Chương 5: Có phòng riêng
Độ dài 1,121 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 08:04:32
Chương 5: Có phòng riêng
“Kỳ lạ chưa…Hình như cô đã nói mình không biết đọc khi có người hỏi cô mà.”
“Đúng vậy, tiện nữ sinh ra với thân phận thấp kém. Có lẽ họ đã nhầm lẫn gì chăng?”
(Mà tôi có nói với ai chuyện này đâu.)
Lời này nàng định nói ra nhưng không thể.
Miêu Miêu vẫn tiếp tục giả bộ ngu ngơ.
Sẽ có sự đối đãi khác nhau giữa những nô tỳ biết đọc và những nô tỳ không biết đọc. Mặc dù mỗi hướng đều có lợi ích riêng, nhưng tốt hơn hết là cứ giả vờ dốt nát cho dễ sống.
Thái giám tuấn tú kia tên là Nhâm Thị.
Mặc dù y có nụ cười hiền lành như thể không dám ra tay giết một con kiến, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy nó rất khó chịu. Nếu không phải vì y, nàng đã không lâm vào tình cảnh khó xử như thế này.
Nhâm Thị nói nàng hãy im lặng và đi theo y.
Miêu Miêu, một nô tỳ bậc thấp vô hại, không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn đi theo y. Đầu óc nàng trống rỗng cứ như thể lắc nhẹ một cái là nó sẽ bay ra khỏi cổ nàng. Tâm trí nàng quay cuồng, chuyện gì sẽ xảy ra? Nàng sẽ phải đối phó với nó như thế nào?
Nàng biết rõ lý do vì sao Nhâm Thị đưa nàng đi, những tại sao y lại muốn phơi bày bí mật này của nàng.
Về chuyện bức thư mà nàng đã gửi cho hai vị quý phi.
Nàng đã phát hiện ra tấm vải đó đang nằm trong tay Nhâm Thị. Trên tấm vải có một dòng chữ được viết một cách cẩu thả và vụng về.
Nàng không nói với bất kỳ ai chuyện nàng biết viết. Nàng càng giữ kín như bưng chuyện nàng có kiến thức y dược về chất độc. Rõ ràng, không có người nào có thể nhận ra được chữ viết tay của nàng.
Trong lúc đưa thư, nàng đã đảm bảo xung quanh mình không có ai, nhưng có thể vẫn có ai đó đã nhìn thấy nàng.
Tiêu chuẩn tìm kiếm của Nhâm Thị là những nô tỳ thấp bé có tàn nhang.
Với những nô tỳ được triệu tập đầu tiên, y sẽ tập trung những người biết viết và thu thập chữ viết tay của họ. Dù cho có viết ẩu đi chăng nữa thì người viết vẫn sẽ để lại những bút tích đặc trưng.
Nếu như vẫn chưa tìm ra người thích hợp trong đám người đó, y sẽ tiếp tục tập trung những người không biết viết. Họ sẽ được kiểm tra có biết đọc hay không.
(Đúng là một tên đa nghi. Mà hình như, y còn quá rảnh rỗi nữa.)
Trong lúc tâm trí của nàng đang phỉ báng y, họ đã đến nơi.
Đúng như nàng nghĩ, đây chính lại cung điện nơi Ngọc Diệp quý phi đang sinh sống.
Nhâm Thị gõ cửa, một giọng nói nghiêm nghị đáp lại một câu ngắn gọn “Mời vào.”
Hai người bước vào, bên trong phòng là một mỹ nhân tóc đỏ, trìu mến bồng trên tay một đứa trẻ được quấn quanh người một tấm chăn mềm.
Em bé đó có một gương mặt hồng hào, làn da trắng nhạt giống như người mẹ.
Họ lắng nghe những âm thanh dễ thương của em bé đang say giấc, đôi môi của bé hơi hé một chút. Em bé hình như đã khỏe mạnh hơn trước.
“Có một người nữa đi cùng thần đến đây.”
“Ta rất biết ơn sự tận tụy của ngài.”
Đây không còn là giọng nói yếu đuối lúc trước.
Cử chỉ và lời nói của Ngọc Diệp khiến người đối diện phải biết cư xử sao cho đúng với địa vị của họ.
Miêu Miêu cúi đầu, Ngọc Diệp quý phi nở nụ cười ấm áp với nàng, khác hẳn với nụ cười mà Ngọc Diệp đã cười với Nhâm Thị.
Miêu Miêu trợn to mắt kinh ngạc.
“Nô tỳ không dám nhận sự đối đãi này của những người có địa vị cao hơn nô tỳ.”
Nàng đã chọn ra những từ ngữ lễ phép để nói ra câu đó.
“Đừng nói thế chứ. Lòng biết ơn của ta còn lớn hơn thế nữa. Ngươi là ân nhân của mẹ con ta mà.”
“Chắc là đã có sự hiểm lầm. Nương nương đã nhầm nô tỳ với ai đó rồi ạ.”
Miêu Miêu chảy mồ hôi lạnh.
Dù đang nói chuyện một cách lễ phép, nhưng quả thật nàng vẫn đang cố gắng phủ nhận việc này.
Nàng không muốn đầu lìa khỏi cổ, cũng không muốn dính dáng đến chuyện này. Nàng không muốn bản thân bị cuốn vào những thị phi ở chốn hậu cung.
Nhâm Thị thấy được sự bối rối trên gương mặt của Ngọc Diệp quý phi, liền vung tấm vải ra trước mặt Miêu Miêu.
“Cô có biết đây là loại vải này chỉ có trên y phục làm việc của các nô tỳ không?”
“Nghe ngài nói vậy, nô tỳ nhìn nó giống lắm.”
Miêu Miêu vẫn giả vờ ngu ngơ cho đến cùng.
Dù nàng biết điều này đã không còn có ích nữa.
“Đúng vậy. Chỉ có nô tỳ thuộc Thượng phục mới mặc y phục may từ loại vải này.”
Cung quan được chia thành Lục thượng. Thượng phục quản lý các vấn đề về y phục trong cung. Miêu Miêu tiếp nhận công việc giặt giũ từ nơi này.
Chiếc váy mộc của Miêu Miêu có cùng màu sắc với tấm vải trên tay Nhâm Thị. Bên trong váy có một phần đang được che giấu dưới các nếp váy. Khám xét váy sẽ tìm ra một vết vá khác thường.
Nói chung, chứng cứ nằm ở đây.
Miêu Miêu nghĩ Nhâm Thị sẽ không dám làm điều gì vô lễ trước mặt Ngọc Diệp quý phi, nhưng nàng cũng chẳng còn biết phải làm gì nữa.
Nàng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chuẩn bị đón nhận những điều tồi tệ nhất.
“Hai vị muốn nô tỳ làm gì ạ?”
Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi hai người họ đang nhìn nhau.
Hai người nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt nhăn lại.
Dưới tiếng thở yên bình của đứa bé đang say giấc nồng, Miêu Miêu, người rất muốn biến mất khỏi đây, chỉ biết thở dài.
Ngày hôm sau, Miêu Miêu gói ghém đống hành trang cá nhân ít ỏi của nàng.
Những người cùng phòng lẫn Tiểu Lan đều cảm thấy ghen tỵ. Họ bám riết theo nàng, lai nhải bên tai nàng những câu hỏi về chuyện đã xảy ra.
Miêu Miêu cười trừ, lảng tránh những câu hỏi đó.
Miêu Miêu đã trở thành thị nữ của vị quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất.
Vâng, đây được gọi là thăng chức đấy.