Chương 1: Ma Vương, trở về nơi làm việc
Độ dài 21,754 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:41
Tác giả: 和ヶ原聡司 Wagahara Satoshi
Dịch giả bản tiếng anh: mittens_220
Dịch giả bản tiếng việt: Kirigaya Shizuku
Xin vui lòng giữ credit trên để tôn trọng người dịch. Tks.
Phân đoạn 1
Chỉ riêng cái vẻ bề ngoài cũng đã để lại cái ấn tượng rằng chẳng có sự thay đổi lớn nào xảy ra.
Nhưng cái đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, kể cả trong việc đổi mới quy mô lớn, họ cũng chẳng thể nào tiến hành sửa đổi cái toà nhà mà họ thuê một cách quá đáng được.
Kể cả cái bức tường không liên quan đến tiệm ngoài kia cũng không được sơn lại, và sau khi nhìn vào năm được ghi lại trên tấm bảng của toà nhà thì lại càng khó che giấu cái sự thật rằng toà nhà này đã hơn 20 tuổi.
“Mặt cậu lộ rõ vẻ thật vọng kìa.”
Người quản lý đang đeo một cái túi đựng đầy giấy tờ trên vai vừa nói vừa khoanh tay trước ngực với một nụ cười thảnh thơi.
“Uh, vâng. Chẳng phải chúng ta đã đặc biệt nghỉ làm chỉ để sửa đổi cơ sở vật chất khác đi sao? Nếu là thế, em nghĩ bên ngoài nên trông mới hơn mới đúng.”
Maou Sadao vừa hỏi vừa dựng con chiến mã yêu dấu – chiếc xe đạp Dullahan II – vào chỗ đậu xe của nhân viên như thường ngày cậu vẫn hay làm.
Cửa hàng Hatagaya MgRonalds mà cậu theo làm sẽ tái khai trương vào ngày hôm sau.
Lúc này, giàn giáo và lưới xây dựng đã được gỡ ra, và thiết kế mới của biển quảng cáo đại diện cho hướng kinh doanh mới, vốn là một lý do dẫn đến việc tu sửa cửa hàng, cũng đã được làm xong. Nhưng ngoài việc cửa tiệm có lan toả cái cảm giác mới mẻ ra thì, cái vẻ ấn tượng của nó trông chẳng khác biệt to tát cho lắm.
Nhưng khi nhìn vào thì, cái biển quảng cáo cũng chính là hình ảnh của công ty lại đem lại cái cảm giác rất mờ đục. Đó là do vị trí của nó, phần bên ngoài của cửa hàng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của bụi bặm trong không khí và tia cực tím, đem lại cái dấu hiệu bị cũ và mờ đi.
Chỉ riêng điểm này thôi, rõ ràng là cái biển quảng cáo màu đỏ mới này trông mới mẻ hơn và đem lại một bầu không khí nội thất mới toanh.
Vì chiếc cửa sổ to đối diện với đường vẫn được dán một lớp nhựa bảo vệ, nên người ngoài chẳng thể nhìn rõ bên trong cửa hàng được. Nhưng vì khung cửa sổ và cửa tự động vẫn nằm ở vị trí ban đầu, nên phần trang trí bên trong hẳn không thay đổi gì nhiều.
Từ việc phần bếp và lối vào cho khách không có thay đổi, cho thấy việc đi lại của khách hàng cũng như cũ, cũng có thể thấy rằng cấu trúc bên trong và cách bày trí ghế vốn là yếu tố chính cũng chẳng hề thay đổi.
“Về chuyện đó, phần chi tiết, cậu có thể ý kiến với họ sau khi cậu xem xong tất cả.”
Cấp trên của Maou – Quản lý của tiệm, Kisaki Mayumi, tự tin ngồi xổm xuống trước cánh cửa tự động, và mở khoá cửa ra. Có vẻ như vị trí của cái khoá cũng chẳng thay đổi gì.
“Đợi tôi một chút. Nếu không dùng cái chìa khoá đặc biệt để mở khoá chức năng an ninh của bên công ty bảo vệ thì 40s sau khi mở cửa, chuông báo động sẽ tự động vang lên. Uh~ cái nào ấy nhề… cái này chăng?”
Sau khi mở cửa ngoài ra, cô ấy dùng tay không mở tiếp chiếc cửa tự động vẫn chưa bật điện, vừa mở vừa lẩm bẩm khó chịu, cô ấy kéo một đống chìa khoá ra từ túi, bước vào trong căn tiệm tối u, Maou cũng đi theo và bước vào trong tiệm.
Sâu trong tiệm, tiếng vang lên không ngừng của thiết bị cảnh báo đã được bật có thể nghe thấy rõ.
Cái nóng nực của mùa hè vẫn chưa tiêu tan, và Maou, người cảm thấy chán nản vì cơn nóng, lúc này cũng chỉ biết lặng lẽ đứng chờ.
Khoảng 30s sau.
“!”
Đèn trong tiệm đột ngột sáng lên.
Đây là một thứ ánh sáng mà Maou chưa từng thấy trong cuộc sống hằng ngày của mình.
Cái này khác với loại đèn huỳnh quang mà cậu từng dùng. Maou, người nhìn lên trần nhà, nhận ra rằng có vô số bóng đèn nhỏ tương tự bóng đèn tròn tí hon nhưng lại phát sáng rất mạnh được gắn ở trển.
Mặc dù từng bóng đèn phát ra ánh sáng rất chói, nhưng bằng việc xếp xen kẽ đèn trắng và đèn cam, ánh sáng được tạo ra thắp sáng cả cửa tiệm vừa rực rỡ vừa ấm áp.
“Đây, đây là ánh sáng đèn LED huyền thoại!”
Maou nói với vẻ ngạc nhiên.
Sau đó, tất cả đồ trang trí nội thất đều được thắp sáng lên, hiện lên một sự khác biệt hơn hẳn lúc trước rất nhiều.
Chiếc sofa lông làm từ sợi tổng hợp có màu đã nhạt đi theo thời gian, đã được đổi sang một màu nâu trơn với cái cảm giác lông chất lượng cao.
Những chiếc ghế xoay phát ra tiếng cọt kẹt mỗi khi chạm sàn và khó sắp xếp, cũng đã được đổi sang kiểu gắn chặt vào tường và có đệm cao hơn.
Màu của bức tường khó phân biệt được là màu hồng hay màu da, và đã trở thành một thứ màu bí ẩn theo thời gian, cũng được đổi sang màu vàng ngói với những họa tiết hoa ấm áp, hợp với những ngọn đèn và các đồ trang trí khác.
“Thế, cậu vẫn cảm thấy rằng kì vọng của mình chưa được đáp ứng à?”
Kisaki vừa từ trong bước ra vừa xoay xoay chùm chìa khoá, và Maou lắc đầu dữ dội.
“Mặc dù cơ sở vật chất trong bếp cũng đã được đổi sang mẫu khác, nhưng cách sử dụng thì vẫn y chang cái cũ. Với vỉ nướng thì rốt cuộc cũng đã đổi thành một cái vỉ nướng 3 mặt, với cái đó, giờ cao điểm sẽ bớt căng hơn.”
“Thế thì tuyệt quá rồi!”
Maou mở to mắt ngạc nhiên.
Hambergur của MgRonald được làm từ phần bánh mì được gọi là bánh mì tròn và phần thịt được gọi là thịt chả, bên cạnh đó, nguyên liệu cũng có thể được chia thành pho mát, rau và sốt.
Vỉ nướng là một thiết bị trong ngành công nghiệp sắt có thể nướng cả hai mặt của thịt chả — tên thông dụng của vỉ nướng hai mặt kiểu vỏ, mặc dù một phần lý do là do tiệm có quy mô nhỏ, nhưng đến tận ngày hôm nay, vỉ nướng trong tiệm chỉ mới có hai mặt.
Vì kết cấu thịt và mùi vị của các loại chả thịt chả cá đều khác nhau về loại nướng, và tuỳ vào tình hình mà còn phải dùng những loại sốt đặc biệt, nên sau khi làm những món được khách gọi đó, để tránh việc mùi vị bị trộn lẫn vào nhau thì vỉ nướng cần được làm sạch trước.
Khi đối mặt với cái tình huống này vào giữa giờ cao điểm, những tình huống này được gọi là ‘đơn đặt hàng tồn đọng’, hay còn được biết đến với cái tên ‘khiến khách đợi lâu hơn thời gian cần thiết’, và thậm chí còn có thể gây cản trở đến sự trơn tru trong việc vận hành chuyện kinh doanh trong tiệm.
Thậm chí bộ dạng hay việc thiếu một mặt của vỉ nướng cũng đũ để gây ra một sự khác biệt lớn đến thời gian làm việc và thời gian nghỉ ngơi.
“Quầy rửa bát đĩa dường như cũng được làm rộng ra thì phải?”
“Vòi đã được đổi sang loại tự động rồi.”
“Tuyệt quá!”
Maou thốt lên một cách cảm động.
Cơ bản thì với Maou, một thứ đồ đóng mở mà nước uống được có thể ngay lập tức chảy ra khi ta vặn, hay thậm chí là sự tồn tại của chính cái vòi, cũng đã là một cú sốc văn hoá lớn với Maou khi cậu đến Nhật.
Bỏ năm lục địa lớn của Ente Isla sang một bên, ngay cả ở Quỷ giới cũng chẳng có bất kì kênh nước nào mà kết nối đến nhiều hộ gia đình và có thể vặn đóng mở theo ý muốn. Cơ bản là các kênh nước ở Quỷ Giới, từ nguồn nước đến các mạch nước ngầm, đều tương tự các thiết bị của công trình thuỷ lợi, và chỉ có một vài đầu ra là có thể đóng mở tự do bằng ma pháp.
Anh chàng Maou cảm thấy cảm động chỉ từ việc vặn vòi kia, kể từ khi đến Nhật và lần đầu bước vào nhà vệ sinh công cộng rồi thấy những trang bị tự động xả nước, đã tỏ ra cực kì ngạc nhiên trước việc ‘việc vặn vòi’ bị dẹp đi.
Nhưng giờ thì cậu đã biết rằng cái vòi mà đã được chạm vào bởi cơ số người lại bẩn hơn cậu tưởng, và cộng thêm việc MgRonalds có luật là mọi người làm trong quán phải rửa tay mỗi tiếng đồng hồ, cái vòi tự động này có thể xem là một sự tồn tại cực kì quan trọng.
“Có vẻ như rất nhiều nơi đã được nâng cấp và cải tiến!”
Với ánh nhìn tràn đầy vẻ dịu hiền, Kisaki nhìn vào cậu Maou mắt lấp lánh kia khi cậu đứng trước toàn bộ những món trang bị mới.
“Đôi lúc tôi nghĩ rằng Maa-kun thật sự rất con nít ở nhiều điểm kì quặc.”
“Ể?”
“Không, không có gì. Nhân tiện, cái số 10 ở góc đằng kia. Cùng với tầng hai thì có 3 cái tất cả”
Số 10 là mã số của nhà vệ sinh.
Maou, người được thúc giục bước vào phòng vệ sinh, tỏ ra lưỡng lự một chút.
“Sao thế?”
“Uh, cái đó… hình như thiếu thiếu cái gì thì phải, có phải đã bị teo nhỏ lại rồi không?”
Mặc dù có một cái bồn cầu kiểu tây trong phòng vệ sinh, nhưng nó lại hơi khan khác so với những gì mà Maou biết về bồn cầu.
“Yup, đó là loại bồn cầu mới nhất có bệ ngồi ấm và không cần bồn chứa nước. Còn cái này nữa.”
Kisaki chỉ vào cái bảng điều khiển có nhiều loại công tắc.
“Cậu phải dùng nút để mở cái nắp bồn cầu ra.”
“Ểhhhhhhhhhh?”
Lúc này thì cả Maou cũng thấy sốc. Dù là cậu có thể chấp nhận sự tồn tại của chiếc vòi nước tự động, nhưng tại sao lại cần cố tình dùng phương pháp điều khiển để mở một cái nắp ngay trước mặt mình cơ chứ.
Có lẽ Kisaki cảm thấy phản ứng của Maou khá tếu, và cô nói tiếp.
“Nhân tiện, nếu là con trai vào hành sự, thì người đó cũng cần dùng cái nút này để mở nắp.”
“….Thế, cái nút ‘nhẹ’ và ‘nặng’ này là…”
“Phải, dùng để xả nước đấy.”
Dưới sự thôi thúc của Kisaki, Maou nhấn vào cái nút ‘nhẹ’, và rồi một lượng nước ít hơn tưởng tượng xả trôi đi bên trong cái bồn cầu.
“Nếu, nếu cái toilet ở nhà có chức năng này, chúng ta có lẽ đã tiết kiệm được một chút tiền nước…”
Villa Rosa, Sasazuka, nơi mà Ma Vương thành toạ lạc, là một dãy phòng trọ bằng gỗ đã được 60 năm tuổi vốn chỉ tốn có 5 phút để đi đến trạm Sasazuka, và cơ bản là cái xả nước bằng tay của toilet kiểu Nhật không có sự phân biệt giữa đi nặng và đi nhẹ.
Mặc dù xả ít nước khi đi nhẹ có thể gây hư hại cho bồn chứa nước, nhưng dù thế, xả full bồn mỗi lần hành sự thật sự rất có hại cho tim mạch. (Trans: của những con quỷ nghèo)
“…Ờm, kiểu thiết kế này có được xem là bình thường ở thời đại hiện nay không?”
Maou tạm thời bỏ chuyện nhà cửa sang một bên và hỏi Kisaki.
“Um, mặc dù cái tiêu chuẩn khá cũ kĩ ở nhà em không thể xem như một chuẩn mực, nhưng với hầu hết các toilet công cộng thì chẳng phải chúng đều có gắn xả tay bạc sao? Khi thiết kế bị đổi thành thế này thì chẳng phải những vị khách cũ sẽ không biết cách sử dụng sao?”
“…À, ra thế, cái đó thì cũng có khả năng. Ban đầu dán một cái bảng hướng dẫn bên trong thì vẫn tốt hơn.
Kisaki gật đầu đồng ý.
“Được rồi, phần đổi mới đến lúc này chỉ có thể xem như màn mở đầu thôi. Phần chính là cái tầng hai mới vừa được thêm vào và khai trương kia.”
“Vâng.”
Họ không thể cứ đứng đó mà chỉ nói về cái bồn cầu, nên Kisaki đưa Maou đến chỗ cầu thang nằm cạnh quầy thu ngân.
“Thứ tiếp theo đây cũng có thể xem là một vùng đất mới đối với cậu đấy, một chiến trường hoàn toàn mới để thách thức khả năng của chúng ta. Ngoài tôi ra, cậu là nhân viên đầu tiên của chi nhánh trước nhà ga Hatagaya được bước chân lên tầng hai, cậu cũng nên ghi nhớ điều đó đi.”
Maou hít lấy một hơi và đi theo Kisaki.
Hai người họ nắm lấy tay vịn của cầu thang, từng bước từng bước mà đi lên chiếc cầu thang cùng màu với màu của sàn nhà, và lên đến tầng 2….
***
Với Ma Vương, người nguỵ trang thành phàm nhân Maou Sadao ở Nhật bản của một thế giới khác và dựa vào tiền lương để sống mà nói, cái lối sống hồi đầu tháng 8 là điều mà cậu chẳng quen chút nào.
Sau khi kết thúc việc làm ở nhà hàng bãi biển nằm ở Choshi, Maou và những người còn lại phải đối mặt với một yếu tố mới đáng lo ngại.
Đó là dấu hiệu của sự bất ổn định bắt đầu xuất hiện trong tình trạng của Ente Isla, và một lực lượng theo chủ trương phân lập từ Ente Isla bắt đầu vươn cánh tay ác quỷ sang Nhật với những hành động cứng rắn.
Nhân lúc những con quỷ này, tức Maou Sadao, Ashiya Shirou, và Urushihara Hanzou, đều đã trôi dạt đến Nhật của thế giới khác và không còn ở Quỷ Giới nữa, những cận thần cũ của họ cố kiểm soát quỷ giới theo ý mình và nổi dậy chống lại toàn bộ quỷ giới mà được Satan một tay gầy dựng nên, tạo ra một tổ chức được gọi là ‘Tân Quỷ Quân’ khiến cả ba người họ phải đề cao cảnh giác.
Mặt khác, phe con người của Ente Isla – Anh Hùng Emilia a.k.a Yusa Emi, và nữ thẩm phán Crestia Bell a.k.a Kamazuki Suzuno cũng đuổi theo Maou với đồng bọn và đến Nhật.
Tuy nhiên, hai người đáng lẽ có nhiệm vụ quan trọng là làm gỏi Ma Vương kia, bởi thánh kiếm của Anh hùng đã hợp nhất với Alas Ramus, người xem Ma Vương như cha, mà họ đã không thể lập tức quyết định được hướng đối phó với Ma Vương bởi vấn đề gia đình được gây ra bởi vụ trên.
Hai người họ lo rằng trước khi họ nghĩ được hướng giải quyết Ma Vương thì Ma Vương và đồng bọn đã bị bắt cóc bởi Tân Quỷ quân và bị đẩy lên làm thủ lĩnh, đưa Quỷ quân hồi sinh lại ở Ente Isla.
Vì thế mà Anh hùng và nữ thẩm phán không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bảo kê cho Ma Vương sống một cuộc sống bình dị hằng ngày để tránh bị Quỷ quân hốt về mất.
Giữa khoảng thời gian này, khi mà mối quan hệ đã phức tạp sẵn giữa Ma Vương và Anh Hùng trở nên càng phức tạp hơn, những thiên thần đến từ Thiên Đường khiến cho tình hình lại càng trở nên phức tạp thêm nữa.
Trong cái kế hoạch mà họ thực hiện ở một nơi hoàn toàn không liên quan gì đến Maou và Emi, thật ra thì họ đã làm liên luỵ đến mỗi cô bé nữ sinh cao trung, người biết về Ente Isla, Ma Vương cùng với Anh Hùng, và cũng là người duy nhất ở Nhật biết điều đó – tức Sasaki Chiho.
Chiho không chỉ bị trúng độc ma lực bởi kế hoạch của thiên thần, mà cô còn phải nhập viện. Với Maou và Emi, người cực kì tức giận trước chuyện đó, đã quyết định tự ý hợp tác với nhau và bắt tay vào hành động vì lợi ích ngăn chặn thiên thần gây ảnh hưởng gì thêm đến Nhật.
Tuy nhiên, bất ngờ là khi ở giữa vụ việc, Emi biết được rằng cha mình, người đáng lẽ đã chết dưới tay Quỷ Quân, giờ vẫn còn sống.
Không chỉ có vậy, sau khi thấy Chiho mượn sức mạnh từ một người bí ẩn và chủ động ra tay đẩy lùi thiên thần Raguel ngay trước mắt họ, Maou và Emi phát hiện ra rằng có một ý chí mà cả họ và phe thiên thần cũng không rõ, hiện đang hành động trong bóng tối.
Dù là Chiho có thuận lợi hồi phục lại sức khoẻ, nhưng tình trạng mà Maou và Emi bị dính vào vẫn càng lúc càng phức tạp hơn, và với chuyện đó, thời tiết cũng đã bước vào thời gian mà bầu không khí nóng bức mùa hạ đang bao trùm lấy Nhật kia bắt đầu biểu lộ ra các dấu hiệu của mùa thu, những ngày cuối tháng 8 sau lễ hội Obon.
Lờ đi tình hình dông bão từ thế giới khác, tiệm MgRonald trước trạm Hatagaya, nơi mà Maou làm việc, sẽ mở cửa lại vào ngày mai…….
`
***
“Biết nói sao nhỉ, thay vì bảo nó trông không còn giống Mags theo hướng tốt, bảo là nguyên cái không gian bên trong đã nâng cấp mà không làm phá vỡ chuẩn mực thông thường thì chắc đúng hơn!”
Dù là trước trưa, nhưng mặt trời đã đè áp lực của nó xuống một cách không thương tiếc, mặc một chiếc áo thun trắng, đeo găng tay lao động và cột một cái khăn trên đầu, Maou lớn tiếng nói.
“Vì có thể thấy được con đường trước nhà ga, nên mặc dù chỉ là tầng hai nhưng quanh cảnh vẫn rất tốt. Để tránh việc ánh nắng mặt trời khiến trong quán trở nên quá ấm, họ còn lắp cả màn che nữa, thật sự khiến người ta mong chờ làm việc từ này về sau.”
“Maou-san gian quá đi, lại tự mình đi xem trước!”
Người biểu lộ vẻ bất mãn trước cuộc bàn luận sôi nổi của Maou là Sasaki Chiho, cũng đang mặc đôi găng tay như Maou, và em ấy cũng đeo một chiếc mũ rộng vành và một bộ đồ thể dục.
“Ầy, dù sao thì Chi-chan cũng bắt đầu thay ca ngay mà, không phải sao?”
“Đúng là thế! Nhưng việc đó vẫn rất gian!”
Vì Chiho cũng là một nhân viên của tiệm MgRonalds trước trạm Hatagaya như Maou, nên hiển nhiên là cô cũng quan tâm đến việc quán được tu sửa như thế nào.
“Với lại, cái đó được gọi là MdCafe, đúng chứ? Có khác gì với MgRonald bình thường không?”
Cận thần đáng tin cậy của Maou, Ma Tướng Alsiel a.k.a Ashiya Shirou, lên tiếng hỏi khi đang dùng áo thun để lau đi đống mồ hôi lấm lem từ đầu xuống tới cằm mình. Giống Maou, anh ta cũng đang đeo găng tay lao động và cột một chiếc khăn trên đầu.
“Hừm, vì nó được gọi là McCafe, nên chắc hẳn sẽ có rất nhiều loại cà phê! Giống Cà phê au lait, cà phê Latte hoặc Espresso cũng có thể được làm cho khách! Trước đó thì chỉ có mỗi một loại cà phê sữa rang. Những món khác như hotdog, bánh ngọt, và cà phê cũng được thêm vào thực đơn giống đồ ăn bình thường!”
Maou nói với vẻ phấn khích như thể cậu thật sự rất mong chờ được làm việc ở đó trong tương lai.
“Alsiel, đừng có vạch bụng ra cho Chiho-dono xem chứ, cô ấy đến đây để giúp đấy, thật là khó coi mà! Ma Vương cũng nên bớt nói lại mà làm nhiều hơn đi!”
Cô nàng thẩm phán viên hàng xóm, Crestia Bell a.k.a Kamazuki Suzuno lên tiếng rầy la hai người họ.
Cô ấy cột tay áo bộ kimono mà cô thường mặc lên và cột thêm một chiếc khăn mùi xoa lên đầu, còn bàn tay đang đeo găng lao động kia thì đang cầm lấy một cây chổi cao gần bằng cổ.
Cả bốn người họ hiện đang ở sân sau dãy nhà trọ Villa Rosa Sasazuka, nơi mà Ma Vương Thành ngự trị.
Vì đủ loại ve bay đến bu cái cây thường xanh trong sân, nên họ bị vây bởi tiếng ồn của lũ ve kêu ngoài trời và phải nói rất lớn tiếng để những người còn lại có thể nghe thấy.
“Được rồi được rồi!”
“Tôi, tôi xin lỗi!”
Maou vội quay lại làm việc, còn Ashiya thì chỉnh lại bộ đồ với gương mặt đỏ ửng và xin lỗi Chiho vì hành động sỗ sàng của mình.
“Không, không sao đâu ạ… em cũng không thấy phiền gì…”
Cô bé Chiho hơi hơi đỏ mặt kia dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, và lên tiếng hỏi Maou.
“Mà nghĩ lại thì… cà phê au lait và cà phê Latte có gì khác nhau nhỉ?”
Maou, người đang cảm thấy phấn khích, thốt lên một tiếng nghe ngu ngu.
“Um……”
Maou ngừng tay lại, ngẩng đầu lên như thể cậu đang lục tìm trong trí nhớ của mình.
“Cái đó, cà phê au lait có thêm sữa, và latte thì, cũng được thêm sữa vào… ể? Mặc dù cả hai loại đều được thêm sữa, nhưng anh nhớ là Latte thêm sữa bọt sữa vào thì phải… ơ?”
“Nói đơn giản thì cả hai loại đều là cà phê sữa, đúng chứ? Tốt hơn hết là anh nên bắt tay vào làm thay vì ngồi đó nghĩ ngợi đi!”
“Cà phê sữa… sai rồi, nếu là thế thì nó sẽ không còn giống quán cà phê nữa rồi, mà cũng không phải là nhà tắm… a~ muốn đi tắm ghê……”
Maou, người hơi hoảng trước câu nói móc của Suzuno, bắt đầu cảm thấy lo về cái thân đổ đầu mồ hôi của mình, và quyết định đi đến nhà tắm sau khi làm xong việc ở đây.
Maou, Ashiya, Suzuno và Chiho hiện giờ đang dọn dẹp sâu sau của Villa Rosa Sasazuka.
Ban đầu thì việc dọn dẹp xung quanh phòng trọ không phải việc của những người thuê nhà như Maou và Suzuno, và với cô bé Chiho thậm chí không sống ở đây thì lại càng không liên quan.
Cơ mà nếu có trả tiền thì lại là chuyện khác.
Như thường lệ, công việc lần này cũng là từ bức thư được gởi bởi bà chủ nhà, người trở nên bí hiểm hơn vì sự tồn tại của một người họ hàng bí ẩn.
Để sửa cái lỗ bự bị người khác gây ra trên bức tường của Ma Vương Thành, bà chủ nhà đã dùng quyền của mình để yêu cầu người thuê phòng tạm thời dọn ra khỏi Villa Rosa Sasazuka. Mặc dù phần thông báo cũng đã nói rõ rằng phần tiền thuê nhà trong những ngày ngắn ngủi mà họ không sống ở đó sẽ được khấu trừ đi, nhưng trên thực tế thì Maou và đồng bọn cùng Suzuno chỉ rời khỏi đó được có bốn ngày.
Lúc đầu thì cứ bỏ phần tiền thuê bốn ngày ấy ra là được rồi, nhưng bà chủ nhà Miki, mặc dù có một vẻ bề ngoài không bình thường, họ hàng không bình thường, và lại còn bí ẩn, nhưng bà ấy lại thẳng thắng ở khía cạnh này một cách kì lạ.
“Mặc dù công việc đó là do bên ta yêu cầu, nhưng lời hứa đã bị phá vỡ vì chuyện cá nhân của cháu gái ta, ta thành thật xin lỗi về chuyện này.”
Đơn giản mà nói, như một sự thay thế, bà ấy mong rằng Maou và những người còn lại có thể dọn dẹp sân sau của Villa Rosa Sasazuka, việc mà không thể làm xong giữa hè, và từ đó, tăng lượng tiền nhà được khấu trừ để bù vào phần tiền lương bị giảm.
Theo nội dung bức thư, miễn là họ muốn giúp dọn dẹp thì phần tiền thuê nhà tháng 8 có thể giảm từ 15000 lên 30000. Về phần nội dung này, đương nhiên Maou và Ashiya sẽ giơ tay họ lên chấp nhận vô điều kiện.
Xét cho cùng thì chỉ với lượng thu nhập từ nhà hàng bãi biển cũng đã khiến họ lỗ mất khoảng lương dự tính ban đầu, và một vài ngày trước, họ còn đốt một đống tiền vào cái tivi nữa.
Mặc dù Maou đã bù tiền vào phần bị hao hụt, nhưng vì có thể giảm tiền thuê nhà thì dại gì mà không đồng ý.
Tuy nhiên, cư dân phòng kế bên, Suzuno, mặc dù không có hứng thú gì trong việc giảm tiền thuê phòng–
“Dọn dẹp xung quanh nhà vốn dĩ phải là công việc của người ở như chúng ta.”
nhưng cô vẫn chấp nhận công việc đó sau khi nói câu trên.
Vì đây là vấn đề có liên quan đến chuyện tiền nông, nên Maou và Suzuno vẫn ghé đại lý nhà ở với tư cách là người đại diện của phòng để chấp nhận công việc này, và ngày làm việc được đặt vào ngày trước khi Maou quay trở lại MgRonald làm việc, cũng là ngày hôm nay.
Cơ mà lạ thay, đúng ngay hôm nay, một kẻ đáng ra cũng là người ở thì lại mất tích, và thay vào đó Chiho, người vốn chẳng phải người sống ở đấy, lại nhổ cỏ và nhặt đá cùng Maou và những người khác, hăng hái dọn dẹp xung quanh.
Cái sân sau, nơi vốn chỉ được chú ý khi đậu xe đạp, có lẽ vì bị bỏ bê một quãng thời gian dài nên không chỉ hoa dại mọc ngang đầu gối của Maou, mà khi vén đống cỏ ra, có thể thấy phần bên trong sát tường giáp với mặt đường cũng được phủ bởi đống chai nhựa và lon rỗng, thứ chắc hẳn đã bị ném vào từ bên ngoài.
Ngay khi Ashiya vừa cột túi rác đựng cái đống trên lại thì—
“Cà phê au lait là từ Pháp, còn Latte thì là từ Italia. Ý nghĩa chung của cả hai là ‘cà phê sữa’, bất kể là loại nào thì cũng nửa cà phê nửa sữa, nhưng thông thường cà phê Latte thường dựa theo Expresso!” (Trans: mình không uống cà phê nên không biết :v)
Maou quay đầu lại vì ai đó đáp lại câu hỏi của cậu trong cuộc tán gẫu dưới nắng từ một hướng hoàn toàn không liên quan.
“Nếu anh muốn khoe khoang là được làm trong một tiệm cà phê, thì ít nhất cũng nên chuẩn bị để có thể ngay lập tức trả lời mấy câu hỏi thông thường này chứ, không phải sao?”
Cái người đứng đó, cau mày trước cái tiết trời oi ả và nhìn vào 4 người họ là Emilia a.k.a Yusa Emi, và—
“Papa!”
Được ẵm trên tay Emi, người mỉm cười một cách tự nhiên kể cả dưới cái nhiệt độ nóng đến mức khiến người lớn khó chịu, là cô bé Alas Ramus.
“Ah, Alas Ramus!”
Maou bước về phía Emi và Alas Ramus, người đang đứng trú các tia nắng mặt trời dưới tán cây mà bầy ve bu, tuy nhiên–
“Này! Alas Ramus vừa mua quần áo mới đấy, đừng có làm bẩn con bé!”
Khi Emi thấy Maou đang đeo đôi găng tay lao động bẩn và một cái áo thun ướt đầy mồ hôi, cô cuống cuồng đưa Alas Ramus né ra xa cậu.
“Ồ, xin lỗi xin lỗi.”
Maou, người cực kì cưng cô bé Alas Ramus vừa gọi mình là ba kia, thành thật lùi lại trước lời nhắc nhở của Emi.
“Yusa-san, xin chào!”
“Emilia, tôi xin lỗi, đã đến giờ rồi sao?”
Chiho và Suzuno lần lượt chào Emi, Emi cũng giơ tay lên và đáp lại.
“Chưa đâu, chỉ là tôi đến hơi sớm một chút thôi…. nhưng mà, sao Chiho lại nhổ cỏ thế kia?”
Emi hỏi han với một giọng lớn không kém gì tiếng ve kêu và lườm Maou với Ashiya.
“Mặc dù tôi không hiểu rõ tình huống này cho lắm, nhưng chẳng phải gần đây hai người quá dựa dẫm vào Chiho rồi sao? Sao lại mất một tên thế này? Đừng bảo là hắn chay lười sau khi để Chiho giúp đấy nhé?”
Hiển nhiên, cái người mà Emi nhắc đến, là một cư dân khác của Ma Vương Thành, Thiên thần Sa đọa Lucifer a.k.a Urushihara Hanzo.
Về phần tên Urushihara thường xuyên sống một cuộc sống chay lười và không che giấu tính NEET của mình, nghĩ rằng hắn ta vì lười mà không xuất hiện thì cũng là chuyện bình thường, cơ mà—
“Nhìn theo hướng khách quan, Lucifer chắc chắn không thể xem là chay lười được.”
Bất ngờ thay, người đáp lại với một giọng nói nghiêm nghị lại không phải Maou hay Ashiya, mà là Suzuno.
“Chỉ là hắn ta vô dụng mà thôi.”
“Ể?”
“Urushihara-san bị say nắng.”
Để ý giọng của Suzuno, Chiho vừa nói vừa nở một nụ cười gượng.
“Tên đó thậm chí làm chưa được 30′ thì đã nằm sủi lơ. Vì để hắn ngỏm thì khá phiền, nên tôi đã cho hắn về phòng, bật quạt điện và để hắn nghỉ ngơi một chút.”
Ashiya trả lời với một giọng khó chịu tương tự và nhìn lên cửa sổ Ma Vương Thành ở tầng hai.
Mặc dù Emi cũng nhìn theo Ashiya mà đưa mắt lên lầu hai, nhưng với việc một tên thiên thần sa đọa phá huỷ nguyên cả một lục địa lại trở nên vô dụng đến mức gục vì say nắng, cô không thể không cảm thấy choáng váng.
“Nhưng dù thế thì mấy người cũng không nên bắt Chiho giúp.”
“À, không sao đâu ạ.”
Chiho, người đỏ hết cả mặt vì nóng, đáp lại với một cái vẫy vẫy tay.
“Là em tự nguyện đến giúp, với lại….”
Vừa nói, Suzuno vừa lén nhìn mặt Suzuno.
“Với chút cỏn con thế này thì không đủ xem là trả ơn được.”
“Trả ơn?”
Maou và Ashiya cảm thấy khó hiểu bởi hai từ không thích hợp với tình huống hiện tại kia.
“Về chuyện này, Emi và Chi-chan hôm nay đến đây vì cái gì à? Uh, mà anh cũng rất biết ơn khi được Chi-chan đến giúp.”
Chiho dường như đến đúng lúc Maou về nhà. Từ việc cô ấy chuẩn bị trước nón cùng với găng tay, hẳn là cô ấy đã được nghe về chuyện ngày hôm nay từ Suzuno.
Giờ thì do cả Emi cũng đến nên Maou cảm thấy rất đáng nghi.
“”… …””
Tuy nhiên, Emi và Suzuno nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp và chẳng nói gì cả.
“Giờ… cái đó vẫn là bí mật!”
Với Chiho, cô ấy đáp lại với điệu bộ này.
“Đó là bí mật. Suỵt~”
Cũng chẳng rõ là Alas Ramus thực sự biết được bao nhiêu.
“Được rồi! Để Yusa-san và Alas Ramus-chan phải đợi thì cũng không hay, em sẽ cố hết sức!”
Chiho, người vội vã kết thúc chủ đề cuộc nói chuyện, cầm cây chổi khác đang được kê vào tường lên, và bắt đầu quét phẳng phần đất bị trồi lên sau khi cổ được nhổ ra.
Cơ mà Maou lại nhìn về phía Chiho với vẻ mặt càng hồ nghi hơn trước—
“Ê, Ma Vương! Alsiel!”
Nhưng cậu vẫn lấy lại nhận thức sau mình sau khi bị Suzuno la và cùng với Ashiya, cậu chầm chậm tham gia vào việc dọn dẹp.
Tóm lại, nơi sân sau của một dãy phòng trọ nằm ở một góc thành phố, một nữ thẩm phán viên, nữ sinh cao trung, Ma Vương, và Ma Tướng đều đang cùng nhau nhổ cỏ dưới ánh mặt trời.
Emi, người đang dõi theo cảnh này dưới bóng cây—
“Thực ra….”
“Mama?”
Bằng cái giọng mà cả đứa bé trong tay cổ cũng không nghe rõ, Emi tự nói với bản thân giữa tiếng kêu của bầy ve.
“Nếu mình có thể bắt lấy cơ hội lúc này mà tấn công đại từ sau lưng hắn ta, thì sẽ dễ dàng biết bao… haiz.”
Ánh mắt của cô ấy đang tập trung vào cái lưng đang mặc chiếc áo thun trắng kia, cái đã hoàn toàn đổi màu do mồ hôi và bị bẩn.
Phân đoạn 2
“Em không ngờ là ở đây lại có một cái nhà tắm công cộng đấy. Mặc dù chỗ đó rất gần nhà nhưng em lại chẳng hề biết gì về chỗ đó cả.”
Chiho nhìn vào toà nhà đó và nói với vẻ kinh ngạc.
Đi từ Villa Rosa Sasazuka khoảng 10 phút là đến chỗ nhà tắm công cộng, nơi mà những cư dân của Ma Vương Thành thường đến, nhà tắm công cộng Sasa no Yu.
Mặc dù nhìn từ ngoài thì nó trông giống với một toà chung cư nhiều người thuê, nhưng bên trong không chỉ giữ lại cảnh nhà tắm cổ điển và hoài niệm, mà cả bức tranh trên tường về núi Fuji vẫn còn đó.
Mặt khác, ở đó cũng có nhiều loại bể tắm và những thứ khác như cung cấp giá trị cho phiếu đếm số lần tắm, phòng nghỉ kiêm luôn phòng chờ cho cả nam lẫn nữ có sẵn máy bán hàng tự động được đặt ngay trước quầy, cũng như việc bán những món hàng gốc bao gồm xà phòng cũng những món hàng đặc thù khác, thể hiện lên dấu hiệu cá tính của một nhà kinh doanh cứng cựa của chủ kinh doanh trong việc thu hút khách hàng mới.
“Thời gian mở cửa ở đây cũng rất dài, họ không chỉ mở cửa rất sớm vào buổi sáng, mà thậm chí một người làm ca cuối đến tận khuya vẫn có thể vào đây tắm.”
Maou, người thay từ bộ đồ tuốt cỏ sang một chiếc áo thun, vừa giải thích vừa bưng theo dụng cụ tắm của mình.
“Sasa no Yu không chỉ có nhiều loại bể tắm khác nhau, mà ở đó còn có buồng tắm đứng, nên chỗ đó rất thích hợp với Chiho-dono của ngày hôm nay. Vì Chiho-dono đến giúp dọn dẹp, nên tất nhiên là tôi sẽ trả luôn phần của cô.”
Không hiểu sao mà Suzuno lại nói điều đó với vẻ hài lòng trên mặt.
“Sao cô lại phải đặc biệt nhấn mạnh ‘Chi-chan của ngày hôm nay’ và việc ‘tắm’ thế?”
Từ cách nói vòng vo của Suzuno, Maou cảm nhận được có cái gì đó không đúng, và vì thế nên cậu hỏi như vậy.
“Được rồi được rồi, không cần phải quan tâm nhiều đến chuyện đó đâu, nhanh vào giùm đi.”
“Tắm, nghịch nước!”
Tuy nhiên Emi lại dữ dội mà chen ngang từ đằng sau, đẩy Chiho và Suzuno vào phòng tắm nữ.
Mặc dù Maou không đặc biệt để tâm việc Emi tham gia vào khi cổ đến giữa lúc họ đang nhổ cỏ, nhưng vấn đề là ở chổ Emi đã chuẩn bị sẵn đồ nghề để đi đến nhà tắm một cách lãnh đạm.
Ngoài cái túi thường dùng ra, Emi thậm chí còn mang theo cái túi nhựa đựng khăn tắm và quần áo để cho Alas Ramus thay. Từ việc đó, có thể thấy Emi và Alas Ramus đã chuẩn bị cho việc đi nhà tắm công cộng cùng nhau.
Vì Chiho và Suzuno đã biết trước việc Emi sẽ đến lúc họ đang nhổ cỏ, nên có lẽ là các cô gái này đã lên kế hoạch đi tắm cùng nhau ngay từ đầu.
Nhưng hỏi han về việc đó thì khiếm nhã quá.
“Này Urushihara, chúng ta đến rồi đấy. Đứng cho đàng hoàng đi, ngươi toàn gây rắc rối cho người khác thôi, xì……”
“À… tôi vẫn còn thấy hơi chóng mặt.”
Urushihara với cái triệu chứng say nắng đã giảm hẳn đi, hiện đang run rẩy bước theo sau cả nhóm với sự giúp đỡ của Ashiya.
Mặc dù Urushihara hầu như chẳng làm việc gì cả, nhưng để hắn ngoẻo luôn trong phòng khi mọi người đều đang tắm thì sẽ khá phiền phức. Miễn là được bổ sung nước và tắm lạnh một cái thì có lẽ hắn có thể hồi phục lại.
“Haiz, tôi không biết mấy người đang dự tính cái gì, nhưng đừng có làm chuyện gì không đàng hoàng đấy nhé.”
Ngay khi Maou nhắc nhở Emi và những người còn lại, cậu đang định lấy phiếu đếm ra từ đống dụng cụ tắm của mình thì–
“Anh thảnh thơi thật đấy nhỉ.”
cậu nghe thấy Emi lẩm bẩm điều đó.
Maou quay đầu lại theo phản xạ, nhưng người nói lại làm ra vẻ như chẳng nghe thấy gì cả, và thậm chí còn chẳng nhìn về phía Maou.
“Papa không tắm chung ạ?”
Trái lại, không ai biết có chuyện gì với Alas Ramus, con bé bất ngờ nhìn Maou qua bờ vai của Emi với ánh mắt hăng hái.
“Ể?”
“Hả?”
Nghe vậy, Emi và Maou thốt lên một tiếng khó hiểu cùng một lúc.
“Papa và Mama, phải vào phòng tắm khác nhau sao?”
“”Eh?””
Cái câu hỏi có thể gọi là quá ngây thơ kể cả với một câu hỏi ngây thơ này, khiến những người hiện diện ở đấy đóng băng hết cả.
“Uh, cái đó, Alas Ramus. Alas Ramus phải ở cùng với Mama và mấy chị….”
Maou, người rốt cuộc lấy lại nhận thức trước, đáp lại bằng một giọng nói khe khẽ cùng một nụ cười cứng nhắt.
“Vâng! Cả Papa nữa!”
Nhưng Alas Ramus vẫn chưa chịu đầu hàng.
“Cá-cái đó thì, Alas Ramus-chan nè, Papa và Mama không thể tắm chung với nhau được đâu.”
Chiho cố khuyên can từ chỗ của Emi, người vẫn còn đang đơ cả ra.
“Nhưng mà, khi em ở đây, em tắm chung với Papa! Cũng cả Alsiel với Lucifer nữa!”
Alas Ramus cứng đầu khước từ việc nhượng bộ.
“Alas Ramus, con trai và con gái trưởng thành cần phải và nhà tắm khác nhau. Đừng gây rắc rối cho Papa và Mama nhé.”
Mặc dù Suzuno cũng cố thuyết phục và chỉ bảo, nhưng Alas Ramus vẫn bĩu môi lên và lẩm bẩm.
“Tắm… chung với Papa…”
Và con bé thậm chí còn cúi đầu xuống và trông như thể sẽ khóc bất kì lúc nào.
“…. Anh đã từng mang Alas Ramus đến đây rồi à?”
Cuối cùng thì Emi cũng mở miệng ra hỏi Maou.
“Phải, khi Alas Ramus bắt đầu sống chung với bọn tôi…. bởi vì ở đây chúng tôi có thể chọn giữa nước nóng và nước ấm.”
Trước khi hợp nhất với thánh kiếm của Emi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Alas Ramus sống ở Ma Vương Thành, Maou và những người còn lại từng mang con bé đến Sasa no Yu.
Mặc dù Maou là người đưa con bé đi, nhưng khi công việc trở nên bận rộn hơn, Ashiya sẽ được nhờ làm thay việc đó. Vì họ cũng thường xuyên nhờ đến Suzuno, nên Alas Ramus hẳn đã có cái ấn tượng về phòng tắm nữ và phòng tắm nam.
“Alas Ramus-chan hẳn là thấy lâu rồi không được tắm chung với Maou-san, nên giờ rất muốn tắm chung với anh ấy nhỉ?”
Chiho nhìn về hướng cô bé Alas Ramus đang mím chặt môi lại với đôi mắt bắt đầu ngân ngấn lệ, và Emi cũng vì thế mà thở dài.
“Là vậy sao?”
“…ưm.”
Alas Ramus dụi dụi mắt và gật đầu.
“Alas Ramus nè.”
“Tắm cùng với… Papa.”
Maou dùng một giọng nhẹ nhẹ đều đều để ngăn những giọt nước mắt của con bé, đôi mắt như đang dọa rằng sắp sửa phun trào ra.
“Con có thường tắm chung với Mama không?”
“… … ưm.”
“Thế à, vậy hôm nay con ráng nhịn không tắm với Mama nhé, và đổi sang tắm với Papa.”
“Tắm với Papa?”
“… …”
Để chạm mắt với Alas Ramus, Maou khuỵu gối xuống, về phần Emi, cô lặng lặng nhìn vào cảnh này với một cái cau mày.
“Sau khi chuyển sang nhà của Mama, con đã họ cách tự lau người chưa?”
“Uu.. ưm, con cũng có thể tự lau mình nữa.”
“Thế à, con giỏi quá. Thế còn gội đầu thì sao?”
“Con hông biết.”
Cô bé thành thật trả lời, mái tóc của Alas Ramus rất dài, nên cũng phải tốn không ít thời gian để con bé có thể tự gội đầu mình được, Maou xoa đầu con bé và nói.
“Vậy chúng ta cùng bí mật tập gội đầu, và khiến Mama bất ngờ nhé.”
“…Uu, tập, cùng nhau!”
Sau khi cô bé Alas Ramus rốt cuộc cũng nhịn được khóc kia nói thế, cô bé nghiêng đầu và nhìn lên Emi với điệu bộ xấu hổ.
“Phải giữ bí mật nha?”
“…….”
“Đừng có làm cái mặt đó. Tin tôi đi, bất kể thế nào tôi cũng sẽ giúp con bé tắm trong quãng thời gian này thôi.”
Câu nói đấy nhắm thẳng về phía Emi.
“Chẳng có lý do nào có tác dụng với một đứa trẻ đang khóc đâu, không phải sao? Chẳng phải lát nữa cô vẫn còn chuyện phải làm sao? Nếu thế, trong lúc mà các quý cô đây đang bận, để tôi chăm sóc con bé cũng không sao, phải không?”
“….”
Emi lần lượt nhìn vào Maou và Alas Ramus. Về phần Suzuno và Chiho, họ từ đằng sau nhìn vào cảnh này với vẻ mặt lo lắng.
“…. Về mặt này, cũng không phải là tôi không tin tưởng anh…”
“Hả?”
Emi hình như vừa lườm Maou vừa nói, nhưng Maou không nghe rõ điều mà Maou lẩm bẩm.
Emi cau mày nhìn vào cánh tay đang với ra của Maou.
“Mama, không được ạ?”
Và rồi cô ấy buông thõng hai vai như thể cô từ bỏ tất cả mọi thứ vì câu nói đó.
“Đừng có nhìn mẹ bằng ánh mắt đó, thiệt tình…”
Khiến Alas Ramus buồn không phải là ý định của Emi.
“… Vậy, nhờ anh đấy.”
“Eh?”
“Eh?”
“Eh?”
“Eh?”
“Eh?”
“…Eh?”
Ngoài Emi ra thì mọi người, bao gồm cả cậu Maou vừa đề nghị được chăm sóc Alas Ramus kia, cũng thốt lên một tiếng ngơ ngác, nên cả Emi cũng cảm thấy bối rối trước cái tiếng ngơ ngác đồng thanh của cả 5 người họ.
“Mọi, mọi người sao thế?”
Dù là cảm thấy bối rối, nhưng Emi vẫn đưa Alas Ramus sang cho Maou, người đang đứng chôn chân tại chổ với hai tay vươn ra.
“Cùng với Papa!”
“…”
“Papa?”
“Emi, cô…”
“Giề?”
Vừa dùng một tay khẽ khàng ôm ấy Alas Ramus, Maou vừa vô thức với tay còn lại về phía trán Emi.
“Này!”
“A!”
Lần này thì không chỉ Emi mà chả Chiho, người đứng một bên nhìn cảnh này, cũng không khỏi thốt lên một tiếng.
“Thực sự bảo là nhờ tôi, thế chẳng phải thành thật quá rồi sao? Cô có bị sốt không đấy?”
“Làm, làm thế nào mà bị được cơ chứ! Đừng có chạm vào ta!”
Emi đẩy tay của Maou ra một cách không thương tiếc, việc đó thì cổ dường như không khác thường ngày là bao.
“Su, Su, Su, Su, Suzuno-san, chị, chị có thấy điều đó không?”
“Tôi, tôi thấy. Rõ ràng.”
Nhưng Chiho và Suzuno vẫn đứng sát nhau và nói chuyện với vẻ kinh ngạc từ phía sau.
“Emilia chết tiệt…. chắc là cô không có ý định làm chuyện gì xấu đâu nhỉ.”
“….”
Ashiya và Urushihara cũng cảm thấy ngạc nhiên trước cử chỉ của Emi.
Nhưng điều này thì cũng chẳng nằm ngoài dự kiện, nếu đây là Emi của một khoảng thời gian ngắn về trước, cô thậm chí sẽ chẳng cho phép Maou chạm vào mình.
Mặc dù tận lúc này, dù cho hai người vốn là kẻ địch của nhau rảnh rổi đi tắm chung, thì cũng khó mà tưởng tượng họ sẽ đánh lén nhau mà có liên quan đến vấn đề sống chết, nhưng Emi không chỉ nói “vậy nhờ anh đấy” với Maou, mà cô thậm chí còn chẳng phản ứng lại trước khi bị Maou chạm vào, cái này có thể nói là một tình huống chưa từng được thấy qua.
Maou cũng phát hiện ra những cảm giác sai sai ở xung quanh.
Cậu nhớ lại rằng khi cố giúp Emi điều trị mấy vết thương, cậu cũng bị khước từ một cách rõ ràng.
“Mọi, mọi người bị sao thế… tôi có chỗ nào kì lạ lắm à?”
Đây không còn là vấn đề kì lạ ở chỗ nào nữa rồi.
Không chỉ có thế, Emi thực sự đã dùng từ ‘mọi người’ khi nói, từ quan điểm của Chiho, đây cũng là một tình huống bất ngờ.
Cái cô Emi đến tận lúc này, kể cả cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác với Maou và đồng bọn của cậu để giải quyết tình hình, thì cô chắn chắn cũng sẽ không gom Maou, Ashiya, và Urushihara vào mà gọi như những người liên quan đến cô, hay cũng có thế nói là cô sẽ không đối xử với họ như ‘mọi người mà bao gồm cả mình’.
Với Emi, từ ‘bọn tôi’ hẳn ám chỉ Suzuno cũng như những con người của Ente Isla và Nhật Bản, và với Mau và những con quỷ cũng như các thiên thần đối đầu với Emi, họ đáng ra phải được xếp loại vào ‘các ngươi’ ở phe đối diện mới đúng.
“Không kì lạ chút nào đâu ạ.”
“Chiho-dono?”
Chiho đáp lại Emi với một nụ cười ấm áp, người trông rất kì lạ dù người khác có nhìn cô thế nào, và điều đó khiến Suzuno sốc thêm một cú nữa.
“Maou-san, em xin lỗi, Yusa-san và em vẫn còn vài chuyện cần giải quyết. Trong khoảng thời gian này, bọn em sẽ phải phiền anh chăm sóc cho Alas Ramus-chan.”
“Ư-ừ… nhờ, nhờ anh ấy à?”
Không hiểu sao Maou lại đáp lại bằng một câu hỏi.
“Thế Alas Ramus-chan, gặp lại em sau nhé.”
“Gặp lại chị sau!”
Chiho vẫy tay với Alas Ramus, và cô bé cũng giơ cánh tay be bé của mình lên đáp lại.
Maou, người cũng vẫy tay theo phản xạ, nhìn vào nhóm gái trông khá kì lạ kia biến mất vào trong phòng tắm.
Khi cánh cửa được khoá lại, Maou và Ashiya không biết làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn nhau.
“Mới nãy là sao thế?”
“Đây là cái mà người ta gọi là ma cũng sẽ bị dịch tả đấy ạ, ý là người khoẻ mạnh đến đâu thì cũng có thể bị bệnh.”
“Ashiya, cái câu đó chắc không phải dùng như thế đâu. Haiz, nhưng vì nó liên quan đến cái khả năng bị sốt nên chắc vẫn có thể xem là chính xác.”
Mặc dù tái nhợt cả người, nhưng Urushihara, người trông như rốt cuộc cũng đã trở về tình trạng ban đầu, vẫn vặn lại Ashiya.
“…Chẳng lẽ, cô ta vẫn bị khó chịu bởi vụ việc trước đó.
Maou lẩm bẩm với một giọng nhỏ tiếng.
Vụ việc trước đó là ám chỉ vụ hồi đầu tháng tám gây ra bởi hai thiên thần lợi dụng sóng vô tuyến, lúc đó, Emi dường như đã phát hiện ra sự thật về mối liên hệ chặt chẽ của việc cô trở thành Anh Hùng từ những lời mà Gabriel nói.
Cha của Emi, người mà cô tưởng rằng đã chết trong cuộc xâm lược của Quỷ Quân, thực ra vẫn còn sống.
Với Emi, người gọi Maou là kẻ giết cha ngay trước mặt cậu, cảm xúc của cô chắc hẳn đang rất rối ren.
Mặc dù Maou không có bất kì nghĩa vụ gì phải đặc biệt quan tâm đến Emi vì vấn đề đó, nhưng cậu vẫn đột nhiên tò mò không biết liệu Chiho có nói cho Emi biết sự thật mà em ấy biết sau chuyện đó hay không.
Giữa vụ việc, Chiho đột nhiên nhận được một năng lực mạnh mẽ từ bên thứ ba, người không muốn lộ mặt ra, cũng như một tin nhắn được để lại cho Maou và Emi.
Chiho vẫn chưa đề cập đến việc có truyền tin nhắn đó cho Emi hay chưa, và Emi hiển nhiên là sẽ không chủ động nói điều đó ra, vì thế mà Maou đã không cố tình hỏi về chuyện đó.
Nhưng từ vài phút thay đổi ngắn ngủi trong thái độ của Emi, có lẽ lý do là từ vụ việc đó mà ra.
“Dù thế, thái độ của cổ với chúng ta đáng ra không nên dễ dãi mới đúng chứ.”
Vì lúc đó Ashiya cũng có mặt, nên anh ta cũng biết đại khái cái ‘vụ việc trước đó’ mà Maou đang ám chỉ là vụ việc gì.
“…Eh, nếu có cái gì đó thật sự không ổn thì ta sẽ tìm Chi-chan hỏi lại sau.”
Sau khi Maou đưa chiếc vé và tiền phí của Alas Ramus cho bà Murata Fu, bà chủ đã hơn 80 tuổi của Sasa no Yu, ở quầy tính tiền, cậu bước về phía phòng thay đồ của phòng tắm nam.
“Maou-kun.”
“Hửm? Bà Fu, có gì không ạ?”
Bà Fu, người thường không nói nhiều, đột nhiên mở lời nói chuyện với Maou từ sau lưng cậu.
“Đó là vợ cháu à?”
Bà Fu hất cằm về phía phòng tắm nữ. Maou lắc đầu với một nụ cười gượng gạo và trả lời.
“Mặc dù cổ là mẹ của đứa bé này, nhưng cổ không phải vợ con.”
“…Hừm, miễn là con bé có thể cười một cách hạnh phúc là tốt rồi.”
Mặc dù không biết bà Fu nghĩ gì, nhưng sau đó thì bà chẳng nói gì thêm nữa, và bà ấy nhắm mắt lại như thể đang nghe chương trình phát thanh từ sau quầy.
Thỉnh thoảng bà Fu cũng sẽ nói chuyện với người khác, nhưng hầu hết họ đều có chuyện tương tự như thế này.
Maou ẵm Alas Ramus lên lại và nói một cách hăng hái.
“Được rồi, Alas Ramus! Đi tắm nào!”
“Ô~!”
“A~ chóng mặt quá, đừng có hét lên như thế.”
“Urushihara, tốt nhất là người đừng có ngâm người trong bồn nước nóng, không là lại bị gì nữa thì khổ.”
Người cha, con gái và cận thần, những người trông như chẳng lo lắng gì nhiều, bước vào phòng tắm nam với điệu bộ thảnh thơi.
***
“Wah! Chẳng lẽ chúng ta là những người tắm đầu tiên sao?”
Khi họ bước vào phòng tắm trông to hơn so với nhìn từ bên ngoài, Chiho reo lên vì chẳng thấy ai khác trong đó cả.
“Đúng thế. Xét cho cùng thì có mấy ai nghĩ đến chuyện đi tắm vào giữa ban trưa như thế này đâu. Rất lý tưởng cho chúng ta.”
Suzuno cầm lấy giỏ đựng quần áo với cử chỉ thuần thục và nhanh chóng chọn lấy một chỗ trên tủ đựng quần áo.
“Mặc dù bên này thật sự không có ai, nhưng bên nam chắc không sao chứ?”
Emi chỉ sang phía bức tường đối diện phòng tắm nam, và hỏi cô nàng Suzuno có vẻ thư giãn kia.
“Không sao đâu. Mặc dù chúng ta cần quyết định theo điều kiện của Chiho-dono, nhưng miễn chúng ta tuỳ cơ ứng biến là được rồi. Dù sao thì….”
Suzuno nhìn sang Chiho với một nụ cười gượng gạo.
“Vì có liên quan đến Chiho-dono nên chúng ta cũng chẳng thể giấu Ma Vương và những người kia được. Vì thế, trước tiên là làm gạo nấu thành cơm đã, và để họ xác nhận chuyện sau thì sẽ đỡ phiền hà hơn. Họ cũng chẳng phải những tên ngốc, và họ sẽ có thể hiểu được nếu nói chuyện đàng hoàng.”
Mặc dù Emi hỏi với vẻ mặt khác nghiêm nghị, nhưng dường như Suzuno không quan tâm, và cô lập tức cởi bộ kimono của mình ra.
“Ơ, ờm… Suzuno-san, Yusa-san, mong hai người chiếu cố ạ!”
Chiho vô cớ cúi đầu một cách lo lắng.
Tuy là họ đến nhà tắm để gột bỏ cơn mệt mỏi lúc làm việc, nhưng sao cô lại trở nên lo lắng thế kia.
Sau khi Chiho nhìn vào hai người họ với ánh mắt cực kì nghiêm túc, cô đứng kế bên Suzuno và cũng bắt đầu thay đồ.
Ở vị trí của Emi, vì đối phương cũng đã bày tỏ thái độ kính trọng như thế nên cô cũng không nên làm bất kì biện pháp phòng thủ gì nữa.
“… họ sẽ có thể hiểu được, sau khi nói chuyện đàng hoàng à….”
Emi đột nhiên nhìn vào tay phải của mình, cánh tay mới nãy còn ẵm Alas Ramus.
“Cảm giác như, mình dường như đã trở thành một con ngốc vậy….”
“….Erhm, Yusa-san?”
Chiho dừng việc cở bộ đồ thể dục của mình ra và nhìn vào Emi với vẻ mặt lo lắng.
“Quả, quả nhiên là vẫn… không được ạ?”
Rồi cô hỏi một câu như thế.
Emi lập tức lắc đầu và nói.
“Chị xin lỗi, không phải thế đâu, là tại chị thôi. Nếu chị thấy không ổn với chuyện đó thì từ đầu chị đã chẳng đến đây, và chị cũng sẽ không mang thứ đó theo đâu.”
Emi vội kiềm vẻ mặt lo lắng của mình lại, cố tình đáp lại một cách vui vẻ và lấy ra một thứ gì đó từ trong túi xách của mình.
Nhìn từ ngoài, thứ đó giống một cái lon nhỏ đựng nước tăng lực có thể tìm thấy ở bất kì đâu.
Nhưng thứ sản phẩm được cô đặc lại bên trong là thứ theo lý mà nói vốn không tồn tại ở Trái đất.
“Chiho, đây là nguồn cung cấp năng lượng cho bọn chị ở Nhật, Holy Vitamin β.”
Chiho cầm lấy cái lon nhỏ mà Emi chuyền cho cô và gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vì em bảo là muốn học, nên chị và Bell sẽ xử lý chuyện này một cách nghiêm túc, tiến hành như thế chắc không sao chứ?”
“Vâng!”
Chiho đáp lại một cách nhiệt thành.
“Mặc dù chúng ta không biết Bell định làm gì trong phòng tắm, nhưng chúng ta sẽ bắt đầu phép thuật luyện tập của Chiho.”
Nguyên nhân của vụ này, có thể truy ngược về sau cái ngày mà Gabriel với Raguel bị đẩy lùi, cũng là ngày Chiho được xuất viện.
Ngày hôm đó, Emi ghé thăm Chiho sau khi đi làm về.
Mặc dù nhiều xét nghiệm kiểm tra cho thấy cơ thể Chiho rất khỏe mạnh, nhưng từ thường thức của người Nhật, Chiho đã bị bất tỉnh vì lý do không xác định.
“Em cảm thấy thế này thực sự có hơi cường điều quá rồi.”
“Bệnh nhân nào nhập viện cũng nói thế cả. Bất kể thế nào thì em cũng đã cố quá sức rồi đấy, nên tốt hơn hết em nên ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi đi.”
Emi nghiêm nghị khuyên can Chiho, người cảm thấy bất mãn vì không thể xuất viện được ngay.
Dù có nhìn thế nào đi nữa, sức mạnh mà Chiho thể hiện ở Tháp Docodemo, và ở cả Tháp Tokyo lẫn Sky Tree, không phải là thứ mà cô bé có thể đạt được trong một ngày một đêm được.
Mặc dù về chuyện này Emi có hàng tấn câu hỏi muốn hỏi Chiho, nhưng Chiho chỉ có thể đưa ra một lời giải thích như khi cô trả lời Maou.
Nói cách khác, đó là chuyện về việc làm sao cô bé nhận được thứ sức mạnh bất thường đó, về những điều mà cô bé nói với người ấy vào lúc đó, và về những chuyện mà cô bé làm trước khi gặp Emi.
Còn về phần người cho Chiho mượn sức mạnh thì—
“Vậy là cuối cùng thì chị cũng chẳng biết được gì cả….”
Mặc dù Chiho ngẩng đầu nhìn lên Emi từ trên giường với vẻ mặt tội lỗi, nhưng Emi cũng chỉ lắc đầu và nói.
“Không, cảm ơn em. Nhưng thông tin này cũng rất có giá trị tham khảo.”
“… … Thế, thế ạ? A, với lại, người đó còn để lại một tin nhắn cho Yusa-san… hay đúng hơn, đó là điều cần phải nói cho chị nghe.”
“Sao nghe mơ hồ thế, và phải nói cho chị nghe nghĩa là sao?”
“Cái đó… là vì vẫn còn nhiều chuyện khác liên quan đến Maou-san……”
Chiho bắt đầu nói về những ký ức trong não mình, ngoài những kí ức chắc chắn không thuộc về cô ấy ra, tức là những kí ức về Maou khi cậu còn nhỏ–
“Cái đó, cảm giác cứ như em cần phải nói với Yusa-san…..”
thì vẫn còn đọng lại những kí ức khác nữa.
“Em thấy một người đàn ông cao to. Ông ấy có râu, cùng một mái tóc không dài cho lắm được cột ở đằng sau. Ổng mặc đồ như một nông dân châu âu thời trung cổ, ngoài ra mắt ông ấy cũng rất hẹp, và trông như một người hiền lành. Mặc dù em không biết ở đó là ở đâu, nhưng nhìn từ đó, dường như có thể thấy được cánh đồng lúa vàng rực dưới ánh nắng….”
“!”
Tim Emi đập một cách mãnh liệt.
“E, erhm…. cái đó không phải lúa, mà là lúa mì mới đúng nhỉ? Hạt gạo sẽ trũng xuống giữa mùa gặt hái, nhưng lúa mì thường sẽ giữ thế thẳng đứng.”
“À, có lẽ thế mới đúng. Nhưng khung cảnh đằng sau có hơi mù mờ…. chú đó đang cầm lấy một thanh kiếm, và đối mặt với em…. hay đúng hơn là mặt chú ấy hướng về phía của em và nói.”
“Eh? Kiếm ư?”
Con tim của Emi bắt đầu vang rền tiếng sấm lo lắng.
“Kiếm ư? Là thật chứ?”
“Vâng, đúng là kiếm.”
Mặc dù Chiho cảm thấy khó hiểu và không biết Emi đang quan tâm đến điều gì, nhưng cô bé vẫn nói tiếp.
“Nhưng… thực ra thì đó là toàn bộ những gì em nhớ. Đó là những hình ảnh duy nhất còn lại trong ký ức của em, sau đó thì có….”
Chiho nói với Emi, người cảm thấy khó che giấu vẻ thất vọng của mình vì thông tin chẳng được bao nhiêu.
“Acies Ara.”
“….Gì cớ?”
“Acies Ara. Ông ấy chỉ nói thế.”
“Acies Ara? Acies… có phải là ngôn ngữ giao thương của lục địa trung tâm không? Cái đó chị sẽ hỏi Bell sau vậy.”
Emi bỏ cái từ có cách đọc lạ tai vào trí nhớ của mình.
“Em chỉ cảm thấy là mình phải nói điều đó cho Yusa-san nghe… mặc dù em là người nói thế, nhưng thực ra là em cũng không biết cái đó nghĩa là gì nữa……”
Emi nhìn vào cô bé Chiho không thoải mái kia và nghĩ ngợi một hồi.
Mặc dù khó mà xác nhận được vì Chiho vẫn chưa gặp được người phụ nữ mặc váy trắng ở Tokyo Dome City, nhưng 10 phần thì chắc 8 phần là người đó rồi.
Mặc dù không biết bà ấy đang tính làm gì để che giấu thân phận thật của mình, nhưng đưa mảnh ‘Yesod’ cho Chiho với một lý do, và điều khiển một lượng lớn thánh lực; và không quan tâm đến Urushihara, nhưng lại đối đầu với Gabriel và Raguel; thậm chí còn giao phó ký ức về người đàn ông cùng cánh đồng lúa mì cho Chiho, thì chỉ có duy nhất một người.
“Cảm ơn em vì đã nói cho chị biết những điều đó, chúng là những thông tin rất quý giá đấy.”
Emi cố nở một nụ cười– ‘cố’ mà nở một nụ cười.
“…Cái, cái đó, Yusa-san?”
“Hửm? Sao thế?”
Trước tiếng gọi của Chiho, ban đầu Emi muốn nở một nụ cười vui vẻ hơn, nhưng không hiểu sao Chiho lại hoảng sợ mà lùi lại.
“Chị, chị giận lắm ạ?”
“Ể?”
“Uh, cái đó, em xin lỗi. Mặc dù em cũng đã xin lỗi Maou-san, nhưng chạy thẳng vào chiến trường mà chưa từng luyện tập qua, erhm, cái đó chắc đã gây cho chị rất nhiều rắc rối, nhưng, nói thế nào nhỉ, em xin lỗi, em đã khiến chị phải lo lắng, er……”
Mặc dù mắt Chiho đang rơm rớm lệ, nhưng cô bé vẫn cuống cuồng xin lỗi không ngừng.
Emi đặt tay lên trán mình theo phản xạ.
“…. Chị đã để lộ ra hết rồi sao?”
“Quả nhiên là chị có giận!”
Khi nghe Emi nói thế, Chiho lại càng thấy sợ hơn.
“Chị xin lỗi, nhưng mà chị không giận Chiho đâu.”
“…eh?”
Emi, người rốt cuộc cũng đã hồi phục lại vẻ mặt thường ngày, thở một hơi dài sau khi làm Chiho bình tĩnh lại.
“Tuy là cái này có thể xem là một lối suy nghĩ lạc hậu ở Nhật, nhưng nhìn chị vậy thôi chứ thực ra chị đang nghĩ là con cái nên bày tỏ lòng kính trọng với cha mẹ mình. Ở một mức độ nào đó, họ nên làm thế vô điều kiện.”
“Uh, phải, em thấy cái đó cũng khá có lý…”
“Không phải là vì cha mẹ chuẩn bị thức ăn cho con cái, chu cấp cho một ngôi nhà an toàn hay cung cấp cho những đứa trẻ một sự giáo dục. Chị cảm thấy rằng càng lớn tuổi bao nhiêu, con tim họ lại càng cảm thấy cha mẹ mình quý giá bấy nhiêu.”
“Ph, phải….”
Bởi vì Chiho không biết điều mà Emi đột nhiên muốn bày tỏ là gì, nên cô chỉ đành gật đầu không ngừng.
“…Nhưng… xét cho cùng thì, em không nghĩ là mọi thứ cũng nên có giới hạn sao?”
“Thế, thế là ý gì ạ…”
Emi nở một nụ cười u ám. Tuy rằng đó là một nụ cười xinh đẹp, nhưng nụ cười đó thực ra khiến Chiho càng cảm thấy hoảng hơn.
“Không biết bà ta lảng vảng chỗ quái nào, rắc mấy cục than rắc rối ra khắp mọi nơi, và rốt cuộc thì không chỉ để người khác dọn dẹp rắc rồi giùm, mà bà ấy thậm chí còn hù bạn bè của chính con gái mình, để lại một đống lời đồn vô nghĩa đằng sau, mà lại chẳng nói gì về những chuyện thật sự quan trọng, và cuối cùng thì không ngừng gây ra rắc rối cho người khác ở một thế giới hoàn toàn khác…. chị thực sự chịu đủ lắm rồi!”
“Yu, Yusa-san, chị,chị nhỏ nhỏ tiếng lại chút….”
Không rõ chuyện gì đang diễn ra với Anh hùng của thế giới khác nữa, cô ấy giờ lại đang ôm lấy đầu bằng cả hai tay và lắc đầu một cách dữ dội, và Chiho, người cố làm Emi bình tĩnh lại, lên tiếng nhắc cô ấy trong khi đang cẩn trọng để ý xunh quanh.
“…tại sao…. tuy là bà ấy đang đứng nhìn từ một bên, nhưng tại sao bà ấy vẫn chưa đến gặp chị….”
Sau khi nghe thấy những lời đó từ Emi, người đột nhiên ngồi xổm xuống với hai tay còn đang ôm lấy đầu, Chiho hoàn toàn đông cứng người lại.
Bởi vì câu nói đó chứa đựng một sự cô đơn khó mà che đậy.
“…. Chị xin lỗi, chị có hơi kích động quá rồi.”
“… Không đâu… cái đó.”
Cô bé Chiho không biết nên đáp lại như thế nào kia cúi đầu xuống một cách vụng về.
“Chị xin lỗi, đáng lẽ ra chị không nên phàn nàn với em những chuyện đó.”
Emi thở ra một hơi dài để bình tĩnh lại, và cầm cái túi giấy cạnh chân mình lên.
“Đây là quà thăm viện này. Bởi vì Alas Ramus là người đề nghị, nên món này cũng không thật sự thích hợp cho lắm.”
Từ trong túi giấy, Emi lấy ra salad Senbei từ một tiệm làm đồ tráng miệng cao cấp. Thấy thứ đó, sắc mặt của Chiho cũng đỡ căng thẳng hơn.
Nhân tiện, mặc dù Alas Ramus thường không may liên tục thức dậy trong tâm trí Emi khi cô đang làm việc, nhưng giờ con bé đang chợp mắt, thành ra con bé giờ cũng đang hợp nhất với Emi.
“Nhưng cảm ơn em, nhờ có em mà rốt cuộc thì chị cũng đã hiểu ra được nhiều chuyện. Với lại, trông tinh thần em cũng khá tốt, nên tạm thời chị cũng có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.”
Emi đổi chủ đề, và Chiho cũng ôm lấy cái túi đựng salad Senbei, khẽ gật đầu đáp lại.
“Erhm, Yusa-san!”
“Hửm?”
“Chuyện này, em thật sự rất xin lỗi. Em lại đi làm một việc nhẹ dạ như thế….”
“Không sao đâu. Dù sao thì Chiho không những bình an vô sự, mà cũng không phải là em không giúp được gì…”
Ngay khi Emi thấy Chiho hiếm khi không ngừng xin lỗi về chuyện đã được giải quyết, và đang định bảo em ấy đừng để tâm thì–
“Được rồi!”
Cô ấy lập tức chuyển từ hoảng sang choáng váng trước cái giọng đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn của Chiho.
“Mặc dù lần này em không sao cả, nhưng lần sau nếu có chuyện gì xảy ra thì khó mà đảm bảo sẽ không có thương vong.”
“Rốt, rốt cuộc thì em đang muốn nói gì thế?”
Emi có một cảm giác không hay từ bầu không khí nguy hiểm này, và Chiho vừa nói vừa nhìn vào chiếc nhẫn trên tay trái mình.
“Giờ thì sức mạnh đó đã biến mất hoàn toàn. Giờ mà em nhảy ra khỏi cửa sổ bệnh viện thì chết là cái chắc. Dù sao thì chỗ này cũng là tầng 3.”
Mặc dù vấn đề không nằm ở chỗ đó, nhưng Emi vẫn quyết định tiếp tục lắng nghe một cách im lặng.
“Cái đó… có phải gọi là thánh lực không ạ? Maou-san từng bảo với em là vì sức chứa không đủ lớn nên mới bị phản tác dụng mà gây ra việc trúng độc ma lực, nên năng lực đó chắc chắn sẽ không trở thành của em, nó thực sự là một thứ mà người ta tạm thời cho em mượn thôi.”
Cảm giác không hay của Emi trở nên tệ hơn.
“Tuy nhiên, vì Gabriel-san và Raguel-san đã làm đến mức này, trước những tình huống đó, nếu chuyện gì lại xảy ra nữa, em e là chuyện sẽ không còn là vấn đề có thể giải quyết bằng cách bảo em không đến gần phòng trọ của Maou-san……”
“Dừng! Dừng lại! Đợi chút, đợi chút đã! Chị biết ngay là em sẽ nói như thế mà!”
Emi tựa trán lên hai tay và lên tiếng.
“Để chị đoán em định nói điều gì tiếp theo! Là ‘nên hãy dạy em phép thuật để em có thể tự mình phòng thủ đi’ đúng không?”
“Ể? T, tại sao?”
Mắt Chiho mở to ra với vẻ choáng váng như thể bị người ta gãi đúng chỗ ngứa vậy, nhưng với Emi, việc đoán suy nghĩ của Chiho không phải là chuyện khó.
“Chiho, ban nãy tự em vừa nói thế, không phải sao? Năng lực đó là đi mượn, và không phải là một thứ năng lực mà em có thể dùng được ngay từ đầu. Nếu em xem những câu thần chú như một thứ phép thuật tiện lợi thì sẽ khá phiền phức đấy. Bất kể là phép thuật phòng thân hay phép thuật chiến đấu cũng cần một quãng thời gian dài để tập luyện tinh thần, kĩ thuật và cơ thể, đó là một kĩ năng đi đôi với sự nguy hiểm.”
Để có thể thuyết phục được cô bé Chiho ăn nói lưu loát kia, cách duy nhât là đánh một đòn phủ đầu. Emi lập tức nói một cách trôi chảy.
“Vì cha em là một cảnh sát, nên hẳn là em cũng hiểu chứ nhỉ? Dù cho một cô bé cao trung không qua luyện tập đột nhiên được đưa cho một cây súng, dẹp chuyện ‘chiến đấu’ sang một bên, thì em cũng chẳng thể bảo vệ nổi bản thân mình. Điều đó cũng tương tự dù cho em có biết cách sử dụng một khẩu súng. Cái mà người ta gọi là ‘chiến đấu’ ấy, sẽ có những tình huống mà đối phương dùng mọi loại phương pháp độc nhất để kết liễu em mà không chút kiềm chế, và cũng không thể dùng lý lẽ để thuyết phục chúng bằng những lời nói bình tĩnh được, em có thể tượng tưởng được cái tình huống đó không?”
“….Nhưng mà….”
Trước giọng nói nghiêm nghị của Emi, Chiho chỉ đành lặng lẽ thu cái nhìn của mình lại.
“Chỉ dựa trên kiến thức phổ quát của Nhật bản thì sẽ chẳng tưởng tượng ra được gì đâu, kể cả cái ‘chiến trường’ nơi mà ‘không ai biết chuyện gì có thể xảy ra’ cũng có thể xuất hiện. Nếu Chiho được phép sử dụng phép thuật, thế thì chẳng khác gì để cho em đi vào bãi mìn giữa làn bão đạn chỉ với một cây súng ngắn. Những kẻ đang chiến đấu ngoài đó cũng sẽ xem khẩu súng ngắn như một món ‘vũ khí’, và xem em như một ‘kẻ địch’, rồi tấn công em với một thứ sát khí tàn bạo, bọn chúng sẽ chẳng nương tay chút nào đâu.”
Emi, người vừa xoã hết những lời đó ra trong một hơi, khẽ hít vào một cái.
“Dù là Thiên đường, Quỷ giới hay Ente Isla, họ đều sẽ xem Chiho như một ‘người có liên quan’. Ngay cả Gabriel và Raguel cũng không cảm thấy rằng chuyện xảy ra ở Tháp Tokyo là từ sức mạnh của một mình em mà ra. Tuy nhiên, nếu em mang theo sức mạnh của chính mình và xuất hiện trên chiến trường, mọi người sẽ xem em như ‘một kẻ địch cần phải diệt trừ’. Đến lúc đó, ngay cả tình huống đáng lẽ có thể cầu cứu được cũng sẽ biết mất ngay trước mắt em.”
Sau khi dứt lời, Emi chuyển ánh nhìn sang bên cạnh chiếc giường bệnh của Chiho.
Đặt ở đó là một chiếc túi giấy đựng những vật dụng cần thiết mà mẹ của Chiho, tức Riho, mang đến, thậm chí còn có cả một cái ghi chú bên trên ghi rằng ‘riêng quần áo để thay thì mẹ sẽ mang đến’.
“Mẹ em thật sự rất lo lắng cho em. Mặc dù việc em bị xem là ‘một người có liên quan’ không thể thay đổi được nữa, nhưng bọn chị không thể để ai khác sinh ra ý định thù địch với em được. Ồ, riêng cái này thì chị nghĩ là Ma Vương hẳn cũng nghĩ giống chị.”
Emi cố tình dùng tên của Maou, định lợi dụng nó để thuyết phục Chiho.
Tuy nhiên, khi cô bé Chiho lúc đầu còn đang cúi đầu kia ngẩng đầu lên lại, một thứ sức mạnh hoàn toàn khác đang hiện hữu trong mắt em ấy.
“Cảm ơn chị. Đúng là thế. Nhưng lần này thì rốt cuộc em cũng đã tìm thấy việc mà mình có thể làm được!”
“Eh?”
Mặc dù ban đầu Emi định dạy dỗ Chiho một chút, nhưng có vẻ như ngược lại, Chiho lại nghĩ về cái gì đó hoàn toàn khác hẳn bởi lời mà Emi nói.
“Ba em trước đây cũng thường xuyên nói thế. Ông ấy bảo rằng phương pháp phòng chống tội phạm hay những lời giải thích trong kĩ năng tự phòng thủ được xuất bản trên tạp chí chỉ là những lời nói sáo rỗng với những ai chưa từng tập luyện qua, chúng vô dụng và có mà khiến người ta bị thương thì đúng hơn. Ý của Yusa-san chắc hẳn là thế nhỉ.”
“Uh… phải, đúng vậy. Mặc dù quy mô có khác một chút, nhưng đó chính là điều mà chị muốn nói.”
Emi cảm thấy khó chịu vì cô không biết Chiho muốn nói gì.
“Nhưng em vẫn cảm thấy rằng, nếu có thể thì em vẫn mong rằng mình có thể dùng phép thuật như Yusa-san và những người còn lại.”
“Chuyện đó thì như chị đã nói….”
“Khi em bị Sariel-san bắt cóc, Suzuno-san đã lấy mất điện thoại di động của em.”
“Eh?”
Em hơi hoảng một chút khi chủ đề bị đổi sang một hướng mà cô không ngờ tới.
“Nhưng cũng vì thế mà em không bị thương hay bị đe doạ đến tính mạng. Đó là vì em không phải là một ‘kẻ địch’, mà chỉ là ‘một người có liên quan’, đúng chứ ạ?”
“Có, có lẽ thế. Mặc dù Sariel dường như có nghĩ đến nhiều chuyện hạ lưu….”
Bởi vì lúc đó Emi cũng bị bắt cóc, nên cô chẳng thể nói gì hơn về chuyện đó.
“Lúc đó, may thay có Urushihara ở đấy nên Maou-san mới đến cứu chúng ta. Nhưng trong tương lai, nếu kẻ nào đó như Gabriel-san lợi dụng cơ hội khi mà Yusa-san, Suzuno-san, và Maou-san không có ở gần và bắt cóc em đi, và điện thoại của em cũng bị lấy đi, thế thì mọi người sẽ chẳng thể tìm được vị trí của em.”
“… phải, đúng là thế thật.”
Chiho siết chặt nắm tay của mình lại và nói.
“Cha em luôn bảo với em rằng, nếu em thấy có dấu hiệu của một tên tội phạm, em nhất định không được nghĩ cách tự mình giải quyết mà phải ngay lập tức gọi cảnh sát.”
“Gọi…. cảnh sát…?”
Emi vô thức lặp lại những từ mà Chiho đã dùng hết sức để nói ra.
“Nên là… nếu em bị kéo vào chuyện lộn xộn ở Ente Isla, những người cảm nhận được dấu hiệu liên quan, em chắc chắn sẽ không nghĩ về chuyện tự mình giải quyết. Nên là….”
Vẻ mặt của Chiho trở nên căng thẳng hơn, và cô bé nhìn thẳng vào mắt của Emi.
“Để có thể liên lạc được với Yusa-san và Maou-san một cách nhanh chóng bất kể xảy ra chuyện gì, làm ơn dạy cho em kĩ năng thần giao cách cản có thể nói chuyện kể cả khác thế giới đi ạ… cái ‘Idea Link’ ấy!”
“I, Idea Link?”
“Đúng thế.”
Chỉ từ cái kết quả—
“Em, em nghe tên của loại phép thuật đấy từ đâu vậy….”
“Giữa vụ việc đầu tiên ấy, chẳng phải Alberto-san từng nhắc đến cái đó khi ở phòng Maou-san sao?”
Emi chẳng thuyết phục Chiho được chút nào cả.
“Uh~~”
Chiho muốn học giao tiếp ý niệm vì sự an toàn của mọi người, và Emi chẳng thể nghĩ ra điều gì khiến em ấy bỏ cuộc cả.
Nên Emi sẽ nói câu trả lời của mình sau, và trên đường về, cô có làm một chuyến đến chỗ của Suzuno để bàn bạc.
Về chuyện Chiho muốn học phép thuật, tất nhiên là Suzuno vẫn giữ lập trường khách quan, nhưng khi nghĩ về cái lập luận ‘liên lạc’ với người khác trong tình huống khẩn cấp, cái lập luận đó lại rất thuyết phục với hai người họ.
Căn phòng 202 của Villa Rosa Sasazuka cũng vì thế mà tạm thời rơi vào trong cái im lặng nặng nề.
“Ma Vương cũng từng nói với tôi, vì chúng ta đã nói rõ rằng không muốn con người của Nhật bản bị dính vào chuyện của Ente Isla, sao chúng ta không xoá trí nhớ của Chiho-dono đi.”
“Thế là sao…. bởi nếu làm việc đó rồi, chẳng phải….”
Emi đột nhiên nhớ về cuộc xung đột mà cô có với Chiho khi Suzuno lần đầu đến thế giới này.
Nghĩ về sự an toàn của Chiho, Suzuno đã lên sẵn kế hoạch xoá trí nhớ của Suzuno, và để bảo vệ cô bé Chiho không muốn quên Maou và những người còn lại kia, Emi đã từng nói điều này–
“Bất kể xem hy sinh là một tội ác cần thiết hay lờ đi nhưng giọt nước mắt của bạn bè, chúng đều giống nhau cả, và tôi không chiến đấu vì cái thứ hòa bình đó.”
Có lẽ vì nhớ cùng một chuyện nên Suzuno cũng nở một nụ cười xấu hổ khá gượng gạo.
“Nếu chúng ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của mạng sống, chúng ta nên ngay lập tức xoá đi trí nhớ của Chiho-dono và phá huỷ Ma Vương Thành ngay lúc này, rồi quay trở về Ente Isla. Nhưng hai ta đã không làm điều đó. Mặc dù chúng ta có rất nhiều lý do, nhưng một trong số các nhân tố chính, là vì chúng ta xem Chiho-dono như một người bạn mà chúng ta có thể thẳng thắn nói hết mọi thứ ra.”
Với những lời mà Suzuno nói, Emi cũng gật đầu đồng ý.
“Có phải chúng ta… mong muốn em ấy có thể giữ mãi như thế không?”
“Đúng vậy. Nên để bảo vệ người bạn đó, chúng ta có nghĩa vụ phải tìm kiếm những biện pháp đối phó cần thiết.”
Nói đoạn, Suzuno đứng dậy và lấy ra một lon Holy Vitamin β từ trong tủ lạnh.
“Mặc dù đây là sự ích kỉ của bản thân tôi.”
Suzuno mỉm cười khi đang cầm lấy lon nước lạnh be bé kia
“Nhưng tôi đơn thuần là cảm thấy vui trước những tình cảm đáng kính của Chiho-dono.”
“….Đúng thế.”
Như thể cũng bị ảnh hưởng, Emi chầm chậm nở một nụ cười.
Phân đoạn 3
Khi Chiho nghe Emi bảo rằng cô ấy cho phép mình trải qua buổi luyện tập phép thuật sau khi xuất viện, cô bé mỉm cười tựa như đoá hoa nở rộ và không ngừng cảm ơn Emi, khiến cho Emi luống cuống cả lên.
Sau đó thì họ chọn ngày mà cả Emi và Suzuno đều rảnh, cũng chính là hôm nay, làm ngày đầu tiên của buổi luyện tập.
Nói rõ ràng hơn thì, dọn sân sau cũng giống như trả nợ cho học phí ngày học đầu tiên.
“Vậy Chiho-dono, trước khi cởi đồ ra, chúng ta bắt đầu truyền thánh lực vào trong người đã.”
Suzuno, người nhìn sang lọ Holy Vitamin β, sau khi cột lại cái dây đai thắt chưa xong thì cô để Chiho ngồi trên ghế trong phòng thay đồ.
Đầu tiên thì Suzuno mở nắp lon Holy Vitamin β và đưa nó cho Chiho, rồi cô nắm lấy tay còn lại của Chiho và chạm hai lòng bàn tay vào nhau.
“Nghe kĩ nhé, khi cô uống thứ đó, đầu tiên là làm từng chút từng chút một bằng cách giữ nó lại trong miệng. Dừng lại khi cô cảm thấy có gì không ổn.”
“Đ, được rồi…. …”
Mặc dù là người đề nghị, nhưng xét cho cùng thì Chiho vẫn thấy lo lắng về việc tiếp xúc với một thứ năng lượng mà cô không biết.
Suzuno nắm lấy tay Chiho và dùng thần chú ‘Sonar’ có tác dụng kiểm tra cơ thể để kiểm tra tình trạng của Chiho.
Chiho uống lon Holy Vitamin β bổ sung thánh lực với một ngụm nhỏ để tránh vượt quá lượng mà cơ thể cô có thể chứa.
Sau khi bổ sung thánh lực đến mức chứa giới hạn của cơ thể mình, Chiho rốt cuộc cũng sẽ có thể bắt đầu luyện tập phép thuật.
Ý nghĩa của cái tên ‘Idea Link’, là để đồng bộ hoá suy nghĩ giữa hai hoặc nhiều người niệm phép để thực hiện giao tiếp ở khoảng cách xa, một loại phép thuật dùng để ngăn ngừa việc truyền thông tin sai lệch giữa hai người không cùng ngôn ngữ.
Tuy là giờ họ có thể dùng tiếng nhật một cách trôi chảy, nhưng khi Maou và Emi lần đầu đến Nhật, họ cũng dùng Idea Link để khiến mục tiêu mà họ đang nói chuyện mang ấn tượng rằng họ cũng đang nói tiếng Nhật.
Và nguyên nhân liên quan khiến Chiho bị dính vào kế hoạch của thiên thần và phải nhập viện là cũng từ người đồng đội Alberto của Emi dùng Idea Link đường dài mà ra.
Nếu Chiho có thể học được Idea Link, trong trường hợp cô bị lôi vào một vụ lộn xộn ở Ente Isla và phát hiện rằng mình rơi vào tình huống bị mất điện thoại và không thể liên lạc được với Emi, Suzuno, hoặc Maou, thì cô có thể dùng Idea Link như một biện pháp backup.
“Từ việc không ai có thể dùng phép thuật ở Trái đất, cơ bản thì sức chứa của Chiho-dono chắc chắn không thể gọi là lớn. Nhớ cẩn thận đừng uống quá nhiều đấy.”
“…Nhưng, khi Chiho ở Tháp Tokyo, em ấy đã dùng một thứ năng lượng rất mạnh, lý do cho điều đó là gì?”
Emi vừa hỏi vừa nhìn vào hai người họ. Mặc dù Chiho cũng không hiểu, nhưng Suzuno lại đáp lại như thể đó là điều hiển nhiên.
“Nguyên lý thì hẳn là giống như việc mà tôi đang làm đây. Lúc này trong cơ thể Chiho-dono, ngoài thánh lực vừa được bổ sung, vẫn còn có sóng sonar làm từ thánh lực đến từ cơ thể tôi và trôi trở lại. Nhưng cuối cùng thì, đó là thánh lực của tôi, và nó không xen vào sức chứa ban đầu của cơ thể Chiho-dono.”
Suzuno giữ lấy tay Chiho, nhìn vào cái gì đó trên đầu ngón tay bàn tay còn lại đang giữ lon nước của Chiho, và cô lẩm bẩm.
“Trên thực tế, người niệm chú đó chắc hẳn đã dùng thứ đó như một vật trung gian, và xem Chiho-dono như một lối đi để dẫn thánh lực quay trở lại. Để cho rõ ràng hơn, có thể nói là lúc đó Chiho-dono được dùng như một phần cơ thể của người niệm chú.”
Trước lời phân tích của Suzuno, mặt của Emi và Chiho trở nên nghiêm hơn vì các lý do khác nhau.
“Người đó xem cơ thể người khác là gì thế….”
Emi than vãn người không có mặt ở đây.
“Vậy là, rốt cuộc là em đã bị người khác điều khiển….”
Chiho cắn chặt môi vì cô được nhắc nhở về sự nguy hiểm của việc dễ dãi tiếp xúc với một nguồn sức mạnh không xác định.
“Haiz, cũng may là không bị làm chuyện gì xấu, có thể nói là trong cái rủi có cái may… oh, Chiho-dono, cô nên ngừng lại đi, đừng uống thêm nữa.”
Suzuno dừng tay Chiho lại.
“Em cũng uống khá nhiều rồi đấy, chừng một phần ba lon.”
Emi trông khá ngạc nhiên khi nhìn vào lon nước Chiho đặt trên bàn.
Suzuno cũng nhìn vào lon nước trong khi tạm thời tiếp tục giữ lấy tay Chiho.
“Nói cách khác, điều này đồng nghĩa với việc thánh lực được cô đặc trong Holy Vitamin β không được cao cho lắm. Kể cả uống nguyên chai chắc cũng không đủ để Emilia hồi phục full năng lượng, đúng chứ?”
“Ừ, đúng là thế….”
Dù vậy, Emeralda vẫn nghiêm khắc cảnh báo Emi không uống quá hai lon mỗi ngày. Ban đầu thì Emi nghĩ rằng nếu uống hơn hai lon, cô có thể vượt quá sức chứa giới hạn của bản thân.
“Quả nhiên là do cái này vẫn là thuốc đúng không ạ? Xét cho cùng thì ngay từ đầu thứ đó là thứ phải được hồi phục một cách tự nhiên không phải sao? Chắc là cũng giống với cái lưu ý trong việc chăm sóc cân bằng dinh dưỡng trong thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.”
“…Ra thế.”
Lạ thay, lời của Chiho nghe rất thuyết phục, Emi cũng gật đầu đồng ý một cách dữ dội.
Dù sao thì cũng là đang nói về thứ có thể lấy được một cách tự nhiên và dùng sức để tập trung nó thành một dạng có thể lưu trữ. Nếu lượng nạp vào bị sai lệch thì có thể sẽ gây ra vấn đề với bộ phận hấp thụ tự nhiên.
“Tốt, có vẻ như tình trạng bên trong cơ thể vẫn ổn định. Chiho-dono, cô có cảm thấy khó chịu gì ở đâu không?”
Được hỏi bởi Suzuno, người cuối cùng cũng thả tay cổ ra, Chiho cúi thấp đầu, nhìn xuống tay và cơ thể mình rồi trả lời.
“Không, có vẻ như không có chỗ nào cảm thấy bất thường cả.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Tuy nhiên, phần chuẩn bị cơ bản cho cách dùng phép thuật này đã được hoàn thành. Vậy tạm thời vào phòng tắm trước đã.”
Suzuno nói với vẻ đầy động lực.
“Được, được rồi!”
Chiho thẳng lưng cúi đầu với Emi và Suzuno.
“Mong, mong được hai chị giúp đỡ!”
Cả hai người họ nhìn nhau trước phản ứng chân thành của Chiho.
Đến giờ Emi vẫn không biết mối liên hệ giữa phép thuật với đi tắm là gì, nhưng dù gì thì Suzuno cũng là một tu nữ cấp cao, cô ấy chắc hẳn phải có lý do thì mới làm như thế. Vì Chiho cũng đã rất có động lực như thế, hiển nhiên là Emi chẳng có lý do gì để đi phá đám em ấy cả.
“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây? Chẳng lẽ là học hết mấy khoá học cơ bản trong phòng tắm?”
“Mà rốt cuộc thì chúng ta cũng không thể hướng dẫn mấy khoá học cơ bản trong phòng tắm mãi được. Và mặc dù không phải tôi không tin tưởng Chiho-dono, nhưng nếu chúng ta dạy khoá đầu tiên, cũng khó mà đảm bảo rằng cô ấy không hên xui mà phát hiện ra những loại phép thuật khác ngoài Idea Link, cần dùng nhiều thời gian hơn để tập luyện những kĩ năng cơ bản, và tập trung vào khía cạnh an toàn trong việc làm quen với phép thuật.”
“Nghe, nghe khó thế, làm em thấy không an tâm cho lắm!”
Lần nữa, giọng của Chiho đã trở nên hơi gượng gạo hơn so với lúc đầu.
Emi đặt một tay lên lưng của Chiho, và ân cần an ủi em ấy.
“Không cần lo lắng đâu. Khi bắt đầu thì điều quan trọng nhất là thư giãn. Đó cũng là lý do mà Suzuno chọn nhà tắm làm nơi luyện tập.
“Đúng vậy. Được rồi, cũng hiếm khi được dịp trở thành người đầu tiên được ngâm trong bồn tắm vào buổi chiều, nên cứ đi giải toả bớt cái sự mệt nhọc trong công việc trước đã.”
“Ừm!”
Trước lời khuyên bảo của Emi và Suzuno, cô bé Chiho đã bớt căng thẳng đi một chút đáp lại một cách hăng hái, vào sau đó với tay xuống phần viền áo thun của mình.
Vài phút tiếp theo.
“”…. ….”
“Ơ…. Yusa-san? Suzuno-san?”
Emi và Suzuno ngồi trước cái vòi bóng loáng, lau người và tóc với vẻ mặt trang nghiêm, còn Chiho bồn chồn lo lắng mà nhìn vào hai người có thái độ không thay đổi sau khi cởi đồ kia.
Vòi sen được lắp ngay trên đồ vặn và gương không ngừng xả xuống những làn nước nóng, Emi với Chiho vừa che đi những giọt nước mắt của họ, vừa cúi đầu với dáng vẻ đau lòng.
“Mặc dù tôi đã nghĩ về điều đó hồi ở khách sạn Choshi… nhưng rốt cuộc thì phải sống kiểu gì mới có thể biến thành như thế được chứ?”
“Ơ, ơ….”
“Theo lý mà nói, chỉ xét vê phần dinh dưỡng thì chúng ta đáng lẽ không thua được… rốt cuộc thì, tại sao lại thế…”
“Em, em nói này…..”
“Không, nghĩ kĩ lại đi, Bell. Cái đó chắc chắn rất cản trở khi chiến đấu.”
“Đúng, đúng thế. Vì em ấy không phải là một người chiến đấu nên cũng khó mà khác được… khó mà… khó mà khác được…..”
Rồi thì, trong cái phòng tắm rộng rãi không còn ai khác ngoại trừ ba người họ–
“Haizzz….”
Một tiếng thở dài nặng trĩu được trút ra.
Chiho, người đầu tiên gội xong đầu vì tóc ngắn hơn, cảm thấy rằng mình không thể để cái cảnh này như thế được, và lên tiếng hỏi hai người họ với vẻ lo lắng.
“Cái, cái đó, có thể cho em biết có chuyện gì không ạ?”
Đối mặt với câu hỏi ngây thơ vô tội đó, Emi và Suzuno chẳng thể cảm thấy ghen tị hay khinh giễu đối phương. Hai người họ với mái tóc dài vẫn còn dính đầy xà phòng quay người về phía Chiho và nói cùng một lúc.
“”Tự sờ lấy ngực mình mà kiểm điểm đi!””
“Ơ?”
Cô bé Chiho không hiểu chuyện gì đang xảy ra hoảng lên.
Thấy nét đáng yêu trong vẻ mặt thật lòng hoảng loạn của Chiho do không tìm được lý do tại sao Emi và Suzuno lại tỏ ra không vui, vị Anh hùng và nữ Thẩm phán từ thế giới khác bắt đầu kiểm điểm lại hành động vài giây trước của mình. Xét cho cùng thì đó cũng không phải lỗi của Chiho.
“… Bị kích động chỉ vì cơn ghen mặc dù mình lại là một tu nữ, đúng thật là đáng xấu hổ mà….”
“Thậm chí còn không cho người khác ghen tị… Chiho… đúng là một cô bé đáng sợ.”
Và cái khoảng khắc lặng lẽ gội đầu ngắn ngủi cứ thế mà trôi qua, sau khi mọi người lau người xong—
“Giờ thì, Chiho-dono, chúng ta bắt đầu luyện tập thôi!”
Cô nữ tu tinh thần vẫn chưa chín chắn điều chỉnh lại tư thế một cách thờ ơ.
“A? Eh? Vâng, eh?”
“Không sao đâu Chiho, không cần phải lo lắng đâu.”
Emi, với một nụ cười như thể cô nhìn thấu mọi chuyện, trấn an cô bé Chiho ngân ngấn lệ.
Mặc dù Emi và Suzuno đều dùng khăn để buộc tóc lên, nhưng dù cho họ đã vào buồng tắm và lau xong tóc, Chiho vẫn bất ngờ nhận ra rằng Suzuno vẫn đang giữ lấy cái kẹp tóc thường ngày của cổ trong tay. Thế chẳng phải nó sẽ bị hơi ẩm làm hư mất sao?
“Vậy giờ thì Chiho-dono, cô hãy bước đến cái vòi tắm đứng đằng kia và cố định phần đầu vòi sen trên đầu.”
“Được, được rồi.”
Phần đầu vòi sen cố định của buồng tắm đứng trong góc phòng tắm có sự khác biệt giữa buồng trong và buồng ngoài, nó là loại bình thường với một cái ống, sau khi Suzuno gắn phần đầu vòi sen lên chúng, cô yêu cầu Chiho đứng bên dưới.
“À mà này, sao chúng ta phải dùng phần đầu vòi sen thế?”
Emi, người nhìn theo hai người họ, hỏi với vẻ thản nhiên, và Suzuno lập tức đáp lại bằng một câu trả lời đơn giản.
“Khi nói về việc luyện tập thì tất nhiên phải là luyện tập dưới thác nước rồi, không phải sao?”
“”………Eh?””
Chiho và Emi lập tức ngây người ra.
Xì xì xà xà…..
Chiho, bất động với đôi mắt nhắm lại, hiện đang cảm thấy sốc từ làn nước nóng dội xuống từ trên đầu, và sau đó, cô lập tức cảm thấy nghi ngờ hướng dạy của Suzuno.
Về điều đó thì Emi cũng cảm thấy tương tự, ngâm mình trong hồ tắm nước nóng trước mặt buồng tắm, cô đang nhìn về phía Suzuno với vẻ hoài nghi hiện rõ trên mặt.
Suzuno có một cái khuynh hướng thường hiểu nhầm văn hoá nhật bản theo một hướng thái quá, và cô thường thực hiện nó một cách nghiêm túc.
Dù là thế, nhưng vì hồi còn nhỏ, Chiho từng thấy cảnh luyện tập dưới thác nước trên tivi, và cũng từng có kinh nghiệm bắt chước theo và nghịch khi đi suối nước nóng hay trong phòng tắm, nên giờ cảm xúc lúc này của cô bé rất hỗn độn.
Suzuno không vặn cái vòi sen hết mức mà chỉ điều chỉnh đến khi từng giọt nước nóng to hạt có thể rơi xuống đầu của Chiho, mặc dù thế này cũng không phải là không có cái cảm giác bị nước nóng dội xuống.
Như thể để tăng tốc cho sự hoài nghi của Chiho, từ phía phòng tắm nam.
“Alas Ramus! Luyện tập, chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập!”
“Ma Vương-sama! Nước từ cái vòi nóng lắm đấy! Nếu ngài muốn bắt chước ngồi dưới thác nước thì ra cái vòi đằng kia đi!”
Giọng lo lắng của Ashiya dừng cơn phấn khích của Maou lại vang lên rõ to, khiến Chiho càng cảm thấy bối rối hơn vì không biết thực ra là mình đang làm cái gì.
Lúc đó, Suzuno đột nhiên lên tiếng.
“Xin cô cứ giữ như thế mà nghe tôi nói. Chiho-dono, cô có tự tin vào thể chất của mình không?”
“Ít, ít nhất cũng ở mức trung bình… dù sao thì em cũng có tham gia vào một câu lạc bộ thể thao.”
Trước câu hỏi bất ngờ của Suzuno, cô bé Chiho cố giữ cho mắt nhắm đáp lại trong khi cẩn trọng không để nước chui vô miệng.
“Mặc dù những người sử dụng phép thuật… ở Ente Isla được gọi là thầy phù thuỷ, nhưng các phép thuật có một cái gốc khác nhau từ cái mà thế giới này gọi là ma pháp. Không chỉ ở Nhật mà tôi nghĩ là trên cả Trái đến, mọi người thường nghĩ rằng ‘Pháp sư = Loài người thiếu sức lực’.”
“…Đúng vậy, mặc dù em ít khi chơi, nhưng em thấy trong game, các pháp sư sẽ không thật sự dùng vũ khí để tấn công trực tiếp vào đối thủ của họ… woah!”
Chiho hình như có hoảng một chút vì nước nóng chảy từ đầu xuống miệng.
“Thầy phù thuỷ không giống thế. Người có thể lực tốt và người không có, kể cả khi họ dùng chung một loại phép thuật thì người mạnh hơn chắc chắc sẽ có phép thuật có tác động mạnh hơn, và tầm cũng sẽ rộng hơn. Trong thế giới phép thuật, bất kể họ có tài giỏi đến đâu, chắc chắn cũng sẽ chẳng có cái tình huống mà một đứa bé phù thuỷ mạnh hơn một phù thuỷ trưởng thành được.”
“Bell, cô có em bộ phim tây hôm qua à?”
Emi nhớ ra rằng Suzuno đã mua một chiếc LCD cùng với Maou.
Lúc 9h tối qua, tập đầu tiên của một bộ phim pháp sư dài tập nổi tiếng ở cả nước ngoài đã được phát sóng trên tivi.
“Thì tại mấy người phòng kế mở nghe ồn quá, và tôi chỉ tò mò cái gì khiến họ ồn như thế, và rốt cuộc thì tôi lỡ xem hết, làm sáng nay tôi dậy hơi muộn.”
Chiho nở một nụ cười gượng gạo với cặp mắt vẫn còn đang nhắm lại. Mặc dù chẳng ai nói chắc được, nhưng Maou thực sự rất thích xem phim.
“Trái lại, tin tức về những phù thuỷ lớn tuổi tiếp tục làm theo cảm xúc hồi còn trẻ mà sử dụng phép thuật, để rồi do cơ thể chịu không nổi gánh nặng mà phải bỏ mạng là chuyện bình thường. Tuổi tác để sử dụng phép thuật với sức mạnh tối đa mà không có vật khuyếch đại là 15 năm trở lên, và sau đó, dù cho họ có dùng chúng một cách thận trọng và luyện tập không ngừng, họ cũng chỉ có thể tiếp tục thêm 40 năm là nhiều.”
“Nghe, nghe có hơi giống các vận động viên điền kinh….”
“Ừ. Nếu một người hơn 50 tuổi có thể niệm chú mà không sử dụng vật khuyếch đại, thì họ chắc ở mức siêu nhân rồi. Mặc dù Emilia và Chiho không có ấn tượng tốt với cái tên này, nhưng tiện nói luôn, Olba-sama đã gần 60 tuổi và vẫn có thể giữ năng lượng thánh lực với sức mạnh của phép thuật ở mức tối đa, cũng đã có thể xem là cấp độ quái vật rồi.”
“Haizz… Dù sao thì ông ta cũng có thể chiến đấu với Alsiel ở quỷ dạng chỉ với cái cơ thể của người phàm.”
Emi, người đứng dậy khỏi bể tắm, nhớ lại trận đánh của Olba với Ashiya dưới thành phố xa lộ đổ nát.
Dù vậy, với tên Olba gây rắc rối cho Nhật bản ấy, lý do mà hắn dùng súng chắc hẳn là vì hắn cũng nghĩ đến tuổi tác của mình và không muốn dùng thánh lực một cách cẩu thả.
“Trên thực tế, dù cho họ đã già, nhưng những người được gọi là ‘Sáu Tổng Giám Mục’ đều là những người như thế cả. Nhưng cơ bản thì họ là những ngoại lệ. Cũng như Chiho-dono vừa nói, cái này cũng giống với vận động viên thể thao. Cứ nghĩ năng lượng dùng để sử dụng thánh lực cũng tỉ lệ với khả năng thể lực cơ bản và sức mạnh cơ bắp. Còn về lý do…. Emilia, sau khi thánh lực được hấp thụ thì nó sẽ được giữ ở đâu?”
Emi đáp lại một cách đơn giản.
“Trong tim.”
“Eh?”
Chiho, người những tưởng rằng cả cơ thể sẽ tự nhiên chứa đựng thứ năng lượng không xác định đó, cảm thấy sốc khi Emi đột nhiên nhắc đến một bộ phận bình thường.
“Nguyên tắc thì đơn giản thôi. Máu, thứ kết hợp với Oxi trong phổi, sẽ chảy khắp cơ thể và thứ giúp đỡ máu tuần hoàn là trái tim, không phải sao? Khi sử dụng phép thuật, thứ cần thiết không phải là cả cơ thể, mà là vận chuyển thánh lực để chuyên biệt hoá nhiều nơi. Để rõ ràng hơn thì chắc nên nói là đích đến của dòng thánh lực chảy ngược về chính là tim. Nói thế thì cô có thể hiểu tại sao tôi lại bảo rằng phép thuật có liên quan mật thiết đến thể lực rồi nhỉ? Nên là….”
Suzuno nói tiếp.
“Để nói một cách khắc nghiệt hơn thì, khi một lượng thánh lực nào đó được truyền ra khắp cơ thể, dù cho con tim là đích đến kia có bị tổn hại, thì miễn là lượng thánh lực được phân bổ ra khắp cơ thể ấy quay trở về hết chỗ tim, mặc dù nghe có thô thiển, nhưng trên lý thuyết thì phương pháp hồi phục tim này vẫn có thể thành công.”
Tất nhiên là ngoài chiến đấu ra thì khó mà tưởng tượng ra những tình huống gây tổn hại đến tim khác, và thường thì khi đó, hẳn là việc còn một lượng lớn thánh lực trong người là không thể, nhưng Chiho vẫn sốc đến không nói nên lời trước cái ví dụ cực đoan đó.
“Vì thế, thánh lực hiện đang bắt đầu tuần hoàn trong cơ thể Chiho-dono theo dòng máu. Dù là lượng không được nhiều, nhưng ngoài việc dùng phép thuật ra, thánh lực cũng có thể giảm xuống qua quá trình trao đổi chất. Bởi tôi không đặc biệt quan tâm đến điểm này vì tôi có thể hấp thu thánh lực một cách tự nhiên ở Ente Isla, nên chỉ khi đến Nhật thì tôi mới phát hiện ra. Bởi thế….”
Suzuno dùng ngón tay để chạm vào lòng bàn tay của mình.
“Miễn là sức chứa thánh lực đủ lớn thì nhìn chung, độ sáng bóng và độ đàn hồi của da cũng sẽ trở nên tốt hơn.”
“Eh?”
Lần này thì cả Emi cũng bị sốc nặng.
“Th, thế…. wah! Vậy ra đó là lý do mà Suzuno-san lại có nước da đẹp như thế mặc dù chưa dùng lấy chút son phấn sao….?”
Cô bé Chiho quên mất làn nước nóng trên đầu và mở mắt ra vì sốc kia, vội vã nhắm mắt lại lần nữa.
“Tất nhiên, tôi cũng không quên ăn uống điều độ, kiểm soát sự tiêu thụ của thực phẩm béo bổ và snack, tập thể dục ở một mức độ thích hợp và ngủ sớm dậy sớm mỗi ngày.”
“”…””
Đối mặt với Suzuno, người nói ra những lời đó một cách thản nhiên mà không biết đó là bản chất của cô ấy hay là một lời chế nhạo, cô bé nữ sinh cao trung thích ăn đồ ngọt và thường cày overnight, cùng tầng lớp lao động, người ăn thức ăn làm sẵn hoặc ăn ngoài bởi vì luôn bận, cả hai người họ đều lần lượt chẳng biết nói gì. 1
“Nhưng, nhưng gần đây, trước mặt Alas Ramus, tôi cũng có cố chuẩn bị bữa ăn một cách đàng hoàng….”
Không rõ cô ấy đang lo lắng về điều gì, Emi sờ vào mu bàn tay của cổ với vẻ mặt nghiêm nghị và bắt đầu nói chuyện một mình. Có lẽ là cổ không tự nhận thức được về điều kiện da của mình như Suzuno.
“Còn về việc trao đổi chất của Emi không thay đổi là bao, có lẽ là do Alas Ramus không biết chừng.”
Trước những lời giải thích tự kị của Emi, bất ngờ là Suzuno lại thực sự chấp nhận chúng.
“Chẳng phải Alas Ramus đã hợp nhất với Emilia sao? Vì Kim loại Tiến hoá Thần thánh làm thành thánh kiếm đã không thể tách rời khỏi cơ thể Emilia, nên không thể phủ nhận rằng việc cung cấp thánh lực của Alas Ramus được Emilia làm.”
“Nhắc mới nhớ… hình như gần đây tôi dễ thấy đói hơn….”
“Yusa-san? Thế này chẳng phải có hơi kì lắm sao?”
Bởi vì sắc mặt của Emilia trở nên chán nản một cách kì lạ, nên Suzuno lại quay trở lại với chủ đề ban đầu.
“Tóm lại thì sức mạnh cơ thể tỉ lệ với sức mạnh của phép thuật. Và điểm quan trọng trong điều mà tôi muốn nói là, dùng phép thuật là một việc rất mệt mỏi.”
“Ra, ra thế.”
Mặc dù Chiho cảm thấy rằng mình vừa đi nhiều vòng không cần thiết trước khi đến được kết luận, nhưng cô vẫn chấp nhận điều đó.
“Cô có thể thấy tôi và Emilia dùng phép thuật theo ý mình một cách dễ dàng, đó là vì chúng tôi đã có đủ thể lực để giúp đỡ mình từ phía sau. Bởi vì sự trao đổi chất gây ra bởi sự phân bổ thánh lực có thể gia tăng khả năng hồi hục, nên dù Chiho-dono và chúng tôi có lãnh phải cùng một mức độ thương tích, thì chúng tôi cũng sẽ không bị giới hạn cử động như Chiho-dono.”
“Vậy, vậy thậm chí nếu bị bắn một viên đạn vào vai, hoặc bị lưỡi kiếm chặt đứt tay, và vẫn có thể chiến đầu, là bởi vì….”
“Nếu chúng tôi gặp phải những tình huống đó, bình thường mà nói thì sẽ rất là đau. Phần này sẽ không giống trong phim đâu.”
Ít nhất thì trước mặt Chiho, Emi và những người còn lại vẫn chưa trải qua trận đấu nào mà bị thương đến cái mức độ như thế.
“Tóm lại, sự mệt mỏi trước khi làm quen được với việc điều khiển thánh lực nhiều hơn cô nghĩ đấy. Đầu tiên, cách kích hoạt thánh lực cần được luyện tập, rồi cách niệm chú đại khái, và cuối cùng là cách dùng thánh lực một cách có hiệu quả… được rồi, tắm vầy chắc cũng đủ rồi. Tiếp theo là ngâm mình trong bể nước nóng.”
“V, vâng!”
Sau khi bước ra khỏi buồng tắm, ban đầu Chiho định lau khô đống nước nhở giọt xuống từ tóc rồi dùng một chiếc khăn để quấn tóc lại.
“Chiho-dono, đừng quấn khăn trên đầu. Sau khi lau khô tóc một tí thì cứ thế mà bước vào bể tắm.”
“À, đ, được rồi.”
Chiho lau khô tóc một chút, và bước vào trong bể tắm trong khi cẩn trọng không để tóc mình chạm vào nước nóng.
“Rồi tựa đầu vào một bên bể tắm… đúng thế, và để cơ thể thư giãn đến khi có thể nổi lên. Rồi sau đó, cố tưởng tượng dòng thánh lực đang chảy trong cơ thể, từ đầu đến chân.”
Chiho làm theo lời hướng dẫn của Suzuno và thư giãn cơ thể trong bể tắm với cái ấn tượng của tư thế ngồi seiza để tập trung lúc cô luyện tập cung thuật ở câu lạc bộ.
Làn nước nóng làm cho da cô cảm thấy dễ chịu, nên thậm chí cơ thể cô cũng nổi lên theo phản xạ.
Trong quá trình này, dư cảm còn lại của làn nước nóng liên tục dội xuống cô trong buồng tắm mới nãy, khiến cô dễ dàng cảm nhận một cách minh mẫn cái hình ảnh ‘phần trên đầu’ mà thường ngày khó mà tưởng tượng được.
Lý do Suzuno đề nghị bắt chước thác nước chắc hẳn cũng từ đây mà ra. Mặc dù chỉ là một chút, nhưng Chiho vẫn thầm xin lỗi vì đã nghi ngờ hướng dạy của Suzuno.
Bởi vì cái cảm giác của một thứ sức mạnh bí ẩn chưa từng trải qua trong người mình, tâm trạng phấn khích của việc bước chân vào một thế giới xa lạ khiến Chiho tự nhiên nở một nụ cười.
Mặc dù động lực học phép thuật rất thích đáng, nhưng Chiho vẫn không thể kháng cự lại cái cảm giác mong chờ khi được học cái gì đó mà cô chưa từng làm qua.
“Hừm… có vẻ như nó trôi rất êm.”
“Đúng thế, nó không lộn xộn chút nào, và rất ổn định.”
Khi ý thức lại thì Chiho nhận ra rằng Suzuno và Emi đều đang nắm lấy tay cô ấy. Họ chắc hẳn đang kiểm tra tình trạng cơ thể Chiho.
“Vậy, đầu tiên là kích hoạt. Lúc đầu thì chẳng có cách nào để chỉ dùng một lượng thánh lực cần thiết. Tóm lại, dùng hết sức khi cô niệm phép, và khi cô sử dụng, cô có thể giảm lượng sức mạnh không cần thiết đi. Còn về cảm giác, Chiho-dono chắn cũng có thể hiểu được vì cô tham gia vào một câu lạc bộ thể thao.”
Vì đây là năng lượng từ sức mạnh của cơ thể như một chuẩn mực, nên nói thế cũng không phải vô lý.
“Vậy hít lấy một hơi sâu như thế này. Đầu tiên là dùng mũi chầm chậm hít vào, sau đó từ từ và nhè nhẹ mà thở ra từ miệng. Bằng những hành động này, cô sẽ có thể cảm nhận được không khí và máu đang tuần hoàn trong cơ thể mình.”
“Em hiểu rồi.”
Chiho, người vẫn đang giữ tư thế của mình bắt đầu hít thở sâu, được một lúc thì bắt đầu đổ mồ hôi nhẹ.
“Tốt lắm, cứ như thế nhé. Chiho-dono, cô mở mắt ra và đứng dậy đi.”
Sau khi đứng lên theo lời của Suzuno, hầu như là do nước nóng mà Chiho cảm thấy cả người mình nóng lên một mức vừa phải.
“Giờ thì Emilia, tôi xin lỗi, phiền cô niệm thử một loại phép mà không yêu cầu vật khuyếch đại được không?”
“Niệm một loại phép không dùng đến vật khuyếch đại? Nhưng cơ bản thì tôi chỉ biết những phép liên quan đến Diệt Quỷ Phục hay thánh kiếm thôi……”
Emi, người ban đầu theo dõi Chiho đi qua hết phần chuẩn bị một cách lãnh đạm, chớp mắt bởi vì chủ đề bị đổi sang mình.
“Ơ, ơm, em xin lỗi, nhưng vật khuyếch đại là cái gì thế ạ?”
Chiho chen ngang dòng suy nghĩ sủa Emi và hỏi.
“Ô, tôi xin lỗi. Thành thật mà nói, đó là một công cụ cần thiết để kích hoạt phép thuật. Ví dụ, trong tình huống của tôi thì….”
Suzuno nhẹ nhàng cầm cái kẹp tóc ở một bên thành bể tắm lên và vung nó giữa không trung.
“Wah!”
Cái kẹp tóc sáng loáng, lập tức trở thành một cây búa to.
Nếu người ta thấy một cây búa tự dưng xuất hiện giữa phòng tắm thì họ sẽ không thể nào giải thích được, Chiho đổ mồ hôi lạnh và lo rằng những vị khách mới sẽ bước vào.
“Nếu cái kẹp tóc được dùng làm một vật trung gian, phép thuật có thể được kích hoạt như thế này. Mặc dù lát nữa vẫn có thể giải thích nhiều hơn, nhưng miễn là có một cái vật khuyếch đại–hay cũng có thể nói là có một vật trung gian thì sẽ dễ dàng tưởng tượng hơn khi sử dụng thánh lực. Từ đó cũng giúp tăng hiểu quả của thánh lực nữa. Còn đối với vật trung gian thì nó chẳng cần bất kì công cụ đặc biệt nào cả.”
Mặc dù cái kẹp tóc của Suzuno được làm khá công phu, nhưng nó chắc chắn không phải một công cụ niệm chú đặc biệt gì cả, mà chỉ là thứ mà cô mua theo ý thích không lâu sau khi đến Nhật.
“Giờ thì, mặc dù kích hoạt cùng với Diệt Quỷ Phục thì vẫn tốt hơn…. Giày Thánh!” 2
Vừa nói, Emi cũng vừa khẽ thì thầm với bản thân trong khi đang ngồi ở thành bể tắm. Rồi–
“Yu, Yusa-san?”
Sau khi phát hiện ra rằng đôi chân đang nhúng trong nước của Emi đột nhiên phát sáng lên, cô ấy thực sự bắt đầu nổi lên trong khi vẫn đang giữ cái tư thế ngồi. Cuối cùng, Emi thậm chí còn rời khỏi nước hoàn toàn, lơ lửng giữa không trung trên bể tắm.
Một cô gái trần truồng cầm búa cùng một cô gái trần truồng lơ lửng giữa không trung đột nhiên xuất hiện trong nhà tắm giữa ban ngày. Nếu người không biết gì thấy cảnh này, điều này sẽ không phải là thứ có thể dễ dàng giải thích là một hiện tượng bí ẩn.
“Thực ra chiêu này có thể dùng chung với Diệt Quỷ Phục, nên nó trở nên có hơi không lịch sự cho lắm, nhưng đây chính là một phép không cần dùng đến vật khuyếch đại.”
“V, vâng… nhưng khi chị bảo không lịch sử… ý chị là sao?”
Trong mắt Chiho, mặc dù cô thường xuyên liếc sang chỗ lối vào, nhưng cô vẫn có thể thấy phép thuật của Emi trông đẹp như phép thuật xuất hiện trong phim. Suzuno tiến lại gần cô nàng Emi lơ lửng, chỉ vào đôi giày phát sáng và nói.
“Nhìn vào phần rìa của ánh sáng đi. Chẳng phải nó đang dao động dữ dội như một ngọn lửa trại sao?”
“A, đúng thế thật.”
Chiho cố so sánh nó với cây búa bự của Suzuno.
Mặc dù cây búa của Suzuno cũng có thể phát sáng, nhưng ánh sáng của nó không rung lắc bất ổn như đôi giày phát sáng của Emi, mà lại đung đưa khá ổn định như ngọn lửa cháy trong bếp ga vậy.
“Cái này cho thấy rằng nguồn năng lượng xuất ra không đủ đều. Mặc dù việc này không thể nói chung chung và còn phụ thuộc vào loại phép thuật, nhưng nếu được thể hiện ra cùng một hiệu ứng, dùng một vật trung gian vẫn sẽ có hiệu quả và hiệu ứng cao hơn.”
“Whew… dù sao thì riêng việc dùng phép cũng đã rất mệt rồi.”
Khi Emi chầm chậm từ không trung hạ xuống bên bìa bể tắm, Suzuno cũng thu hồi cây búa của mình lại, khiến Chiho thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ thì Chiho-dono, câu hỏi đây. Giữa loại phép thuật mà tôi với Emilia thi triển, có gì khác nhau?”
“Có gì… khác nhau à?”
Chiho nhớ lại cảnh Suzuno và Emi kích hoạt phép thuật trong đầu mình.
“…phép thuật của Suzuno-san, chẳng lẽ là không có tên của phép thuật sao?”
Câu trả lời đó khiến Suzuno nhướn một bên lông mày lên với vẻ thán phục.
“Thật đáng kinh ngạc khi cô có thể phát hiện ra ngay điều đó. Tất nhiên là loại phép thuật này về mặt phân loại vẫn có cái tên là ‘Búa Sắt Thánh’.”
“Nhưng chị không la tên của chiêu thức khi dùng nó, không phải sao? Cái đó, là vì một vật khuyếch đại tương tự trí tưởng tượng được dùng ư?”
“Đúng rồi đấy.”
Suzuno gật đầu thỏa mãn.
“Công dụng của phép thuật, thực ra là làm thoã mãn trí tượng tưởng của bản thân. Nếu cô muốn dùng thánh lực để có hiệu ứng cụ thể hoá mong ước của mình, thì mài dũa sự hiểu biết về việc kích hoạt thánh lực và trí tưởng tượng có thể nói là rất quan trọng. Cũng giống như dùng đất sét để nặn tượng vậy. Nói cách khác, khi dùng phép thuật mà không có vật khuyếch đại, thì chủ tâm nói tên của loại phép hay hiệu ứng, cùng với thủ tục để khiến việc tưởng tượng hiệu ứng dễ dàng hơn trở nên rất quan trọng. Trên thực tế, dù là có phần thủ tục hay không cũng sẽ tạo ra một sự khác biệt đáng kể về hiệu ứng và sự hiệu quả.”
Sau lời giải thích, và lần nữa được thấy những hiện tường này trước mắt mình, Chiho hiểu sâu hơn rằng Emi và Suzuno thật sự không hề phải con người của trái đất.
“Tuy nhiên, việc tượng tưởng cái khái niệm kích hoạt thánh lực không phải là chuyện dễ dàng, dù sao thì giữa các hoạt động trong thực tại, cái kiểu tượng tượng như vầy cũng hiếm khi được dùng. Thành ra khi so sánh với việc học cách khiến cho thánh lực chảy trong cơ thể, để nó tự kích hoạt theo ý cô thì vẫn tốt hơn, mà đây cũng chính là cách hiệu quả nhất để học cách xử lý thánh lực trong cơ thể cô. Emilia, tôi xin lỗi, cô có thể ra chỗ phòng thay đồ và thu hút sự chú ý của người đứng ở quầy không? Tôi sẽ lập một cái kết giới ở lối ra vào và cửa sổ trên trần nhà.”
Suzuno hất cằm ra ý, Emi gật đầu và đứng dậy khỏi bể tắm.
“E, eh? Tại sao?”
“Mặc dù đây là một tiến trình mà mọi học viên học phép thuật đều phải trải qua, nhưng nếu vô duyên vô cớ thực hiện ở Nhật bản thì ai đó sẽ gọi cảnh sát đấy.”
Sau khi nghe Emi nói cái điều đáng sợ như thế, Chiho bắt đầu cảm thấy bất an.
“C, chị tính làm cái gì tiếp thế?”
“Dễ thôi, cô chỉ cần hét lớn lên thôi.”
“Eh?”
Chiho nhìn vào mặt Emi và Suzuno theo phản xạ.
“Hét cái gì cũng được. Nói tóm lại, cô phải hét đến hết hơi.”
“Uh…. hét… ở, ở đây á?”
Suzuno gật đầu hờ hững. Emi cũng nói với vẻ không thành vấn đề.
“Lúc hét không được dùng hết sức đâu đấy. Bằng không em chẳng hét được ra tiếng đâu, thành ra nhớ thả lỏng cơ thể.”
“Cá, cái đó……”
Khi Chiho nghĩ về cái hành động mà Emi với Chiho đang yêu cầu, Chiho đột nhiên cảm thấy một cảm giác xấu hổ dâng trào lên.
Dù gì thì đây cũng là một cái nhà tắm, dù là không có ai đi nữa thì vẫn còn bà chủ lớn tuổi coi quầy ở ngoài phòng thay đồ, và ngoài ra, Maou và những người khác cũng đang ở phòng tắm nam.
Như thể cảm thấy được vẻ lưỡng lự của Chiho, Suzuno làm một vẻ hết sức nghiêm túc mà nói.
“Về ảnh hưởng của tiếng hét, dù là Ente Isla hay Nhật, cái đó đều đã được khoa học chứng minh cả rồi. Dù chỉ đơn giản mà một cú đấm thẳng, một cú đấm lặng lặng hay hét to và vung nắm tay, tất cả đều có một sự khác biệt lớn về năng lượng. Tinh thần phấn chấn sẽ kích thích sự hoạt động của các tế bào, khiến con người cảm thấy tinh thần được giải phóng, vì thế hét thực sự là một phương pháp rất hiệu quả… nhưng!”
Chiho đột nhiên vô thức bước lùi lại vì Suzuno thình lình vươn người lại gần.
“Bất kể là kiểu luyện tập gì, nếu là đối mặt với những cảm xúc tiêu cực thì việc luyện tập cũng sẽ kém hiểu quả hơn. Dù cho cô cảm thấy xấu hổ khi bị Maou Vương nghe thấy tiếng hét, nhưng vẫn khó mà mong rằng cô có thể kích hoạt được thánh lực.”
Cô bé Chiho bị Suzuno nhìn thấu những gì mình đang nghĩ kia đỏ ửng cả mặt lên.
“Nhưng nếu là thế, cứ xem như không cần làm ở đây, miễn là chúng ta đến phòng karaoke….”
Suzuno lắc đầu từ chối mong ước chán nản của Chiho, thứ vốn không hợp với kiểu của em ấy.
“Giải phóng tinh thần từ việc vượt qua sự xấu hổ và mâu thuẫn bên trong luôn vượt trội hơn những cảm xúc thông thường, và việc có thể thấy được kết quả trong một thời gian ngắn là điều có thể xảy ra–đặc biệt trong tình huống khi Ma Vương ở đối diện như thế này.”
“Cái giả thuyết cảm giác như mặc dù nghe thì phức tạp, nhưng khi bước sai một bước thì sẽ trở nên cực kì nguy hiểm vậy.”
Emi cau mày dõi theo Suzuno ép góc Chiho.
Dù cho cô đã nói đến cỡ đó, nhưng Chiho vẫn đỏ mặt dữ dội và nhìn như thể sắp khóc đến nói, Suzuno cũng chỉ đành lắc đầu bất lực.
“Thiệt tình. Mặc dù người nhật có cái đức tính là không làm om sòm chỗ công cộng, nhưng mà lúc này không làm thế thì không được. Để tôi làm thử trước, rồi cô làm theo nhé.”
“Sao, sao lại thành ra thế này… …”
Quan trọng nhất là ngoài Maou và những người khác ra, có thể còn có nhiều khách nam khác ở bên phòng tắm nam. Tuy nhiên Suzuno vẫn không thương tiếc mà hét vào Chiho, người không thể che giấu cảm giác lo âu trong lòng.
“Khi đáp lại nhớ đáp to tiếng hơn đấy!”
“V, vâng!”
“…Vậy để tránh người khác làm phiền hai người, tôi sẽ ra ngoài trông chừng.”
Sau khi đưa cái liếc nhìn một bên về phía hai cô nàng Suzuno và Chiho đã vào mode Spartan kia, Emi nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.
“Chúng ta bắt đầu nào!”
“Vâng—!”
Suzuno, thoã mãn trước câu trả lời của Chiho, hít lấy một hơi thật mạnh cỡ cái máy hút bụi.
“Đượcc rồiii! Hét lớn lên! Hy AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
“Uwahhh, đau quá!”
Urushihara, người đang gội đầu, bị giật mình trước tiếng la bất ngờ của Suzuno từ bên tường bên cạnh, và kết quả là cái vòi sen trên tay hắn rơi xuống đập ngay ngón chân cái.
“C, Ca, Cái tiếng hét mới nãy là gì thế?”
“K, kẻ thù tấn công sao?”
Tuy nhiên, Maou và Ashiya lại chẳng rỗi hơi đi cười cái tên Urushihara đó.
Bởi vì đang ở trong một phòng tắm lớn, nên tiếng la không ngừng vang vọng, cái tiếng nghe như phát động tổng tấn công của hiệp sĩ loài người khiến cho những con quỷ giật mình đứng lên.
“UOOOOOOOOOOOHHH!”
“Wah!”
Sau đó, không hiểu sao cô bé đang ngồi nghiêng đầu xuống trên đùi Maou để gội đầu đột nhiên mở to đôi mắt đang nhắm chặt, mở luôn cả cái miệng be bé và hết sức mà hét lên.
“WAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!”
“???”
Thứ được nghe thấy tiếp theo, là tiếng hét nghe gần như thét của Chiho.
Dù là cả Maou cũng thấy sốc vì không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng vì lo rằng Chiho có lẽ đã gặp chuyện nguy hiểm nên cậu vẫn đưa cô bé Alas Ramus phủ đầy bọt sang cho Ashiya trông chừng, và không quên quấn lấy cái khăn ngang eo, cậu chạy ra chỗ quầy bên ngoài phòng thay đồ với vận tốc ánh sáng.
“Này! Sao ngươi lại chạy ra như thế này hả!”
Emi, người mới vừa tắm xong và đã thay sang áo thun, đang giữ lấy tay của Bà Fu ở quầy trong khi trừng mắt nhìn Maou với gương mặt đỏ ửng.
Thậm chí với Bà Fu, người mà người khác khó mà chắc rằng bà ấy đang ngủ hay đang thức, cũng khó mà không để ý cái tiếng la lớn tiếng như thế. Nên chắc hẳn Emi đã dùng phép thuật hay trò gì đó để bà ấy không nghe thấy.
“Ể? Emi? Mấy, mấy người đang làm cái gì ở phòng bên cạnh thế?”
“Tôi, tôi đã cận thẩn không để âm thanh truyền ra bên ngoài, nên chẳng sao cả! Để cho an toàn thì tôi cũng đã làm cho bà chủ ở quầy ngủ rồi, nên sẽ chẳng có nguy hiểm gì đâu… này! Cái khăn của ngươi sắp tuột rồi kìa!”
Emi, người cố hết sức để né ánh nhìn của mình ra khỏi Maou, lớn tiếng hét lên. Và khi Maou giữ lấy chiếc khăn, cậu cũng nhận ra một điều.
Mặc dù cái tiếng to như vậy được hét lên, nhưng khi cậu bước ra khỏi phòng thay đồ thì cậu lại chẳng nghe thấy gì nữa.
“C, chuyện gì đang diễn ra vậy… woah!”
“WAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!”
Maou, người không hiểu chuyện gì đang diễn ra, khi vừa bước vào phòng tắm nam và thò đầu vào trong là cậu lại nghe thấy tiếng hét. Bị giật mình, Maou bước trên miếng gạch men và bị trượt chân rồi té ịn mông xuống sàn.
“Ma, Ma Vương-sama, ngài không sao chứ! Bell, Bell đang làm cái gì thế? Tự nhiên đi gây rắc rối ở nhà tắm như thế này….”
“UWOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOH!”
Mặc dù anh chàng Ashiya lo lắng đến tình trạng cơ thể của Maou kia muốn đến phòng tắm nữ để phản kháng lại, nhưng vì anh bị hăm dọa bởi tiếng hét của Bell nên lùi lại một bước, và chuyện tiếp theo mà anh làm là bước ngay lên cục xà bông mà Urushihara làm rơi và trượt té.
“Coi, coi chừng!”
Khi Urushihara thấy Ashiya to con ngã người ra sau, hắn vội lờ đi cơn đau ở ngón chân—
“ÝYAAAAAAAAAAAAAAH!”
Và mém chút nữa không chụp được cô bé Alas Ramus, người đang hét đồng thanh cùng với bên phòng tắm nữ, giữa không trung.
“Uwoh!
Còn với Ashiya, anh ta ngã thẳng xuống sàn và thậm chí còn xém đập đầu vào bức tường gần đó.
Ngay khi Maou vừa định đỡ lấy Ashiya bị ngã, thì tiếng Emi mở cửa phòng tắm nam vang lên từ bên ngoài.
“Này, từ ngoài này tôi nghe thấy cái gì đó nghe rất cường điệu, mấy người không sao đấy chứ?”
“Bọn tôi mới là người muốn nói câu đó đấy! Suzuno với Chiho đang là cái gì th……”
“Cái đó thì liên quan gì đến Alas Ramus chứ…..”
“TỪ CƠ HOÀNH MÀ HÉT TO HƠN NỮAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
“Emi, nhanh giải thích rõ ràng cho tôi…….”
” Ể, Ể, UWOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOH!”
“ĐÚNG RỒI ĐÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓ!”
“ỒN QUÁ ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”
Với cuộc chiến la hét không ngừng của Chiho và Suzuno, Maou hoàn toàn không thể nói chuyện được với Emi dù chỉ ngăn cách có một cánh cửa.
“PAPAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
“Alas Ramus, đừng có hùa theo!”
Alas Ramus vươn tay về phía Maou trong khi đang phát ra thánh lực.
“Này Emi! Mặc dù tôi không biết mấy người đang làm cái gì, nhưng cứ thế cô sẽ gây rắc rối cho người khác đấy, bảo họ mau ngừng lại đi.
“Tôi dựng kết giới rồi, nên mấy vị khách khác không vào được đâu, thành ra là không có vấn đề gì cả!”
“Sao lại không có vấn đề cơ chứ! Mấy người đang phá rối việc kinh doanh ở hai cấp độ đấy!”
“Chừng nào xong rồi thì tôi giải thích cho, nên không cần quá lo lắng đâu.”
“Này, cô kia, đừng có chạy chứ!”
Emi không hề đáp lại cậu ấy và bỏ đi mất. Maou ban đầu còn định chạy ra khỏi phòng tắm và duổi theo, nhưng Emi dường như đã chặn mất cánh cửa, và dù cậu có cố bao nhiêu thì cánh cửa cũng chẳng nhúc nhích.
“CHÀO MỪNG QUÝ KHÁCHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!”
“ĐƯỢC RỒI, TÔI RẤT HÀI LÒNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!”
“Xem chỗ này như một quán trọ nữa chứ! Mấy cô đang làm cái quái gì thế hả? Emi! Ê! Mở cửa ra! Mở cửa ra giùm coi!”
Cái cảnh hiếm hoi mà Ma Vương bị khoá bên trong phòng tắm bởi bàn tay của Anh Hùng, gần như chỉ kéo dài chưa đến 5′.
Ngay cái lúc mà hai đang người đóng kẻ mở, không ai chịu nhường ai thì—
“WAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH…. YAAAAA?”
Maou nghe thấy tiếng thét của Chiho giữa cái màn cố tình hét của hai người họ, và đột nhiên cảm thấy không an tâm.
“Nếu có ai đó gọi cảnh sát là ổn thôi! Ashiya, cho ta mượn vai của người! Ta muốn từ chỗ này chạy vào phòng tắm nữ!”
“Xin, xin hãy bình tĩnh lại ạ! Nếu có chuyện gì tình cờ xảy ra khi ngài xông vào phòng tắm nữ, ngài sẽ bóc lịch đấy ạ!”
“Vậy Urushihara, ngươi đi chắc không sao, đi đi!”
“Tôi mạnh mẽ phản đối cái cách nghĩ và cách làm của việc đối xử với sự hiện diện của người khác trong xã hội như bịch rác!”
“…Về chuyện đó, bên tôi mở ra rồi.”
Ngay khi ba con đại ma đầu đang cãi lộn với nhau một trận vô nghĩa trong việc có nên nhảy qua tường để vào phòng tắm nữ hay không, thì Emi đã chen ngang cuộc đấu khẩu của họ với một giọng thất vọng.
Sau khi cả ba con quỷ choáng hết một hồi, họ nhận ra rằng trận hét lộn giữa Chiho và Suzuno đã kết thúc, Alas Ramus, người được Urushihara ẵm cũng tự nhiên mà im lặng.
“Chuyện, chuyện gì đã xảy ra thế?”
Ashiya, người rốt cuộc cũng đứng lên, nhìn vào bức tường ngăn cách phòng tắm nam và nữ.
“Ngươi không để ý sao? Haizz, cuối cùng thì cũng chỉ có một lượng ít thánh lực, nên cũng khó mà khác được.”
“Hả?”
“Hửm? Kì lạ ư? Emilia ở đó, Alas Ramus ở đây, vậy nó là của Bell và…. ể?”
Urushihara là người đầu tiên hiểu ra tình huống này.
Hắn ta cau mày với gương mặt lạnh tanh, nhìn vào Emi, người đang quay lưng lại với phòng tắm nam.
“Mấy cô đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Đừng có làm chuyện như thế ở tình huống thực tế chứ. Đừng bảo là mấy người muốn phân tán sức chiến đấu ở tiền tuyến để bảo vệ khả năng chiến đấu vô dụng và tự đào lỗ cho mình? Mấy người rảnh rang đến thế sao?”
Mặc dù Urushihara làm vẻ mặt nghiêm nghị hiếm có, nhưng tất nhiên là Emi sẽ không chịu để yên cho người khác lên lớp mình.
“Làm sao có thể cơ chứ. Tự em ấy cũng biết chuyện đó rồi.”
Bởi vì Emi cũng mong là tình hình sẽ không thành ra thế này trong thực tại, nên cô làm một vẻ mặt vô cùng phiền não trong bộ dạng thất vọng.
“Nhưng để phòng hờ, em ấy hình như muốn có khả năng ‘liên lạc’ với anh hoặc tôi trong những tình huống khẩn cấp.”
“Liên lạc ư… đừng bảo là?”
Maou, người bắt đầu ghép các mảnh của tình hình hiện tại lại với nhau, ngẩng đầu nhìn lên bức tường ngăn cách hai bên.
“Cô bé đó biết tự lượng sức mình, và biết rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Chúng tôi tin tưởng em ấy. Nhưng lý do quan trọng nhất của em ấy……”
Emi nhìn vào tên Maou im lặng.
“hẳn là vì em ấy không muốn làm anh lo lắng thừa thãi khi bị kéo vào những tình huống khẩn cấp. Xét cho cùng thì, dù là em ấy có trí nhớ của chúng ta hay không, em ấy cũng đã là một người có liên quan rồi.”
Maou trông như chẳng nghe những gì mà Emi nói, và chỉ lau khô người một cách qua loa rồi mặc quần áo lên, chạy ra khỏi khu vực nghỉ kế quầy thanh toán, Ashiya và Urushihara cũng bám sát đằng sau.
Khi cả ba người họ gặp Suzuno, người đang giữ lấy cái quạt được tiệm cho mượn—
“Tôi sẽ giải thích lý do sau. Nhưng Chiho-dono chắc chắn sẽ không làm chuyện này với thái độ nhẹ dạ đâu, tôi chỉ mong là mấy anh có thể hiểu cho.”
“Ma… Maou…san….”
cũng như Chiho, người đang nằm trên băng ghế dài thở lấy hơi, với một gương mặt đỏ chó vốn khó mà có được kể cả chỉ vừa mới bước ra khỏi phòng tắm.
Maou hoàn toàn bối rối vì không biết chuyện gì đang xảy ra, tên Urushihara đứng cạnh cậu chỉ vào tay Chiho và nói.
“Bất kể có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không quan tâm đâu đấy.”
Hướng mà Urushihara chỉ vào với vẻ mặt khó chịu, là cánh tay trái đang đặt trên bàn của Chiho.
“Sasaki-san, chẳng lẽ…..”
Ashiya hình như cũng đã thấy cái gì đó khó tin, và lúc anh chẳng thể nói nên lời.
Cánh tay đó, đang tá túc thứ thánh lực màu vàng kim. Và thứ thánh lực đó đang rực múa xung quanh tay cô ấy như một ngọn lửa, làm cho những người khác thấy rõ rằng Chiho không thể kiểm soát được nó hoàn toàn.
Nhưng đó không phải là thứ sức mạnh phi thực tế mà Chiho từng thể hiện ở Tháp Tokyo, mà là thứ ánh sáng thánh lực mà Chiho phát ra với sức mạnh của chính mình.
“Tại, tại vì em… không muốn kéo mọi người xuống, và cũng không muốn trở thành gánh nặng của bất kì ai….”
Mặc dù lúc này Chiho vẫn còn đang thở đứt quãng, nhưng em ấy vẫn cố hết sức để nở một nụ cười và quay sang phía Maou.
“Để có thể chạy đi bất kì lúc nào… để Maou-san và mọi người cứu được em bất kì lúc nào… Suzuno-san, em thành công rồi. Lần tới… em muốn thực hiện… một cách chính thức.”
Tuy nhiên, đến đây là tới giới hạn rồi.
Mắt Chiho nhắm lại, và em ấy cứ thế mà chìm vào trong giấc mơ.
“….Thật tình.”
Thấy Chiho, người vẫn còn giữ vẻ mặt mãn nguyện khi ngủ mặc dù đã rất mệt mỏi, Maou gãi đầu như thể cậu chịu thua.
“Chẳng phải em lo lắng cho bọn anh hơi quá rồi sao. Bọn anh là những con quỷ đến từ thế giới khác đấy. Em cứ để mọi chuyện cho bọn anh là được rồi, vậy mà còn. Xét cho cùng thì bọn anh cũng là người đã kéo em vào chuyện này.”
“Bởi vì đó là Chiho, em ấy không thể làm việc như thế được. Không bị cảm xúc của bản thân chi phối, em ấy chỉ muốn học phép thuật để ‘bỏ chạy’ và ‘để bản thân được giải cứu thành công’, thiệt tình, khiến người ta yêu thì cũng có giới hạn thôi chứ.”
Đầu tiên thì Emi nói điều đó với Maou với một nụ cười gượng–
“Giữa những sinh mạng mà ngươi đã giẫm lên ở Ente Isla, chắc hẳn cũng có những cô bé như Chiho.”
Rồi cô thêm vào một câu mà chỉ có cậu mới nghe thấy.
“… … … … …”
Maou, người không thể không xoay người lại, chỉ thấy Emi bước sang phía Chiho, cùng vẻ mặt lãnh đạm như thể câu nói ấy đã tan biến vào trong gió, và rồi Emi giúp em ấy lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Emi, người làm vẻ mặt hoà thuận kia, sẽ thật sự đột nhiên ném ra một lời nói chua cay nặng như thế, một lời nói mà cô chưa từng nói ra.
“….Thật lòng mà nói, tôi cũng không hiểu cô nữa là.”
Nhưng lời mà Maou lẩm bẩm, chẳng được ai nghe thấy cả.