Chương 3 - Dù là thiên tài nhưng lại thiếu phòng bị, dễ dụ và đáng yêu
Độ dài 769 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-12-18 09:45:15
"Chỉ là bạn cùng lớp thôi sao? Thật đáng ngờ...Vậy tại sao anh lại có đồ ăn ngon đến như vậy chứ?"
Hoshimiya-san trông vẫn còn hơi nghi ngờ tôi.
Có vẻ như thanh socola này đã khiến cô ấy khá bất ngờ.
"Lạ thật, anh lại cho em những thứ này mà lại không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Nếu là em thì chắc chắn em sẽ giữ làm của riêng và từ từ thưởng thức nó"
"...Nó ngon đến thế à?"
"Vâng. Nó ngon đến mức em đã nghĩ đây là hương vị của hạnh phúc đó."
Nói xong, Hoshimiya-san nở một nụ cười rạng rỡ.
Có lẽ cô ấy đang nhớ lại hương vị của nó.... Tâm trạng của Hoshimiya-san dịu lại khiến tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn được một chút.
Cô bé này là một thiên tài đã học vượt lớp.
Nhưng trước khi được biết đến như một thiên tài thì cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nếu đã vậy thì, tôi không cần phải quá lo lắng... chỉ cần đối xử với cô ấy như bao người là được. Vâng, tôi một nam sinh trung học bình thường đã nghĩ như thế đấy.
“Đây cũng chỉ là một trong những loại kẹo được bán tràn lan trên các cửa hàng tiện lợi mà thôi, không phải là thứ gì đó cao siêu lắm đâu.”
"C... cửa hàng tiện lợi! Em đã từng nghe qua rồi. Nơi đó luôn hoạt động 24/24... Hóa ra là ở đó có những loạt kẹo ngon đến vậy. Chắc hẳn giá của chúng sẽ rất cao nhi?"
“Không, cái này chỉ mất có 200 yên thôi.”
"200 yên!? ... Có phải Nhật Bản đang bị suy thái phải không? Một thứ tuyệt vời đến thế mà chỉ với mức giá đó sao. Giá trị thực của nó đã giảm rất nhiều rồi."
…Không lẽ Hoshimiya-san không hiểu gì về thế giới bên ngoài sao?
Cô ấy thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cửa hàng tiện lợi, vậy thường ngày Hoshimiya-san ăn gì nhỉ?
Vì tính tò mò trỗi dậy, tôi đã quyết định thử hỏi về chuyện của cô.
"Thường ngày? Thường thì em chỉ ăn những món mà đầu bếp chuẩn bị sẵn. Chắc là nó ngon, nhưng... em ăn mãi rồi nên cũng không quan tâm lắm."
Rõ ràng thì, cô ấy vẫn đang sống một cuộc sống khác với những ngày thường nhật của tôi mà.
Đầu bếp sao... chắc là cô ấy có đầu bếp riêng nhỉ? Có vẻ như Hoshimiya-san đã ăn được những món mà mình chưa từng thấy bao giờ rồi.
Ra là vậy. Đây đích thị là kiểu "Bữa ăn của thường dân lại ngon bất ngờ" đây mà. Có lẽ Hoshimiya-san cũng không biết đến mì ăn liền đâu nhỉ, có nên mời cô ấy ăn thử không?
Nói gì thì nói... có lẽ vì không quen với những hương vị bình thường như vậy, nên mới có thể phản ứng mạnh mẽ với thanh socola ở cửa hàng tiện lợi này.
Quả không hổ danh là loại socola đã chiến thắng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt của thị trường đồ ngọt. Đến cả cô công chúa ngây thơ không biết gì về thế giới bên ngoài cũng bị hấp dẫn bởi hương vị của nó.
"À thì, nó không quá đắt đâu đừng lo lắng quá về giá cả. Nếu Hoshimiya-san thích nó thì em có thể thử mua ở cửa hàng tiện lợi đó."
"Cửa hàng tiện lợi... Em chưa từng đến đó bao giờ, nên em có hơi sợ một chút. Nhưng có lẽ lần tới em sẽ đến cùng với Onee-chan xem sao."
Nói vậy, Hoshimiya-san mỉm cười và cúi đầu nhẹ để cảm ơn tôi.
"Cảm ơn anh đã chỉ em những điều tuyệt vời như vậy, Ozora Yohei-kun... nhỉ? Em rất vui vì anh đã đối xử tối với em."
...Tôi đã khá bất ngờ khi nghe điều này.
"Em biết tên của tôi sao?"
Mặc dù tôi tự biết mình không nổi bật gì mấy, dù đã học được hai tháng nhưng vẫn còn nhiều người trong lớp vẫn chưa biết tên tôi. Thậm chí là cả giáo viên cũng ngập ngừng khi gọi tôi.
Kể cả khi là một người mờ nhạt như tôi, vậy mà Hoshimiya-san vẫn để ý đến tôi.
"Vâng. Vì em ngồi cạnh anh mà... Với lại, em cũng nhớ tên anh sau lần tự giới thiệu lần đầu đấy."
Đúng vậy nhỉ, tôi vẫn không là gì đối với Hoshimiya-san... Có lẽ cô ấy chỉ nhớ tên tôi vì cả hai ngồi cạnh nhau mà thôi.
Dù như vậy, việc Hoshimiya nhớ tên tôi cũng là một chuyện đáng mừng.