Chương 3: Dù thế nào thì tôi tuyệt không phải lolicon!
Độ dài 804 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-03 19:07:30
“Cái... cái quái gì đây?”
Không chỉ màn hình khóa của tôi trở nên kỳ lạ.
Hình nền trở thành một cô bé phổng phao mặc đồ bơi.
Trong thư mục hình ảnh chứa hàng trăm tấm hình các bé gái 2D đang tạo đủ đủ dáng khiêu gợi.
Một ứng dụng bí ẩn tên là “Lolicon Go!” xuất hiện trên màn hình điện thoại, và từ khi nào mà tôi đã bắt được một vài bé gái rồi. Bạn đồng hành trong hình dạng bé gái là sao? Và tại sao khi tôi dẫn các bé đi dạo lại được tăng cấp...?
“Không thể nào hiểu được. Ai đó đang chơi khăm mình à?”
Máy tính của tôi khi bật lên cũng bị phá hoại theo cách tương tự.
Hình nền máy tính là một bé gái đang ăn chuối. Vô số các trang web dành cho lolicon xuất hiện trong dấu trang, thậm chí tôi còn nhấn “thích” toàn bộ các bức ảnh minh họa loli trong các trang web tranh ảnh minh họa, từng bức một... Đều được “thích”! Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Chuyện này do ai làm đây? Để gài bẫy hay quấy rối tôi?
Có chết tôi cũng không làm mấy chuyện như này, và tôi cũng chả có ký ức nào về chúng. Chắc chắn đây là do một người nào đó đã có tình dựng nên, tuy nhiên,
“Tại sao... Mình không xóa được...?”
Mỗi lần cố gắng thay đổi hình nền điện thoại hay máy tính, tay tôi lại trở nên bất động. Những ngón tay tôi như bị đóng băng khi định xóa ảnh đã lưu. Thậm chí chiếc điện thoại còn bị trượt khỏi tay khiến tôi không thể xóa “Lolicon GO!”.
Và mặc dù không muốn, nhưng đôi mắt tôi cứ dán vào tấm hình nền loli. Cảm giác lúc này của tôi giống với lúc đàn ông nhìn thấy cảnh tốc váy hay gái vếu to, không đấng nam nhi nào có thể rời mắt được.
Còn bây giờ, không rõ vì sao nhưng tôi lại đang trải nghiệm cảm giác tương tự với những bức ảnh loli.
Hơn nữa lại khá là mãnh liệt.
Tôi gồng hết trí lực mới rời mắt được khỏi một bức ảnh, nhưng rồi lại bị một bức khác hút hồn.
“Là do mình thật sao? Chẳng lẽ bản thân mình đã sưu tầm ảnh loli mà không hay biết?”
Không thể nào. Tôi đâu phải là lolicon.
Đối tượng của tôi chí ít phải học cao trung, bạn cùng lớp hay lớn tuổi hơn thì lại càng tốt.
Đã vậy thì cái quái gì đang xảy ra ở đây?
Đừng bảo là niềm khao khát loli của tôi bấy lâu nay đã bị kìm nén đến tận bây giờ mới bộc phát đấy?
Nếu thế thì... tôi chẳng những sở hữu Cực đỉnh trừ tà mà còn là một tên lolicon nữa. Như thế không chỉ mang tiếng thôi đâu, mà tôi có thể sẽ bị loại trừ khỏi xã hội loài người này mất.
“Nếu ai phát hiện mình đang lưu trữ cái đống này thì tàn đời.”
Tôi cố gắng xóa hết đống hình ảnh và dấu trang đã lưu trên điện thoại và máy tính... nhưng từng ấy công việc cũng đã tốn của tôi không ít thời gian.
“Này, Furuya Haruhisa! Giờ này còn ngủ nữa à! Dậy đi học mau lên!”
“!!!!”
Người giám sát tôi, Sakura đang gõ cửa và thúc giục tôi đến lớp.
Quỷ tha ma bắt nhà nó! Có xóa mấy cái tấm hình thôi mà sao nãy giờ mệt mỏi thế nhỉ?
Thôi thì được tới đâu hay tới đó. Tạm thời đổi hình nền điện thoại và máy tính, rồi đặt mật khẩu để không ai thấy nội dung bên trong thôi vậy. Chừng đó cũng đủ câu một ít thời gian.
Việc này chắc chắn là có vấn đề. Tôi vốn không phải lolicon, nên sớm muộn gì tôi cũng trở về bình thường mà thôi. Nếu vậy thì người khác không được tìm thấy bộ sưu tập biến thái này cho đến lúc ấy, bằng không—
“Éc!”
Quỷ nhãn.
Tôi tái mét khi sực nhớ ra cái năng lực dung tục mà cô bạn cùng lớp sở hữu.
“Khoan, từ từ. Hồi trước Soya cũng đã phán mình như vậy hồi gặp Sakura rồi, còn bảo là sẽ không bỏ rơi mình nữa. Nên chắc là mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát thôi.”
Không phải Furuya-kun chính là lolicon hay sao?
Không thể nào, Soya cũng đâu phải người dễ dãi đến vậy! Nhìn cái phản ứng của Soya sau khi nghe về quá khứ của Sakura, tôi có cảm giác rằng cô nàng sẽ không dung thứ cho lũ lolicon đâu.
Ph, phải làm sao bây giờ..
Đầu óc tôi lúc này rỗng tuếch. Nghĩ đến việc phải đến trường cùng Sakura và chạm mặt Soya ở lớp đã khiến tôi sợ vãi ra quần rồi.