Chương 04
Độ dài 2,012 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-11 11:15:14
Thay vì giữ im lặng thêm lần nữa, tôi lại nhoẻn miệng cười với Klein.
Bởi vì rõ hơn bất kỳ ai khác, chúng tôi đều biết Zeusia sẽ không làm như vậy.
“...Nào, vào một ngày vui vẻ như thế này, biểu cảm không vui như thế sẽ bị cấm nhé! Giờ hãy cùng mừng sinh nhật 6 tuổi của bé con thôi nào!”
Tiếng nói lanh lảnh của Senya cất lên phá vỡ khoảng lặng khó xử.
Hôm nay đã chính thức được 6 năm kể từ ngày tôi qua đời rồi tái sinh rồi lại suýt chết một lần nữa.
Chúng tôi ngồi trong căn bếp được Senya trang trí cẩn thận, cùng nhau chia sẻ những miếng bánh ngọt mà Klein đã nhận được từ Bếp trưởng.
Bữa tiệc này khá nhỏ so với thân phận là người mang huyết thống duy nhất của Hoàng Đế của Đế chế phương Đông, thế nhưng trái tim tôi vẫn vang lên thình thịch.
‘Cảm ơn vì đã giúp tôi sống sót 6 năm qua.”
Một lần nữa tôi nhận ra lòng biết ơn của mình đã giảm một cách đáng kể, tôi cắn một miếng lớn vào chiếc bánh ngọt.
Hai vị ân nhân đã nuôi dưỡng tôi nhìn tôi vui vẻ ăn bánh như một chú sóc, thỉnh thoảng lại giúp tôi lau kem trên miệng.
“Bé con, đây là quà của ta và Senya.”
Ngay sau khi chúng tôi ăn bánh xong, Klein mang ra một chiếc hộp khá lớn.
“Cảm ơn, Klein! Senya!”
Tôi lần lượt hôn lên má từng người một rồi mở gói quà bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
“Wow!”
Klein và Senya trông có vẻ lúng túng khi thấy tôi liên tục thốt lên như thể tôi vớ được kho báu.
“Con thích nó đến vậy sao?”
“Vâng! Đây là món quà tuyệt vời nhất!”
“Năm nào cũng là một món quà như vậy, tại sao nó lại tuyệt nhất nhỉ? Nếu con muốn gì hãy nói cho ta biết, chúng ta sẽ cố gắng để tìm nó cho con.”
“Không ạ, con chỉ thích cái này thôi. Năm nào con cũng thực sự rất là biết ơn!”
Trước câu trả lời chắc nịch của tôi, có một chút gì đó xám lại trong đôi mắt của hai người phụ nữ.
Nói một cách chính xác hơn, thì tôi giống như một đứa trẻ lớn trước tuổi.
‘Sao bé con của chúng ta lại ngoan ngoãn như vậy? Đáng lẽ ra con bé đang ở độ tuổi mà nó có thể thành thật yêu cầu bất cứ thứ gì mình muốn.”
‘Con luôn luôn hài lòng với món quà như vậy..’
Chẳng có gì lạ khi họ lại làm ra biểu cảm đó.
Món quà tôi nhận được không phải là một đĩa thức ăn ngon miệng, một chiếc váy xúng xính, những món phụ kiện đắt tiền, càng không phải là một con búp bê mềm mại.
Quà sinh nhật của tôi năm nào cũng giống nhau…
“Năm nay con được nhiều bút chì và giấy hơn năm ngoái! Wow, có cả mực và ngòi bút! Con sẽ học hành chăm chỉ với những thứ này”
Khi tôi lấy những dụng cụ viết lách cùng với giấy ra khỏi chiếc hộp và cười rạng rỡ, Senya với trái tim dễ xúc động liền bật khóc.
***
Lý do tôi muốn quà sinh nhật hằng năm là bút chì và giấy rất đơn giản.
Đương nhiên, tôi không đang cố xây dựng hình ảnh một công chúa thuần khiết và đáng thương, luôn cảm thấy hài lòng với những thứ nhỏ nhất, chỉ là–.
‘Nếu tôi không viết lại, tôi sẽ quên sạch.’
Trí nhớ của con người thoáng qua nhanh hơn bạn tưởng.
Khi tôi mới chỉ một tuổi, tôi nhận ra mình đang dần quên đi những thông tin và sự kiện trong nguyên tác từng phút từng giây.
‘Nếu tôi cứ để nó trôi tuột đi rồi lớn lên như này, tôi sẽ mất đi lợi thế duy nhất của một người chuyển sinh!’
Ngay khi mới chào đời, tôi suýt chút nữa bị giết bởi mẹ của mình, phản diện chính trong nguyên tác, và cha tôi, người mà tôi chỉ mới gặp một lần duy nhất, chỉ có một gương mặt xinh đẹp, nhưng tôi chẳng biết người đó đang làm gì. Và tôi bị mắc kẹt trong một tòa lâu đài phụ chẳng có tên và sống một cuộc khốn khổ…
Thành thật mà nói, tôi chẳng có chút lợi lộc nào từ việc xuyên sách cả.
‘Sẽ thật thuận lợi nếu tôi có vẻ ngoài xinh xắn đến nỗi khiến mẹ tôi phải kinh ngạc.. Thế thì ngày tôi gặp lại mẹ sẽ là một ngày đáng nhớ.’
Thật không công bằng, việc mất đi đặc quyền nhỏ nhất là biết được nội dung nguyên tác chẳng phải rất bất công sao?
‘Nếu tôi không muốn quên, thì ghi chép lại chính là cách giải quyết.’
Nhận thức được việc không bao giờ được đánh mất lợi ích duy nhất, ngay từ khi biết nói tôi đã yêu cầu được tặng bút chì và giấy trong ngày sinh nhật của mình.
Khoản ngân sách cho khu nhà phụ nơi mà tôi đang ở chẳng khá khẩm là bao, vậy nên nó chắc chắn là gánh nặng cho cả Klein và Senya.
Nhưng hai con người thiện lành này luôn cảm thấy có lỗi vì không thể cho tôi thứ gì đó tốt đẹp hơn.
“Bé con, chúng ta sẽ cố gắng nâng ngân sách cho năm sau. Vậy nên, ta sẽ cố gắng mua cho bé con của ta quần áo. Bộ tài chính đáng ghét, tại sao các ngươi cứ cắt giảm nguồn ngân sách vốn đã ít ỏi này chứ, tại sao!”
Lời than thở của Senya vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi.
Klein cố giấu đi cảm xúc của mình, nhưng đôi mắt của cô ấy đã đỏ hoe.
Khi tôi nhìn họ, tôi cũng chẳng thể nói được gì.
Theo lẽ thường, một người tài năng như Klein đáng lẽ ra đã đang được xem xét để thăng cấp lên trưởng thị nữ, và cô ấy cũng không phải kiểu người sẽ lãng phí tài năng của mình ở nơi này.
Senya cũng như vậy, năm nay cô ấy đã 23 tuổi. Cô ấy còn trẻ hơn tôi ở kiếp trước và đã lỡ mất kỉ niệm ngày cưới của mình vì phải chăm sóc công chúa bị bỏ rơi ở tòa nhà biệt lập này.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng Senya đang nức nở, và tự nhắc đi nhắc lại bản thân về quyết định mà tôi đã đặt ra từ sáu năm trước.
‘Tôi sẽ giúp họ bằng cách nào đó!’
Để làm như vậy, tôi phải tiết kiệm đủ tiền trước khi nguyên tác bắt đầu để có thể rời khỏi Hoàng cung cùng với họ.
Ngay khi bữa tiệc đầy nước mắt kết thúc, tôi đi đến gác xép với món quà sinh nhật quý báu của mình và cố gắng khóa cánh cửa.
Tôi kiếm tiền bằng cách học hỏi từ các phương pháp quản lý mà tôi đã đọc từ trước, đầu tư vào các doanh nghiệp tiềm năng trong và ngoài nước, và nhận cổ tức.
Tôi bắt đầu một dự án kinh doanh quy mô lớn khoảng hai năm trước.
Thực tế, tôi không thể nào lao đầu vào kinh doanh đầu tư với tư cách là một công chúa không chính thức, có thân hình trẻ con và không có tên tuổi.
Vì vậy, tôi đã vận dụng cả trí óc và thân thể của mình cùng lúc.
Ban đầu, mỗi đêm, tôi phân phát các ghi chú chứa thông tin về các mặt hàng kinh doanh phổ biến, thiên tai sắp tới hoặc tin tức tốt lành khắp cung điện với chữ ký ‘L’.
Tất nhiên, tôi đã rất cẩn thận vì giấy quý giá đến mức tôi chỉ nhận được vào dịp sinh nhật.
Ban đầu nó không thu hút sự chú ý ngay lập tức, nhưng khi tất cả các dự đoán của tôi đều đúng, tin đồn bắt đầu lan truyền, và tôi phát hành các ghi chú dự đoán thêm ba lần nữa để mọi người ghi nhớ cái tên ‘L’.
Và thế là, có những người xuất hiện muốn hợp tác với tôi, và tôi thuê vài người đáng tin cậy để làm công tác liên lạc bí mật.
Thật sự khá khó khăn để hướng dẫn công việc trong khi giấu đi danh tính của mình, nhưng khi nỗ lực được bỏ ra, quy mô công việc ngày càng lớn theo từng quý.
Tỷ lệ thuận với danh tiếng của tôi, tốc độ trao đổi thông tin cũng ngày một nhanh hơn.
Để đảm bảo an ninh tuyệt đối, tôi chia tài liệu và lưu trữ chúng trong một ‘két an toàn bí mật’.
Klein và Senya tôn trọng sự riêng tư của tôi và không tự ý lên gác mái, nhưng cẩn thận không bao giờ thừa thãi cae.
‘Mặc dù việc giấu tài liệu vào ban đêm còn phiền phức hơn gấp nhiều lần so với việc đổ thức ăn thừa.’
Tôi thở dài khi nghĩ về việc phải đi đến nơi bí mật một lần nữa tối nay.
‘Có lẽ tôi nên yêu cầu Ma Tháp làm thứ gì đó giống như một chiếc USB?’
Nghĩ về việc tôi nên viết yêu cầu vào lần tới, tôi lấy bút chì và giấy mà tôi nhận được trong sinh nhật ra.
Để kỷ niệm 6 năm xuyên không… Tôi không biết phải nói gì, nhưng vì tôi đã có dụng cụ viết lách mới, sẽ phải tối một lúc để tôi có thể nhìn lại các nhân vật gốc.
Chỉ bằng cách sắp xếp và suy nghĩ về họ, bạn mới có thể tránh được việc bị vướng vào họ.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ và nhanh chóng viết ra những gì tôi nhớ được.
Đầu tiên, nữ chính Sinope Crimson.
Cô con gái út quý giá của Viscount Crimson ở cùng ngoại ô của Đế chế phương Tây. Cô được nhận nuôi nhưng được lớn lên trong tình yêu thương. Tính cách khiêm tốn và tươi sáng. Mắt màu xanh lá.
‘Cả đời này tôi sẽ không bao giờ đến gần Đế chế phương Tây, vậy nên xác suất gặp cô ấy gần như bằng 0.”
Mẹ tôi, Zeusia, người có thể được coi là nữ chính khác (?).... Tôi đã quá rõ về cô ấy, vậy nên bỏ qua.
Nam chính đầu tiên, Saffron Lipchik.
Anh ấy là người thừa kế của Công tước Lipchik, người đã đóng góp vào việc xây dựng câu chuyện, và có tính cách chuẩn mực của một vị hoàng tử, vậy nên anh ấy gần như được coi là nam chính của nguyên tác. Anh có mái tóc vàng óng ả và một đôi môi tuyệt đẹp.
‘Mình sẽ bị giam cầm ở đây cho đến tận lúc mình trưởng thành, vậy nên cơ hội để gặp Hoàng tử Saffron rất mong manh.”
Nam chính thứ hai, Clove Chest.
Phó chỉ huy trẻ tuổi nhất của Đế chế phương Đông và là con trai thứ của Hầu tước Chest. Mái tóc xanh đen cùng đôi mắt màu đen. Mặc dùng ngoại hình có phần trầm tĩnh và lạnh lùng, đáng ngạc nhiên anh ấy lại là một người khắc kỷ, và bất cứ khi nào có cơ hội anh ấy đều bộc bạch “Trái tim tôi đang đập thình thịch.”
‘Theo thiết lập truyện, anh ấy bị giới hạn trong lãnh thổ để huấn luyện cho đến khi nguyên tác bắt đầu, vì vậy sẽ không cần gặp lại anh ấy nữa.’
Nam chính thứ ba, Cinnamon Crimson.
Anh ta là anh kế của nữ chính Sinope và thoạt nhìn có vẻ tử tế, nhưng thực ra lại là một kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Trước hết, người đàn này là ứng cử viên cho vai nam chính đã cho thấy cấp độ của 『Căn phòng màu đỏ của Hoàng đế cuồng bạo』. Anh ta có đôi mắt đỏ và khuôn mặt dễ ửng hồng.
'Tôi sẽ rời khỏi Đế chế phương Đông trước khi Cinnamon bị mẹ tôi bắt, vì vậy chúng tôi sẽ không phải gặp lại nhau nữa!'