Chương 15: Quá khứ của hai con người
Độ dài 962 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-19 21:15:42
Tác: đây là phần giới thiệu cho arc tiếp theo nên chap này sẽ hơi ngắn.
Nhân tiện, tôi không tính sẽ cho thêm bất kì nữ chính nào vào bộ truyện nữa đâu nha.
Cũng bởi dự định ban đầu của tôi không có thể loại harem, nên thành thực xin lỗi nhưng độc giả đang mong đợi truyện phát triển theo hướng đó nghen...
-------------------
Tên tôi là Haruka Ichinose - Một người có thể gọi là trầm tính trên trường, nhưng thật ra lại là một người mẫu khá thành công.
Tiện thể, công ty sẽ luôn đến đón tôi mỗi khi tôi được giao việc, và thường thì họ sẽ đến sau khi trường học kết thúc được tiếng. Bởi vậy, tôi luôn dành thời gian trống đó bên trong câu lạc bộ Văn học này.
Mà ở ngôi trường này thì câu lạc bộ Văn học cũng bằng nghĩa với câu lạc bộ về nhà, nên là... chẳng ma nào rảnh hơi mò lên tận đây cả.
Nhưng giờ, nó chỉ còn đúng trong thì quá khứ thôi... Chính xác hơn, là nó chỉ còn đúng từ hai tháng rưỡi trước đổ lại.
Lúc ấy, trong căn phòng này đột nhiên xuất hiện một hậu bối nhỏ bé, là trai đó. Ban đầu thì tôi cũng ngạc nhiên bởi vẻ ngoài cùng chất giọng của em ấy lắm luôn.
Lần đầu cả hai đứa tôi gặp mặt là vào mùa xuân, khi em ấy mới bắt đầu gia nhập câu lạc bộ Văn học. Ẻm tích cực hoạt bát vô cùng, nhưng do giáo viên cố vấn chẳng bao giờ chịu xuất hiện nên chúng tôi chỉ còn cách đọc sách để giết thời gian mà thôi.
Lúc đầu thì em ấy cũng nghiêm túc đọc, nhưng khi tụi tôi dần dà thân thiết hơn thì hoạt động thường ngày dần chuyển sang các cuộc trò chuyện phiếm - chủ yếu là về sở thích hay những thứ vô thưởng vô phạt khác.
Vì không có ai khác ở đây nên chúng tôi có thể nói chuyện bao lâu tùy thích.
Quãng thời gian đó thật là vui.
Với một đứa luôn tối mặt bận bịu trong cả việc học lẫn việc người mẫu, cộng thêm cả việc bị giới nghiêm chặt ở nhà như tôi, thì lúc duy nhất mà tôi có thể nghỉ ngơi chính là tại đây.
Tuy nhiên, mọi thứ đột ngột bị phá vỡ vào buổi chiều mùa xuân nọ.
Hôm đó, tự dưng điện thoại tôi reng lên vào thời điểm khác với mọi lần
“Alo, Haruka đây.”
“Xin lỗi Haruka-chan! Tôi có việc đột xuất nên giờ không thể đến đón em được. Tôi có nhờ người khác đến rồi, phiền em đi cùng họ nhé?”
Người gọi chính là quản lý của tôi.
“Em hiểu rồi. Em không phiền đâu, nhưng … em cũng có chuyện cần làm trong mấy lúc này á nên… chú đừng gọi vào khung giờ này thường xuyên nhé.”
“Tôi thật sự xin lỗi! Họ sắp đến rồi đấy, em hãy chuẩn bị đi nhé!”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Tôi miễn cưỡng bước về phía cổng trường, ở đó là một người tài xế khác với mọi khi đang đứng đợi.
“Xin lỗi vì sự đường đột này Haruka-chan.”
Người tài xế hôm nay là một người đàn ông trông khá trẻ và dễ gần.
Thực ra, tôi đã từng làm việc với người đàn ông này nhiều lần nên cũng biết rõ ảnh không phải người xấu, nhưng tôi cũng không muốn có bất kì hiểu nhầm không đáng có nào diễn ra. [note54583]
Mà, sao tôi có thể nói thẳng ra thế với người đã cất công tới đón mình được.
“Không, không sao đâu.”
Tôi mỉm cười đáp lại, sau đó dấn bước vào bên trong chiếc xe.
“Ok, Giờ anh chở em về nhà như thường lệ nhé.”
“Làm phiền anh rồi, cảm ơn anh.”
Thế nhưng, sau ngày hôm đó, cậu đàn em ấy lại chẳng hề xuất hiện tại câu lạc bộ thêm lần nào nữa.
Cũng có nghĩa là thêm lần nữa, tôi lại cô độc một mình trong căn phòng này.
Tôi lại trở thành người duy nhất còn lại trong căn phòng đó.
“Haa, có chuyện gì đã xảy ra sao? Mình muốn gặp lại em ấy quá…” [note54584]
-------------------
“Awawawawa…”
Tôi đã nhìn thấy chị tiền bối được một gã trai ngầu lòi đến đón.
Trước đó thì, tôi đã quên đưa đồ cho Yuuto trước khi cậu ta đến câu lạc bộ nên giờ phải cất công tới tận nơi trao tay chính chủ. Để rồi vừa bước tới trường, tôi phải chứng kiến cảnh tiền bối của mình vui vẻ cùng bạn trai.
“Bạn ơi, có chuyện gì à?”
Một cô gái đi đến chỗ tôi hỏi trong lúc tâm trí tôi đang rối bời.
“A, ano ano, người đó, anh ấy là…”
“Ủa, đó chẳng phải là Ichinose-san sao? Chẳng lẽ nào kia là bạn trai cô ấy? Trông ảnh ngầu thật đó, giá mà mình cũng có một cậu bạn trai được vậy nhỉ.”
“A-anh ấy là bạn trai của chị ấy à? Hiểu rồi… Nghe cũng hợp lý…”
“Hử? Cậu ổn không thế?! Ê!”
Tôi nhanh chóng đưa đồ cho Yuuto rồi ngay lập tức đi về nhà, úp mặt vào gối khóc cho đến khi thiếp đi.
Sau chuyện đó tôi cũng không có dũng khí để quay trở lại phòng câu lạc bộ nữa và điều này khiến tôi cảm thấy rất cô đơn.
Và hai tháng rưỡi đã trôi qua, tôi quyết định trở thành một Vtuber và có hiện tại như bây giờ.
------------
Tác: tôi thật sự không biết là cái tiêu đề hiện tại của bộ truyện có thật sự ổn không nữa,liệu tôi có nên đổi lại nó hay không nhỉ...?
Mà, hy vọng như thế này sẽ ổn...
Trans: lúc này viết mới thấy nó hơi dài à :))))
Ly: Lười <(")