Hitoribocchi no Isekai Kouryaku
Shoji Gojibooota ; Saku Enomaru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 7 (Part 1)

Độ dài 2,215 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-05-10 08:30:17

Ngày 7 – Hang động

Cách âm ở nhà của tôi thật hoàn hảo, dù gì nó cũng là cái hang mà.

Nhưng mà để an toàn nhất, tôi vẫn để <Cảm nhận hiện diện> <Tìm kiếm> hoạt động trong khi ngủ. Và nó như thế nào?

Với <Cảm nhận hiện diện>, tôi tiếp tục cảm nhận những tiếng ồn phát ra từ khi rừng, và nó ồn đến mức mà tôi chẳng thể ngủ được.

Tôi đi ra ngoài, định bảo họ tránh xa nơi này ra, nhưng bây giờ vẫn là buổi đêm. Đây có phải là một băng xem máy? Có phải họ đang giữa cuộc đua xe đêm để làm phiền hàng xóm? [note44428]

Sử dụng <Thấu thị>, tôi tìm nguyên nhân quấy rầy giấc ngủ của tôi. Mọt sách và goblin, một sinh vật mà tôi đã quen thuộc

Aah, và tôi nghĩ là mình đã hiểu được vì sao lại sảy ra cái sự ồn ào giữa màn đêm này rồi, đó chính là tổ đội mọt sách. Chết tiệt những đứa đó, chơi với goblin rồi náo động màn đêm. Gì chứ? Bộ chúng muốn thành tội phạm? Chúng xứng đáng bị mắng cho một trận.

「Lùi lại ngay. 」

「Để tao cầm chân nó lại. 」

「Mày đã có đủ MP không? 」

「Không. Còn mày thì sao? Cũng không ổn đúng không? 」

「「「「AYEAYEAYE. 」」」」

「Guoo. 」

「GUGYA. 」

「GAU. 」

Aah, thật sự làm một nhóm ồn ào.

Bốn đứa đó là đồng môn của tôi và chúng nó không phải người xấu, đúng hơn là chúng nó là những đứa bị bắt nạt. Tôi đang muốn mắng tụi nó vì làm ồn, nhưng khi đến cái thế giới này, miễn không phải là tôi, tụi nó đều nhận được những kĩ năng. Chắc chắn, không như tôi, kĩ năng của chúng nó thuộc hàng cheat, chúng nó đã là những kẻ mạnh sau tất cả.

Tôi nhớ tôi đã từng đọc một quyển sách có tiêu đề là 「Đứa trẻ bị bắt nạt chuyển sinh đến thế giới khác và thay đổi bản thân rồi trả thù với kĩ năng bá đạo. 」. Nhưng mà, nó không giống như tôi bắt nạt tụi nó? Và khi suy nghĩ, chúng là những người đã giới thiệu một vài cuốn sách cho tôi. Vâng, vì tôi cảm thấy chúng thú vị nên tôi đoán tôi nên giúp chúng?

Kích hoạt thẩm định, tôi tiếp cận, còn lại 5 con goblin với level từ 13 đến 15, eh? Chúng nó có thật sự cần tôi giúp không vậy? Chúng nó đều đã level 16, hơn thế nữa, job của chúng nó là Người bảo vệ, Shinobi, Pháp sư và Mục sư. Tuyệt thật, sao chỉ có tôi là không có job vậy?

Tôi hiểu rồi, vậy là Người bảo vệ sử dụng khiên lớn và giáo để ngăn chặn yêu tinh, Shinobi thì dùng những đòn tất công chớp nhoáng, và sau lưng thì có Pháp sư và Mục sư yểm trợ. Đó là những gì đáng lẽ đã diễn ra, nhưng không, Người bảo vệ không thể nào tấn công được toàn bộ kẻ thù vì số lượng của chúng quá lớn, và những chuyển động hỗ trợ của Shinobi trông thật tẻ nhạt, chắc là thằng Shinobi đã dính chấn thương. Và sau đó, chẳng có một sự hỗ trợ ma thuật hay hồi màu nào từ đằng sau cả, rõ ràng hai đứa đằng sau đã hết MP rồi. Chúng nó đang sử dụng trượng và búa để gây sát thương vật lý. [note44429]

Ngay cả nhưng vậy, với cái level 16 của chúng nó cũng đã có thể dễ dàng chiến thắng. Ngay cả một đứa level 3 như tôi cũng có thể chiến đấu với một bầy goblin như thế, chúng nó kiệt sức rồi à? Trông một trong số bọn chúng trông khá béo. [note44430]

「Okay, đã có đủ MP để thực hiện một cú bắn! 」

「Nhắm vào lũ goblin! 」

「Rõ. 」

「Thương Băng!!! 」

Ooh, chúng cuối cùng đã giết được 3 con. Xem chúng nó chiến đấu không khỏi khiến tôi lo lắng hơn cả chính mình chiến đấu.

「Okay, chỉ còn 2 con nữa thôi, bao vây chúng. 」

「「「Vâng. 」」」

Tôi nên làm gì? Tình huống này phải gọi như thế nào? Tôi nghĩ bọn nó sẽ ổn thôi chứ không tệ đến mức này? Thật chứ? Chúng nó lại cạn MP, Người bảo vệ trong đã rách nát thảm hại, và đằng sau là hai con goblin lao đến.

Không nhận được bất kì một sự thông báo nào, chúng đang phải nhận một cuộc tấn công bất ngờ từ hai con goblin.

Một cơn hoảng loạn ập đến. Có thể thấy chúng nó đang hoảng loạn hơn cả bình thường?

Haizzz, 4 đứa bọn mày đã level 16 cả rồi đúng chứ? Chúng mày là Pháp sư, Mục sư, Người bảo vệ và Shinobi đúng chứ? Vậy thì sao cái thằng level 3 này lại phải đi cứu chúng mày chứ? Nếu level của chúng mày trên 10 thì mày đã có thể một mình áp đảo một con goblin đúng chứ? Thậm chí chúng mày còn đang lập nhóm?

Tch, đành phải ra tay vậy.

「Gậy gỗ tấn công!!! Chúng mày bình tĩnh lại đi! 」

Sử dụng động lượng từ cú nhảy, Bam, Bam, Bam, Bam, xong. Hai con goblin đã tả tơi.

「「「WHAT?! Eh, EEEEEH! Tại sao? Eh, Haruka – kun? 」」」

「......Ehm, làm tốt lắm? 」

Ngoại trừ một người, trông chúng rất bối rối với việc này? Hay đúng hơn, mặc dù một trong số chúng nó vẫn còn sự bình tĩnh, nó vẫn có một dấu hỏi to tướng trên đầu.

Đúng vậy, tôi đã không thể nào không ra tay vì chúng tôi không phải những người xa lạ. Nếu chúng nó chết hay bị thương nghiêm trọng trước mắt tôi, tôi sẽ cảm thấy tệ về điều đó.

Chà, tuy là chúng tôi có quen biết nhau nhưng chỉ giới hạn ở việc bọn nó tiếp cận tôi lúc tôi đọc sách và giới thiệu cho tôi một cuốn LN hay gợi ý một số quyển hay, v.v

Tổ đội mọt sách đang thì thầm sau lưng tôi, nhưng tôi vẫn cứ đánh bại hai con goblin với cây gậy gỗ. Còn được gọi là 「đập đến chết bằng cách nhắm vào phía sau đầu với một cú swing 」. Chỉ còn lại hai con.

Nói những nhứ như kiểu「Guoooouh」, con goblin quay về phía tôi. Tôi chẳng thể hiểu được lũ goblin nói gì cả.

Lũ goblin nó Guoooh vào thời điểm và địa điểm như thế này, có thể suy ra đây không phải là một lời chào hỏi buổi sáng tử tế rồi. Ngôn ngữ của goblin thật là khó.

Tôi tin rằng tôi không thể trông chờ gì vào tổ đội mọt sách, nhưng tôi cũng không muốn để lộ quá nhiều kĩ năng của mình.

Và khi tôi đang mải suy nghĩ tôi phải làm thế nào, một trong số những con goblin quay sang tôi với cây trùy giơ cao.

Haizz, goblin – san. Chú có chắc là chú có thể tấn công anh với cái cử dộng dập khuôn đó? Như mọi khi, tôi dễ dàng hạ nó với một chiếc gậy gỗ, còn có thể gọi là 「Đập vào sọ của goblin trong khi né cây trùy quét qua trước mặt 」, những đứa trẻ ngoan, đừng thử nó ở nhà. [note44431]

「Này, tổ đội mọt sách, chúng mày còn sống chứ? 」

Tôi hỏi, nhưng….

「「「……………」」」

「Guoooouh」

「……Ehm, còn sống và ổn? 」

Hmmm, một lần nữa, ngoài đứa đang trả lời tôi ra, tất cả lũ mọt sách đều cứng đơ. Tuy nhiên đứa còn lại thật tuyệt vời. Sao nó có thể giữ bình tĩnh đến vậy? Bộ có một kĩ năng cho phép ta giữ bình tĩnh trong thế giới này?

.

.

.

「Ah, tao muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng mà, dù sao thì, cảm ơn vì đã cứu tụi tao. Đó thực sự là một sự giúp đỡ tuyệt vời 」

「「 「Cảm ơn nhiều. 」 」」

Có vẻ cuối cùng ba gương mặt cứng đơ kia cũng đã khởi động lại được. Tôi có cảm giác tôi đã không nói chuyện với ai trong suốt một quãng thời gian dài, nhưng chắc nó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi. Ngay từ khi ở thế giới trước, tôi vẫn thường có một ngày không nói chuyện… với ai… cả ngày? Đó.

Bây giờ thì tôi phải làm gì đây? Mặc dù tôi đã cứu chúng nó nhưng bây giờ thì sao? Hay là tôi nên dẫn tụi nó trở về nơi tôi thấy tụi nó.

「Eh, không phải mày đang quá cảnh giác với tụi tao sao? 」

「Eh, cảnh giác? 」

「Gì chứ? Quái vật? 」

「......Ehm, death game? 」

Ohh, một đứa trong nhóm nghe có vẻ rất nhạy bén. À, nó là đứa đã đưa cho tôi quyển LN đó.

「Xin lỗi, dù sao thì đây cũng là thế giới khác rồi. 」

Dù có thể tôi đã xúc phạm họ, nhưng tôi không phải là thằng ngu đến mức không thận trọng ở nơi như này.  Rốt cuộc, có rất nhiều những kĩ năng nguy hiểm trong số các kĩ năng, đúng hơn là thật kì lạ khi xếp <Sức khỏe><Đi bộ> vào trong số các loại kĩ năng này, đồng thời tôi cũng nhận được những kĩ năng có hại.

Trong số các kĩ năng đó, có một kĩ năng được một đứa mặt mày tái mét lấy đi gọi là <Múa rối>. Nó là một kĩ năng nguy hiểm. Tôi tự hỏi chúng có sẵn sàng đổi nó để lấy <Kẻ ngốc> không?

Sau khi nhìn nhau một hồi, lũ mọt sách bắt đầu bỏ kiếm, khiên, và các thể loại hành lí xuống đất, ah, vũ khí? Tuyệt làm sao… Và tất cả những gì tôi có là một cái que gỗ…… Ah, không.

「Không, không, tụi mày sao lại cởi bỏ trang bị. Tụi mày quá bất cẩn trong rừng rồi đấy. 」

Tôi nói để tụi nó nhặt trang bị của mình lên.

「…… Thế này ổn chứ? 」

「…… Nó trông như là? 」

「…… Tao đoán nó là? 」

「Làm như thế ổn chứ? 」

Whoa, chúng ta có một con Lord ở đây. Tôi tự hỏi job của Lord sẽ như thế nào ? Trong khi chờ lũ chúng nó lên đồ.

 「Thế những người còn lại đâu? Đừng bảo tụi mày khám phá khu rừng này chỉ với 4 thằng đấy. 」

Bốn đứa cau mày và trả lời.

「Chúng tao đã bỏ lại tụi nó, hay đúng hơn là……「Chúng tao đã tách ra khỏi tụi nó, hay thực sự là…… 「Chúng tao đã bị bỏ lại, và…. 「Tụi tao đã chạy đi 」và đang trên đường chạy trốn. 」 」 」

Eh, mặc dù chúng là lũ bị bắt nạt ở trường, đừng nói sang đến thế giới này tụi nó cũng bị bắt nạt nhá?

.

.

.

Tôi đưa bốn đứa mọt sách vô dụng này về hang, và vì trông tụi nó quá tả tơi nên tôi đã đưa cho tụi nó mấy lọ thuốc được làm bằng cách đun sôi nấm và các loại thảo mộc. Chúng nó sẽ lại chuột bạch. Lọ thuốc bốc đầy mùi nấm.

「Whoa, một cái hang tuyệt vời gì đây?! 」

「Mày làm tất cả những thứ này một mình? 」

「Mà chúng ta bị bắt ở trong một cái lều suốt một tuần. 」

「Mày đến từ vùng quê à? 」 [note44432]

Để tao yên, hỏi một người cô đơn “Anh làm gì “Một mình” đúng không?” là một điều cấm kị. Và cũng đừng nói là quê, đây là 「Nơi hẻo lánh 」hay「Vùng chưa được khám phá 」, đúng không? Và một cái hang động để ở…

Thành thật mà nói, hang động của tôi khá ngăn nắp, vì nó gồ ghề và không bằng phẳng, tôi đã dùng <Ma thuật đóng gói> để làm sàn và tường, trong khi làm việc, tôi nhận được <Thổ ma thuật Lv1> và thậm chí tôi đã sử dụng nó để thay đổi một số cấu trúc khi làm nhà, bây giờ, cái hang, hay nói đúng hơn là cái phòng này rộng 55 m2. Tôi nghĩ là tôi đã đạt <Thổ ma thuật Lv2> từ việc làm nhà, nhưng đồng thời, tôi đã đạt Level 2 của <Hikikomori><Kẻ cô độc> …… Thật chứ?

「Một căn nhà hiện đại 「Tất cả chỗ này cho một mình mày 「Còn bốn đứa tụi tao phải sống cùng nhau trong một cái lều 「Studio? Showroom nội thất .... 」, không công bằng 」  」 」

Tụi mọt sách này thật ồn ào, để bịt miệng lũ chúng nó lại, tôi đã bưng ra chỗ nước quả có màu đáng ngờ mà tôi dự trữ.

「「「「Thế thì tốt. 」」」」

「Vậy đây là hoa quả ngọt. 」

Trông tụi nó rất hạnh phúc, tụi mày đã làm gì suốt một tuần trong rừng đấy?

Tôi thử hỏi tụi nó.

Uwaaa, thật nặng nề. Nói thế nào nhỉ, chúng mày bị ngu à? Đấy là những gì tôi suy nghĩ khi nghe câu truyện của tụi nó. Ý tôi không phải tụi này, nhưng đã có rất nhiều thứ mà chúng để lại.

Câu truyện khá dài, một nửa trong số đó nghe thật uất ức và cay đắng. Dường như không có một chút sự nhân từ nào trong câu truyện này.

Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re

Bình luận (0)Facebook