• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 11 - 8 tuổi

Độ dài 1,268 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 08:17:26

Một năm đã trôi qua kể từ lúc tôi và trưởng làng thiết lập mối quan hệ thầy trò.

Tôi đã 8 tuổi và Giselle là 6 tuổi.

Ban đầu việc trò chuyện với trưởng làng vẫn còn khó khăn, nhưng theo thời gian thì mọi thứ đều trở nên bình thường.

Nói sao nhỉ, bằng một cách nào đó mà tôi đã có thể chiều chuộng được ông già tsundere này.

Mẹ của Philo cũng cười, bảo rằng “Gần đây ông ấy có hay nhắc về cháu.”

Với một gương mặt hạnh phúc.

“Abel, đã một thời gian trôi qua rồi. Cho ta xem nhóc đã tiến bộ như thế nào.”

“Vâng!”

Dạo này trưởng làng đang bận cho các công việc lễ nghi, khi mà trình độ phép thuật của tôi tăng lên, thì tần suất tần suất ông đến theo dõi tôi thể hiện như thế nào ngày càng giảm.

Hôm nay, sau một tuần trôi qua thì đây là lần đầu ông ta cùng tôi luyện tập phép thuật.

Cứ mỗi khi tôi luyện tập, thì Giselle lẽ dĩ nhiên là sẽ đi theo.

Em ấy cũng phần nào bắt chước tôi và tập được chút ít, nhưng đi theo chơi là chính.

…Nhân tiện, Philo đã bị trưởng làng sút ra ngoài.

Tôi cho rằng ông ta nên đối xử với cháu gái mình tử tế hơn, nhưng thực tế thì việc nhỏ chỉ biết nói tào lao và cản trở tập luyện, nên tôi rất cảm kích.

"েতরআঁক আঁকা" (những chữ này là có nghĩa nhưng mình đếch biết là gì nên giữ nguyên)

Tôi giơ tay lên không khí, mượn sức mạnh của tinh linh và vẽ trận pháp.

Sau khi hoàn thành một cái, tôi bắt đầu vẽ cái thứ hai.

“Hừ~, nhóc có thể vẽ hai cái và xử lý nó không? Đừng có cho ta xem một màn trình diễn tệ hại đấy.”

Giọng điệu thờ cùng với khuôn mặt buồn chán, nhưng đôi tay của ông thì lại đang bồn chồn.

Đúng như dự đoán mà.

Mình không thể thất bại được.

Lần này là điều khiển Otem bằng phép thuật.

Cần phải cho vào trận pháp những hành động phải làm.

Vì thế, việc hiểu rõ về trận pháp là điều bắt buộc để tạo ra phép thuật và các tiến trình phức tạp.

Bố tôi, người đã nói là chỉ cần nhớ mấy cái trận pháp có sẵn, thì không làm được điều này.

Dù sao đi nữa, có khả năng loại bỏ quỹ đạo chuyển động là một phần nhỏ của trận pháp, nó có thể thực hiện được mà không cần hiểu biết quá sâu.

Tóm lại, quá trình tự do điều khiển Otem là bước đầu của việc tự mình tạo ra trận pháp.

Mà cho có điều khiển được Otem, thì cũng chưa thể gọi là nhà thông thái được.

"পুতু দখ দখ"

Tôi hướng tay phải vào cái Otem trong lúc niệm.

Ánh sáng từ tay tôi truyền vào Otem.

Ánh sáng vừa tới nơi thì những cái Otem bắt đầu di chuyển.

Một cái đi về phía trước còn cái kia đi lùi lại.

Sau đó, từng cái xoay mòng mòng.

“Hồ, cũng ra gì đấy, không chỉ những chuyển động đơn giản, mà còn có thể kết hợp xoay người nữa.”

Trường làng lên giọng hứng khởi.

Chưa đâu, đây mới là khởi đầu thôi.

Tôi vẽ thêm một cái trận pháp trên không trung.

"বাএইএইহহতত"

 Tôi niệm vào một cái Otem.

Từ tay tôi phát ra pháp lực chuyển thành khí cầu, theo chỉ dẫn của trận pháp thì nó bay thẳng vào cái Otem đang quay.

Cái Otem đang ‘kurukuru’ mà xoay, dừng chuyển động ngay khi quả cầu tiếp cận, và nhanh chóng né nó.

Do tôi đã điều chỉnh sức mạnh xuống mức thấp nhất, nên khi quả cầu chạm tường thì liền tan biến.

Sau một tiếng ‘Gatari’, trưởng làng đứng dậy.

“Thật là hư cấu, ta không nghĩ rằng nhóc lại có thể thêm vào loại hàng động kết hợp tương ứng vào trong trận pháp cả!”

Vị trưởng làng – thường không bị bất ngờ bởi điều gì, bỗng nhiên lên giọng.

Bởi vì đã biết trước, nên Giselle đang nhìn vào mặt trưởng làng một cách hãnh diện.

Gương mặt Doya-gao cũng thật là đáng yêu.

Anh trai đang hãnh diễn vì em gái đang hãnh diện đây.

“Tại sao?... Hành động tương ứng, ta vẫn chưa dạy nhóc, đúng chứ?”

“Khi cháu thử nhiều lần, thì thi thoảng những điều này lại xảy ra, nên cháu đã gắng thực hiện nó.”

Tôi nói là hên xui, chứ đó là kết quả của việc kiên trì gần cả tuần không ngừng nghỉ.

Tôi đã thử vô số trận pháp và kiên trì kiểm tra xem phép thuật có thực hiện được hay không.

Đây là thành quả cho sự cố gắng của tôi.

“…Hừ, tốt, nhóc làm tốt lắm. Đã ở cái mốc của pháp sư hàng đầu rồi. Dù ta có không chỉ dạy đi nữa, Abel vẫn có thể tự học được. Ta chưa từng nghĩ rằng nhóc có thể tiến bộ đến mức này chỉ trong một năm.”

Giọng nói của trưởng làng nghẹn lại.

Khi tôi nhìn gần, thì ông ấy đang chảy nước mắt.

“Trưởng làng?”

Khi nghe thấy tên, trưởng làng liền gạt đi những giọt nước mắt.

“Ta không có khóc! Chỉ là bụi bay vào mắt thôi!”

…Dù sao ông ta cũng cùng máu mủ với Philo, nên giống nhau ở nhiều điểm thật.

“Nhưng, nếu không có ai dạy cháu…”

“Từ giờ, ta cho phép nhóc lấy sách trong thư viện, cứ đem về nhà những gì cậu thích trong đó. Ta còn dạy nhóc thì có thể sẽ ngừng sự tiến bộ của Abel. Nhóc là một người có tài năng và dũng khí.”

Cho tới giờ ông ta vẫn không cho phép tôi đọc sách bởi vì chúng đắt đỏ, nhưng cuối cùng thì cũng thoát khỏi lệnh cấm.

Thật là vui với điều đó… Cái cách mà trưởng làng nói có một chút lạc lõng.

Gần đây trưởng làng quan tâm tơi tôi khá tốt theo nhiều cách, cho dù có quăng cháu gái Philo sang một bên.

Tôi cũng cảm thấy cô đơn khi nghĩ rằng đó là lần cuốt cùng trưởng làng theo dõi tôi luyện tập như thế này.

“…Nếu có câu hỏi, liệu cháu có thể thỉnh thoảng đến đây được không?”

“…Nếu là thỉnh thoảng, có thể ta sẽ nghĩ về nó.”

Như mọi khi, một ông già không thật lòng.

Trưởng làng cười dịu dàng trong khi chuyển hướng khuôn mặt.

“Ờm, cháu có thể mượn 4 cái Otem trong phòng được không?”

“Nhóc muốn dùng làm gì?”

“Không, cháu muốn chúng mang một vài quyển sách.”

Tôi chọn 4 con to trong đống Otem trong phòng.

"েতরআঁক আঁকা"

Sau khi niệm phép, tôi vẽ 4 trận pháp lên không trung.

Hừm, đường tới thư viện ra sao nhỉ?

Những bức tường có thể tránh được bằng những hàng động tương ứng, và tôi có dùng chúng bằng một chỉ dẫn đơn giản.

Nếu chẳng may chúng ngừng di chuyển, tôi có thể tái kích hoạt trận pháp lần nữa.

"পুতু দখ দখ」 "

Sau đó, 4 cái Otem bắt đầu di chuyển.

Phải, một cái Otem có thể chở được 10 quyển sách.

Otem cực kì hữu dụng. Lát nữa, tôi cần phải nghiên cứu cái trận pháp khiến cho Otem di chuyển được.

“Vậy thì, cháu sẽ mượn vài quyển sách vậy.”

“Ấy, Abel, ta có nói là nhóc có thể mượn, nhưng nhóc định mang về nhà bao nhiêu quyển thế?”

“Bây giờ thì khoảng ba chuyến ngày hôm nay.”

“Hả? Nhóc định mượn hơn 100 quyển à?”

Có tệ quá không nhỉ?

Tuy nhiên, tôi muốn có thể tạo những trận pháp từ con số 0 với sức mạnh của bản thân thật sớm.

Để làm vậy, chỉ mỗi kiến thức thôi thì không bao giờ là đủ.

Bình luận (0)Facebook