• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 - Arc 7: Bình minh / Kiểm tra trang phục / Góc nhìn của Yuuto và Hinata

Độ dài 1,271 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-09 23:00:04

~~Happy reading

thật ra chương này tôi không hiểu cái tiêu đề lắm...

===========================

Đêm qua đi, bình minh ló dạng.

Tôi rón rén ra khỏi giường để không đánh thức cô bạn thuở nhỏ vẫn còn đang say giấc, rồi chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Sau khi ăn xong và chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài, tôi để lại lời nhắn cho Tsukino.

Được rồi, đi thôi.

Điểm đến là nhà ga gần căn hộ này, nơi chúng tôi hẹn gặp nhau.

Vẫn còn kịp giờ hẹn chứ? Vừa đi tôi vừa lo lắng liếc nhìn đồng hồ liên tục, và rồi... bất chợt khựng lại như trời trồng trước cổng soát vé.

Là Hinata. Cô ấy đang đứng đó, có vẻ như đang bồn chồn nhìn quanh.

Hôm nay Hinata mặc một bộ đồ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Chiếc áo blouse trắng tinh khôi kết hợp với chân váy dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len gile màu xám nhạt, tạo nên một vẻ ngoài thanh lịch và tao nhã đến lạ thường.

(Xinh đẹp... Thật sự rất xinh đẹp.)

... Hú hồn, suýt chút nữa thì tôi đã lỡ lời rồi. 

Không biết có ổn không nhỉ? Hôm nay tôi đã nhờ nhỏ Yarihara tư vấn trang phục, nhưng không biết Hinata có cười chê không nữa.

Thực ra, buổi hẹn hò lần này của tôi được Yarihara hỗ trợ hết lòng. Vì đây là lần đầu hẹn hò sau khi vào cao trung, nên để tôi tự lên kế hoạch thì rủi ro quá cao.

Thế nên, tôi đã lấy cớ là muốn thắt chặt tình cảm gia đình, rồi lén lút hỏi Yarihara. Đương nhiên là nhỏ đã trêu chọc tôi: "Đó không phải là buổi hẹn hò của hai chị em sao~?".

Nhưng mà, Yarihara vẫn rất nhiệt tình giúp đỡ tôi. Chúng tôi đã đi rất nhiều cửa hàng quần áo, và cuối cùng cũng chọn được bộ đồ ưng ý nhất. 

(Hãy tin tưởng Yarihara nào!)

"Xin lỗi Hinata, mình đến muộn."

Tôi cố gắng bình tĩnh lại rồi cất tiếng gọi Hinata.

... Nhưng mà,

"A, Yuuto đây rồi. À không, tớ đâu có đợi lâu... cái..."

Hinata bỗng cứng đờ người như thể vừa bị sét đánh.

Chuyện gì thế nhỉ? Hinata cứ nhìn chằm chằm vào tôi... Chẳng lẽ...

"Chẳng lẽ bộ đồ này của mình kỳ lắm hả? Vì là hẹn hò với Hinata nên mình muốn thay đổi phong cách một chút."

"... Ừm, cũng không tệ lắm đâu?"

Nói rồi, Hinata bỗng quay ngoắt đi.

"Hơn nữa, vào ga tàu nhanh lên! Tàu sắp đến rồi kìa!"

"À... ừ, đúng rồi."

Sao tự dưng Hinata lại kỳ lạ thế nhỉ? 

Ngay cả khi đã lên tàu, Hinata cũng không thèm nhìn tôi lấy một lần. Thậm chí, cô nàng hoạt bát, năng động thường ngày lại im thin thít chẳng nói chẳng rằng.

... Chẳng lẽ bộ đồ của tôi xấu đến mức ấy sao?

Yarihara đã dành cả buổi để chọn giúp tôi mà... Không được, buổi hẹn hò chỉ mới bắt đầu thôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, phải cố gắng để Hinata vui vẻ mới được.

... Chờ chút đã. Phải làm sao đây?

Hôm nay Yuuto mặc bộ đồ đẹp trai quá đi mất...!

Không được, mình không thể nhìn thẳng được nữa. Nếu cứ nhìn chằm chằm như thế này, chắc chắn mình sẽ cười ngẩn ngơ mất. Áo khoác dài, quần jean ôm, mình chưa bao giờ thấy Yuuto ăn mặc trưởng thành đến vậy. Chắc chắn là cậu ấy cũng đã chải chuốt tóc tai nữa. Không ổn rồi, mình sắp chịu hết nổi rồi. Đẹp trai đến mức mình sắp mất hết vốn từ rồi.

Chắc là do ở nhà mình toàn thấy Yuuto ăn mặc xuề xòa nên mới thấy mới mẻ như vậy nhỉ?

Dù vậy thì vẫn đẹp trai quá...!

"Hình như không khí hơi gượng gạo nhỉ? Xin lỗi, chắc tại mình quá chú trọng trang phục rồi."

"Ể--!? K.. Không phải đâu!? Ý tớ là... thỉnh thoảng thay đổi cũng tốt mà? tớ không ghét đâu!"

"Thật... thật sao? May quá, tớ cứ sợ Hinata chê tớ quê mùa."

"... Ừm..."

"Nhưng chắc là sau này tớ cũng chẳng có dịp mặc bộ đồ này nữa. Vì nó là tớ chuẩn bị riêng cho buổi hẹn hò với Hinata mà."

"Ể--? Không được nói vậy chứ! Nghe này, ngay cả khi là người nhà thì cũng nên chú ý đến trang phục chứ? Thỉnh thoảng tớ cũng muốn nhìn thấy Yuuto mặc như vậy."

"Vậy... vậy à? Nếu Hinata đã nói vậy..."

Phù, may quá... Không phải, tại sao mình lại bối rối đến vậy chứ? Suốt những năm tháng học chung trường, tình cảm của mình dành cho Yuuto chưa bao giờ lộ liễu đến thế này. 

Chắc là do đây là lần đầu tiên mình và Yuuto hẹn hò.

"À, đúng rồi. Hôm nay Yuuto định dẫn tớ đi đâu thế?"

"Hả? Hinata quên rồi sao? tớ đã nói với cậu rồi mà."

À, ừ nhỉ? Chắc lúc đó mình trả lời cho qua chuyện rồi. Mấy ngày nay đầu óc mình cứ để tâm đến buổi hẹn hò với Yuuto mất rồi.

... Không ổn rồi. Mình toàn lóng lóng hết cả lên.

Giá mà lúc này là Tsukino thì tốt rồi.

Là bạn thuở nhỏ của Yuuto, lại chơi với nhau từ nhỏ, nếu được Yuuto rủ đi chơi, chắc chắn Tsukino sẽ ngay lập tức đồng ý, chẳng cần suy nghĩ gì, như thể đó là chuyện hiển nhiên, chứ không lúng túng như mình đâu.

Hơn nữa, Tsukino còn thích Yuuto nữa chứ. Nếu được Yuuto rủ đi hẹn hò, chắc chắn con bé sẽ rất vui. 

Người nên được Yuuto rủ đi hẹn hò... không phải mình mà là...

"Hinata...?"

"Hả!? À, xin lỗi. Ý tớ là... kiểm tra lại xem chúng ta sẽ đi đâu, để còn biết đường xuống ga cho đúng."

"À, cũng đúng nhỉ. Nơi chúng ta sẽ đến là công viên giải trí đấy."

"-- Hả?"

Thấy tôi ngơ ngác, Yuuto cười bẽn lẽn...

"Hồi bé tớ đã đến đó vài lần rồi. ... tớ nghĩ là dù bây giờ đã học cao trung, thì Hinata vẫn sẽ thấy thích thú khi đến đó."

Thực ra, tôi đã có rất nhiều lựa chọn khác. Nhưng tôi quyết định chọn công viên giải trí vì muốn Hinata có một khoảng thời gian vui vẻ.

Hinata là một cô gái có rất nhiều bạn bè, nên có khả năng cô ấy đã từng đến những địa điểm nổi tiếng rất nhiều lần. Vì vậy, sau khi bàn bạc với Yarihara, tôi đã quyết định chọn một nơi mà Hinata có thể chưa từng đến.

Hơn nữa, công viên giải trí là nơi gắn liền với rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ của tôi. So với bất kỳ địa điểm hẹn hò nào khác, tôi tự tin mình có thể dẫn Hinata đi một cách thuần thục nhất. 

Vừa bước qua cổng, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, chẳng khác gì so với những ký ức thuở nào. Những gia đình, những cặp đôi rạng rỡ niềm vui, những trò chơi sặc sỡ sắc màu. Một cảm giác bồi hồi khó tả trào dâng trong lòng.

Bất chợt tôi nhận ra, Hinata đang mải mê ngắm nhìn công viên giải trí với vẻ mặt như thể đang lạc vào một giấc mơ. 

"Á... X.. Xin lỗi. tớ chỉ lỡ... ngẩn người ra một chút thôi."

"À, ừ..."

Không sao chứ nhỉ? Sao tự dưng Hinata cứ lạ lạ thế nào ấy...?

"Vậy... chúng ta đi chơi thử mấy trò chơi nhé! Hinata có sợ mấy trò cảm giác mạnh không?"

Nhận được cái gật đầu gượng gạo của Hinata, chúng tôi cùng nhau tiến về phía khu vực trò chơi. 

Bình luận (0)Facebook