Chương 2: Cánh cửa đá và "Vừng ơi mở ra"
Độ dài 1,774 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 06:07:11
"Được rồi, quay về là quay trở về..."
Hiện tại tôi đang về lại chỗ cái ma trận trên đồng cỏ, bỏ lại cửa vào hang động phía sau lưng.
Ma trận tà ác màu máu đỏ tươi khắc trên sàn đá vẫn còn ở nơi này.
Bức tường ngăn cách vô hình ở đó lúc đầu dường như đã hoàn toàn biến mất. Tôi thử đưa tay đụng vào chu vi ma trận nhưng chẳng cảm thấy bất kỳ lực cản nào cả.
Cánh tay vươn ra chỉ chạm vào khoảng không.
Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ lưỡng lại một lần, tôi nhận ra dường như chỉ có mỗi cái ma trận này mới nổi bật lên so với môi trường xung quanh.
Khu vực quanh đây vẫn đang được bao trùm trong màu xanh dịu dàng của rừng cây.
Thật là yên bình.
Tôi có cảm giác rằng đám cây cỏ ở khu vực phụ cận không phải là một khu rừng nguyên sinh tự nhiên.
Mặc dù không được chăm sóc trong nhiều năm khiến chúng bắt đầu mai một, nhưng có thể thấy được một điều rằng nơi này vốn dĩ được ai đó trồng xuống mà thành. Ấn tượng ban đầu mà nó mang tới cho tôi là ấn tượng về một khu vườn, tính ra cũng đâu có sai.
Tôi bất giác nhìn xuống đám cây cỏ dưới chân, rồi lại phát hiện thêm một điều khác nữa.
---Ngay bên cạnh cái ma trận kia có một đường rãnh bí ẩn.
Đường rãnh ấy được khắc sâu vài cm vào lòng đất và vẽ bằng chất liệu màu đỏ sẫm cùng loại với ma trận. Nó được nối trực tiếp với ma trận, giống như nó vốn dĩ là một bộ phận của tổng thể vậy.
Tôi nhướng mắt tìm kiếm đầu kia của đường rãnh, chỉ thấy nó cắt ngang qua bãi cỏ, chạy thẳng vào rừng cây.
Nơi đó và cửa hang vừa rồi nằm ở hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
Bất giác, tmột linh cảm mạnh mẽ trỗi dậy trong tôi.
Ở phía cuối của đường rãnh này chắc chắn tồn tại một thứ gì đó.
***
Linh cảm của tôi hoàn toàn chính xác.
Đi dọc theo đường rãnh ấy, cuối cùng--- Tôi nhìn thấy một cánh cửa bằng đá khổng lồ nằm trên vách đá dựng đứng.
Đường rãnh màu đỏ sẫm kia kéo dài từ ma trận ngoài đồng cỏ vào tận rừng cây. Xuyên qua khu rừng, cuối cùng đâm thẳng tới cái vách đá dựng đứng bao quanh bồn địa.
Nói chung thì cái rãnh này nó còn dài hơn tôi nghĩ nữa.
Điểm cuối của đường rãnh nối tới một cánh cửa đá khổng lồ vừa dày vừa nặng cao tới hơn năm mét, có thể trực tiếp sử dụng nó như một bức tường được luôn ấy chứ.
Theo tình huống trước mắt thì cánh cửa đang bị đóng chặt.
Trên đó cũng vẽ đầy hoa văn cùng loại với cái ma trận ngoài kia.
Tuy vậy, ma trận bên này lại không mang tới cảm giác tà ác như cái trước.
Tôi nhìn lướt qua nó một chút, nhưng đó chỉ là một tổ hợp phức tạp của những mẫu hình học khác nhau. Ngoài ra thì chẳng còn gì khác nữa.
Ừm. Đúng là một mẫu thiết kế xuất sắc.
...Không đúng. Có lẽ ấn tượng thị giác do ma trận đầu tiên tạo ra quá mức mãnh liệt nên nhận thức về cái đẹp của tôi đã bị điều chỉnh lại.
Sao cũng được, tôi tiếp tục lần theo dấu vết của đường rãnh màu đỏ sẫm trên mặt đất, nó dẫn xuyên qua cánh cửa đá đóng chặt và tiếp tục vào sâu hơn nữa.
Nói cách khác, nếu thật sự có cái gì đó tồn tại cuối đường rãnh, thì việc đầu tiên cần làm là phải qua được cánh cửa đá này đã.
"Nhưng, mệt mỏi thật... Không lẽ bị mắc kẹt rồi..."
Trên cửa không có gì ngoài ma trận kia hết, thậm chí là cả ổ khóa và tay nắm cũng chẳng có luôn.
Tôi cũng thử tìm kiếm khu vực xung quanh để xem có thiết bị nào dùng để đóng mở cửa không rồi, nhưng đừng nói là thiết bị, thậm chí cả manh mối cho việc làm sao để mở tôi cũng không tìm thấy.
Đã là cửa thì nhất định có thể mở được.
Cánh cửa đá này thật sự rất lớn và ngoạn mục. Nói thẳng thừng thì nó tỏa ra khí thế uy nghiêm y hệt một "cánh cổng phong ấn" vậy.
Hơn nữa liệu cánh cửa này có được thiết kế sao cho dùng sức người cũng có thể mở được không? Tuy tôi không biết trọng lượng của loại đá tạo ra nó, nhưng với cái kích cỡ thế này thì nhìn sao cũng nặng tới hàng tấn.
A..., nói tới. Tôi từng nghe nói về sức nặng của một tấm bia mộ bằng đá, khoảng chừng một tấn thì phải.
Nói như vậy, trọng lượng của tấm cửa đá khổng lồ này phải tầm---
.......
Tôi thất vọng trùng vai xuống.
Bất lực, tôi nhìn chằm chằm vào ma trận được khắc trên cửa đá. Và rồi cái ma trận tà ác đầu tiên hiện ra trong đầu.
"Có khi nào để mở được cái cửa đá này thì phải dùng mấy loại sức mạnh siêu nhiên như ma thuật không ta..."
Giống với loại sức mạnh siêu nhiên không thể tưởng tượng được kiểu cái bức tường vô hình bí ẩn mà tôi cảm thấy khi rời khỏi ma trận ấy.
Tôi là một người theo chủ nghĩa hiện thực và sở hữu tư duy thường thức. Sở dĩ tôi có thể nhẹ nhàng tiếp nhận những tư tưởng ly kỳ như ma thuật các kiểu là vì cái bức tường tĩnh điện vượt xa thường thức vật lý mà tôi biết thật sự có tồn tại. Những thứ đó rõ ràng là hiện tượng không thể lý giải.
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chúng.
Nhưng hiện tại thì chẳng có cách nào để mở cái cửa đá kia ra cả. Tiếc thật đấy.
"Bó tay toàn tập rồi. Có nên qua chỗ khác nhìn chút không nhỉ?"
Tôi ngẩng đầu nhìn lên cái ma trận kỳ lạ kia.
Rồi thì thầm tự nói.
"Nếu thật sự là ma thuật, vậy thì dùng thần chú để mở là được rồi, còn chẳng tốn sức nữa là. [Vừng ơi mở ra!]... Đùa chút thôi."
---Kétt.
Tôi ngay lập tức cảm nhận được, không sai. Cảm giác khó chịu một cách quỷ dị khi mà câu nói kia vừa được thốt ra.
Khi câu đùa cợt "Vừng ơi mở ra" của tôi vang lên, chỉ trong nháy mắt thôi, dù rất yếu nhưng tôi vẫn cảm nhận được không khí... Không, là cả không gian xung quanh đều rung lên.
Điều tiếp theo mà tôi cảm thấy được là một sự mất mát lạ thường.
Có cảm giác như một phần cực ít của thứ sức mạnh nào đó trong người mình vừa tan biến. Nói một cách đơn giản, nó là cái, là cái cảm giác khi vừa xì hơi ấy.
A, ừm. Chưa kịp suy xét nên lấy cái ví dụ thô thiển quá. Không giống tôi chút nào. Chân thành xin lỗi.
---Ken két. Két.
Tiếng ọp ẹp của thứ gì đó bị đè nén kéo tôi ra khỏi mạch suy nghĩ và đưa tôi về với thực tại.
Âm thanh đó phát ra từ trung tâm cánh cửa, vị trí của ma trận.
Ah? Lẽ nào sức mạnh của câu thần chú vừa rồi có thể làm cửa mở ra ư?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa, không có chút kỳ vọng hay mong chờ nào.
Ây, dù có được làm từ đá, cũ quá rồi thì cũng phát ra tiếng thôi... Ngay khi tôi vừa nghĩ thế---
"...!"
Cảnh tượng xảy ra sau đó khiến tôi phải trừng to đôi mắt của mình ra.
Ma trận vẽ trên cửa đá phát ra ánh sáng màu đỏ--- không đúng, đây là nhiệt quang nóng đỏ.
Những luồng khí nóng tản ra từ chu vi ma trận, cảnh tượng xung quanh dường như cũng đang rung lên vì nóng. Bức xạ nhiệt phóng ra bốn phía, chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng rồi.
Ngay cả một người chỉ đứng bên cạnh như tôi cũng thấy nóng cháy.
Nhưng đó còn chưa phải là tất cả.
Khối đá tạo thành cánh cửa bắt đầu uốn éo theo âm thanh đang vang vọng.
Cửa đá phát ra tiếng động của sự đè nén mãnh liệt, dần dần sụp hãm như thể đang bị một thức sức mạnh khổng lồ ép chặt. Mỗi khi luồng áp lực bí ẩn này sắp ép cong cửa đá, ma trận trên cửa sẽ lại lập lòe liên tục, tỏa ra ánh sáng kịch liệt và khí nóng, giống như đang chống đỡ cho nó vậy.
Chuyện này là sao? Cuối cùng thì đang có chuyện gì xảy ra thế hả?
Âm thanh truyền vào tai tôi đã không còn là những tiếng ken két bình thường nữa.
Chúng rôm rốp rôm rốp như tiếng xương sống đứt gãy.
Cảm giác giống như là có cái gì đó đang gặm nhấm đống xương kia vậy---
Đây quả thật là một cái chết cận kề.
Cánh cửa đá bị nhai nuốt đang phát ra tiếng kêu gào thảm thiết trước cái chết đang đến gần của chính nó.
Ma trận huy hoàng trên cửa cũng đã bắt đầu bị những vết rách xâm chiếm. Trong trạng thái rách nát, nó đã không còn đủ sức để chống lại áp lực, cuối cùng bị ép tới vặn xoắn.
Cảnh tượng trước mắt là... Địa Ngục.
Khoan...? Chờ chút nào.
Mọi chuyện trở thành như thế này có phải tại câu "Vừng ơi mở ra" khi nãy của tôi không?
Không, không đúng. Chuyện này chắc chắn là không thể nào.
Tôi là một thanh niên có thể phán đoán mọi chuyện dựa trên thường thức...
Nhưng vào lúc này...
Không, không thể nào. Cái này tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Đây chỉ là sự kiện xảy ra một cách ngẫu nhiên thôi. Đúng, quyết định vậy đi.
Vào khoảnh khắc tôi đưa ra quyết định.
Vật thể nguyên vốn là cửa đá bắt đầu bị "nhuộm đen" và mở rộng.
Rồi sau đó, như thể không chịu nổi áp lực từ bên trong, nó nổ bùng thành 5 mảnh ngay vị trí ma trận ở trung tâm.
Hang động âm u xuất hiện ngay sau năm cánh hoa bị lột ra bên ngoài. Bộ dạng đó trông như một đóa hoa bách hợp đen tuyền dính đầy bùn nóng.
Nói tới, tại sao nó phải đổi màu chứ? Buồn nôn quá đi mất...
Và như vậy, cánh cửa bảo vệ hang động giờ đây đã hoàn toàn rộng mở.