• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 224: Tôi quyết định thực hiện đại chiến dịch: tặng quà.

Độ dài 1,475 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-18 01:30:14

     Ngày 25 của tháng thổ. Đã ba ngày kể từ khi Lilia-san đạt được mong ước của mình tại bữa tiệc sinh nhật của Amalie-san.

   Hiện tại, anh đang cảm thấy bối rối...bởi vì ngay tại bữa tiệc, anh đã nhận được một bất ngờ lớn, Lilia-san đã hôn anh, anh cũng nhận ra cảm xúc của Lilia-san, và anh đã xác nhận lại quyết tâm và cảm xúc của mình, anh nghĩ mọi thứ sẻ ổn thôi.

    ...Vấn đề là sau ba ngày ấy vẫn không có một chút tiến triển gì trong mối quan hệ giữa bọn anh cả... mà có vẻ như dạo gần đây, mối quan hệ giữa anh và Lilia-san đã có chút khó khăn.

    Kể từ ngày đó, Lilia-san luôn tránh mặt anh... Bất cứ khi nào anh bắt chuyện với em ấy, em ấy luôn kết thúc cuộc trò chuyện một cách vội vàng và tránh đi nơi khác.

    Nguyên nhân thì chắc chắn là do nụ hôn đó... bởi vì đối với Lilia-san, vụ việc đó chả khác nào là thổ lộ tình cảm cả, và việc Lilia-san là một người nhút nhát, trở nên hoảng loạn là điều dễ hiểu.

    Hiện tại, anh vẫn chưa nói ra câu trả lời của mình, và anh chắc rằng em ấy đang cảm thấy lo lắng, và không biết phải đối mặt với anh thế nào.

    Tuy nhiên, vấn đề là dù anh có bắt chuyện với em ấy thế nào thì em ấy cũng lập tức tránh đi, khiến cho chuyện giữa bọn anh không những không tiến triển mà thậm chí anh còn không có cơ hội để bày tỏ cảm xúc của mình.

    Hơn nữa, đó không chỉ là tránh né mà còn là chạy trốn... Nếu anh đề cập bất cứ chuyện gì liên quan chuyện ấy, thì em ấy sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh với tốc độ còn nhanh hơn cả tên bắn... điều này khiến anh cảm thấy bối rối.

[......Đó là tất cả những gì đã xảy ra, em nghỉ anh nên làm thế nào?]

[Em hiểu rồi, vậy ra đó là lý do vì sao, Lili lại hành động kỳ lạ như vậy...Hmm.]

    Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Sieg-san nghiêng đầu bối rối.

    Tôi nghĩ rằng trong số những người trong dinh thự, Sieg-san sẽ là người tốt nhất để tham khảo ý kiến, nên tôi đã hỏi em ấy, nhưng xem ra đó cũng không phải vấn đề dễ dàng gì.

[Với tính cách đó của Lili, nếu anh cứ thúc ép cậu ấy, cậu ấy sẽ chỉ càng trốn tránh thôi... Nhưng nếu cứ thế này mọi chuyện sẽ càng tệ hơn... đó mới chính là vấn đề, Nhưng em tin cách này sẻ xử lý được.]

[Ồ, có một cách như vậy sao?]

[Vâng, đó là--[Tôi đã nghe câu chuyện rồi!]--! ?]

[…Ơ? Lunamaria-san?]

    Lời nói của Sieg-san bị cắt ngang bởi một giọng nói sắc bén, và khi tôi quay về hướng phát ra giọng nói, Lunamaria-san đã ở đó... Tại sao cô ấy vừa khoanh tay vừa dựa vào tường thế? Ngoài ra, đừng làm cái vẻ mặt tự mãn đó, nó khiến tôi thấy bực...

    Lunamaria đột nhiên xuất hiện với nụ cười nham hiểm và nói truyện trong khi đặt nhẹ ngón tay lên trán.

[...Nơi đây, hãy cứ để tôi, người được nổi danh là kẻ dẫn lối tình yêu!]

[...Lunamaria-san, cô không thấy ngượng khi nói thế sao?]

[Sao cậu bật lại một cách bình thản như vậy!? Mi-Miyama-sama... ở đây, nếu cậu là một người đàn ông tốt, cậu nên thuận theo dòng chảy á?]

[La-là thế à...]

    Trời ạ, Thành thật mà nói, cái người tự xưng là kẻ dẫn lối tình yêu này, không đáng tin chút nào, và sau một hồi im lặng đột nhiên một nụ cười nhẹ xuất hiện, cô ấy vừa mạnh dạng gật đầu và quay sang nhìn chúng tôi.

[...Tôi, có một ý tưởng tuyệt vời này!]

[À, thôi không cần đâu.]

[Đợi đã!? Miyama-sama!?]

[Vậy, Sieg-san, về chuyện đó?]

[Anh đang bơ tôi đấy à!?]

    ...Bởi vì, chắc một điều là nó sẽ không thành công đâu. Rồi thôi, không cần hỏi tôi cũng biết mà.

    Ngoài ra, đơn giản là có sự khác biệt về độ tin cậy giữa Lunamaria-san và Sieg-san...  Sieg-san tốt bụng và chân thành, còn Lunamaria-san thì vừa thích trêu đùa và đùa cợt mọi người, vì vậy không cần phải nghĩ quá nhiều nên hỏi ý kiến ai.

    Tuy nhiên, cô ấy trông có vẻ tự tin... chắc tôi cũng nên hỏi một chút, Được thôi, tôi đoán tôi sẽ thử một chút vậy. thực sự tôi không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào việc này... vì dù sau đó cũng là Lunamaria-san mà.

[...Ca-cái gì vậy nhỉ? Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác trong thâm tâm Miyama-sama, không có chút sự tôn trọng nào dành cho tôi cả...]

[...Hà, tôi hiểu rồi. Vậy thì, thử nói xem.]

[Đây, tôi đã chuẩn bị rồi đây chìa khóa phòng của tiểu thư– [Từ chối. Cảm ơn vì sự chăm chỉ.] -Nhanh thế á!?]

[...Luna, nghiêm túc hơn chút đi...]

    Quả nhiên nó sẽ thành ra thế này mà, một ý tưởng ngốc nghếch như gọi điện quấy rối vào ban đêm hay gì đó tương tự thế… Tôi thật sự ngốc khi đặt kỳ vọng vào đó mà.

    Một lần nữa, tôi quyết định bơ Lunamaria-san. Và gọi Sieg-san, người cũng đang hoan man như tôi.

[Sieg-san, em có thể nói lại cách ấy cho anh được không?]

[Huh? Vâng, nói thì có vẻ hơi sáo rõng, nhưng... em nghĩ anh nên tặng quà cho cậu ấy. Vì cũng sắp đến sinh nhật Lili rồi, nếu chỉ để nói chuyện em nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt cho anh.]

[...Hả? Sinh nhật... của Lilia-san?]

    Trước khi nghĩ đến ý kiến của Sieg-san, tôi quan tâm hơn khi nghe đến từ sinh nhật của Lilia-san nên không thể không hỏi lại.

[Fumu, đó không phải là một ý tưởng hay sao, Sieg? Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại dinh thự, và chúng ta sẽ tặng quà cho tiểu thư cùng lúc đó...]

[...Cô vẫn ở đây sao, Lunamaria-san?]

    Mặc dù tôi cảm thấy chết lặn, trước cái người đang lặng lẽ tham gia vào cuộc trò chuyện này Lunamaria-san. Thế nhưng tôi cũng thấy đây quả là một ý kiến hay.

    Còn 12 ngày, kể cả hôm nay, cho đến ngày 7 tháng gió...trong khoản thời gian này, tôi sẽ có thể chuẩn bị kịp món quà.

    Ngoài ra, tôi luôn mang ơn Lilia-san, và em ấy cũng đã tặng tôi một bộ lễ phục sang trọng vào lần trước, vì vậy tôi đang nghĩ đến việc làm gì đó để đáp lại...Tôi cũng sẽ có cơ hội nói chuyện với Lilia-san, và cũng là để cảm ơn em ấy, một mũi tên trúng hai đích, đây đúng là một ý kiến hay.

[Đó chắc chắn là một cách hay… Cảm ơn Sieg-san! anh rất vui vì đã hỏi Sieg-san!]

[Thậ-Thật sao? Nế-nếu anh vui thì em cũng vui.]

[Thật sự, Sieg-san đã luôn giúp anh...]

[Điều đó không đúng đâu. Vì Kaito-san cũng luôn giúp đỡ em mà.]

[...Nếu hai người định tán tỉnh nhau, hai người có thể làm điều đó ở nơi khác được không ạ?]

    Tôi thực sự rất vui vì đã hỏi ý kiến Sieg-san, và khi tôi nắm lấy tay em ấy, Sieg-san đỏ mặt và nở một nụ cười ngượng ngùng.

    Ngay khi tôi đang cảm thấy hạnh phúc trước cử chỉ đáng yêu đó...tôi nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Lunamaria-san.

[Kaito-san, nếu tôi có thể giúp được gì, xin hãy cho tôi biết ạ.]

[Thật sự cảm ơn nhiều. Chỉ tấm lòng thôi cũng được rồi.]

[Mà~á, đúng là không còn cách nào khác nhỉ... tôi Lunamaria, sẽ vì lợi ích của Miyama-sama và tiểu thư, dù một da hay hai da...]

[Thôi khỏi, cảm ơn.]

[Đợi đã!? Miyama-sama, không phải thái độ của anh đối với Sieg và tôi rất khác nhau sao!? Người yêu quan trọng đến thế sao!!]

[Đúng.]

[Guhhh... Miyama-sama đã bắt đầu nói những điều như thế rồi á.]

    Bỏ qua đề nghị có phần đáng ngờ của Lunamaria-san. Nhờ Sieg-san, tôi đã quyết định được mục tiêu, vậy hãy thực hiện mục tiêu đó nào.

    Kính gửi Mẹ, Cha--Do sự việc lần trước, gần đây con gặp khó khăn trong việc hòa hợp với Lilia-san. Để giải quyết vấn đề này và truyền đạt cảm xúc của con đến Lilia-san, con đã quyết định sẽ thực hiện chiến dịch tặng quà.

.......................................

“Lời Nhắn Từ Tác Giả”

Chủ đề về phần Lilia và Kaito tôi đã cố gắng hết sức vì Lilia.

Từ tập tiếp theo trở đi, Kaito sẽ đi khắp nơi để tìm quà sinh nhật cho Lilia.

.......................................

Serious-senpai: [...dù sao... mọi người... sẽ hạnh phúc.]

Bình luận (0)Facebook