[22] Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Độ dài 1,815 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 07:33:35
Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Những ngày hè đang đến.
Dưới cái nắng nóng phảng phất không khí của mùa hè, tôi vung thanh kiếm gỗ của mình, tràn đầy năng lượng. Giờ là tiết luyện tập vào buổi chiều. Sau khi thoát khỏi bà công chúa Alexia, tôi đã nhập bọn với lũ ‘bạn’ của mình, Hyoro và Jaga.
Vì scandal của thầy Zenon mà danh tiếng và lượng học sinh theo học Kiếm Thuật Bushin của Vương Đô đang trên đà tụt dốc. Nhờ thế mà ba đứa bọn tôi được nhảy cóc lên Tổ 7.
“Vậy nè, chuyện giữa ông với bà công chúa Alexia đó ra sao rồi?”
Hyoro hỏi khi tập vung kiếm kế bên tôi.
“Mình đã nói về chuyện này bao nhiêu lần rồi. Bọn mình chia tay, chấm hết.”
Suýt nữa là lên bàn thờ ăn nhang vì dám đá ả ta đấy.
“Phí thế. Hai người còn chưa hôn mà, đúng không?”
Jaga hỏi.
“Không, không có hôn hít gì cả.”
Cứ thế, bọn tôi cứ tiếp tục cuộc nói chuyện sượng sạo này trong lúc lười nhác để lực quán tính tiếp tục cái công việc vung kiếm. Chào mừng tới Tổ 7.
“À, nhân tiện. Lại sắp tới thời điểm diễn ra Hội Chiến Thần rồi đấy. Hai người nộp đơn tham dự Giải Đấu Tuyển Chọn chưa?”
“Ông nghĩ tui là ai thế? Nếu tui cho bọn họ thấy tài năng của mình ở giải đấu đó thì chắc chắn hai ba đứa con gái sẽ thuộc về tui ngay.”
Hyoro nói. Cứ đứng đó mơ đi.
“Ahaha. Tình tay bốn có thể nhọc công đấy.”
Jaga bảo. Nhà ngươi cũng đứng đó mơ tiếp luôn đi.
“Sid, ông chưa nộp đơn à?”
Hội Chiến Thần là một giải đấu có quy mô khổng lồ được tổ chức hai năm một lần. Tất cả mọi kiếm sĩ ở khắp nơi trên thế giới sẽ quy tụ lại để tham gia. Và lễ hội này có một hạng mục riêng để các trường so tài với nhau. Giải Đấu Tuyển Chọn là cách mà trường của chúng tôi tìm ra người đại diện so tài ở Hội Chiến Thần.
Tất nhiên, vì là nhân vật phụ, tôi không có ý định tham gia vào giải đấu đó để mà gây thêm sự chú ý.
“Mình khô-...”
“Tui nộp đơn giùm ông luôn rồi đó, nhớ cám ơ-...”
Chẳng hiểu sao Hyoro bất ngờ ôm bụng và ngất xỉu.
“H-Hyoro. Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đó là một đòn đánh hiểm cực kì nhanh. Nhanh tới mức chẳng ai ngoài tôi là thấy được nó.
“Úi, Hyoro! Sao cậu lại đổ nhào như vừa bị ăn một cú móc thẳng vào bụng vậy?”
Tôi hỏi khi siết chặt nắm tay trái.
“H-Hơi chi tiết quá đấy, Sid.”
“Không ổn, cậu ta bất tỉnh rồi. Mình sẽ đưa cậu ta đến phòng y tế, giúp mình một tay đi. Ờ phải, cậu có biết làm cách nào để rút lại đơn tham dự giải đấu không?”
“Không biết. A, Hyoro đang sùi bọt mép kìa.”
Sau khi báo cáo lại với giáo viên rằng Hyoro vừa bị ngất xỉu vì lên cơn co giật, bọn tôi được phép rời khỏi lớp để mang cậu ta đến phòng y tế.
Trên đường đi...
“Bọn họ là ai vậy?”
Tôi bắt gặp một nhóm người trông có vẻ quan trọng đang đi lại ở kí túc xá.
“Đó là... ê kìa, Công Chúa Iris kìa.”
Tôi cũng thấy Alexia đứng kế bên cô ấy. Giây phút mắt bọn tôi chạm nhau, ả ta nghiêng đầu về một bên và phát ra tiếng ‘hừm’.
Tôi chưa kể với ai chuyện ả công chúa đó là một đứa tâm thần đôi lúc biến thành một tên cuồng sát. Nhưng nếu ả không động chạm gì tới tôi thì tôi sẽ không để lộ với bất kì ai về chuyện xảy ra trên sân thượng. Đó là thỏa hiệp ngầm giữa bọn tôi. Nếu ả thích thì ả cứ việc cuồng sát, tôi không quan tâm. Có vẻ như dạo gần đây kiếm kĩ ả có khá hơn, cho nên chém phăng vài người ra để mài giũa thứ kiếm kĩ ấy có vẻ là một ý kiến không hề tệ. À, chỉ khi tôi không phải là mục tiêu nhé.
“Phải rồi. Mình đã nghe về chuyện này rồi, hình như Công Chúa Iris muốn Viện Học Giả Midgar điều tra cho cô ấy.”
Nhìn Jaga vô dụng thế thôi chứ cậu ta là bắt tin tức nhanh lắm đấy. Học Viện Kiếm Thuật Midgar cực kì rộng và hiện giờ trường tôi đang sử dụng chung khu kí túc xá với Viện Học Giả Midgar. Mấy người ở đó chắc toàn làm mấy công trình nghiên cứu... Tôi không biết nhiều về khu đó lắm.
“Hừ~m.”
Phải rồi, ả ta cũng nhắc tới điều gì đó, hình như có một đội vừa mới thành lập.
Jaga và tôi nhìn dòng hiệp sĩ qua lại, đẩy Hyoro vào phòng y tế rồi đi chơi khăm mấy học sinh khác cho tới hết tiết.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Vài người đang ở trong căn phòng tiếp khách rộng lớn để bàn chuyện.
“Ta muôn nhờ cô, người nổi tiếng khắp vương đô trong lĩnh vực này, giải mã thứ cổ vật đây.”
Người vừa nói câu đó vừa trưng ra một vật trông như sợi dây chuyền cỡ lớn chính là nàng Công Chúa tóc đỏ xinh đẹp.
“Nhưng thần vẫn chỉ là học sinh mà thôi.”
Người vừa đánh một cái nhìn về phía món cổ vật vừa từ chối là một cô gái tuổi teen tóc hồng xinh xắn.
“Người từ tứ phương tám hướng đều biết đến những công trình nghiên cứu của cô. Ở lĩnh vực này thì không ai giỏi hơn cô cả, Shelly Barnett.”
“Nhưng...”
“Đây là một cơ hội tốt đấy. Nhận lời đi chứ còn chờ gì nữa?”
Người vừa cắt ngang lời Shelly là một người đàn ông trung niên.
“Thầy hiệu phó Ruslan Barnett...”
“Ta sẽ không phiền nếu con gọi ta là ‘bố’ đâu...”
Ruslan nói với một nụ cười kèm theo. Trong khi đó, Shelly chỉ nhá lên một nụ cười âu lo.
“Shelly, con sẽ là người bay tới chân trời ngoài kia và trở thành một chuyên viên nghiên cứu. Do đó, lời đề nghị này của Công Chúa Iris sẽ là một bước tiến quan trọng cho tương lai tươi sáng của con đấy.”
“Nhưng người như con...”
“Shelly à, ta luôn nhắc con mà? Tự tin lên đi. Nghiên cứu này sẽ có kết quả tốt nếu con chính là người thực hiện. Hãy coi như nghiên cứu này chỉ có thể thực hiện bởi mỗi con mà thôi.”
Ruslan đặt một tay lên bờ vai mảnh khảnh của Shelly.
“Được rồi...”
Shelly nhận món cổ vật đó từ tay Iris.
“Hiểu rồi, ngôn ngữ cổ đại. Đã thế còn bị mã hóa.”
“Thứ này ở trong một cơ sở của lũ dị giáo tự gọi mình là Hội Diabolos. Bọn ta nghi ngờ chúng đã thực hiện vài công trình nghiên cứu liên quan tới nền văn minh cổ đại, nhưng bọn ta vẫn không biết rõ. Bọn ta cũng nghĩ rằng thứ mật mã này liên quan tới nền văn minh đó.”
“Vậy đây đúng là một lời đề nghị chỉ dành riêng cho thần.”
Shelly nhìn chăm chú vào món cổ vật, nhấp nháy mắt trong sự tò mò.
“Và ta cũng muốn cử một vài hiệp sĩ bảo vệ món cổ vật này.”
“’Bảo vệ’...?”
Ruslan phản ứng trước lời nói của Iris.
“Chỉ để phòng hờ. Món đồ này có thể đang bị Hội Diabolos ngay chính lúc này.”
“Nghe có vẻ nguy hiểm.”
Ánh mắt của Ruslan trở nên sắc bén.
“Món cổ vật này được ta lấy từ một cơ sở của bọn chúng. Tất nhiên đây không phải là thứ duy nhất – bọn ta còn lấy đi nhiều tài liệu và những món đồ khác nữa. Thế mà vào ngày hôm sau, chỗ tích trữ những món đồ này đã bị thiêu rụi. Thứ duy nhất còn lại chính là món cổ vật này.”
“A, là vụ hỏa hoạn đó. Nhân tiện, cũng sau vụ hỏa hoạn đó mà Công Chúa Iris đây thành lập một đội hiệp sĩ mới phải không?”
“Đúng thế. Chỉ mới là một đội nhỏ thôi.”
“Nếu thần nhớ đúng thì đội đó có biệt hiệu là Tưu Binh, đúng không? Vậy hôm nay Công Nương đến đây với tư cách là một thành viên của Đội Tưu Binh [note8535] sao?”
“Đúng...”
“Và điều đó minh chứng cho sự thiếu tin cẩn mà Công Nương dành cho Binh Đoàn Hiệp Sĩ, đúng không?”
Iris không trả lời câu hỏi khôn khéo của Ruslan. Cô chỉ nhìn thẳng vào mặt hắn, sắc mặt không biến đổi tí nào.
“Hừm, được rồi. Thần cho phép, nhưng cô chỉ được cử hai người thôi.”
“Chỉ hai người... Cách an toàn nhất thì chính ta cũng đứng ra bảo vệ nó, nhưng...”
Iris đang biểu hiện một vẻ mặt ưu tư.
“Công Nương không thể cáng đáng như thế, việc phát triển đội hiệp sĩ của chúng ta sẽ bị trì trệ mất.”
Người vừa nói câu này là một vị hiệp sĩ đô con ngồi phía bên phải Iris. Gã có mái tóc như bờm sư tử và có một cơ thể cường tráng. Mặt gã cũng có một vết sẹo lớn nữa.
“Cũng đúng. Được rồi, vậy thì, Glen, từ giờ trở đi đây sẽ là nhiệm vụ của ông.”
“Vâng, thưa Công Nương! Thần sẽ cố gắng hết sức.”
Glen cúi đầu.
“Chị! Chị hãy cho phép em giúp một tay.”
Alexia nói từ phía bên trái Iris.
“Chị càng điều động nhiều người cho nhiệm vụ này thì chị sẽ càng có ít người điều tra Sự Cố Nha Huyền[note8536]. ”
Iris vẫn giữ im lặng.
“Đội Tưu Binh thiếu quá nhiều nhân lực. Trên hết thì em cũng đã gặp mặt hắn ta rồi. Không ai có ích cho chị nhiều như chính bản thân em đâu.”
“Tuy thế, Alexia, em vẫn...”
“Là một học sinh? Nhưng liệu đó có thành vấn đề nếu em có sức mạnh trong tay? Chính chị là người nói những lời đó đấy, chị hai à.”
“Chị chưa bao giờ bảo thế.”
“Chị đã nói điều tương tự thế với Shelly vừa mới đây thôi đấy.”
Iris dỗi khi Alexia mỉm cười tự tin.
“Em từng là một đứa trẻ dễ thương...”
Cô nhỏ tiếng càu nhàu.
“Em nghe thấy đó, chị à. Em thật sự chỉ muốn tìm hiểu thôi, xem mục tiêu của bọn chúng là gì và... định xem chúng có phải là kẻ thù của chúng ta hay không.”
“Nhưng điều đó quá nguy hiểm!”
“Em đã lường trước rồi.”
Iris và Alexia mắt đối mắt trong một lúc.
“Thôi được. Nhưng em không được để chuyện này ảnh hưởng tới việc học hành và chỉ được nhận những nhiệm vụ ít nguy hiểm thôi đấy.”
“Cám ơn chị rất nhiều.”
Alexia vừa nói vừa cúi đầu.
“Còn về món cổ vật, chúng ta sẽ giao nó lại cho cánh đàn ông nhé.”
Iris nói với Shelly, không khỏi kèm theo một tiếng thở dài.