Truyện ngắn: Ngày thảm kịch
Độ dài 2,308 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 08:05:53
Nơi này nằm ở một góc nào đó trong Vương Thành.
Có một khoảng cách giữa tòa nhà này với những kiến trúc khác, thoạt nhìn bề ngoài của nó không có gì khác biệt so với nhà thờ của Giáo hội Lorelia, nhưng ngoài màu lam tượng trưng cho tình yêu và bầu trời, cùng màu trắng tượng trưng cho liêm khiết và trong trắng, còn có màu vàng tượng trưng cho sự mạnh mẽ và thịnh vượng của hoàng tộc Aurelia.
Ngoài ra, ở trên cùng phía trước của tòa nhà có một biểu tượng hình chữ『 Y 』đại diện cho Giáo hội Lorelia.
Bởi vì tư liệu bí mật liên quan đến triệu hồi anh hùng được cất giấu tại nơi này, nên canh phòng ở đây càng thêm nghiêm ngặt hơn so với bảo khố được đặt ở chỗ sâu trong Vương Thành.
Vị trí tòa nhà nằm trong đình viện bí mật ở Vương Thành, phải qua nhiều bước phức tạp mới có thể đến được, bên ngoài còn tăng thêm vài tầng kết giới cách âm, kết giới ma thuật, kết giới vật lý cấp cao nhất.
Không gian phía trên tòa nhà cũng bị che khuất bằng ảo ảnh, nếu không thông qua thủ tục chính quy, cho dù quan sát từ trên cao, trông nó cũng không có gì khác biệt với những khu vực khác trong Vương Thành.
Ta, Aleisia, mang trên ngực sợi dây chuyền tượng trưng cho người thừa kế thứ nhất của hoàng tộc Aurelia, đang đi về phía tòa nhà này.
"......"
Cộc, cộc, cộc! Lách cách, lách cách! Tiếng gót giày dẫm lên nền nhà bằng đá cẩm thạch, cùng với tiếng áo giáp kim loại ma sát với nhau vang vọng trên hành lang.
Đi theo phía sau ta là những『 hiệp sĩ-sama 』rất được dân thường ngưỡng mộ. Bọn họ am hiểu việc múa kiếm biểu diễn hơn là kinh nghiệm thực chiến, thứ kiếm kỹ hoa lệ có thể giành được thiện cảm của người dân.
Thành viên trong nhóm hiệp sĩ này hầu như đều là con cháu của tầng lớp quý tộc cao cấp, căn bản không ra ngoài chiến trường; bình thường, ngoài việc duy trì rèn luyện kiếm thuật cơ bản ở mức độ nhất định ra, họ còn học tập năng lực chỉ huy binh lính tại trường thống soái.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải là chiến lực chủ chốt khi có tình huống khẩn cấp phát sinh. Song kỹ thuật cá nhân của bọn họ vẫn xuất sắc hơn so với binh lính bình thường. Nhưng nếu xét trong hàng ngũ hiệp sĩ, bọn họ quả thật là nhóm người có thực lực yếu nhất.
Tuy nhiên, hiện tại chính là lúc bọn họ phát huy năng lực của mình. Để có thể thuận lợi thao túng anh hùng sau khi nghi thức triệu hồi anh hùng hoàn tất, nếu để nhóm hiệp sĩ bằng vào ngoại hình thôi cũng đã đủ đe dọa đối thủ giống như Đoàn trưởng hiệp sĩ Guidot đi theo, quả thật khiến cho người ta phải chùn bước.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Chỉ cần có thể lưu lại ấn tượng tượng tốt đẹp trong lần gặp mặt đầu tiên, mọi việc về sau đều có thể thuận lợi hơn rất nhiều.
""Công chúa điện hạ, hoan nghênh người đã đến!!""
Sau khi đến nơi, nghênh đón chúng ta là những hiệp sĩ thuộc đơn vị khác so với nhóm người phía sau ta, đội hiệp sĩ tinh nhuệ do Guidot thống lĩnh.
Để bảo vệ cơ mật, chỉ có những thành viên trong hoàng tộc, thủ tướng cùng với một bộ phận hiệp sĩ tinh nhuệ mới có thể ra vào nơi này mà thôi.
Mà thủ tướng cùng với hiệp sĩ vào lúc bắt đầu tuyên thệ trung thành với đất nước, đã được yểm lên ma pháp, hạn chế bọn họ không được làm ra hành động chống lại hoàng tộc hoặc làm trái lợi ích quốc gia, bởi vậy không có nguy cơ rò rỉ cơ mật.
Chỉ cần làm ra bất kỳ cử chỉ vi phạm nào, họ sẽ chết ngay lặp tức.
"Không cần phải câu nệ như thế. Kế tiếp làm phiền các ngươi dẫn đường."
""Vâng!!""
Bên trong toà nhà có vẻ đơn giản hơn nhiều so với những nơi khác trong Vương Thành.
Tất nhiên, trông nó không hề tồi tàn một chút nào, chẳng qua chỉ là thiếu các loại vật trang trí như áo giáp cùng với tranh vẽ mà thôi.
"Vật liệu cần thiết đều đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?"
"Vâng, theo chỉ thị của người, nô lệ thú nhân được mua từ thương hội Grond ở thị trấn Dartlas, đều đã tập trung tại phòng hiến tế."
"Rất tốt."
"Nhưng mà, tính cả thú nhân dự bị, hiện tại trong căn phòng đã tăng thêm gần ba mươi thú nhân so với con số hai trăm ban đầu."
"Cái này không thành vấn đề. Nghi thức cần ít nhất hai trăm nhân mạng, cho dù vượt qua con số đó cũng sẽ không gây hại đến nghi thức."
Đúng vậy, hoàn toàn không có vấn đề.
Bởi vì lo lắng tính mạng của lũ thú nhân dơ bẩn sẽ không đủ để hiến tế, ngay từ đầu đây chính là sắp xếp của ta.
Ngay tại thời điểm này--
"Này, nhóc con, đứng lại cho ta!!"
"Haa, haa, đừng tới đây!?"
"Tch, động tác nhanh thật đấy!"
Trên lối đi phía trước, có một tên nhóc thú nhân bị hiệp sĩ đuổi theo đang lao về phía bên này.
Hình như tên nhóc là Lang tộc thú nhân, trên tay còn mang theo gông xiềng đã đứt gãy, mặc trên người tấm vải rách tơi tả, phía trên có vài cái lỗ để thuận tiện cho việc thay đổi.
Nó đang cầm một con dao nhỏ cỡ dao gọt trái cây, thân dao dính đầy máu tươi, trên người nó cũng cũng dính rất nhiều máu.
Mặt nó hiển nhiên là trắng bệch, đôi tai đen nhánh không ngừng lắc lư liều mạng chạy trốn, xiềng xích trên hành lang cẩm thạch phát ra âm thanh trong trẻo.
Tuy vẫn còn khá nhỏ, nhưng sau cùng nó vẫn là thú nhân mang trong mình sức mạnh hơn hẳn người bình thường, trên tay còn cầm theo dao nhỏ; để tránh làm tổn hại kiến trúc xung quanh, hiệp sĩ không thể sử dụng ma pháp, vậy nên hầu như không có biện pháp đối với tên nhóc.
"Ahh!? Ugh--!?"
"C-công chúa điện hạ!?"
Tất cả đều dừng lại sau khi nhìn thấy ta.
Bị kẹp chặt giữa chúng ta cùng với những hiệp sĩ đang đuổi theo, tên nhóc thú nhân vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào ta.
Nó lộ ra răng nanh sắc bén, tai thú dựng lên, đe dọa mọi người xung quanh.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"V-vô cùng xin lỗi, thưa công chúa điện hạ, thú nhân này đã trốn ra từ phòng hiến tế."
Hiệp sĩ truy bắt hẳn là cảm thấy hoảng sợ vì sai sót của mình, vẻ mặt lúng túng báo cáo với ta.
Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước tiên ta phải giải quyết vấn đề trước mắt mới được.
"Đó quả thực là một điều tồi tệ. Ta là Aleisia Aurelia, công chúa của đất nước này."
"Công chúa điện hạ!? Nguy hiểm lắm, xin hãy lùi lại."
"Các ngươi lui xuống một chút."
Ta đưa tay chặn hiệp sĩ đang muốn ngăn cản mình lại, rồi đi về phía tên nhóc thú nhân.
"K-không được tới đây!!"
Grừừừừừừừừ!! Yết hầu của tên nhóc thú nhân phát ra tiếng gầm nhẹ, dữ tợn trừng mắt với ta.
Ta không để trong lòng, tiếp tục tiến thêm một bước về phía trước.
"Hãy yên tâm, ta đến để giúp em."
"Tôi sẽ không mắc lừa đâu!!"
"Đừng lo, hãy tin tưởng ta, ta có quyền hạn giải thoát cho em."
Vừa nói ta vừa đến gần tên nhóc. Cứ như muốn chạy trốn, nó hơi tạo một chút khoảng cách với ta.
"Nếu em tiếp tục chạy trốn, sẽ bị hiệp sĩ truy bắt làm tổn thương đó. Em hẳn là rất rõ ràng, mình không có khả năng trốn thoát khỏi nhiều hiệp sĩ như thế đúng không?"
"Ugh, tôi, tôi......"
Sự thù địch ban đầu của tên nhóc xen lẫn một chút hoang mang.
"Đến, không cần phải sợ, buông dao nhỏ trong tay em ra đi."
"Guh, ugh ugh, bạn của tôi cũng bị nhốt tại nơi đó, ngài có thể cứu bọn họ không?"
"Đương nhiên, ta sẽ không làm hại bọn họ. Ta nghĩ có lẽ em cũng rất sợ hãi đúng không?"
Ta đi tới trước mặt tên nhóc, và nở một nụ cười dịu dàng. Nó thả con dao nhỏ trong tay xuống.
Dao nhỏ phát ra tiếng leng keng khi rơi xuống mặt đất.
"Tôi, tôi, đã, giết, người, tôi rất sợ hãi, huhu......"
Tên nhóc quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy. Ta cũng cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nó.
"Đúng vậy, thật đáng thương, nhưng không cần lo lắng, bởi vì......"
Ta nhặt con dao nhỏ rơi xuống bên cạnh, cắt đứt dây chằng ở hai chân của tên nhóc khi nó không phòng bị.
"Gyaaaaaaa!? Gah, ughh!?"
"......Bởi vì ngươi cũng sắp chết."
Không thể tiếp tục chịu đựng khi chạm vào lũ thú nhân bẩn thỉu nữa, ta lập tức đẩy tên nhóc ra.
"Được rồi, hiện tại nó đã không thể chạy trốn, mau đem nó trở lại phòng đi."
"Vâng!"
Nghe thấy chỉ thị của ta, hiệp sĩ cung kính cúi đầu đáp lại.
"T-tại sao......"
Hiệp sĩ kéo tên nhóc thú nhân đang nằm dưới đất đứng lên, nước mắt của nó tuôn rơi, trong miệng phát ra âm thanh khô khan yếu ớt.
"Tại sao? Cái này mà còn phải hỏi? Thứ dã thú mang dáng vẻ con người, cũng đã đủ ghê tởm, thế mà ngươi lại còn dám giết hiệp sĩ của ta, đáng lẽ ngươi phải bị nghiêm hình tra tấn đến chết."
"Ugh, gaaahh!?"
Ta giẫm lên vết thương đang chảy máu của nó, để nó càng thêm đau đớn.
"Dùng lửa đốt cũng không sao, mau đem vết thương xử lý một chút đi, đừng để máu của lũ thú nhân bẩn thỉu tiếp tục làm bẩn hành lang. Mang thứ rác rưởi này trở về phòng càng sớm càng tốt."
"Vâng!! Đồ rác rưởi, chỉ biết gây thêm rắc rối thôi!! 『 Hỏa Cầu 』——"
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, hiệp sĩ hình thành hỏa cầu với kích thước nhỏ nhất trong lòng bàn tay, cũng hạ thấp uy lực để tránh làm tổn hại xung quanh.
"GAAHHHH!! AAAAA!! "
Sau khi dùng hỏa cầu để cầm máu, hiệp sĩ liền nắm lấy tóc của tên nhóc thú nhân và kéo nó trở về.
"Bắt ta làm ra trò hề này thật đúng là lố bịch, lát nữa hãy giao một bản báo cáo chi tiết cho ta."
Sau khi đưa con dao nhỏ cho người hiệp sĩ bên cạnh, ta ra lệnh cho một hiệp sĩ khác.
"Về phần hiệp sĩ đã bị sát hại, phải gửi lời tạ lỗi cùng cung cấp bồi thường cho gia đình của họ. Nói họ vì bảo vệ ta khỏi những tên đạo tặc hạ lưu mà hi sinh trong vinh quang."
"Cảm ơn lòng trắc ẩn của công chúa điện hạ. Nhưng mà, xin người đừng làm ra hành động giống như vừa rồi nữa, nó làm thần lo lắng đến mức trái tim gần như ngừng đập."
"Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý."
Ta cũng cho rằng mình có hơi khinh suất, ta không thể không tự kiểm điểm vì hành vi lỗ mãng của mình.
"Chỉ là, trên người ta đều bị máu làm bẩn, cũng không thể triệu hồi anh hùng với bộ trang phục này được."
Ta cúi đầu nhìn, cho dù trên bộ âu phục không dính quá nhiều máu, nhưng vẫn có chút vết bẩn màu đỏ.
"Thật là. Nơi này có phòng thay quần áo đúng không?"
"Vâng, ngay phía trên tầng hai của tòa nhà này."
"Ta sẽ tới đó để thay quần áo, tạm thời cho ta mượn vài nữ hiệp sĩ đi."
"Vâng. Họ sẽ lặp tức dẫn đường cho người."
Ta theo sau nữ hiệp sĩ đi lên tầng hai, tiến vào phòng thay đồ.
"A, nếu có thể thuận tiện tắm một cái thì tốt quá."
"Thành thật xin lỗi, thưa công chúa điện hạ."
"Ta biết, ta chỉ nói một chút mà thôi."
Ta nói rồi lặp tức thay đổi suy nghĩ.
Phải tiêu tốn không ít thời gian cùng tiền bạc, mới có thể chuẩn bị đầy đủ vật hiến tế cho nghi thức triệu hồi anh hùng.
Nếu thất bại, sẽ không dễ dàng để bắt đầu lại một lần nữa.
Sau khi đổi xong trang phục, ta đi theo hiệp sĩ bước vào phòng triệu hồi.
Trên sàn nhà của phòng triệu hồi được chạm khắc ma pháp trận, xung quanh cũng bài biện trang sức tinh xảo để nghênh đón anh hùng đến.
Đội hiệp sĩ cũng đã xếp thành hàng chờ đợi mệnh lệnh.
"Được rồi, mọi thứ đều đã sẵn sàng, hiện tại bắt đầu tiến hành nghi thức triệu hồi anh hùng. Nếu kẻ sắp xuất hiện là một con rối dễ dàng thao túng, ta cũng đỡ phải đau đầu."
Phải triệu hồi ra quái vật dị giới ngụy trang thành hình dạng nhân loại, thật sự khiến ta rất không thoải mái.
Nhưng mà, cho dù không muốn, cũng tuyệt đối không thể thất bại.
Bởi vì ta chính là Aleisia Aurelia, người thừa kế ngai vàng thứ nhất của Vương quốc Aurelia.
Ta lấy lý trí kiềm nén cảm xúc, tiếp theo ta thở dài một hơi thật sâu như muốn tống hết những khó chịu trong lòng ra ngoài.
"Cái tồn tại được gọi là dị hình, bản thân chính là một mối nguy hại đối với thế giới này, nếu không thể phát huy công dụng thật tốt, rất có khả năng sẽ phản tác dụng."