Chương 06 Quỷ vương thịnh nộ (1)
Độ dài 1,815 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-12-14 15:30:16
Xì xụp-! Nhoàm -! Ực-!
“…”
Trong căn nhà nhỏ…
Âm thanh ăn uống vang khắp phòng.
“ Không… Không ngờ là anh đói bụng đến vậy.”
Han Seol-ah cười một cách khó xử khi nhìn KangWoo ăn món kimchi hầm như một con quỷ đói.
Thấy một người ăn uống như vậy, thay vì hạnh phúc, cô bối rối.
Xì xụp-! Nhoàm Nhoàm-!
KangWoo có vẻ như không quan tâm Han Seol-ah đang nhìn mình, he chỉ tập trung vào việc thưởng thức món ăn.
‘Ngon quá.’
Anh múc một muỗng cơm, để một miếng sườn heo lên đó rồi rồi để một lát kimchi phủ lên trên.
Anh mở toang miệng rồi cho tất cả vào mồm mình. Một thế giới giác quan mở ra trước mắt anh.
“Ôi ngon quá!!!’
Tế bào vị giác của anh, thứ mà đã ngủ yên mười ngàn năm, đang phát điên.
KangWoo có cảm giác như lần đầu tiên anh gặp Han Seol’ah. Đầu óc anh trở nên trống rỗng.
“ Hức…”
Anh đang choáng ngợp vì xúc động.
Kí ức của mười ngàn năm đau khổ lướt qua tâm trí anh.
“ Hức… Hức. Ôi… Món này ngon quá đi.”
KangWoo vừa ăn kimchi hầm vừa khóc nức nở như một đứa trẻ.
Thực tế thì, anh không cần phải ăn.
Khi anh chấp nhận quỷ năng, anh đã trở thành bán quỷ.
Loài quỷ hoạt động và duy trì cơ thể bằng quỷ năng, nên là chúng không cần phải ăn.
‘Một lũ đáng thương.’
KangWoo cảm thấy thương hại cho lũ quỷ không biết sự sung sướng mà thực phẩm mang lại.
Vì một phần của anh vẫn là là ‘người,’ mặc dù anh không cần phải ăn, anh vẫn có vị giác để thưởng thức thực phẩm.
Vị giác của quỷ bị thoái hóa vì chúng không cần phải ăn làm gì. Nhưng anh không giống chúng, vị giác của anh vẫn còn.
‘Nó… nó ngon đến vậy sao?’
Han Seol-ah lắp bắp khi nhìn KangWoo, vừa ăn kimchi hầm vừa khóc.
Cô tự tin vào khả năng nấu nướng của mình.
Cô đã làm hầu hết việc nhà từ khi còn rất nhỏ.
Món kimchi hầm vừa làm có cả kinh nghiệm cô tích lũy qua nhiều năm.
Nhưng…
Cô không nghĩ món cô làm ngon đến nỗi có thể làm cho một người vừa ăn vừa khóc như vậy.
“ Nó… ngon quá…”
KangWoo gật gù khi ăn sạch món kimchi hầm.
“Em rất vui khi anh thích nó.”
Cô cười rạng rỡ.
Cô cảm thấy anh hành xử có chút kì lạ. Anh phản ứng giống trong một manhwa ẩm thực. Mặc dù kì lạ, cô không thấy ghét điều đó.
Điều đó có nghĩa là anh thật sự rất thích món ăn cô chuẩn bị cho anh.
‘Em rất vui.’
Cô cảm thấy có lỗi vì thứ duy nhất cô có thể mời người cứu mạng mình chỉ là món kimchi hầm. Nhưng thấy anh ăn món cô nấu ngon như thế này làm cô cảm thấy yên tâm.
Anh có vẻ là có một mặt ngây thơ, cô cảm thấy hứng thú với anh.
‘Mình đang nghĩ gì vậy?’
Cô không có thời gian để nghĩ về chuyện tình cảm.
Cô thở dài khi nghĩ về tình hình hiện tại của mình.
Lách cách-!
“A…”
KangWoo thốt lên một tiếng buồn bã sau khi nhìn vào cái nồi trống rỗng.
Anh có một thân thể không cần ăn nhưng vị giác của anh, được kích hoạt sau mười ngàn năm, vẫn chưa thỏa mãn.
“Em nấu thêm nhé?”
“Vâng !”
“Fufu. Vậy thì chờ em một lát .”
KangWoo gật đầu ngay tắp lự.
Có lẽ là cô thấy biểu cảm đó dễ thương. Cô mỉm cười và lấy cái nồi rỗng rồi đứng dậy.
“ Thật tốt khi thấy một chàng trai ăn nhiều như vậy.”
“ Đó là món kimchi hầm ngon nhất mà anh từng ăn .”
Anh không hề nói quá.
• * *
Anh không biết cô đã bỏ cái gì vào món hầm, nhưng nó ngon quá .
‘Mình không thể ngừng.’
Anh không thể rời khỏi món kimchi hầm.
‘Đáp án là hôn nhân.’
Lý do mà anh cảm thấy ngon như vậy là vì anh đã không ăn những thực phẩm thông thường suốt mười ngàn năm.
Nhưng giờ đây, anh không có đủ tỉnh táo để suy nghĩ.
KangWoo chớp mắt khi anh tưởng tượng về tương lai của anh với cô và món kimchi hầm.
‘Em yêu dấu, anh sẽ làm cho em hạnh phúc!’
Chủ nhân của chín tầng Địa Ngục, một quái vật phàm ăn đã hấp thụ hàng trăm ngàn con quỷ…
Khoảnh khắc mà quỷ vương, kẻ ở trên đỉnh chuỗi thức ăn trở nên mất trí chỉ vì một món kimchi hầm như một thảm kịch.
Ùng ục-
“Bởi vì anh ăn rất nhiều, lần này em đã nấu nhiều hơn.”
Mặc dù cô không biết gì về KangWoo, người đã ăn sạch món hầm, cô vẫn đem ra một nồi kimchi hầm mà vẫn cười vui vẻ.
“Cảm ơn vì món ăn.”
Xì xụp-! Nhoàm-!
KangWoo bắt lấy cái muỗng và lần nữa bắt đầu làm sạch nồi kimchi hầm.
‘Đúng vậy, nó ngon quá!’
Anh một lần nữa bị kích thích bởi hương vị của món hầm mà anh đang cảm nhận được trên đầu lưỡi.
Han Seol-ah cười hạnh phúc khi nhìn anh đang toàn lực ăn món kimchi hầm.
Vào lúc đó…
Bùm -!
Một người đàn ông bước vào nhà sau khi mở cửa một cách thô bạo.
“Han Seol-ah! Tao nghe nói mày vào một cổng mà không có sự cho phép của tao! Bước ra đây!”
Anh ta có tóc vàng, khuôn mặt ưa nhìn và mặc một bộ đồ Tây. Anh tiến đến cô khi đang chửi rủa.
Han Seol-ah chết lặng khi thấy anh ta.
“A.anh…”
“TaeHyun! Sao mà con nói chuyện với S-Seol-ah như vậy?!”
Han Seol-ah và mẹ cô run rẩy sau khi anh ta bất ngờ xuất hiện.
Anh ta khịt mũi và đứng trước mặt Han Seol-ah.
“Ai cho phép mày bước vào một cánh cổng?”
“Em… Em cũng là một người chơi. Hơn nữa, là do anh ngăn em tham gia vào bất cứ nhóm nào!”
“Hmph, mày nói quá nhiều điều vô nghĩa với một lính mới chưa hoàn toàn huấn luyện cơ bản.”
Han TaeHyun vừa chụp lấy vai của Seol-ah vừa cười.
‘Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa; tham gia bang hội của tao. Anh trai sẽ giới thiệu em với vài người.”
He thì thầm với Seol-ah cùng đôi mắt đầy tham vọng.
“Ưm…”
Han Seol-ah nhìn Han TaeHyun với một vẻ ghê tởm.
Han TaeHyun.
Là anh trai ruột của cô, lớn hơn cô 3 tuổi.
‘Thứ rác rưởi không phải là một người anh.’
Cô nghiến răng và trừng mắt với anh.
Han TaeHyun vốn là một kẻ gây rối trước khi những cánh cổng xuất hiện.
Cha của họ đã mất khi còn trẻ. Việc mẹ họ tự nuôi dạy con, chứng tỏ hoàn cảnh gia đình cô cũng không đến nỗi nào.
Mẹ cô là một phụ nữ giỏi, bà cũng kiếm được kha khá tiền.
Nhưng từ trung học, Han TaeHyun đã dính vào rất nhiều vụ đánh nhau. Anh thậm chí đánh mẹ và cướp đi nữ trang của bà.
Mẹ cô đã đổ bệnh vì áp lực bà phải chịu từ Han TaeHyun. Điều đó làm hoàn cảnh gia đình trở nên khó khăn.
Điều tệ nhất là, Han TaeHyun đã thức tỉnh thành một người chơi.
Anh là một người chơi rất mạnh. Khi anh đạt cấp 10 và thức tỉnh lần thứ hai, anh nhận được thuộc tính hạng B và anh tham gia một bang hội tên là ‘Andras.’
Hội Andras …
Đó là một hội được đặt tên theo một trong 72 con quỷ của Solomon và như tên gọi, họ đã nổi tiếng với việc làm những việc khủng khiếp.
Sau khi tham gia hội Andras, anh làm mọi thứ anh có thể làm để lên vị trí cao hơn.
Dù hội Andras không phải là một hội lớn, nó vẫn đủ ảnh hưởng đến những hội tầm trung. Vì khả năng của anh là trung bình so với các thành viên của hội, anh đang cố thăng tiến.
Khi đó anh nghĩ đến Han Seol-ah.
Con bé rất xinh đẹp.
‘Nếu mình giao con bé cho các sếp…’
Không có nhiều cô gái xinh đẹp như Han Seol-ah. Nếu giao cô cho họ, thì anh có thể thăng tiến lên vị trí cao hơn.
Anh ta là kiểu thấp kém, không có sự hối hận khi nghĩ về việc sử dụng người thân như một sự hi sinh cho lợi ích bản nhân.
"Không. Em sẽ không bao giờ tham gia vào Hội của anh.”
“Ha. Hình như mày quá ngu xuẩn để hiểu cách thế giới này vận hành. Đây không phải là thế giới mà có thể sống chỉ với việc làm điều mày muốn. Nếu mày nhận được tình yêu từ các sếp của anh, cuộc sống của mày sẽ khá hơn ngay.”
“Làm… Làm sao anh có thể nói vậy với gia đình mình?”
“ Hử? Gia đình? Đừng chọc cười tao. Sao tao có thể gọi cái nơi nghèo xơ xác thậm chí vô dụng này là gia đình được?”
“Anh nghĩ xem đó là lỗi của ai?!”
Han TaeHyun cười khi Han Seol-ah thét lên.
“ Lỗi ai à? Tất nhiên là lỗi của cha, người chết quá sớm và mẹ, người mà chỉ kiếm được vài xu.”
“Thằng chết tiệt!”
Han Seol-ah không thể nén cơn giận của mình hơn nữa.
Cô siết chặt nắm đấm và cố đấm anh ta.
Han TaeHyun không còn là một phần của gia đình cô nữa, hắn chỉ là một con quái vật đội lốt người. Không, hắn là rác rưởi.
Pặc-!
“Ưm!!”
Han TaeHyun bắt lấy tay Han Seol-ah một cách nhẹ nhàng.
Cô rùng mình khi cảm nhận cơn đau ở cổ tay.
Cô chỉ mới đạt cấp 6, quá sức với Han TaeHyun, người đã đạt cấp 30, là không thể với cô.
“Thả tao ra!”
"Thứ duy nhất hữu ích của mày là gương mặt xinh đẹp. Vậy thì ít nhất mày nên nghĩ cách dùng nó hữu ích. Mày không nghĩ vậy sao? Mà sao mày dám nói với anh mày như vậy? Đồ …”
“T-TaeHyun!”
“ Tránh ra, bà già!”
Anh lờ đi mẹ mình, bà đang cố ngăn anh bắt Han Seol-ah, anh chụp lấy tay cô, và đi về phía phòng khách.
“ Hôm nay, rõ ràng là… Hử?”
Xì xụp-! Nhoàm!
Khi anh vào phòng khách, anh nhìn thấy KangWoo, người đang tập trung mà ăn kimchi hầm.
“Gì đây, cô dụ được thằng nào à?” Han TaeHyun nhìn Han Seol-ah mà cười.
Anh buông cổ tay cô, tiến đến KangWoo, và mở mồm.
“ Ê, thằng kia. Mày đang làm phiền đấy, cút ra ngoài.”
Xì xụp-!
Anh nói với KangWoo theo cách đe doạ.
Nhưng KangWoo phớt lờ anh và tiếp tục ăn kimchi hầm.
“Tao nói mày cút!”
Khi KangWoo phớt lờ, Han TaeHyun giận dữ đá cái bàn.
Ầm-!
Cái bàn lật ngược.
Và…
“A…”
Kimchi hầm…
Đã đổ…
Xuống sàn…
“AAAHHH!”
Chủ nhân của chín tầng Địa ngục…
Quái vật mà đã nuốt chửng bảy công tước quỷ đã từng làm chủ Địa ngục…
Anh là chủ nhân của Thập Vạn Quỷ Hạch và đã hấp thụ trăm ngàn con quỷ .
Tiếng thét của quỷ vương, kẻ đỉnh cao của loài quỷ, vang khắp căn nhà cũ.
“KIMCHI HẦM CỦA TAAA !!!”