• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 05: Chuẩn bị cho lễ hội và khoảng nghỉ tạm thời (2)

Độ dài 1,787 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-30 21:46:03

Solo: Zlim Zlan.

Bản dịch chưa hoàn thành, chủ yếu để tôi nói những điều ích kỉ với nhóm dịch mới vào. 

Các bác có thể đọc mỗi chương thôi, hoặc ra phần bên ngoài vì tôi sẽ nói thẳng suy nghĩ bản thân. Cảm ơn vì đã thấu hiểu cho sự ích kỉ của tôi.

***

Lạ thay, Yamato cảm thấy như sức lực bản thân đang bay đi theo làn gió cuốn.

“Wahaa~”

Oài người hẳn ra nền đất, cậu hít thở đầy vẻ nặng nhọc.

Rốt cuộc, họ đã luyện tập nhảy dây đến khi hết giờ nghỉ trưa. Nhờ thế mà giờ đây đùi cậu đau nhức thấy rõ, còn phổi cậu thì hít lấy hít để mọi oxi từ xung quanh.

“Được rồi mọi người, hôm nay tập đến đây thôi. Hãy cố hết sức cho hôm thi đấu nào!”

Nói xong, cô gái từ uỷ ban hội thao rời đi. Ai ai sau buổi tập cũng đều mệt mỏi, và trừ Yamato ra thì bốn nam sinh còn lại đều đã rời đi hết. 

“Tốt lắm.’

Ngay khoảnh khắc đó, Yamato tưởng như cậu nghe thấy giọng khàn khàn từ bên cạnh. Khắc sau, một cảm giác mát lạnh chạm tới má Yamato.

Cậu đánh mắt nhìn sang bên cạnh và thấy một Seira trong bộ đồng phục đứng đó. Từ góc độ này, cậu suýt chút nữa thấy được vùng tam giác cấm ẩn sau lớp váy kia.

“...Tại sao cậu lại ở đây vậy, Shirase?”

Vừa lúc Yamato đánh sự tập trung bản thân sang hướng khác, chai nước tăng lực cũng di chuyển từ trên má cậu thẳng xuống phần bụng.

“Tại tớ cũng đang rảnh, nên tớ qua đây coi Yamato luyện tập thôi. À, còn kia là quà cho cậu đấy.”

Chỉ cần nhìn vào Seira thôi cũng đủ tạo làn gió mát mẻ thổi qua tinh thần Yamato rồi. Vậy nên, cậu bắt đầu ổn định lại nhịp thở của mình, sau đó bật người lên và bắt đầu nuốt xuống chai nước tăng lực được Seira tặng.

“Phù, sống lại rồi… Cảm ơn vì chai nước nhé.”

“Không có chi. Mà cậu lúc nãy tập ổn lắm đó.”

“Ai mà được hướng dẫn chi tiết đến thế cũng sẽ nhảy được cỡ vậy thôi.”

“Mà nay trời nóng với khô thật nhỉ?”

“Công nhận.”

“Ahaha.”

Nụ cười đầy ngây thơ của Seira thật chói loà, đến mức xoa dịu tâm tư của bất kì ai nhìn vào.

Cộng thêm việc cô gái bên uỷ ban hội thao kia ban nãy đã trở thành một người hướng dẫn đầy nghiêm khắc lẫn khó tính, nên sự tử tế mà Seira đang dành cho Yamato lúc này thật khiến cậu muốn phát  khóc.

“Tớ cảm giác lâu lắm rồi mới lại được nói chuyện với Shiraise thế này đấy.”

“Không không, chẳng phải tụi mình có nói ở buổi tập đặc biệt hôm qua rồi à?”

“Haha, phải rồi nhỉ.”

“Cậu lạ thật đấy. Sao trông cậu lại vui thế nhỉ?”

“Thật à? Chắc tại tớ đang cảm thấy hiện tại thật thoả mãn chăng?

“Hừm hừm. Ra vậy.”

Đây là lần đầu tiên mà Yamato phải làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho hội thao tới vậy, và lịch trình dày đặc đang khiến cậu cảm thấy cuộc đời thật thoả mãn.

Nhưng thứ khiến cậu hạnh phúc nhất lúc này là việc Seira đã cất công tới đây chỉ để gặp cậu. 

Vậy mà, Yamato chẳng thể nói lớn suy nghĩ đó ra được. Thay vào đó, Yamato lại nhắc tới chuyện mà cậu tính nói từ trước buổi tập.

“Tiện thể, tớ có tia qua bảng xếp hạng rồi đấy. Cậu lại đứng nhất rồi đó, Shiraise! Chúc mừng cậu nha!”

“Hee, thế à. Có lẽ bởi trong lúc tớ dạy cho Yamato học, tớ cũng nghiệm được vài điều cho bản thân luôn đấy.”

Phản ứng của Seira không hẳn là hạnh phúc, mà đúng hơn là thuần không quan tâm. 

Cũng không phải cô ấy khiêm tốn hay gì. Có lẽ cô thật sự không quan tâm đến chuyện đó tới vậy.

Yamato nở nụ cười thầm đầy vị đắng nhưng cũng có cả chút ngưỡng mộ. Cùng lúc đó, Seira chìa tay mình ra hướng tới cậu.

“Nhanh nào, tới giờ vào lớp rồi. Chuông chắc cũng sắp reo rồi đó.”

“Ừ.”

Ngay khoảnh khắc Yamato tính nắm bàn tay của cô ấy, một cơn gió mạnh chợt thổi qua không gian. Nó thổi nhẹ chiếc váy của Seira lên, khiến Yamato xíu chút nữa thấy được vùng kín ẩn trong, và rồi–

–Bụp.

Ngay lập tức, Seira giữ chặt viền váy lại bằng cả hai tay bằng một tốc độ nhanh đến không tưởng. Cậu cảm thấy ngạc nhiên trước việc ấy, cũng bởi cậu những tưởng cô sẽ phản ứng đầy hời hợt như lần trước. 

“Cậu đã thấy chưa?”

Yamato đáp lại câu của Seira bằng cách lắc đầu nguầy nguậy.

“Hên thật. Suýt nữa mình bị lộ rồi.”

Rồi Seira lại chìa tay ra tới Yamato để tiếp tục chuyện lúc nãy.

“Cậu đã phản ứng khác đi rồi nhỉ.”

Nắm lấy bàn tay ấy, Yamato đứng dậy và chợt thốt ra như thế. Mà cũng bởi Seira như thể hạ váy xuống vì sợ cậu nhìn thấy vậy.

Đáp lại, Seira thốt ra một tiếng rên rỉ, “Hừm…”

“Tự thân tớ đã suy nghĩ rất nhiều chuyện đấy.”

“Như là?”

“Tớ quyết tâm sẽ quan tâm tới Yamato nhiều hơn chẳng hạn.”

Câu trả lời mà cô thốt ra để trả lời cho nghi vấn ban nãy, thực sự nghe đáng yêu hơn những cả những gì cậu tưởng tượng.  

“Nghe thế tớ cũng vui, nhưng dẫu tớ có nói gì, vẫn mong cậu cứ tiếp tục hành xử như hôm nay là được.”

“Ngay từ đầu thì tớ vốn cảnh giác với mọi người rồi, tất nhiên là trừ Yamato ra. Tớ đâu phải lũ biến thái.”

Phản ứng của Seira lại tức giận đến lạ. Ngược lại, Yamato lại trông có vẻ nhún nhường.

“Không không, cậu cũng nên cẩn thận với cả tôi nữa chứ…”

“Thì đó, tớ đang cố gắng cẩn thận với cả cậu đó thôi.”

“Phải cố gắng à… Mà thôi, nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng hiểu.”

Rốt cuộc, Yamato chỉ nghĩ đơn giản cô không coi cậu là nam giới thôi, và cậu coi lời giải thích đầy thất vọng đó làm câu trả lời.

Tiếng chuông đột ngột vang lên, và cả hai bắt đầu di chuyển. 

Nhìn Seira đang bước đi cạnh mình, Yamato chợt nở nụ cười.

(“Quan tâm tới mình nhiều hơn” à? Vậy thì mình cũng phải đáp lại cậu ấy nhiều hơn thôi.)

Bởi vậy, cậu thay đổi mục tiêu trong đầu mình.

***

Sau giờ tan trường.

Nhờ vào giải thích của May tới lớp về sự thiếu thời gian luyện tập của đội cổ vũ mà tụi Yamato được miễn phải tập sau giờ cùng với lớp.

“Được rồi, tớ nhất định phải tham gia vào màn trình diễn thử hôm nay mới được.”

Trên đường tới nơi dự định, Yamato nói với vẻ nôn nóng muốn thể hiện thành quả của buổi tập hôm qua.

Thấy vậy, May nở nụ cười hạnh phúc. 

“Coi ai ngủ hết tiết buổi chiều kìa.”

“Cậu biết luôn à… Xin lỗi nhé, là ban cán sự lớp nên chắc cậu không bỏ qua chuyện này được phải không?”

“Không, tớ lại nghĩ cố gắng trong mấy sự kiện trường quan trọng hơn nhiều. Nói thế để thấy tên cán bộ này lơi lỏng cỡ nào nhé.”

Khụ, May ưỡn ngực đầy vẻ tự hào, khiến cậu vô thức thu hút vào cô.

“Hể?”

Và rồi Seira phản ứng lại, khiến toàn bộ cơ thể Yamato rén trong nỗi sợ. Cậu tự hỏi chẳng lẽ Seira đã phát hiện chuyện cậu liếc trộm bộ ngực của May, nhưng cô lại chẳng hề nói tiếng nào.

“Cậu thú vị thật đấy, Tamaki-san. Tớ tưởng cậu nghiêm túc lắm cơ.”

Khi Seira nở nụ cười nói vậy, miệng May há ra như con ngốc, còn toàn thân thì như đông cứng vì cược cả nhà vào đội tuyển Ý.

“Ara? Có chuyện gì thế?”

“Tất cả là tại Shiraise hết đấy.”

“Ể? Tại tớ ư?”

Seira trả lời lại đầy vẻ nghi ngờ. Đáp lại, May bắt đầu lôi điện thoại ra bấm với biểu cảm chẳng thay đổi lấy một phân.

–Bububu.

Rồi, máy Yamato báo cậu mới nhận được một tin nhắn. Và tất nhiên, người nhắn là May.

“Tại sao tớ lại không quay lại khoảnh khắc vừa rồi của thánh nữ chứ? …Nhỏ trông như thiên thần vậy, cứ như thể tớ đã bay qua 18 tầng mây ấy.”

Yamato đần ra trước nội dung của tin nhắn vừa nhận. Sau rồi, cậu quay sang Seira nói.

“Shirase nè, nói với Tamaki-san lại câu lúc nãy lần n-Mogogo!?”

“Đừng có lặp lại mà! Tớ sẽ bay thật đấy! Tớ sẽ thật sự bay lên tới vũ trụ đấy!” 

May nhanh chóng lao tới bằng một tốc độ nhanh hơn cả tên bắn, chạn họng Yamato lại bằng mọi sức lực trong cơ thể mình và ép chặt cậu ta lại tới mức khiến ai đó phải thở hổn hển.

“Pffthaaa–!? Tớ cứ tưởng là ngỏm luôn rồi chứ…”

Vào khoảnh khắc cậu được thả ra, sắc mặt của Yamato đã chuyển sang sắc nhợt trọn vẹn, Như thể người bay lên mười tám tầng mây không phải May, mà là cậu. 

“Hai cậu gần gũi thật đấy.”

Trước cảnh tượng như vậy, Seira buông ra một câu nhận xét đầy thờ ơ. 

Mặt cô vẫn là khuôn mặt lạnh từ thuở nào tới giờ, và Yamato chẳng thể đọc được từ nét mặt rằng cô đang nghĩ gì. 

Giữa lúc chẳng biết phải trả lời thế nào, May đã nở nụ cười trả lời lại Seira giùm cậu.

“Ừ, tụi mình là bạn tốt của nhau mà. Kuraki-kun rất thân thiện đó nha.”

Đáp lại, Seira chỉ nở nụ cười và nói,

“Ừ, tớ biết.”

Trông dáng vẻ Seira đầy nét hạnh phúc khi cô bước đi về phía trước. Phía sau, May vẫn đứng nguyên với vẻ an lành trên nét mặt, như thể đây chính là đỉnh cao trong thanh hạnh phúc đời cô. Chắc hẳn cô vẫn còn đang chết trân bởi sức công phá từ nụ cười Seira.

“... Cảm ơn cậu nhé, Tamaki-san. Tớ cũng rất vui được làm bạn với cậu.”

Lạ lùng thay, Yamato thành thực nói ra tiếng lòng của mình. Cậu có hơi ngại khi nói thẳng ra như vậy, nhưng cậu vẫn muốn đảm bảo cô biết suy nghĩ của cậu.

Tiếng của cậu có vẻ đã thành công đưa May trở về thực tại, và cô ra dấu “peace” bằng cả hai tay.

“Ehehe, bởi tụi mình còn mối quan hệ win-win nữa kìa!”

May là một con người mạnh mẽ với điểm số rất cao, nhưng chẳng hiểu sao trông cô lúc này trẻ con đến lạ.

“Được rồi. —Mau đi thôi, trước khi Shiraise bỏ lại tụi mình đằng sau đấy.”

“Vâng!”

Bình luận (0)Facebook