• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 03: Vậy, tên em là gì?

Độ dài 759 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-27 00:30:05

Tác dụng của một lọ thuốc cấp S quả thực rất đáng sợ. Sau vài tiếng xèo xèo, những vết thương trên da của em ấy dần dần được chữa lành, cả mắt lẫn tai của nhỏ bắt đầu hồi phục về nguyên trạng. Tuy vậy, quá trình này cần có thời gian, cũng như sẽ xuất hiện một số cơn đau khá dữ dội. Em ấy hét lên vẻ đau đớn, nhưng con bé không còn đường nào khác ngoài cố gắng chịu đựng. Dẫu thế, kết quả mang lại vẫn khiến tôi thấy giật mình.

Thành ra tôi cần chuẩn bị thêm một vài thứ, chính là nội y cũng như thường phục. Chính vì ở một mình, nên xung quanh đây không hề có một bộ đồ của phụ nữ cả. Sau khi khẽ vuốt ve má của bé elf, tôi lấy chút tiền và hướng đến cửa hàng.

Mua những thứ đồ như thế khiến tôi có chút lo lắng, nhưng lòng nghĩ lại rằng dù gì thế giới này đầy rẫy những nô lệ cùng với mạo hiểm giả nên không có gì là lạ khi một chàng trai đi mua quần áo phụ nữ. Sau khi có được những thứ mình cần là đồ lót và quần áo hơi ngoại cỡ, tôi trở về nhà để rồi thấy một dáng hình lạ mặt ở trong phòng.

Một nhỏ elf sở hữu cho mình một mái tóc vàng nổi bật, một đôi mắt xanh biếc cùng đôi tai dài hất lên trên, tuy nhiên vẫn còn đó vài vết thương trên da chưa kịp lành lại. Chân tay em ấy có dài hơn so với tưởng tượng, tuy không biết rõ tuổi tác, nhưng trông em ấy có vẻ khá cao.

“...Ư…ưm…”

…Lượng ma lực trong người em ấy cũng được phục hồi đáng kể rồi, nhưng nếu cô bé phát hiện ra chuyện bị tôi mua thì có khả năng thằng này sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm. Nếu thế thật thì thân này 9 phần dữ 1 phần lành, tôi có mỗi con dao làm bếp làm vật phòng hờ thôi. Khốn thật, liệu–

“...Cảm ơn ngài… vì đã cứu em.”

Cô bé bắt đầu khóc và thả lỏng cơ thể mình, không chút kháng cự. Tôi thấy hơi thất vọng, chính xác hơn là nhẹ nhõm và nhanh chóng đưa cho em ấy một tấm chăn.

“Em có hiểu tiếng nhân loại không?”

“Có ạ.”

“...Thế còn trí nhớ của em thì sao?”

“Em dần dần nhớ ra kha khá thứ rồi.”

“Ra vậy. Anh—”

“Em có thể thoáng nghe thấy, ngài Belc, chính là người đã mua em.”

Thay vì “hiểu” thì em ấy lại nói “nghe” khiến tôi đứng tim mất một nhịp.

“Hiểu rồi. Ừm, thì Anh có mua vài bộ đồ này. Em có thể tự mình mặc được ha?”

“...Tay em… vẫn chưa thể cử động được…”

“Rồi, để anh giúp em.”

Thật bất ngờ.

Tôi cứ ngỡ mãi đến tận sau mình mới có thể làm em ấy bình tĩnh lại. Làn da trắng nõn của em ấy hiện ra sau khi tôi gỡ bỏ những mảnh áo tả tơi ở trên người ẻm. Nếu những vết thương hoàn toàn biến mất, có lẽ tôi sẽ khó có thể thẳng thắn nhìn vào em ấy mất. Sau khi lau bớt một chút bụi đất còn bám trên người, tôi giúp em ấy thay bộ đồ mới. 

“Giờ ta nên… ăn chút đi nhỉ?”

“Ăn.”

“À phải ha, em vẫn chưa thể tiêu hóa được mà.”

“Em… có thể ăn ư?”

Nước mắt tiếp tục lăn dài trên má em ấy.

Tôi có nghe qua rằng, khác với con người, tộc elf có thể lấy ma lực làm nguồn hấp thụ dinh dưỡng, nhưng chắc hẳn làm vậy rất khó.

“Nếu thấy buồn nôn thì nói dừng ngay, được chứ?”

Tôi xé một mẩu bánh mì và đút cho cô bé. Em ấy bắt đầu nhai một cách từ từ, cứ như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

“...Ngon quá…”

Chỉ vì một mẩu bánh mì mà bản thân vẫn chưa thể thưởng thức trọn vẹn cũng đã đủ để em ấy tuôn ra một tràng nước mắt hạnh phúc.

…Tốt rồi.

Vậy quyết định của tôi là đúng.

Suốt mấy năm qua tôi cứ bối rối sống qua ngày. Trong một thế giới đầy rẫy những quái vật ở ngoài, chuyện sinh ly tử biệt xảy ra rất nhanh. Đã biết bao lần tôi bỏ lỡ cơ hội cứu người vì quá lo lắng cho bản thân. Nhưng chỉ lúc này thôi, tôi cảm thấy rất tự hào về chính mình. 

“Vậy, em tên là gì?”

Bình luận (0)Facebook