1.1 • Tái sinh và khế ước sử ma ①
Độ dài 1,446 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-10-10 00:00:28
Khi tôi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Ký ức cuối cùng tôi có là về Haruno-san.
Tôi đi leo núi cùng với đám bạn chí cốt.
Trong lúc trêu đứa chậm nhất hội, tôi lao nhanh lên trước.
Chậm như mày thì chỉ có xách dép cho tao thôi-! Tôi hét trong khi vẫy tay.
Cùng lúc đó, tôi nghe được hét thất thanh của đứa bạn.
Một tảng đá khổng lồ lăn tới từ sườn núi trái…
Và va chạm…
“Thế là mình đi rồi, ha?”
Tảng đá bé phải cỡ 2m.
Với lực quán tính lăn từ nơi cao tới vậy thì chạm nhẹ cũng đủ bay màu, không chết mới lạ.
Cơ mà, điều này nghĩa là sao?
Tôi vẫn có thể phát tiếng động.
Và còn không cảm thấy đau.
Ánh sáng bất thình lình lan tỏa từ trong màn đêm. Tôi hé mở đôi mắt.
Kể cả tôi có thấy lạ lùng, thì vẫn nên kiểm tra tình trạng vết thương thì hơn. Tôi nhìn xuống đôi bàn tay mình.
“... Thế này là sao?”
Không có bàn tay nào ở đó hết.
Đúng thế, không có bàn tay nào hết trơn.
Chỉ có đôi chi trước.
‘’Vô lý’
Sao tôi biến thành động vật mất rồi.
()
()
()
Bàng hoàng trước tình huống không tưởng, tôi đã xác minh nhiều chi tiết khác và kết quả như sau.
Có vẻ tôi đã biến thành một sinh vật giống chó, chắc chắn luôn.
Dù không thể thấy được mặt mình từ điểm nhìn này, nhưng tôi tin rằng mình đã trở thành một sinh vật bốn chi có đuôi dài.
Sao lại thành ra thế này…
Cùng với lúc tôi ngồi thất thần, thì một giọng nói từ sau lưng vọng đến.
“Ồ là lá, đây chẳng phải là một bóng ma hiếm hoi sao.”
Một giọng nói khàn đặc và cao vang lên
Bị giật mình, tôi bật dậy nhanh chóng.
Và tiếp đó, tôi cảnh giác hướng về nơi giọng nói phát ra.
“Ai?”
Một cụ già thấp bé cao khoảng một mét, nở nụ cười ôn hòa nhìn tôi.
Không kể tới bộ râu bạc phơ, thì bàn tay ông cũng đã nhăn nheo đến khó tin. Giống như cành củi khô vậy.
Cụ già không hề nao núng khi thấy bộ dạng lông lá của tôi, ông cười khúc khích.
“Tau là tinh linh cây. Một Ma Cây.”
“‘Tinh linh cây?’ ’Ma?’”
Nói vậy là ý gì.
Đúng, tôi hiểu, và cũng không hiểu.
Cơ bản là tôi chưa tận mắt chứng kiến chúng.
Nâng cao cảnh giác, tôi lườm cụ già tự nhận mình là tinh linh cây.
Ông ta lại tiếp tục cười.
“Phãi. Cậu bé cũng là một bóng ma mà.”
“Ể?! Bóng ma?!”
Ngạc nhiên thay, tai tôi vểnh lên.
Rồi lại nhìn chằm chằm vào cụ già.
“Cơ thể này là một bóng ma ư?”
“Chính xác. Một sinh mạng mới đã được khai sinh.”
“Nhưng… Ế!?”
“Nhìn xem, Chướng khí đen dạng xoáy tích tụ qua nhiều năm. Và thế là cậu bé được sinh ra. Nó rất hiếm, phãi biết là thế. Dù sao một bóng ma được khai sinh không qua người trung gian là zô cùng bất thường.”
Mặc cho đầu tôi đang quay mòng, cụ già vẫn liến thoắng không thôi và lại cười.
Chờ đã.
Xem xét lại nào.
Mình đã bị một tảng đá lở cán qua người.
Cái này thì không sai được.
Sau đó thì, mình đã chết.
Ừm, cái này cũng đúng nốt.
Thế thì… tiếp đó là…
“Giờ mới nhớ, mình có cảm giác như bị hút và nuốt chửng vào hố đen bởi thứ gì đó…”
“ Ay za. Đó nhiều khả năng là zòng chướng khí. Thông thường, nhóc sẽ bị hấp thụ và thế là chấm hết, nhưng mà ý chí của bản thân nhóc và sức mạnh của chướng khí lại tạo ra sự cân bằng và tập hợp thành cơ thể hiện tại, ta nghĩ zậy.”
“... Nói cách khác, ý chí của tôi cư ngụ trong một cơ thể làm từ chướng khí, là vậy hả?”
“Phãi. Ngoại hình hiện tại của nhóc… nhìn giống một con sói non nhưng nhóc vốn không có ngoại hình cụ thể. Nhóc có thể biến thành bất cứ dạng nào nhóc muốn.”[note54034]
Là vậy ư?
Mình đã chết, và biến thành một tồn tại không xác định?
Thật buồn, tai tôi ủ rũ cụp xuống và đuôi tôi cũng vẫy đầy chán nản.
Sau đó, cụ già tiến tới và nhẹ nhàng xoa đầu tôi với đôi bàn tay mảnh khảnh nhăn nheo như que củi.
Ấy thế mà nó lại dễ chịu lạ thường.
Dù đang chán nản, mê mẩn sự an ủi tới từ đôi bàn tay gầy guộc đó, đôi mặt tôi khép hờ.
“Nhóc mới được sinh ra. Nên chưa biết gì về quy tắc của bóng ma phãi không?”
“Đây cũng là lần đầu cháu nghe về bóng ma.”
"Nhóc có muốn đi cùng ta hông? Tau là cây hoa anh đào của núi này. Tau luôn cô độc. Tau sẽ mừng khôn xiết nếu có người để trò chuyện cùng.”
Cụ già nhìn tôi với đôi mắt buồn tẻ màu hung không có lấy củng mạc.[note54033]
Đằng nào từ giờ tôi cũng không biết phải làm gì.
Nếu đã vậy, sao không chấp nhận lời đề nghị này ta.
()
()
()
Và như thế, cuộc sống con người thứ hai của tôi bắt đầu, mà đúng hơn là bóng ma nhưng kệ đi, tôi thoải mái tận hưởng nó.
Ngọn núi giống như một trung tâm giải trí vui vẻ vậy và dạng sói thật lý tưởng để chạy rông giữa chốn đồi núi hoang sơ.
Ví dụ, đuổi theo một con hươu và lặn suối bắt cá.
Tôi đã tận hưởng giây phút với thiên nhiên từ khi còn là con người, nên tôi ngay lập tức thích nghi.
Tôi có nghĩ tới việc về thăm gia đình cũ, nhưng lại không thể.
Bởi ngay từ đầu, đây đã không còn là ngọn núi tôi leo khi đó.
Tôi cũng tò mò xuống thị trấn để xác nhận, nhưng nó lại là một thị trấn hoàn toàn khác.
Chưa từng nghe qua tên của nơi này, tôi đưa ra kết luận đây không phải thế giới cũ mà tôi biết.
Có lẽ tôi đã lạc vào trong một thế giới khác khi bị hấp thụ bởi vòng chướng khí.
Và như thế, cụ già mà tôi gọi là “ông”, ông ta đã dạy tôi vô số điều.
Tôi được học về Bóng ma qua các buổi trò chuyện.
Có vẻ về cơ bản thì bóng ma không cần ăn uống. Còn có hay không là tùy sở thích.
Còn nữa, cứ một lần trong khoảng một thời gian dài, bọn tôi lại tấn công con người.
Tôi cảm thấy có chút tội lỗi vì trước đây là con người, cơ mà không khác được khi mà hiện tại tôi là bóng ma.
Có vẻ việc giết chóc là không cần thiết, cơ mà cứ mỗi khi khiến con người đau đớn và khổ cực, làn da của tôi trở nên bóng loáng và hơn thế nữa.
“Ông ơi! Cái này ăn được không ạ?”
Tiết trời mùa thu đã đến với ngọn núi, đây là mùa của quả mọng và quả hạch.
Cành cây tôi tình cờ ngoạm lấy lại chứa đầy quả đỏ, tôi chạy đến bên ông.
Ông chặc lưỡi đáp lại.
“Đó là quả táo gai. Nó không ăn được, thế đó.”
“Ừn, không ngon ạ? Vậy để cháu thử.”
Quả táo đỏ và nhìn rất bắt mắt, nhưng từ cách nói của Ông thì không nên mong chờ nhiều.
“... Khá ngọt.”
Không đến nỗi nào.
Tuy nhiên, vẫn hơi khác so với vẻ bề ngoài.
Sự tương phản thật không đùa.
“Thấy chưa? À có cái nầy, con người sấy khô, thêm đường thành hình trụ rồi mới ăn.”
“Ra thế. Bản thân quả táo không có ngon tới vậy ha.”
Tôi đã nghĩ cuối cùng cũng được ăn thứ gì đó ngọt ngào, thất vọng quá.
Thấy đuôi tôi ngoe nguẩy rũ xuống, Ông ân cần xoa đầu tôi và nói “Nào, nào”.
Tôi cụp mắt sung sướng, thì Ông chỉ chặc lưỡi âu yếm.
()
()
()
Và thế là tôi đã trải qua khoảng thời gian tương đối yên bình đối với một bóng ma và các mùa cũng tạo thành một chu kỳ trọn vẹn. Mùa xuân lại đến.
Có lẽ là bởi tôi vốn là con người, nên không ngạc nhiên lắm là tôi không thích tấn công con người.
Tôi chỉ đơn giản sống những ngày tháng vui chơi trên núi.
Ông lo lắng rằng sức mạnh của tôi sẽ bùng phát, nhưng xem ra nó sẽ ổn miễn là không tấn công con người quá nhiều.
Phải cảm ơn cơ thể này không được tạo ra qua trung gian mà được sinh ra từ vòng chướng khí, Ông bảo vậy.
Lông bông quanh núi, nói cười cùng ông, thi thoảng hù dọa con người.
Tôi đã nghĩ những ngày này sẽ kéo dài mãi mãi.
Tuy nhiên, chúng đã bị phá hủy.