• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01: Bạn trong game là em kế của tôi (Phần 1)

Độ dài 2,011 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-07-03 23:30:33

Trong trò chơi.

“Hừm.. mọi thứ im lặng thật đấy.”

“A.”

Sắc trời sắp tối hẳn đi, mặt trời đang dần lặng xuống về chân trời nhuộm đỏ cả mặt biển. Những vì tinh tú từ từ hiện lên ở đằng đông cùng với từng tiếng gợn cợn của nước trong hồ nghe thật vui tai.

Nơi này không hề có dấu hiệu của sự náo nhiệt nào cả, không gian xung quanh gần như trống rỗng. Đây đích thị là một địa điểm lý tưởng để hẹn hò.

Bên cạnh tôi là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu xanh nhạt đang khoác trên người một bộ hakama rất được các nữ sinh thời Taisho ưa chuộng, để lộ ra bờ vai trần trắng muốt. Trong tay cô là một cây gậy đang chống xuống đất.

Ngoài ra, thứ thu hút ánh mắt tôi lúc này là đôi tai dựng đứng trên đầu và chiếc đuôi mềm mại đang ngoe nguẩy đằng sau. Cũng có nghĩa cô gái xinh đẹp theo phong cách Nhật Bản đứng cạnh tôi lúc này là một thú nhân thuộc họ nhà cáo với đôi tai cáo rất đặc trưng.

“Nơi này thật tẻ nhạt… con quái mà tôi đang tìm thậm chí đến cọng lông cũng không có!”(Con quái vật sẽ cho ra item hiếm mà cậu ta đang tìm kiếm.) 

“Kể cả đã sử dụng thẻ may mắn vẫn không tìm thấy, thứ này thật vô dụng mà!”

“Oi Oi… không phải cậu mới diệt một con vài phút trước à.”

“HAAA!! Đừng ai ngăn tôi khiếu nại công ty phát hành game này, chắc chắn tôi phải nhấn mạnh với họ về việc triển khai một danh mục mỹ phẩm riêng để người chơi có thể tự do thay đổi trang phục của nhân vật mới được.”

“Cậu có thôi ngay không? Rõ ràng họ sẽ chẳng thèm để ý đến cậu đâu!”

Mặc dù vẻ ngoài rõ là dễ thương nhưng những lời thốt ra từ miệng cô nàng lại thật thô thiển.

Cô nàng cứ vung tay múa chân và tặc lưỡi với vẻ ghê tởm bất chấp việc đó sẽ làm hạ thấp giá trị bản thân cô chỉ để thể hiện sự không hài lòng của mình.

“Yare yare.”

Tôi đành nhún vai tuỳ cô ấy thích làm gì làm. Trên người tôi đang mặc lúc này là một bộ giáp vảy với chiếc rìu lớn được mang ở đằng sau.

Đây không phải là một cuộc “hẹn hò” hay bất kì điều gì có hoà hợp với bầu không khí ở đây. 

Tên cô ấy là Philia-san.

Xét theo cách nói chuyện thường ngày của cô ấy có thể đoán được cô nàng cũng là một học sinh trung học như tôi.

Còn game chúng tôi đang chơi là Find Chronicle Online(FCO), một game MMORPG(thực tế ảo). Đây là một game giả tưởng trực tuyến và dần trở nên phổ biến nhờ được tích hợp công nghệ hỗ trợ sử dụng kính VR, mang lại cho người chơi cảm giác chân thực nhất có thể.

Mặc dù sự thật là tôi chẳng có tiền mua kính VR nhưng…

Hiện tại tôi đang hợp tác với Philia để thu thập item cần thiết. Tôi đang trò chuyện với cô ấy trong lúc chờ nhân vật quần chúng(mob) của mình hồi sinh.

“Nhân tiện thì cậu nghĩ sao về avatar này?”

“Tôi nghĩ chân váy hơi bị dài quá so với sở thích của cậu.”

“Chính xác! Đôi khi tôi cũng tự hỏi có nên giấu bớt phần chân lộ ra bên ngoài đi không. Phần đùi thực sự được thiết kế rất phù hợp, tay áo và lưng cũng thế. Un un. Dựa trên thang thể chất tôi đánh giá nó có thể lên đến ba bát cơm.” [Note: một số trò người chơi lấp đầy thanh HP của nhân vật bằng thức ăn, vì thế nên HP được tính bằng thức ăn, ở đây tức là “batocom”]

“Cậu bị ám ảnh bởi những thứ kì lạ thật nhỉ?”

Philia-san có sở thích nhàu lộn xộn trang phục của nhân vật lên để thay đổi vẻ ngoài của nhân vật sao cho dễ thương hơn hoặc được nghe ai đó nói những thứ kiểu như

“Không đời nào có ai lại mặc bộ váy ngắn thế này đâu! Nhìn đi, pantsu lộ hết ra ngoài rồi này!” 

Và lúc này, cô ấy lại nói sang những điều như “Sau gáy và phần bắp tay trên của tôi bị che mất hết rồi, tôi có nên đổi kiểu tóc khác không?”

Cái cách mà cô ấy dùng để thể hiện cái gu thời trang khó hiểu của mình và phong cách ăn mặc kì lạ chẳng khác nào một lão già hư hỏng. Và đúng vậy, đây chính là những điều thường ngày của tôi và cô ấy.

Philia-san còn khuyên tôi nên quan tâm đến những item về mỹ phẩm nhưng tôi chẳng có tí hứng thú nào với nó nên đành chịu vậy.

Ngay cả khi đóng vai nhân vật đàn ông thì điều đó cũng chẳng làm tôi thấy phấn khích gì cả.

Chà, mới đó mà chúng tôi đã bên nhau được ba năm, cùng nhau làm mình làm mẩy, chia sẻ cho nhau nghe bất kì vấn đề gì của đối phương ngoài đơi thực.

Lúc đầu tôi và cô ấy tình cờ gặp nhau không lâu sau khi cả hai bắt đầu chơi game này và cũng tình cờ cùng nhau bước tiếp lâu đến vậy.

Thậm chí có những ngày chúng tôi cùng nhau cày ngày cày đêm để đưa tên mình lên bảng xếp hạng.

Tôi chưa bao giờ gặp cậu ấy ngoài đời thực cả nhưng tôi vẫn luôn xem cậu ấy là người bạn thân nhất của mình.

…không, nếu phải quyết định giữa Philia và người điều khiển cô ấy ai mới là “bạn thân” của tôi thì điều đó thật đen tối.

Tôi thậm chí còn chẳng biết người chơi Philia là nam hay nữ nhưng được ở bên nhau đã là tốt nhất rồi dù giới tính thật của cậu ấy là gì đi chăng nữa.

Và tôi cũng không biết tên thật của cậu ấy nốt. Cậu ấy đang sống ở đâu tôi cũng không biết vì dù sao đây chỉ là tình bạn online.

Dễ thấy được những chủ đề như đùi.., bắp tay… mà chúng tôi đang nói hiện nay chả ai dám đem chúng ra để bàn tán ngoài đời thật cả.

Điều duy nhất mà tôi biết đó là cậu ấy vẫn còn là học sinh và niềm yêu thích đối với nến thơm của cậu ấy. Tôi nhớ mình từng làm nổ quả bom trong người cậu ấy khi bàn tán về sở thích được giả làm con gái của cậu ấy và kết quả là tôi bị cậu ấy hờn dỗi rất nhiều, “Việc đó xấu lắm à?” cậu ấy đã hỏi vậy.

“À phải rồi thưa ông Kreis, ông có nghe nói về việc công ty game này sắp hợp tác với Karaoke Celery không? Có vẻ họ sẽ tái thiết kế lại những bữa ăn trong game, đã có thông báo chính thức trên trang chủ của công ty game đấy.”

“Để tôi xem đã – ồ, nó đang được làm rồi này, trò croquette của Long Vương Fabneil… Cái quái gì thế này??”

“Các món karaage sống và giăm bông được làm bởi Goblin trong thành phố này, nó không khiến cậu tò mò sau?”

“Uwaa, cách họ trình bày những món ăn này thật là thảm hoạ! Nhưng ở khía cạnh khác nó thật sự đã gợi lên sự tò mò của tôi.”

Karaoke Celery là một nhóm karaoke chỉ chuyên tập trung vào các bài hát thuộc thể loại anime và một sản phẩm khác có liên quan. Có vẻ như nó cũng thường xuyên được sử dụng như một địa điểm gặp mặt offline.

“Này, tôi muốn đến đó thử một lần.”

“Nghe nói nó sắp mở thêm chi nhánh trước nhà ga gần nhà tôi…Ồ, thấy không nó sẽ bắt đầu khai trương từ cuối tuần này đó.”

“Aa, nói dối! Mà cũng thật may cho cậu.. nơi này trùng hợp lại nằm trong một thành phố địa phương. …Ồ, nó cũng nằm gần cửa hàng Hatsuseya nữa!”

“Hatsuseya?” Nghe quen thế nhỉ. Hình như nhà ga gần nha tôi cũng tên là Hatsuseya thì phải.

Khoan đã, chuyện gì sẽ xảy ra nếu…

“Đúng rồi đây là nhà ga gần nhà tôi. Mà dù có vậy thì tôi cũng không chắc liệu có nên đi thử không, vì tôi cũng chẳng thích hát karaoke một mình cho lắm –.”

“Thật chứ? Hatsuseya cũng nằm gần nhà tôi, hình như chỉ có một chỗ tên “Hatsuseya” thôi nhỉ?”

“Cái gì? Sao cơ? Cậu có nghĩ giống tôi không quý ngài Kreis?”

“Chờ đã! Thật sao? Chúng ta ở gần nhau à? Này, này.. cậu.. cậu có muốn đi với tôi vào cuối tuần này không?”

Tôi vô cùng phấn khích trước sự trùng hợp bất ngờ này đến nỗi không thể chờ mà vội hỏi Philia ngay lập tức.

Đôi mắt to tròn của Philia tỏ ra dao động trước lời mời đột ngột của tôi. Âm thanh của những gợn sóng dập dìu vào bờ truyền đến từ khung nền giờ phút này như to hơn.

Hai phút rồi ba phút trôi qua.

Đã được một lúc lâu vẫn không có lời hồi đáp gì khác trên ô chat. Đủ lâu để sự hừng hực trong tôi nguội tắt.

“Ừm.. là tôi đã đi hơi xa sao?”

Có vài người ngay từ đầu đã vạch ra cho mình một ranh giới rõ ràng giữa game và hiện thực.

Có lẽ Philia-san cũng là người như vậy, không muốn để cả hai chồng nhập lên nhau.

Chúng tôi đã biết nhau được hơn ba năm rồi, có lẽ vì thế mà tôi có phần chủ quan mà quên đi việc đó, sau này tôi phải cẩn thận hơn mới được.

Nghĩ đến việc đó có hơi tế nhị nên tôi nhắn tiếp “Làm ơn hãy quên việc đó đi!”

Lần này ngay lập tức đối phương liền hồi âm

“Vậy tôi phải nói gì đây? Tính cách trong game hoàn toàn trái ngược với tính cách thật của tôi, tôi biết phải làm sao giờ?”

“Không sao, được rồi”

Điều đó có thực sự cần phải quan tâm?

Tôi đã từng nói về những sở thích kì lạ của cậu ấy(Philia), vì vậy tôi cũng sẽ không thấy quá ngạc nhiên nếu cậu ấy nói rằng mình là đằng sau cô ấy là một ông già. Ồ, tôi hiểu rồi! Mặc dù cậu ấy thừa nhận với tôi rằng ngoài đời mình vẫn còn là một học sinh trung học nhưng có thể cậu ấy thực ra đang làm một công việc nào đó mà không thể để lộ tuổi thật của mình được.

“Dù có vậy đi chăng nữa thì bên trong đó vẫn là Philia, phải không? Đương nhiên nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì không cần phải ép buộc bản thân quá mức đâu.”

“Un nhưng tôi sợ cậu sẽ bị sốc nếu gặp được con người thật của tôi mất.”

“Hahaha, chắc chắn là sẽ không, tôi hứa đấy.”

“Phù, vậy thì ổn rồi…. Tte, NÓ ĐƯỢC SINH RA RỒI KÌA!”

“Hả?”

Một con rùa khổng lồ với chiếc cổ siêu dài xuất hiện trước mặt tôi. Vỏ của nó chính là thứ tôi vẫn hằng ao ước.

“Flash Lightening!” tte, kyaa! “Nó đang tiến về phía tôi!”

“Oi oi đừng tấn công nó trước khi tôi vào vị trí chứ!”

……….

…..

Philia-san không đợi tôi chuẩn bị xong đã lao vào tấn công con quái vật, việc đó khiến kế hoạch của tôi trở nên vô dụng. Lúng túng tôi đành phải vội vàng vừa theo dõi tình hình vừa xây dựng lại kế hoạch mới.

Đó là một chiến thuật mà chúng tôi đã cùng nhau áp dụng vô số lần trước kia.

Cuộc trao đổi buồn vui lẫn lộn không có kế hoạch như vậy giữa chúng tôi khiến mọi thứ càng trở nên thú vị hơn.

Tôi chắc chắn rằng chúng tôi có thể trở thành bạn thân ngoài đời thực— đó là những gì tôi nghĩ vào khoảng khắc ấy.

Bình luận (0)Facebook