nãy.
“Vậy là em thích những thứ này.”
Khi đang quá mê mẩn món trà đến độ phải giật mình hoảng hốt khi nghe thấy lời nhận xét của Dalton. Quên mất là chúng tôi đang ngồi cùng bàn. Anh ta vẫn bày ra vẻ mặt hờ hững trong khi chăm chăm nhìn tôi hưởng trà.
“Đôi lúc tận hưởng những thứ thế này cũng không tệ.”
Được thôi, lời nói dối của tôi bị phát hiện rồi. Thật sự đây là lần đầu tôi đến đây, nhưng tôi vẫn ra vẻ ta đây mà đáp trả. Dalton nâng tách trà đưa lên miệng, không để tâm đến câu trả lời từ tôi mà thờ ơ làm một hớp, rồi đặt tách trà xuống bàn.
Nhớ lại thì, anh ta chẳng hề chần chừ bước vào nơi này. Ở đây ngoài Dalton ra thì không còn vị khách nam giới nào khác, anh ta không thấy một chút xấu hổ nào sao?
Phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, một nhóm các tiểu thư quý tộc ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh chúng tôi. Nhờ vào thiết kế ưu tiên sự riêng tư mà gương mặt của chúng tôi không bị nhìn thấy. Tuy nhiên, tôi vẫn nghe rõ giọng nói của họ.
“Tiểu thư Beth, cậu có thạm dự buổi tiệc từ thiện của nhà Milend nhỉ? Ngoài cậu ra còn ai khác ở đó không?”
“Cậu sẽ không tin chuyện gì đã xảy ra đâu. Quả nhiên như dự đoán về một bữa tiệc được tổ chức bởi ngài Milend, có nhiều gương mặt hiếm thấy xuất hiện. Ngay cả chủ nhân của lam sắc kiếm cũng đến đó.”
“Ôi trời, còn có cả ngài Dalton nữa sao?”
Khụ khụ!
Tôi giật mình khi đột nhiên có người nhắc đến anh ta, ngại ngùng vì phun ra một ít nước trà nên tôi tránh nhìn đến gương mặt của Dalton. Biệt danh của anh ta đó sao? ‘Chủ nhân của lam sắc kiếm’? Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Dalton đang chăm chăm nhìn gương mặt ửng hồng của mình.
“Cậu có cơ hội được nhìn thấy ngài ấy không? Ah~ miễn lại được nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ như tượng tạc đó, thì tớ cũng không ngần ngại mà bán linh hồn cho quỷ dữ đâu.”
“Thôi nào, ai mà chả thế. Chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua của ngài ấy cũng khiến mọi thứ xung quanh hóa bức tranh sơn dầu thiêng liêng. Nên linh hồn của cậu không đủ để có được chú rể tuyệt vời nhất vương quốc đâu.”
“Ôi chúa ơi, tiểu thư Beth! Xin đừng cứ khăng khăng cho rằng chú rể tuyệt vời nhất vương quốc là ai. Chúng ta đã quyết định không bàn đến chuyện này rồi mà.”
“Xin thứ lỗi, tiểu thư Jelida, nhưng người đứng đầu trong tim tớ vẫn luôn là con trai cả nhà von Cador – Ngài Dalton nắm giữ lam sắc kiếm! Ohoho!”
Giờ thì mặt tôi đã hoàn toàn đỏ tươi như mọng chín. Tôi không nghĩ cuộc trò chuyện giữa họ sẽ chuyển hướng đến mức này sau khi nhắc đến Dalton. Và cũng không hề biết rằng chú rể số một Vương quốc lại là Dalton. Tôi thật không thể đoán trước được chủ đề đó sẽ được nói đến khi tôi đang ở cùng với chính Dalton người thật giá thật!
Đảo nhanh mắt để nhìn phản ứng của Dalton, đôi mắt của anh ta hướng về phía xa xăm qua khung cửa sổ, tay chống cằm và chỉ để lộ một bên mặt. Anh ta không bị những lời đó ảnh hưởng sao, một chút cũng không?
“Hơn nữa, ngoài Ngài Dalton ra còn có một thành viên khác của nhà von Cador đến dự buổi tiệc.”
“Ý cậu là ngài Công tước à?”
“Không. Tess von Cador.”
Ngay sau khi tên của tôi được nhắc đến, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi. Tôi vảnh tai lên nghe xem họ có gì để nói.
“Ồ, ra là người đó….”
“Cô ta trông hoàn toàn khác với trước đây— từ đầu đến chân luôn.”
“Cảnh này chắc hẳn cũng đáng xem đấy.”
Đến đây cũng đoán được rằng họ sẽ không nói chuyện gì tích cực đâu. Đương nhiên được xem thành quả mà những cô hầu gái cố gắng đến mức nào để giúp tôi trở nên xinh đẹp cũng xứng đáng lắm, nhưng giọng điệu của họ không mấy thừa nhận chuyện đó. Tên cô ta là Beth nhỉ? Chắc chắn tôi sẽ ghi nhớ cái tên đó….
“Không phải cô ta trở nên khét tiếng vì nói những từ ngữ đáng sợ trong một buổi tiệc sao?”
“Hình như cô ta có sở thích dọa dẫm người khác bằng cách cho rằng bản thân nhìn thấy người vô hình.”
“Cô ta làm thế chỉ để gây sự chú ý thôi. Mà có ai quan tâm đâu? Còn nữa, sự ra đời của cô ta cũng đáng nghi lắm….”
“Ôi trời, nói nhỏ thôi.”
Tess ghét việc bước ra khỏi Dark Castle, chứ đừng nói đến chuyện đi dự tiệc. Cô ấy cũng không hứng thú với việc ăn mặc xinh đẹp. Tại sao mọi người có thể nghĩ rằng cô ấy nói những điều đó chỉ để có được sự chú ý….
Nếu họ nhìn thế giới qua đôi mắt của Tess, sẽ không đời nào họ có thể nhắc đến cô ấy một cách xem nhẹ thế được. Tôi bị ép buộc rơi vào vị trí này và phải luôn kiểm tra xem người mà mình đang nhìn là ma hay người. Việc tận hưởng một buổi tiệc thật xa vời, ngày nào với tôi cũng khó khăn trừ khi ở trong Dark Castle.
Lẽ dĩ nhiên là họ sẽ không biết về vấn đề này, nhưng cảm giác thật bất công làm sao. Tôi chỉ mới trải qua một phần rất nhỏ trong cuộc đời của Tess, nên tôi không thể tưởng tượng nổi bản thân Tess phải chịu đựng như thế nào. Mọi thứ thật vô vọng.