Chương 30: Vũng lầy
Độ dài 4,718 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-01 13:18:03
Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Sau khi cúp máy, Lann hồi tưởng chuyến đi cùng Albert.
Cậu làm vậy không phải do tiếc nuối. Lann đã sống độc thân nhiều năm. Thân là một bác sĩ tâm lý có kinh nghiệm, cậu đã trao đổi với rất nhiều cặp đôi, đối mặt với những cuộc cãi vã không hồi kết, lắng nghe những câu chuyện tình thăng trầm đầy sầu khổ. Có lần, cậu còn gặp gỡ một người liên tục tự sát vì bị kẻ cặn bã thao túng tâm lý và tình cảm. Những ví dụ về mặt trái của tình yêu nhan nhản trong đống hồ sơ cất ở văn phòng cậu.
Mỗi lần tư vấn tâm lý cho những bệnh nhân như vậy, cậu sẽ cảm thấy kiệt sức, khám phá hồng trần, hiểu ra đời chỉ là hư ảo, thấu rõ được bộ mặt của nhân thế. Trái tim cậu như đã đóng băng, không thể rung động được nữa rồi.
Ở kiếp này, với gương mặt này, Lann cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ lãng mạn. Cậu tin rằng mình đã sử dụng hết vận may của bản thân. Việc sống sót đến bây giờ hoàn toàn là nhờ tổ tiên khai ân.
Sở dĩ cậu phải hồi tưởng thời gian ở bên Albert là bởi Lann muốn “phục dựng” biểu hiện của anh ta.
Tất cả manh mối mà cậu nhận được cho đến nay chứng tỏ Albert thực sự có vấn đề.
Thế nhưng, dẫu có “phục dựng” bao nhiêu lần, Lann cuối cùng vẫn phải công nhận rằng Albert thực sự yêu thương cậu.
Kỹ năng diễn xuất của người này tốt đến mức đánh lừa cả bản thân. Hay là…
Nếu Albert là một kẻ ngoại đạo và tín ngưỡng tà thần, tại sao vấn đề này chưa bao giờ được đề cập trên diễn đàn tiền kiếp? Anh ta đóng vai trò gì trong thảm hoạ huỷ diệt thành phố Arkham? Người chơi có biết chuyện này không? Archie kiếp trước có biết chuyện này không?
Ôi, quả là những vấn đề đau đầu. Lann không hiểu tại sao mình sẽ vướng phải chuyện rắc rối đến vậy.
Sauron Hogger.
Cậu nhớ đến cái tên được Archie cung cấp.
Nó không phải là tên của “người làm vườn”, nhưng cậu lại cảm thấy quen thuộc bởi lý do nào đó.
Sau nửa giờ, Lann vẫn không tìm ra được đáp án. Cậu quyết định ném những rắc rối sang một bên và bắt đầu dạo chơi diễn đàn. Hoặc đúng hơn là cậu muốn kiểm tra xem người chơi có gây ra rắc rối nào không.
Tính năng lọc từ khóa giúp Lann không bị làm phiền bởi những fanfic và bài viết CP của người hâm mộ. Cậu nhanh chóng tìm thấy một bài viết thú vị.
« Chào anh em, muốn đi viếng đám tang của tôi không? »
Lann cảm thấy người đăng bài thật quen thuộc. Cậu phát hiện hắn chính là Evernight.Hao, một trong số những Điêu Dân từng gặp.
Evernight.Hao: Vậy đấy. Hẳn mọi người còn nhớ cái chết vẻ vang của tôi trong nhiệm vụ vừa rồi chứ?
Evernight.Hao: Chúng tôi không ngờ rằng Edmund sẽ đưa Great Miller và Daddy vào bệnh viện. Anh ta còn bày tỏ ý định tham gia đám tang của tôi.
Daddy.Hao: Đúng thế. Quả là một điều thú vị. Làm thế nào mà chúng tôi có thể bỏ lỡ điều đó? NPC tốt bụng (dại dột) ấy sẵn sàng bỏ tiền mua mộ cho người anh em của chúng tôi. Tất nhiên, đám tang phải được cử hành!
Evernight.Hao: Những ai có hứng thú tham gia đám tang xin vui lòng ghé thăm nghĩa trang York ở ngoại ô thành phố vào tối nay! Nhân tiện, tôi sẽ là người chủ trì tang ma đấy! (icon: chó shiba ngậm hoa hồng).
Không thể không nói, tiểu đội Điêu Dân khá giỏi trong việc bày trò giúp vui. Ít nhất thì ý tưởng tổ chức đám tang vẫn còn khá mới mẻ trong cộng đồng người chơi. Không ít người chơi để lại lời nhắn khẳng định tham gia.
Lann có chút tò mò, muốn biết người chơi sẽ vẽ vời đám tang như thế nào. Cậu ghi lại thời gian và địa điểm tổ chức tang lễ. Khi trời sẩm tối, Lann rời khỏi phòng khám.
Lần này, Lann đã rút kinh nghiệm. Cậu thay một bộ đồ đen, đeo khẩu trang, giấu mái tóc bạch kim dưới mũ, chỉ để lộ đôi mắt xanh lục bảo.
Cậu gọi một taxi đến ngoại ô thành phố. Vùng ngoại ô khá ít người. Bình thường, lễ tang sẽ được tổ chức vào ban ngày. Thế nhưng, qua một thời gian, người chơi ít nhiều hiểu được thân phận mình. Để tránh thu hút sự chú ý từ các NPC khác, họ đã cố ý chọn thời điểm vắng người nhất.
Lúc này, có khá nhiều người chơi tụ tập trong nghĩa trang York.
Evernight đã thay đổi một nhân vật mới. Lann suýt bật cười trước cái tên Grandfather.Hao của anh ta.
Hiển nhiên, những người chơi khác không có ý định kiềm nén hay che giấu cảm xúc của mình. Nhóm trẻ phá lên cười. Dần dần, tiếng cười lây lan trong đám tang của Evernight. Bầu không khí trang nghiêm lập tức biến mất.
Điều đó khiến Edmund một mình tham gia lễ tang vô cùng bối rối.
Lann khẽ cười.
Tiếng cười rúc rích đáng lẽ sẽ bị tạp âm khác nuốt chửng, không thể vươn tới tai của bất kỳ ai. Song Edmund đã xoay đầu, lập tức xác định được vị trí của Lann giữa đám đông. Anh mở môi và khép lại để gọi tên “Đức Chúa.”
Lann vội vàng ra dấu im lặng, bước đến một góc khuất cách xa đám đông. Edmund lập tức hiểu ý, anh lặng lẽ rời khỏi nhóm người chơi, đi loanh quanh một lúc trước khi di chuyển đến bên cạnh Lann.
“Đức Chúa của con.” Anh thì thầm.
Lann bây giờ có thể thản nhiên đối mặt với danh hiệu này. Cậu gật đầu.
“Ngài cũng đến tham gia lễ tang sao?” Edmund nhỏ giọng hỏi thăm.
Lann không thể nói rằng mình đến đây để xem trò vui. Cậu suy nghĩ một lát trước khi nở nụ cười và đáp: “Cứ xem là vậy đi. Đối với một số người, cái chết có nghĩa là sự kết thúc. Với một số người khác, cái chết chỉ là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác. Nhìn họ xem.”
Edmund nhìn đám người đang cười đùa với nhau. Họ không hề buồn bã hay trịnh trọng. Giống như thể họ đang ăn mừng vì bạn bè mình đã đi đến một nơi tốt đẹp hơn.
Lann húng hắng ho: “Đây là một phong tục chôn cất ở quê họ. Bạn bè thân hữu nhất định phải mỉm cười đưa tiễn người đã khuất, để người chết không cảm thấy lưu luyến trần gian.”
Edmund vỡ lẽ: “Hoá ra là như vậy.”
Song anh nhanh chóng phát hiện gương mặt Grandfather.Hao tương tự như Evernight.Hao và do dự hỏi: “Tại sao con cảm thấy anh ta cư xử rất giống Evernight?”
“Có lẽ bởi họ là anh em sinh đôi.”
“Vậy thì, tại sao Daddy.Hao lại thân thiết với anh ta đến thế?”
“Nó là truyền thống.” Lann nghiêm túc nói, “Những người này tin rằng một phần linh hồn người chết sẽ bám vào người thân trong gia đình. Đặc biệt là những cặp song sinh. Vì lẽ đó, họ sẽ coi người bị ám là người đã khuất. Người bị ám sẽ gánh vác tình cảm này và hành động giống như người đã qua đời, nhằm xoa dịu nỗi buồn trong lòng bạn bè người thân của mình.”
Edmund sửng sốt: “Thì ra là vậy.”
May mà BUG không khó lấp. Lann thở phào.
Evernight.Hao đảm nhiệm vai trò linh mục và đọc điếu văn trước mộ mình:
“Evernight.Hao, sinh ra ở một vùng quê nghèo khổ vào hai mươi lăm năm trước. Qua đời ngày 24 tháng 3 ở tuổi hai nhăm. Tôi vẫn còn nhớ như in hình bóng của anh ấy. Người anh em sinh đôi đáng thương của tôi chưa bao giờ được ăn no hay mặc ấm. Để nuôi sống tôi, anh đã phạm tội trộm cắp, lừa đảo. Một kẻ đáng khinh và bỉ ổi. Nhưng ai có thể trách móc anh, người sống trong hoàn cảnh như vậy?”
Nội dung điếu văn chủ yếu nói về thân thế sự nghiệp. Công lao đóng góp của người đã mất với cộng đồng và xã hội. Bày tỏ sự thương tiếc của người còn sống đối với người đã chết. Song người chơi sẽ không viết điếu văn đơn giản như vậy. Cùng lắm, họ sẽ mào đầu bằng bối cảnh nhân vật trước khi tự do phát huy.
“Nhận được sự chăm sóc từ bà chủ nhà có tên là Elisa, Evernight.Hao đã có cuộc sống đàng hoàng trong một thời gian ngắn. Tôi phải nói rằng… Tôi rất coi thường anh ta. Sao tôi không gặp được một người phụ nữ giàu có như vậy chứ? Đúng rồi, tôi vẫn đang cố gắng tiếp cận những người giàu có nhé. Tôi biết rất nhiều mánh khóe và trò giải trí khác nhau. Nếu có thể mồi chài được trùm dầu mỏ hay trùm tài chính thì càng tốt. Nhân đây, tôi cũng muốn giới thiệu anh chàng đồng đội Great Miller đáng yêu cho mọi người. Bí mật của anh ta là…”
Một tai nạn đã xảy ra trong tang lễ. Linh mục Evernight.Hao bị đánh đập bởi Great Miller. Một lát sau, Evernight.Hao đứng lên và kiên cường nói tiếp:
“Tôi phải nói rằng, người anh song sinh của tôi đã sống một cuộc đời thất bại. Có điều, trong cuộc sống thất bại đó, anh ấy đã làm điều không thể tưởng tượng được.”
Evernight.Hao ưỡn ngực nhìn về phía Edmund: “Anh đã chết để cứu người khác. Tôi tự hào vì anh ấy.”
Những người chơi xung quanh đồng loạt vỗ tay. Edmund ngẩn ngơ nhìn họ. Anh bị Lann đẩy ra ngoài, quay trở lại tầm mắt của người chơi.
“Cảm ơn anh, Edmund.”
“Không, tôi không làm gì đáng để mọi người cảm ơn cả.” Edmund hoảng sợ xua tay.
Evernight.Hao nhún vai: “Anh còn sống. Đó là niềm an ủi lớn nhất của chúng tôi. Huống chi anh còn cứu Daddy.Hao, cứu Great Miller.Hao và ngăn cản một âm mưu khủng khiếp.”
Hai người chơi gật đầu với Edmund. Một người tiến tới vỗ vai anh.
“Tôi… thực sự không làm gì cả.” Edmund thì thầm.
Đứng giữa đám người ăn mặc kỳ quặc, trông chẳng khác nào lũ tâm thần trong mắt người bình thường, anh bỗng cảm thấy thân thuộc và đầm ấm đến lạ.
Không ai nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ.
Họ biết ơn anh, bao dung anh.
Edmund nghĩ mình thực sự thích những người này.
Anh cũng rất biết ơn người đã dẫn dắt anh hoà nhập cộng đồng.
“Nào! Các chàng trai! Tang lễ đã kết thúc. Hãy bắt đầu ăn mừng thôi!” Evernight.Hao hét lên.
“Uuuuuuu!” Người chơi hú hét với nhau.
Một số người trải khăn trải bàn lên mặt đất, bày nến và thức ăn. Vài người khác thì treo đèn nhấp nháy hình đầu lâu hoặc ma quỷ lên cành cây và bia mộ xung quanh. York là một nghĩa trang bỏ hoang. Nơi này có rất ít bia mộ. Ngay cả người quản trang cũng qua đời cách đây ít lâu. Vì thế, người chơi mới bạo dạn như vậy.
Một nghĩa trang không tồn tại.
Nơi chôn cất những người không tồn tại.
Lann mỉm cười trước khi xoay người. Cậu muốn không quấy rầy những người chơi đang vui đùa. Cậu từng là một phần của họ. Bây giờ thì khác rồi. Nếu cậu xuất hiện, người chơi sẽ lập tức chạy theo ảo ảnh mơ mộng và đưa ra vô số suy đoán khác nhau. Đó không phải là điều cậu muốn. Cậu hy vọng họ có thể hết mình và tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này.
Người chơi không phát hiện ra sự vắng mặt ấy. Có lẽ Edmund sẽ chú ý đến người đã lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang. Thế nhưng anh đang bị vây quanh bởi đám đông. Sau một khoảnh khắc thất thần, thân ảnh Lann đã biến mất.
Lann lang thang hết phố nọ đến phố kia. Trời đã muộn. Chẳng có chiếc taxi nào chạy qua. Vừa đi, cậu vừa cảm nhận nỗi cô đơn đột nhiên trào dâng trong lòng.
Thế giới rộng lớn, bốn bể không có nơi nào là nhà.
Sương mù, cứ như một lớp màn bao phủ, lững lờ trôi đi khắp những con đường. Ánh sáng mờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổ cố đấu tranh một cách tuyệt vọng với bóng đêm đang ập tới. "Quái dị" mà người bình thường không nhìn thấy du đãng từ phố này sang hẻm nọ.
Lann đi giữa những khách bộ hành, đi giữa đám "quái dị". Ý thức dường như trôi khỏi thể xác. Cậu không quan tâm tới con người hay "quái dị" quanh mình. Cậu bước qua chúng. Không có chốn về.
Màn sương mà người thường không thể nhìn thấy dần tràn ngập những nơi Lann đi qua.
Cậu hoàn toàn không phát hiện được điều đó.
Cho đến khi, một giọng nam trầm đánh thức thần trí của Lann.
“Lann ơi?”
Lann định thần một lúc mới nhận ra người bạn cùng phòng đang đứng trước mặt mình từ bao giờ. Anh xách một túi nilon từ siêu thị, có trứng gà, bít tết, lá hương thảo, mì ống và bột mì.
“Tối nay ăn gì?” Lann hỏi theo bản năng.
“Bít tết nướng nhé?” Ogilvy nhìn túi đồ và ngập ngừng trả lời.
“Nghe hay đấy.” Lann mỉm cười. Cậu đã hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo. Vì một lý do nào đó, cậu cảm thấy cơ thể dường như không còn chút sức lực nào. Lann cúi đầu muốn nói gì đó. Đúng lúc này, Ogilvy nắm lấy tay cậu.
“Ogilvy?”
“Chúng ta sắp băng qua đường, phải nhìn về phía trước chứ.” Ogilvy đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Lann ngẩng đầu nhìn tín hiệu đèn giao thông. Màu xanh bật lên. Đám đông người đi bộ và "quái dị" bắt đầu ùa xuống đường, bước lên vạch kẻ vôi. Ở một nơi đông người như thế này, con người ta rất dễ lạc mất nhau. Lann vô thức nắm chặt lấy Ogilvy. Ogilvy cũng siết chặt những ngón tay của cậu. Hai người băng qua đường. Lann không phát hiện rằng màn sương dưới bước chân cậu dần co rút hay ánh mắt khát khao từ những "quái dị" xen lẫn trong đám đông, nhưng không thể tiến đến gần họ.
Trên đường về căn hộ, Lann có cảm giác mình giống như một chiếc diều, với dây diều được Ogilvy nắm chặt trong tay.
Lann thưởng thức bữa ăn tối ngon miệng, lướt diễn đàn, nằm trên giường, tận hưởng cuộc sống thoải mái và hoàn toàn quên mất nỗi cô đơn.
Cảm giác vui vẻ kích hoạt vỏ não. Cậu đột nhiên bật dậy bởi một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu.
Sauron Hogger.
Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra nhân vật này là ai. Thủ lĩnh tổ chức Người Tha Hương. Final Boss trong phó bản Chiến Dịch Cuối Cùng Tại Arkham. Đây chính là nhân vật đã xử lý toàn bộ người chơi, khiến nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên thất bại. Cho dù không bao giờ xuất hiện trong giai đoạn mid và late game, dấu tích của ông ta vẫn còn lưu lại trên diễn đàn, có thể dễ dàng tưởng tượng được áp lực mà Sauron lúc đó mang đến cho người chơi lớn đến mức nào.
Lann thở phào nhẹ nhõm. Sauron không phải tay “người làm vườn” biến thái nào đó. Ít nhất cậu không cần lo lắng cho những người xung quanh mình. Có điều, tổ chức Người Tha Hương cũng không tốt đẹp hơn là bao!
Cậu không hiểu tại sao mình lại trở thành mục tiêu của tổ chức này. Không có manh mối nào cả. Kiếp trước cũng không có NPC như Lann. Điều đó làm cậu tự hỏi có phải sự tồn tại của bản thân đã làm xáo trộn các sự kiện và gây lên hiệu ứng cánh bướm hay không? Cậu không biết Người Tha Hương có mục đích gì, chỉ biết họ cuối cùng đã huỷ diệt Arkham…
Rơi vào tầm ngắm của một tổ chức như vậy, Lann thực sự muốn khóc. Cậu không hề làm bất cứ điều gì sai trái. Vậy thì, tại sao tổ chức ấy lại để mắt tới người bình thường như Lann thay vì tập trung vào âm mưu huỷ diệt thế giới?
Cậu có thể rời Arkham ngay bây giờ không…
Lann buồn khổ nghĩ. Nỗi ưu sầu kéo dài sang ngày hôm sau.
Ánh ban mai đã kéo một người mất ngủ ra khỏi giường. Trong đôi mắt lo lắng của Ogilvy, Lann rời nhà và đi đến phòng khám.
Những người chơi có vẻ an phận. Họ thậm chí không dám chào hỏi Lann bằng những lời xấc xược như thường lệ.
Không hiểu sao, cậu có chút khó chịu.
Đinh linh ~
Cơn buồn ngủ khiến Lann không nở nổi nụ cười đãi bôi. Cậu nhìn vị khách bằng cặp mắt sắc lạnh như thép.
Archie lê bước chậm chạp hướng tới Lann mang vẻ mặt cau có. Mối nguy hiểm phía trước khiến anh rùng mình.
Lann thường xuyên cười. Nụ cười giúp cậu có vẻ mềm mại, tràn đầy sức sống của tuổi xuân, hoà tan vẻ đẹp phi nhân tính. Người ngoài sẽ cho rằng Lann quá đẹp mắt chứ không cảm thấy cậu ta không giống người.
Nếu không biết thân phận Lann qua năng lực của mình, Archie sẽ có suy nghĩ tương tự. Ai ngờ được thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần sẽ là một tà thần cực kỳ nguy hiểm đây?
Dáng vẻ Lann hôm nay đã gạt phăng chút hoài nghi còn sót lại trong lòng anh.
Archie cảm nhận áp lực đè lên nội tâm mình. Như thể anh đang phải đối mặt với vực sâu. Nó khiến bản năng trong anh kêu gào, thúc đẩy anh thoát khỏi không gian này.
Hôm nay, Lann có vẻ không vui bởi một nguyên nhân nào đó.
Với Archie, đây là tình huống một bước đi sai vạn lối tắc.
Anh cố gắng kìm nén xúc động chạy trốn và bước từng bước đến bên Lann. Có thể thấy được sự não nề đang ngự trị tâm hồn anh.
Vẻ mặt ấy khiến Lann nói bằng giọng thấu hiểu: “Xem ra tôi đã đúng.”
Mắt Archie thâm quầng. Anh chán nản đáp: “Đúng vậy.”
Archie vốn không mấy tin tưởng Lann. Anh sẽ không vì lời nói từ một phía mà hoài nghi mọi thứ. Suy cho cùng, Albert đã lớn lên cùng anh. Một bên là tà thần, một bên là bạn thân. Tất nhiên, anh sẽ tin tưởng bạn mình hơn Lann.
Nhưng Lann không có lý do để nói dối.
Cuối cùng, Archie đã quyết định tiến vào Khe Hở và sử dụng năng lực để hỏi chuyện liên quan tới Albert.
Kết quả là người bạn thân nhất của anh thực sự tham gia vào những buổi tụ họp của hội kín.
Thật khó để diễn tả tâm trạng lúc đó của Archie. Phẫn nộ, xấu hổ, thậm chí là mờ mịt.
Thân là một chuyên gia tâm lý học, một người bạn thơ ấu, Archie luôn cho rằng bản thân hiểu rõ về Albert. Đến lúc này, anh mới phát hiện ra sai lầm của mình. Anh quá kiêu ngạo. Vì thế, anh chưa bao giờ phát giác được vấn đề của Albert.
“Albert thường xuyên tham gia những buổi tụ họp của một hội kín.”
Archie cười khổ. Anh đã lạm dụng năng lực của mình. May mắn thay, người không mặt không hỏi những vấn đề tổng quát nữa. Thay vào đó là suy luận thông thường. Lần này, anh chỉ đánh mất vị giác. Đây là mức giá hoàn toàn phải chăng.
Archie đoán độ khó của câu hỏi sẽ thay đổi theo câu trả lời mà anh tìm kiếm.
“Tổ chức nào?” Lann hỏi.
Archie mấp máy môi: “Người Tha Hương…”
Đúng như những gì cậu dự liệu. Lann lẩm bẩm: “Sauron Hogger là thủ lĩnh của Người Tha Hương.”
Albert là tay sai của ông ta?
Khi Lann nói ra cái tên và chức danh của Sauron, sắc mặt Archie tái nhợt. Người thanh niên cúi gập, tay ôm ngực, há mồm thở dốc.
Tim Archie đập nhanh, đầu óc thì quay cuồng trước những gì mình vừa nghe được. Một lượng lớn tin tức đổ dồn lên đầu anh. Cơn đau làm anh gần như muốn bất tỉnh. Lann vô cùng bất ngờ trước phản ứng của người thanh niên. Cậu túm lấy Archie, ngăn anh ngã khuỵu xuống đất. Archie cũng nắm lấy tay áo của cậu.
“Thôi… thôi miên…”
“Sao cơ?”
“Tôi bị… thôi miên.” Archie xây xẩm mặt mày. Anh thậm chí không nghe được mình đang nói gì. Có ai đó không ngừng thủ thỉ bên tai anh, thì thầm những từ ngữ kỳ lạ, bảo anh phải quên đi. Và rồi, thông tin trong đầu anh bắt đầu phai màu.
Không, không được. Nếu tiếp tục như vậy, anh sẽ lãng quên mọi thứ.
Archie kéo mạnh áo Lann như bắt lấy cọng rơm cứu mạng và cố gắng mở miệng. Không thể phát ra âm thanh. Cứ như thể đầu lưỡi không thuộc về bản thân.
Dẫu vậy, Lann vẫn hiểu được ý anh.
Thật khó để tưởng tượng một chuyên gia tâm lý như Archie sẽ bị thôi miên. Xét theo biểu hiện của anh ta, đây là một ám thị thôi miên dựa theo từ khóa nhất định.
Thời gian không còn nhiều. Lann chỉ có hai giây. Cậu lấy đôi tay ôm mặt Archie và ấn mũi cậu vào mũi anh: “Nhìn tôi.”
Archie dùng hết sức lực cuối cùng để nhìn Lann. Họ chưa bao giờ gần gũi đến thế. Đôi mắt xanh lục bảo sáng ngời đang ở ngay trước mắt anh, lấp đầy trái tim anh.
Bụp!
Khi Archie bị hút hồn bởi vẻ đẹp ma tính, Lann đã sử dụng một kỹ thuật đặc biệt để tạo ra tiếng vỗ tay lớn và giòn bên tai đối phương.
Giọng nói trong đầu Archie lập tức bị gián đoạn. Đầu óc anh trống rỗng. Mọi dây thần kinh dường như dừng hoạt động.
“Bác sĩ Archie, anh có sao không?” Lann ngập ngừng vỗ lưng Archie.
Kỹ thuật mà Lann vừa sử dụng có tên là Nekodamashi. Một kỹ thuật trong đấu vật sumo, sử dụng tiếng vỗ tay hoặc tiếng la hét để chuyển hướng sự chú ý và khiến đối thủ nhắm mắt lại trong thời gian ngắn, tạo điều kiện cho người sử dụng giành được lợi thế. Không ít thuật thôi miên được dựa trên đặc tính này. Có thể xem nó như một kỹ xảo thôi miên tức thời.
Thực tế, kỹ xảo thôi miên tức thời thường gặp rất nhiều hạn chế. Việc sử dụng kỹ thuật trong lúc nguy cấp hoàn toàn là một quyết định bất đắc dĩ. Kết hợp với “vẻ đẹp ma tính”, nó mới có hiệu quả như vậy.
Archie ngẩn ngơ vài giây. Anh lấy lại sự bình tĩnh và nhìn Lann bằng ánh mắt phức tạp.
“Cảm ơn ngài.” Đây là lần đầu tiên anh sử dụng giọng điệu chân thành đến vậy, “Nếu không có ngài, tôi sẽ tiếp tục bị ám thị và lãng quên mọi thứ. Những ký ức ấy rất quan trọng với tôi.”
“Không có gì.” Lann nhún vai. Khi Archie có thể đứng lên, cậu mới buông tay khỏi người anh, “Tôi rất muốn biết người đã thôi miên anh là ai đấy.”
“... Tôi không nhớ được,” Archie rũ mắt, “Tôi không nhớ người đó là ai. Hẳn tôi đã bị thôi miên khi còn nhỏ.”
“Ý anh là sao?”
“Môi trường. Nơi tôi từng sinh sống xuất hiện trong mảnh vỡ kí ức.” Archie thảng thốt, “Tôi… Đầu óc tôi hiện đang rối tung lên.”
Chẳng lẽ… Lann nhất thời cảm thấy chột dạ. Chẳng lẽ cậu đã khiến anh ta trở nên ngu ngốc sao?
Cậu quan sát biểu lộ của Archie. Trông anh ngây thơ và bối rối như con trẻ. Vẻ mặt đáng lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt người bác sĩ độc miệng. Điều đó khiến Lann càng cảm thấy áy náy hơn. Có lẽ cậu thực sự đã biến anh thành kẻ ngốc.
Lann nhanh chóng ghì Archie xuống ghế: “Nào, ngồi đi, chúng ta hãy cùng nhau phân tích tâm lý nhé.
“Anh đã bị ám thị thôi miên khi còn nhỏ. Có lẽ người ám thị đã phong ấn ký ức trước đây của anh để bảo vệ anh khỏi tà giáo.”
Archie có vẻ im lặng khi ngồi xuống ghế. Anh nhắm mắt một lúc và thì thầm: “Bảo vệ? Có lẽ vậy.”
“Anh có muốn kể cho tôi nghe về ký ức mà anh nhớ được không?”
Archie giãy giụa một lát. Cuối cùng, anh cúi đầu, chậm rãi thưa: “Ký ức bị phong ấn liên quan tới cha tôi. Khi còn nhỏ, tôi nhớ rằng ông luôn xa nhà. Tôi cứ tưởng ông có tình nhân ở bên ngoài, cho nên mới không quay về bên mẹ con chúng tôi. Nhưng, tôi vừa nhớ ra…
“Ông ta không ngoại tình, mà bận tham gia một tổ chức bí mật.” Archie lạnh lùng nói, “Trong mắt ông ta chỉ có ‘sự nghiệp vĩ đại’, người như vậy đâu có thời gian quan tâm tới vợ con của mình chứ?”
Lann:...
Tại sao người chưa bao giờ tham gia giáo phái nào như cậu lại có cảm giác nằm im cũng trúng đạn?
Cậu dứt khoát chuyển chủ đề: “Tổ chức mà cha anh tham gia là ‘Người Tha Hương’ à?”
“Tôi nghĩ vậy.” Archie dửng dưng nói, “Mỗi lần ông ta quay về, tôi sẽ lén lút bám theo ông ta. Tôi muốn biết ông ta có ngoại tình hay không. Nhưng lần nào tôi cũng bị bắt tại trận và bị đuổi về nhà. Có một lần… tôi không nhớ rõ lần đấy. Có lẽ tôi đã tìm thấy thứ gì đó. Nhưng bây giờ, tôi không hề có ký ức về điều đó. Nếu quay về nhà cũ, biết đâu tôi sẽ nhớ được nhiều thứ hơn.”
Archie ngừng lại một chút và lẩm bẩm: “Tôi muốn trở về… Tôi phải trở về…
“Trở về. Và tìm kiếm chứng cứ phạm tội của tổ chức đó.”
Lann đặt câu hỏi: “Nếu tìm được chứng cứ, anh sẽ làm gì? Chẳng lẽ anh cho rằng có thể dùng chứng cứ để tống những kẻ siêu phàm vào tù hay sao? Bản thân anh cũng là người có năng lực phi thường. Hẳn anh phải hiểu rõ mối nguy hiểm của những người như vậy chứ.”
Archie sửng sốt. Anh có vẻ trầm mặc.
Bầu không khí yên tĩnh bao phủ hai người, giống như con rắn độc lặng lẽ bò trên mặt đất, chờ đợi khoảnh khắc con mồi mất cảnh giác.
Thú thật, anh đã nghĩ đến chuyện bắt người bằng chứng cứ. Cho dù cảnh sát không làm được thì anh vẫn có thể gọi điện cho Cục Điều Tra. Nhưng anh nhanh chóng nhớ ra một điều. Liệu thực thể trước mặt có cho phép anh làm như vậy hay không?
Archie nở nụ cười giễu. Anh đã vướng phải mạng nhện. Một mạng nhện không thể thoát ra. Càng vùng vẫy, những sợi tơ sẽ càng thít chặt. Sau lần đầu tiên thỏa hiệp tà thần, anh sẽ tiếp tục thỏa hiệp cho đến khi rơi vào vực sâu.
“Xin ngài hãy giúp tôi.” Anh khẩn cầu tà thần, “Xin hãy cho tôi biết… phải làm gì.”
Lann đang định hướng dẫn Archie tiếp xúc với Cục Điều Tra. Những lời đó làm cậu im bặt.
Ý anh là sao? Vẻ “chỉ cần huỷ diệt lũ tà giáo kia, tôi sẵn sàng hôi tanh mùi bùn” là sao? Bộ chỗ tôi là vũng lầy với anh hả?
À, đúng rồi, chỗ này thực sự là cứ điểm tà giáo trong mắt mọi người.
Lann nghẹn ngào nghĩ.