Chap 1: Phép thuật màu xương
Độ dài 2,338 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-10 01:15:56
Một nhạc sĩ từng viết: phím trắng trên piano không chỉ độc một màu trắng, mà còn ẩn chứa chút màu vàng của xương.
Anh ấy nói vậy vì khi xài những ngón tay của mình đánh những phím xương ấy làm cả bạn và chiếc đàn cùng đau.
Anh ấy chốt hạ bằng một câu nói : “Đàn piano mà không biết đâu thì chỉ là một thứ rác rưởi”, dù câu nói ấy chả lẫn chứa tí tiêu cực nào, nhưng nó vẫn lắng đọng trong tâm hồn tôi.
Câu nói ấy được hiện lên ngay khi tiếng đàn của rinko phát ra.
Nói thẳng luôn này, tôi ban đầu mặc đồ con gái để kiếm tí view bẩn thôi, chứ tôi hoàn toàn không rơi vào lưới tình của crossdress đâu nhé.
Tôi chỉ là một học sinh cấp 2 bình thường với khả năng chơi guitar hoặc bàn ở mức tay mơ, thứ mà hàng tỉ người trên internet làm tốt hơn.
Ngoài ra, mấy cái video ấy không chỉ toàn là nhạc tôi tự sáng tác mà còn không lời nữa, nên tôi chả thể nào trở thành một thần tượng trên mạng được. Việc số view cán mốc 4 chữ số thôi đã là một thành công rất lớn rồi.
“ Mày chỉ làm việc này cho vui, quan tâm đến lượt xem làm gì, nó thấp đâu có nghĩa là mày chơi tệ đâu”. Tôi vẫn giữ vững tôn chỉ ấy mặc cho sự bực bội và hối hận đang ngày một tăng lên.
Bỗng một ngày, như nhận ra những trăn trở trong tôi, chị gái tôi đề nghị:
“Nếu em trở thành con gái và chơi nhạc thì không phải lượt xem sẽ tăng vọt sao, em có một thân hình nhỏ nhắn và ít lông cơ thể. Nếu ta chỉ cho họ xem từ phần cổ trở xuống thì sẽ ổn thôi. Về quần áo thì em khỏi lo, chị đưa bộ đồng phục cũ cho.
“K-không, em không thể làm một việc xấu hổ đến thể chỉ để cộng thêm một tí lượt xem đâu, mấy cái nhạc điển tử hay nhạc dance có mấy ai xem đâu chị.”
“Thì? Chả ai quan tâm đến thể loại gì đâu, chỉ cần chiêm ngưỡng cặp đùi của học sinh cấp hai là quá đủ rồi.”
Chị nghĩ khán giả của em nó đồi trụy đến thế à????
Dù gì thì tôi cũng nợ chị ấy rất nhiều, nên tôi đã đồng ý quay một video khi đang giả gái, chỉ một thôi, tôi hứa.
Nhưng tôi cạn lời khi chiêm ngưỡng thành quả.
“Đấy, thấy nó ổn không,. Phải tin vào tài nghệ của chị mày chứ, chả ai lại nghĩ em là một thằng con trai đâu.
Chị ấy tấm tắc khen ngợi chinh mình ngay cạnh tôi.
Tôi chả khác gì một đứa con gái, gương mặt thì được giấu sau khung ảnh, “cô ấy” chả thèm cất giọng trong video, đôi vai và eo của cô ấy đều được ẩn đi, một cái nằm dưới cỏ của bộ đồng phục thủy thủ, còn chiếc guitar làm phần việc còn lại.
Tôi bán tín bán nghi đăng video này lên, và bạn biết gì không? Nó cán mốc NĂM CHỮ SỐ ngày đầu điên và đập nát cột mốc sáu chữ số ngay hôm sau. Trong khi tổng lượt xem của tôi từ trước đến giờ được có hơn mười ngàn. Thế thì mọi cố gắng của tôi đều rơi vào hư vô ư???????
Cả phần bình luận cũng thế, toàn nói đến những thứ như đùi và xương quai xanh, chứ chả có mống nào thèm quan tâm đến bản nhạc, thứ nên là trọng tâm của video cả. Cứ thế này thì tương lai nền âm nhạc nước nhà đi vào đâu.
Thấy tôi như vậy, chị tôi nói thêm : “ Sao lại nhìn chị với khuôn mặt đấy em trai à? Chị rất vui với những thứ đang xảy ra, dưới phần bình luận toàn là những lời khen về vẻ đẹp của em, không chỉ 2 ta cùng chung bộ gen mà em còn đang mặc bộ đồng phục của chị nữa, thế thì không phải họ đang khen chị à.
Qua mệt mỏi với những gì đang xảy ra, tôi hời hợt gợi ý rằng ‘ sao người chị gái xinh đẹp của em không lên màn ảnh đi, kiểu đ*o gì cũng hút nhiều lượt xem hơn em mà”. Nhưng chị tôi đáp trả lại rằng “ bộ mày bị đần à????’ trước khi ném tôi ra sân bay.
Dù sao thì mọi chuyện chưa kết thúc mà, thành công nó như một chất kích thích.
Chị tôi vẫn để lại bộ đồng phục, còn lượt xem thì lại tăng không ngớt. Số người đăng kí của kênh tôi đã tăng gấp 100 lần nên có rất nhiều người đang trong ngóng vào video mới của tôi.
Sau một hồi đấu tranh tâm lí, tôi vẫn quyết định mặc lại bộ đồng phục ấy.
khi tôi từ từ lướt phần bình luận chứa đầy những câu nói về đùi tôi, tôi quyết tâm rằng tôi sẽ k bỏ cuộc, đặc biệt là khi tôi đã có hàng trăm nghìn người đăng kí. Cho dù đa số bọn họ chỉ xem vì những lí do mà tôi k tiện nói, một số nhỏ người thực sự vào xem những video ấy vì những bản nhạc, số người mà tăng lên nhờ vào việc tôi cross-dress.
3 video sau, tôi nhận ra số lượng comment về vẻ đẹp của tôi đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát, nên để bảo vệ sự an toàn của chính mình, tôi nói rõ về giới tính của mình trên phânf thông tin, kẹp với việc đổi tên kênh thành “MusaOtoko” để khiến tôi trông lực lưỡng hơn. Tôi đã nghĩ rằng cái tên này khá là hay khi dựa trên thần Muses, vị thần âm nhạc của hy lạp cổ. Nhưng tiếc là, những thứ đấy chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn khi những comment như” Nó còn tốt hơn khi bạn là con trai’ bắt đầu xuất hiện.
Kẹp vào đấy, tôi bắt đầu nhận ra những video củ mình cần phải chất lượng hơn để đáp ứng cho taapj người xem càng ngày càng tăng, đặc biệt là về những video đầu tiên, thứ mà được tôi quay khi tôi còn ít kinh nghiệm, việc hàng ngàn người xem được những video đấy sẽ khiến tôi xấu hổ đến chết mất. Nên những video từ trước khi tôi cross-dress đều đã bị tiễn vong.
Những video có thumbnail chứa đồng phục và đùi tôi bắt đầu nằm khắp nơi trên kênh, nó cũng làm tôi hơi xấu hổ.
Mấy ông có thể hỏi? “Nếu ông ghét việc cross-dress thì sao không nghỉ luôn đi”. Nhưng tôi không dám, tôi không muốn đối mặt cái sự thật rằng 99% người xem video của tôi chỉ đến vì thân hình và cặp đùi của bản thân.
Dù sao thì toàn thế giới này cũng chỉ có chị tôi biết rằng tôi là người đứng sau MusaOtoko, kẹp với việc tôi không để lộ bất kì thông tin cá nhân hay chơi nhạc ở đâu khác nên chả cần lo về việc bị lật tẩy đâu. Ít nhất đó là những lời tự sự mỗi lần tôi đăng video.
Tôi đã quá ngây thơ, thế giới ngoài kia rộng lớn hơn rất nhiều so với góc nhìn thiển cận của bản thân.
Nó xảy ra ngay khi tôi lên cấp 3. Như một lẽ thường tình,tôi quyết định âm nhạc là môn lựa chọn của bản thân, và lần đầu tiên trong đời, tôi được chạm vào cây đại dương cầm trong phòng âm nhạc của trường. Phòng âm nhạc ở trường cấp 1 và cấp 2 của tôi khá là nhỏ, nên chỉ những chiếc đàn piano đứng được sử dụng.
Không thể chối bỏ được sự thèm muốn được chơi nó, tôi quyết định ở lại phòng nhạc trong giờ nghỉ trưa, và ngồi lên ghế ngay khi bọn họ vừa đi hết.
Khi được nhìn thấy tận mắt, tôi mới nhận ra độ lớn của nó.
Ở nhà tôi tôi có một con Krog KRONOS LS và Yamaha EOS B500. Cả hai đều đủ nhỏ để tôi có thể đem theo nó và nhìn thấy tất cả mọi thứ phía trước. Trong khi đó, chiếc đại dương cầm ấy, nó to kinh khủng, tôi chả thể nhìn thấy gì ngoài cái vỏ ngoài màu đen tuyền tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy một sức ép tàn hình ngay khi ngồi lên nó, chiếc đàn ấy giống như một con quỷ đói sẽ nuốt chủng tôi ngay khi tôi hạ thấp sự cảnh giác.
Những phím đàn cũng cần nhiều lực hơn để nhấn, những nhạc sĩ nổi tiếng đánh đàn như bản năng.
Tôi bắt đầu chơi một đoạn trích từ bản nhạc mà chính tay tôi viết.
“Murase-kun, đó có phải?”
Phía sau cất lên một giọng nói làm tôi bất ngờ bật dậy và xém tí nằm sàn.
Hanazono-sensei, giáo viên dạy âm nhạc của trường đang nhìn tôi.
“E-em xin lỗi vì chơi piano mà chưa xin phép cô”
“Đấy không phải thứ cô nói , đoạn nhạc em vừa chơi là..”
Tôi cố gắng rời khỏi phòng học dưới sự hoảng hốt của bản thân, nhưng cô Hanazono kéo áo khoác đồng thời chặn luôn đường trốn chạy của tôi.
“Em vừa chơi phần giữa bài Slash mang phong cách nhạc Rococo của MusaO đúng không?”
Tôi muốn trốn dưới gầm chiếc piano để quên đi thực tại ngay khi những lời ấy được thốt ra.
Cô ấy phát hiện ra tôi ư…
Chờ một chút, bình tĩnh tí đã nào. Việc ấy đâu có nghĩa là thân phận bản thân bị lộ tẩy đâu. Cô ấy biết về “tôi” 1 nhạc sĩ khá nổi tiếng trên mạng nên chuyện một số người Tôi chỉ cần đóng giả thành một fan thôi.
Em tình cờ xem được video về bản nhạc này và nó hớp hồn em, nhưng mà bất ngờ khi cô cũng nhận ra nó thật.
Cô ấy thẳng thắn hỏi, bỏ qua lời giải thích đầy yếu đuối của tôi.
“Câu là MusaO đúng không?”
Đời tôi coi như xong.
“ C-cái đấy em xem trên mạng thôi ạ, k-không có gì đâu”
Tôi cố giải thích thêm lần nữa.
“Cô đã thử chơi bản nhạc này tại nhà, nhưng nó chả giống tí nào. Ngược lại, em đánh nó vô cùng hoàn hảo, chưa kể đến thân hình em giống với anh ấy một cách đáng ngờ, nhất là cái xương quai xanh.
“Cô đừng chạm chỗ đấy được không ạ?”
Tôi đập đầu vào bảng khi cố hết sức chặn việc cô ấy đút thẳng tay vào cổ áo tôi.
“Thật không ngờ khi MusaO là con trai thật nhỉ, mà còn là học sinh của mình nữa chứ”
Tôi không còn tí sức nào để phản kháng, đặc biệt là khi cô giáo đang soi cơ thể của chính mình, nên tôi buộc phải thừa nhận.
“C-Cô đừng kể cho ai nghe chuyện này nhé”
“Cô chắc rằng em sẽ nổi tiếng khi chuyện này lộ ra, chưa kể đến trường ta có cuộc thi cross-dress nữa, kiểu gì em cũng ăn giải thôi”.
“E-em vạn lần xin cô đấy”
“Mày nghĩ cô mày là quỷ hay gì? Cô sẽ giũ bí mật cho em ”
“Em cảm ơn nhiều ạ”
“Với 1 vài điều kiện”
Cô ấy ẩn giấu một con quỷ máu lạnh dưới vẻ ngoài của mình.
Đánh đổi cho việc im lặng, trọng trách đệm đàn cho lớp âm nhạc được dúi vào tay tôi.
Đáng ra học sinh năm nhất sẽ được học ca khúc chính thức của trường, nhưng phổ nhạc của bài này nhiều nốt đến mức khuông nhạc ngập tràn màu đen.
“Cái phổ nhạc gì đây? nó giống tác phẩm của một học sinh sơ trung mới học cách soạn nhạc vậy.
Như tôi 3 năm về trước.
“Vài năm trước trường ta muốn biến bản nhạc trở thành một bản hợp xướng 4 phần, nên họ nảy ra ý tưởng tuyệt vời là thuê một cựu học sinh đang theo học tại một nhạc viện với mức giá khá rẻ, và nhận lại được đống hỗn độn này.”
“Ai là người soạn ra bản nhạc này thế, có vài chỗ em muốn phàn nàn”
“Một người phụ nữ tên là Hanazono Misao’
“Cô viết nó ư! Ý em l……
“Thế em muốn phàn nàn ở chỗ nào?
“Mong cô thứ lỗi , em chả có ý kiến nào nổi bật đâu ạ.”
“Thành thật thì chính cô cũng chả muốn chơi một bản nhạc phức tạp đến mức này, cũng không ngờ rằng đây là công việc duy nhất cô kiếm được, dù sao thì ráng luyện tập đi.
Cô ấy đúng là một con quỷ mà. Sau khi cân đo đong đếm thì 2 bản hợp xướng tôi chọn là “Cửa sông” và “Tin”, chỉ cần nhìn thấy nó là đủ để khiến tôi khóc rồi.
Độ nặng của phím đàn đại dương cầm cũng là vấn đề, và vì việc tập ở nhà sẽ như muối bỏ bể nên phòng âm nhạc là nhà của tôi mỗi khi tan học.
“Chỉ trải qua 1 tuần luyện tập mà em đã đánh được như vậy rồi ư, ấn tượng lắm MusaO”
Dù được khen nhưng không tài nào tôi vui được khi đây là việc tôi buộc phải làm.
“Cô có thể ngưng gọi em là MusaO được không, em không muốn bị lộ danh tính do có ai đó đi ngang qua đâu”.
“MusaO không phải rút gọn từ Murase Makoto à?”
“Giống có âm Mu chứ nhiêu”.
“Vậy thì, MuraOsa, cô muốn…”
“Sao giờ lại thành trưởng làng rồi, mà còn chả ai nghe lời tôi nữa”.
“Em soạn cho cô một dàn hợp xướng bốn bè của bản nhạc “The Seasons” do Joseph Haydn’s sáng tác cho tiết học tuần sau nhé.”
Sao yêu cầu của cô càng ngày càng quá đáng thế. Tôi xanh mặt khi nghĩ đến viễn cảnh phải soạn một vở nhạc kịch hoàn chỉnh khi tốt nghiệp mất.