Chương 04: Chẳng Có Nghề Nào Như Phù Thủy.
Độ dài 7,348 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 20:11:39
Hoa Kỳ đã có những bước tiến vượt bậc trong một số lĩnh vực văn hóa vốn rất kém phát triển từ trước những năm sáu mươi. Số lượng các phòng trưng bày nghệ thuật và bảo tàng ở quốc gia tự tin rằng mình đang đứng đầu thế giới này thực sự chẳng được bao nhiêu. Khi tình hình trên đến tai người dân Hoa Kỳ, một số cơ sở văn hóa thuộc hàng lớn nhất thế giới mới được thành lập, chẳng hạn như Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan và Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Hoa Kỳ. Thế nên, cũng chẳng quá lời khi nói 1962 là năm mà nền văn hóa tại Hoa Kỳ bắt đầu bùng nổ. Dần dần, ngày càng có nhiều các tác phẩm nghệ thuật và phát kiến được công bố rộng rãi. Trong một cửa hàng trưng bày những thứ được kể trên, Rusalka đứng cau mày.
“Có dài quá hông ta…?”
Cây rìu đang dựng đứng trước mặt cô ấy dường như đã được sử dụng trong những buổi hành quyết tại Tháp Luân Đôn. Rusalka dùng ngón tay lần theo phần cán dài của nó. Nhìn thoáng qua thì phần lưỡi loang lổ máu trông khá sắc bén, nhưng chiếc rìu này lại không chứa linh hồn. Nói cách khác, nó là đồ giả. Cửa hàng này chứa rất nhiều cổ vật có khả năng trở thành Thánh khí, nhưng tiếc thay chúng chỉ là những cái vỏ rỗng. Không chỉ một hoặc hai mà tất cả chúng đều là giả, thật thú vị khi khiến người khác phải cảm thấy có điều gì đó mờ ám đang diễn ra tại đây như vậy.
Sau khi các hoạt động của kẻ thù bị đình trệ, Rusalka đã quyết định theo đuổi mục tiêu của riêng mình một lần nữa. Điều khiến cô bận tâm chính là những thánh tích khác từng được Ahnenerbe thu thập hiện giờ đang ở nơi đâu. Eichmann thì ám chỉ rằng một vài cái đang ở Hoa Kỳ. Và Rusalka đã nghe được rằng một trong số những thánh tích đó đang ngủ yên nơi cửa hàng này, nhưng cũng như tất cả những cái khác, chúng đều đã bị đánh tráo. Rusalka đã chu du khắp Hoa Kỳ trong hơn nửa tháng, ghé thăm tất cả các viện bảo tàng và phòng trưng bày nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Rốt cuộc thì chúng đã biến đi đâu?
Rusalka bất chợt nhận thấy một hiện diện tà ác. Vì mọi thánh tích “tiềm năng” trong cái cửa hàng này đều là giả, nên bầu không khí đáng lẽ phải trở nên thanh khiết mới phải. Nhưng căn phòng lại tràn ngập ác niệm. Nguồn gốc của ác niệm này lặng lẽ xuất hiện ở phía bên kia chiếc bàn. Đó là một người phụ nữ trong bộ quân phục nhung cũ sờn, thậm chí còn lâu đời hơn cả bộ đồ sĩ quan Lực lượng Cận vệ mà Rusalka đang mặc. Cô nhớ thứ này thuộc về bảo tàng nào đó mà mình đã ghé thăm, chẳng phải nó từng được dùng giữa giai đoạn cuộc Chiến tranh Da đỏ và Nội chiến Hoa Kỳ diễn ra sao?
Dù bị che lấp bởi một bộ trang phục lỗi thời nhưng thứ bồng bềnh ẩn bên dưới lớp áo đó thật đáng kinh ngạc, thế nhưng, điều khiến người khác phải chú ý lại là mảnh vải quấn quanh mắt người phụ nữ đó. Mảnh vải khá lớn trông như một chiếc băng đô, nhưng dường như đấy lại là một loại băng che mắt nào đó. Hiển nhiên là nó che kín cả hai mắt của cô ấy. Mặc dù có một con mắt trên đó, nhưng nó đơn thuần chỉ là hình vẽ. Điều này khiến người ta không khỏi thắc mắc liệu cô ta có đang nhìn thấy gì hay không.
Căn nguyên tà ác mà Rusalka cảm nhận được chính là thanh kiếm tuốt trần trong tay người phụ nữ bịt mắt. Đó là một thanh kiếm tuyệt mỹ với phần chuôi được mạ vàng và nạm ngọc. Trông nó khá hào nhoáng so với một món vũ khí, đó là nếu như không có thứ hào quang rùng rợn kia. Chứa đựng một lượng lớn linh hồn và ác niệm như thế, thanh kiếm ấy hẳn là Thánh khí của ai đó.
Trước khi Rusalka kịp cất tiếng thì người phụ nữ bịt mắt đã tấn công cô ấy. Quả là một nỗ lực đáng khen, nhưng khoảng cách hai bên vẫn là quá lớn nha. Một khi tận mắt thấy những bóng ma ăn thịt người của Rusalka xuất hiện trước mặt, cô ta hẳn sẽ khai hết tất cả sau khi được chúng chăm sóc thôi. Đó là những gì Rusalka đã nghĩ, nhưng rồi cô đột nhiên cảm thấy khó chịu… Thứ gì đó khác hẳn với những gì cô từng cảm thấy trước đây, một chấn động dị thường.
Tận dụng sơ hở, người phụ nữ bịt mắt đã vượt qua những bóng ma. Với mũi kiếm đặt ngay điểm chí tử, cô ta đã bất ngờ chế ngự được Rusalka.
“...”
Không nói một lời, người phụ nữ thu kiếm lại rồi biến mất. Cô ta thoát đi được là nhờ những chuyển động uyển chuyển và dứt khoát của mình, nhưng một phần cũng vì Rusalka đang bối rối trước việc lần đầu tiên bị thương sau một khoảng thời gian rất dài. Rusalka nhặt lá thư mà người phụ nữ bịt mắt để lại lên. Nó được niêm phong bằng sáp, chưa rõ nội dung bên trong. Chỉ có tên người gửi ở đó, cái tên khiến Rusalka phải cười nhạo.
“Thiên huệ Phù thủy, hừ...”
Phước lành không thể là từ dành cho phù thủy, dù cho có diễn giải nó theo cách nào đi chăng nữa. Một phù thủy đích thực chắc chắn sẽ cười vào cái sự gán ghép lố bịch ấy. Rusalka đang tự giễu với vết cắt nhỏ trên cổ mình, có chút máu đã chảy ra. Đã rất lâu rồi mới bị thương như vậy nhưng thứ đè nặng trong lòng cô chỉ là những hoài niệm và một cảm giác khó chịu khôn nguôi.
❆❆❆
Thần linh sẽ cảm thấy thế nào khi bị trêu ngươi bởi Tháp Babel nhỉ? Khi nhìn về phía xa xăm có ai đó thường hay nghĩ vẩn vơ như vậy. Qua ô cửa của chiếc limousine có thể thấy được quang cảnh tuyệt đẹp của Manhattan, thứ thể hiện cho tham vọng vươn xa của nhân loại. Quả là một tầm nhìn đẹp. Nếu một cuộc chiến với Liên Xô nổ ra vào năm sau, có lẽ mọi thứ sẽ chỉ còn là tro tàn. Nếu thế thì quả thật đáng tiếc, nhưng đó đơn thuần cũng giống như cách mà một người lựa chọn lối đi riêng cho mình, và nó vẫn thú vị trên phương diện nào đó. Rusalka cười khúc khích.
Bức thư mà Rusalka nhận được từ người phụ nữ bịt mắt thực chất là lời mời đến một bữa tiệc. Đó là một bức thư trang nhã, có ghi thời gian và địa điểm của bữa tiệc. Khi cô đến điểm hẹn đúng giờ, một chiếc limousine đen tuyền đã đợi sẵn. Người tài xế chỉ lặng lẽ dẫn vị khách lên xe và rời đi sau đó. Liệu anh ta có phải là một tay lão luyện? Hay bởi anh ta đã được chỉ dẫn chính xác những gì cần phải làm? Động tác của người tài xế chuẩn xác đến từng chi tiết nhỏ nhất, cũng như việc anh ta không hề tỏ nao núng, ngay cả khi nhìn thấy bộ quân phục của Rusalka, thứ đại diện cho tư cách thành viên của Bàn Tròn Đen.
Chiếc limousine cuối cùng cũng dừng lại trước một khách sạn bắt mắt. Chất lượng dịch vụ qua đêm ở New York phân hóa rất rõ rệt, có những chỗ rẻ tiền dành cho du khách vãng lai, cũng có nhiều khách sạn cực kỳ sang trọng phải kể tên như Waldorf Astoria và Lazada. Nơi mà chiếc limousine đã đỗ lại chính là cái thứ hai ở được kể tên.
“Nè, người ta chuộng khách sạn này lắm đó nha!”
“Sao cô lại nhìn tôi kiểu đó? Tôi ở lại khách sạn đó là do tôi muốn thế, chỉ cần có đủ những thứ cần thiết là được!”
Beatrice theo sau Rusalka ra khỏi chiếc limousine, giọng cô có phần bực bội. Mặc dù chỗ mà Beatrice đang ở đúng là có phần giản dị và chỉ vừa đủ những thứ cần thiết thật. Nhưng mà với mấy nơi như thế thì Eleonore chắc chắn sẽ rất thích. Vì thư mời nói rằng Rusalka có thể đến cùng một người nữa, thế nên cô ấy đã chọn Beatrice. Người chủ trì bữa tiệc chắc cũng đã sớm đoán trước được điều này.
“Nè nè, tui nghĩ nếu mà đem theo một đám lạ hoắc lạ huơ ở đâu đâu đến đây chắc sẽ vui lắm á, tên chủ tiệc có nằm mơ cũng không bao giờ đoán được luôn! Hay là triển luôn nhờ?”
“Tôi chẳng quan tâm lắm. Nhưng quan trọng hơn là cô không thấy tiền sảnh quá mức yên tĩnh sao?”
Beatrice ngay lập tức từ chối lời đề nghị và đề cập đến một mối bận tâm khác. Dù đã qua cái thời bị đối xử như một món đồ chơi khá lâu, nhưng cái mác lính mới thì vẫn còn đó, nên cô chẳng thể làm gì mỗi khi bị trêu chọc. Rusalka tiếp bước Beatrice vào sảnh để quan sát xung quanh.
Nhìn thoáng qua, có vẻ như khách sạn đã mở cửa, nhưng chẳng có ai cả. Không hề có bóng dáng của bất kỳ vị khách nào, và chỉ lác đác vài nhân viên ở đấy. Một nơi sang trọng như thế mà lại trông thật hiu quạnh. Nhân viên khách sạn cũng không hề tỏ ra cảnh giác trước bộ quân phục cùng vẻ ngoài trẻ trung của hai người vừa bước vào, và chỉ chào hỏi họ một cách trang trọng.
“Là loại kết giới nào đó à?”
“Tui hổng cảm nhận được gì như vậy hết á.”
Vậy cái cảm giác lạnh sống lưng này là gì?
Hẳn là thứ sức mạnh nào đó khác với kết giới, một loại quyền năng có thể kiểm soát hành động và tâm trí người khác chẳng hạn. Rusalka bước vào thang máy và mở bàn phím ẩn dưới bảng điều khiển của thang máy theo chỉ dẫn trong bức thư. Bàn phím ẩn có một nút bấm sẽ đưa cả hai lên tầng trên. Rusalka nhấn nút, và thang máy bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng.
Khi cánh cửa đóng lại, Beatrice liền nắm lấy Thrud Walkure để cô có thể rút nó ra bất kỳ lúc nào. Cô đã được nghe tất cả về người phụ nữ bịt mắt sử dụng kiếm giống mình.
Cả hai lên đến tầng cao nhất mà không gặp phải trở ngại gì, và thứ đón chào họ ngay sau đó là hai cánh cửa to đùng. Cả hai có thể ngửi thấy mùi gì đó khá là buồn nôn. Nó giống như là một loại nước hoa đậm đặc, thứ được kết hợp từ rất nhiều hương liệu khác nhau để tạo nên cái mùi khó chịu ấy. Ngoài ra, cả hai còn cảm nhận được sự hiện diện của hàng tá người san sát nhau, ở ngay phía bên kia cánh cửa.
“Tôi chẳng muốn mở nó ra chút nào cả...”
Beatrice nói thẳng những gì đang nghĩ ra, rồi đẩy cửa.
“Cái...”
“Chu choa!”
Cùng bị choáng ngợp, nhưng người thì vì kinh ngạc, người lại vì hân hoan. Trước mắt họ là bao kẻ đang đắm chìm trong hoan lạc nhục dục. Dưới ánh đèn trần tím hồng ám màu sắc dục, đâu đâu cũng thấy đàn ông và phụ nữ đang quấn lấy nhau. Lúc này, mọi khái niệm về sinh sản đều đã bị quên lãng, thứ duy nhất còn lại chỉ là khoác lạc xác thịt.
Rusalka khịt mũi. Cô có thể nhận thấy mùi hương đang tràn ngập trong căn phòng này là sự hòa quyện của đủ loại thuốc kích dục đến từ nhiều quốc gia và thời đại khác nhau.
“Nếu dùng thứ này nhiều quá là hông hòa nhập lại được với cộng đồng đâu à nha. Mà bà có làm sao hông đó, Valkyrie?”
“Tôi ổn.”
Beatrice đang đánh một gã đàn ông đã cố vồ lấy cô ấy từ phía sau. Gã đó đang nghĩ cái gì vậy không biết?
Trên sân khấu ở giữa căn phòng là một vũ nữ thoát y trong trang phục cao bồi đang biểu diễn múa cột. Vũ nữ múa cột thì kiếm ở đâu cũng có, nhưng kết hợp với thoát y thì quả là không tồi. Múa cột vốn cũng là khiêu dâm, thế nên sắp tới đây có thể sẽ là trào lưu cho các vũ nữ thoát y lắm ấy chứ.
Trong khi Rusalka dần si mê thì người kế bên cô lại đang nghiến răng. Trông Beatrice như thể sắp chém nát cái chỗ này đến nơi rồi ấy. Có lẽ cô ấy đang cảm thấy kinh tởm trước cảnh tượng này, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Cô ấy sẽ thừa nhận nó như Rusalka? Hoặc khiến nó trở thành nguồn hứng khởi như Lisa? Hay là sẽ thiêu cháy tất cả thành than như Eleonore? Khi đã chứng kiến cảnh tượng có thể sánh ngang với tội lỗi của của Sodom và Gomorrah, cô ấy thậm chí còn muốn làm nhiều hơn thế với tư cách là thành viên của Bàn Tròn Đen.
Rusalka và Beatrice bước qua sân khấu và tiến đến trung tâm căn phòng. Cả hai có thể cảm thấy áp lực ma thuật ngày càng dày đặc, căn nguyên là từ khu vực nhỏ được che lấp bởi những tấm màn mỏng ở giữa căn phòng. Nơi mà ngay cả những kẻ đang có mặt trong bữa tiệc này cũng không dám bén mảng đến. Bên kia bức màn chính là vị chúa của ngày Sabát này. Beatrice tiến thẳng tới chỗ mấy tấm màn và xé chúng mà không một chút do dự. Sự căm phẫn trong cô đối với nơi này càng khiến cho hành động ấy một thêm dứt khoát.
Dù kiên quyết là vậy, song hành động của Beatrice lại chợt ngưng một cách đột ngột. Ngay cả Rusalka đang lấp ló bên ngoài kia cũng đang tỏ ra sửng sốt. Danh tính kẻ ở sau màn che đã khiến cho cả hai thành viên Bàn Tròn Đen bất ngờ đến mức không khỏi bị sốc.
“Chào mừng đến với ngày Sabát của tôi! Tuy được tổ chức vội vàng nhưng chắc là vẫn vừa ý các vị nhỉ?.”
Cô ấy có một khuôn mặt trẻ trung đầy mê hoặc và mái tóc vàng hờ hững. Cùng với đó là nốt ruồi đặc trưng và đôi chân thon thả quyến rũ. Marilyn Monroe, người vừa qua đời cách đây không lâu, giờ lại đang chễm chệ trên ngai vàng trong ngày Sabát của riêng mình. Chiếc ngai ấy được tạo nên bởi những người đàn ông đang bò bằng bốn chân, một chiếc ngai sống. Chà, chứng kiến cảnh này hẳn người dân Hoa Kỳ sẽ cực kỳ vui sướng, nhưng rồi sẽ thất vọng đến mức tiều tụy mất thôi.
“Mời ngồi. Chúng ta sẽ mất chút ít thời gian để trò chuyện. Nên nếu chỉ có tôi là người ngồi thì không hay lắm.”
Tuy được mời ngồi, nhưng một lần nữa đó lại là chiếc ghế bằng đàn ông. Mấy gã đó đều mặc đồ lót và đeo mặt nạ da nên cũng không hoàn toàn là khỏa thân, nhưng kể cả khi có chấp nhận điều đó thì cũng không thể phủ nhận rằng họ mặc quá ít vải. Rusalka lịch thiệp ngồi xuống theo lời mời. Nhưng cô ấy không những chẳng ngồi thẳng mà còn tựa lưng vào một gã đàn ông khác. Chiếc ghế run lên trong sung sướng khi đón nhận đặc ân ấy.
“Dễ chịu lắm đúng không?”
Rusalka không di chuyển lấy một phân. Beatrice cũng vậy, nhưng thay vì ngồi xuống, cô chỉ đứng đấy và nhìn trừng trừng. Cô đã đè nén được sự khó chịu trong lòng mình xuống bằng lý trí.
“Ồ, còn sót lại một cô bé dễ thương giữa đám quái vật kìa...”
Vị chúa của ngày Sabát đã buông lời chế giễu cô, nhưng Beatrice mặc kệ. Cô chỉ im lặng và để việc đối đáp lại cho Rusalka. Điều này vốn không nằm ngoài dự tính, bởi lẽ nhiệm vụ ở đây của cô là đảm nhiệm trọng trách hỗ trợ khi trong lãnh địa kẻ thù.
“Cưng là Marilyn Monroe thật hở?”
Rusalka, người phụ trách việc đối đáp, thẳng thừng hỏi vị chúa của ngày Sabát.
“Tôi có phải là Monroe thật không à? Hừm... khó nói lắm. Cô gái đã chết chỉ là thế thân. Tôi đã từng sống một đời minh tinh, nhưng nó quá đỗi bận rộn và nhàm chán, thế nên tôi để lại mọi việc cho cô ấy. Với một người đang đứng trên bờ vực sụp đổ trước những áp lực gần đây, kể cả khi chẳng có ai tác động đến thì cô gái đó cũng sẽ hứng chịu kết cục tương tự thôi. Chỉ là, tôi không nghĩ rằng cô ấy lại phải đón nhận cái chết như vậy.”
“Hiểu òi, vậy bé đó là giả, còn cưng mới là thật… Cơ mà… Lỡ đâu có ai đó phẫu thuật để giống như Marilyn Monroe thì sao ta? Hay là một thế thân muốn lợi dụng cơ hội này để cướp luôn vai chính? Mà có khi cưng là một con tâm thần cứ nghĩ bản thân là Marilyn Monroe cũng nên? Nếu vậy thì chắc sẽ thú vị lắm ý nhờ?”
“Cô nói phải, đúng là như vậy sẽ thú vị hơn thật. Nhưng cô cũng có thể gọi tôi là Monroe, tôi thật sự không thích cái danh Thiên huệ Phù thủy ấy cho lắm...”
Thiên huệ Phù thủy. Monroe vẫn hoàn toàn bình tĩnh, kể cả khi bị Rusalka xướng tên. Xét riêng về mặt cảm xúc, cô ấy còn can đảm hơn cái đứa chỉ biết khóc lóc một mình trong nhà đến chết, quả là minh tinh có khác.
“Thiên huệ Phù thủy cơ đấy. Rõ là cái biệt danh ngớ ngẩn, ý mà cưng cố tình gọi bản thân như vậy mà nhờ?”
Monroe chẳng buồn để tâm đến lời xỉa xói của Rusalka và tiếp lời.
“Tôi giàu, tôi có sự mến mộ của công chúng, và muốn làm gì cũng được. Biết làm sao khi được ban phước nhiều đến thế cơ chứ. Ngôi sao Marilyn Monroe chẳng qua chỉ là một trong vô vàn diện mạo và địa vị khác của tôi trong xã hội. Hoa Kỳ này là thuộc về tôi. Thế nên, ít ra thì tôi có thể nói là mình có phước, và phải thừa nhận rằng những gì mà mọi người xung quanh đã trải qua quả thật rất khó khăn… Phù thủy thời nay ai mà chẳng bận tâm đến những người quanh mình chứ, cô hiểu điều đó mà.”
“Ngọt ngào ghê ta ơi.”
Gặp ai cũng tỏ ra tử tế, cô ta tính trở thành thể loại thánh mẫu gì đây? Rusalka cực kỳ khó chịu với cái kiểu cách đó. Phù thủy là những kẻ không thể sống thỏa nguyện, và luôn bị người đời xa lánh. Đó là định nghĩa về phù thủy của Rusalka, nhìn kẻ trước mặt mình sống một đời êm ả thật khiến cô không khỏi cảm thấy ngứa mắt.
“Cô có thể vui lòng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch như vậy được không? Tôi thậm chí đã cất công đi dọn dẹp bớt lũ ngáng đường cho cô vậy mà...”
Những gì Monroe nói bỗng dưng lại dễ hiểu đến lạ.
“Ra là cô sao?”
“Vâng, tôi đã luôn tự ý đi trước cô hai bước. Rốt cuộc thì tôi có nguồn lực của cả một quốc gia ở phía sau cơ mà.”
Giờ thì đã hiểu tại sao Beatrice lại luôn là kẻ đến sau.
“Vậy cưng mong chờ điều gì khi làm vậy nà? Hiện tại, nó chẳng khác gì chút hỗ trợ thừa thãi cả...”
“Nghe thật đáng buồn làm sao… Nhưng không, không hẳn là vậy. Như tôi đã nói trước đó, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Đây chỉ là một minh chứng đơn thuần cho thấy rằng tôi thậm chí có thể làm được những việc vĩ đại hơn thế.”
“Đùa đấy hử?”
Rusalka vốn đã nhận ra cô ta muốn ám chỉ điều gì. Cả Beatrice cũng thế, dù cô chẳng thể hiện nó ra. Hai người họ đang khá là bất ngờ với một kẻ không hiểu rõ vị trí của bản thân.
“Tôi không nói đùa, trừ phi tôi đang diễn một bộ phim hài… Tôi muốn gia nhập Bàn Tròn Đen, vì tôi chắc chắn rằng mình có thể làm tốt công việc. Ban đầu, chúng tôi được tạo ra để chống lại các cô, nhưng tôi nghĩ sẽ thú vị hơn khi có thể trở thành đồng minh của nhau.”
Đúng như cả hai đã nghĩ, và cũng chính cô ta đã xác nhận nó, nhưng nghe thì vẫn như lời của một kẻ không biết thân biết phận.
“Ài, được rồi. Chà, chuyện này hơi phức tạp nên chị đây sẽ nói luôn vậy, hổng được đâu cưng.”
Rusalka vừa quẳng cái đơn xin việc ấy qua cửa sổ, và chẳng chừa lại bất cứ cơ hội thương lượng nào. Còn Beatrice thì chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Tại sao?”
“Tại sao ta? À, Giám đốc điều hành của chúng tôi hiện đang vắng mặt, mà đội ngũ nhân viên hiện tại thì cực kỳ kiệt xuất. Thấy không còn vị trí nào trống, nên tôi khuyến nghị bạn hãy thử xin việc ở nơi khác. Dù vậy, tôi vẫn xin chúc bạn gặp được nhiều may mắn với những nỗ lực trong tương lai. ─ Kiểu vậy á. Hiểu hơm? Hổng có đủ chỗ cho hơn một phù thủy đâu.”
Dù ở hiện tại hay bất kỳ thời điểm nào thì Rusalka vẫn là phù thủy duy nhất của Bàn Tròn Đen. Dù ai đó có xinh đẹp hay quyền lực đến nhường nào, một khi Chúa tể Heydrich không ở đây thì sẽ không có thêm bất kỳ thành viên mới nào khác. Tuy là có Valeria Trifa, tổng chỉ huy quyền lực, người nắm giữ vị trí có thể tuyển mộ thêm thành viên mới, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không làm việc gì đó nghiêm trang như vậy. Thêm nữa, điều này đồng nghĩa với việc Rusalka sẽ có thêm một đối thủ khác trong cuộc đua tranh giành món quà trường sinh từ Hoàng Kim Luyện Thành, rất cảm ơn vì lòng tốt, nhưng đáng tiếc là không nhé.
“Nếu chỉ có một phù thủy thì...”
Khoảnh khắc Monroe nói những lời đó với giọng nhỏ dần, đầu của gã đàn ông đang làm ghế cho Rusalka bất ngờ bị giật phăng ra. Bàn tay vừa vặt lìa đầu gã thuộc về Rusalka. Ruột gan kẻ xấu số bị hất về phía Monroe làm vấy bẩn khuôn mặt cô ấy.
“Á… Cô có biết là phải tiêu tốn bao nhiêu cho việc bảo dưỡng khuôn mặt tuyệt mỹ này không hả?”
“Nếu có bảo dưỡng thì tụi này đập nát nó nếu thích cũng được, nhỉ?”
Monroe liền thoát lui khỏi Rusalka đang phẫn nộ, và một con quái vật xuất hiện ngay dưới ngai vàng của cô ta. Nó sở hữu cơ thể vạm vỡ, đeo một chiếc mặt nạ da thô kệch, và mang theo cả đống các dụng cụ tra tấn trên người. Vẻ ngoài của nó không khỏi khiến người ta phải nghĩ đến một đao phủ. Mặc dù khá mờ nhạt, nhưng vẫn còn đó những đường nét của bộ ngực và vùng giữa hai chân phẳng lỳ cho thấy đó là một người phụ nữ.
“Nếu chẳng còn vị trí nào trống thì chúng ta chỉ việc tạo ra nó thôi. Đã nghe rồi chứ, các cô gái? Nếu tối nay có hai chỗ, một trong các cô có thể tham gia.”
Hiện tại có rất nhiều phù thủy trong khu này, và Thiên huệ Phù thủy Monroe là kẻ giật dây bọn họ. Ả đao phủ trước mặt Rusalka tự moi cột sống và lôi từ trong cơ thể ra một cây rìu lớn. Đây là bản gốc của thứ đã bị đánh tráo trước đó, cây rìu được sử dụng trong các buổi hành quyết tại Tháp Luân Đôn. Giờ thì Rusalka phẫn nộ sẽ đối mặt với ả đao phủ cùng thứ vũ khí thấm nhuần ác niệm và cừu hận đích thực ấy.
❆❆❆
Beatrice đã rất kinh ngạc. Cô thừa biết Rusalka là một kẻ bi quan và dễ hóa cuồng, nhưng dù gì thì nhỏ cũng là một chiến lược gia. Có thể khiến một chiến lược gia phải phát rồ chỉ với những câu từ đơn thuần… Liệu Monroe đã nói gì để khiến Rusalka phải trở nên như vậy? Beatrice chẳng thể nghe được phần còn lại của câu nói đó. Dẫu sao, đây cũng là cái cớ để chấm dứt mọi nỗ lực đàm phán. Beatrice đã cảm nhận được sát ý, nhưng không phải từ Monroe hay ả đao phủ, luồng sát ý ấy thuần túy hơn nhiều và nó hướng đến từ phía sau cô.
… một trong các cô có thể tham gia!
Theo những gì Monroe đã nói, thì vẫn còn ít nhất hai kẻ địch nữa. Beatrice quay người lại, và thấy vũ nữ thoát y trên sân khấu đang nhìn chằm chằm xuống mình, trong tư thế cúi người duỗi thẳng lưng như một con mèo. Ả ta thè lưỡi, và hai khẩu súng lục ổ xoay bán tự động chầm chậm nhô ra từ bên trong. Làm thế quái nào mà ả ta có thể đặt chúng vào bên trong đó như thế? Trước khi có thể tự hỏi bản thân như thế, Beatrice đã nhảy bật về phía sau. Hai khẩu súng bắt đầu nhả đạn liên tục, và bắn xuyên đầu một cặp đôi vướng vào đường đạn.
“Cưng hơi bị khéo à nha!”
Giọng ả vũ nữ thoát y chợt cao vút, đầy kích động như thể bị choáng váng bởi thứ mùi nồng nặc trong căn phòng. Ả đặt hai khẩu lục vào bao da của bộ trang phục cao bồi đang mặc. Mà đây cũng nào phải trang phục cao bồi đâu, ả chỉ đang giả trang làm một tay súng mà thôi.
Chỉ duy nhất một viên đạn sượt qua chân cô và để lại một vết xước. Mặc dù chẳng biết mấy khẩu súng đó là gì, nhưng chúng chắc chắn là Thánh khí có thể tổn hại cơ thể cô. Thế nhưng, điều khiến Beatrice ngạc nhiên không phải mấy khẩu súng lục ổ xoay đó. Mà là cách ả ta nạp đạn.
“Chậc!!!”
Beatrice không khỏi cắn chặt môi khi chứng kiến một cảnh tượng đầy đau đớn và ghê tởm. Ả vũ nữ thoát y đang nạp đạn cho khẩu súng đang cầm, trong khi khẩu súng còn lại thì được nạp đạn bởi bốn cánh tay nhô ra từ bụng ả ta. Chúng trông như tay của hai đứa trẻ đang phối hợp nhịp nhàng với nhau, chẳng hề bận tâm đến trọng lượng hay sức nóng của khẩu súng và chỉ tập trung vào việc nạp đạn.
“Được rồi, lại lần nữa nào các con!”
Ả vũ nữ thoát y có thể thoải mái xả súng và để việc nạp đạn lại cho những cánh tay mọc ra từ bụng ả. Cứ như thể cha mẹ và các con đang hoạt động nhóm cùng nhau vậy. Cho đến tận lúc này, Beatrice vẫn tiếp tục né tránh đường đạn với tốc độ nhanh như vũ bão, nhưng những viên đạn lạc lại giết chết mấy gã đàn ông và đàn bà còn đang mụ mẫm ở hai bên. Nhưng nếu nhìn nhận theo một hướng khác thì chết trong cơn đê mê và chẳng cảm nhận được đớn đau gì cũng là một cách chết êm ái.
“Kiếm thì làm sao đọ được với súng chứ?”
Ả vũ nữ thoát y khoái chí hướng giọng nói sang sảng về phía Beatrice, người mà cả hai tay đều đã chi chít vết đạn xước. Beatrice đột nhiên dừng lại và đứng bất động tại chỗ. Ngạc nhiên trước động thái đột ngột của cô ấy, ả vũ nữ thoát y hiếu chiến cũng phải ngưng lại một nhịp. Súng đạn tất hơn đao kiếm, từng có một câu châm ngôn như thế. Tuy nhiên, dù có là châm ngôn thì điều đó chưa chắc đã hoàn toàn đúng. Là một kiếm sĩ, Beatrice hẳn đã được rèn luyện để đối đầu với thực tế ấy. Ánh chớp chợt bùng lên từ thanh Thrud Walkure trong tay cô ấy, và như để dập tắt những tia lửa điện đó, khẩu súng lục của ả vũ nữ thoát y liền nhả đạn ngay tức khắc. Nhưng rồi một chiếc khiên thịt đã che chắn cho Beatrice khỏi trận bão đạn đó khi cô đá tung cái xác dưới chân lên trước mặt vào ngay giây phút cuối cùng.
Ả vũ nữ thoát y thảy khẩu súng hết đạn cho những cánh tay dưới bụng mình rồi đón lấy khẩu đã được nạp đạn. Và chỉ trong một khoảnh khắc đó, Beatrice đã lập tức tiếp cận ả vũ nữ thoát y. Cô ấy lướt tới ngay bên dưới cái xác với một tốc độ khủng khiếp, tới mức sàn nhà phải nứt toác ra, và dù sở hữu khả năng quan sát tài tình của một xạ thủ thì ả vũ nữ thoát y cũng chẳng thể theo kịp chuyển động ấy.
Với một đòn chém nghịch tay, Beatrice đã chặt đứt cánh tay của ả vũ nữ thoát y khi ả còn chưa kịp bóp cò. Tay còn lại cũng bị chặt đứt ngay sau đó. Như vậy, ả vũ nữ thoát y đã chẳng thể đánh tiếp được nữa. Ả vũ nữ thoát y khụy xuống với hai cánh tay túa máu. Cứ như quen thói nghề, cách ả ta ngửa cổ lên trông cũng thật là gợi tình làm sao.
“Bụng tôi...”
“Kết thúc rồi.”
Beatrice đã cắt động mạch cảnh của ả vũ nữ thoát y. Trái ngược với dòng máu điên cuồng đang tuôn trào, những cánh tay ở bụng ả vũ nữ thoát y dần yếu đi rồi chết hẳn. Với một nụ cười nhợt nhạt trên môi, ả vũ nữ thoát y cũng chết theo. Quả là chẳng sai với một kẻ luôn coi rẻ mạng sống của người khác, lượng linh hồn đào thoát khỏi cơ thể ả thật đáng kể. Thế nhưng Beatrice lại không hấp thụ toàn bộ chúng.
Thực tế, Beatrice chỉ hấp thụ được một phần rất nhỏ lượng linh hồn vốn dĩ cô phải nhận được. Cô đã nhận thấy dòng chảy linh hồn đang hướng đến một nơi khác. Xuất hiện nơi cuối tầm mắt Beatrice là Monroe đang đứng đưa tay lên và liếm môi một cách quái dị. Phải, chính Monroe đã tước đoạt chiến lợi phẩm của Beatrice. Nhưng khi Beatrice đang tiến về phía Monroe thì cô ấy đột nhiên tỏ ra đề phòng.
"!?"
Beatrice đánh bật thanh kiếm vừa được ném xuống đầu mình. Chủ nhân của nó đáp xuống trước mặt cô và che chắn cho Monroe.
"Kỹ thuật tốt đấy."
Beatrice cất lời khen ngợi người phụ nữ bịt mắt đang đứng trước mình. Từ đòn tấn công chính xác vừa rồi cho đến cách tiếp đất đầy uy lực và cả kỹ năng dùng kiếm thuần thục. Đây rõ ràng chẳng phải tay mơ, mà là một kẻ dày dạn kinh nghiệm. Và kiếm thuật mà cô ta vừa thể hiện cũng có phần giống với Beatrice nữa.
"..."
Người phụ nữ bịt mắt vung kiếm mà chẳng nói một lời. Vậy là đã rõ, cô ta sẽ đáp lại lời khen ngợi của Beatrice bằng chính lưỡi kiếm của mình.
❆❆❆
Rusalka đang tỏ ra phấn khích.
"Á há há há há há! Tốt lắm— Thật là— Thú vị à nha~!"
Cô dễ dàng tránh né lưỡi rìu của ả đao phủ, nhưng cứ mỗi cú vung rìu như thế số lượng xác chết lại tăng lên. Gặp người bình thường mà bị truy sát bởi một tên khổng lồ cùng cây rìu to thế kia thì chắc đã sợ chết khiếp mà đứng chết trân tại chỗ rồi. Thế nhưng, đây chỉ là một ả to xác cực kỳ đần độn. Bởi ả ta chẳng hề bận tâm gì đến đống bẫy rập mà Rusalka giăng ra cả. Kể cả khi trước mặt là một bức tường đá, hay là bị trói bởi mấy sợi xích thì ả vẫn cứ đâm sầm vào chúng.
Và sự thật là những sợi xích và bức tường mà Rusalka tạo ra đã bị phá hủy, nhưng đấy cũng chẳng phải vấn đề gì quá to tát. Thông thường, nếu Thánh khí bị phá hủy thì chủ nhân của chúng sẽ phải chịu thương tổn không hề nhỏ, nhưng mấy cái bẫy kia thì lại chẳng thấm vào đâu so với kho tàng vũ khí mà Rusalka sở hữu. Thế nên, thương tổn mà Rusalka gánh chịu cũng chẳng đáng kể cho lắm.
Đối phương thì cứ lao đầu vào mấy cái bẫy được giăng sẵn để rồi đòn tấn công bị chệch hướng, cũng bởi thế nên việc né tránh cũng trở nên dễ dàng. Thật là thú vị quá đi mất. Rusalka đang dần cảm thấy hứng khởi và lửa giận cũng đã nguôi ngoai phần nào.
“Được rồi, hiếm khi mới có dịp thế này, nên chị đây sẽ dạy cưng vài điều vậy.”
Và khi đang nhàn nhã như thế, đôi mắt Rusalka chợt bừng sáng. Sinh lực của kẻ địch sẽ được thể hiện bằng sắc màu dưới đôi mắt Rusalka. Cường độ của màu sắc sẽ cho biết sức mạnh và mức độ nguy hiểm của kẻ địch đó. Điển hình như ả đao phủ đang lao đến trước cô ấy có màu đỏ và đen. Thứ sắc màu hỗn loạn chẳng đáng tự hào này thường chỉ có ở những kẻ điên. Và đáng sợ hơn tất thảy chính là những sắc màu độc nhất. Cả Chúa tể Heydrich, Mercurius cùng với ba tiểu đội trưởng đều mang những sắc màu nguyên gốc. Thậm chí với những sắc màu thanh nhã nếu đủ độ tinh khiết thì kẻ sở hữu chúng cũng sẽ trở nên nguy hiểm.
Ở phía xa xa kia là hai con người cùng mang sắc lục đang đối đầu nhau. Mặc dù vẫn có đôi chút khác biệt, nhưng nhìn chung thì cả hai cũng khá tương đồng. Còn khi nhìn sang Monroe thì đó là một màu đen gần như hoàn toàn nhưng vẫn có thể thấy được những sắc tố khác pha lẫn trong đó. Nếu so với sắc đen thuần nhất của một trong các tiểu đội trưởng thì Monroe lại cực kỳ hỗn loạn. Ồ, ra là thế… Rốt cuộc thì ả cũng chẳng phải thứ đáng để bận tâm… Rusalka tỏ ra khinh thường Monroe, nhưng ngay sau đó quan điểm của nhỏ đã thay đổi hoàn toàn.
“Ủa khoan, đây là...”
Rusalka đã mất cảnh giác và để cho lưỡi rìu của ả đao phủ chém vào người. Nhỏ liền nổi điên lên và triệu hồi một cây kìm đầu hổ kẹp chặt tay ả đao phủ. Sau một hồi vật lộn, cả hai cổ tay của ả đao phủ đã bị cây kìm đầu hổ nghiền nát.
“Gư a a a a a a...”
“A, thiệt tình… Câm họng lại!”
“Ặc!?”
Một sợi xích rơi xuống từ thinh không đã quấn chặt lấy miệng và cổ ả đao phủ. Cố gắng thoát ra với hai cánh tay tàn phế như vậy thật bất khả thi. Trong khi đó, bóng ma ăn thịt của Rusalka đã lặng lẽ tiếp cận kẻ đang cố sức vùng vẫy ấy. Nhưng nó lại không giết ả đao phủ mà nuốt chửng toàn bộ sàn nhà dưới chân ả ta. Và rồi ả đao phủ rơi xuống, xuyên thủng hết tầng này đến tầng khác bởi cái cơ thể khổng lồ đó. Nhưng trước khi chạm sàn tiền sảnh tầng một thì chỉ có tiếng xương cốt đứt lìa và da thịt bị xé toạc ra, chứ không phải tiếng bê tông gãy đổ. Bởi sợi xích của Rusalka vốn không đủ dài đến tận sàn tiền sảnh. Nói cách khác, đây không phải là rơi tự do, mà là treo cổ.
Chẳng đoái hoài gì đến cái hố trước mặt, Rusalka chỉ nhìn thẳng vào Monroe.
“Được người khác nhìn bằng ánh mắt đắm say đến thế… Thật là thích quá đi.”
Monroe uốn éo cơ thể, thứ đã khiến cho cả Hoa Kỳ phải khao khát và thèm thuồng. Nhưng đối với Rusalka, người có thể nhìn thấu sắc màu biểu thị của cô ta thì đấy chẳng qua chỉ là một thứ vô giá trị.
Monroe rõ ràng là mang một sắc đen đầy hỗn loạn, nhưng cũng chẳng hoàn toàn là thế. Nói đúng hơn thì đó còn chẳng phải là màu đen, mà cứ như thể được trộn lẫn bởi đủ thứ màu với nhau một cách tùy ý vậy. Vậy nên, sắc màu của cô ta hiển nhiên là trái ngược với sự thuần nhất, nhưng thay vì hỗn loạn thì nó lại là thứ sắc màu ghê tởm. Nó không tượng trưng cho sự nguy hiểm mà là khó hiểu. Và dù chẳng quá chướng mắt nhưng thực sự vẫn rất xấu xí.
Chẳng buồn để tâm đến Rusalka đang nhìn mình chằm chằm, Monroe đưa tay phải lên một cách bỡn cợt. Các ngón tay cô ta cứ liên tục co duỗi như thể đang cầm nắm vật vô hình nào đó vậy.
“Thật là nóng và chán quá đi mất. Chắc tôi phải làm mát chút mới được.”
Monroe nắm tay lại và có thứ gì đó phía sau Rusalka vừa bị nghiền nát. Mới đấy thôi, xác của ả vũ nữ thoát y bị Beatrice giết chết vẫn còn nằm đó, vậy mà giờ chỉ còn lại tứ chi cùng một vũng máu.
“Gì thế này...”
Rusalka xem xét những gì còn lại từ xác ả vũ nữ thoát y và cố gắng xác định sức mạnh của Monroe.
Cả người phụ nữ bịt mắt, vũ nữ thoát y hay ả đao phủ đều sử dụng Thánh khí như những vũ khí đơn thuần, mặc dù cũng có lúc hơi quái dị… Nhưng đối với Monroe thì lại khác. Sức mạnh của cô ta thấm nhuần ý niệm và ma thuật hơn nhiều. Thậm chí còn có thể sánh ngang với Ewigkeit…
“Giờ thì tiếp tục nào!”
“Ấ-Ấy, gượm đã, ít ra cũng cho tui chút thời gian để suy nghĩ chớ!?”
Monroe lại nắm tay phải lại. Còn Rusalka thì trông như đang cố né tránh thứ gì đó đang đuổi theo khi các bức tường, đồ đạc và cả xác chết liên tục bị nghiền nát ở phía sau. Nắm bàn tay lại rồi sau đó là mở ra. Chỉ với bấy nhiêu thôi mà Monroe đã mang đến sự hủy diệt không thể tưởng tượng nổi. Và giờ thì làn sóng hủy diệt ấy đã tìm đến chỗ mà Beatrice cùng người phụ nữ bịt mắt đang đối đầu nhau. Ngay khi cảm nhận được xung lực sắp xảy đến, cả hai đã để đòn tấn công của mình lướt qua đối phương, và làn sóng hủy diệt kia chỉ xuyên qua khoảng không.
Rusalka nhảy xuống nấp cạnh Beatrice.
“Úi chà? Coi bộ đằng đó cũng hổng kém cạnh gì bà luôn ha.”
“... Có lẽ vậy.”
Trên mặt Beatrice đã có vài vết cắt nhỏ. Còn người phụ nữ bịt mắt thì lại chẳng hề hấn gì đã lui đến cạnh Monroe cũng vừa thu tay lại.
“Tàn tiệc rồi.”
Monroe tự mình tuyên bố kết thúc màn đọ sức.
“Cưng đang định chạy đó hở?”
“Nếu cô thích thì cứ cho là vậy đi, tôi chỉ rút lui thôi. Thứ lỗi vì bữa nay tôi hơi quá tay nha~”
Ả đao phủ điên cuồng cùng sức mạnh kỳ bí của Monroe không đơn thuần chỉ phá hỏng vài bức tường với sàn mà còn gây tổn hại nghiêm trọng đến kết cấu của tòa nhà. Tòa nhà bắt đầu lắc lư với một cái hố lớn thông từ mặt sàn nơi họ đang đứng tới tận tiền sảnh, với tâm điểm là cái xác khổng lồ đang treo lủng lẳng bên dưới đó. Với những gì đã xảy ra hôm nay thì kể cả dùng kết giới ma thuật cùng quyền lực chính trị thì Monroe cũng khó mà che đậy được.
“Đây chính là minh chứng cho những gì tôi đã nói trước đó. Tôi đã có thể khiến cho hai người trong Bàn Tròn Đen bị thương đôi chút và còn rất dễ dàng nữa là đằng khác. Đây chẳng phải là một thành tích còn trên cả tuyệt vời sao?”
Giọng điệu của Monroe thực sự rất khó nghe, nhưng cô ta không sai. Kể từ khi Bàn Tròn Đen được thành lập đến nay thì chưa từng có một kẻ ngoại lai nào có thể tiến xa được đến thế cả.
“Cưng nói phải, chị đây sẽ ghi nhớ ấn tượng đầu tiên này về cưng vậy. Cơ mà, có mỗi vậy thôi nha.”
Rusalka đáp trả bằng giọng điệu khó nghe tương tự, nhưng nhỏ rõ ràng vẫn thừa nhận khả năng của Monroe.
“Rất chân thành cảm ơn. Nếu có thể, xin hãy thông báo tới Phụ trách viên hiện tại, hoặc Giám đốc điều hành về việc này nhé. Lần tới tôi sẽ còn mang thêm những ứng viên khác!”
Monroe mở rộng hai bàn tay rồi dang cả hai tay ra và chắp mạnh trước ngực.
Sức mạnh hủy diệt mà cô ta thể hiện trước đó so với lúc này thật chẳng khác gì trò trẻ con cả. Toàn bộ không gian xung quanh Monroe bị xé vụn ngay lập tức. Đến cả những mảnh vụn đổ vỡ từ màn phá hoại trước đấy cũng bị nghiền nát thành cát bụi ngay sau đó. Và khi không gian dần ổn định trở lại thì Monroe và người phụ nữ bịt mắt đều đã biến mất.
“Ta có tìm được gì hữu ích không?”
Beatrice thu kiếm lại. Giờ thì chẳng còn lại dấu vết nào nữa, có đuổi theo cũng vô ích. Xem ra, “tiệc tàn” thật rồi.
“Có mà, tụi mình thu được quá trời thông tin về đám phù thủy cỏn con này luôn mà. Cơ mà...”
Nhìn quanh một vòng thì thấy chốn sa đọa giờ đã trở thành đống đổ nát mất rồi. Bao gã đàn ông và đàn bà mới đó còn đang chìm đắm trong đê mê giờ cũng đã chết sạch.
“Hổng mang được thứ gì đi hết á.”
Người chết và đầy rẫy uế linh được sản sinh. Đáng lẽ Beatrice và Rusalka đã phải thu được một mẻ lớn. Thế nhưng cả hai đều đã hoài công vô ích khi lượng linh hồn thu về chẳng được bao nhiêu. Linh hồn của những kẻ đã chết, hay từ vũ nữ thoát y và ả đao phủ đều đã bị Monroe tước đoạt. Phiền ghê ta… Có nên thêm vụ này vô cái thành tích của cô ta không nhỉ? Những suy nghĩ ấy dần xoáy sâu vào trong tâm trí Rusalka và cả Beatrice, nhưng tiếc thay sẽ chẳng có ai báo cáo về nó cả.