Mở đầu
Độ dài 1,208 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 03:28:36
Là một nữ tư tế mà không thể cứu được sinh mạng của một đứa trẻ - Ta không công nhận cô đâu
Tớ sẽ truyền được nó bằng shinryoku của mình - Tớ sẽ làm được điều đó
"Nữ tư tế tên Yumi... mạnh đến đáng kinh ngạc. Cô ấy giữ một cảm xúc mạnh hơn chị, hơn tôi hay bất kỳ ai khác."
"Một nữ tư tế yếu đuối và một giấc mơ xa vời... đừng có cứ mở mồm ra là hy vọng một cách vô căn cứ thế."
"Người có thể nghe thấy tiếng nói của ta. Giờ người đã có thể thức tỉnh rồi. Trong thế giới đóng băng, ngủ vùi này, người sẽ có thể bước đi trên chính đôi chân mình."
"Giờ đây, đứa trẻ của chúng ta sẽ được sinh ra."
"Nếu thế giới đang ngóng trông người thì tôi sẽ dạy cho người một lời chú đầy sức mạnh."
Chương mở đầu: Trở về
Chuyện này chưa hề được gửi lên vào giữa đêm hôm khuya khoắt...
Holn đã chuyển thành Horn để ứng hợp với việc tên của mình đúng là tên của một loại nhạc cụ.
Đứa trẻ này là ai? Phải chăng đến từ 1000 năm trước...
***
Không hề có tên, ẩn sâu giữa biển cây rừng...
Những cành cây lớn vươn cao như muốn chắn đường người ta.
Rễ cây chằng chịt, mập ú và cứng như những tảng đá cuội và ngọn cây ẩn sau tán lá dày nên dù có ngước nhìn lên đến mức nào đi nữa họ cũng chẳng thể thấy được.
... Phụp.
Một giọt sương rơi từ mép lá. Giọt sương rơi từ vị trí rất cao trên đầu...
“Lạnh quá!”
Nó rơi xuống ngay chân mày của một cô gái đang bước đi ngay bên dưới.
“Chị không sao chứ chị?”
“Ừ... chỉ có hơi hoảng một chút.”
Cô gái nhỏ nhắn lấy ra một chiếc khăn tay và lau chỗ bị ướt. Bộ áo choàng có vẻ như trang phục đi đường của cô gái cũng bị sương rơi trúng và giờ thì ướt nhẹp.
“... Haa, đi tuần tra trong rừng sau cơn mưa đúng chẳng dễ chịu gì. Giày chị giờ cũng bê bết bùn đất rồi.”
“Bởi vừa mới có bão quét qua đây mà. Thật may chúng ta có thể ‘nhờ bóng cây lớn’ mà tránh được.”
Người lính gọi cô gái “chị” ấy đang đi bên cạnh cô. Đó là một người phụ nữ cao ngang đàn ông với một khẩu súng trường lớn đeo trên vai.
Và bắt mắt nhất – cô gái đeo băng bịt mắt ở cả hai mắt.
“Chúng ta nghỉ ngơi chứ?”
“Không được đâu Horn. Đi tuần lục địa trôi dạt cũng là nhiệm vụ của một nữ tư tế... à mà cũng chẳng cần phải nói thế.”
Gương mặt của cô gái nhỏ nhắn khoác áo choàng giãn ra với một nụ cười khúc khích.
“Thật ra dù cho chị có vờ vịt thì đúng là chị đã mệt rồi. Ta đi tuần thêm khoảng ba mươi phút nữa rồi trở lại doanh trại thôi.”
“Rõ.”
Không hề có biểu hiện mệt mỏi nào từ người lính tên là Horn. Cô ta đang đeo súng vốn dĩ khá nặng trên vai và hai khẩu súng lục nặng hai bên hông nữa.
Cũng như tấm bịt mắt che cả hai mắt.
Rõ ràng cô ta phải chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng người lính ấy vẫn xăm xăm sải bước trên nền đất ẩm thấp của cánh rừng sau trận mưa rào. Cô ta tránh được những rễ cây chĩa lên khỏi mặt đất và những nhánh cây lòng thòng từ trên xuống.
Một cảnh tượng thật đáng kinh ngạc.
Với một người hiểu rõ khu rừng này chính là nơi nào hẳn đã hiểu rõ việc bước đi giữa rừng cây này một cách bất cẩn sẽ dẫn đến hậu quả gì, huống hồ người đó còn bịt mắt nữa.
Khu sinh quyển.
Đó là một mảnh đất hoang vu nằm ở rìa lục địa trôi dạt Orbie Clar. Những dạng sinh vật sống chưa được khám phá và các hệ sinh thái mới có mặt ở đây và không thể không kể đến nhiều sinh vật ăn thịt hung dữ như lũ rồng.
... Có tiếng một sinh vật bí ẩn kêu ở đâu đó.
Chẳng biết đó là tiếng kêu của côn trùng, của một con chim, hay của một con quái vật. Có rất nhiều sắc độ âm thanh từ các sinh vật sống đến từ giữa biển cây rừng hay ở bên ngoài khu rừng ấy.
“Chị à, chúng ta đã đi được khá xa rồi, sao chị không tiếp nước đi?”
“Chỉ một chút nữa thôi nên chị sẽ chịu đựng thêm một chút. Thay vì uống nước ở đây thì về doanh trại uống trà vẫn tốt hơn.”
“Hiểu.”
Tuy nhiên không hề nhìn thấy chút sợ hãi nào ở hai người đang bước đi trong khu sinh quyển.
Trông như họ đang đi dạo trong vườn nhà mình vậy.
Quá hoảng loạn sẽ khiến cơ thể co rúm lại trong khi quá cẩn thận sẽ dẫn đến sự nghi ngờ. Quá sợ hãi và quá cẩn thận chính là nguyên nhân dẫn đến những nguy hiểm chí mạng trong khu sinh quyển. Điều này là chính xác bởi họ biết rõ điều đó.
“...”
“Chị à?”
Nữ tư tế nhỏ nhắn cử động nhẹ một chút rồi ngừng lại. Người lính thấy rõ điều đó nên cũng ngay lập tức ngừng lại.
“Thấu thị sao? Chị thấy gì à?”
“... Không, truyền âm đấy, từ nữ tư tế thứ hai, Meimel-san. Chị ấy hỏi ‘em về được không?’”
Nữ tư tế mỉm cười lắc đầu.
“Kiểu như ‘Chúng ta cần em hỗ trợ giải quyết những vấn đề trong tòa tháp giúp cho nữ tư tế mà chúng ta vừa mới cử đi tham gia hội đàm với Bộ chính trị.”
“... Nếu từ nhóm đi tuần thì em nghĩ nói chuyện với nữ tư tế thứ nhất thì tốt hơn.”
“Đúng, nhưng chúng ta đang nói đến Meimel-san đó, nên hẳn có nguyên nhân sâu xa gì đây. Dù sao đi nữa đây cũng là chuyện quan trọng nên chúng ta không thể từ chối rồi.”
Đúng không? Nữ tư tế nháy mắt, còn người lính không hề đáp lời.
...
“Sao thế?”
“Không, chỉ là em đang không biết nữ tư tế nào vừa mới được cử đến Bộ chính trị thôi.”
Cô gái dong dỏng cao đáp lại sau một lúc suy nghĩ.
“Có vẻ như đó là Yumi-san. Do Meimel-san chịu trách nhiệm quản lý tòa tháp thay cho Nữ hoàng còn Syun-rei-san thì... quá rụt rè nên rất khó cho em ấy làm việc với Bộ chính trị. Thế nên dựa trên quy tắc loại trừ còn lại Yumi-san mà thôi.”
“... Có lý.”
Trong tiếng lầm bầm của người lính ấy có lẫn cả tiếng thở dài.
“Vậy thì ta phải nhanh chóng về doanh trại thôi. Chúng ta đi nào Horn.”
“... Rõ.”
Nữ tư tế mà cô gái có trách nhiệm bảo vệ quay người.
Trong lúc đang nhìn vào lưng cô gái...
“Yumi... Yumi Ele Soufflenictole được cử đi Bộ chính trị ư?”
Cô gái mù sử dụng súng.
Sennenshi thứ ba ngước mặt lên đối diện bầu trời trong xanh và lầm bầm với giọng rất nhỏ.
“Cô... một nữ tư tế mà đến một đứa trẻ cũng chẳng cứu được là đại diện cho Thiên kết cung sao?”