Chương 1
Độ dài 3,452 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-03 16:45:15
"Trần nhà đầu là đây."
Lời trước nhất của một cuộc đời mới... cũng gần giống một cột mốc hiển nhiên... dẫu không tránh khỏi những sự khác biệt.
Thế nhưng, cột mốc vẫn là rất cần thiết.
Một chiếc giường với màn trướng xa hoa… chẳng có gì giống như vậy cả.
Nếu màn trướng có đây, thì làm sao cậu thấy được trần nhà cơ chứ.
Nếu quy chiếu theo tiêu chuẩn nước Nhật ngày nay, chiếc giường cậu quả thực quá tồi tàn.
Một lớp rơm nằm phía trên mặt ván, cùng với một lớp vải phủ kín mặt lớp rơm.
Cơ mà, xét việc nền văn hóa còn chưa chạm đến thời kì Phục hưng, như này đã tạm chấp nhận được rồi.
Đây không phải biệt thự do quý tộc sở hữu. Như vậy càng làm rõ địa vị của cậu hơn.
Cậu vẫn mặc bộ đồ y như khi qua đời tại Trái đất. Đôi giày cũng y nguyên. Không đi kèm đồ đạc gì khác nữa
Ryo bật khỏi giường, dạo từng bước đầu tiên vòng quanh ngôi nhà mới.
Phòng ngủ, phòng khách, bếp nấu, nhà vệ sinh.
“Có bồn tắm?!”
Bồn tắm trước thời kì Phục hưng, quả đúng là cậu chưa nghe bao giờ.
“Ừ thì, bồn tắm công cộng xưa từng có ở La Mã, nên cũng đâu thể nói là chưa từng có được. Là một người Nhật Bản, mình thành thực cảm ơn… A, không chừng Michael (biệt danh) tặng cái này cho mình vì mình là người Nhật cũng nên. Michael (biệt danh)… anh tử tế thật đấy!”
Có điều, cậu vẫn còn chưa rõ, rằng Michael (biệt danh) có thật là đàn ông hay không.
Với cả, Ryo đã mắc một sai lầm. Ở châu Âu, bồn tắm công cộng cũng hiện hữu trong suốt thời trung đại.
Thế nhưng, thời bấy giờ, kiến thức dịch tễ học chưa được phổ cập mấy, nên là trớ trêu thay, chúng vô cùng thuận lợi cho mầm bệnh nảy nở và lan truyền.
Trên bàn phòng khách có hai cuốn sách cùng với một con dao. Một mảnh giấy nằm ngay ngắn bên cạnh.
『Có thể tìm thực phẩm ngay trong kho ngoài kia. Môi trường lạnh bên trong sẽ hỗ trợ bảo quản. Kí tên, Michael (biệt danh)』
“Biết ngay là anh ta đọc suy nghĩ được mà...”
Cậu chẳng hề muốn chuốc thêm ân oán. nhất là với anh chàng chu toàn kia.
Sách trên bàn không phải loại hàn lâm được canh giữ như vàng ở đại học nào đấy… mà hết sức bình thường… phải, chính là loại sách in bằng phương pháp dập chữ, đã từng khá thịnh hành ở Trái đất trước đây.
“Sách à? Không phải bằng giấy da, mà là giấy bột gỗ? Đến dị giới cũng có giấy này sao?”
『Bách khoa toàn thư về quái thú: Ấn bản cho người mới bắt đầu』
『Bách khoa toàn thư về cây cỏ: Ấn bản cho người mới bắt đầu』
"Đây …"
Nói cách khác, không hề có kỹ năng 『Thẩm định』 như thường thấy trong các truyện chuyển sinh.
“Anh ta có bảo là hệ thống kĩ năng với cấp độ không tồn tại thì phải…”
Với minh họa kèm theo, cả hai cuốn đều hết sức tường minh và dễ đọc.
Riêng điều đấy, cậu cảm kích từ tận đáy tâm can.
Con dao trên bàn hẳn phải được chế tác tương đối là khéo léo. Lưỡi dao đạt chiều dài khoảng hai mươi xăng ti.
Nếu phải sống một mình trên một hòn đảo hoang, ta sẽ mang cái gì?
Về căn bản mà nói, câu trả lời sẽ là một con dao.
“Căn bản là tuyệt đối! Có căn bản, không có gì khó khăn!”
Ryo nhét con dao lên đai lưng của mình.
Những đồ vật xung quanh không còn gì quá sức nổi bật nữa.
Đảo mắt một vòng xong, cậu mở cửa bước ra phía bên ngoài.
Ánh mắt trời chói chang in hằn lên con mắt.
Một thảm cỏ xanh tươi bao trùm quanh căn nhà.
Cùng khu rừng thăm thẳm nằm đối diện phía trước.
Dày đặc như bản chất từng con chữ. Một khu rừng không ai nhìn thấu được tận cùng.
Cũng chính khu rừng ấy phủ kín phía đằng sau.
Cơ mà, phía bên đấy... khoảng cách là khá xa, nhưng có những ngọn núi chạm đến cả mây trời.
Khi hậu tại địa điểm chuyển sinh xem chừng tương đối ấm, song chóp núi lại phủ đầy tuyết rơi.
“Rồng có thể lởn vởn quanh đằng ấy… được rồi, không lai vãng làm chi.”
Ryo tự nhủ lòng thành tiếng.
Cậu vẫn chưa đói gì cho cam.
Nếu đã thế, có một chuyện cậu bắt buộc phải làm.
Hay đúng hơn, đó là chuyện cậu muốn thử sức ngay, từ lúc đặt chân lên thế giới của kiếm và phép thuật này.
Không sai, cậu muốn được thử sức với phép thuật thực thụ.
“Mình chỉ dùng được đúng thuộc tính nước. Và hình dung là mật thiết trong phép thuật.”
Tay phải cậu hơi vươn về phía trước.
Tưởng tượng một dòng nước phun trào từ bàn tay, cậu dõng dạc cất lời.
“Phóng nước ra!”
Thùm.
Một cục nước to cỡ một ly đầy phóng từ tay cậu ra, rồi rơi phịch xuống đất.
Thì ra phép thuật là thế này!
Nhìn một cách khách quan, màn thể hiện vừa rồi tồi tàn đến quá đỗi, nhưng thành công vẫn cứ là thành công.
Tâm can cậu vỡ òa trong cảm xúc.
“Phép thuật thực sự tồn tại ư…”
Phấn khích không kiềm nổi, Ryo lại tiếp tục niệm chiêu.
“<Phóng nước ra>”
“<Phóng nước ra>”
“<Phóng nước ra>”
…...
“Michael (biệt danh) có bảo hình dung là thiết yếu. Nói không chừng…"
Một kết quả như nhau cứ thế lặp lại mãi.
“<Nước>”
Như bao lần, một cục nước phóng từ tay cậu ra, rồi rơi phịch xuống đất.
“<Water>”
Vẫn chẳng nhằm nhò gì. Một cục nước tương tự phóng từ tay cậu ra, rồi rơi phịch xuống đất.
Tiếp theo, không nói một lời nào, cậu khẽ niệm chú trong thâm tâm.
(<Nước>)
Ngay tức thì, nguyên cục nước ban nãy phóng từ tay cậu ra, rồi rơi phịch xuống đất.
“Vậy tức là không phải nói thành lời. Cơ mà, không niệm chú nghe có hơi nhàm ha...”
Đã mang danh nam giới, thì chắc ai cũng mong được thể hiện chính mình.
“Ấy quên, trữ đống này trong bồn mới đúng chứ. Phí phạm nước quá trời.”
Nói xong, cậu vội vàng chuyển qua chỗ bồn tắm.
Tại đây, cậu tiếp tục rèn luyện phép thuật.
“Nước chỉ đầy một ly sau mỗi lần niệm chú. Giờ mà có thứ gì cho phép nước chảy đều thì hay. Khoảng cỡ bồn tắm này chẳng hạn.”
Được đẽo gọt từ đá, bồn tắm của nhà cậu trông cũng khá chỉn chu.
Hình dung phù hợp nhất hẳn sẽ là những hồ tắm lộ thiên, thường có ở nhà trọ suối nước nóng.
Nếu như chỉ trông chờ vào đúng phép thuật kia, cậu nhất định khó tránh khỏi phiền toái.
“Nhắc đến nước chảy đều, thì hình dung đầu tiên sẽ là vòi nước máy. Khoan, đây là bồn tắm rồi. Bồn tắm thì nên là nước nóng. Được, để thử phóng nước nóng xem sao."
Cậu hình dung dòng nước nóng trong đầu.
Rồi hô lên thật to, hòng củng cố lại cái hình dung ấy.
“<Nước nóng>”
Nói rồi, một cục nước phóng từ tay cậu ra, rồi rơi tọt xuống bồn.
Đúng vậy, không phải nước nóng, mà là nước.
"Ơ kìa? Chắc phải cố hình dung cho chuẩn thôi”
Cậu niệm chú lần nữa, hình dung bồn tắm chứa nước nóng bên trong.
“<Nước nóng>”
Và thế là, một cục nước phóng từ tay cậu ra, rồi rơi tọt xuống bồn.
Đúng vậy, sau cùng vẫn chẳng phải nước nóng, mà chỉ là nước thông thường không hơn.
“…Hầy, hôm nay chắc dẹp vụ nước nóng thôi. Rừng đây khá ấm mà, tắm nước nguội một bữa chắc cũng đâu có sao.”
Ryo không ghét việc nhọc nhằn.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ, rằng từ bỏ có thể hữu dụng đến mức nào.
Phải, đời nào mọi thứ lại trơn tru ngay từ đầu cơ chứ.
“<Cấp nước>”
Khép bàn tay thành hình một cái vòi, nước tuôn chảy từ tay phải cậu ra.
"Được, trông ngon nghẻ rồi đấy.”
Quả đúng là công cuộc kiếm nước nóng đã thất bại ê hề, nhưng đều đặn tạo nước ngay trong ngày đầu tiên cũng là một thành quả xứng đáng được ghi nhận.
Ít nhất thì, nước uống và nước tắm đã không còn đáng lo với cậu nữa.
Vấn đề chính còn tồn đọng trong cuộc sống hàng ngày là...
“Lửa ư...”
Phải, từ nấu ăn, giữ ấm, cho đến nâng cấp bồn tắm nhà thành bồn tắm nước nóng, tất cả đều cần dùng tới lửa.
Sẽ thuận tiện biết bao nếu như thuộc tính lửa là thứ mà cậu có… nhưng những điều bất khả là thứ cậu không nên cầu mong.
Ryo vẫn phải chung sống cùng với thuộc tính nước trong suốt phần đời này.
“Làm thế nào mới kiếm được lửa đây...?”
Ngọn lửa đầu tiên của nhân loại đến từ một cái cây bị tia sét thiêu cháy… hoặc là một món quà Prometheus ban cho… cả hai đều quá thiếu khả dĩ ở tại thời điểm này.
"Có viên đá lửa thôi là dễ như không rồi."
Nhìn lướt qua cũng thấy, bên trong nhà không hề có đá lửa.
Lấy lưỡi dao ghè đá lửa vài cái, tia lửa sẽ tự khắc được sinh ra.
Sau này, nhất định cậu sẽ tìm thấy nó, ở vách đá hay bờ sông nào gần đây… nhưng phải đợi đến khi cậu thân thuộc với cuộc sống này đã.
Việc quái vật không thể xâm nhập vào phạm vi 100 mét quanh đây cho thấy, quái vật có tồn tại bên ngoài.
Cậu thấy mình nên chuẩn bị đôi điều trước khi đặt chân khỏi rào chắn (biệt danh).
Trước đấy thì, cậu phải thành thạo phép thuật nước, đồng thời tìm được cách tấn công bằng phép thuật ấy luôn...
Hiện giờ, cậu cần phải tìm ra một phương pháp nhóm lửa, bằng tất cả mọi giá.
Nếu không có đá lửa, ma sát sẽ là thứ dùng để tạo nhiệt năng, bằng cách chà một que gỗ cứng với một que gỗ mềm.
“Nghĩ thôi đã muốn nản rồi chứ…”
Tạo ra đủ lượng nước để chứa vào bồn xong, Ryo đi ra ngoài.
Cậu nhặt nhạnh củi khô, vừa đi vừa cẩn thận kẻo đứng ngoài rào chắn.
Dọc đường, cậu sẵn tiện nhặt cả bùi nhùi luôn.
Bùi nhùi dùng để chỉ những nguyên liệu dễ cháy dùng cho việc nhóm lửa. Như cỏ héo hoặc mấy món tương đương.
Nếu cậu nghiền nát chúng, thì khi dùng sẽ không gặp phải trở ngại gì… chắc thế.
Trong đống này, có vẻ cậu đã khá may mắn, khi thu được ít vỏ cây cọ đen, thuộc loại cây cùng họ với cọ dừa, nhưng có chút khác biệt với loại cọ cậu nhớ.
“Phải rồi, mình từng thấy trong một đoạn video.”
Kiến thức sinh tồn của Ryo đạt đến chừng mực đấy.
Trong ngôi nhà Michael chuẩn bị cho, có một cái lưỡi liềm.
Dẫu đã cân nhắc đến khối lượng củi cần dùng tại đây, cậu vẫn kiếm được một lượng hợp lý.
Loại gỗ cậu định dùng để tạo nhiệt ma sát là cành cây họ thông, cùng với cành của những cây họ sồi.
"Triển thôi!”
Cậu thậm chí còn không hề thấy khói.
Ryo đành phải dồn lực thêm.
Một tiếng… hai tiếng… rồi cậu chọn bỏ cuộc.
“Đi ngó kho thực phẩm xem có gì thì hơn.”
Kiểm soát được khẩu phần là vô cùng cần thiết.
Từ bỏ việc nhóm lửa, Ryo qua kho chứa nằm bên ngoài căn nhà.
Kho chứa trông khá giống một túp lều đơn sơ.
Vừa mới mở cánh cửa, khí lạnh đã ùa tới từ phía bên trong kho.
“Dùng băng để làm tường? Phép thuật thuộc tính nước là đây sao? Có khác gì cái phòng lạnh đâu chứ.”
Michael chắc hẳn đã chuẩn bị căn buồng đây. Trong tương lai, Ryo cũng sẽ biết sử dụng loại phép này… chắc thế.
-----
Ngày thứ hai ở tại 『Phi』, Ryo tỉnh giấc dưới bình minh sáng ngời.
Làm thế nào để mồi lửa thành công, trong đầu cậu đã hiện hữu sẵn rồi.
Thế nhưng, muốn nhận thức được nó, cậu cần phải thành thạo phép thuật nước trước tiên.
Michael (biệt danh) có đề cập một lần, rằng quy luật vật lí, cùng cấu tạo phân tử của Phi với Trái đất về cơ bản là giống nhau.
Tất nhiên, ở 『Phi』 có phép thuật, trong khi Trái đất thì không có. Nhưng rất có khả năng, trong quá khứ, Trái đất đã từng sở hữu phép thuật.
Cấu tạo phân tử của nước là H2O. Tại 『Phi』 chắc hẳn cũng giống vậy.
Cậu mang một cái thùng từ trong phòng tắm ra.
“<Cấp nước>”
Khoảng mười phân chiều cao là lượng nước thu gom được trong thùng.
Sau đó, cậu phải đông đặc chỗ nước này, rồi biến chúng thành đá.
Cậu hình dung trong đầu cảnh bản thân nén chặt chỗ nước thành một khối nhỏ hơn.
"Băng hoá!”
Cơ mà, tiến trình lại chẳng đâu vào đâu.
“Hầy, khó thật đấy. Nhưng mình phải tạo bằng được băng… có thể đây sẽ là vũ khí mình. Mình muốn thử làm phép kiểu triệu hồi băng thương.”
Chắc chỉ nén nước thôi là chưa đủ. Khả năng phải đồng thời tưởng tượng việc loại bỏ nhiệt lượng trong nước nữa.
Những suy nghĩ như vậy cứ liên hồi chạy qua, suốt bao lần thất bại rồi thử lại.
Sau vô vàn thử thách, cuối cùng, một lớp băng mỏng cũng lềnh phềnh hiện lên.
Nhưng cậu không tài nào làm cho nó đông cứng hoàn toàn được.
Lần này, cậu thử tưởng tượng rõ ràng hơn, đến từng phân tử một.
Băng đá trữ nhiệt năng dựa theo hai cơ chế.
Thứ nhất là dao động phân tử.
Thứ hai là biến thiên về độ bền trong liên kết giữa các phân tử nước. Nói cách khác, chính là enthalpy.
Cậu liên kết các phân tử H2O.
Cậu kết nối nguyên tử O của phân tử H2O với nguyên tử H của phân tử H2O liền kề.
Từ sâu trong tâm trí, hình dung về liên kết hydrogen đã bắt đầu hình thành.
Đồng thời, các phân tử cũng ngừng dao động theo.
Trước hết, nhiệt độ chất bất kì đều sẽ tỉ lệ theo độ lớn của biên độ phân tử tạo nên vật chất đó.
Hay nói khác đi, ‘nhiệt độ’ có thể coi là đại lượng chỉ cường độ dao động phân tử.
Dao động từ phân tử càng lớn, thì nhiệt độ của chất sẽ càng cao, và ngược lại cũng vậy.
Trạng thái mà dao động của toàn bộ nguyên tử lẫn phân tử gần như đạt bằng không được gọi là độ không tuyệt đối, tương đương -273,15 độ C.
Vậy nên, về lý thuyết mà nói, không có nhiệt độ nào có thể xuống thấp hơn độ không tuyệt đối cả.
Trong đầu mình, cậu hình dung cảnh dao động phân tử về với con số không.
Và như thế, nước trong thùng đông đá ngay tức thì.
“Tuyệt vời, đã thành công! …Cơ mà, giờ không lấy băng ra được thì phải.”
Cậu cần phải thay đổi hình dạng tảng băng đi một chút.
Đặt hai tay lên phiến băng, cậu bắt đầu tưởng tượng. Dần dần, lớp băng cũng không dính vào vách trong thùng nữa.
Thế rồi, cậu đưa cục băng lên, rồi đưa mắt ngắm nghía.
Đường kính đạt hai lăm xăng ti, chiều dài khoảng 10cm.
Cầm lấy bằng hai tay, cậu tưởng tượng hình dáng nó thay đổi. Cậu bồi tụ phần giữa, và bào mỏng phần ngoại vi, tạo thành thấu kính lồi.
Ba mươi phút trôi qua, và cuối cùng thấu kính cũng đạt được hình dáng cậu mong đợi.
“Fufufu, đây chính là chiến thắng. Và công lớn thuộc về liên kết hydrogen!”
Đích xác là kẻ nào đang đối đầu Ryo… không một ai hay biết.
Liên kết hydrogen tạo thành liên kết giữa các phân tử nước, nhưng cũng là cầu nối bên trong chuỗi xoắn kép DNA chẳng hạn.
Từ trên ghế nhà trường, ai ai cũng đã biết rằng adenine và thymine, cùng guanine với cytosine được liên kết hydrogen ghép nối thành các cặp nucleotide.
Liên kết hydrogen quả đúng là tuyệt vời!
Giờ thì, đã đến lúc dùng thấu kính mới nãy hội tụ ánh mặt trời, rồi đốt cháy chỗ vỏ cây hôm qua.
Dùng băng để tạo lửa. Nghe có chút trái luân thường đạo lí.
Cậu lo rằng băng sẽ tan chảy, nhưng nếu cậu liên tục tiếp ma lực cho nó, xem chừng nó sẽ không tan ra.
Đây chắc hẳn chính là sự khác biệt giữa băng tự nhiên và băng từ phép thuật.
Ánh mặt trời chói loá. Và một thấu kính băng cũng không đến nỗi nào.
Kết hợp lại với nhau, đống vỏ cây bốc cháy sau chưa đầy hai phút.
Phương thức tạo thành lửa, Ryo cuối cùng cũng đã tìm được ra.
"Phép thuật quả đúng là tiện lợi."
Cậu đã dùng phép thuật để thu được ba yếu tố sống còn, lửa, nước và thức ăn. Về cách tạo ra lửa, à thì, phương pháp cậu có hơi thô sơ chút...
“Không biết thứ nước này từ đâu ra ấy nhỉ? Có khi nó đến từ hơi ẩm trong không khí…phải vậy chăng?”
Rừng Rondo có khí hậu ấm nóng, hay đúng hơn, với mức nhiệt độ này, gọi đây là rừng cận nhiệt đới xem chừng cũng chả sai. Độ ẩm cũng cao hơn hẳn bình thường.
Đương nhiên, độ ẩm cao sẽ đồng nghĩa với lượng nước dồi dào ngay từ trong không khí.
Nhờ đó mà, một kẻ mới tập tành sử dụng thuộc tính nước như Ryo mới nhanh chóng học được những thủ thuật bây giờ.
Cậu cho là như thế.
Trên Trái đất, ngay cả các sa mạc cũng đạt ngưỡng độ ẩm vài phần trăm.
Nói cách khác, ngay cả thứ không khí quắt queo nơi sa mạc cũng tồn tại hơi ẩm.
Trích xuất đuợc nhường ấy… phép thuật ắt phải rất tiện lợi.
Cơ mà… nếu không phải thì sao?
Nhỡ đâu thứ nước này không đến từ không khí, mà do cậu tạo thành từ hư vô?
Dĩ nhiên, chuyện đó là bất khả.
Chính xác mà nói, khi nhắc đến hư vô, thì cậu chỉ bao hàm trạng thái không chứa vật chất gì, nhưng vẫn có năng lượng phía bên trong.
Michael (biệt danh) có đề cập một lần, rằng quy luật vật lí, cùng cấu tạo phân tử của Phi với Trái đất về cơ bản là giống nhau.
Nếu vậy thì, Ryo cho rằng những đẳng thức vật lý ứng nghiệm trên Trái đất cũng sẽ ứng nghiệm ở tại 『Phi』.
Trong số này, không thể không kể đến đẳng thức nổi tiếng của Einstein, một đẳng thức mà người phàm trên Trái đất cũng còn biết.
E = mc2
Với E: Năng lượng; m: khối lượng, c: tốc độ ánh sáng.
"Năng lượng bằng tích của khối lượng với bình phương của tốc độ ánh sáng."
Nói một cách đơn giản, tạo ra năng lượng từ vật chất là hoàn toàn khả thi.
Một ví dụ điển hình là năng lượng hạt nhân và bom nguyên tử.
Có điều, mối quan tâm tại đây lại là dấu đẳng thức.
Như đã học ở môn Toán phổ thông, nếu như dấu đẳng thức nằm giữa vế trái và vế phải thì hai vế tương đương nhau. Chúng có cùng giá trị.
Nói cách khác, nếu có thể trích xuất năng lượng từ vật chất, thì vật chất cũng có thể được tạo nên từ năng lượng.
Tất nhiên, kể cả khi Trái đất đã bước sang thế kỷ thứ 21, thì công nghệ sản xuất vật chất từ năng lượng vẫn chưa được tìm ra.
Đến thời điểm hiện tại, thành quả từ quá trình nghiên cứu mới chỉ đạt mốc hạ nguyên tử, ví dụ như electron.
Vốn dĩ, chỉ một gam vật chất thôi cũng đã đủ để tạo nên lượng năng lượng khổng lồ rồi.
Nói cách khác, dẫu có thể kiểm soát lượng năng lượng khổng lồ đi chăng nữa, lượng vật chất thu được cũng chỉ chạm đến ngưỡng một gam.
Khổng lồ đến cỡ nào?
Xét về mặt năng lượng, quả bom nguyên tử từng rơi xuống Hiroshima thực tế chỉ nặng khoảng 0,7 gam.
Nói cách khác, ngay cả khi toàn bộ năng lượng đó được chuyển thành khối lượng… thì cũng chỉ thu về 0,7 gam vật chất mà thôi.
Nhưng trên hành tinh này, còn có một thực thể với tên gọi phép thuật.
Có lẽ trong sâu thẳm của phép thuật nơi đây, kỹ thuật tạo vật chất từ năng lượng đang nằm yên chờ người tới khám phá.
Không chỉ ‘tạo ra gì đấy từ hư không’, đó sẽ là đòn bẩy cho công cuộc chế tạo vật chất từ năng lượng thuần túy, thậm chí giải mã cả nguồn cơn của toàn thể vũ trụ.
Chân trời mới đang dần được hiện ra!