2: Đây không có thích mấy trò lén la lén lút đâu, biết chứ?
Độ dài 8,650 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-09-18 14:45:20
“Chào mừng, Lina Inverse. Xin được thứ lỗi vì đã để cô phải chờ đợi.” Những lời của nhiếp chính khiến tôi và Gourry choàng tỉnh lại. Anh ta đứng dậy và mời chúng tôi dùng bữa. “Ngồi xuống đi. Cứ tự nhiên như ở nhà.”
“Ồ… được. C-Cảm ơn vì đã mời chúng tôi đến đây,” tôi đáp lại hơi cứng nhắc và bước vào trong phòng.
“Vinh hạnh đó thuộc về tôi. Tôi rất vui khi cuối cùng cũng được gặp mặt Lina Inverse nổi tiếng.”
“Nổi tiếng hử?” tôi lầm bầm và ngồi xuống ghế. Hy vọng rằng những gì anh ta nghe được về tôi không phải đến từ những tin đồn thất thiệt.
Sau khi chúng tôi ngồi, vị nhiếp chính cũng ngồi lại xuống. “Hãy bắt đầu giới thiệu trước,” anh ta mở lời. “Tôi là Lavas Nexalia Langmeier, nhiếp chính đương nhiệm của thành Welgis. Tôi hiện đang nắm giữ việc điều hành thay cha mình, lãnh chúa Klein, người đang nằm dưỡng bệnh một thời gian.”
Gourry vẫn hướng sự chú ý của mình vào Mileena và Luke đang đứng sau ngài Lavas. Luke, có lẽ cũng tò mò, nhìn chằm chằm về phía bọn tôi, trong khi Mileena thì vẫn vô cảm như lần đầu gặp mặt.
Không biết có nhận ra ánh mắt của chúng tôi hay không, ngài Lavas nói tiếp. “Nhìn có thể không giống nhưng thực ra tôi khá là đam mê với ma pháp thuật… Cụ thể hơn là những câu chuyện liên quan đến chúng.” Một người phục vụ bước ra, đặt bát súp đặc xuống trước mặt chúng tôi rồi rời đi. “Dĩ nhiên, ngoài kia có rất nhiều câu chuyện, nhưng gần đây tôi cảm thấy rất hứng thú với những câu chuyện về Lina Inverse.”
“Nhưng không phải hầu hết những câu chuyện đó đều rất tệ sao?” Gourry cắt ngang.
Nè! Tại sao ông lại chỉ để ý mỗi đoạn đó thôi hả?! Nếu chúng tôi không ở một chỗ trang trọng như nơi đây thì tôi đã đánh cậu ta một cái rồi.
Vị nhiếp chính hơi nhăn mặt trước những lời của Gourry. “Đúng là một vài trong số đó cảm giác thật… khó nghe. Nhưng một người càng thành công thì danh tiếng của người đó sẽ càng lớn—và cũng sẽ có càng nhiều những tin đồn sai trái được lan truyền để bôi nhọ danh tiếng của người đó. Cá nhân tôi cho rằng những tin đồn tiêu cực chỉ mang theo một nửa của sự thật,” anh ta nói.
Rồi sau đó anh ta nhìn tôi và nói tiếp, “Mong rằng cô sẽ không cảm thấy bị xúc phạm khi tôi nói rằng mình đã thu thập khá nhiều những tin đồn về cô. Tôi nghe nói rằng cô đã nhúng sâu vào trong cuộc tranh giành quyền lực của cả hiệp hội pháp sư thành phố Atlas và hoàng tộc Saillune. Ngoài ra còn có sự sụp đổ của một giáo hội tà ác ở Kalmaart cũng như việc đánh bại tên sát thủ mạnh mẽ Zuma. Thậm chí cũng có tin đồn rằng cô có liên quan trong sự tàn phá của thủ đô vương quốc Dils và thành phố Sairaag. Một người có liên quan đến toàn bộ mọi sự việc kể trên chỉ có thể là một pháp sư vô song.”
Ô hô… Tôi thầm tán dương trong đầu. Xem ra ai đó đã làm bài tập của mình rồi!
“Nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Vậy nên trong khi dùng bữa, tôi hy vọng rằng cô sẽ kể cho tôi nghe về một số thành tựu của mình. Dường như tôi đã hơi dài dòng rồi. Mời thưởng thức súp trước khi nguội,” ngài Lavas nói và nhấc chiếc thìa của mình lên.
Sau bữa tối, Gourry và tôi rời khỏi lâu đài. Chúng tôi hiện đang trên đường quay về quán trọ.
“Chà, bữa ăn ngon thật đấy,” cậu ta nói đầy hài lòng trong khi chúng tôi bước đi trên con đường tối.
“Không ngờ ông có thể ăn vô tội vạ như vậy được đấy.”
“Chà, tại đồ ăn ngon quá mà… Giới quý tộc quả là khác biệt nhỉ? Nhưng lúc đó trông em không có vẻ đói cho lắm. Vì sao vậy? Có phải em đã lén ăn ba hoặc bốn bữa trước đó do không thể chờ đợi được đến bữa tối đúng không?”
“Hahh…” tôi buông một tiếng thở dài mệt mỏi. “Nghe này, vấn đề không phải no hay đói đâu. Ông hoàn toàn quên rằng nhiếp chính Lavas có thể đang nhắm tới chúng ta rồi à?”
“Đương nhiên là không. Khá bất ngờ rằng anh ta không hề hành động nhỉ?”
Ughhh…
“Chà, ý tôi muốn nói ở đây là tôi đã lo rằng đồ ăn có thể bị bỏ độc.”
“Hả?!” Gourry đứng sững lại như thể chỉ vừa mới nhận ra điều đó. “D-Đồ ăn… bị bỏ độc?!”
“Có thể, dù tôi nghĩ là không bởi ông trông không có vẻ xi nhê gì sau khi hốc hết toàn bộ chỗ đồ ăn như vậy.”
“Em dựa vào điều đó ư?! Lẽ ra em phải nói gì đó trước khi chúng ta bắt đầu ăn chứ!”
“Làm như tôi nói được ấy! Chúng ta vẫn chưa chắc liệu nhiếp chính Lavas có phải người xấu hay không, và ông muốn tôi vui vẻ ngồi xuống bàn ăn của anh ta mà bảo, ‘Cẩn thận đấy, đồ ăn có thể bị bỏ độc,’ à?!”
Mấy người hỏi vì sao tôi không cảnh báo Gourry trước khi vào trong lâu đài hả? Nếu phải nói thật thì… lúc đó tôi quên béng mất. Nhưng, suỵt! Đừng có nói lại cho cậu ta nhé!
“Nếu ăn cẩn thận thì ít nhất tôi vẫn có thể nhận biết được đồ ăn có độc hay không. Nhưng nếu ăn ngấu nghiến như ông thì chịu.”
“Hở… Vậy đó là lí do em ăn chậm như thế à?”
“Đúng vậy.”
“Em học cách nhận biết vị độc thế nào vậy?”
“Ể, chẳng có gì to tát đâu. Đó là một kỹ năng mà hồi đó bà chị đã ép tôi phải học thôi.”
Nghe xong, Gourry im lặng một lúc. “Anh thắc mắc điều này khá lâu rồi,” cậu ta cuối cùng cất tiếng, “chị em là kiểu người như thế nào vậy?”
“Đừng hỏi. Xin ông đấy. Cứ để chuyện đó yên đi.”
“D-Được rồi… Anh sẽ không hỏi thêm.” Gourry hẳn đã nhận thấy nỗi sợ sâu thẳm trong mắt tôi, bởi cậu ấy run bật lên rồi im lặng một lần nữa.
“Bỏ chuyện đó qua một bên, tôi vẫn thắc mắc rằng mục đích cho lời mời dự ăn tối là gì.” Tôi quay trở lại chủ đề chính để xua tan bầu không khí ảm đạm.
“Anh chịu. Chúng ta đã đặt ra khá nhiều phỏng đoán trên đường tới lâu đài, nhưng tất cả những gì anh ta muốn là nghe chuyện của em.”
“Ừm. Có thể những câu chuyện về tôi từ hai vệ sĩ, Luke và Mileena, đã thôi thúc sự tò mò của anh ta… Dù rằng khoảng thời gian có hơi quá trùng hợp cho việc đó nhỉ?”
“Phải. Mà nói mới nhớ, Lina, họ đang làm gì ở đó vậy? Nếu nhiếp chính làm việc với đám đồ đen thì anh ta sẽ không thuê hai người họ, đúng chứ?”
“Hừm…” Tôi nhăn mày trầm ngâm. Cậu ấy nói không sai. Hồi ở Bezeld, chúng tôi đã hợp lực với Luke và Mileena để chiến đấu chống lại đám đồ đen nhằm tranh giành một thanh kiếm. Thanh kiếm được nhắc tới kia đã không còn nữa, nhưng ngay cả vậy, tôi không nghĩ rằng đám đồ đen sẽ trở mặt và thuê kẻ thù cũ về làm vệ sĩ một cách nhanh chóng đến vậy. “Dù gì đi nữa, ưu tiên lúc này của chúng ta là phải xử lý với kẻ mà ông biết là ai rồi đấy.”
“Cũng phải.”
Gourry và tôi nhìn nhau và tiếp tục bước đi. Từ lúc rời khỏi lâu đài, chúng tôi có thể cảm nhận được ai đó đang bám theo sau. Nếu là bạn, kẻ đó hẳn đã lên tiếng, nhưng việc hắn không hề làm vậy nghĩa là… rắc rối.
“Chúng ta nên hành động trước không?” Gourry hỏi.
“Hỏi hay đấy. Tôi chỉ biết là chúng ta không nên dẫn kẻ đó về nơi ở của mình,” tôi trả lời và dừng lại.
Xung quanh nơi đây không có nhà dân hay quán rượu. Màn đêm mới chỉ buông xuống chưa được lâu nhưng trên những con phố bị phủ kín bởi bóng tối và bầu không gian tĩnh mịch. Có lẽ nhận ra rằng chúng tôi đã dừng lại, sự hiện diện sau lưng chúng tôi do dự trong thoáng chốc trước khi đưa ra nước đi tiếp theo—xông thẳng vào chúng tôi!
Ánh sáng bùng nổ giữa đêm đen, cùng theo đó là một luồng sát ý ngùn ngụt. Ánh sáng ấy biến thành hình một mũi thương, nhưng với khoảng cách này thì chúng tôi hoàn toàn có thể tránh được. Gourry và tôi nhảy về hai hướng khác nhau để né nó. Nhưng ngay lúc ấy—
“Hả?!”
Cảm nhận được một mối nguy mới, tôi đặt tay lên thanh kiếm của mình theo phản xạ. Một bóng đen lao ra từ trong bóng tối ngay trước mắt tôi! Này!
Kịch! Tôi dùng chuôi thanh kiếm đang rút dở của mình để kịp thời đỡ một đường chém ngang nhắm vào mình.
Phù, suýt soát thật đấy! Nếu tôi chậm hơn chỉ một giây, lưỡi kiếm của kẻ địch có thể đã chém sâu vào người tôi rồi—hoặc ít nhất thì chặt đứt vài ngón tay đang nắm lấy chuôi kiếm của tôi. Tuy nhiên, đòn tấn công vừa rồi quá nhanh để có thể là cùng một kẻ đã thi triển ma pháp. Có tới hai kẻ địch ư?!
Keng! Gã đồ đen dùng thanh kiếm mang màu đen tuyền của mình để chặn nhát chém của Gourry. Rồi hắn giữ nguyên tư thế đỡ và phát động ma pháp vào Gourry để phản công! Hắn đã xướng chú từ lúc nào vậy?!
Ở tầm gần thì đó lẽ ra phải là một đòn tất trúng, nhưng Gourry đã vặn người tránh được và tận dụng quán tính vung thêm một đường kiếm nữa. Lần này, gã đồ đen bật lùi về sau để tránh thay vì đỡ. Hắn giữ khoảng cách với Gourry rồi bất ngờ quay lưng bỏ chạy.
“Hắn đang chạy trốn ư?!” Gourry kêu lên.
“Không!” tôi đáp lại và đuổi theo. “Hắn muốn chúng ta đuổi theo! Hắn đang dụ chúng ta đi tới một chỗ nào đó!”
“Và chúng ta cứ làm theo ý hắn à?!” cậu ấy phàn nàn và chạy theo sau tôi.
“Dĩ nhiên! Đó là một cái bẫy hiển nhiên, vậy nên chúng ta sẽ để sập bẫy, phá bẫy và tìm nước đi tiếp theo!”
“Hiểu rồi!”
Gourry và tôi băng qua con phố đêm truy đuổi kẻ trốn chạy. Tôi đoán rằng bọn chúng có hai tên, nhưng hiện không hề thấy bất cứ dấu hiệu của kẻ thứ hai. Có lẽ tâm trí đang chơi đùa với tôi… hoặc đó là một phần của cái bẫy. Dù gì đi nữa, cứ đuổi theo tên này thì sớm muộn tôi cũng sẽ có được câu trả lời thôi.
Chúng tôi chạy băng băng, rẽ qua từng ngã rẽ. Sau khi cuộc truy đuổi kéo dài một lúc lâu, gã đồ đen lao qua một cánh cổng.
“Này, đây là…”
Gourry và tôi dừng lại trong thoáng chốc, bởi lúc này chúng tôi đang ở bên ngoài một trong những tòa nhà bí ẩn bị giới nghiêm mà chúng tôi đã thăm dò trước đó. Trông nơi này giống như một thư viện hoặc bảo tàng, nhưng trong lần trước chúng tôi thấy nơi này bị vây kín bởi những bức tường và lính gác… Thế nhưng lúc này nơi đây không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của người canh gác, và cổng vào cũng mở toang.
“Nè… Lina!” Gourry lên tiếng.
Theo lời Gourry, tôi nhìn về phía tòa nhà. Gã đồ đen chúng tôi đuổi theo nãy giờ đang đứng ở cửa trước nhìn chúng tôi.
“Hiểu rồi. Lại cái trò ‘giỏi thì vào đây mà bắt ta’…” tôi lầm bầm.
“Có phải… chúng ta sẽ vào và bắt hắn?”
“Chắc chắn rồi!” tôi nháy mắt đáp lại.
Rồi chúng tôi lại truy đuổi thêm một lần nữa. Khi gã đồ đen đã chắc rằng chúng tôi đang đuổi theo, hắn biến mất vào sau cánh cửa.
“Hắn ta thực sự chú tâm vào việc để chúng ta theo kịp!” Gourry lên tiếng.
“Một dấu hiệu cho thấy hắn tự tin vào năng lực của mình. Hoặc vào cái bẫy mà hắn đã đặt ra. Hoặc… cả hai.”
Chúng tôi ngay sau đó cũng đến được chỗ cửa vào. Một tia sáng mờ nhạt le lói qua khe cửa, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có người bên trong. Đương nhiên, chúng tôi biết chắc rằng đang bên trong có người. Bọn chúng chắc hẳn chỉ đang che giấu sự hiện diện của mình thôi.
Tôi chuẩn bị một ma pháp và dùng mắt ra hiệu cho Gourry. Và rồi—Rầm!—cậu ấy đạp cửa lao vào với thanh kiếm trong tay! Nhưng…
“Bên trong không có ai,” cậu ấy nhìn xung quanh rồi khẽ nói.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi cũng nhìn vào bên trong. Trước mặt chúng tôi là một sảnh chờ lớn hình tròn. Tại đầu bên kia là một dãy hành lang, hai bên là cầu thang dẫn lên tầng hai. Những giá nến xếp dài bên tường phát ra ánh sáng ma pháp mờ nhạt. Bên trong dường như không hề có một ai. Ngoại trừ…
Ở hai bên của hành lang phía trước là hai bức tượng griffon, bức tượng bên phải đã bị dịch đi một chút khỏi vị trí ban đầu. Bên dưới nó là một cái lỗ dưới sàn dẫn xuống tầng hầm.
“Phải nói rằng đó là một cái bẫy quá lộ liễu,” Gourry đưa ra quan sát của mình.
“Có lẽ chúng ta nên lọt bẫy nhỉ?” tôi đáp lại. “Bọn chúng đã phải bỏ nhiều công đến vậy rồi mà.”
Chúng tôi xốc lại tinh thần, đi qua căn phòng và men theo cầu thang dẫn xuống hành lang bên dưới. Trần hành lang dường như đang được yểm ma pháp để phát ra một ánh sáng lạnh lẽo, vô vị xuống dãy hành lang tầm thường, trống không.
Sau khi đi một lúc lâu, chúng tôi thấy một cánh cửa như đang gào lên, “Xin chào! Ta là một cái bẫy đây!” Dù vậy, đến nước này rồi thì chúng tôi không thể nào quay đầu lại được nữa.
Chúng tôi đi về phía cánh cửa, nắm lấy tay nắm, và… Cách. Một luồng không khí lạnh lẽo thổi vào chúng tôi từ trong căn phòng phía trước. Ở phía bên kia cánh cửa là… bóng tối. Ánh sáng từ ngoài hành lang chỉ có thể giúp chúng tôi nhìn được hình dáng của những thứ xếp hàng ở hai bên tường.
“Lighting!” tôi phát động ma pháp để soi sáng bên trong. Và rồi… “Cái quái gì thế này?” tôi vô thức thốt lên.
Hai bên phòng là những bể chứa pha lê cao đến tận trần phòng. Bên trong chúng là những sinh vật sống lơ lửng đang ngủ yên… Những sinh vật kỳ lạ không thể nào gọi là con người hay quái vật.
“Này, Lina, nơi này là gì vậy?”
“Một xưởng chế tạo chimera… và là một xưởng lớn nữa.”
Những hàng bể thí nghiệm kéo dài tới ngoài tầm sáng ma pháp của tôi. Hẳn phải có tới hơn một trăm bể chứa.
“Có khi nào tên đồ đen ở sâu hơn bên trong không?” Gourry lưỡng lự hỏi.
“Cái đó thì khỏi nói rồi.”
Những bể chứa pha lê được đặt sát vào tường. Không thể nào có ai đó lẩn trốn đằng sau chúng được. Gã kia hẳn định dẫn chúng tôi vào sâu hơn bên trong rồi thả lũ chimera ra để bao vây lấy chúng tôi. Nhưng nếu ý đồ của hắn là vậy, tôi cũng có một kế hoạch cho riêng mình.
Tôi bắt đầu bước đi trên hành lang hẹp giữa những bể kính và chuẩn bị một ma pháp. Và không lâu sau đó…
“Chúng ta lại gặp nhau,” một giọng nói cất lên cùng lúc tôi cảm nhận được một sự hiện diện xuất hiện sau lưng mình.
Tôi quay lại và thấy một người đang đứng trước cánh cửa mà chúng tôi đã tiến vào. Chẳng cần phải nói, đó là một gã đồ đen. Dĩ nhiên, do trang phục tên nào cũng như nhau nên tôi không thể nào biết được đó có phải cùng tên đồ tên đồ đen mà chúng tôi đã truy đuổi không.
“Nhớ giọng tao chứ? Là tao đây… Zain.”
“Zain?!” tôi hủy bỏ ma pháp của mình và kêu lên.
“Ai vậy?” Gourry hỏi.
“Từ cái vụ ở Bezeld ấy! Ông nhớ không, tên đồ đen đột ngột biến mất vào phút cuối ấy?!” tôi la lên. Hắn ta không phải một kiếm sĩ tệ, nhưng chúng tôi vẫn có thể đánh bại được hắn miễn là không hạ thấp cảnh giác.
“Tao nghe nói ngày hôm qua bọn mày đã đột nhập vào một cơ sở khác của bọn tao,” hắn nói. “Tao đã khá là bất ngờ khi đồng đội của tao nhắc tới tên mày đấy.”
“Vậy thành phố này là sào huyệt của các ngươi nhỉ?”
“Tao không nói được.”
“Ầu, thật à? Dạo trước lúc nào ngươi cũng cắn câu cơ mà. Bọn trẻ lớn nhanh thật đấy!”
“Muốn nói gì thì nói,” Zain thờ ơ đáp lại.
Hử, hắn ta cũng từng rất dễ bị chi phối nữa… Chắc chắn bây giờ có gì đó khác biệt về hắn.
“Dù có là gì đi nữa, bọn mày cần phải chết,” hắn rít lên, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Tôi nhanh chóng xướng một ma pháp, ngay lúc ấy…
Rắc, rắc, rắc! Những bể chứa pha lê ở hai bên của chúng tôi và Zain bắt đầu nứt vỡ. Ào! Thứ “nước sự sống”—một loại dung dịch được sử dụng trong việc chế tạo chimera—trào ra, che khuất Zain khỏi tầm nhìn trong thoáng chốc.
Ngay sau đó… một sự hiện diện thù địch xuất hiện từ phía sau chúng tôi.
“Cái gì?!”
Gourry quay người lại. Ánh kiếm lóe lên. Keng! Cậu ấy kịp thời đỡ được thanh kiếm của gã đồ đen.
Biết ngay mà! Có tới hai tên! Vậy có nghĩa công việc của tôi sẽ là đánh bại Zain, kẻ đang ở trước mặt tôi. Nhưng đúng lúc tôi vừa định thực hiện kế hoạch của mình…
“Vẫn như mọi khi, không tệ chút nào,” kẻ phía sau chúng tôi thì thầm—trong giọng của Zain!
Cái gì?! Tôi nhìn lại vào cửa và thấy rằng bóng người từng đứng ở đó đã biến mất. Không thể nào! Ngay cả khi hắn có một lối đi bí mật hay gì đó, hắn ta không thể nào tiến ra đằng sau chúng tôi nhanh đến vậy được!
Tuy nhiên, chúng tôi không có nhiều thời gian để nghĩ về việc đó. Lũ chimera đã bắt đầu ào ra hành lang từ trong những bồn chứa bị vỡ.
Tôi phát động ma pháp mình đã chuẩn bị vào con chimera gần nhất: “Freeze Bullid!”
Giống như cái tên, Freeze Bullid phóng ra một viên đạn lạnh lẽo có thể đóng băng đối thủ ngay tức khắc. Hành lang này khá hẹp, vậy nên nếu tôi đông đá kẻ ở hàng đầu, việc đó sẽ giúp cầm chân những con khác ở phía sau. Nhưng…
Crash! Ma pháp của tôi đánh trúng con chimera dẫn đầu, nhưng thay vì bị đóng băng… nó hoàn toàn không hề hấn gì.
Không có tác dụng ư?! Có phải trong con chimera này sở hữu một phần của ma tộc?!
Tôi không có đủ thời gian để thi triển thêm một ma pháp khác khi giờ lũ quái vật đang nhào vào mình. Thay vào đó, tôi rút kiếm ra và chuẩn bị đón đầu chúng. Xét về mặt kỹ năng thì kiếm thuật của tôi cũng không tệ đâu, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mình bị thiếu về khoản sức mạnh. Nếu con chimera kia là hợp thể giữa con người và ma tộc, tôi sẽ khó có thể tiêu diệt nó chỉ với một đòn. Trong trường hợp đó…
Con chimera gầm lên, vung tay lên cao và…
Vút! Ngay lúc đó, tôi lao mình tiếp cận, cúi người xuống thấp để mình trông như vừa biến mất trong mắt của con chimera. Sau đó, tôi đứng thẳng dậy và đâm kiếm lên!
Krrkkh! Mũi kiếm của tôi đâm xuyên qua hàm của con chimera từ bên dưới! Nó cất lên một tiếng ngầm bị nghẹt lại bởi máu, tấn công loạn lên trong lúc giãy dụa đau đớn.
Tôi nhanh chóng thả thanh kiếm của mình ra, lùi lại và phát động ma pháp mà mình đã chuẩn bị. “Blast Ash!”
Phừng! Con chimera đang quằn quại và con sau nó lĩnh trực diện ma pháp của tôi và biến thành tro bụi. Coi nào, hắc ma pháp tôi vừa thi triển sẽ nghiền nát mọi thứ sở hữu sự sống hay lý trí—nghĩa là thanh kiếm của tôi cùng với bức tường đều hoàn toàn không sao cả. Tôi nhặt lại vũ khí của mình và thủ thế để chuẩn bị đón đầu đợt chimera tiếp theo.
Vẫn còn khoảng chục con đang lấp kín hành lang. Tôi có thể dùng cách vừa rồi để đánh bại thêm vài con nữa, nhưng đó sẽ là một nước đi chậm chạp và nguy hiểm. Giá như tôi còn có thể dùng được Gaav Flare, một ma pháp có thể gây ảnh hưởng lên ma tộc và sở hữu khả năng xuyên qua nhiều mục tiêu… Tiếc là tình thế đã không cho phép tôi dùng ma pháp đó được nữa.
Nếu Gourry có khoảng nghỉ, tôi có thể nhờ cậu ấy lên trước còn mình lùi về quan sát phía sau. Nhưng, dù tôi không có thời gian để ngoái lại nhìn, tôi vẫn có thể nghe được âm thanh giao kiếm từ đằng sau. Điều đó nghĩa là hai người kia đều đang bận giao chiến, vậy nên tôi sẽ phải tự mình lo liệu đám chimera bằng cách nào đó! Nếu tôi có thể dùng con ở hàng đầu để cản trở lũ phía sau…
Phải rồi! Tôi bắt đầu xướng chú. Tôi giơ kiếm lên nhằm khiến lũ chimera phải cảnh giác mà đứng yên đó, và rồi…
Vút! Con quái thú dẫn đầu cuối cùng quyết định lao lên tấn công.
Nhưng cùng lúc đó thì tôi đã hoàn thiện ma pháp của mình rồi! “Dynast Breath!”
Shing! Lần này, con chimera tiên phong hoàn toàn bị đóng băng.
Ma pháp này tạo ra một khối băng ma pháp có thể đóng băng cả ma tộc, nghĩa là nó có thể xuyên thủng bất kì năng lực kháng ma pháp nào bọn chimera có thể sở hữu. Thường thì ma pháp đó sẽ đóng băng mục tiêu rồi khiến kẻ đó vỡ tan thành từng mảnh… Nhưng tôi đã chỉnh sửa câu chú lại một chút sao cho chỉ có đóng băng thôi chứ không làm vỡ. Nếu thực sự hiểu câu chú của một ma pháp, chỉnh sửa chức năng như thế khá là dễ dàng.
Được rồi! Lũ chimera khác sẽ không thể nào vượt qua con bị đóng băng được, nghĩa là mình bây giờ có thể giúp Gourry!
Tôi quay lại và chuẩn bị một ma pháp.
Keng! Keng! Keng! Cuộc chiến của họ vẫn chưa phân thắng thua. Gourry cũng không hề nhẹ tay với gã ta chút nào. Đường kiếm của Zain dường như đã trở nên nhanh và mạnh hơn so với lần chạm mặt trước đó.
Cái quái gì vậy? Sao hắn có thể trở nên mạnh hơn nhanh tới vậy được chứ? Tuy nhiên, đối đầu với cả tôi và Gourry cùng lúc sẽ đặt dấu chấm hết cho hắn!
Tôi tiến tới sau lưng Gourry và phát động ma pháp: “Flare Arrow!”
Một chục mũi tên lửa xuất hiện trong không khí—ngay giữa Gourry và Zain!
“Cái gì?!” Zain la lên bất ngờ khi cơn mưa lửa trút xuống hắn.
Phừng, phừng, phừng!
Flare Arrow thông thường sẽ tạo ra những mũi tên lửa trước mặt người thi triển, nhưng tôi cũng đã thay đổi câu chú một chút. Xong! Giờ xử gọn lũ chimera và… Tôi quay lưng lại và chỉ thấy…
“Bwuh?!” Gourry bất ngờ kêu lên. Kế đó là âm thanh va chạm của kiếm. Kẻ tấn công cậu ấy không ai khác ngoài…
“Xin lỗi nhé nhóc con, đòn đó không còn tác dụng với tao đâu!”
“Zain?!”
Trong một khoảnh khắc, tôi không thể nào tin vào mắt và tai mình. Bộ đồ đen của hắn ta phủ kín những vết cháy, nhưng kẻ ở bên trong không hề có chút dấu hiệu nào của việc nhận thương tổn. Có phải hắn đã đoán trước đòn tấn công của tôi và phát động một ma pháp kháng lửa?! Hay là…
“Chết tiệt!” Zain bất chợt hoảng hốt kêu lên trước khi toi kịp kết thúc dòng suy nghĩ của mình.
Ngay cả khi đang giao kiếm với Gourry, mắt hắn tập trung vào tôi… Không, đằng sau tôi! Tôi quay lại trong khi vẫn đề phòng Zain và thấy con chimera tiên phong vẫn bị đóng băng ở đó. Tôi không thấy có gì bất thường, nhưng…
Ồ, phải rồi! Tôi không thấy lũ chimera lấp kín hành lang phía sau con bị đóng băng ở đâu cả, nghĩa là… Chờ đã, có phải bọn chúng vừa mới rời khỏi đây không?! Tên đồ đen này không thể kiểm soát được chúng à?!
Nhận ra rằng âm thanh của trận chiến đã lắng xuống, tôi liếc về phía hai người họ và thấy Zain bật lùi về sau. Hắn ta giữ một khoảng cách rộng với Gourry rồi quay đi và lao vào trong bóng tối.
“Lại dụ chúng ta tiếp à?” Gourry thì thầm.
“Không phải đâu!” tôi kêu lên đáp lại. “Tôi nghĩ lũ chimera đã bị xổng ra ngoài và cả thành phố sắp bị rơi vào hỗn loạn!”
“Hả?!”
Tôi nhanh chóng phát động ma pháp. “Dynast Breath!”
Shing! Phiên bản gốc của ma pháp này đập tan con chimera đang bị đóng băng, và phía sau đó… đúng như những gì tôi lo sợ, chỉ là một dãy hành lang trống. Lũ chimera lúc nhúc ở đó đã hoàn toàn biến mất.
“Chúng ta phải làm gì đây, Lina?!”
“Còn gì nữa? Nếu lũ quái vật thực sự đã xổng lên trên, chúng ta không thể nào đứng đây được nữa! Chúng ta phải đi lên và kiểm tra những gì đang diễn ra!”
Tôi lao đi mà không chờ lời hồi đáp của Gourry, người im lặng đi theo sau. Chúng tôi chạy ngược hành lang, leo lên trên cầu thang và tới sảnh chờ thêm lần nữa.
“Đằng kia!” tôi phát hiện ra một con chimera ở phía trước và kêu lên. Nó phát hiện ra chúng tôi và gầm lên thị uy, nhưng trước khi tôi kịp xướng chú…
Vút! Gourry lao lên trước và chém hạ con quái thú.
Cứng cỏi lắm, Gourry! Giá mà đầu ông không cứng đến thế!
“Có phải đó là con chimera mà em nói tới không?”
“Ừm, nhưng không chỉ có một con đâu?”
“Có tất cả bao nhiêu con vậy?”
“Không biết nữa… Tôi nghĩ là vẫn còn tới hơn mười con.” Tôi không thấy những con khác ở xung quanh. Có thể đang có vài con lảng vảng bên trong tòa nhà này, nhưng nếu có bất kỳ con nào bị lạc ra ngoài thì đó mới là ưu tiên của chúng tôi. “Vậy cùng đi thôi nào!”
“Được!”
Gourry và tôi lao qua cửa trước, và…
“Geh!” tôi khẽ rên rỉ và dừng lại. Cuộc chiến đã lan ra đến những con phố bên ngoài bức tường.
“Tôi chẳng thể nào hiểu nổi,” tôi cằn nhằn với Gourry, người đang ngồi chờ ở bàn của chúng tôi, sau khi quay về quán trọ.
Đêm qua, chúng tôi đã đánh bại lũ chimera làm loạn trên phố, quay về quán trọ (trong khi hành xử như thể chưa có gì xảy ra) và chợp mắt một chút. Sau khi dùng bữa vào sáng nay, tôi cảm thấy tò mò về tình hình xung quanh nên đã đi ra phố để thám thính đôi chút.
“Em không hiểu gì cơ? Ý em là không ai nói về những gì xảy ra đêm qua à?”
“Chà, dĩ nhiên là người ta có bàn tán. Thậm chí còn có cả một thông báo chính thức. Thông báo ấy nói rằng sự vụ đêm qua là do một tên pháp sư giở trò, nhưng thủ phạm đã bị bắt giữ.”
“Vậy nghĩa là sao?” Gourry nhăn mặt hỏi.
“Nghĩa là lũ đồ đen đã che giấu sự thật.”
Bọn chúng có lẽ muốn giữ cho mọi thứ thật im hơi lặng tiếng tại thành phố căn cứ của mình. Thậm chí đêm qua bọn chúng dường như cũng đã phụ một tay dẹp loạn, bởi Gourry và tôi đã bắt gặp một vài con chimera đã chết trên đường. Ý tôi là, cũng không bất ngờ khi lũ đồ đen không muốn công khai thừa nhận nguyên nhân gây hỗn loạn, nhưng…
“Nhưng bọn chúng vẫn có thể dễ dàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chúng ta mà. Rốt cuộc, bọn chúng nắm trong tay hệ thống lãnh đạo và dòng chảy thông tin. Nhưng bọn chúng không hề làm vậy—đó là thứ mà tôi không hiểu.
“Hừm…” Gourry gãi đầu bối rối.
“Muốn đằng này giải thích cho không?” một giọng nói mới cất lên.
“Hử?” Tôi quay sang và thấy một khuôn mặt quen thuộc. “Luke?!”
Đúng, đó là Luke, một kiếm sĩ tóc đen với vẻ mặt thiếu thân thiện. Anh ta đã đi tới bàn của chúng tôi từ lúc nào đó, và lần này không có Mileena đi cùng.
“Này,” anh ta nói cộc lốc và ngồi xuống ghế. Ảnh gãi đầu đầy khó xử. “Tôi không có thích phải nhận việc làm người đưa tin phiền phức này đâu, nhưng không thể nào nói không với khách hàng được… Đó là lý do mà tôi ghét lũ chủ thuê.”
“Mới lại chỗ bọn này mà phàn nàn hơi nhiều rồi đấy. Mà thể loại lính đánh thuê nào lại ghét chủ thuê chứ?”
“Bảo ai là lính đánh thuê đấy hả?! Đây với Mileena là thợ săn kho báu!”
“Thật à?”
“Đúng!”
Đúng như tên gọi, thợ săn kho báu săn lùng những tàn tích để tìm kiếm báu vật bán lấy tiền. Hầu hết mọi người sẽ nói rằng việc đó chẳng khác những gì tôi và Gourry thường làm là bao… Nhưng có lẽ nếu chỉ là tên gọi thì muốn dùng gì thì chẳng được.
“Nghĩ lại thì,” tôi nói, “hai người có liên quan tới vụ việc ở Bezeld bởi cả hai đang theo dấu một thanh kiếm đúng không?”
“Đúng vậy! Bọn này săn tìm những báu vật trong truyện kể, vượt qua những thử thách và giành lấy chúng cho riêng mình! Một cuộc sống thám hiểm đích thực! Đây không có như lũ lính đánh thuê vẫy đuôi cho mấy tên nhà giàu nhàm chán.”
“Nhưng lúc này anh đang vẫy đuôi cho nhiếp chính Lavas thôi.”
“Waaaaah,” Luke bất chợt òa khóc trước lời bình của tôi. “N-Nghe này… Tôi không có làm việc cho gã đó chỉ vì mình muốn đâu! Chỉ là…”
“Chỉ là… vì anh rỗng túi?”
“Không phải! Chỉ là… Mileena nhận việc mà không thèm hỏi ý tôi!”
“Anh có thể từ chối cô ấy mà, biết chứ.”
“Cô bị ngốc hay gì à? Làm sao tôi có thể từ chối Mileena ngọt ngào của mình được chứ!”
“Vừa mạnh miệng nói về thám hiểm lắm nhưng xem chừng anh khá nhát gan khi chuyện có liên quan đến cổ…”
“Hừm. Tôi là nô lệ cho tình yêu của đời mình!”
Hoặc anh thực sự là một nô lệ đấy, khỏi bàn…
“Một nô lệ tình yêu? Thôi nào…” Gourry nhăn mặt nói. “Tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ đang kiểm soát cậu thôi. Thật đáng buồn khi thấy một người đàn ông sa đọa đến thế.”
“Làm như anh có quyền nói ấy,” Luke nói, lườm tôi rồi quay sang Gourry.
“Chờ đã, mọi chuyện không phải là như thế. Lina không hề kiểm soát tôi hay gì cả. Trông giống vậy là bởi tôi không thích tự mình suy nghĩ thôi.”
Xì… Ừ thì sống thế nào là quyền của người ta, nhưng việc này… Thảm hại quá đấy, cả hai người…
“Chà, bỏ chuyện đó qua một bên…” Nhận ra rằng dòng suy nghĩ này sẽ chỉ ngày càng thảm hơn, tôi liếc về phía Luke. “Quay lại chủ đề chính, anh đang làm gì ở đây vậy? Anh nói như thể mình có một vài thông tin quan trọng cần báo cho tụi này.”
“Ồ, phải.” Cậu ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn xung quanh rồi khẽ nói, “Hai người có biết lũ chimera gây rối trong thành phố cả tối qua không?”
“Bọn tôi có nghe tin đồn rồi.”
“Đừng có vờ như không biết. Nhiếp chính nghĩ rằng hai người có liên quan trong vụ này. Anh ta chính là người đã che đậy vụ việc đấy.”
“Ồ?” tôi nhỏ giọng hỏi.
“Ừm. Anh ta muốn sự trợ giúp của hai người.”
“Hừm.” Tôi ngẫm nghĩ một hồi. “Đây không phải là… một cuộc đấu tranh quyền lực trong gia tộc đấy chứ?”
“Heh. Đoán hay đấy,” Luke mỉm cười đáp lại.
Cũng không hẳn là quá khó để có thể đưa ra kết luận ấy. Nếu có hai phe đang xảy ra mâu thuẫn và một phe là nhiếp chính, đưa ra phán đoán rằng phe còn lại sở hữu một vị thế tương đương là hoàn toàn hợp lý. Một người có quan hệ huyết thống là lựa chọn có khả năng xảy ra cao nhất.
“Giờ nghe này,” Luke mở lời. “Ngài Lavas có một người anh trai tên Veisam. Gã đó là một kẻ khá tham lam, và gã ta không hề hài lòng với việc được giao cho cai quản một lãnh thổ nhỏ bé. Vậy nên gã bắt đầu bày mưu tính kế đủ thứ. Và giờ khi ông già của họ ngã bệnh, gã đó bỏ việc điều hành cho em trai trong khi bản thân thì lợi dụng tiền tài và quyền lực của cha mình.”
“Vậy là anh em à?”
“Ừ. Nhưng nếu những gì thằng anh đang làm lọt vào tai quốc vương, ông ấy chắc chắn sẽ tước cả danh hiệu lẫn tước hiệu của cả hai. Thậm chí họ có thể bị xử tử. Vậy nên Lavas đang cố gắng ngăn chặn anh mình im ắng hết sức có thể. Đó là lý do anh ta cần những người mạnh mẽ ở bên mình. Một gián điệp anh ta điều đi để theo dõi anh trai mình báo rằng hai người đang ở trong thành phố, vậy nên anh ta muốn thuê hai người về.”
“Ra vậy…” tôi nói. Câu chuyện vừa rồi đúng là nghe có vẻ hợp lý.
“Nhưng tất cả sẽ đổ sông đổ bể nếu hai người bị bắt vì vụ chimera, thế nên Lavas đã ngụy biện ra một câu chuyện để thông báo cho công chúng và gửi tôi tới đây để nói lại cho hai người. Giờ đây là câu hỏi: hai người có muốn giúp nhiếp chính không?”
“Hừm…” Tôi gãi đầu trầm ngâm. “Cho tôi hỏi một câu được không, Luke, anh đã bao giờ gặp mặt Veisam chưa?”
“Nah, chưa từng. Họ nói rằng gã đó không còn ở trong lâu đài nữa.”
“Hiểu rồi. Vậy tôi xin kiếu.”
“Được. Tôi sẽ nói lại cho họ.” Luke gật đầu và đứng dậy.
“K-Khoan đã! Anh không muốn biết vì sao tôi từ chối đề nghị à?” tôi hỏi. Dường như tôi vừa mất bình tĩnh.
“Tôi đã nói là mình ghét cái công việc đưa tin này rồi,” anh ta tỏ vẻ khó chịu và nói. “Cô có làm gì cũng không phải chuyện của tôi, vậy nên vì sao cô đưa ra quyết định ấy không quan trọng.”
“Mileena sẽ giận nếu anh không hỏi đấy.”
Những lời ấy khiến cho anh bạn thợ săn kho báu tự xưng giật thót. Ảnh ngồi lại xuống ghế, “C-Chà… có lẽ tôi cũng nên nghe những gì cô muốn nói.”
“Trời, cổ kiểm soát anh ghê tới mức nào vậy?”
“T-Thôi nào, mau nói ra lí do đi.”
“Nah.”
“…”
“…”
“Này này…” Luke gãi đầu nói. “Cô đang tính chọc tôi hay gì hả?”
“Kiểu vậy đó!”
Luke không nói nổi nên lời.
“Nhưng có một lý do khiến tôi không cho anh biết,” tôi nói. “Và giờ khi anh hỏi rồi thì khi về anh có thể nói lại cho nhiếp chính và Mileena, ‘Tôi đã gặng hỏi nhưng cô ấy không chịu nói.’”
“Hiểu rồi.” Nghe vậy, Luke nhăn mặt, đứng dậy và rời đi.
“Nè, Lina, vì sao em lại từ chối vậy?” Gourry lên tiếng hỏi khi Luke đã rời khỏi quán trọ. “Dường như nhiếp chính đang thực sự gặp rắc rối.”
“Đó là nếu Luke… hoặc đúng hơn là nhiếp chính đang nói thật,” tôi giải thích. “Ý tôi là, toàn bộ câu chuyện này nghe có vẻ hợp lý, nhưng vẫn không có nghĩa mọi chuyện thực sự là như thế. Ví dụ nhé, nếu vị trí của hai bên bị đảo ngược thì sao?”
“Đảo ngược?”
“Có thể nhiếp chính là người đang âm mưu gì đó trong khi người anh trai Veisam đang cố ngăn chặn anh ta. Có thể Veisam đã trốn khỏi lâu đài bởi người em đã cố ám sát mình, và nhiếp chính muốn thuê chúng ta để làm mồi nhử—hoặc thậm chí là để hoàn tất công việc mình đang dang dở. Dù gì đi nữa, chúng ta vẫn phải điều tra mọi chuyện trước khi chọn cho mình một phe. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Ông có nhớ tên bịt mặt đã can thiệp khi lũ đồ đen đang đuổi theo chúng ta hai đêm trước không? Tên đó có thể là ai được chứ?”
“Đừng có bảo… đó là Veisam!”
“Khó có khả năng là như vậy, nhưng…”
“Chúng ta trước đây đã từng thấy hoàng tộc hành xử như sứ giả của công lý rồi. Một quý tộc bịt mặt leo tường cũng không có gì quá lạ lẫm, đúng không?”
“Huh… Ông nói cũng phải?”
“Nhỉ?”
“Sao cũng được, ưu tiên hàng đầu của chúng ta vẫn là điều tra rõ mọi chuyện. Nói cách khác, đến lúc tra hỏi người ta rồi!”
“Này, Lina,” Gourry lên tiếng.
“Gì vậy?”
“Anh bắt đầu nghĩ rằng lẻn vào lâu đài, ngay cả khi là để điều tra, có thể là hơi liều lĩnh quá đấy,” cậu ta thì thầm nói tiếp.
Chà, xem nào, chúng tôi hiện đang lẩn trốn trong bóng tối và mặc quần áo cùng với khăn bịt mặt đen. Đúng vậy, sau một ngày bận rộn, chúng tôi quyết định thâm nhập vào lâu đài giữa đêm hôm khuya khoắt. Tôi liếc xuống con đường tối bị khuất ánh trăng và sao.
“Thôi nào, đừng có nhát chết như vậy chứ!” tôi quở trách. “Lúc tôi đề xuất lẻn vào thì ông hết mực đồng tình còn gì!”
“Anh không nhớ em có bảo rằng chúng ta sẽ lẻn vào trong lâu đài!”
“Dĩ nhiên là không rồi! Tôi đâu có bảo ông đâu!”
“Thôi được…” Gourry thì thầm mệt mỏi.
Hồi sáng, sau khi Luke rời đi, tôi đã đi xung quanh để hỏi người dân xung quanh và đã điều tra được vài thứ. Đầu tiên, trong gia đình của lãnh chúa quả thật có một người tên Veisam. Thứ hai, nhiếp chính Lavas chỉ mới xuất hiện trong thành phố. Người dân chưa từng nghe bất kì chuyện gì về anh ta cho tới một khoảng thời gian gần đây. Có thể anh ta là một đứa con ngoài giá thú? Mọi người trong thành phố đều xôn xao bàn tán như vậy.
Nhưng quan trọng hơn, mọi người còn nói rằng sự biến mất của Veisam, lãnh chúa ngã bệnh và sự xuất hiện đột ngột của những căn nhà bí ẩn xảy ra đồng thời với sự có mặt của Lavas. Nghe có vẻ là một cái cờ đỏ khá lớn. Dĩ nhiên, tôi cũng không thể loại bỏ khả năng rằng sự xuất hiện của một người em ngoài giá thú đã thôi thúc Veisam theo đuổi tham vọng ngu ngốc của mình…
Có lẽ theo một cách nào đó, chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu được gì nhiều so với công sức điều tra của mình. Mục đích của chúng tôi là xác định người anh hay người em mới là kẻ xấu, giúp đỡ người còn lại rồi thu về vài thanh ma kiếm và vài trăm đồng vàng làm phần thưởng. Nghĩa là chúng tôi cần phải làm rõ mọi chuyện càng nhanh càng tốt.
“Nhưng Lina này, lẻn vào trong lâu đài có thực sự giúp chúng ta biết được những gì mình cần biết không?”
“Chịu.”
“Thôi nào…”
“Chà, việc này có khả năng thu về thông tin hữu ích nhiều hơn là thâm nhập vào những cơ sở kì lạ kia một cách ngẫu nhiên. Hôm qua chẳng hạn. Cơ sở đó có một dãy cầu thang ẩn và một đống chimera dưới tầng hầm, nhưng đó không phải bằng chứng tạo phản—và chắc chắn cũng không cho chúng ta biết ai trong hai người anh em là kẻ đứng sau. Nhưng nếu nhiếp chính Lavas là kẻ đang âm mưu lật đổ chính quyền, lâu đài sẽ là nơi tốt nhất để tìm kiếm bằng chứng. Ví dụ… nếu chúng ta bị phát hiện đang lảng vảng trong lâu đài và lũ đồ đen xông ra tấn công chúng ta.”
“Như vậy thậm chí còn liều lĩnh hơn!”
“Chỉ là một ví dụ thôi mà. Tôi không có để chúng ta bị phát hiện một cách có chủ đích đâu,” tôi cãi lại.
“Mong là không. Nhưng nếu chúng ta lục tung cả lâu đài và không tìm được gì, có phải vậy nghĩa là người anh mất tích là kẻ đứng sau cuộc nổi dậy chứ không phải nhiếp chính?”
“Cũng có thể là do Lavas quá cảnh giác thôi. Dù gì đi nữa, mau chuẩn bị đi.”
Tôi nắm tay Gourry và phát động Levitation.
Thâm nhập vào trong lâu đài cũng không khó. Tôi làm như thường lệ—bay qua lớp tường ngoài và đáp xuống mái của lâu đài chính. Sau đó tôi phát động ma pháp Unlock lên chiếc cửa sổ trần của một căn phòng trống và lẻn vào trong. Công việc bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Nếu nhiếp chính là kẻ chủ mưu và có một bằng chứng, nó sẽ được giấu ở đâu? Canh phòng bên ngoài không quá nghiêm ngặt, nhưng bên trong lâu đài có thể sẽ có lính tuần tra và lính gác tại những địa điểm chủ chốt. Vượt qua toàn bộ bọn họ và khám phá sự thật sẽ không dễ dàng gì đâu.
Ý tôi là, theo tình huống lý tưởng, bọn tôi sẽ vô tình đụng phải một tên người xấu độc thoại về toàn bộ kế hoạch xấu xa của mình trước mặt đám thuộc hạ như trong những câu chuyện cổ, nhưng… mấy người biết đấy.
Hừm… Là mình thì mình sẽ giấu chứng cứ phạm tội của mình ở đâu nhỉ? Tôi đứng suy ngẫm dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ trần một lúc lâu. “Được rồi,” tôi khẽ thì thầm. “Tôi biết chúng ta cần phải tìm gì rồi.”
“Là cái gì?” Gourry hỏi.
“Chúng ta sẽ thăm ngài lãnh chúa đang nằm dưỡng bệnh một chuyến.”
“Này này…”
“Canh phòng có thể sẽ rất nghiêm, nhưng chỉ khi tìm được ông ấy thì chúng ta mới có thể biết được toàn bộ câu chuyện.”
“Em thực sự nghĩ rằng ông ấy sẽ nói cho chúng ta biết à?!”
“Còn tùy thuộc vào cách chúng ta chèo lái câu chuyện nữa. Tôi có một ý tưởng rồi. Cứ giao lại cho tôi.”
“Chà… nếu em muốn.” Gourry nói với vẻ do dự nhưng dường như đã chấp nhận những lời trấn an của tôi.
Kiểm tra kỹ lưỡng bất kỳ âm thanh và sự hiện diện ở lân cận, Gourry và tôi mở cửa phòng và tiến ra ngoài.
“Nè… em có nghĩ rằng chúng ta đi nhầm đường rồi không?” Gourry thì thầm sau khi chúng tôi lén lút tiến vào trong một hành lang tăm tối, trống trải.
Sau khi rời khỏi căn phòng mà chúng tôi đột nhập vào… Chà, chúng tôi đã tiến hành tìm kiếm, nhưng nơi đây đầy rẫy những binh lính tuần tra. Chúng tôi đi qua những khu vực canh phòng lỏng lẻo hơn, nhưng tất cả những gì chúng tôi tìm được đều không có tác dụng gì nhiều. Hành lang chúng tôi tiến vào gần như đen đặc, thi thoảng mới có một giá đèn trên tường và hoàn toàn không có bất kì lính canh nào cả.
“Có lẽ vậy… Nhưng chúng ta còn cách nào khác đâu chứ?” tôi thì thầm đáp lại.
“Sao em không khiến những lính gác ngủ bằng ma pháp của mình?”
“Ông biết không, Gourry, dù lúc nào cũng bảo tôi mạo hiểm nhưng đề nghị ông đưa ra khá là liều lĩnh đấy. Ngay cả nếu tôi khiến một lính gác ngủ để lẻn qua, một người khác sẽ sớm tới đó, phát hiện ra đồng đội mình đang ngủ và rung chuông báo động. Chúng ta sẽ phải bỏ chạy mà không kiếm được bất cứ thứ gì.”
“Ừm, nhưng… lang thang từ phòng trống này tới phòng trống khác cũng sẽ chẳng đưa chúng ta tới đâu được cả.”
Ặc! Một nhận định sắc sảo đến bất ngờ đến từ tên đầu đất!
“D-Được… Thôi được rồi, đi chỗ khác nào!” tôi nói rồi bước đi thêm một lần nữa.
Nếu quay lại, chúng tôi sẽ đụng phải một đơn vị tuần tra. Con đường phía trước trống có vẻ an toàn, vậy nên tôi nghĩ cả đám sẽ đi tiếp trong khi tìm đường khác. Chúng tôi lần mò trong bóng tối một lúc, và rồi…
Gourry và tôi đồng thời đứng lại. Hành lang chúng tôi men theo bất ngờ rẽ về hai hướng. Tại hướng bên phải, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của con người.
Nếu ở quanh đây có người, họ hẳn sẽ phải mang nguồn sáng theo cùng… thế nhưng phía hành lang đó hoàn toàn tối tăm như cả dãy này. Tôi thoáng nghĩ tới từ “mai phục,” nhưng tôi không có cảm giác những người kia đang cố che giấu bản thân mình.
Hừm… Tôi đứng trong bóng tối đánh giá tình hình. Nếu có người ở đó thì ắt hẳn phải có một lý do. Khó có khả năng là có một nhóm khác tình cờ đột nhập vào lâu đài cùng lúc với bọn tôi, và kể cả nếu vậy thì họ sẽ không chỉ đứng yên đó như thế. Sự thiếu vắng những tiếng xì xầm cũng loại bỏ khả năng về một cuộc gặp mặt bí mật.
Có thể là gì được nhỉ? Sự tò mò bắt đầu gặm nhấm lấy tâm trí tôi.
Chà, đến lúc tìm hiểu rồi! Nếu cứ đi lại đó thì kiểu gì những người đó sẽ phát hiện ra chúng tôi. Nhưng may thay, bởi quanh đây không có người tuần tra nên tôi có nhiều lựa chọn hơn.
Tôi khẽ xướng chú. “Sleeping!” Ngay sau đó…
“Ugh… Mm…”
“Mrrgh…”
Tôi nghe được những tiếng rên rỉ ở phía hành lang xuất hiện những sự hiện diện, kế đó là tiếng người đổ xuống đất.
Được rồi! Tôi ra dấu với Gourry và tiến về trước. Chúng tôi rẽ sang và thấy hai người lính đang ngủ dưới sự ảnh hưởng từ ma pháp của tôi trước một cánh cửa đơn điệu. Dựa vào vị trí và vẻ ngoài ọp ẹp, tôi đoán đây là một phòng cất chổi. Nhưng ai lại đi đặt binh lính canh gác phòng cất chổi chứ?
“Trong đó có gì vậy?” Gourry khẽ hỏi.
“Chịu. Không hiểu họ đang bí mật bảo vệ thứ gì… nhưng cách tốt nhất để tìm ra là vào trong và tìm hiểu,” tôi nói và đặt tay lên nắm đấm cửa. Phòng không khóa.
Kẹtttttt… Cánh cửa phòng mở ra. Bầu không khí bên trong thật ngột ngạt. Ở giữa phòng là một ngọn đèn chiếu ánh sáng mờ ảo lên những bức tường và chiếc giường cũ kĩ. Nằm trên đó là một ông già yếu ớt. Ông ấy không hề có dấu hiệu động đậy khi chúng tôi tiến vào trong, chỉ nằm đó phát ra những tiếng ngái ngủ ngập ngừng của một người bệnh liệt giường.
Nhưng… một người ốm đang làm gì ở đây? Nếu ông ấy đang bị cách ly thì việc gì phải đặt lính gác trước cửa phòng chứ…
“Hửm?” Tôi cảm nhận được gì đó trong sắc mặt của ông ấy và tiến lại gần. Tôi bắt mạch, kiểm tra màu da và ngửi mùi hơi thở của ông ấy.
“Nè, em đang làm gì vậy, Lina? Chọt chọt ông ta có thể giúp chúng ta biết được gì à?”
“Trước hết thì chúng ta có thể biết được rằng ông ấy bị đầu độc.”
“Hả?!” Gourry thở hắt.
“Bằng cách cho người ta tiêu thụ chất độc từng chút một. Đó là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của ông ấy. Ông ta đã bị đầu độc và tống vào trong một căn phòng hẻo lánh với hai lính canh túc trực trước cửa, nghĩa là…”
“Nghĩa là…?”
“Tôi đang thắc mắc rằng đây có phải là ngài ‘lãnh chúa đổ bệnh’ không.”
“C-Chờ đã!” Gourry hoảng hốt kêu lên. “Nếu ông già này là lãnh chúa… vậy nghĩa là gì?”
“Có nghĩa Lavas là kẻ đang nói dối.”
Nếu, như Lavas nói, Veisam là người đang âm mưu lật đổ chính quyền, vậy thì người em không có lí do gì để đầu độc lãnh chúa và nhốt ông ấy vào trong căn phòng rẻ mạt này. Đó là giả như người đàn ông này là lãnh chúa. Để chắc chắn điều đó… cách nhanh nhất sẽ là hỏi thẳng ông ấy.
Tôi đặt một tay lên vai ông ấy và khẽ lay. Tôi không muốn ông ấy tỉnh dậy và làm ầm lên, nhưng tôi có cách để khiến ông ấy bình tĩnh. Chúng tôi chỉ cần nói rằng mình là người được quốc vương gửi tới để điều tra tin đồn đảo chính. Bằng cách đó, ông ấy sẽ không muốn gây ra sự chú ý. Dĩ nhiên, đó chỉ là một lời nói dối, nhưng một công chúa mà tôi quen hẳn sẽ nói, “Nhân danh công lý thì tất cả mọi thứ đều đúng!” Chắc vậy.
Tuy vậy… tôi không hề có cơ hội để thực hiện kế hoạch của mình. Tôi lay người ông ấy mãi nhưng vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Có lẽ vô ích rồi…” Thay vì chỉ là đang ngủ, ông ấy hẳn đã rơi vào hôn mê.
“Chúng ta nên làm gì giờ?” Gourry hỏi.
“Chúng ta phải rời khỏi đây.”
“Anh đồng ý với ý tưởng đó, nhưng sau đó thì sao?”
“Hỏi hay đấy. Sao chúng ta không gọi một tên lính gác dậy và hỏi nhỉ? Nếu ông già này thực sự là lãnh chúa, vậy nghĩa là Lavas là kẻ đã chiếm ngôi vị của ông ấy để tạo dựng một quân đội.”
“Hiểu rồi. Tiến hành ngay thôi.”
Gourry và tôi đi qua cửa về lại hành lang. Ở đó…
“Này, hai người kia!” một giọng nói quen thuộc cất lên.
Geh! Tôi không biết họ đang làm gì ở đây, nhưng tôi quay sang và thấy… Luke và Mileena.