• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 (Phần 1)

Độ dài 3,119 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-27 22:00:08

“Này, cậu có chai rượu nào không?”

“…R-Rượu?”

Akira hỏi vậy ngay khi vừa thả mình xuống ghế sau khi cả hai vừa vào nhà. Tôi luống cuống đến mức phải hỏi ngược lại cô. 

“Ừ! Rượu ấy!”

Cổ gật đầu và nhìn tôi với đôi mắt long lanh.

“Nếu không có thì tôi muốn đi mua một ít!”

“…Có, nhưng tại sao?”

“Sao lại hỏi thế? Vì tôi muốn uống chứ còn gì. Cậu biết đấy, khi tôi hỏi Mao dừng lại chỗ cửa hàng tiện lợi nhưng cậu ấy có làm đâu.”

“Bộ cô… thường xuyên uống rượu à?

“Vậy là tệ sao?”

Cô nghiêng đầu thắc mắc. Vừa mở hộc tủ dưới bếp ra tôi vừa tự ngẫm “Bất ngờ làm sao…”

Bên trong có một chai Jack Daniel’s chưa được khui.

“Jack Daniel’s kìa!”

Tôi im lặng và nhìn chằm chằm vào cô, người đang mở sáng hai con mắt lên.

“Hả, còn chưa mở luôn này! Chai này cậu mua à?”

“Không…Một người bạn tặng tôi làm quà kỷ niệm nhân tuổi trưởng thành, nhưng chả bao giờ có dịp thích hợp để tôi uống cả.”

“Um, sao lại thế? Làm gì có cái gọi là thời điểm thích hợp để uống chứ.”

Cổ tiến lại gần tôi và ngay lập tức cầm lấy chai rượu.

“Nếu cậu không muốn uống thì để tôi!”

Rồi cô nhanh chóng bóc niêm phong và mở nắp chai ra. Tôi sợ nếu mình không can thiệp thì cổ tu thẳng rượu từ chai quá, nên đã làm như này.

“T-từ đã, có cái ly mà…Dù chỉ là ly bình thường thôi.”

“Thật á? Mơn nha~.”

Akira, lúc này đang có tâm trạng hoàn toàn tốt, đập chai whiskey xuống mặt bàn và tiến tới gần cửa sổ.

“Tôi mở cửa sổ nhé~.”

Cổ thản nhiên nói.

“Được thôi.”

Cô gật gật đầu rồi mở cái cửa sổ sắp nát ra và ngồi lên trên bệ.

Tôi vào bếp lấy một cái ly từ trong tủ ra, lúc trở lại thì thấy Akira đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mái tóc thì bay phấp phới.

Trông cô ấy lộng lẫy đến nỗi tôi phải tự hỏi liệu cả hai có từ cùng một thế giới hay không nữa, và điều đó khiến tôi ná thở.

Có một cô gái xinh đẹp như này ở trong phòng vẫn không đem lại cảm giác chân thực cho lắm.

Khi tôi nhìn bóng dáng cô ấy với vẻ kinh ngạc, cô ngước nhìn tôi.

Rồi với vẻ thờ ơ trên khuôn mặt, cô bảo…

“Tôi hút thuốc có được không?”

Thời gian trong căn phòng như thể ngưng lại.

Tôi.

Hút thuốc.

Có được không?

Tôi lặp lại từng từ Akira đã nói trong đầu mình.

“H-hút thuốc???”

Tôi lặp lời lại cô ấy nói như một thằng ngốc.

Nhưng trông cổ không có tâm trạng thì phải.

“Ừ. Tôi sẽ đảm bảo khói sẽ không lọt vào trong phòng mà.”’

Vừa nói vậy cô vừa rút ra một điếu thuốc và bật lửa Zippo từ trong túi áo hoodie rách rưới của mình.

Tôi có nói là được làm vậy đâu nhỉ.

Dẫu vậy tôi vẫn sững sờ tới mức không nói được câu nào hết.

Ánh lửa từ Zippo bùng lên sau một tiếng tách, rồi cô châm điếu thuốc trên miệng.

Cô rít một hơi trước khi nhả khói vào không khí.

“Ahh~.”

Những gì tôi có thể là làm mắt chữ A mồm chữ O nhìn Akira như một thằng ngốc khi nghe cổ phát ra một tiếng lớn nhu vậy.

Akira làm thêm vài hơi thuốc nữa, tâm trạng trông có vẻ tốt lên rồi.

Rồi cổ liếc xéo tôi và khịt khịt mũi.

“Thấy thất vọng à?”

Tôi hít một hơi thật sâu khi nghe cô hỏi. Tôi cảm thấy như thể bản thân đã trở về thực tại.  

Sau khi bồn chồn nhìn xung quanh như thể đang bị theo dõi, tôi đáp lại.

“Không…Tôi chỉ b-bất ngờ thôi…tôi nghĩ vậy…”

Tôi thành thật trả lời.

“Ha-ha. Tôi hiểu. Tôi hiểu.”

Cô rít một hơi nữa trước khi phát ra điệu cười kỳ cục.

“À đây…ly của cô này.”

“Ồ, cảm ơn nha.”

Cô cầm lấy điếu thuốc trên miệng rồi nhét nó vào chiếc gạt tàn cầm tay vừa rút ra từ trong túi áo hoodie, thả đầu lọc vào trong và đón lấy chiếc ly.

Rồi cô phi tới bàn và mở chai.

Cô đổ whiskey với lượng vừa đủ một “shot” vào trong ly.

“Ừm…”

Tôi cảm thấy lạc lõng vô cùng. Trong khi đó thì Akira nốc hết ly rượu chỉ trong một shot.

“Ah~.”

Cổ lại phát ra một tiếng kêu lớn nữa.

Trong khi làm vẻ mặt nhăn nhó, tôi hỏi Akira.

“Đó là cách cô uống whiskey à…?”

“Một khi cậu đã quen uống thôi. Nếu lần đầu mà làm vậy thì sẽ bị sặc hoặc nóng cổ lắm đó.”

“…Vậy là cô quen uống rượu rồi nhỉ.”

“Gần như ngày nào tôi cũng uống hết!”

Vừa nói cô vừa ra dấu tay hình chữ V.

Và hình tượng idol trong tôi chậm rãi vỡ vụn.

Cơ mà không, trước hết thì, tôi chưa bao giờ mường tượng ra được các thần tượng bên ngoài sân khấu sẽ trông thế nào. Dẫu vậy, khi nhìn cảnh tượng này tôi vẫn thấy ngạc nhiên.

“Bộ cậu nghĩ rằng thần tượng không hút thuốc, uống rượu hay kể cả đi *a à?”

Cô ấy vừa hỏi tôi vừa nở một nụ cười ranh mãnh. Tôi nghĩ cổ đang cố tình tỏ ra xấu tính thì phải.

“Không hề.”

“Ha-ha, tôi biết là cậu có nghĩ thế.”

“Có ai thực sự nghĩ rằng các idol không đi vệ sinh chứ?”

“Có thể một số người tin muốn tin vào điều đó. Hay đúng hơn, ai lại không muốn mường tượng ra việc đó chứ?”

“Tôi biết rõ mình không hề muốn tưởng tượng ra chuyện đó.”

Khi tôi gật đầu, cổ cười khúc khích rồi mỉm cười tinh nghịch với tôi.

“Cậu không muốn biết sao?”

Khi nghe cô ấy hỏi vậy tôi ngay lập tức lắc đầu.

“Tôi chẳng thấy có gì khác biệt dù cô có làm gì khi đang không làm việc cả.”

Akira lấy một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm tôi với cặp mắt to tròn của mình.

“Cậu chắc chưa?”

Trái ngược với vẻ vui tươi lúc trước, lúc này biểu cảm của cô có phần nghiêm túc.

Lần này tôi gật gật đầu.

“Tôi thích cô như là một idol.”

“Tôi biết.”

“Thế nên là…những gì cô làm sau cánh gà không có khiến tôi vỡ mộng đâu, tôi đoán vậy…”

“Hmm…Tôi hiểu rồi.”

Gương mặt cô hiện lên một biểu cảm khó tả.

Thực ra, tôi đủ trung thực để thừa nhận rằng bản thân và một số người hâm mộ không bận tâm những gì idol mình làm với cuộc sống riêng tư của họ đâu.

Không có ý xấu đâu, nhưng tôi chẳng bận tâm nếu đằng sau cánh gà các idol có bạn trai.

Bởi vì chắc chắn không có chuyện các fan như chúng tôi sẽ có một mối quan hệ với idol của mình cả. Cho dù họ có cả một “lệnh cấm hẹn hò” như thay lời tuyên bố rằng “làm idol một cách nghiêm túc đi” đi chăng nữa, miễn là họ giấu kĩ chuyện mình có bạn trai thì fan cũng chẳng bao giờ phát hiện ra được.

Nếu chuyện đó bị lộ, thì cũng không còn là mối bận tâm của bọn tôi nữa.

Tôi nghĩ họ có bạn trai thì cũng ổn thôi, miễn là họ vẫn cân bằng được “sự nghiệp” và “các mối quan hệ” của bản thân.

Tuy vậy, tôi cảm thấy rằng hai thứ đó không hợp nhất ở một số khía cạnh.

Nghĩ lại về “oshi đầu tiên”[note48544], tôi lại thấy tim mình có chút nhói đau. 

Những gì tôi muốn là để các idol sẻ chia những ước mơ với chúng tôi “ngay trên sân khấu của họ”.

Và rồi, tôi nói một câu thừa thãi.

“Nhưng mà…tôi nghĩ mình sẽ thấy thất vọng…nếu những việc riêng tư bắt đầu ảnh hưởng đến phong độ của các cô khi trình diễn.”

Nói xong, tôi thở hổn hển.

“X-xin lỗi…Tôi cảm thấy như mình vừa nói gì đó có vẻ tự phụ quá thì phải.”

Khi nhìn tôi cuống quýt xin lỗi, Akira chớp chớp mắt rồi cười thầm.

“Yuu này…cậu thực sự thích các thần tượng nhỉ.”

Vì lý do gì đó, khi nghe cô ấy nói vậy tôi lại thấy nhói ở trong tim.

Tôi ngưỡng mộ các idol.

Tôi muốn nói như vậy, nhưng mà…

Lúc này thì không hẳn, tôi nghĩ vậy.

“…Đúng, tôi…đã từng thích họ.”

Khi tôi trả lời cổ nghiêng đầu.

“Từng thích?”

Sau tất cả, đó là những gì mà họ đang cố gắng đạt được.

Tôi không muốn nói những gì mà mình không tin. Nhưng vì không thể lừa dối bản thân, tôi buộc phải giải thích như vậy.

Tôi rất thích những thần tượng của mình.

Có một lần, tôi đã tin vào sự rực rỡ của “các thần tượng” và bị họ thu hút.

Nhưng…bây giờ thì tôi không chắc chắn được.

Sau khi hai idol yêu thích của mình giải nghệ, tôi đã hoàn toàn mất niềm tin.

Nhưng đột nhiên tôi bị “ripqle” và ánh hào quang của Akira Sezai thu hút khi xem trên TV.

Thậm chí trước khi kịp nhận ra tôi đã nói hết ra thành tiếng.

“Lúc này…tôi chỉ thích mình cô thôi.”

Sau đó, tôi thốt lên “Ah” một tiếng và đưa tay lên che miệng.

“Oh, t-tôi xin lỗi! Không, không phải như cô nghĩ đâu!”

Thật xấu hổ chết đi được.

Tôi vẫy vẫy tay trong không khí, tiếp đó là trả lời một cách qua quýt, nhưng tôi có cảm giác rằng Akira sẽ không bị lung lay đâu.

Tuy vậy, trái ngược với dự tính, cô ấy nhìn tôi với gương mặt đỏ bừng.

“Hmm…Tôi là người duy nhất mà cậu thích à…?”

Rồi như để che giấu sự ngại ngùng, cổ nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị. Đúng như dự đoán, kể cả cô ấy cũng sẽ thấy ngượng khi nhận một tin nhắn giống như một lời tỏ tình mà thôi.

Sự bối rối của cổ càng khiến tôi xấu hổ thêm nữa. Mặt cổ đỏ bừng hết cả lên.

“…V-vâng…chỉ mình cô thôi…”

Tôi trút hết cảm xúc thật của mình vì có lừa dối bản thân thêm nữa cũng chả có ích gì cả.

“Cô đã khiến tôi…muốn được ủng hộ các thần tượng một lần cuối cùng.”

Nghe tôi nói vậy, hai vai cô rung lên, rồi nhìn tôi vẻ bối rối.

“…Cậu nói thế nghĩa là sao vậy?”

Tôi chẳng nghĩ ra được gì để nói cả.

Tôi trầm ngâm trong giây lát nhưng thấy tìm cách truyền tải những cốt lõi của thông điệp mà không làm hỏng việc khó quá đi.

“…Là nếu không tìm thấy cô, thì lúc này… chắc tôi đã từ bỏ các idol rồi.”

Akira rót thêm một shot whiskey nữa vào ly như vừa nãy sau khi nghe lời tôi nói.

“Này, tôi tự hỏi liệu cậu có thể…kể cho tôi thêm về chuyện đó được không?”

Cổ hỏi tôi với một nụ cười dịu dàng

“Nói thật thì…Tôi nghĩ cậu là một người hâm mộ idol rất ‘nhiệt tình’.”

“T-Tôi không chắc lắm đâu…”

“Đúng vậy đấy. Tôi muốn biết…cậu đã luôn nhìn các idol như thế nào.”

Như thể bị lôi kéo bởi giọng nói nhẹ nhàng của cô, tôi gật đầu và ngồi xuống dưới thảm.

Rồi tôi từ từ kể lại các trải nghiệm trong quá khứ của mình ở góc nhìn của một người hâm mộ idol.

Khi đó thì Akira im lặng nghe trong lúc nhâm nhi ly rượu của mình.

Đây là lần đầu tiên tôi kể những câu chuyện này cho người khác.

Mỗi lần biến những suy nghĩ và cảm xúc rằng mình đã giữ những chuyện đó trong lòng quá lâu ra thành lời, trong tôi có vẻ đã thấy thoải mái hơn, trái tim không còn thấy nặng nề nữa.

Akira lấy tay đánh rầm xuống bàn một tiếng khiến tôi giật mình.

“Nghe đây! Nếu đơn giản chỉ muốn được chiều chuộng, thì sao không vào mấy cái câu lạc bộ ở đại học mà làm ấy?!”

“Ừm, tôi đoán vậy…”

“Thật sự, ngoài kia có quá nhiều người chả chuyên nghiệp gì cả…hức, và họ bất cẩn tới nỗi dễ dàng bị cánh báo bắt gặp! Ngu ngốc thật sự! Họ làm vấy bẩn hình ảnh chân chính của các idol, rồi cứ thế giải nghệ và tiếp tục cuộc sống của mình?!”

“Vâng, vâng…cơ mà đừng uống nữa.”

“Tại sao?!”

“Cô say rồi.”

“Con này chưa có say nhá!”

Lúc đầu thì cô ấy chăm chú lắng nghe, nhưng sự thất vọng dần sôi sục lên khi cô tiếp tục uống với tốc độ như cũ.

Tình huống đã thay đổi, và bây giờ đến lượt tôi là người nghe.

“Cậu tốt bụng quá đó, Yuu! Nếu đã liên tục bị các idol mình ủng hộ phản bội, thì cứ bỏ quách chúng nó là lẽ tự nhiên mà.”

“Là như thế sao?”

“Đúng! Sẽ thật ấn tượng nếu cậu có thể nói: ‘Mọi chuyện giờ trở nên phức tạp rồi, nên tôi sẽ tự mình rút khỏi cái tình huống này~.’ Tôi ước ai cũng có thể nói như thế. Cái lũ antifan tệ lậu lắm, cậu biết chứ? Chúng chả bận tâm gì idol đâu và chỉ dành hết thời gian trên các diễn đàn với các trang mạng xã hội để chỉ trích và viết mấy lời lẽ đau lòng tới các thần tượng mà thôi! Đó là lẽ sống của chúng nó rồi! Chẳng phải ít nhất cái lũ này cũng nên biết ơn khi bọn tôi đã ban cho chúng nó mục đích sống sao?”

“Ư-ừm…có thể nói như vậy ha…”

Nhìn cô ấy đổi chủ đề liên tục, dấu hiệu điển hình của người say, tôi nghĩ “Dù sau cổ cũng say khướt rồi mà.”

“Đúng là tiếp xúc với những điều đó là một phần trong việc làm thần tượng! Biết, con này biết mà! Biết rõ luôn, nhưng các người đâu thể cứ thể nói bất cứ thứ gì mình muốn cơ chứ!”

“Đó là điều mà tôi hoàn toàn đồng tình.”

Tôi nhớ đã từng nhiều lần ghé vào bảng tin về các idol của mình, để rồi lần nào cũng thoát ra với vẻ kinh tởm.

“Cậu biết đấy, chúng nó sẽ phun ra mấy câu kiểu “Mấy con điếm đó thường bí mật hẹn hò với người mà chúng nó quan hệ đấy” hay kiểu ‘Nhìn mấy con đó có thai rồi phải giải nghệ phấn khích thật đấy.’ Tôi thề luôn đấy…”

Tông giọng nóng nảy của Akira dần dần biến mất.

“Thực sự…không thể tưởng tượng nổi.”

Và tới lúc này thì nước mắt cô đã trào ra.

Tôi cảm thấy thật khó xử. Tôi biết là nếu say thì cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng, nhưng cảm xúc của Akira nó như một chiếc tàu lượn siêu tốc vậy.

Suốt nhiều năm qua tôi đã luôn né tránh phụ nữ, nên không đời nào tôi từng có thể được nhìn một cô gái khóc trước mặt mình.

“C-cô đang khóc đấy à?”

Rõ ràng là như thế mà tôi vẫn còn hỏi câu đó.

“Tôi đã luôn trình diễn một cách hoàn hảo trên sân khấu, làm việc đến đờ cả người ra, và nỗ lực để trở thành người giỏi nhất…Sao người ta có thể nói ra những lời như vậy chứ…?”

“A-Akira…”

Tôi không thể chịu được khi nhìn cô ấy sụt sịt như thế.

Tôi chẳng thể nghĩ ra được câu từ nào có ý nghĩa hết, nhưng vẫn bất chấp nói.

“Cô chẳng làm gì sai hết! Tôi biết vẫn có người thực sự hiểu được những nỗ lực của cô mà. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì phải là có thêm càng nhiều fan hơn nữa ấy chứ…!”

Akira nhấp ly whiskey và gật đầu vẻ khoan dung.

“Ừ…đúng vậy nhỉ.”

“Những màn trình diễn, cũng như lòng trắc ẩn cô dành cho các fan, khiến cô khác biệt với các idol khác. Nhìn cô như thế, tôi—”

Tôi đông cứng người lại.

Khi nhận ra phần nối tiếp của những gì mình đã nói, tôi thấy xấu hổ và nín bặt.

“Tôi…làm sao cơ?”

Cô ngẩng đầu lên và quay sang nhìn tôi. Nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của Akira cổ họng tôi còn nghẹn ứ hơn nữa.

“Sao cậu dừng lại? Nói cho tôi đi chứ.”

Tôi đã hấp tấp và phạm sai lầm mất rồi. Thế nên bầu không khí lúc này không còn thuận tiện để đánh lừa cổ nữa.

Nghe lời cô ấy, tôi lí nhí nói.

“Tôi đã đem lòng yêu…Akira Sezai.”

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi một vài giây, khuôn mặt sững sờ.

Và…

“Nếu không làm một idol…Tôi thực sự ước cậu là bạn trai mình đấy.”

Nghe được những lời đó khiến mặt tôi còn nóng bừng hơn nữa.

“Nếu cô không phải là idol…chúng ta đã chẳng gặp nhau như thế này, đúng chứ…?!”

Tôi trả lời để che giấu sự xấu hổ của bản thân.

Trong chốc lát, Akira tỏ vẻ chán nản.

“Ha-ha.”

Cổ cười phá lên và gật gật đầu.

“Ừm, tất nhiên rồi ha. Ừm, ừm, chắc chắn rồi.”

Cô ấy gục gặc đầu, rồi đổ thêm whiskey vào cốc.

Tôi vội vã đứng dậy khỏi thảm.

“Này! Đừng có uống thêm nữa!”

“Tại sao! Tôi đã uống đủ đâu.”

“Nhìn kiểu gì đi nữa thì cô cũng đã uống quá nhiều rồi.”

Chai rượu 700ml đã hết phân nửa.

Tôi cầm lấy ly rượu mà cô chuẩn bị cầm lên.

“Này! Đằng nào cậu cũng có uống đâu! Thôi nào, đưa tôi đi mà!”

“Hôm nay thế là đủ rồi!”

“Xấu tính! Vậy thì nốt ly cuối! Sau đó tôi sẽ dừng!”

“Lúc trước cô cũng đã nói thế rồi còn gì!”

Thực ra, kể từ lần đầu cổ nói “Đây là ly cuối” cổ đã nốc thêm bốn ly nữa rồi đấy.

Trong khi chúng tôi tiếp tục tranh cãi thì đột nhiên Akira sững người lại.

“Yuu này?”

“Ể?”

Khuôn mặt Akira lộ một biểu cảm bối rối khi đang nhìn vào tôi.

“Lúc này cậu đang gần lắm đó…Có ổn không đấy?”

Toàn thân tôi căng lại như đáp lại lời nói của cô.

Rồi tôi kiểm tra lại khoảng cách giữa cả hai.

“Uwah!”

Ngay lập tức tôi nhảy ra đằng sau, và một chút whiskey sánh ra khỏi cốc.

“Này, cẩn thận!”

Theo phản xạ cổ nắm lấy cánh tay tôi, nhưng không thể đỡ được trọng lượng của tôi nên cả hai cùng ngã nhào ra.

“Oái!”

“Kyaa…!”

 Cô ấy gục mặt trên đầu tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ lại vì bị đẩy ngã trong khi tay vẫn đang cầm cốc rượu.

Khuôn mặt Akira thật gần quá đi. Tôi cố cựa quậy, nhưng đang bị cô ấy nằm đè lên, nên không thể nhúc nhích được.

“Chẳng phải…”

Akira cất tiếng.

“Bình thường vị trí phải ngược lại mới đúng chứ nhỉ?”

Tôi cảm thấy yên bình đến lạ khi nhìn cô cười khúc khích mà nói vậy.

“…Ah-ha-ha, T-tôi đoán là vậy…”

“Tôi biết mà, nhỉ?! He-he-he…”

Hai chúng tôi cùng cười khi hai đứa đang nằm ra sàn.

Rồi cô ấy nhìn tôi vẻ say đắm.

“Này, chúng ta là người yêu mà…và ở đây chỉ có mình hai đứa thôi…ít nhất chúng ta có thể hôn nhau mà không bị phát hiện, đúng chứ?”

Bình luận (0)Facebook