Chương 17: Mua sắm và sushi
Độ dài 1,068 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:27
Trong tuần này mỗi ngày sẽ có một chương.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
「Kyaa!」
Elena ôm lấy tôi.
「Elena, nó ổn mà.」
「Nhưng nó quá lớn và nhanh, n-nó thật đáng sợ…」
「Jeez, Elena-chan! Đừng ôm người như onii-chan, thay vào đó hãy ôm mình~」
「Nó được gọi là xe, giống như một chiếc xe ngựa.」
「Xe ngựa? N-nhưng không có ngựa.」
「Nó di chuyển bằng động cơ nên không cần ngựa.」
「Động cơ?」
「Phải, vì vậy hãy nhìn một cách tích cực, có người bên trong, đúng không?」
「Ah, thực sự có những người đang ở bên trong. Kyaa! Lần này còn lớn hơn nhiều!」
「Đó là một chiếc xe buýt. Em có thấy những người trong đó không?」
「C-có, n-nhưng nó thật đáng sợ.」
「Jeez, Elena-san! Hãy đến đây và ôm mình.」 (Trans: Giờ thì đã hiểu tại sao con em không ghen.)
Tôi cảm thấy hơi mệt.
Cuối cùng, sau khi băng qua con đường trước nhà ga, chúng tôi đến khu mua sắm.
「Wow, ở đây có rất nhiều người. Mọi người đều có cùng màu tóc và mắt với Seji-sama và Aya-sama. Tất cả họ là họ hàng của hai người?」
「Hầu hết người Nhật đều có tóc và mắt màu đen, vậy nên không nhất thiết phải là họ hàng.」
Elena đang nhìn lén mọi người xung quanh… cùng lúc cô ấy đang nhìn, mọi người cũng nhìn lén cô ấy.
Mặc dù Elena có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, cô ấy có thể nói tiếng Nhật lưu loát vì【Thạch Ma Pháp của sự thấu hiểu ngôn ngữ】. Nó rốt cuộc thực sự đáng chú ý.
Về Elena, bất cứ khi nào em ấy gặp cặp mắt của những người đi qua, em ấy chào họ với một nụ cười và gật đầu.
Khi chúng tôi đi xung quanh như thế một lúc, biển người trên phố bắt đầu tách ra trước mặt chúng tôi như thể chúng tôi là Moses.Nó như là một cuộc diễu hành kỷ niệm chiến thắng.
Aya đang làm việc của riêng mình, hành động như em ấy là người nổi tiếng, vẫy tay với những người xung quanh. Người mà họ chú ý không phải là em, em biết mà!
Chúng tôi đến địa diểm đầu tiên, cửa hàng 100 Yên.
「Cửa hàng 100 Yên? Không phải siêu thị à?」
「Chúng ta cũng sẽ đến siêu thị, nhưng chúng ta sẽ ở đây một chút…」
Elena hầu như ngất đi khi thấy số lượng hàng hóa xung quanh, ném vào tôi một cơn bão câu hỏi「Đây là gì? 」.
Chúng tôi đã mua rất nhiều thứ như【Bật lửa】, 【Bút bi】, 【Giấy viết】, 【Tách trà】, 【Đĩa ăn】, 【Miếng bọt biển】và【Thùng nhựa】.
Sau khi mua đồ xong ở cửa hàng 100 Yên, chúng tôi đi đến siêu thị.
Mắt Elena lấp lánh trước số lượng hàng hóa của siêu thị trong khi lại đưa ra một cơn bão câu hỏi khác. Bằng cách nào đó tôi đã vượt qua được.
Tôi chọn mua một số【Khoai tây tươi】, 【Hành tươi】, 【Cà rốt】, 【Thịt lợn】, 【Gà】, 【Xúc xích】, 【Giăm bông】, 【Bột cà ri】, 【Bột mì】, 【Tỏi】, 【Gừng】, 【Xà lách】, 【Trứng】, 【Sữa】, 【Bơ】, 【Sữa chua】, 【Ngũ cốc】, 【Kẹo】và v.v.
Em gái…. đừng có bí mật bỏ【Chocolate】vào giỏ! Thôi được, dù gì chúng ta cũng sẽ mua nó.
Sau khi mua sắm ở siêu thị xong, khi tôi nhanh chóng bỏ tất cả mọi thứ vào rương đồ lúc mọi người không để ý, em gái tôi nói điều gì đó lạ lùng.
「Em muốn ăn【Sushi】.」
「Ha? Tại sao em đột nhiên muốn ăn sushi?」
「Vì Elena đã đến Nhật nên cô ấy phải ăn sushi.」
「Và lí do thật sự là?」
「Bởi vì em muốn ăn sushi.」
「Em–!」
「【Sushi】, là gì vậy?」
「Thấy chưa–! Elena-chan nói rằng cô ấy cũng muốn ăn nó.」
「Thôi được rồi.」
「Yay~!」
「C-có ổn không khi quay trở lại?」
「Ừm, không có ích gì đâu~」
「E-em xin lỗi.」
Tại sao em lại xin lỗi?
「「 Chào mừng-! 」」
Elena hơi giật mình vì sự tiếp đón nồng hậu, mặc dù Elena lại thu hút nhiều sự chú ý.
Chúng tôi ngồi lên một cái ghế cỡ gia đình ở trong cùng. Khi Elena thấy sushi đi ngang qua băng truyền, đôi mắt em ấy nhìn nhìm chằm chằm trong sự ngạc nhiên.
「Đ-đây là, làm thế nào…」
「Thức ăn đi qua như thế này, vì vậy em có thể lấy bất cứ thứ gì em thích và ăn nó.」
Trong khi tôi nói, em gái tôi đã ăn xong 3 món. T-từ khi nào…
「E-em nên lấy cái nào?」
Elena bị choáng ngợp và bối rối.
「Em đợi một lát, anh sẽ gọi món cho.」
「Đ-được thôi.」
「Xin lỗi, chúng tôi có thể gọi sushi không có wasabi cho cô ấy được không?」
「Đương nhiên!」
Vào lúc đó, em gái của tôi dùng đũa gắp món thứ năm là sushi nhím biển hình tàu chiến đến miệng em ấy. Đ-đó là món đắt nhất trong cửa hàng này! Bởi vì em biết anh trả tiền, em đặt tất cả những thứ đắt nhất trong cửa hàng! Một này nào đó anh sẽ bắt em đeo【Vòng cổ nô lệ】!
Hm? Đũa?
「Ah, anh nhớ ra rồi! Elena, em có biết cách dùng【Đũa】không?」
「【Đũa】? Em không biết.」
「Chúng ta nên làm gì đây.」
「Vậy em sẽ hỏi.」
「Eh? Aya, ý của em là gì?」
「Xin lỗi~! Làm ơn cho cô gái này dao và nĩa.」
「Đồ ngốc! Không có cách nào mà một cửa hàng sushi lại có dao và nĩa.」
「Chúng tôi có!」
「「 Eh? 」」
「Chúng tôi có dao và nĩa.」
「C-cảm ơn!」
Một cửa hàng sushi cũng có dao và nĩa–
Tôi không biết điều đó.
Một lúc sau, sushi của Elena được mang ra cùng dao và nĩa.
Wow!
Họ đã phá lệ và làm sushi cỡ nhỏ để ăn nó một cách dễ dàng với dao và nĩa.
「Tuyệt vời! Nó nhỏ, dễ thương và rất đẹp. Nhiều đến mức em muốn nhìn nó mãi mãi.」
Elena rất hứng thú với sushi đặc biệt của mình.
「Nào, vì họ đã phá lệ để làm nó chỉ cho em, em nên ngừng nói và ăn.」
「Okay!」
Kích cỡ của sushi vừa vặn với cái nĩa, Elena nhẹ nhàng nâng nó lên bằng dao và nĩa, đưa nó đến cái miệng dễ thương.
「Nhó nhon!」
Nhìn Elena ăn sushi của mình với sự sung sướng, tôi và Aya cảm thấy ấm áp, nhưng… trước khi tôi nhận ra, đầu bếp của cửa hàng, tất cả mọi người đều nở một nụ cười nồng ấm khi họ nhìn Elena ăn.
Lúc đầu tôi tự hỏi mọi việc sẽ thế nào, nhưng đưa cô ấy đến đây có vẻ là sự lựa chọn đúng. Đối với sự ích kỉ của em gái tôi, tôi sẽ lắng nghe em ấy trong một khoảng thời gian~