1.2 • Tái sinh và Khế ước thức thần ②
Độ dài 1,592 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-07 14:00:14
Vann: Đây là phần tiếp theo của chương 1, đến tuần sau thì t sẽ gộp 2 phần thành 1 chương và về sau cũng sẽ gộp các phần thành 1 chương luôn nên sẽ tốn thời gian hơn chút đỉnh
•
•
•
Một con người đã đến.
Không chỉ là con người.
Đó là một âm dương sư.
Ông luôn dặn dò.
Sự tồn tại đáng sợ nhất đối với các bóng ma chính là âm dương sư của loài người.
Bọn họ sẽ xuất hiện nếu ta tấn công con người quá nhiều.
Đó là lý do tại sao ta phải biết điều độ, hoặc là ông dạy tôi như vậy.
Không đời nào mà tôi, kẻ thậm chí còn không có khả năng tấn công con người, lại có thể giết người hết.
Và ông cũng không làm thế.
Tuy nhiên, hắn vẫn đến.
Và bây giờ, hắn đang tra tấn ông.
"Dừng lại!"
Hét lên, tôi cắn đứt một trong những lá bùa trói buộc ông.
Ngay tức khắc, bên trong miệng tôi trở nên nóng như lửa đốt, và tôi có thể cảm thấy miệng mình bị cắt bởi nhiều nhát chém.
Dòng máu đỏ thẫm chảy xuống.
“Haha, không ngờ ngươi có thể phá vỡ bùa kết giới.”
Nhờ cắn đứt một trong những lá bùa bằng giấy mà sự trói buộc đối với ông đã được gỡ bỏ.
Tuy nhiên, ông sớm đã không còn sức để chạy trốn nữa và gục xuống ngay tại chỗ.
Trong khi hắn còn đang cười, tôi vội vàng che chắn cho ông và gầm gừ bằng tất cả những gì mình có.
"Thật tuyệt. Ta cứ nghĩ sẽ chỉ là một cuộc thảo phạt ma cây nhàm chán, nhưng hóa ra cũng có chút thú vị.”
Hắn cười lớn, cầm một chiếc roi đen và vung nó về phía tôi.
Tôi phải né—
Tôi muốn nhảy lùi lại ngay lập tức để né nhưng ông lại đang ở phía sau tôi.
Nếu tránh thì nó sẽ trúng ông mất.
Tôi nên làm gì đây!?
Một khắc do dự đó đã trở thành sơ hở chết người và tôi đã để mặc cho cây roi đánh trúng mình.
Ngọn roi từ bên phải quét qua bàn chân trước bên phải của tôi, sau đó đánh mạnh vào eo.
Ối.
Nước mắt tôi ứa ra.
Sau đó, cơ thể tôi bị thổi bay, ngã lăn ra đất.
"Này, ngươi có phải là người sói hay gì không?"
Tôi có thể cảm nhận được hắn đang đi về phía này.
Tôi điên cuồng gồng mình đứng dậy.
“…”
Đau quá.
Tôi mất đi cảm giác ở chi trước bên phải.
Có lẽ nó đã đi tong do cú vừa rồi chăng?
Bản thân là một bóng ma, có lẽ tôi sẽ không chết chỉ với chừng này nhưng đau thì vẫn đau.
Cố cầm nước mắt trong cơn quằn quại, tôi đứng dậy bằng ba chân.
Hắn tiếp tục quan sát chuyển động của tôi một cách đầy thích thú trong khi nhàn nhã tiếp cận.
Không ổn.
KHÔNG.
Tôi phải chạy trốn.
Có phải là do bản năng sinh tồn?
Thật đáng sợ. Tôi muốn chạy đi thật xa.
Nhưng còn ông thì sao?
Nếu tôi bỏ chạy, ông chắc chắn sẽ bị hắn giết.
Dù có là bóng ma, thì một khi bị âm dương sư thanh tẩy, cũng sẽ không bao giờ có thể tái sinh ra trên thế giới này nữa.
Tôi đã luôn được ông chăm sóc.
Tôi không thể để ông biến mất ở đây được.
Cách.
Phải có cách nào đó.
Tôi tuyệt vọng kiềm chế cơ thể muốn bỏ chạy và tha thiết nghĩ cách cứu ông.
Rồi tôi chợt nhớ lại lời ông đã nói trước đây.
『Nhóc vốn không có ngoại hình cụ thể. Nhóc có thể biến thành bất cứ dạng nào nhóc muốn.』
Chính nó.
Cơ thể này được tạo thành từ khối chướng khí đen.
Tôi không nhất thiết phải mang hình dáng một con sói nhỏ.
Đầu tiên, hãy tái tạo lại chân trước bên phải, có thể coi là đã gãy.
Tiếp theo, là tái tạo lại toàn bộ cơ thể.
“Haha! Ngươi thực sự vô cùng thú vị!”
Chân dài ra và răng nanh sắc nhọn.
Làm cho bộ lông xung quanh cơ thể to lớn sắc nhọn như những chiếc kim châm.
Những cặp vuốt tàn bạo mọc lên dưới chân, sẵn sàng cướp đi mạng sống của bất cứ ai.
Tôi tấn công hắn bằng cơ thể được tái tạo.
Dù bề ngoài không có tác dụng nhưng vẫn đủ khiến hắn phải lùi bước từng chút một.
Chỉ một chút nữa.
Chỉ một chút nữa thôi là tôi có thể đánh bại hắn.
Tim tôi giao động trước cơ hội chiến thắng mong chờ từ lâu.
Cơ thể tôi bị thương và đau nhức bởi roi và bùa của hắn, nhưng tôi phớt lờ mà tăng cường tấn công.
Và sau đó, hắn――
“Ha, chiếu tướng.”
Tôi không biết hắn lấy nó ra từ đâu, nhưng một lưỡi dao đen đã đâm sâu vào cơ thể ông nội.
Hắn tìm thời cơ thích hợp để tấn công ông trong khi giả vờ bị áp đảo.
"Ông ơi!"
“Còn di chuyển nữa là ta sẽ xóa sổ tên này thật đấy, biết chưa?”
Hắn gây áp lực cho tôi, người muốn lao đến bên ông ngay lập tức, chỉ bằng một câu nói.
“Đầu tiên, hãy trở lại hình dạng một con sói nhỏ.”
Trong khi trên tay vẫn đang cầm thanh kiếm đâm vào ông, hắn nhìn về phía tôi và cười toe toét.
Không có sự e ngại trong đôi mắt đó.
Nếu bất tuân lệnh, ông thực sự sẽ bị thanh tẩy.
Tôi lưỡng lự một lúc nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nghĩ được gì.
Không còn cách nào khác… nhỉ?
Khẽ thở dài, tôi làm theo lời hắn.
Tôi từ từ tái tạo cơ thể quay trở lại hình dạng con sói nhỏ trước đây.
“Ồ~, thật tuyệt vời. Này, ngươi có thể biến thành bất cứ thứ gì đúng không?”
"… Đúng."
“Vậy thì hãy thử biến thành một con gái loài người khoảng 16 tuổi xem.”
Tôi tài nào hiểu được ý định đằng sau câu nói đó.
Chỉ là, không có cách nào để chống lại hắn hết, tôi nhắm chặt mắt lại và tái tạo cơ thể một lần nữa.
Mái tóc nâu nhạt dài ngang vai và đôi mắt to màu vàng.
Làn da trắng nõn và đôi má hồng hào mềm mại.
Chiều cao khoảng 160cm và thân hình mảnh khảnh.
Đứng dậy trên hai chân do chính mình tạo ra, tôi chăm chăm lườm hắn.
Hắn thì chỉ thích thú quan sát những thay đổi trên cơ thể tôi.
“Haha, thế này còn tuyệt nữa. Được rồi, vậy thì người sẽ trở thành thức thần của ta chứ?”
"thức thần?"
Không cần suy nghĩ, tôi hỏi lại từ ngữ xa lạ đó.
Hắn cười toe toét đáp lại: “Đúng thế”.
“K,khh… không được.”
"Ông!"
Với thanh kiếm vẫn còn đâm xuyên qua cơ thể, ông thều thào.
“KHÔNG ĐƯỢC……!”
Tuy nhiên, trước cả khi ông kịp nói hết câu thì gã đó đã dồn lực đâm kiếm vào sâu hơn.
Cơ thể ông bắt đầu run lên.
KHÔNG.
Cứ thế này thì ông thực sự sẽ bị thanh tẩy mất.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ trở thành thức thần hay bất cứ thứ gì. Vì vậy xin đừng thanh tẩy ông.”
“Ta luôn thích những đứa hiểu chuyện. Đừng lo lắng, đó là một vấn đề đơn giản. Chỉ cần uống một ít máu của ta và lập khế ước. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy miễn là ngươi tuân lệnh ta. hiểu chứ?"
"… Hiểu."
“Quỳ xuống.”
Tôi quỳ xuống theo lời hắn.
“Hãy giữ nguyên tư thế và đến gần đây.”
Tôi đi đến bên hắn trong khi vẫn quỳ gối.
Tôi di chuyển đầu gối và nhích dần về phía chân hắn.
"Miệng đâu?"
Tôi mở miệng khi hắn ta nhìn tôi.
Sau đó, hắn cắt đầu ngón trỏ phải của mình bằng thanh kiếm đâm vào ông nội và đưa ngón tay đó vào cái miệng đang há hốc của tôi.
“Liếm nó đi.”
Dù cảm thấy ghê tởm nhưng tôi vẫn liếm nhẹ ngón tay đó.
Ngọt.
Cảm giác như cơ thể tôi đang sôi lên.
Hắn ta hài lòng bỏ ngón tay ra và tiếp tục nói.
“Nhắc lại lời ta.”
"… Vâng."
“Cho đến khi sinh mạng của tôi cạn kiệt.”
“…Cho đến khi sinh mạng của tôi…… cạn kiệt.”
Giọng điệu không được tốt lắm.
“Cho đến khi sinh mạng của người cạn kiệt.”
“Cho đến… khi sinh mạng của người cạn kiệt.”
Đau.
Đau quá.
“Tôi nguyện làm người hầu của người.”
“Đó… tôi, sẽ… làm người hầu của người.”
Ngực tôi đau quá.
Cảm giác như đang bị ràng buộc bởi thứ gì đó, như muốn đè nát tôi.
"Tôi thề."
Tôi không muốn.
“Tôi”
Đừng.
“Th”
KHÔNG.
không được.
không thể được.
“ề.”
Ngay khi lời nói kết thúc, thế giới quan tôi chao đảo dữ dội.
Sau đó, một cơn đau chạy khắp cơ thể tôi.
“Aa, aa, aa… wuu…”
Tôi theo phản xạ cúi xuống và cuộn tròn cơ thể.
“Rất tốt. Đây là phần thưởng của ngươi.”
Với những lời đó, hắn đâm thanh kiếm vào ông nội sâu hơn nữa và rút nó ra ngay lập tức.
Ông hét lên đau đớn và biến mất.
“…?! Ngài đã nói, là sẽ không thanh tẩy ông!”
“À. Rõ là ta đã giữ lời hứa, đúng không nào? Ta đã không thanh tẩy nó. Mà chỉ làm giảm sức mạnh của nó xuống mức tối thiểu. Có lẽ mất khoảng 200 năm nữa để nó có lại hình dạng trước đây.”
Tôi hy vọng cho đến lúc đó thì cây hoa anh đào sẽ không héo tàn. Hắn ta cười lớn.
Dưới ánh trăng tròn màu bạc, mái tóc nâu của hắn lấp lánh.
Và đôi mắt xanh sâu thẳm của hắn nheo lại đầy thích thú.
… Trong khoảnh khắc này, lần đầu tiên tôi nhận ra.
Rằng đây là thế giới của một trò chơi otome.
Và âm dương sư này là một trong những mục tiêu có thể chinh phục.
Đây là sự khởi đầu của cơn ác mộng.