Chương 2
Độ dài 16,325 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 07:52:08
Part 1
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 8:02
Toàn thân mặc một bộ giáp trắng tinh với một thanh kiếm gắn chặt bên hông, với bộ trang bị trong trạng thái hoàn hảo, Climb bước vào cung điện Valencia.
Cung điện Valencia được phân chia chủ yếu thành ba tòa lầu chính. Climb đang trên đường đến tòa lầu lớn nhất là nơi ở của hoàng tộc.
Khác biệt với nơi cậu từng đứng lúc nãy, nơi này được thiết kế cho phép ánh sáng lọt vào càng nhiều càng tốt; làm cho nơi đây sáng đến chói mắt.
Cậu bước đi trên một hành lang rộng được lau dọn sạch sẽ đến mức không hạt bụi nào sót lại, chứ đừng nói đến vết bẩn hay thứ gì khác. Cậu bước đi mà không hề phát ra một tiếng động nào, nguyên nhân là vì bộ giáp trên người được tôi luyện bằng Mithril và Orichalcum, ngoài ra còn được phụ thêm ma pháp.
Những vệ binh cung điện—hiệp sĩ, toàn thân mặc giáp, đứng với một tư thế nghiêm trang trong hành lang rộng rãi và sạch sẽ.
Hiệp sĩ của Đế quốc là chỉ những người lính thường dân thuộc một phần của quân đội thường trực. Mặc khác, hiệp sĩ của Vương quốc là những người đã được cấp danh hiệu quý tộc. Ví dụ như nếu một người con trai thứ ba trong một gia đình quý tộc trở thành hiệp sĩ, đó là vì họ không thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Tuy nhiên, kể từ khi Vương quốc chi trả hậu hĩnh cho các hiệp sĩ, chỉ những người có kỹ năng dùng kiếm điêu luyện mới nhận được danh hiêu này. Cho dù là quý tộc cũng không thể bằng quan hệ mà đạt được.
Từ thích hợp nhất để gọi họ đó là những vệ binh tinh nhuệ của Vương quốc.
Thật trùng hợp, [Warrior Captain] là một danh hiệu mới được tạo ra dành riêng cho Gazef cũng vì có nhiều kẻ phản đối trao cho ông danh hiệu hiệp sĩ.
Climb nhẹ nhàng chào hỏi những vị hiệp sĩ. Như mong đợi, có người gật đầu chào, cũng có một số người đáp lại, thậm chí có những người chào đón cậu một cách chân thành. Tuy họ là quý tộc, nhưng họ cũng là những người đã thề phục vụ đức vua bằng cả trái tim của một chiến binh. Lòng trung thành của họ là tuyệt đối, họ có một sự kính trọng rất lớn đối với những người có kỹ năng.
Trong số những người trên hành lang đó, cũng có những kẻ nhìn Climb với ánh mắt thù ghét.
Họ chính là [Maid]. Hầu hết trong số họ đều có biểu hiện khó chịu khi nhìn thấy Climb.
[Maid] là những người làm việc trong cung điện nhưng có khác biệt so với những maid bình thường khác ở chỗ họ là con gái của các nhà quý tộc đến đây để học tập kinh nghiệm. Nói cách khác, những cô [Maid] này có địa vị cao hơn Climb. Đặc biệt là đối với những [Maid] ở cạnh hoàng tộc, hầu hết trong số họ là con gái của các nhà quý tộc cao cấp. Sự khó chịu của họ đã nói lên một thực tế là họ phải chấp nhận cúi đầu trước một kẻ còn thấp kém hơn cả một người bình thường, điều đó làm họ tức giận.
Xét về xuất thân, Climb chỉ đáng nằm dưới chân họ. Cõ lẽ họ muốn thể hiện sự căm ghét của họ khi không có mặt của Renner. Sau khi nghĩ ngợi, Climb không thể hiện bất kỳ sự giận dữ nào với hành vi của họ.
Nhưng Climb không nhận ra rằng, khi cậu rơi vào cái vòng suy nghĩ luẩn quẩn của bản thân đã khiến cho các cô [Maid] hiểm lầm rằng cậu đang coi thường họ, điều này làm họ càng thêm phẫn nộ. Nhưng nếu cậu là kiểu người có thể nhận ra một điều như vậy thì có lẽ những thứ khác sẽ được xử lý trơn tru hơn.
Tình cảnh này cũng đúng cho Climb bởi vì cứ mỗi lần cậu ở trong cung điện, dây thần kinh của cậu như bị mài mòn đi một chút.
Bên ngoài có tiếng nói, Renner và Ranpossa III không phải là người duy nhất sống trong cung điện này.
Ugh?!
Tiếng nói của ma quỷ, Climb chuyển sang phía hành lang, đứng thẳng lưng và nghiêm trang với tay đặt lên trước ngực.
Có hai người đang đi tới. Người đứng phía sau là một người đàn ông cao gầy với mái tóc vàng chải chuốt cẩn thận.
Marquis Raeven, một trong lục đại quý tộc trong Vương quốc.
Vấn đề là người đàn ông vừa béo vừa lùn đi phía trước ông ta. Hắn chính là Zanack Valurean Igana Ryle Vaiself, nhị hoàng tử và là ứng cử viên số hai cho ngôi vị quốc vương.
Zanack dừng bước, khuôn mặt mũm mĩm của hắn biến thành một đống chình ình.
“Tại sao, Climb? Ngươi đang đi gặp mặt con quái vật đó đúng không?”
Chỉ có một “con quái vật” trong miệng Zanack. Mặc dù Climb biết đó là xấc láo, nhưng cậu không thể dừng lại được.
“Thưa điện hạ, thần rất biết ơn những lời nói của ngài nhưng Renner-sama không phải là quái vật. Ngài ấy tốt bụng và xinh đẹp, một số người thậm chí còn gọi ngài ấy báu vật của Vương quốc.”
Người ta gọi như thế là do cô đã bãi bỏ chế độ nô lệ và ban hành nhiều chính sách giúp đỡ người dân. Tuy là số người được nhìn thấy ánh sáng là rất ít vì bị các quý tộc cản trở, nhưng Climb hiểu rõ hơn ai hết rằng cô đã lo lắng cho dân chúng đến nhường nào.
Mỗi khi một chính sách giúp đỡ người dân bị bãi bỏ bởi những lý do ngu ngốc như giới quý tộc muốn giữ thể diện, cô gái tốt bụng đó lại rơi nước mắt trước mặt cậu. Người đàn ông này, Zanack, kẻ thậm chí không nhấc một ngón tay, không có tư cách để nói bất cứ điều gì như thế.
Cậu như bị thiêu đốt bởi khao khát muốn hét thật to, muốn đấm vào khuôn mặt béo ị kia.
Ngay cả khi họ là anh em ruột— đây không phải là những lời mà một người cùng huyết thống nên nói. Tuy nhiên, cậu không được phép bộc lộ sự giận dữ của mình.
Renner đã từng nói:
“Anh trai ta đang cố gắng chọc giận cậu vì anh ấy muốn gán tội cho cậu. Nhiều khả năng anh ấy đang tìm một cái cớ để tách chúng ta ra. Climb, đừng bao giờ để anh ấy nắm được điểm yếu của cậu.”
Vẻ mặt cậu ủ rũ— chủ nhân của cậu đã không được chấp nhận bởi chính người thân của mình. Climb nhớ lại cái ngày mà cậu đã thề rằng sẽ không bao giờ phản bội lại cô.
“Ta có nói đó là Renner sao? Đó chỉ là do ngươi nghĩ… quên đi, chúng ta hãy dừng chủ đề này lại. Báu vật…là cái gì? Có phải cô ta nghĩ rằng chỉ việc đề xuất ý tưởng và nó nhất định phải được thực hiện? Ta nghĩ là con nhóc đó hiểu rõ là chúng sẽ không thể vận hành, vậy mà vẫn đề xuất.”
Không có cách nào nhưng đó là sự thật. Làm sao mà điều đó có thể? Đó là sự đố kỵ xấu xí của một người đàn ông có tầm nhìn hạn hẹp.
“Thần không nghĩ thế.”
“Fufufufufu. Như dự đoán, có vẻ như ngươi không nhận ra con nhóc đó là một con quái vật. Có lẽ ngươi bị mù rồi? Hoặc có lẽ do nó quá thông minh? ... Thế nên ta không thể nghi ngờ?”
“Không sao cả. Thần tin chắc rằng Renner-sama chính là báu vật của Vương quốc.”
Bởi vì cậu là người đã quan sát cô ấy gần nhất, cậu có thể dám chắc tất cả mọi thứ cô ấy làm là đúng đắn.
“Thật sự, có chút thú vị. Ngươi có thể mang một thông điệp của ta cho con quái vật đó không?... Mặc dù anh chỉ xem em như một công cụ chính trị, nếu em chịu hợp tác với anh, anh có thể giúp em thoát khỏi quyền thừa kế và cấp cho em lãnh thổ.”
Climb cảm nhận sự bất mãn trong mình đang trào lên.
“… Trò đùa cũng phải có chừng mực. Thần không mong là ngài có thể nói những lời như vậy. Thần sẽ giả vờ rằng mình chưa bao giờ nghe thấy những lời đó.”
“Fufufufufu. Thật đáng tiếc. Đi thôi, Marquis Raeven.”
Người đàn ông sắc xảo im lặng quan sát hai người và gật đầu.
Marquis Raeven là một người bí ẩn. Tuy là ông đã rạch một ranh giới rõ ràng đối với Climb, nhưng đôi mắt ông vẫn hơi khác so với các quý tộc khác. Renner cũng không có bất kỳ chỉ dẫn cụ thể về cách ứng phó với Marquis.
“Ah, ta quên mất. Marquis Raeven cũng có quan điểm như ta và nghĩ nó như một con quái vật. Không, ngươi có thể nói rằng chúng ta hoàn toàn nhất trí về vấn đề này.”
“—Điện hạ.”
“Đợi chút, Marquis Raeven. Nghe này, Climb. Vì cậu là một kẻ cuồng tín nên ta sẽ không làm phiền thậm chí là không nói gì. Nhưng… Ta sẽ cho cậu một cảnh báo. Nó là một con quái vật.”
“Điện hạ, Mặc dù câu hỏi có phần vô lễ, cho phép thần hỏi một câu. Phần nào của Renner-sama làm ngài cảm thấy ngài ấy là một con quái vật? Không một ai khác ngoài ngài ấy quan tâm đến Vương quốc và người dân nhiều đến vậy.”
“… Gần như mọi nỗ lực của nó chỉ là lãng phí sức lực. Hành động của nó là vô nghĩa. Lúc đầu, ta nghĩ rằng đó là vì nó chuẩn bị thiếu sót. Sau đó, ý tưởng nảy ra khi có cuộc trò chuyện với Marquis Raeven tại đây. Nếu tất cả đã được tính toán thì sao? Những đầu mối lỏng lẻo dần kết nối lại với nhau. Nếu thật sự là như vậy… Có nghĩa là đứa con gái đó đang sống một nửa cuộc sống của mình bên trong cung điện và hầu như không có móc nối với các quý tộc thế mà có thể kiểm soát họ khi nó thấy cần thiết… Đó không gọi là quái vật thì ngươi nghĩ nên gọi là gì?”
“Đơn giản thì đó chỉ là sự hiểu lầm. Renner-sama không phải loại người đó.”
Climb quả quyết.
Những giọt nước mắt không phải là lời nói dối. Người con gái được gọi là Renner là một người vị tha và lương thiện. Mạng sống của cậu đã được nàng nhặt lại, cậu hiểu rõ nàng hơn bất cứ ai.
Nhưng lời nói của cậu đã không tác động được vị hoàng tử kia. Hắn mỉm cười chế giễu và bước qua Climb, Marquis Raeven theo sau.
Climb lẩm bẩm trong hành lang trống rỗng.
“Renner-sama là người nhân từ nhất trên thế giới. Sự tồn tại của mình là bằng chứng. Nếu như…”
Climb nuốt lấy những lời cuối cùng. Mặc dù vậy, những lời ấy vẫn tiếp tục trong tim cậu.
Nếu Renner-sama cai trị Vương quốc, Vương quốc sẽ trở thành một quốc gia vĩ đại.
Tất nhiên, xem xét việc kế thừa vương vị, nó chỉ là một mơ ước viển vông.
Bất kể như vậy, Climb vẫn không từ bỏ ước mơ này.
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 8:11
Cuối cùng, Climb cũng bước đến trước cửa phòng trong cung điện, nơi mà cậu thường lui tới thường xuyên nhất.
Sau khi kiểm tra khu vực xung quanh mình nhiều lần, cậu mạnh dạn vặn tay nắm cửa.
Không gõ cửa là vô lễ, nhưng đây là điều chủ nhân của cậu mong muốn. Nàng đã từ chối nghe Climb phản bác lại vấn đề này không biết bao lần.
Cuối cùng, Climb cũng đầu hàng. Cậu không thể làm gì trước nước mắt của một cô gái. Mặc dù vậy, cậu vẫn thỏa thuận một vài điều kiện. Mặc dù cô đã nói là không có vấn đề gì, nhưng cậu không thể không gõ cửa khi mà có sự hiện của nhà vua.
Có một sự thật là bước vào mà không gõ cửa đã gây ra sự căng thẳng rất lớn cho Climb. Không cần phải nói, mỗi khi cậu mở cửa, Climb cảm thấy không có cách nào mà một chuyện như thế này lại được cho phép.
Khi cậu định mở toang cánh cửa, tay cậu dừng lại khi nghe thấy âm thanh từ một cuộc bàn luận căng thăng xuyên qua khe hở nhỏ.
Cậu nghe thấy hai giọng nữ giới.
Lý do Climb dừng lại bởi vì một giọng nói trong đó nghe có vẻ như bị cuốn hút vào cuộc thảo luận mà đã không nhận ra sự hiện của cậu, mặc dù cậu ở bên ngoài căn phòng. Cậu không muốn đổ nước lạnh lên sự nhiệt tình của họ. Climb đứng yên và tập trung đôi tai mình vào những tiếng nói trong phòng. Mặc dù cậu cảm thấy tội lỗi khi nghe trộm, nhưng cậu sẽ cảm thấy tội lỗi hơn nếu làm gián đoạn cuộc trò chuyện sôi nổi như vậy.
“— chuyện trước đó? Con người chỉ tập trung vào cái lợi trước mắt.”
“Mmmmm…”
“Renner, về dự án luân phiên thu hoạch các loại cây trồng khác nhau… Mặc dù tôi không thực sự nghĩ rằng sẽ cải thiện năng suất… Sẽ phải mất bao lâu để người ta thấy được kết quả?”
“Theo tính toán của tôi, ít nhất, nó cũng phải mất khoảng sáu năm.”
“Vậy còn thiệt hại lợi nhuận cho sáu năm chúng ta trồng các loại hoa màu khác nhau là bao nhiêu?”
“Nó phụ thuộc vào mùa vụ… Nếu lúc này chúng ta nắm 100% thì chúng ta sẽ có 80%. Vì vậy, chúng ta sẽ tổn thất 20%. Nhưng sau 6 năm, chúng ta sẽ thu được sự tăng trưởng ổn định với 30% thu hoạch. Nếu chúng ta tu dưỡng đồng cỏ và đặt chúng đi đúng hướng sang chăn nuôi nhiều hơn, chúng ta có thể đạt được nhiều hơn thế.”
“… Nếu kết quả thu được sau cùng là như vậy thì tất cả mọi người sẽ nhảy vào. Nhưng liệu mọi người sẽ chấp nhận tổn thất 20% liên tục trong những 6 năm?”
“… Vương quốc sẽ có khoản vay cho 20% đó mà không có lãi suất hoặc thế chấp tài sản, thiết lập một phương thức thanh toán khi mọi người bắt đầu luân chuyển lợi nhuận. Nếu thu hoạch không được cải thiện… không có thu nhập và nếu sản lượng không tăng, theo kế hoạch, mọi người sẽ có khả năng hoàn lại tất cả trong 4 năm.”
“Chuyện đó là rất khó khăn.”
“Tại sao?”
“Như mình đã nói với cậu. Mọi người chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt— nhiều hơn những người thích sự ổn định. Thậm chí nếu cậu có đảm bảo sự tăng trưởng ổn định 30% sau 6 năm, rõ ràng là phần lớn sẽ do dự.”
“Tôi… không hiểu. Các kết quả từ những lĩnh vực mà tôi thử nghiệm đều thuận lợi…”
“Cho dù thử nghiệm có thuận lợi, không có gì đảm bảo sẽ nhất định thành công.”
“… Cũng phải, tôi đã không kiểm tra nó dưới mọi điều kiện có thể, vì vậy tôi không dám cam đoan. Để có kết quả cho mọi loại đất, khí hậu sẽ đòi hỏi một cuộc thử nghiệm trên quy mô lớn.”
“Thế thì sẽ rất khó khăn. Thậm chí còn không biết tăng trưởng 30% trong tương lai là tối đa hay trung bình, đây là điều giết chết kết luận của cậu. Điều này có nghĩa là cậu phải hứa hẹn một khoảng lợi nhuận đáng kể cùng với lợi nhuận ngắn hạn.”
“Vậy nếu chúng ta cung cấp miễn phí 20% đó trong 6 năm?”
“Vậy thì giới quý tộc đối lập sẽ hết sức vui mừng khi nhà vua mất hết quyền lực.”
“Nhưng chúng ta có thể đảm bảo hàng hóa tăng nhiều hơn những gì chúng ta cung cấp trong 6 năm đó, sức mạnh Vương quốc sẽ tăng cường rõ rệt…”
“Sau đó, quyền lực của giới quý tộc ở phe đối lập cũng sẽ tăng lên trong khi quyền lực của nhà vua rơi xuống 20%. Giới quý tộc ở phe nhà vua sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này.”
“Sau đó, chúng ta sẽ yêu cầu các thương nhân và…”
“Ý cậu là Đại Thương Gia? Họ cũng có cái khó riêng. Nếu họ tùy tiện cho phe nhà vua mượn sức mạnh, việc đó có thể làm ảnh hưởng đến các hoạt động kinh doanh của họ với phe phái khác.”
“Thật khó khăn… Lakyus.”
“… Đúng là cậu không biết tính toán công việc trước khi tiến hành, thế nên chính sách của cậu mới kết thúc với hàng tấn yếu điểm. Ừ… tớ có thể hiểu là hai phe phái lớn đã làm cho nó trở nên vô cùng khó khăn. Thế sao không chỉ tiến hành chính sách trong cung điện?”
“Tớ không nghĩ là các anh của mình sẽ đồng ý với chuyện đó.”
“Ah, lũ ngu ngốc đó.... Bọn họ có lẽ đã để quên não trong bụng mẹ mất rồi.”
“Chúng tôi thậm chí còn không cùng một mẹ.”
“Tôi, cũng chỉ thân thiết với quốc vương. Dù sao, nghĩ đến việc hoàng tộc không khắn khít, làm tôi nản lòng…”
Khi căn phòng trở nên yên tĩnh, cô nhận ra cuộc thảo luận đã kết thúc.
“Ara, cậu vào được rồi. Phải không, Renner?”
“Cái gì?”
Giọng nói đó làm trống ngực của Climb đập dữ dội. Cậu đã ngạc nhiên khi cô ây biết mình đang ở đây và ở cùng một thời điểm, cảm thấy như đó là điều này được trông đợi. Climb từ từ mở cửa.
“—Xin lỗi.”
Một cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt Climb.
Sang trọng nhưng không lộng lẫy— trong căn phòng, hai người phụ nữ ngồi quanh một chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ.
Một trong hai người họ rõ ràng là chủ nhân của căn phòng này, Renner.
Và một cô gái ngồi đối diện với nàng, với con ngươi xanh lục và đôi môi ửng hồng. Vẻ đẹp của cô có phần thua kém so với Renner nhưng căng tràn với nét duyên dáng khác biệt. Nếu Renner rực rỡ như một viên ngọc, thì cô là một sinh mệnh rực rỡ.
Lakyus Alvein Dale Aindra.
Bạn sẽ không tưởng nổi khi nhìn bộ đầm hồng tỏa sắc của cô, nhưng thật ra cô là lãnh đạo của một trong hai nhóm mạo hiểm giả cấp Aldamantite trong Vương quốc, và cũng là bạn thân nhất của Renner.
Năm nay 19 tuổi, những gì cô đạt được là vô số thành tựu to lớn, và nhờ tài năng của mình, cô đã vươn lên vị trí Adamantite. Climb thấy bản thân mình có chút đố kị cô gái này.
“Chúc một ngày tốt lành, Renner-sama, Aindra-sama.”
“Chào buổi sáng, Climb.”
“Chào cậu.”
Climb hoàn tất lời chào và di chuyển về vị trí được chỉ định của mình— ở phía sau, bên phải của Renner— cậu đã bị gián đoạn.
“Climb, không phải ở đó, là ở đây.”
Nơi Renner chỉ tay vào là chiếc ghế ở bên phải nàng.
Climb cảm thấy kỳ quặc. Có năm chiếc ghế đặt xung quanh chiếc bàn tròn, giống như mọi khi. Nhưng có đến ba tách trà đặt trên bàn.
Một ở trước mặt Renner, một ở trước Lakyus và bên cạnh Lakyus— một ở chỗ khác là nơi Renner chỉ vào. Cậu nhìn quanh nhưng không thể tìm thấy người thứ ba ở bất cứ đâu.
Ngay cả khi cậu nghĩ nó lạ, cậu vẫn nhìn vào cái ghế.
Thật khiếm nhã khi chia sẻ chung một chiếc bàn với chủ nhân của mình, lại còn là hoàng tộc. Cộng thêm việc đưa ra chỉ thị vào phòng mà không gõ cửa— hay nói cách của Renner, một yêu cầu— hầu như tất cả mệnh lệnh của Renner đều đặt một gánh nặng lên lương tâm của cậu.
“Nhưng… ”
Climb quay lại nhìn vào cô gái kia, tìm kiếm sự giúp đỡ. Cậu không có lời biện hộ nào mà chỉ mong cô xin tha cho cậu, nhưng đã ngay lập tức bị bác bỏ.
“Tôi không bận tâm đâu.”
“Cái—cái này… Aindra-sama…”
“Như tôi đã nói với cậu, hãy gọi tôi là Lakyus.”
Lakyus hơi liếc qua Renner và tiếp tục.
“Climb là trường hợp đặc biệt.”
“… ghét.”
Renner mỉm cười. Giai điệu ngọt ngào trong lời nói của Lakyus dường như kết thúc bằng một dấu hiệu trái tim. Khó thể coi biểu cảm của cô là một nụ cười, chỉ có đôi môi của nàng là chuyển động trong khi ánh mắt nàng lại nghiêm nghị.
“Aindra-sama, ngài đừng nói đùa như thế chứ.”
“Được rồi, được rồi. Climb quả thật là cứng đầu. Có lẽ cậu nên cố gắng học hỏi từ cô ấy?”
“Huh? Đùa?”
Trông thấy Renner ngạc nhiên, Lakyus đột ngột dừng lại và thở dài.
“Không phải rõ ràng sao? Climb là đặc biệt, đó là sự thật, đó là vì cậu ta là < của cậu>.”
Renner có hơi đỏ mặt và che cả hai má của mình lại bằng đôi bàn tay. Climb lúng túng nhìn vào khuôn mặt nàng và đôi mắt cậu ngay lập tức mở to.
“Cái gì?!
Climb ngạc nhiêu hạ thấp cơ thể, nắm lấy thanh kiếm đã gắn chặt vào eo của mình và di chuyển để bảo vệ Renner. Lakyus lại thở dài.
“Climb ngạc nhiên bởi vì cậu làm cái biểu hiện đó đấy.”
Giọng nói bình thản của cô không hề có bất kỳ sự thận trọng hay cảm giác khủng hoảng. Hiểu được ý nghĩa của nó, Climb cảm thấy sự căng thẳng rơi khỏi đôi vai của cậu.
“Đã hiểu, boss.”
Cô gái ngồi im trong bóng tối nhảy ra trong một hơi.
“Ah, Climb, cậu không biết cô ấy. Đây là một thành viên trong nhóm của chúng tôi—”
“—Tina-san.”
Renner kết thúc câu nói của Lakyus.
Theo như Climb biết, nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite <Blue Rose> bao gồm 5 người phụ nữ: Lãnh đạo– magic caster hệ tín ngưỡng– Lakyus, chiến binh Gagaran, magic caster Evileye, Tia và Tina đuợc đào tạo kỹ năng đạo tặc.
Climb đã gặp Lakyus, Gagaran, và Evileye nhưng không quen biết với hai người cuối cùng.
Người này… thì ra là thế. Cô ấy thật sự giống như những lời đồn đã nói.
Tay chân mảnh mai và bộ trang phục bó sát cơ thể, cô thực sự trông giống như một người được đào tạo kỹ năng đạo tặc.
“… Xin lỗi vì sự khiếm nhã của tôi. Rất vui được gặp cô, tôi là Climb.”
Climb cúi thấp đầu về phía Tina.
“Hmmm? Đừng bận tâm về điều đó.”
Cô đáp lại lời xin lỗi của Climb bằng một cái vẫy tay và hoàn toàn im lặng, nhẹ nhàng tiến đến gần chiếc bàn. Cô ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh Lakyus, do đó tách trà từ trước phải là của cô ấy.
Ngay cả khi số lượng tách trà trên bàn đã đủ có nghĩa là chuyện đó không có khả năng, Climb nhìn quanh căn phòng một lần nữa, cẩn thận kiểm tra xem còn ai nữa không, những cô gái mà cậu biết.
Lakyus trông thấy những gì Climb đang làm và mở miệng, như thể cô hiểu rất rõ cậu.
“Tia không đến. Gagaran và Evileye đều nói là họ ghét lễ phục hình thức này. Thật ra không hẳn là hình thức. Tôi mặc trang phục này chỉ là phù hợp với hoàn cảnh, nhưng tôi không bắt họ mặc theo.”
Theo Lakyus đã nói, loại trang phục của cô là nghi thức hợp cách khi xuất hiện trước công chúa, nhưng Climb không có ý định nói điều này với một người vừa là bạn của Renner, vừa là một quý tộc đặc biệt.
“Ra là như vậy. Nhưng tôi thấy thật vinh hành khi được gặp một ngưởi nổi tiếng như Tina-sama. Tôi mong nhận được sự chỉ dẫn của cô.”
“Tại sao cậu không tiếp tục cuộc nói chuyện sau khi ngồi xuống, Climb?”
Renner lấy ra một cái tách mới và rót trà khi cô nói. Trà được rót ra từ đạo cụ ma thuật [Warm Bottle], cứ như thể nó vừa mới được pha. Đạo cụ này là một trong những tài sản quý giá của Renner có tác dụng duy trì nhiệt độ thức uống ở bên trong, trong vòng 1 giờ. Nàng chỉ dùng nó khi tiếp đón những vị khách đặt biệt quan trọng và hiếm khi dùng nó trong những dịp khác.
Không có cách nào để từ chối, Climb đành cam chịu và ngồi lên ghế, uống một ngụm trà.
“Nó rất ngon, Renner-sama.”
Renner mỉm cười ngọt ngào. Nói chính xác thì Climb không hề nhận biết là nó ngon hay không, chỉ cần được pha bởi Renner thì chắc chắn sẽ ngon.
Đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói tẻ nhạt, vô cảm.
“—Tia hiện đang thu thập thông tin. Vốn là hôm nay cả ba chúng tôi được yêu cầu đến cung điện, nhưng <evil boss> lại đột nhiên ra lệnh làm một nhiệm vụ khác. Tất cả là lỗi của <evil boss>.”
Không cần phải nói, đó là giọng của Tina. Climb ngoảnh mắt khòi nụ cười đáng sợ của Lakyus và nói.
“Tôi hiểu rồi… nếu có cơ hội, trong tương lai, tôi muốn gặp cô ấy ít nhất một lần.”
“Climb, Tina-san và Tia-san là cặp song sinh, thậm chí đến độ dài mái tóc của họ cũng giống nhau.”
“Vì vậy nếu cậu đã gặp một người thì người kia cũng vậy.”
Mặc dù thể sẽ co vấn đề khác nảy sinh, nhưng Climb biểu thị đã hiểu.
Tuy nhiên, Climb cảm thấy xấu hổ bởi cái nhìn lạnh lùng từ Tina. Cậu đã định bỏ qua nó, một ý nghĩ rằng có thể cô đã phát hiện ra một khuyết điểm nào đó ở cậu, thúc dục cậu phải chuẩn bị tinh thần và hỏi.
“Có vấn đề gì sao?”
“Bự quá.” (Trans: cái méo gì “Bự” vậy? Ed: cái mà ai cũng biết là cái gì đó)
“… Cái gì?”
Cậu không biết cô ấy đang nói về điều gì. Vô số dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu Climb, Lakyus trả lời với vẻ áy náy.
“Không có gì. Cô ấy chỉ đang nói với chính mình. Đừng lo lắng về điều đó, Climb. Không, thực sự, không phải lo lắng về nó. Tôi là người nghiêm túc.”
“Vâng…”
“… Cô ấy nói về cái gì thế, Lakyus?”
Mặc dù Climb đã buộc mình phải đồng ý, nhưng Rener thì không. Lakyus nhìn Renner với vẻ chua chát.
“Thật sự, cậu đó, bất cứ khi nào nói về Climb…”
“Ah, ý tôi là—”
“—Im miệng, Tina. Lý do tôi không mang Tia theo là vì cô ấy đã nói điều gì đó kỳ lạ với Renner. Cậu có thể hiểu nó và ngừng nói không?”
“Được rồi~ evil boss.”
“… Lakyus, cậu không định nói với mình có chuyện gì sao?”
Mặt Lakyus đơ ra bởi sự tra hỏi của Renner. Thậm chí trông nàng như đang chịu đau khổ.
Climb đang nghĩ đến việc can thiệp, Lakyus nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang chỗ khác.
“Huh… Climb, cậu đang sử dụng bộ giáp.”
“Vâng, bộ giáp thật tuyệt vời. Cám ơn.”
Tuy là bị buộc phải thay đổi chủ đề, để không gây ra rắc rối cho khách, Climb đáp lại và đặt tay của lên bộ giáp trắng tinh mà cậu nhận được từ Renner. Được rèn từ một lượng lớn Mithril— pha thêm chút Orichalcum— bộ giáp còn được phụ thêm những loại ma thuật khác, làm cho nó nhẹ đến kinh ngạc, cứng cáp, và dễ dàng di chuyển.
Nguyên liệu Mithril rèn nên bộ giáp lộng lẫy được các thành viên trong nhóm Blue Rose cung cấp. Bất kể cậu có cám ơn bao nhiêu lần, nó vẫn sẽ không đủ.
Khi Climb sắp cúi đầu, Lakyus đã ngăn cậu lại.
“Cậu không cần phải bận tâm về điều này. Chúng tôi chỉ cho cậu phần còn lại sau khi chế tạo bộ giáp Mithril của chúng tôi mà thôi.”
Tuy đó chỉ là phần dư ra, nhưng Mithril là một vật liệu đắt tiền. Mấy ai có thể kiếm đủ tiền mua một bộ giáp Mithril toàn thân cho dù họ có là cấp Orichalcum. Một người cấp Mithril cũng chỉ đủ khả năng kiếm được một món vũ khí Mithril. Chỉ có người cấp Adamantite mới có thể có đem đi cho.
“Tôi chỉ là không thể từ chối yêu cầu của Renner.”
“—Khi đó cậu đã không chấp nhận được thanh toán. Nhờ vậy mà tớ tiết kiệm được một khoản tiền…”
“… Chỉ là phần lẻ mà để công chúa của chúng ta gọi nó là một khoản tiền hở?”
“Đó là kinh phí từ lãnh thổ của riêng tớ. Tớ muốn làm áo giáp cho Climb bằng tiền của tớ.”
“Tất nhiên là cậu đã làm ~. Nó là của Climb vì vậy tôi chắc chắn là cậu sẽ trả thôi ~.”
“… Nếu cậu đã biết thì đừng có cung cấp miễn phí cho cậu ấy chứ. Lakyus ngốc.”
“Ngốc? Sao chứ…”
Renner ra vẻ hờn dỗi và Lakyus thì cười toe toét, hai người họ giễu cợt nhau đầy tinh nghịch.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Climb cố giữ khuôn mặt mình vô cảm và hy vọng là nó không đổ vỡ.
Kể cả thực tế rằng cậu đang chứng kiến một khủng cảnh, một khung cảnh ấm áp, tất cả là nhờ chủ nhân đã chấp nhận cậu dưới sự che chở của nàng ấy. Tuy nhiên, cậu không cho phép cảm xúc của mình được biểu lộ.
Mặc dù có cảm xúc biết ơn là chuyện tốt, nhưng cậu không thể bộc lộ chúng với Renner.
Tình yêu của cậu.
Cậu cố gắng đè ép cảm xúc của bản thân. Thay vào đó, cậu nói những lời mà không biết mình đã lặp đi lặp lại hết bao nhiêu lần.
“Cám ơn. Renner-sama.”
Thông điệp của cậu đã quá rõ ràng. Có một ranh giới vững chắc giữa họ— vị trí của chủ và tôi tớ— chẳng bao giờ thay đổi, Climb hiểu điều đó— Vì cậu đã dõi theo nàng rất lâu, những dấu vết nhỏ nhất của nỗi buồn ẩn trên nụ cười của Renner.
“Không có gì. Nhưng dù sao thì chúng ta cũng đang lạc đề. Quay lại vấn đề chính?”
“Đó là về [Eight Finger]. Tôi đang dừng lại ở chỗ chúng tôi xâm nhập vào cả ba ngôi làng trồng ma túy của chúng và châm lửa đốt những cánh đồng, phải không?”
Nghe đến cái tên đó, Climb lập tức cau mày.
[Eight Finger] tổ chức tội phạm hoạt động trong bóng tôi của Vương quốc.
Chủ nhân đáng kính của cậu đã hành động để làm một cái gì đó với tổ chức này.
Đối với những cánh đồng bị đốt cháy, người ta chỉ có thể tưởng tượng ra tình cảnh xấu nhất đối với những ngôi làng đó khi phụ thuộc vào việc phát triển ma túy để kiếm sống. Tuy nhiên, hy sinh mạng sống của dân làng là một điều cần thiết để diệt trừ loại ma túy đang ăn mòn Vương quốc.
Nếu nàng ấy nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, thì bất cứ biện pháp nào cũng có thể thực hiện. Nhưng nàng chỉ là một công chúa, nàng không có sự ủng hộ. Lựa chọn duy nhất là đưa ra nhũng quyết định nhẫn tâm để cứu những người có thể cứu và giết những kẻ còn lại.
Giả sử cô kiến nghị với nhà vua, sau đó có thể được trao thẩm quyền tấn công bằng sức mạnh quân đội hoặc sức mạnh chính trị. Nhưng miễn là [Eight Finger] có quan hệ với giới quý tộc, không còn nghi gì việc thông tin sẽ bị tiết lộ và những bằng chứng sẽ bị xóa sạch sẽ.
Đó là lý do tại sao Renenr lại đưa ra yêu cầu cá nhân cho Lakyus và nhóm của cô ấy.
Climb cũng biết rằng đây là một bước đi nguy hiểm. Thông thường, một mạo hiểm giả sẽ chấp nhận yêu cầu thông qua Công hội và không chấp nhận những yêu cầu cá nhân. Làm như vậy là vi phạm quy tắc.
Dĩ nhiên, Công hội không thể áp đặt trừng phạt hoặc là trục xuất những mạo hiểm giả thứ hạng cao nhất, Adamantite. Tuy nhiên, danh tiếng của họ trong hiệp hội sẽ bị ảnh hưởng và để lại hệ quả tiêu cực trong tương lai. Lý do mà yêu cầu của Renner được chấp nhận bất chấp tất cả những điều này là vì [Blue Rose] có lòng ái quốc và xem nàng bạn bè của họ.
Climb cảm thấy lòng biết ơn của mình đối với Lakyus tăng lên, một người đã chấp nhận công việc mà thậm chí nó sẽ gây rủi ro cho riêng cô.
Lakyus quyết định rằng đây là khoảng thời gian để đưa ra chủ đề tiếp theo. Cô mở chiếc túi mà Tina đã mang lại và chỉ lôi ra một cuộn giấy da dê.
Đó là một văn kiện mà các thành viên của [Blue Rose], kể cả Lakyus, đều không thể giải mã. Nhưng nếu đó là Renner, có bộ não thông minh nhất trong số tất cả những người ma Lakyus biết, thì có lẽ một điều gì đó có thể được tìm ra.
“Bọn tớ tìm thấy thứ này khi đang đốt ma túy. Nó dường như là một đơn đặt hàng bị mã hóa vì vậy bọn mình đã lấy nó đi… cậu có biết gì không?”
Cuộn giấy da được mở ra chứa các biểu tượng mà không phải là một phần của ngôn ngữ viết của bất kỳ nước nào.
Renner liếc nhìn nó và trả lời ngay lập tức.
“… Đây là một mật mã thay thế.”
Mật mã thay thế là loại mã là ẩn giấu một từ hoặc một số từ bằng cách chuyển sang một từ khác hoặc là biểu tượng. Nếu <1> ám chỉ <a> và <2> là <b>, thì <11221> có nghĩa là <aabba>.
“Tớ cũng nghĩ như thế. Tớ đã xem xét biểu đồ rất kỹ nhưng đáng tiếc là không tìm được gì. Có một khả năng là thứ này là học thuộc lòng vì vậy nhóm đã bắt giữ một người phụ trách. Lựa chọn của bọn mình là tra hỏi kẻ bị bắt bằng [charm magic], nhưng như cậu đã biết, [charm magic] trở nên mất dần hiệu quả khi nó liên tục được thi triển bởi cùng một người trên cùng một mục tiêu. Lần đầu tiên sử dụng nên cẩn thận. Tớ nghĩ không nên dùng nó trước mà không tham khảo ý kiến của cậu.”
“Tớ hiểu… lý do thứ này bị bỏ lại… một cái bẫy… hay là gì một lý do nào khác? Nếu là như vậy, có lẽ họ sẽ không mã hóa nó quá phức tạp. Ừ, tớ nghĩ là có thể giải mã này một cách dễ dàng.”
Mắt Lakyus mở to khi Renner lên tiếng. Đôi mắt của cô nhìn sang Tina đang ngồi bên cạnh.
Cô không thể nào tin được. Nhưng mặt khác, cô cảm thấy điều này đúng như mong đợi.
“Xem nào. Ký tự đầu tiên nằm trong bảng chữ cái của Vương quốc là nét chữ của nam hoặc của nữ. Chắc nó là một âm tiết nên... chờ một chút.”
Renner lẩm bẩm trong khi đứng lên với cuộn giấy da cầm trong tay và trở lại với một cây bút và giấy.
Nàng bắt đầu viết.
“Đoạn mã này, mỗi ký hiêu tương ứng một kí tự nên khá dễ. Và cám ơn chúa là nó sử dụng bảng chữ cái của Vương quốc. Nếu nó sử dụng chữ cái của Đế quốc thì khi chúng ta gần như không thể giải mã được. Đây là… đầu tiên, nếu cậu có thể tìm ra một ký tự sau đó cậu có thể giải mã hết các phần còn lại. Bất kỳ ai cũng có thể làm được nếu họ cố gắng.”
“Không, không, cậu chỉ cần làm mà thôi. Chuyện này là không thể cho dù có nói hàng chục ngàn lần đi nữa.”
“Nhưng đây là một mệnh lệnh được viết bằng mật mã. Mênh lệnh không thể nào là một ẩn ý và khả năng mà họ sử dụng những từ khó là rất thấp. Thông điệp được viết quá rõ ràng đến mức mà một đứa trẻ cũng có thể hiểu được.”
Lakyus toát mồ hôi.
Tuy là cô bạn thân gọi nó là đơn giản, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Điều cô ấy nói cũng không hẳn là không thể… thật sự, khả năng của cô ấy đúng là đặc biệt.
Mỗi lần họ gặp nhau, mỗi lần họ nói chuyện, cô đều rất ngạc nhiên. Lakyus không biết bất cứ một ai khác phù hợp với chữ ‘thiên tài’ hơn cô nàng kia nữa.
Ngược lại với Lakyus đang run rẩy trong thâm tâm, Renner nhẹ nhàng giơ ra tờ giấy trong tay nàng.
“Xong rồi. Mà cái này không phải là một mệnh lệnh.”
Những địa điểm khác nhau nằm gần phía ngoài Vương quốc đã được liệt kê trên giấy. Cả bảy nơi đều nằm trong những vùng đất của Vương quốc.
“Có thể là địa điểm lưu trữ ma túy? Cũng có thể là căn cứ trọng yếu?”
“Thông tin quan trọng như vậy sẽ không được ghi lại và chỉ cất trong một cơ sở sản xuất. Không phải là mồi dụ đó chứ?”
“Mồi? Ý cậu là một cái bẫy?”
“Mmm… không, tớ không nghĩ vậy. Mặc dù [Eight Finger] là một tổ chức, có phải chúng chia thành 8 nhóm và hợp tác với nhau?”
Lakyus gật đầu.
“Thế thì, đây có lẽ là của bảy nhóm khác. Nhóm này cố ý để rò rỉ thông tin này với mục đích giúp họ có thể tạo ra lợi thế.”
“Vì thế, chúng đã để lộ thông tin của các nhóm khác… Tôi biết là nội bộ chúng có mâu thuẫn, nhưng nghĩ đến chuyện này đúng là tệ hại …”
Là một mạo hiểm giả, ý nghĩ phản bội lại đồng đội làm cô cảm thấy ghê tởm.
“Theo mình nghĩ. Chuyện này sẽ rất xấu nếu chúng ta không nhanh chóng hành động.”
Thấy cô bạn thân gật đầu, Lakyus tiếp tục hỏi.
“Thế còn kĩ viện, chúng ta nên xử lý thế nào? Một nơi thấp kém, được cho là có thể trải nghiệm bất cứ điều gì.”
Ngay cả khi cô tự nói với chính mình, Lakyus vẫn cảm thấy bản thân đang giận sôi lên.
Chết tiệt. Lũ rác rưỡi chỉ nghĩ đến tình dục nên chết hết đi.
Nhớ lại những thông tin mà cô nhận được về kĩ viện, khác với phần cô gái quý tộc, phần mạo hiểm giả bên trong cô phải chịu khá nhiều khó khăn. Không cần thiết phải nghĩ cái từ ‘bất cứ điều gì’ có ý gì. Không nghi ngờ gì khi đã có vô số người— không phân biệt nam hay nữ— đã bị giết ở đó chỉ để giải trí.
Trong quá khứ khi mà buôn bán nô lệ vẫn còn tồn tại, những kĩ viện như vậy rất nhiều trong thế giới ngầm, nhưng nhờ sự tận tụy của người bạn thân ở trước mặt cô, buôn bán nô lệ đã bị cấm. Đây có lẽ là kĩ viện cuối cùng ở thủ đô, có lẽ là cả Vương quốc.
Đó là lý do tại sao xóa bỏ nó không phải là chuyện đơn giản. Không lạ khi họ vấp phải sự phản đối mạnh mẽ. Đó là thiên đường đồi trụy cuối cùng giành cho những kẻ đam mê nhục dục, và không dễ dàng tìm được địa điểm của nó.
“Này, Renner. Bởi vì chúng ta không dựa vào quyền lực của nhà vua để tiến hành điều tra, thế thì làm cách nào để có thể đập tan và san bằng cái kĩ viện kia được? Sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta tìm thấy bằng chứng, phải không? Nếu hoạt động buôn bán nô lệ diễn ra tại kĩ viện, phá hủy nó sẽ tạo ra một tác động rất lớn. Và tùy thuộc vào bằng chứng mà chúng ta có được, chúng ta có thể dạy cho lũ quý tộc có liên quan một bài học.”
“Có thể là cậu đúng, Lakyus, Nhưng nếu chúng ta làm như vậy, việc đó sẽ làm tổn hại đến gia tộc của cậu— gia tộc Alvein. Đó là lý do tại sao việc này rất khó khăn. Nếu là thành viên Blue Rose thì cũng không khác biệt nhiều… Nói tiếp thì, việc đó cũng là không thể nếu để cho Climb một mình lo liệu.”
“Tôi xin lỗi vì sự kém cỏi của mình.”
Khi Climb cúi đầu, Renner duỗi ra và nắm lấy tay cậu với một nụ cười dịu dàng.
“Tôi xin lỗi, Climb. Đó không phải là những gì mà tôi muốn nói. Đó là kĩ viện cuối cùng trong Vương quốc. Bất kì ai đều không thể động đến nó một mình. Nghe này Climb, cậu là người tôi tin tưởng nhất. Tôi biết là cậu tận tụy với tôi như thế nào, nhưng không nên làm bất cứ điều gì liều lĩnh. Đây là một mệnh lệnh và không phải là một yêu cầu, hiểu chứ? Nếu có bất cứ điều gì xãy ra với cậu…”
Theo dõi từ bên cạnh, thậm chí đến Lakyus, đều là nữ giới, cũng cảm thấy như thể trái tim bị lay động bởi vẻ đẹp trên đôi mắt đẫm lệ ấy. Còn Climb thì cảm thấy thế nào?
Mặc dù cậu cố gắng giữ cho khuôn mặt mình không biến sắc, nhưng đôi má đỏ bừng đã nói thay cho cậu.
Nếu đặt tiêu đề cho khung cảnh lãng mạn này thì đó sẽ là <Công chúa và chàng hiệp sĩ>. Trước mắt là một cảnh tượng xúc động nhưng Lakyus lại cảm thấy kinh hoàng. Mặc dù điều đó là không thể, nhưng nếu mọi hành động của Renner đã được tinh toán sẵn, phải tốn bao nhiêu cho kế hoạch tổng thể này—
Mình đang nghĩ cái gì về người bạn thân nhất thế này? Chỉ cần nhìn vào những gì cô ấy đã làm từ trước đến giờ, rõ nàng là cô ấy không phải là loại người xấu xa như vậy. Cô ấy đã rất nổ lực để giúp đỡ người khác. Nếu không thể đặt niềm tin vào người có danh hiệu <hoàng kim>, thì liệu còn ai có thể tin tưởng được?
Lakyus lắc đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ kinh hoàng kia và nói.
“Giờ mới nhớ. Tina và các bạn của cô đã khám phá ra tên của một số quý tộc có quan hệ với Cocodoll— lãnh đạo của nhóm buôn bán nô lệ. Tuy nhiên thông tin vẫn chưa được xác nhận một cách chính xác, thế nên hành động bây giờ vẫn còn quá sớm.”
Lakyus nói qua cái tên của từng người một. Cả Renner và Climb đều phản ứng một cái tên riêng.
“Đó là con gái của một quý tộc đang làm [Maid] cho tớ.”
“Cái gì? Tớ nghi ngờ là tên quý tộc đó dùng con gái của mình như gián điệp để giám sát cậu… không có gì đảm bảo là cô gái đó làm [Maid] để trải nghiệm hoặc cái gì giống thế hết.”
“Phải. Tớ phải thận trọng hơn với việc quản lý thông tin. Cậu giữ điều đó trong tâm trí là tốt rồi, Climb.”
“Vậy giờ chúng ta sẽ thảo luận về việc xử lý các địa điểm có trong mật mã bằng cách nào đây? Còn Renner, cậu có thể cho tớ mượn Climb không? Tớ muốn cậu ấy thông báo cho Gagaran và những thành viên khác ngay lập tức.”
Part 2
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 9:49
Climb bước đi trên con phố chính của Vương quốc. Bởi hình dáng bên ngoài của cậu hoàn toàn bình thường, Climb hoàn toan hòa mình vào đám đông.
Không cần phải nói, dĩ nhiên là cậu đã không mặc bộ giáp toàn thần bắt mắt kia. Sử dụng một đạo cụ giả kim thuật đặt biệt sẽ cho phép cậu thay đổi màu sắc bên ngoài của bộ giáp, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết phải sử dụng đạo cụ đó.
Đó là lý do tại sao trang bị trên người cậu khá đơn giản: một chiếc giáp lưới bên dưới lớp quần áo bình thường và một thanh kiếm dài ở thắt lưng để phân biệt cậu với những người dân thường khác.
Trang bị hiện tại của cậu cũng giống như một lính tuần tra hoặc là lính đánh thuê, những người có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Những trang bị này đủ để người khác kính nể cậu, nhưng cũng giữ cho cậu không bị mọi người tránh xa.
Một người mang trên mình những trang bị mạnh mẽ thì chắc chắn đó là một mạo hiểm giả. Họ trang bị cho bản thân để thu hút chú ý hơn là cần thiết. Mạo hiểm giả mặc trang phục hào nhoáng để làm họ nổi bật hơn không phải là hiếm. Nó giống như một sự quảng cáo cho sức mạnh của họ. Có những người trong số đó có phong cách đặc biệt mới lạ giúp họ để lại một ấn tượng mãnh mẽ và giúp lan truyền tên tuổi của họ đi xa. Đó là nhãn hiệu của một mạo hiểm giả.
Nhưng những người mà Climb đang trên đường đến gặp không cần làm trò hề đó. Các thành viên trong nhóm [Blue Rose] chỉ cần xuống phố là đã nổi tiếng rồi.
Cuối cùng, một quán trọ dành cho mạo hiểm giả nằm bên cạnh của con phố chính. Nơi đây có chỗ ở, chuồng ngựa và một cái sân đủ rộng để luyện kiếm. Không chỉ vẻ ngoài lộng lẫy mà nội thất bên trong cũng cực kì hoa lệ. Thậm chí các căn phòng đều có cửa sổ được lắp đặt loại kính trong suốt.
Là quán trọ cao cấp nhất Vương quốc, đây là nơi dành cho những mạo hiểm giả tự tin vào kỹ năng của bản thân và có đủ khả năng chi trả phí trọ đắt tiền tụ tập.
Climb bỏ qua người bảo vệ đứng trước mặt và mở cửa bước vào quán trọ.
Tầng thứ nhất bao gồm quán bar và nhà hàng. Hiện giờ nơi này chỉ có một vài mạo hiểm giả. Những mạo hiểm giả cấp cao đều rất ít khi xuất hiện tại đại sảnh.
Những cuộc trò chuyện ngột ngạt trong phòng lắng xuống một lúc và những ánh mắt đầy tò mò tập trung vào cậu. Climb phớt lờ họ và nhìn chung quanh.
Có rất nhiều mạo hiểm giả mạnh mẽ ở xung quanh khi cậu nhìn vào. Mỗi người trong số họ đều có thể dễ dàng đánh bại Climb. Mỗi lần đến nơi này, cậu luôn cảm nhận được bản thân nhỏ bé đến nhường nào.
Climb nén sự chán nản của bản thân và di chuyển ánh mắt vào một chỗ nào đó trong quán trọ.
Ở một góc xa nhất của căn phòng, ánh mắt của cậu dừng lại nơi hai người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Một trong hai người có tầm vóc nhỏ bé và được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen tuyền.
Gương mặt bị khuất đi không phải vì ánh sáng không đủ, mà là được che phủ hoàn toàn bởi chiếc mặt nạ quái dị với một viên hồng ngọc khảm trên trán. Nơi đôi mắt chỉ có một khe hở nhỏ, thậm chí cả màu sắc của con ngươi cũng không thể thấy được.
Và người còn lại…
Trái ngược với người kia, người này lại sở hữu dóc dáng to lớn vô cùng. Đủ để làm cho người nghĩ đến một khối đá khổng lồ. Nhưng cơ thể người này là cường tráng chứ không phải là to béo. Đầu tiên, cánh tay to như một thân cây. Phần cổ to bằng bắp đùi của một người phụ nữ bình thường, và cái đầu như một khối vuông. Chiếc cằm rộng và cặp mắt liếc nhìn xung quanh giống như của một con thú ăn thịt. Mái tóc màu vàng được cắt ngăn cho đúng với phong thái. Cuối cùng động tác nghiến răng cho thấy một bộ hàm rất chắc khỏe
Bộ ngực ẩn đằng sau lớp quần áo của cô bự thấy sợ bởi lẽ cơ ngực được tập luyện xuyên suốt. Về mặt nào đó, nó không còn là ngực của một người phụ nữa nữa.
Một đội mạo hiểm giả cấp Adamantite chỉ toàn nữ— [Blue Rose].
Họ là hai thành viên của nhóm, magic caster Evileye và chiến binh Gagaran.
Climb hướng đến chỗ của họ. Cái người mà cậu cần phải nói chuyện đã gật đầu, và nói một giọng khàn khàn.
“xin chào, chery boy!”
Một lần nữa, mọi ánh mắt đều tập trung vào Climb, có âm thanh của sự giễu cợt. Nhưng một lát sau, họ quay mặt đi, và có chút gì đó giống như sự cảm thông trên đôi mắt của họ.
Có một lý do cho thái độ của các mạo hiểm giả ở xung quanh. Họ biết rằng cho dù là một mạo hiểm giả thứ hạng Orichalcum hay Mithril, thái độ với khách của Gagaran chỉ đơn thuần là ngứa da thèm đòn.
Ngay cả khi trở thành một trò hề, Climb vẫn tiếp tục bước về phía trước. Kể từ khi Gagaran không chiu thay đổi biệt danh mà cô đặt cho cậu bất kể cậu có nói thế nào, phương pháp hiệu quả nhất là lơ đi không quan tâm đến.
“Cũng đã được một thời gian, Gagaran-sama, Evileye-sama.”
Cậu đã tiếp cận với hai người họ và cúi đầu.
“Ừ, đã lâu không gặp. Có chuyện gì, cậu đến đây bởi vì muốn được tôi ôm ấp sao?”
Gagaran hất cằm vào một chiếc ghế, và hỏi cậu với nụ cười của một con dã thú. Nhưng Climb lắc đầu với vẻ mặt trống rỗng.
Đây cũng là một phần trong trò đùa thường ngày của Gagaran. Tuy nói thế, nhưng không có nghĩa hoàn toàn là đùa. Nếu Climb lỡ dại mà quả quyết trả lời, cho dù có là nói đùa đi nữa, Gagaran cũng sẽ ngay lập tức kéo cậu vào một căn phòng trên tầng hai với sức mạnh áp đảo, mà không có bất kỳ cơ hội nào cho cậu phản kháng. (ED: Hấp riêm)
Gagaran đã công khai tuyên bố rằng sở thích của cô là trai tân, cô là loại người như vậy.
Khác với Gagaran, Evileye ngồi đối diện không chút biểu hiện. Bạn thậm chí còn không thể biết được ánh mắt của cô ấy đang hướng đến nơi nào
“Không. Tôi ở đây vì một yêu cầu từ Aindra-sama.”
“Huh? Từ thủ lĩnh?”
“Vâng. Tôi sẽ truyền đạt thông điệp của cô ấy. <Có vẻ như chúng ta sẽ phải di chuyển sớm. Tôi sẽ giải thích chi tiết khi quay trở lại. Hãy sẵn sàng cho trận chiến ngay lập tức>.”
“Tôi hiểu rồi. Hmm, chắc là cậu đã gặp rất nhiều rắc rối cho một việc tầm thường thế này.”
Climb nhớ ra mình có một điều muốn nói với Gagaran, người đang để một cười nhe răng kia.
“Hôm nay tôi thấy may mắn vì được Stronoff-sama chỉ dẫn luyện kiếm. Ông ấy đã khen ngợi đòn [high vertical strike] mà cô đã dạy tôi trước đó.”
Cậu đã học được động tác này từ cô ấy ở sân sau của quán trọ này. Gagaran mỉm cười rạng rỡ.
“Oh, chiêu đó ah! Không tệ. Nhưng…”
“Vâng. Tôi sẽ không thấy thõa mãn và tiếp tục chăm chỉ tập luyện.”
“Như thế là rất tốt, nhưng hãy giả định rằng cử động này sẽ bị chặn và bắt đầu tập luyện một kỹ năng ứng phó sau đó.”
Cho dù là trùng hợp hay là kinh nghiệm của những chiến binh hàng đầu, lời khuyên của Gagaran cũng tương tự như của Gazef. Rõ ràng là có sự hiểu lầm bởi gương mặt ngạc nhiên của Climb, Gagaran cười nói.
“Thực ra kỹ năng [vertical slash] này có thể hiểu là chém phát chết luôn. Thực ra là tùy vào từng hoàn cảnh mà chọn ra một kỹ năng tất sát trong vô vàn kỹ năng. Nhưng vấn đề là, nó không thể đối với cậu.”
Cô đã ngụ ý rằng đó là vì cậu không có tài năng.
“Vì vậy nên ra đòn bằng cách kết hợp ít nhất là 3 đợt công kích. Cho dù 3 đòn công kích có bị chặn, đối thủ của cậu cũng không thể phản công lại được.”
Climb gật đầu.
“Nếu cậu chống lại một con quái vật có tám cánh tay hay thứ gì đó tương tự, nó sẽ không có hiệu quả. Nhưng với con người lại khác. Mặc dù chiến đấu theo khuôn mẫu sẽ cực kì nguy hiểm nếu bị đối thủ nhìn ra, nhưng nó vẫn khá hiệu quả khi chống lại đối thủ mà cậu gặp lần đầu. Hãy suy nghĩ về một phương thức nào đó giúp cậu chủ động hơn, hơn nữa và hơn thế nữa.”
“Tôi hiểu rồi.”
Climb nghiêm túc gật đầu.
Vào sáng nay, chỉ có duy nhất một lần là cậu chủ động tấn tấn công Gazef như thế. Tất cả những đòn khác đều bị chặn và bị đánh trả lại.
Cậu sẽ đánh mất tự tin? Không.
Cậu sẽ rơi vào tuyệt vọng? Không.
Ngược lại.
Ngược lại hoàn toàn.
Một người bình thường vẫn có thể nhắm đến chiến binh mạnh nhất Vương quốc, không, là mạnh nhất các nước làng giềng. Cậu cũng biết rất rõ là đối thủ của mình đã không chiến đấu nghiêm túc. Nhưng đối với Climb, một kẻ đang đi trên một con đường hoàn toàn không có ánh sáng, chừng đó đã là quá đủ cho một sự khích lệ.
Nó nói với cậu rằng nỗ lực của cậu không phải là vô ích.
Khi nhớ lại, những gì mà Gagaran cố gắng truyền đạt đã chạm vào trái tim cậu.
Mặc dù cậu không tự tin dám chắc bản thân có thể thành công tạo ra một sự kết hợp giữa các chiêu thức hay không, nhưng vẫn có một ngọn lửa bùng cháy trong tim cậu. Trong tương lại, cậu muốn chiến đấu với vị tướng quân, cậu muốn mình có đủ sức mạnh để làm ông ta nghiêm túc lên một chút.
“… Giờ mới nhớ, không phải cậu muốn nhờ Evileye chuyện gì đó sao? Là luyện tập ma pháp phải không?”
“Vâng.”
Climb liếc nhìn Evileye. Một lời chế giễu từ bên dưới chiếc mặt nạ. Không nghi ngờ gì dù có chuyển sang một chủ đề tương tự cũng chẳng thay đổi được kết quả.
Tuy nhiên—
“Cậu nhóc.”
Một âm thanh khó nghe truyền vào tai cậu.
Bỏ qua một thực tế là dù đã qua một lớp mặt nạ, âm thanh kia vẫn tạo nên một sự bí ẩn nhất định. Cho dù có mặt nạ, miễn là âm thanh không quá trầm, hẳn là có thể nhận ra được phần nào. Tuy nhiên, bạn có thể nhận ra là không phải tuổi hay cảm xúc ẩn chứa đằng sau giọng nói của Evileye. Âm thanh đó hầu như không đủ để nhận ra là giọng nói của nữ. Nó giống như của một bà già hoặc một đứa trẻ, bằng phẳng và vô cảm.
Đó là bởi vì chiếc mặt na của Evileye là một đạo cụ ma thuật, nhưng tại sao cô ấy dùng thứ này chỉ để che đậy giọng nói của mình?
“Cậu không có tài năng. Hãy thử một cái đó khác đi.”
Một lời nói thẳng, toàn bộ những gì cô cần nói.
Tự Climb hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.
Cậu không hề có bất kỳ tài năng nào. Không, không riêng gì ma pháp.
Bất kể cậu có vung kiếm bao nhiêu lần, bất kể cậu có bị chảy máu và đôi bàn tay cần cù có đầy vết phồng rộp, cậu không thể nào đạt đến một trình độ mà bản thân mong muốn. Bức tường mà những người tài năng dễ dàng vượt qua, lại trở thành một vật cản tuyệt đối mà cậu không thể bước qua.
Ngay cả như vậy, đó không phải là lý cho phép cậu lười biếng với nổ lực để vượt qua bức tường đó. Bất kể là cậu có bất tài đi chăng nữa, điều duy nhất cậu có thể làm là tin tưởng vào nổ lực của bản thân ít nhất cũng sẽ là cho phép cậu bước một bước về phía trước.
“Có vẻ như cậu không chịu chấp nhận.”
Như thể đọc được cảm xúc của Climb qua lớp mặt nạ sắt vô cảm của mình, Evileye nói tiếp.
“Những người có tài năng, họ đã có nó từ khi sinh ra… Một số người nghĩ rằng cái tài năng ấy chỉ đơn giản là một nụ hoa chưa nở và rằng mọi người đều có nó… Hừm. Tôi xem điều đó không hơn gì ngoài sự ghen tỵ. Những kẻ kém coi luôn tự an ủi mình bằng những lời như vậy. Cũng giống như lãnh đạo của [Thirteen Heroes].”
Lãnh đạo của [Thirteen Heroes]; truyền thuyết nói rằng, người anh hùng đó chỉ là một người bình thường. Mặc dù người đó yếu hơn so với bất kỳ ai, nhưng người anh hùng đó đã trở thành kẻ mạnh nhất bằng cách không ngừng vung thanh kiếm cho dù toàn thân chi chít thương tích. Sức mạnh của anh hùng có thể tăng lên mà không có điểm dừng.
“Nhưng tài năng của người đó chỉ đơn giản là không nở rộ và thời điểm đó thôi. Cậu thì khác, ngay cả khi cậu đã nỗ lực hêt mức cũng chỉ ở mức đó. Vì vậy… Tôi sẽ không nói là cậu phải từ bỏ, nhưng ít nhất tôi sẽ cho cậu biết vị trí của mình.”
Sau những lời lạnh lùng của Evileye, không khí trở nên im lặng. Và cũng chính cô phá vỡ sự im lặng này.
“Gazef Stronoff… là một ví dụ xuất sắc về con người với tài năng. Climb…. Cậu tin là có thể lắp đầy khoảng cách giữa cả hai bằng việc chăm chỉ luyện tập sao?”
Climb nghẹn lại. Sáng nay cậu đã hiểu cách biệt giữa hai người mà không thể khắc phục bằng việc luyện tập.
“Thật ra, đây không phải là so sánh công bằng đối với cậu. Những người duy nhất có thể làm đối thủ với thanh kiếm của Gazef mà tôi biết là [Thirteen Heroes]. Gagaran cũng có kỹ năng khá cao nhưng vẫn không thể đánh bại ông ấy.”
“… Đừng nói những điều không thể. Gazef-Oji-san là một người đã đặt chân vào cảnh giới của anh hùng.”
Gagaran đáp lời Evileye với một nụ cười.
“Hey,hey, Evileye. Chẳng phải những anh hùng được coi là quái vật với tài năng huyền thoại— cái loại cảnh giới siêu việt của nhân loại?”
“… Tôi không phủ nhận điều này.”
“Mà ta cũng chỉ là con người. Tôi không có cơ hội để đạt được mức độ của những người anh hùng.”
“… Nhưng cô vẫn có tài năng. Cô khác với một người như Climb. Climb, đừng cố gắng với tới các vì sao.”
Climb cũng hiểu rất rõ. Nhưng dù có là vậy, nếu cứ nói với cậu điều đó nhiều lần thì cũng sẽ làm cậu nhụt chí. Cho dù là thế, cậu vẫn không có ý định thay đổi con đường của mình.
—Đó là số phận của cậu đã được công chúa—
Cảm nhận được ý chí của Climb, Evileye tặc lưỡi dưới chiếc mặt nạ.
“… Tôi đoán là cậu sẽ không dừng lại ngay cả khi tôi nói đến mức đó.”
“Không.”
“Cậu đúng là ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc.”
Cô lắc đầu, không thể hiểu được cậu ấy.
“Tiến về phía trước với một ước muốn không thể chắc chắn sẽ hủy hoại cơ thể cậu. Tôi lặp lại lần nữa, hãy biết vị trí của mình.”
“Tôi hiểu những gì mà ngài muốn nói.”
“Nhưng tôi thấy cậu không có ý định hiểu. Cậu rất cứng đầu. Nó sẽ dẫn cậu vào thẳng quan tài… Sẽ không ai khóc nếu cậu chết đâu?”
“Huh? Gì thế, Evileye? Cậu gay gắt với Climb vì đang lo lắng cho cậu ta à?”
Đôi vai của Evileye rũ xuống khi nghe thấy những lời này. Cô nắm lấy cổ áo của Gagaran với đôi tay đang mang bao tay của cô và hét lên khi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Im đi cái đồ đầu thịt!”
“Tôi nói sai sao?!”
Evileye không thể nói một lời nào với Gagaran, người vẫn đang bình thản khi bị cô túm lấy cổ áo. Sau đó cô tựa vào chiếc ghế, và cố gắng thay đổi chủ đề, quay mũi tên về Climb.
“Đầu tiên, cậu phải nắm vững kiến thức về ma pháp. Nếu kiến thức của cậu được cải thiện, cậu có thể dự đoán được chuyển động của kẻ thù sử dụng ma pháp. Và sau đó, cậu có thể đưa ra chiến lược thích hợp.”
“Này, cậu có biết là có vô vàn loại ma pháp khác nhau và cậu đang bảo với cậu ấy là phải nghiên cứu tất cả chỗ đó? Cậu không phải là quá tàn nhẫn sao?”
“Sự thật không phải vậy. Có một cái điểm chung của mọi ma pháp mà một magic caster thường tập trung vào. Cậu có thể bắt đầu bằng cách nghiên cứu nó.”
Evileye ngụ ý rằng nếu không thể làm chủ được điều đó, cậu nên từ bỏ.
“Vấn đề không nằm ở số lượng, có lẽ cậu ta sẽ làm chủ được nó nếu cậu có thể nghiên cứu các loại ma pháp bậc 3.”
“… Hey, Evileye, cậu có nói là có ma pháp bậc 10 và không ai có thể làm chủ được ma thuật đó? Nhưng sao lại có thông tin về chúng? Tại sao vậy?”
“Hừm…”
Với bầu không khí của một giáo viên đang giảng dạy cho học sinh, Evileye khẽ phất chiếc áo choàng. Sau hành động này, tiếng ồn ào quanh họ đã lặng đi. Giống như một bức màn mỏng đã bao trùm lên cả họ và chiếc bàn.
“Đừng hoảng hốt. Tôi chỉ kích hoạt một đạo cụ tầm thường thôi.”
Cử chỉ thận trọng của cô là không muốn để khác nghe thấy? Nhận thấy câu trả lời của Evileye dành cho câu hỏi của Gagaran là đủ quan trọng để sử dụng một đạo cụ, Climb ấn định tư thế của mình trong khi chời đợi.
“Có một truyền thuyết xa xưa— một trong những câu chuyện được truyền lại, đã từng tồn tại một nhóm người được gọi là [Eight Greed Kings]. Một số người gọi họ là những kẻ đánh cắp quyền năng của chúa trời và cai trị thế giới này bằng sức mạnh tuyệt đối.”
Climb có biết về câu chuyện này. Như một câu chuyện cổ tích, nó khá là phổ biến, bất cứ ai có chút học thức đều biết về nó.
Nói tóm lại, [Eight Greed Kings] xuất hiện cách đầy 500 năm. Cao hơn cả bầu trời, giống như con rồng, [Eight Greed Kings] hủy diệt nhiều nước và cai trị thế giới với sức mạnh khủng khiếp. Nhưng cuối cùng, bởi lòng tham, họ tự tàn sát lẫn nhau và dẫn đến sụp đổ.
Mặc dù câu chuyện về họ khá mơ hồ, đã có người cho rằng liệu họ có thật hay chỉ là hư cấu. Climb cảm thấy rằng câu chuyện này đã phóng đại quá mức. Tuy nhiên, đã có nhiều người trong giới mạo hiểm giả cho rằng họ đã từng tồn tại, trong thực tế, nếu còn tồn tại, sức mạnh của họ vượt qua bất kỳ ai ở thời điểm hiện tại.
Cơ sở cho luận điểm này là sự tồn tại của một thành phố giữa sa mạc xa về phía nam. Người ta nói rằng thành phố được xây dựng nên để làm thủ đô của [Eight Greed Kings] khi họ cai trị lục địa này.
Trong khi Climb chìm sâu vào những suy nghĩ của riêng cậu, Evileye nói tiếp.
“Người ta nói rằng [Eight Greed Kings] có vô số vật phẩm mạnh mẽ. Và thứ mạnh nhất trong số đó là một vật phẩm được gọi là [Nameless Spellbook]… là cái tên của một quyển sách ma pháp. Đây là đáp án cho cậu.”
“Cái gì? Cậu đang nói là ma pháp được lưu giữ trong cuốn sách đó?”
“Phải. Đó là một vật phẩm ma thuật nắm giữ quyền lực vượt quá tầm hiểu biết của nhân loại. Họ nói rằng tất cả ma pháp đều được ghi lại trong quyển sách đó. Tôi không biết nhiều về cuốn sách này, có một tin đồn là ngay cả những loại ma thuật mới được sáng tạo ra cũng được nó tự động ghi lại.”
Climb có biết về huyền thoại của [Eight Greed Kings] nhưng đây là lần đầu tiên cũng nghe về một cuốn sách như vậy. Cậu mơ hồ nhận thức được sự quý giá của vật phẩm này và vẫn im lặng lắng nghe một cách cẩn thận.
“Với quyển sách làm nên tảng, chúng ta có thể khám phá ra sự tồn tại của ma thuật bậc 10. Dĩ nhiên, chỉ có một số ít người biết về câu chuyện này và [Nameless Spellbook].”
Climb nuốt nước bọt ừng ực.
“Kh—không có ai đi tìm cuốn [Nameless Spellbook] sao?”
Đó là một câu hỏi mà cậu thắc mắc bởi vì họ là những mạo hiểm giả hạng cao nhất.
Nhưng Evileye khịt mũi rồi cười, như thể cậu vừa nói một điều gì đó ngớ ngẩn.
“Hừ. Theo như những người đã thật sự nhìn thấy nó, có một ma thuật mạnh mẽ bảo vệ cuốn sách và ngăn chặn bất cứ kẻ nào không có tinh-thần-công-lí-mạnh-mẽ muốn chạm vào nó. Một vật phẩm có giá trị của một quốc gia sẽ đi cùng với một nguy hiểm tương đương. Tôi biết những gì mình có thể làm và không thể làm, và tôi không muốn mình phải chết giống những kẻ ngu xuẩn như [Eight Greed Kings].”
“Chuyện đó cũng không thể đối với người sở hữu thanh kiếm của 13 anh hùng cũng là thủ lĩnh của hai người sao?”
“… Nó đã thuộc về một cảnh giới khác, một tầm cao mới. Ùm, dù sao thì tôi cũng chỉ nghe kể từ người khác vì thế tôi không dám chắc. Mà chúng ta đi lạc đề rồi. Nhưng dù sao thì đó là câu trả lời của cậu đấy, Gagaran. Cậu hiểu chứ?”
Vì một lý do nào đó, Evileye đã lưỡng lự trong một khoảnh khác ngắn ngủi trước khi mở miệng.
“Climb. Cho dù cậu có khao khát sức mạnh, không được vứt bỏ phần người trong cậu.”
“Vứt bỏ phần người trong tôi… ?. Ý của ngài là những người trở thành quỷ dữ xuất hiện trong những câu chuyện?”
“Đó cũng là một loại, còn có những kẻ biến thành Undead hoặc sinh vật ma thuật?”
“Một người bình thường làm sao mà có thể làm được những chuyện như vậy.”
“Đó là sự thật… nhưng biến thành một Undead thường thì trái tim của họ sẽ bị biến chất theo. Ham muốn sức mạnh, trở thành Undead để đạt được lý tưởng… trái tim của họ sẽ bị ô uế bởi xác thịt bị chuyển hóa và thay đổi, kết quả là trở thành một thứ đáng sợ.”
Một tia sáng mờ của lòng thương hại có thể cảm nhận được qua giọng nói thốt ra đằng sau chiếc mặt nạ. Trông Evileye như thể cô đang nhìn vào một khoảng không xa xôi. Gagaran nhìn cô và nói một cách vui vẻ.
“Chắc công chúa sẽ không ngạc nhiên nếu vào một ngày cô ấy tỉnh dậy và nhìn thấy Climb biến thành một con Ogre chứ nhỉ?”
Như đã hiểu những gì ẩn đằng sau lời nói của Gagaran, Evileye trở về giọng nói của mình.
“…Ừ, đó cũng là một trường hợp. Dùng ma thuật chuyển đổi chủng tộc cũng có tác dụng nhưng hiệu quả thì chỉ là tạm thời. Nói đơn giản thì đó là một cách để nâng cao thể lực của cậu.”
“Tôi không muốn đâu.”
“Nói đến việc trở nên mạnh hơn, việc chuyển đổi cũng là một lựa chọn tốt. Thể chất của nhân loại bị hạn chế. Tài năng cùng với một cơ thể mạnh mẽ tất nhiên là sẽ có lợi hơn.”
Chuyện đó thì quá rõ ràng. Nếu kỹ năng ngang nhau, bên nào có sức mạnh hơn dĩ nhiên là sẽ chiếm lợi thế.
“Thật sự, có nhiều người trong số [Thirteen Hero] không phải là con người. Tuy gọi là [Thirteen Hero], nhưng thật ra là có nhiều hơn 13 người. Nó đã trở thành giai thoại gắn liền với 13 vị anh hùng… Cuộc chiến chống lại Demon-God đã giúp họ vượt qua rào cản chủng tộc. Những kẻ muốn đề cao con người sẽ lưỡng lự khi phải lưu truyền một huyền thoại mà những kẻ thuộc chủng tộc khác lại góp một vai trò tích cực trong đó.”
Evileye nói như muốn nhạo báng ai đó. Bầu không khí sau đó ngay lập tức chuyển dịch và cô ấy tiếp tục, giọng nặng trĩu nổi hoài niệm.
“Chủ nhân của [Cyclone Axe] là Warrior Captain of the Air Giant. Còn có thành viên của hoàng tộc Elf, những người sở hữu đặc điểm của Elf cổ đại… Có cả [Dark Knight], chủ sở hữu ban đầu của Kilineyram— thanh quỷ kiếm mà lãnh đạo chúng tôi đang nắm giữ. [The Knight] là người mang dòng máu của quỷ, là hỗn huyết.”
“Là bốn thanh kiếm bóng tối….”
Người ta nói rằng một trong 13 anh hùng, [Dark Knight], nắm giữ bốn thanh kiếm: Tà kiếm Hyumilis, Quỷ Kiếm Kilineyram, Hủ kiếm Colocudabar, và Tử Kiếm Sufiz. Lãnh đạo của [Blue Rose], Lakyus, sở hữu một trong số chúng.
“Quỷ kiếm Kilineyram… thanh kiếm mạnh nhất của bóng tối được cho là hình thành nên từ việc ngưng tụ năng lượng hắc ám vô tận. Này, Evileye. Có đúng là nếu toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm được giải phóng, nó sẽ phóng ra một luồng sức mạnh hắc ám đủ sức nuột trọn cả một đất nước?”
“Cậu nói về cái gì thế?”
Evileye có vẻ lúng túng.
“Lãnh đạo của chúng ta có nói như vậy khi chúng ta để cô ấy một mình. Cô ấy nắm lấy tay phải của một mình một cách khó nhọc và nói về một cái gì đó mà chỉ một người phụ nữ có đức tin như cô ấy mới thể kiềm hãm được sức mạnh của thanh kiếm.”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất cứ điều gì như thế cả…”
Evileye nghiên đầu, nghĩ về điều quái lạ này.
“Nếu như chủ của thanh kiếm nói vậy thì hẳn nó là thật rồi.”
“Rồi còn điều gì đó về mặt tối của Lakyus được sinh ra từ ý thức đen tối của cô ấy có phải không?”
“Cái gì?”
“Khi đó, cô ấy đã tự lẩm bẩm với bản thân trong lúc ở một mình. Tôi không nghĩ là cô ấy biết tôi đang ở đó vì vậy tôi đã nghe trộm một chút. ||Ta, nguồn gốc của bóng tối sẽ chiếm giữ cơ thể ngươi một khi ngươi mất cảnh giác và giải phóng sức mạnh của thanh quỷ kiếm này||. Hoặc một điều gì đó tương tự thế, nó nghe có vẻ rất nguy hiểm.”(Trans: lại 1 em Chuunibyou)
“Cái đó… không phải là không thể, tôi đoán là. Một số vật phẩm bị nguyền rủa có thể thao túng tinh thần của người chủ sỡ hữu… Nếu lỡ điều này mà xảy ra với Lakyus thì đây không phải chuyện đùa.”
“Tôi nghĩ là cô ấy muốn giữ bí mật, nhưng việc này không phải chuyện đùa. Vì vậy tôi đã trực tiếp hỏi cô ấy, kết quả là mặt cô ấy đỏ bừng, và bảo tôi đừng lo lắng.”
“Hừm. Cô ấy hẳn đã xấu hổ vì là thân một Cleric mà lại bị điều khiển bởi một vật phẩm bị nguyền rủa. Họ là những người giải trừ lời nguyền mà. Có lẽ cô ấy không muốn chúng ta lo lắng? Cô gái đó, cô ấy tự chịu đựng một mình.”(Trans: Mình hok nghĩ vậy đâu :v)
“Kể từ đó tôi đã không còn thấy cô ấy làm thế nữa nhưng… chỉ cần nghĩ về nó, kể từ khi cô ấy có thanh kiếm, hình như cô ấy đeo những chiếc nhẫn giáp vô nghĩa lên cả 5 ngón tay?”
“Tôi cứ nghĩ đó là thời trang, ý cậu là chúng là đạo cụ ma thuật phong ấn hoặc có thể là một chất xúc tác?”
Climb không thể nào duy trì được cái khuôn mặt vô cảm của mình và cau mày.
Cuộc đối thoại hiện tại đã khiến cậu nghĩ rằng có khả năng Lakyus đang dần dần bị chi phối bởi đạo cụ tà ác. Nghĩ về cách cư xử của cô ấy khi ở nơi đó, càng làm tăng sự bất an trong cậu.
“… Renner-sama có thể gặp nguy hiểm.”
Climb như sắp lao người đi thì bị Evileye ngăn lại.
“Đừng lo. Tôi nghĩ tình hình không đột nhiên mà chuyển xấu đâu. Thậm chí nếu cô ấy có bị sức mạnh bóng tối kiểm soát, không có cách nào mà mọi chuyện có có thể xảy ra trước khi mọi người phát hiện. Nếu cô ấy không muốn chúng ta biết thì rất có khả năng là cô ấy vẫn còn giữ nó trong tầm kiểm soát. Tôi không nghi ngờ sức mạnh ý chí của cô ấy, nhưng… nghĩ đến việc thanh kiếm có khả năng như vậy… Tôi lại không hề biết gì.”
“Trong trường hợp này chúng ta có nên nói chuyện này với Azuth-san?”
“Có chút bực bội khi phải tìm sự trợ giúp từ đối thủ… nhưng vì đó là về vấn đề của cháu gái ông ấy nên tôi nghĩ làm vậy là tốt nhất.”
“Ok. Vậy chúng ta có nên làm luôn không? Tôi còn phải điều tra xem hiện tại ông ấy đang ở đâu cái đã.”
“Uhm. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ Lakyus bất cứ lúc nào.”
“Chỉ có Adamantite mới có thể ngăn chặn Adamantite.”
“—Hừm?! Ah! Tôi chợt nhớ ra một chuyện, Gagaran. Có một nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite thứ 3 hiện đang cư trú tại E-Rantel.”
“Cái gì? Thật sao? Ta mới nghe đó… cậu nghe tin này từ công hội mạo hiểm giả vào sáng nay sao?”
“Không, đó là… oh, phải. Xin lỗi. Tôi quên nói với cậu. Từ những gì tôi nghe được, sắc màu của họ là đen.”
“Màu đen? Chúng ta đã có màu đỏ và lam rồi vì vậy tôi nghĩ tiếp theo sẽ phải là nâu hoặc lục chứ.”
“Màu đen dùng trong tín ngưỡng về [Six God] nên cũng không có gì lạ hết. Nhóm tiếp theo chắc là trắng.”
“Tôi không thật sự thích Pháp Quốc Slane lắm. Do một sự cố, chúng ta đã chiến đấu với những kẻ trong giống như thuộc về một đơn vị bí mật nào đó của Pháp quốc.”
Mặc dù Climb cảm thấy mình đã nghe được một cái gì đó vô cùng nguy hiểm, cuộc trò chuyện đã lờ cậu đi và tiếp tục.
“Cậu không thích họ sao, Gagaran?... Mặc dù điều này có vẻ mỉa mai, tôi có thể thông cảm với chính sách của họ. Ừ, nó giống như là tôi cảm thấy rằng vai trò của người giám hộ nhân loại mà họ tự áp đặt cho mình là đúng, ít nhất là từ góc độ của một con người.”
“Cái gì hả? Vì mục đích này mà chúng có thể ra tay sát hại những Elf vô tội và Demi-Human sao?”
Sự căm phẫn lộ rõ trên khuôn mặt của Gagaran. Đôi mắt cô như bị thiêu đốt bởi lòng căm thù mãnh liệt. Evileye đáp lại thái độ thù địch của cô bạn mình với một cái nhún vai.
“Xung quanh đây, có một số quốc gia của con người như Vương quốc, Thánh quốc, và Đế quốc. Gagaran, cậu có biết chứ? Càng về xa nơi này, càng có ít những quốc gia của con người. Tùy thuộc vào vị trí, có những quốc gia sử dụng con người như nô lệ. Một trong những lý do lớn nhất mà không có một quốc gia nào như thế gần chúng ta là do Pháp quốc Slane truy lùng các Demi-human.”
Cơn nóng giận của cô đã được xoa dịu bằng lời nói của Evileye, Gagaran ủ rũ lẩm bẩm với chính mình.
“Ờ, dù gì thì Demi-Human cũng mạnh hơn so với con người. Con người sẽ không thể làm gì nếu họ đoàn kết lại và phát triển nền văn minh của họ.”
“Nếu cậu là con người, cậu sẽ đánh giá cao những hành động của Pháp quốc Slane. Dĩ nhiên, họ có thể có một mặt tàn nhẫn, nhưng cũng không còn ai công hiến rất nhiều cho nhân loại nhiều như họ… um, nó sẽ là một câu chuyện khác nếu cậu hỏi cùng một câu với các bộ tộc thiểu số đang bị thanh lọc. Không chỉ vậy, có một khả năng rất lớn là họ là những người thành lập công hội mạo hiểm giả đầu tiên.”
“Có thật không?”
“Có lẽ vậy. Không rõ thật hư thế nào, nhưng khả năng khá lớn. Công hội mạo hiểm giả được thành lập sau cuộc chiến chống lại Demon-God và trong những ngày đó, con người là loài yếu đuối. Họ đã gìn giữ được sức mạnh của họ và để tránh gây xung đột với các quốc gia khác, công hội đã được hình thành nhằm cung cấp sự hỗ trợ.”
Khi cô nói xong, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm chiếc bàn. Climb không thể chịu đựng được bầu khí này và mở miệng.
“Thứ lỗi cho tôi vì đã làm gián đoạn, Evileye-sama. Ngài nói rằng một nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite mới đã xuất hiện. Tên của họ là gì vậy?”
“Hừm? Đúng rồi. Là— Momon. Người lãnh đạo là một chiến binh được gọi là Hắc Giả Anh Hùng và dường như tên của nhóm vẫn chưa được quyết định. Có vẻ như họ được gọi là [Hắc].”
“Heh~ và còn thành viên khác?”
“Tôi nghe nói là nhóm của họ có hai người, người còn lại được gọi là Tuyệt Sắc Nabe, một magic caster.”
“Gì chứ? Chỉ có hai? Cậu đang nói gì thế? Họ hẳn là bị ngu khi quá tự tin vào kỹ năng của mình… Không, có lẽ đó lý do tại sao họ ở đẳng cấp Adamantite. Hẳn là họ đang che giấu điều đó đáng kinh ngạc. Vậy còn? Những chiến công mà họ đạt được?”
“Rõ ràng là nhóm họ chỉ mới lập được hai tháng. Đầu tiên, họ xử lí một biến cố liên quan đến hàng ngàn Undead xuất hiện trong E-Rantel. Sau đó, họ tiêu diệt liên minh các bộ tộc Goblin ở phía Bắc, thu thập một loại thảo dược cực kỳ quý hiếm ở dãy núi Tove, chinh phục một con Gigant Basilisk, hạ sát một sư đoàn Undead đến từ Bình Nguyên Karche. Tôi cũng nghe nói là họ đã đánh bại một Vampire mạnh mẽ.”
“Gigant Basilisk…”
Climb lầm bầm.
Sở hữu đặc tính của cả thằn lằn và rắn, Gigant Basilisk là một con quái vật khổng lồ dài 10m. Nó sở hữu ánh mắt hóa đá với chất độc chết người. Tệ hơn hết là lớp da của dày như Mithril. Nó thực sự là một sự tồn tại đáng sợ. Nếu họ thực sự có thể đánh bại một con quái vật có thể phá hủy cả một thị trấn nhỏ, thì cũng chả có gì kỳ lạ khi họ đứng ở vị trí Adamantium.
Tuy nhiên, cố một vấn đề. Đó là—
“Thật phi thường. Nhưng họ đã thực sự đánh bại một con Gigant Basilisk chỉ với hai người? Chẳng phải chuyện đó là không thể chỉ với một chiến binh và một magic caster sao? Mà không phải là không có khả năng.”
—Quả thật không sai. Chỉ có hai người, đó là gần như không thể, đặc biệt là nếu chỉ có một chiến binh và một magic caster. Họ không có bất cứ ai để trị thương. Không chỉ thế, họ còn không có cách nào chống lại ánh mắt hóa đá và chất độc của nó, nhưng vẫn có phương thức tấn công khác để xử lý con quái vật này.
“Ah! Tôi xin lỗi; thật ra thì cũng không hẳn là chỉ có hai người. Từ những gì tôi nghe được, họ còn thuần hóa cả Hiền Vương Rừng Xanh bằng vũ lực.”
“… Hiền Vương? Đó là loại quái vật gì?”
Climb bất giác nhớ đến cái tên này là một trong những huyền thoại. Dù sao, lúc này mà xen vào thì thật quá khiếm nhã.
“Tôi cũng không rõ lắm. Theo truyền thuyết kể lại, nó là con quỷ sống ở dãy núi Tove. Sức mạnh của nó là không gì sánh bằng. Trong quá khứ, có một người quen… à, dường như nó không có ở đó vào 200 năm trước khi người đó đến thăm dãy núi này.”
Evileye nhún vai khi cho biết con số 200.
Mặc dù tuổi đời tương đương với Elf, vì hành vi vừa rồi của cô, đó có thể chỉ là trò đùa.
“Heh~ có bao nhiêu trong đó là sự thật? Tin đồn thường đi kèm với một chút phóng đại mà, phải không?”
Đúng là như vậy. Trong khi đang kể cho người một khác một câu chuyện, người ta thậm chí còn không nhận thức được mình đang phóng đại sự thật. Câu chuyện đã bị phân tán thành từng mảnh nhỏ làm cho người ta khó mà biết được đâu mới là thật. Đôi khi, mạo hiểm giả cũng tự lan truyền tin đồn để quảng bá tên tuổi của họ.
Nhưng Evileye đã giơ lên một ngón tay và vẫy qua vẫy lại như một cử chỉ bác bỏ.
“Ít nhất thì vụ việc này có khả năng là đúng hoàn toàn. Theo những tin đồn đầu tiên xuất phát từ E-Rantel, anh ta đã tiêu diệt một con Undead khổng lồ bằng thanh kiếm của mình và loại bỏ hàng ngàn con Undead khác. Đó là báo cáo từ những lính gác may mắn sống sót. Báo cáo của họ đều na ná nhau nên hẳn là họ không phóng đại lên quá. Có xác nhận chính thức là họ đã đánh bại hai kẻ chịu trách nhiệm cho vụ việc, xác của bọn chúng cũng được xác nhận. Hơn thế nữa, họ còn đánh bại hai con Skeletal Dragons.”
Thấy miệng Gagaran hơi mở, Climb lên tiếng hỏi.
“Có phải nó là khó khăn ngay cả đối với ngài, Gagaran-san?”
“Nếu là về hàng ngàn Zombie hay Skelecton thì không thành vấn đề. Cái đó thì ta có thể tiêu diệt chúng. Miễn cưỡng mà nói thì có thể đánh bại hai con Skeletal Dragons. Nhưng ta không dám chắc về hai kẻ chủ mưu đứng đằng sau một sự việc lớn đến như vậy. Ta không nghĩ mình có thể thắng khi không biết rõ năng lực của đối phương.”
“Thậm chí có một số ý kiến cho rằng họ có thể là người của Zuranon.”
“Thật chứ, Evileye? Man ~ nếu họ là những môn đồ của Zuranon thì sự việc sẽ rắc rối hơn. Đánh bại họ sau khi đột phá vòng vây của lũ Undead là rất khó. Và nếu cậu phạm phải dù chỉ là một sai lầm nhỏ và trúng độc hoặc bị tê liệt, đó sẽ là kết thúc cho cậu. Họ đã làm gì để trị thương? Họ dựa vào Potion sao? Không lẽ anh chàng chiến binh Momon này có thể sử dụng ma thuật hệ tín ngưỡng như lãnh đạo của chúng ta. Hay người được gọi là Tuyệt Sắc?”
“Tôi không phủ nhận khả năng đó.”
Evileye gật đầu với tiếng UMU UMU khi cử động.
“Thế nhưng, một con Gigant Basilisk… chuyện đó vẫn là không thể. Đối với một chiến binh ... nó là kẻ thù tồi tệ nhất đối với một người chiến đấu ở cự ly gần. Kể cả ta có sử dụng [Gaze Bane], vẫn rất khó khăn nếu không ai hỗ trợ.”
“Cậu nghe thấy chứ, Climb? Một mình Gagaran thì không phải là đối thủ của nó. Nói cách khác, chuyện này phụ thuộc vào kỹ năng của người phụ nữ tên Nabel đó. Nếu họ phối hợp với nhau có lẽ… họ có thể?”
“Ah ~ việc đó sẽ dễ dàng nếu người phụ nữ tên Nabel đó mạnh mẽ như cậu, Evileye. Nó sẽ đơn giản nếu cậu chỉ solo ở tầm xa với nó, phải không?”
“Chuyện đó là đòi hỏi quá nhiều. Tôi sẽ phải nghiêm túc nếu chiến đấu với nó.”
“Nếu hai chúng ta ở một trong hai sự kiện, thứ mà ta có thể đối phó tốt nhất là… Skeletal Dragons. Nhưng có lẽ tôi đã ỷ lại vào cậu quá nhiều, Evileye. Nếu tôi cặp với một magic caster cấp Orichalcum và chỉ có hai người… chiến thắng là bất khả thi.”
Climb có một ý nghĩa kỳ lạ.
Magic caster Evileye bá đạo đến vậy sao? Một nhóm thường được lập nên từ các thành viên với sức mạnh và kinh nghiệm tương đương nhau. Liệu có phải giữa họ có một sự khác biệt lớn?
“Không hẳn là vậy đâu. Tôi tự biết mình mạnh đến đâu mà, Gagaran-san. Cậu sẽ không bị một nhóm mới bỏ lại phía sau đâu.”
“WOW~ cảm ơn lời khen ngợi của cậu. Okay, muốn ngủ với ta không?”
“Không, tôi xin từ chối.”
“Đó là lý do tại sao cậu vẫn là một tên trai tân. Bộ cậu không biết việc đó sẽ là nhục nhã cho một người đàn ông khi họ từ chối một bữa ăn được bày ra trước mắt anh ta sao? Tại sao cậu cứ muốn mãi là trai tân vậy? Cậu định sẽ làm gì khi cậu thực sự làm chyện đó với một cô gái cậu thích? Cậu có muốn được thông báo rằng mình đang rất khó coi? Hay cậu là M?”
Ghì chặt Climb mà không hề cho cậu ta một cơ hội để trả lời, Gagaran buông ra một tiếng thở dài.
“Tốt thôi, không phải là ta đang ép buộc gì cậu đâu. Ta vẫn ổn thôi bất cứ khi cậu muốn làm chuyện đó hãy cứ nói với ta… Nhưng Tuyệt Sắc, huh. Đúng là một danh hiệu buồn nôn. Chắc cái tên chỉ để làm cảnh nhỉ?”
“Cô ta rất xinh đẹp đó. Theo thông tin của tôi. Cô ta—”
Climb nghĩ rằng ánh mắt của Evileye đã dừng lại trên người mình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và cậu sớm hiểu là mình đã đúng.
“—Ngang ngửa với Hoàng Kim Công Chúa.”
Gagaran nhìn Climb một cách tinh nghịch. Cậu đã dự đoán được những gì cô ấy sẽ nói tiếp theo và đi trước một bước.
“Tiêu chuẩn đẹp, xấu của mỗi người là khác nhau. Và đối với tôi, không có một ai đẹp hơn Renner-sama cả.”
“Vâng~ vâng~.”
Một âm thanh quá rõ cho sự thất vọng.
“Hmm, chúng ta đã lạc đề rồi. Tôi xin lỗi vì đã kéo cậu vào cuộc trò chuyện không cần thiết. Chúng tôi sẽ chuẩn bị tiến hành theo kế hoạch như Lakyus đã hướng dẫn.”
Gagaran và Evileye đứng dậy, khỏi chỗ ngồi của mình. Climb cũng làm theo.
“Xin lỗi, Climb. Có rất nhiều thứ ta muốn hai chúng ta làm cùng nhau, nhưng ta nghĩ giờ không phải là lúc.”
“Không sao đâu, Gagaran-san. Xin đừng lo lắng về nó. Và Evileye-sama, cảm ơn vì đã cho tôi lời khuyên.”
Gagaran lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Climb, rồi phát ra một tiếng cười mệt mỏi.
“Tốt thôt, cậu sẽ sớm quay lại chứ? Hãy chăm sóc cho lãnh đạo chúng tôi, cậu sẽ làm chứ? Bye bye, trai tân… và chắc chắn rằng cậu đã bảo quản trang bị của mình an toàn. Vũ khí bên eo của cậu không phải là thứ cậu thường sử dụng, phải không?”
“Vâng. Cái này là cho trường hợp khẩn cấp.”
“Cậu sẽ không thể biết được chuyện gì sẽ xãy ra với mình ngay cả khi cậu không mặc bộ giáp kia, ít nhất hãy luôn mang theo thanh kiếm của cậu bên mình. Đậy là những gì cần có của một mạo hiểm giả, đặc biệt là đối với một chiến binh. Ngoài ra cậu có mang theo vật phẩm mà ta đã cho chứ?”
“Cái chuông? Tôi có đem theo ở đây.”
Climb vỗ vào chiếc túi gắn ở thắt lưng.
“Ta thấy rồi. Tốt lắm. Hãy nhớ cho kỹ, với một chiến binh, điều duy nhất chúng ta có thể làm giơ cao vũ khí. Nhưng sẽ kèm theo nguy hiểm. Đạo cụ ma thuật là vật dụng cho phép chúng ta chuẩn bị cho những mối nguy hiểm. Thu thập nhiều đạo cụ và giữ chúng. Và ít nhất phải mang theo 3 lọ [Potion]. Đó là những gì đã cứu mạng ta trong quá khứ.”
Cậu đã có 3 lọ [Potion] nhưng chỉ còn hai với một đã cho cậu bé kia. Climb trả lời rằng mình đã hiểu hiểu.
“… Thật bất ngờ khi thấy cậu quan tâm đến người khác đó.”
“Cậu đang nói móc ai vậy hả, Evileye?... Xin lỗi vì đã giữ cậu lại, Climb. Cơ bản thì, những gì ta muốn nói là phải luôn luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ.”
“Tôi hiểu.”
Gagaran gật đầu thật sâu.
Part 3
Lower Fire Month (9th Month), Day 6, 6:15
Chín người ngồi quanh chiếc bàn tròn.
Mặc dù mỗi kẻ đều là thủ lĩnh của một nhánh trong Eight Finger, nhưng không ai có ý định nhìn vào những người còn lại. Mỗi người đều tập trung vào phần văn bản trước mặt, hoặc nói chuyện với thủ hạ đứng sau lưng.
Tình hình này giống như cuộc họp thủ lĩnh của những tổ chức riêng biệt. Mặc dù không quá căng thẳng, nhưng mỗi kẻ đều cẩn thận đề phòng đám còn lại. Đây cũng là chuyện bình thường. Bởi vì tuy đều thuộc một tổ chức, có quan hệ hỗ trợ, nhưng thực tế thường xuyên xảy ra tranh chấp lợi ích giữa các phân nhánh, rất ít khi có tình huống hợp tác với nhau.
Ví dụ như ngành Ma túy, mọi công đoạn từ điều chế đến tiêu thụ đều do bản thân trong ngành thực hiện. Ngành buôn lậu hay các ngành khác hoàn toàn không can thiệp vào. Cho dù không công khai đối lập nhưng âm thầm đâm sau lưng thì vẫn có.
Với một tổ chức thì những hành vi trên hoàn toàn không có lợi. Nguyên nhân cũng là do bản thân tổ chức này vốn là một đám tội phạm tập hợp với nhau.
Dù vậy, thủ lĩnh của những phân nhánh vẫn phải tham dự cuộc họp thường niên của tổ chức [Eight Finger] vì một lí do.
Kẻ nào không tham gia sẽ bị coi là phản bội, và bị những nhánh còn lại liên hợp tấn công. Đó là lí do mà kể cả những kẻ không hề kinh doanh trong Vương quốc cũng tập hợp tại nơi này.
Cho dù những kẻ sợ chết, luôn ẩn nấp trong bóng tối cũng phải thò mặt ra. Và để đề phòng trường hợp bị ám sát, mỗi thủ lĩnh đều được phép mang theo hai vệ sĩ, và chỉ hai mà thôi.
Ngoại trừ một kẻ.
“Tất cả đã đến đông đủ. Hãy bắt đầu hội nghị thôi.”
Sau câu nói của người đàn ông, toàn bộ bảy người kia lập tức điều chỉnh tư thế ngồi của bản thân.
Người vừa mở miệng là chủ trì của đại hổi, cũng là thủ lĩnh của tổ chức [Eight Finger]. Người này ước chừng 50 tuổi, khuôn mặt hiền lành mang theo vẻ cao quý, nhìn thế nào cũng không giống người của thế giới ngầm.
“Có vài đề tài cần thảo luận. Trước hết là---Hilma.”
“Có mặt.”
Người vừa đáp lời là một phụ nữ “trắng”.
Da dẻ cô ta xanh xao ốm yếu, và mặc trên người là một bộ đồ trắng-như-chính-tay-mẹ-giặt. Một hình xăm con rắn kéo dài từ bả vai cho đến bàn tay đang cầm một ống chất độc màu tím. Với mascara và son môi màu tím, cộng thêm cái quần mỏng tang, cô ta toát lên cái vẻ của một con điếm cao cấp.
Cô ta ngáp một cái.
“Cô không thể nhanh một chút sao?”
“…Nghe nói trang trại trồng thuốc của cô vừa bị tấn công đúng không?”
“Đúng, một ngôi làng được xem như cơ sở sản xuất. Thiệt hại khá nặng. Có lẽ tôi phải cân nhắc đến chuyện cắt giảm lượng phân phối.”
“Có biết kẻ nào đã ra tay không?”
“Không, cuộc tấn công khá hoàn hảo…Có lẽ là do một khách hàng nào đó khó chịu chăng?”
“Màu gì?”
Mọi người xung quanh đều hiểu rõ ý của câu hỏi.
“Không biết. Tôi cũng mới nhận được tin thôi, làm gì có thời gian điều tra đâu.”
“Tôi hiểu. Mọi người đều đã biết tình hình rồi đấy. Nếu ai có thông tin xin mời đưa tay lên.”
Không ai phản ứng. Chẳng biết là họ không biết hay cố tình không trả lời.
“Tiếp theo…”
“-Này”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo sức mạnh đáng kinh ngạc.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một vị trí. Tại đó có một gã đàn ông đầu hói, với nửa khuôn mặt được xăm chi chít những con thú. Thân hình của gã khá lớn, thậm chí người ta còn có thể thấy rõ cơ bắp nổi lên sau lớp quần áo kia. Ánh mắt gã hoàn toàn lạnh lùng, nghiêm nghị.
Những thủ lĩnh khác đều mang theo vệ sĩ, nhưng chỉ có gã là không. Đương nhiên, mang theo một đám yếu hơn mình chả có ý nghĩa gì cả.
Ánh mắt gã nhìn về phía Hilma. Gã không có ý định trừng mắt với cô ta nhưng đôi mắt sắc lạnh kia đã làm điều đó.
Trong khoảnh khắc hai vệ sĩ đứng sau lưng người phụ nữ hít sâu một cái. Họ có thể cảm nhận được chênh lệch giữa họ và gã đàn ông kia.
Họ biết gã là một con quái vật, có khả năng giết sạch mọi người trong phòng.
“Cô có muốn dùng dịch vụ của bọn ta không? Thật khó khăn để bảo vệ tài sản chỉ bằng đám vô dụng kia.”
Zero. Kẻ phụ trách bộ phận bảo an, kể cả công việc bảo vệ cho đám quý tộc. Mà trong tổ chức [Eight Finger], gã nổi tiếng là kẻ có chiến lực mạnh nhất. Nhưng lời đề nghị này---
“Không cần!”
Một lời từ chối.
“Tốt thôi. Ta cũng không muốn tiết lộ căn cứ cho kẻ khác.”
Sự việc cứ thế kết thúc. Zero mất hứng nhắm mắt lại. Nhìn qua thì không khác gì một khối đá.
“Zero, ta muốn sử dụng dịch vụ của các ngươi.”
Một người đàn ông cao gầy lên tiếng. Hình ảnh yếu ớt của hắn tương phản hoàn toàn với Zero.
“Zero, ta muốn thuê vài gã từ chỗ ngươi.”
“Gì thể, Cocco Doll. Ngươi có khả năng chi trả không?”
Trong khi ngành buôn ma túy của Hilma đang phát triển, ngành buôn nô lệ của Cocco Doll thì lại giảm. Nguyên nhân là do những nỗ lực của vị Hoàng kim công chúa kia, khiến hắn và đám thủ hạ phải ẩn xuống lòng đất.
“Không cần lo, Zero. Nếu có thể, ta muốn một kẻ thuộc [Six Arms], một kẻ tinh nhuệ.”
“Oh?”
Zero mở mắt, lòng hiếu kì của gã đã bị gợi lên.
Gã không phải là người duy nhất ngạc nhiên. Hầu như những người khác đều có chung biểu cảm như thế.
Cái tên [Six Arms] bắt nguồn từ anh chị em của [God of Theft], một kẻ có sáu cánh tay. Họ là những thành viên mạnh nhất thuộc bộ phận bảo an.
Không cần phải nói, mạnh nhất chính là Zero, nhưng năm tên còn lại cũng không yếu hơn bao nhiêu. Một tên có khả năng cắt không gian; một kẻ thao túng ảo ảnh; thậm chí trong đó có cả Elder Lich, một Undead mạnh mẽ.
Nếu Gazef và những nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantium là lực lượng mạnh nhất ngoài ánh sáng, thì [Six Arms] là nhóm mạnh nhất trong thế giới ngầm. Thuê một kẻ tầm cỡ như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất.
“Ngươi gặp phải rắc rối lớn như vậy sao? Được rồi, chỉ cần ngồi đó và chờ đợi thôi. Thuộc hạ mạnh nhất của ta sẽ đảm bảo cho hàng hóa của ngươi.”
“Xin lỗi~ Ta đang có chút rắc rồi với một ả mà chưa thể xử lí ngay được. Sử dụng lực lượng như thế có lẽ hơi thái quá, nhưng nếu cửa hàng đó bị phá thì sẽ rất khó khăn. Chuyện thanh toán…lát nữa bàn sau nhé.”
“Được!”
“Có thể lập tức phái người sau khi kết thúc hội nghị được không? Ta có một nhiệm vụ khẩn cấp giao cho hắn.”
“Hiểu rồi, ta có mang theo hắn. “
“…Hiện tại qua chủ đề tiếp theo.Mọi người hãy cho ý kiến về nhóm mạo hiểm giả Adamantium mới xuất hiện [Hắc] Momon.”