Chương 19: Kết quả khi chúng tôi thử sức nghiêm túc nhất từ trước tới giờ với lễ hội văn hoá...
Độ dài 2,568 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-20 14:18:45
Khoảng 10 phút đã trôi qua―――từ lúc tôi và Yuuka vào ca.
Vì thời điểm bận rộn nhất là quanh 12 giờ, một lượng lớn người đã được bố trí vào ca của quầy ca phê.
So với khung giờ khác, chỉ có 2 đến 3 người, có đến 4 người trong khung 1 giờ rưỡi.
Với nhân viên nam là tôi với Masa. Và nhân viên nữ là Yuuka với Nihara-san.
Do là khung giờ tấp nập nhất, nên Yuuka... trông còn căng thẳng hơn cả buổi sáng.
"Chào mừng―――À rế? Lẽ nào là Nayu-chan?"
"Hả? Ghê tởm. Sao lại có một gã dracula đi gạ gẫm thế này... Isami, gọi cảnh sát đi."
"Đợi đã đợi đã! Nayu-chan, là anh đây! Kurai Masaharu!! Chúng ta đã gặp nhau khi anh qua nhà Yuuichi chơi hồi còn ở Nhật đó!?"
"Ặc, tệ thật... đây là mánh khoé lừa đảo đúng không? Isami, quả nhiên là phải gọi cảnh sát rồi."
Dù đang trong khung giờ tấp nập mà con bé vẫn quấy nhiễu Masa, đúng là kỳ lạ mà.
Vì cảm thấy khó chịu, sau khi báo lại yêu cầu của khách với khu bếp, tôi liền chạy qua giúp đỡ Masa.
"Nayu... nếu định làm phiền thì em về luôn đi."
"Uầy!? Lần này đến lượt gã tuxedo biến thái uy hiếp tôi à! Cái cửa hàng gì vậy."
"Nayu-chan, đùa kiểu đó tục tĩu lắm đấy... xin lỗi hai anh, đã làm ồn rồi."
"...Tch. Cái kiểu ra vẻ người lớn đó là sao? Khác gì nói em là khách hàng phiền phức đâu."
Đúng là khách hàng phiền phức mà.
Con bé này, nếu không phải trước mặt mọi người thì tôi đã thuyết giáo rồi đấy?
"Haa... Mà, sao cũng được. Vậy thì Kuramasa, cố gắng trong trang phục Dracula nhé."
"Em không buồn nhớ rõ tên anh à, Nayu-chan!?"
"Vậy thì, Yuunii-sa... Yuuichi-san. Nhờ anh hướng dẫn."
"À, ừm... Vậy thì, xin mời qua chỗ này."
Isami đã đọc bầu không khí và cân nhắc lại cách gọi 『Yuunii-san』, rồi cùng Nayu bước qua chiếc bàn hai người.
Trong chiếc áo thun ngắn hở cổ dưới chiếc áo khoác jeans như mọi khi, Nayu đang vắt chéo đùi và chống cằm tới độ nghiêng cả mái tóc ngắn. Thái độ tồi đến mức thậm tệ.
Mặt khác, Isami đang diện chiếc áo ngắn màu trắng, bao phủ bởi bộ lễ phục màu đen có thắt cà vạt đen theo phong cách quản gia như thường ngày. Cột tóc và kính áp tròng xanh biếc càng khiến em ấy trông giống cosplayer hơn bất kỳ ai khác trong căn phòng này.
"Này, Yuuichi... Cái cậu đẹp mã kia, có phải là bạn trai của Nayu không?"
"Nhầm rồi, với cả nếu nói trực tiếp câu đó thì Nayu sẽ giết mày đấy."
Masa nghĩ vậy cũng là điều đương nhiên, nhưng vì không muốn đổ máu vô ích nên tạm thời tôi đành giải thích cho nó.
Nếu kể là em gái của Yuuka―――thì sẽ rất lằng nhằng, nên tôi sẽ giấu chuyện đó.
Em ấy là người quen của tôi và Nayu, được Nihara-san mời đến lần này để nhờ làm cố vấn về cà phê cosplay, một cô gái mặc đồ nam... tôi đã giải thích như vậy.
"Hể... Tao cứ tưởng là soái ca nào đó, hoá ra lại là con gái. Nhưng mà, tại sao em ấy... lại nhấp nhổm thế? Hành động rõ ràng là đáng nghi mà?"
Ừm. Tôi hiểu rất rõ, lý do Isami của ngày hôm nay lại cư xử đáng nghi đến thế.
Nhưng tao lại không thể nói lý do được... xin lỗi mày, Masa.
"Yaho! Nayu-chi, Isami-kun!!"
Khi thấy hai người đó―――Nihara-san trong bộ đồ leotard màu hường liền tiến đến gần.
Cả Nayu lẫn Isami, trong một khoảng khắc chợt khựng người lại... trước bộ trang phục vượt ngoài mức tưởng tượng đó.
"...Nihara-chan. Etou, đây là cửa hành 18+ à?"
"Em đang nói gì vậy, Nayu-chan! Cơ mà, Nihara-chan cũng được đấy!! Lần sau cứ gọi chị như vậy nha."
"...Momono-san. Em đã khuyên nhiều đến thế mà chị lại biến thành cái gì vậy?"
"Đồ hầu gái, nữ cổ động viên, nữ phù thuỷ... mọi người đều mặc đồ dễ thương! Thế nên chị muốn mặc cái gì đó ngầu để nổi bật."
"Ng...ầu... á?"
"Bà chị gyaru này đang nói gì vậy. Đáng sợ quá."
Trước bầu không khí ngày càng lạnh nhạt đó―――
Một cô hầu gái nhanh chóng mang nước đến bàn của Nayu và Isami.
"Xin chào quý khách."
"...Cảm ơn."
Isami đã định nói điều gì đó, nhưng khi nhận được cốc nước, em ấy lại cúi gầm mặt xuống.
Nayu thong thả nhìn về phía Yuuka và thái độ đó của Isami.
"...Quý khách muốn gọi món gì ạ?"
"Vậy thì cho em cà phê sữa. Isami thì sao?"
"A, ờm... cà phê đen."
"Cả hai đều nóng đúng không ạ?"
Mặc dù tông giọng có chút cứng nhắc... nhưng so với buổi sáng thì Yuuka đang cố gắng hết mình để tiếp khách. Có lẽ là vì em ấy đang đứng trước Isami.
Sau khi nhận được yêu cầu, Yuuka liền báo lại cho khu bếp.
"Nè, qua nhìn thử tiệm này xem!"
Đúng lúc ấy.
Một người phụ nữ tóc dài màu vàng cùng một người phụ nữ uốn tóc màu đen bỗng tiến vào cửa hàng.
"Xin chào quý khách."
Yuuka cúi đầu thật sâu và dẫn họ đến chỗ ngồi.
Cả hai người đó đều có lớp trang điểm dày, móng tay hay đồ trang sức cũng rất hào nhoáng... cảm giác như những dân chơi thứ thiệt.
Yuuka liền bước tới chỗ hai chị dân chơi để nhận yêu cầu.
"...Quý khách muốn gọi món gì ạ?"
"Cạch", chiếc ghế sau người tôi chợt phát ra tiếng động.
"Isami, ngồi xuống đi."
"Phập", lần này lại là tiếng gì đây.
Khi nhìn về phía sau―――tôi thấy Nayu đang đẩy bàn về phía Isami, không biết đã đứng dậy từ khi nào .
Đòn công kích đó đã khiến Isami phải ôm bụng trong đau đớn mà ngồi xuống.
"...Nayu-chan. Vừa nãy chả phải em quá tay hay sao?"
"Hả? Là do Isami tính làm chuyện thừa thãi đó. Vừa nãy chị đã định chạy qua giúp Yuuka-chan đúng không. Bao bọc quá mức rồi, nghiêm túc đấy."
Mấy đứa này đang làm gì vậy... tôi suy nghĩ trong mơ hồ.
"Ế, bộ này trông đáng yêu đấy chứ. Nè nè, cô bé có mặc như thế này trước mặt bạn trai không?"
Người phụ nữ tóc vàng chợt thả một câu đùa về phía Yuuka sau khi em ấy nhận được yêu cầu.
Thuận theo đó, người phụ nữ tóc đen cũng bắt chuyện với Yuuka.
"Nè nè, bọn chị là học sinh đã tốt nghiệp đấy. Bé hầu gái dễ thương, có chịu phục vụ miễn phí không."
"...Quý khách nói gì vậy?"
"Ahaha! Đùa thôi mà. Cần gì phải nghiêm túc thế đâu, cười nhiều hơn coi. Vừa nãy trông bé nhạt nhẽo lắm đấy."
Trước những lời đó, biểu cảm của Yuuka―――chợt đông cứng lại.
"À, cơ mà hồi bọn chị học cũng có đứa giống vậy đó? Hình như là năm hai? Con bé đó đúng kiểu không cười tí nào luôn... Tên là gì ý nhỉ?"
"Ế, chịu thôi. Có không nhỉ? Trí nhớ của mình kém lắm. Đến tiếng Anh còn chả sõi, nên đứa học sinh nhạt nhoà như vậy, làm sao mà nhớ được."
Tôi hiểu rõ đến đau đớn cảm xúc lúc này của em ấy. Có lẽ là vì bầu không khí của hai chị dân chơi đó...
Gợi Yuuka nhớ lại... khi em ấy dừng đến trường hồi sơ trung.
Phải nhanh chóng giúp đỡ em ấy. Tôi nghĩ vậy và tính chạy qua càng sớm càng tốt.
――――Nhưng, liệu thực sự như vậy có ổn không, tôi chợt dừng bước.
Dang tay giúp đỡ lúc này, thực sự rất đơn giản.
Để Yuuka không bị tổn thương, tôi chỉ cần tiếp khách thay và tách hai người họ ra khỏi em ấy là đủ.
Nhưng... Yuuka đã quyết định tiến bước tại trường học.
Liệu làm vậy, thực sự―――có thể coi là giúp đỡ không?
"Chờ đã!? Isami, em đã nói là đừng có đứng lên mà..."
"Không thể làm chuyện đó được đâu!!"
Isami to tiếng với Nayu tới mức giọng nói của em ấy vang khắp cửa tiệm.
Khi quay người lại, tôi chợt nhìn thấy bộ dạng đó của Isami, có thể lao ra bất kỳ lúc nào mặc dù đã được Nayu kéo lại tà áo.
Hai chị dân chơi vênh váo đến lạ thường đó, cũng đang xôn xao.
Trước cảnh tượng này... tôi liền hạ quyết tâm và mạnh mẽ bước lên.
"Quý khách, xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Trong bộ tuxedo trắng tinh phất phơi.
Tôi liền cúi đầu tôn kính――――trước mặt Isami.
◆
Trong phút chốc, Isami nhìn trừng trừng về phía tôi... khi đột nhiên xuất hiện trước mặt em ấy.
Thế là, Isami tạm thời đành chấp nhận ngồi xuống một cách miễn cưỡng.
"Ế, vừa nãy là gì thế. Sợ quá đi."
"Bé hầu gái-san trông đáng sợ lắm đó, cười tươi lên giúp chị nào."
"A... etou..."
Khi thấy hai chị dân chơi đó lại dây dưa với Yuuka, Isami lập tức nổi cáu và lên tiếng.
"...Quả nhiên... xin để em đi. Em phải giúp Yuuka."
Khi Isami đứng lên một lần nữa―――tôi liền kéo mạnh vai em ấy xuống.
"...Yuunii-san đang làm gì vậy? Thả em ra. Nếu không thì... anh hãy giúp Yuuka đi."
Trên khuôn mặt Isami là vô vàn cảm xúc, từ bồn chồn đến căm hận, đang trộn lẫn nhau.
Isami... em ấy lo lắng cho Yuuka đến thế, vì yêu quý Onee-chan của mình.
Thế nhưng――――
"Không. Anh... sẽ không giúp Yuuka."
"...Hả? Anh đang đùa đấy à? Anh sẽ trở thành 『chồng』 của Yuuka mà? Nếu không giúp đỡ Yuuka khi chị ấy gặp khó khăn, thì 『vợ chồng』 là gì chứ...!"
"Dù gì đi nữa thì cũng phải ủng hộ, chả phải đó mới là 『vợ chồng』 hay sao?"
Bất chợt―――Isami dừng lại.
Tôi từ tốn mà tiếp tục nói với Isami.
"Kể cả anh, thực sự... cũng muốn chạy qua để giúp đỡ. Anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Yuuka. Nhưng―――Yuuka muốn cho em thấy, em ấy đã cố gắng đến nhường nào. Yuuka muốn cho em thấy, Watanae Yuuka hồi sơ trung đã không còn nữa. Em ấy đã nói vậy. Thế nên―――Điều anh nên làm bây giờ, là cùng em... quan sát Yuuka tại đây."
"...Nếu Yuuka thất bại thì sao?"
"Nếu thất bại, thì anh sẽ cố hết sức để động viên em ấy. Nếu thành công, thì tất cả sẽ vui mừng. Như vậy, anh mới xứng đáng là người 『chồng』―――luôn ủng hộ 『vợ』 hết mình, hơn bất kỳ ai khác."
"...Yuu, nii-san."
Isami như rơi vào trầm lặng mà không còn lời nào để nói.
Thế nhưng, em ấy... vẫn nhìn thẳng về phía Onee-chan yêu quý.
"Bé hầu gái-san, thử đi xem nào."
"Cười thử đi. Nhất định là sẽ dễ thương lắm đó."
Dường như đã quên mất chuyện vừa nãy của Isami, cặp dân chơi lại tiếp tục hào hứng.
Ngoài chúng tôi ra, những người bạn cùng lớp khác cũng bắt đầu xì xồm "Quả nhiên họ nên dừng lại nhỉ"
"...Tôi!!"
――――Khoảnh khắc ấy.
Một giọng nói trong vắt... chợt vang vọng đến lồng ngực tôi.
"Tôi... không giỏi giao tiếp. Bình thường... tôi không thể đáp ứng được yêu cầu như vậy của quý khách, xin lỗi. Nhưng―――mọi người đã nỗ lực để tạo ra quán cà phê này, đây là một nơi rất quan trọng. Thế nên..."
Tuy có chút ngập ngừng.
Nhưng bằng một tông giọng điềm tĩnh.
Watanae Yuuka, thông qua cặp kính―――liền nở một nụ cười dịu dàng.
"...Xin hãy tận hưởng tiệm cà phê của chúng tôi nhé? Ojou-sama."
"...A, etou.."
"...Ế, dễ thương quá..."
Trong bất giác, hai chị dân chơi đã không thốt ra được điều gì nữa, khi nhìn thấy Yuuka như vậy.
"―――Ồ! Chả phải là Okada và Yamada hay sao!! Cũng phải từ lúc tốt nghiệp đấy chứ!!"
Một giọng nói đủ lớn để phá tan sự tĩnh lặng.
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi―――Gouzaki Atsuko đã bước vào phòng học.
Đằng sau đó là Nihara-san, có vẻ như cô ấy là người đã gọi Gouzaki-sensei.
"...Chả phải là Gouzaki-sensei hay sao!"
"Uầy! Đúng Gouzaki-sensei rồi!! Cô chẳng thay đổi tí nào cả, buồn cười lắm đó!!"
Hai người dường như có quen biết với Gouzaki-sensei, hồ hởi đáp lại.
Gouzaki-sensei cũng―――ôm lấy hai chị dân chơi đó.
"...Thi lại có khổ không? Xin lỗi nhé. Giá mà sensei đã giúp đỡ các em nhiều hơn."
"K-Không phải đâu. Tại vì, bọn em đã không học hành cẩn thận hồi cao trung... Xin lỗi cô."
"Tuy ngốc, nhưng bọn em sẽ nỗ lực... Nhất định bọn em sẽ đạt được kết quả tốt. Hãy dõi theo bọn em nhé, sensei!"
Cặp dân chơi này cởi mở với Gouzaki-sensei hơn tôi tưởng.
Biết đâu những học sinh như vậy lại hợp cạ với Gouzaki-sensei.
"...Giải quyết được mà không xảy ra chuyện gì, tốt quá rồi nhỉ."
Nihara-san chợt thì thầm điều đó vào tai tôi.
"Hai senpai đó trông khá quen. Có khi là học sinh năm 3 mà Gouzaki-sensei đã phụ trách năm ngoái. Nên tạm thời mình đã gọi cho cô... nhưng chắc mình đã lo lắng thừa thãi rồi nhỉ?"
"...Không phải vậy đâu. Có một người bạn sẵn sàng hành động những lúc như thế này... cảm ơn cậu."
Lặng lẽ xử lý trước khi có chuyện xảy ra―――cậu giống như người hùng vậy, Nihara-san.
"Tuyệt vời quá, Watanae-san! Y như hầu gái thật luôn đó!!"
"Watanae-san có thể mỉm cười như vậy à! Tim mình đập thình thịch mất rồi!"
"Không hẳn."
Yuuka tiếp tục phản ứng lạnh nhạt trước những người bạn cùng lớp, không hiểu sao lại hào hứng lên.
Em ấy liền bước qua bàn của Isami và Nayu, rồi nhìn chằm chằm về phía tôi.
Thế rồi―――cúi đầu thật sâu, như một hầu gái thực thụ.
"Cảm ơn, Sakata-kun... vì đã không giúp tôi."
"Không phải vậy đâu. Tôi tin là Watanae-san sẽ cố hết sức."
"...Tôi đã quyết là sẽ tự thân nỗ lực. Dù là người đã đến để quan sát, hay là người luôn luôn ủng hộ―――tôi muốn cho họ thấy rằng mình đã thay đổi. Đã để tôi tự thân nỗ lực... thực sự, tốt quá rồi."
Sau khi nói những lời đó.
Yuuka liền cúi nhẹ xuống cô gái trước mắt, và khẽ hỏi.
"...Isami. Thế nào. Chị... đã thay đổi ít gì chưa?"
Isami nhẹ nhàng gật đầu trước câu hỏi đó của Yuuka.
Em ấy―――liền đáp lại như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
"Xin lỗi nhé, Yuuka. Yuuka đã... có thể tự lập, vậy mà. Em... không hề biết..."
"Ừm. Xin lỗi nhé, chị... đã là một Onee-chan không đáng tin cậy nhỉ."
Do có mọi người ở xung quanh nên Yuuka đã giữ khoảng cách.
Chắc hẳn, em ấy thực sự đã định ôm lấy cô em gái quý giá của mình vào trong lòng.
"Isami. Chị ý. Đã mạnh mẽ hơn hồi xưa rồi. Chị đã gặp được một người chồng tuyệt vời, luôn ủng hộ và ở bên chị. Chị đã ổn rồi. Thế nên là... Isami không cần phải bao bọc chị nữa... Chị muốn Isami tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Đó là mong muốn thực sự của chị."
"...Ừm. Em yêu chị nhiều lắm... Onee-chan."
Sau khi lau đi những giọt nước mắt.
Isami đứng bật dậy―――để chỉnh lại trang phục quản gia lộn xộn của em ấy, rồi cúi đầu xuống.
"Yuunii-san. Mong anh hãy... tiếp tục giúp đỡ Onee-chan."
――――Thế là.
Một sự cố lớn không ngờ đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Mọi người đã hợp lực và cố gắng hết mình.
Lễ hội văn hoá này, đối với tôi và cả Yuuka... đã trở thành lễ hội tuyệt vời nhất từ trước đến giờ.