Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6: Trận pháo đài Zaim(part 3)

Độ dài 3,533 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:15

                                Rakuin no Monshou

      Tác giả: Tomonogi Sugihara                            Minh họa: 3

Part 3

Quân Ryucown thuận thế tấn công, ra sức chèn ép quân Mephius.

Bị bất ngờ, hoàn toàn không đề phòng khả năng quân địch phối hợp tấn công cùng với một bộ phận quân Garbera đổi phe, các đơn vị quân Mephius bị đánh tan tác. Lác đác lại có vài người cố gắng leo lên chiếc chiến hạm đang loay hoay cất cánh để thoát khỏi biển lửa, nhưng cũng có người chọn nhảy khỏi tàu để tự cứu lấy thân.

Nhiệm vụ của người chỉ huy là khích lệ sức chiến đấu và lòng quả cảm của thuộc cấp. Nhưng những người lính với hành vi đáng xấu hổ kia lại là những người từng trải chiến tranh với Garbera, thậm chí có người còn từng lập chiến công. Nếu được ai đó tài giỏi lãnh đạo, có thể một phần mười trong số họ sẽ chọn ở lại chiến đấu, hi sinh để cứu lấy chỉ huy. Thật không may là hoàng tử Gil, người đáng lí ra là chỉ huy lại không hề ra lệnh gì cả, còn thuyền trưởng của tàu, tướng Oubary, thì lại không giữ được bình tĩnh. Sự hoảng loạn đang lan ra khắp các cấp.

“Không xong rồi.”

Tướng Rouge đã rời khỏi cầu hạm để đi nhận định tình hình. Ông đang suy tính xem có nên ở lại chỗ này hay không. Bình tĩnh quan sát trận chiến, ông thấy quân ta vẫn có số lượng vượt trội, nhưng chút ít khác biệt đó có thể bị san bằng trong nháy mắt.

Oubary không phải là chỉ huy kém. Nếu nắm được thế chủ động, ông ta có sức mạnh biến tên lính nhát gan nhất thành người anh hùng quả cảm. Nhưng ở chiều ngược lại, nếu bị rơi vào thế yếu thì người của ông ta luôn sẵn sàng vắt giò lên cổ mà chạy.

Cần một ai đó có gan lãnh trọng trách.

“Đời nào có chuyện ta phải nằm lại trên đất Garbera chứ!” Tiếng lẩm bẩm của Rouge vang lên từ tận trong tim.

Không ai biết được mình sẽ chết ở đâu hay như thế nào, nhưng vận mệnh đã an bài, muốn ông bảo vệ hoàng tử trong trận này. Hay ít nhất đây cũng là chết trong danh dự. Ông chợt nghĩ đến người thân ở quê nhà. Cùng lúc đó, binh lính Mephius quay lưng bỏ chạy, bị bắn thủng đầu, ngã gục, áo giáp loang lổ máu trông như bức vẽ của con trẻ.

Rouge đội mũ trụ lên đầu.Thân là tướng mà phải xuất chiến như thế này, thật nhục nhã. Nhưng sẵn sàng đón nhận cái chết ở đây, đó cũng là vinh dự.

Ông tuốt kiếm rồi hét lớn về phía mạn đuôi tàu.

“Chào mừng, lũ Garbera phản phúc! Nếu còn muốn tiến lên thì chúng mày phải bước qua xác ta, Rouge Saian! Nhưng ta sẽ không chết một mình đâu! Ta sẽ lôi theo vài trăm vài ngàn mạng chúng mày theo cùng! Đứa nào muốn đánh với ta thì nhớ mà nghĩ về gia đình mình một lần sau cuối đi!”

Rouge nhảy xuống dưới làn mưa đạn đang bắn lên con tàu đang lấy độ cao. Vài tên lính hừng hực chiến ý đã bao vây vị tướng già. Quân địch tràn xuống như núi lở. Một phát đạn sượt qua má Rouge, một viên khác găm trúng hàm người lính đứng bên cạnh ông khiến anh ta ngã quỵ. Rồi ngay lúc ông sắp xông vào đối mặt với tử thần…

“Bắn!”

Một tràng tiếng gào thét nghe đến sướng cả tai vang lên. Rouge nhận ra tiếng súng bắn liên thanh vang lên từ khu vực cây cối um tùm trên đồi. Vị trí đó nằm ngay sát quân Ryucown.

Kỵ sĩ, rồi ngựa, rồi rồng, hết con này đến con khác trên hàng quân tiên phong gục ngã dưới làn mưa đạn.

Khi tiếng súng ngừng, một mệnh lệnh khác vang lên.

“Xung phong!”

Quân lính tràn ra từ trong bụi cây. Họ tuốt kiếm ra từ bên hông, từ sau lưng và xông thẳng vào hàng ngũ địch. Họ hoàn toàn không hề run sợ. Máu chảy đầu rơi, xương thịt tan nát rồi mất dấu vào trong đêm đen.

“Ồ…”

Mặt đất rung chuyển khi bầy rồng xuất hiện đằng sau vị trí tập kết của quân địch. Rouge không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ trước cảnh tượng đó. Một bầy với nhiều con rồng cỡ vừa được kỵ sĩ cười rồng cỡ nhỏ chỉ hướng.

“Đi, đi mau!”

“Tránh đường! Không muốn bị dẫm chết thì mau tránh ra!”

Bầy rồng này hẳn đã ở đây từ trước lúc trời tối, chờ thời cơ trong các bụi rậm bên kia sông. Chưa nói đến quân Ryucown, cả Rouge cũng không hề hay biết chuyện này.

Đây có lẽ là trò Hou Ran đã dạy lũ rồng. Thật khó tin nhưng cô chính là người vừa tạo nên sự khác biệt trên chiến trường.

Rouge cũng không thể cứ ở đó mãi được. Ông lao vào vòng chiến, chém rời tay một tên lính đang cố leo lên tàu. Có thể hắn ta đang vội vã tháo chạy hoặc là đang vội đi tìm giết hoàng tử, lấy đầu ngài đem đóng cọc. 

Với thanh gươm đẫm máu, vị tướng già tìm đến chỗ người lính đang ra lệnh. Người đó tóc bạc da nâu, về tuổi tác chắc cũng không khác Rouge là bao.

“Là đồng minh à? Nhưng với tất cả lòng kính trọng, ta không nhớ là mình đã từng gặp ngài trước đây.”

“À…” Người chỉ huy đầu bạc – Gowen – cười gượng. “Chúng tôi là đội cận vệ hoàng gia của hoàng tử điện hạ Gil Mephius. Mới gần đây thôi, chúng tôi còn là võ sĩ giác đấu.”

“Sao cơ?”

Từng câu từng chữ của người kia đều làm Rouge giật mình. Ông có biết chuyện hoàng tử tuyển mộ bọn võ sĩ quèn làm cận vệ riêng. Lúc đó ông chỉ nghĩ đây như là trò tiêu khiển lúc hứng chí của hoàng tử mà thôi.

Thế nhưng, những người đang ở trước mặt ông đây lại rất có thực lực, thậm chí còn xứng đáng được mang quân kỳ.Họ nghiền nát quân Ryucow bằng súng, gươm, rìu, giáo mác cùng với chiến ý dâng tràn.

 Đây chính là lý do Orba coi đội cận vệ như đạo quân chủ lực. Không phải vì cậu tin tưởng vào sức mạnh cá nhân của mỗi người. Nhưngn ngược lại, cậu thừa hiểu điểm yếu của võ sĩ giác đấu. Chiến đấu chỉ dựa theo bản năng. Orba đã hứa hẹn với tư cách hoàng tử: đem đầu quân địch về đây thì sẽ được trọng thưởng. Đem về càng nhiều, thưởng càng lớn, thậm chí còn có thể được trả tự do.

Đã trải qua bao nhiêu cuộc chém giết nhưng đây là lần đầu tiên nhóm võ sĩ có cơ hội được chuộc lại cuộc đời. Vì tự do, vì giàu sang, tất cả đều không nề hà hiểm nguy. Gì chứ mưa bom bão đạn hay rừng gươm giáo đều chẳng là gì hết.

“Nói  gì thì nói nhưng ngài cũng thật tài giỏi. Trong lúc nguy cấp thế này mà vẫn có thể sắp xếp mai phục ở đây.”

“Không,không. Tất cả đều là chủ ý của hoàng tử điện hạ chứ không phải là kẻ hèn này đâu.”

Gowen tự nhiên lại dùng lối xưng hô cổ khi nói chuyện với chỉ huy quân Mephius. Ông nghĩ một cận vệ hoàng gia thì nên giữ thái độ trang trọng. (Note: Gowen vừa mới xưng là soregashi(それがし))

“ Điện hạ đã phát hiện ra dấu hiệu về việc quân Garbera trở mặt và khả năng quân Ryucown sẽ thừa cơ tấn công nên đã sắp đặt chúng tôi lập mai phục sẵn. Ngài ấy đã nghiên cứu địa hình lúc ban ngày và – pháo binh! Ngắm vào phi thuyền địch!”

Gowen bỏ ngang lời giải thích để ra lệnh mới.

“Cái gì?” Rouge giật mình thêm lần nữa.

Ngay sau đó, trận bắn phá làm rung chuyển mặt đất ở phía xa kia. Một con rồng Goll cỡ vừa rống lên rồi ngã nhào.

“Nhưng chúng tôi lại không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào hết.”

“À…những kẻ hèn kém như chúng ta không thể nào biết được tâm tư của Gil-sama đâu.” Gowen trịnh trọng đáp lại. “Nhưng nếu điện hạ đã biết trước được trong quân Garbera có kẻ phản bội, trong tình huống không thể phân biệt đâu trắng đâu đen thì chắc ngài ấy phải lo ngại chuyện rò rỉ thông tin rồi?”

“Nếu muốn lừa quân địch…phải rồi.”

Rouge thở dài, mắt hướng lên nhìn trời rồi ngay lập tức quay ra nhìn nhóm binh sĩ phía trước với nét mặt của một chỉ huy. Viện binh địch đang áp sát.

“Tướng quân, chúng ta vẫn nên tạm thời rút lui.” Gowen nói. “Về hợp binh với kỳ hạm và kết thúc trò đuổi bắt này thôi.”

“Nhất trí.”

Hai người ra lệnh gần như đồng thời, đứng sát cánh bên nhau như thể là đồng đội lâu lăm. Gowen vừa cho quân rút lui vừa liếc nhìn viện binh địch đang hung hãn áp sát.

Quả nhiên là sĩ khí của bọn chúng không dễ bị lay động.

Tuy không nói ra lời nhưng Gowen cũng không có lý do để lạc quan sau thắng lợi nhỏ nhặt vừa rồi. Mục tiêu của ông là hỗ trợ kỳ hạm và ngăn cản quân địch truy kích. Bằng mọi giá phải kiềm chế được quân chủ lực của Ryucown.

Nhưng mọi chuyện đã diễn ra đúng như dự đoán. Hay lắm Orba. Nếu không như thế thì bây giờ mày đang gặp họa lớn rồi.

 Cảm giác ớn lạnh chợt quét ngang người Gowen. Một quả đạn pháo bắn trúng cái cây gần đó, mảnh đạn và gỗ văng khắp nơi. Ông vừa cúi rạp về phía trước vừa chạy về hướng kỳ hạm Dhum. Dòng máu ngày xưa đã từng ra vào chiến trận nay đã sống lại.

“Võ sí giác đấu sao?”

Simon kinh ngạc không biết phải nói gì khi nhận tin. Chuyện này nghe khó tin lắm, nhưng đúng là quân truy kích đã bị suy yếu.

Cùng lúc, viên hầu cận Dinn bước vào cầu hạm cùng với một nhóm cận vệ.

“Có lệnh từ hoàng tử điện hạ.”

“Cái gì?”

Oubary ngạc nhiên đến mức há cả hàm.

“Đã được bao lâu rồi, vị hoàng thái tử đang run rẩy của chúng ta lại ra mệnh lệnh gì đây?”

“Xin ngài hãy phát ngôn cho cẩn thận.” Lời đáp của Dinn làm Oubary khó chịu ra mặt. “Hoàng tử điện hạ đã quyết định cho triển khai đội cận vệ của Người.”

Oubary trừng mắt. Thằng bé kia có mấy gã trông như lũ đầu đường xó chợ đi cùng. Đến giờ lão vẫn cho rằng đây là trò giỡn chơi nào đó. Trong lúc Dinn truyền đạt lại mệnh lệnh trên cầu hạm thì quân Mephius ở phía dưới đã vào vị trí giao tranh với quân Ryucown. Quân chủ lực Garbera sẽ đến, sớm thôi…

“Điện hạ nói, ‘Garbera sẽ gửi một đội kỵ binh và bộ binh đến phối hợp với đội cận vệ hoàng gia. Từ đó ta có thể dồn lũ phản bội vào thế gọng kìm. Quân chủ lực sẽ giữ vị trí xung quanh kỳ hạm để kỳ hạm có thể tập trung hỏa lực vào quân địch đang tấn công từ phía pháo đài.’”

Sự im lặng kỳ lạ bao trùm cầu hạm khi họ nhận ra mình sẽ không rút khỏi vòng chiến.

Ôi chà. Simon gãi cằm. Liệu hoàng tử có phải là người mà mình biết không vậy?

“Thật ngu ngốc!” Oubary lầu bầu đáp. “Đang giữa lúc giáp chiến mà thay đổi vị trí đóng quân thì thiệt hại sẽ còn lớn hơn nữa.”

“Không, bọn chúng không đông đến mức đó đâu.”

“Tướng Rouge!”

Lão tướng Rouge Saian vừa bước vào vừa thở dốc. Mũ và áo giáp đều bê bết máu, vậy mà ông lại đang cười với vẻ phấn khích.

“Nhờ có sự hỗ trợ kịp thời của đội cận vệ hoàng gia nên quân ta đã khôi phục sĩ khí. Trong lúc như thế này, ngài Oubary à, chúng ta phải mạnh dạn lên.”

Rouge nói thế nhưng ánh mắt lại có ý khác. Chẳng phải vừa nãy ngài còn đòi đánh hay sao?

Oubary không phản bác được câu nào.

“Đúng là như vậy.” Dinn lại lên tiếng. “Điện hạ hiện đang đích thân cổ vũ quân sĩ trên cầu tàu. Các ngài có nghe thấy không?”

Trên cầu tàu, nơi đặt cột cờ, có một người đàn ông đang lớn tiếng hô hào với những người lính xung quanh. Người đó – hoàng tử Gil - mặc áo giáp bạc, mũ trụ che kín mặt, quát tháo những kẻ quay lưng bỏ chạy, động viên họ quay lại chiến đấu.

Mỗi lần lên giọng là ‘hoàng tử’ lại run lẩy bẩy dưới lớp áo giáp. Thể hình và chiều cao của người này giống với Gil, hay đúng ra là Orba, nhưng kì thực đây lại là anh chàng võ sĩ giác đấu tên Kain.

“Tôi vốn không giỏi nói năng đâu, nhắc lại lời người ta nói còn không xong nữa… Đánh! Chiến đấu đi! Chẳng phải các ngươi là những người lính với lòng kiêu hãnh của Mephius sao? Hiểu chưa? Đánh cho xong đi!”

Ryucown và Vileena vẫn đang mặt đối mặt. Biển lửa vẫn đang cháy phừng phừng đằng xa kia.

“Ý của ngài ‘giao phó mạng sống’ nghĩa là như thế nào?”

“Ta muốn nàng trở thành vợ ta.”

Không vòng vo, Ryucown nói thẳng điều mình muốn, đến mức làm cho Vileena cảm thấy hơi tắc thở. Nắm tay nhỏ bé siết lại, tựa hồ như đang lấy lại điểm tựa cho quyết tâm của cô.

“Rồi sau đó ngài định làm gì?”

“Ta sẽ xưng vương và đoạt lấy ngai vàng của Garbera.”

Ryucown vừa tuyên bố vừa rút thanh kiếm đang đặt bên hông ra như thể vừa sực nhớ đến nó.

“Ngài nghĩ mình có thể đi xa được đến đâu với chỉ một pháo đài trong tay chứ?”

“Nếu đêm nay chúng ta đánh đuổi được bọn Mephius thì sẽ có thêm nhiều người nữa đến hưởng ứng ta. Cách mạng sẽ nổ ra trên khắp đất nước Garbera và kế hoạch của ta sẽ càng nhanh chóng thành hiện thực.”

“Và tất cả sẽ chỉ làm lợi cho Ende. Nếu ngài còn cố chấp thì Garbera không sớm thì muộn cũng bị Ende thâu tóm.”

“Ta nào có ngu xuẩn đến như thế. Mephius mới là mục tiêu của Ende. Tất cả những gì chúng muốn là có được một bàn đạp để tiến sang phía tây. Garbera mà rơi vào bất ổn thì chúng lại càng được rảnh tay. Vậy nên Ende không đáng lo. Cho dù có thất bại đi chăng nữa, chúng ta vẫn có thể hợp lực với chúng để tiếp tục chống Mephius. Mối liên minh nửa vời này có thể không đáng tin nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với nỗi nhục nhã khi phải liên minh với bọn Mephius.”

“Cả hai đều không khác gì cả!” Vileena lớn tiếng đáp bằng tất nhiệt huyết mà cô đã kìm hãm bấy lâu. “Đối với người dân, chúng không khác gì nhau hết! Bao nhiêu người nữa sẽ thành nạn nhân cho kế hoạch thiển cận, cho quan niệm và lý tưởng danh dự của ngài chứ?”

Vileena không nhận ra mình vừa nói y chang lời hoàng tử Gil. Ở phía bên kia, Ryucown vẫn không nhượng bộ.

“Chẳng phải hoàng tộc của nàng cũng được xây nên trên hàng núi xác chết sao? Hãy dừng cuộc tranh cãi ấu trĩ này tại đây. Mang trong mình lòng kiêu hãnh đích thực của Garbera, ta làm việc này vì ta muốn lập nên một quốc gia của những hiệp sĩ chân chính. Nhìn ra ngoài kia đi công chúa. Đây là cuộc xung đột sẽ đặt dấu chấm hết cho cái chính quyền áp bức, gian trá và hai mặt kia. Chỉ những hiệp sĩ chân chính mới có thể cứu vãn được nó.”

“…”

“Con đường hiệp sĩ là sự tuyệt mĩ. Phải luôn luôn rèn luyện mình, giữ vững tinh thần ngay thẳng. Đó mới là mẫu người nên được giao phó trọng trách. Dân thường vẫn trông đợi vào bậc vua chúa trong lúc loạn lạc, nhưng các quốc gia lại gây chiến tranh chỉ vì lòng tham tầm thường. Cứ như thế, lý tưởng và niềm kiêu hãnh của Garbera dần dần mất đi. Đầu tiên ta sẽ thay đổi – không, sẽ hoàn trả Garbera về như xưa, một quốc gia của những hiệp sĩ đích thực.”

“Ta khen ngợi lòng yêu nước của ngài. Nhưng nếu đã như vậy thì ngài còn cần gì ở một người đã thuộc về hoàng gia Mephius?”

“Ý nàng là sao?”

“Ý ta là cơ thể này… ta đã trao lời thề hôn nhân.” (Note: ý ở đây là công chúa và hoàng tử đã ch*ch nhau rồi, ván đã đóng thuyền.)

Vileena nói dối, chính bản thân cô cũng không khỏi cảm thấy tởm lợm khi thốt ra điều đó. Nhưng cô không hề do dự. Cô muốn đánh gục Ryucown, người như đang bị quỷ ám.

“Công chúa điện hạ, Người đang nói dối. Người không biết sự tinh tế trong quan hệ giữa đàn ông và đàn bà. Điều đó là không thể.”

“Ngài nói thế vì ngài không muốn phải công nhận nó. Giờ đây, nếu sự trong trắng mà ngài nói đến đã không còn, nếu thật sự ta đã chung đụng với lũ Mephius bẩn thỉu đó, thì ngài phải đâm ta bằng thanh gươm kia. Đó chính là ‘lý tưởng’ của ngài, có đúng không?”

Vileen dùng ngón tay nhón lấy lưỡi kiếm và đặt nó ngang cổ mình, mắt đầy lệ.

Mắt Ryucown mở lớn. Người chiến binh của Garbera và nàng công chúa được tung hô như bông hoa của Garbera nhìn thẳng vào nhau.

“Bọn Mephius, nàng bằng lòng hay sao?”

“Nếu chúng ta cứ mãi coi họ là lũ người man rợ thì chính chúng ta sẽ bị coi là lũ ngu dốt. Hơn nữa, ở đó không hề có mối ràng buộc nào. Ngài nói không sai. Hoàng gia không vững mạnh, quần thần và nhân dân đều không có danh dự - ở Mephius cũng không khác gì hết. Ngài nghĩ xem liệu có ai trên đời này tin theo một kẻ độc đoán chỉ hành động theo ‘danh dự’ do chính mình tạo ra chứ?”

“Nàng vừa vứt bỏ cả danh dự lẫn quốc gia của mình, công chúa à,” Ryucown nói. “Hay chúng ta có thể kết luận rằng công chúa Vileena đã trưởng thành. Nàng có tố chất của một chiến binh. Nhưng…chính vì lẽ đó nên nàng sẽ trở thành vật cản trên con đường phía trước của ta. Nếu công chúa cữ mãi không chịu công nhận…“

Ryucown đột nhiên thu kiếm lại, đặt nó lên trên vai.

“… thì ít nhất ta cũng muốn Người bảo vệ lấy danh dự cho hoàng gia Garbera bằng cái chết.”

“Cái gì?”

“Để xem, công chúa Vileena đã bị hoàng tử của Mephius hạ sát để trả đũa cho hành động phá vỡ liên minh của Garbera.”

“Nếu là như thế…” Giọng Vileena như khàn đi. “…thì chẳng phải Garbera sẽ đoàn kết một lòng hay sao?”

“Như vậy càng tốt.”

Ánh mắt Vileena rời xa khỏi thanh kiếm. Rồi cô nhìn vào mắt Ryucown. Anh ta vẫn điềm tĩnh như thường. Anh ta và Ryucown người từng lẻn vào lâu đài năm năm trước khác nhau ở chỗ nào? Hay là lần này cũng giống như lần trước? Hành động vì niềm tin và lý tưởng từ thời trai trẻ, chưa bao giờ quên.

“Vĩnh biệt, công chúa điện hạ.Nụ hôn hồi đó của nàng là niềm vinh dự đầu tiên ta từng được nhận trong đời.”

 Thanh kiếm nhá lên.  Mắt Vileena nhấp nháy một lần giữa đường kiếm chém. Nước mắt cô rơi xuống, phản chiếu lưỡi kiếm đang phóng tới. Vileena đang khóc. Cô thất vọng trước sự bất lực của bản thân. Cô thực sự đã tin rằng mình có thể nói lý lẽ với Ryucown. Nhưng chính sự ‘chính trực’ của Ryucown và hậu quả của nó làm cô gục ngã. Vileena rơi vào tuyệt vọng, lần đầu tiên trong đời và ngay sau đó, sinh mạng cô sẽ kết thúc.

Thanh kiếm bổ xuống cần cổ thanh mảnh của Vileena và…Clang!

…bị cản lại ngay trước lúc chém tới người cô. Có ai đó vừa mới phóng dao, buộc Ryucown phải thay đổi đường kiếm để gạt đỡ.

“Ngươi là ai?”

Ánh mắt Ryucown hướng ra chỗ cột trụ bên ngoài cửa. Một tay kiếm sĩ bước ra. Hắn mặc áo giáp Garbera nhưng Ryucown không nhận ra hắn, hay đúng ra là không nhìn thấy mặt.

Tay kiếm sĩ nọ bước tới, tay phải cầm kiếm, trên mặt là một cái mặt nạ sắt.

Bình luận (0)Facebook