Chương 2.1: Mình Chỉ Luôn Để Ý Đến Mỗi Cậu Thôi (1)
Độ dài 3,147 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-04 01:30:37
Trans + Edit: TsuU
-----------------------
Himari sau khi đặt chân đến nhà tôi, được mọi người tường thuật lại cho câu chuyện vừa nãy, cô ấy không khỏi cáu gắt mà la lối om xòm.
“Ể!! Chuyện gì vậy? Cãi nhau giành mình thật sao!!?”
“Không hẳn cãi nhau đâu, hoàn cảnh ép buộc mà…”
Kureha-san đã sủi được một lúc lâu rồi.
Enomoto-san, người mới đến cùng Himari nghiến răng đập mạnh vào mặt bàn trong bất lực.
“…Chị ta trốn nữa rồi. Lần này mình đã định túm cổ chị ấy đem về trình diện cho mẹ mà.”
“Enomoto-san quả thực có cái nhìn tiêu cực về chị gái của cậu quá ha…”
Lúc đó, Himari quay sang nhìn Hibari-san.
“Chuyện xảy ra vừa nãy chắc chắn là lỗi của anh đó!!”
Hibari-san đang ngồi nhàn nhã uống trà cùng Sakunee-san, trông cực chill. Tôi đã từng nghe hai người này có mối quan hệ bạn bè, nhưng cái cảnh họ ngồi uống trà cùng nhau như này thì tận bây giờ tôi mới có thể chứng kiến.
“Anh không có lời nào để bào chữa cho lỗi lầm của mình hết. Nhưng Himari à, chúng ta phải tìm được một lý do đủ chính đáng để khiến Kureha-kun từ bỏ cái chuyện bế em lên Tokyo đấy.”
“Không không, từ đầu việc em sủi kèo đến Tokyo cũng đâu có sai. Mắc gì phải tốn công cãi nhau chi cho mệt?”
“Vậy em gái ơi, em có khả năng tự mình trả hết đống nợ liên quan đến cái vụ sủi kèo lúc tuần lễ vàng đó cho người ta không?”
“Hự…. Nhưng anh là anh ruột của em mà… Anh ruột đó…”
“Này là món nợ của riêng em. Nhà Inuzuka xin phép không nhận họ hàng.”
“Ác quỷ !!!!!”
Himari cố gắng tìm đồng minh cứu mạng nhưng có lẽ tất cả đều bất lực. Nếu lấy hết ngân sách hoạt động của [YOU] ra trả giúp Himari thì có vẻ cũng không thể đủ nổi.
“Sakunee-san, Kureha-san là kiểu người gì vậy. Chị ta đối xử với mọi người như là một món hàng ấy, em không thể tiếp thu nổi cái tư tưởng kì lạ đó luôn…”
“Hừm,để hiểu con nhỏ đó thì cũng không quá khó đâu. Cứ coi nó như một con robo trái cây là được mà.”
“Robo?”
“Là kiểu người đặt mục tiêu của bản thân lên đầu một cách máy móc ấy. Nhỏ đó luôn xem tất cả những thứ khác chỉ là con tốt thí trong kế hoạch sở hữu một công ty riêng của nhỏ thôi.”
“Công ty riêng của bản thân…”
“Đúng, nhỏ đó cũng có cái ước mơ giống em vậy. Nhưng chị không ủa hộ việc hai đứa thân thiết với nhau đâu… Vì căn bản hai đứa bây chạy trên cái tần số hoàn toàn trái ngược nhau đó.”
Sakunee-san nhẹ nhàng gỡ bỏ lấy giấy của gói kẹo được ghi chữ Chocolate trên đó. Vì chị ấy lôi nó ra từ một cái túi mang nhãn hiệu sân bay Haneda nên khá chắc rằng đó là quà của Kureha-san biếu.
“Tần số trái ngược với em hoàn toàn là sao vậy?”
Cái câu này bản thân tôi không hiểu lắm. Nhưng Himari và Enomoto-san có vẻ đã giác ngộ được gì đó. Cả hai người đều đồng thanh.
“…À”
Sakunee-san nhai viên kẹo chocolate vị sữa mà Kureha-san đã tặng, sau đó tiếp tục giải thích.
“Em là cái kiểu người ‘sẽ làm tất cả vì những người dành tình yêu mến cho em’. Hừm, nói đơn giản hơn là kiểu người cố gắng vì niềm vui của fan hâm mộ hay mấy đứa yêu thích em như Himari-chan ấy.”
“Cái đó thì có gì bất thường hả?”
“Không, ý chị là, Kureha thì là kiểu người ngược lại hoàn toàn luôn ấy. Nhỏ cố gắng vì cái mục tiêu ‘cho lũ người ghét mình sáng mắt ra’. Kiểu người này chỉ có thể hài lòng với sự thành công khi mà những thành phần không công nhận mình bị đả bại mà thôi.”
“Sao nghe nó sai trái quá vậy bà chị….”
“Nhưng kiểu tính cách như vậy thực sự có tồn tại mà. Thứ cảm xúc tiêu cực đó mà đi kèm những nỗ lực phù hợp thì có thể huỷ diệt hết luôn đó. Mà thực tế thì Kureha cũng đã thành công rồi, nên chúng ta không thể chê cái tư tưởng này của nhỏ được.”
Những người khác đều im lặng nghe với vẻ mặt trầm trồ. Hình như tất cả đều ngấm ngầm chấp nhận lời giải thích của Sakunee-san… Chocolate của Kureha-san ngon thật.
“Chính vì thế nên nhỏ coi cách làm của em có phần hơi nhu nhược đó. Chị không đánh giá cách nào đúng, cách nào sai, nhưng đã ảnh hưởng đến cuộc đời của Himari-chan thì xin em hành động có suy nghĩ vào.”
“Nhưng tại sao chị ta lại muốn mang Himari theo đến vậy?”
“Thì đó là số tiền mà nhỏ muốn bỏ ra để trả cho cái tài năng đáng yêu của Himari mà? Hoặc là nhỏ thấy hình bóng của mình thời còn trẻ ở Himari nên không thể cầm lòng mà làm ngơ được…”
Sakunee-san tính nói gì đó thật sâu sắc, nhưng chị lại nhắm mắt trầm ngâm, thốt lên “Ôi…” Và không nói gì thêm nữa.
“Dù sao thì nhỏ cũng sẽ không từ bỏ Himari-chan cho đến lúc dành được chiến thắng cuối cùng đâu. Tính nết nó là vậy đó, không bao giờ có thể quên và thôi nuối tiếc về lỗi lầm trong quá khứ.”
“Nếu em dẫn Himari chạy trốn thì sao?”
“Thì cả đời này hai đứa bây sẽ trở thành mục tiêu truy sát của nhỏ. Chị không nghĩ Kureha sẽ làm mấy thức vượt qua chuẩn mực đạo đức xã hội đâu, nhưng mấy chuyện kiểu như… Nhỏ sẽ mở một cửa hàng phụ kiện hoa giống y chang trong cùng một thành phố với em, dùng tiền vốn của nhỏ để đánh bại cái ước mơ của em, đến mức em sẽ chẳng còn cái chỗ để dung thân luôn.”
Sakunee-san bật cười một cách hả hê, nhưng có gì đáng cười đâu chứ.
Và theo lẽ tự nhiên, tất cả chúng tôi đều hướng mắt về phía Himari.
“Ê Himari, biết đứng đằng sau đó là sai mà cậu còn dám giở trò với cái vụ tuyển dụng này hả?”
“Mình có biết đâu… Biết đó là công ty của Kureha-san thì mình đã cóc thèm quan tâm rồi.”
Đột nhiên Himari lại ủ rũ nói.
“Thì cũng tại Yuu đó, tự nhiên lúc đó nói mấy lời như vậy làm mình bị mất kiểm soát nên làm bừa chứ bộ….”
Himari nói vậy tôi mới nhận ra mình yếu đuối quá. Chính tôi cũng là đứa góp phần tạo nên cái tình huống khó đỡ này mà, nên tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Nghĩ lại thì mặc dù kêu là mối quan hệ định mệnh nhưng hai đứa tôi toàn đưa nó xuống lòng đất.
“Uầy, không phải hai đứa bây cũng khá may mắn đó chứ. Nếu Hibari-kun hôm nay mà đi công tác thì hai đứa sẽ chẳng có cơ hội thắng nào luôn đó. Cãi nhau với bồ cũ thì cũng làm con nhỏ suy giảm một chút sức mạnh mà, cũng lợi hại lắm đó nhen.”
“Sakura-kun, xin đừng nói thêm gì nữa mà…”
Hibari-san ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác. Sakunee-san thì cười lẻm lính và nhọt nhẹ ngón tay vào má anh ta.
Từ những cử chỉ ngắn ngủi đó, tôi rõ ràng có thể cảm nhận được hai con người này đích thị là bạn bè của nhau. Nhưng biết đâu được, ở một góc tối nào đó mà tôi không thể chạm tới thì hai người này, à không có thể là ba người tính luôn cả Kureha-san…. Đã có một chuyện tình cảm với nhau.
Hibari-san hắng giọng một cái.
“Dù sao thì chuyện Kureha-kun thù Himari cũng là không thể bào chữa. Dù chưa ký hợp đồng chính thức nhưng huỷ bỏ một giao kèo đã đính ước trước chỉ vì sự thất thường của bản thân thì thật là xấu hổ và vi phạm đạo đức làm người. Chẳng khác gì một thứ hạ đẳng, bây giờ nhân phẩm của Himari ngnag với một con chuột cống luôn rồi.”
“Ê thằng anh trai nói hơi bị quá rồi nha!! Dù là con chuột cống thì em cũng là một con chuột siêu cấp vip pro đó!! Em đáng yêu thế này cơ mà!!”
“Chít chít!! Cút ra góc nhà chơi đi chuột ơi.”
“Anh chắc chắn đang trả thù em vì em làm anh bỏ lỡ cuộc họp quan trọng chứ gì?”
Himari đang ngồi ôm gối trong góc phòng khách, đôi mắt rưng rưng tỏ vẻ đầy hờn dỗi.
Con mèo Daifuku của tôi chạy đến an ủi cô ấy bằng cách dụi dụi cái đuôi của mình vào người Himari…. Bằng cách nào đó Enomoto-san lại nhìn chuyện ấy với đôi mắt cực kì thèm thuồng.
….Mấy người rảnh quá hả?
“Nhưng nói thiệt, em không nghĩ mình có thể thắng chị ta đâu…”
Hibari-san nói với tôi bằng đôi mắt chân thành và vỗ nhẹ vào vai tôi đầy dịu dàng.
“Yuu-kun, không sao đâu. Lỡ có thua thì hiến tế Himari thôi. Rồi hai anh em mình sẽ cũng nhau tiếp quản cửa hàng phụ kiện hoa của đôi ta nhoé.”
“Nói trắng ra là em không được phép thua chứ gì?”
Tự nhiên Enomoto-san giơ nắm đấm lên đầy quyết tâm và hét một cách phấn khích.
“Lúc đó có mình ở đây!!! Hông sao hết.”
“Enomoto-san, chúng ta đang bàn đến trường hợp Himari bị bắt đi mà…”
Sau đó Himari lườm tôi và nói “Yuu là đồ lừa đảo…”, bực bội, cô nàng nhổ từng cọng lông đuôi của Daifuku.
“Dù sao thì Yuu-kun chỉ cần làm ra mấy món phụ kiện tuyệt vời như mọi khi là được mà.”
“Nhưng trong trận chiến này, Kureha-san có ý định để cho em thắng đâu?”
Hibari-san mỉm cười hiền hậu và vỗ vai tôi.
“Không sao hết, anh sẽ giúp cậu lật kèo. Anh đã trót yêu mấy món phụ kiện của cậu rồi, nên sẽ là đồng minh trung thành của cậu.”
“….”
Đúng vậy, nên từ đầu tôi không có thời gian để nghĩ tiêu cực nữa.
Nếu tôi thua, Himari sẽ bị bắt đi. Dù lần trước tôi đã dõng dạc tuyên bố rằng mình sẽ không làm phụ kiện hoa nữa, nhưng Himari vẫn tin và đợi tôi…. Để đền đáp cái ân tình đó, lần này tôi phải giúp cô ấy. Mang danh là hai kẻ cùng nắm chung sợi dây định mệnh, tôi không có lý do gì để rút lui.
Khi tôi quyết tâm như thế, bắt gặp ánh mắt của Sakunee-san. Chị thở dài như thể muốn che giấu điều gì đó.
“Em trai đần à, làm gì cũng phải làm cho đúng cách đó nha.”
“….? Vâng, em biết mà.”
Thành thật thì, tôi cóc biết chị ấy muốn nói gì nữa.
♣♣♣
Ngày hôm sau, khi buổi lễ bế giảng kết thúc vào buổi sáng. Bầu trời trong vắt khi báo hiệu rằng chúng tôi đã chính thức bước vào kì nghỉ hè. Ngay khi tiết sinh hoạt chủ nhiệm vừa hết, Himari đứng phắt dậy với nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Yuu, tới lúc cùng nhau đi tìm kỷ niệm của mùa hè rồi nè!!”
Ơ….
Wah, nghe như mấy đứa sướng đời vậy đó. Đúng như dự đoán, tôi hơi xấu hổ chút. Nhưng lần sau làm ơn đừng có nói to mấy thứ này trong lớp học hộ cái.
“Himari, sao cậu hào hứng vậy….?”
“Thì nghỉ hè mà, chắc chắn phải vui chứ ♪?”
“Nhưng cậu đang bị Kureha-san nhắm đến còn gì…?”
“Yuu sẽ thắng mà, nên sẽ không có gì diễn ra đâu. Hơn nữa mình đã chuẩn bị sẵn kế hoạch dự phòng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra rồi.”
“Kế hoạch dự phòng? Có cái thứ gì như vậy à?”s
Himari ưỡn ngực nói với vẻ tự hào.
“Khi vừa mới bước chân vào công ty mình sẽ ngay lập tức nộp đơn nghỉ việc.”
“Con nhỏ này, vì cậu cứ nói mấy thứ đó như đang giỡn nên người ta mới ghét cậu đó…”
Nói thẳng ra, chúng tôi gặp phải những rắc rối cũng đều do mưu hèn kế bẩn của nhỏ này tạo nên. Cần phải nhanh chóng tố cáo cho Hibari-san biết mới được…
Sau khi rời khỏi phòng học, cả hai chúng tôi cùng sánh vai bước xuống cầu thang.
“Nhưng nếu là vậy thì cậu vẫn phải nghỉ học giữa chừng đấy, sẽ rắc rối lắm đúng không…”
“Có vấn đề gì đâu nè? Yuu sẽ nuôi mình cả đời mà đúng không?”
“….Là cùng nhau quản lý cửa hàng. Đừng có mà vẽ chuyện khiến người ngoài hiểu nhầm coi.”
“Mắc gì mà hiểu nhầm?”
“Ừm, thì nghe giống… Hai đứa mình sẽ kết hôn với nhau vậy…”
Đột nhiên Himari không bước thêm nữa.
Tôi hiện đang đi trước Himari vài bước chân, quay đầu nhìn lên cô ấy.
Gương mặt của Himari đang thể hiện một biểu cảm khác hoàn toàn so với mọi ngày…. Thứ đó không khỏi làm tôi cảm thấy lo lắng.
“Mình thật sự không nhớ là đã nói những thứ tương tự như vậy đấy….”
“Ể?”
Himari ngượng chín mặt, dùng cả hai tay che đi khuôn miệng nhỏ nhắn của mình.
“Vậy là cậu thực sự chỉ để ý mỗi mình thôi đúng không?”
“…..”
Mặt nước xanh biển trong đôi mắt cô ấy khẽ gợn sóng đầy lo lắng.
Có lẽ là do Kureha-san doạ khi nãy. Cho dù cô nàng có cứng cỏi đến đâu thì đối diện chuyện này cũng không khó tránh khỏi lo lắng mà.
Himari bề ngoài cứ như phù thuỷ bất tử ấy. Nhưng thực chất sâu bên trong ấy vẫn là một cô gái mỏng manh như mọi cô gái bình thường.
“H-Himari, mình nhất định sẽ đánh bại Kureha-san…”
Khi tôi vừa định phát biểu ra thứ gì đó trịnh trọng và đầy màu sắc cải lương thì Himari đã che miệng run rẩy cố nhịn cười.
….À, quên mất cái con ác quỷ này rồi.
“Fu~ fu~ hahaahhahaahaha, lâu lắm rồi mới được xem Yuu diễn hài.”
“Himariiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?”
Tôi đã lơ là phòng ngự rồi!!
Dạo gần đây do ỷ lại sức mạnh của Enomoto-san nên giác quan cảm nhận quỷ dữ của tôi đã kém nhạy bén hơn hẳn.
Himari có vẻ đang rất hạnh phúc khi cô ấy vừa cười vừa xoay tròn nghịch lọn tóc trên đầu tôi bằng ngón tay nhỏ bé ấy.
“Nè, nè nãy Yuu tính nói cái gì dị ta? Có phải là ‘anh sẽ không để Kureha-san cướp lấy em đâu’ đúng hông?”
“Nản thật đấy, mình đang cảm thấy rất là khó ở nha, bộ cậu muốn mình thua chị ta sấp mặt mới vừa lòng đúng không?”
“Ê? Đừng nói kiểu đó coi, Yuu yêu mình nhất mà, đúng hông?”
“…..”
Đây không phải là cái máy đẻ ra niềm vui cho mẹ đâu nhé…. Éc, đột nhiên… Himari ôm chầm lấy tôi từ phía sau, ngay giữa cầu thang.
“Himari, vậy là nguy hiểm lắm đó!!”
“Mình kệ luôn đó!! Dạo gần đây Yuu cứ xa lánh mình mãi thôi. Nên hãy nuông chiều mình thêm chút đi mà ~”
“Cậu đang đòi cái gì vậy hả? Trời ơi nghiêm túc luôn đó, dạt ra chỗ khác đi. Nóng lắm biết không hả?”s
“Hông, hông. Mồ hôi tươi của gái xinh chính là phước lành đó, biết chưa?”
“Mồ hôi tươi? Dùng từ kiểu éo gì vậy hả bà cụ non? Tính làm idol mà dùng mớ từ ngữ này hả?”
Trái tim tôi đập thình thịch khi cô ấy cứ xoay tôi như cái chong chóng đáng thương trong cuộc trò chuyện này.
Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi. Mọi thứ đã chạm đến giới hạn khi mà Himari đang dính chặt lấy tôi đến mức tôi thậm chí còn không thể thở ra hơi. Tôi thậm chí còn không có tâm trạng mà ngửi mồ hôi gái xinh nữa…. Cái này chính là tình yêu đó hả?
Khốn nạn, thứ này thật sự đúng là tình yêu rồi.
Không thể suy nghĩ thêm được gì nhiều nữa, tôi theo phản xạ đẩy tay cô nàng ra.
“Thôi!! Buông mình ra được rồi đó.”
“Á!”
Ah…
Tôi gạt cánh tay Himari ra bằng một lực không kiểm soát được, cô ấy mất thăng bằng và ngã xuống cầu thang.
(Nguy hiểm….)
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như để ngừng đập…. Himari ngã xuống sàn và tiếp đất bằng mông.
Sau đó cô nàng hét lên một tiếng thất thanh.
“Đauuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!”
“Hi-Hi-Hima… Cậu có sao không….”
Himari lườm tôi đầy cay cú và đạp mạnh vào cả hai chân tôi.
“Có sao!! Yuu bạo hành khiến mình ngã!”
“Xin…. Lỗi mà…”
Tim tôi đã đập loạn nhịp, thậm chí còn nhiều hơn trước đây, và cũng không phải cùng một lý do với trước đây.
May quá, vì bọn tôi đứng ở nấc thang gần sàn nhà. Nếu khi nãy mà đứng cao hơn thì….
(….Tôi mất tập trung vì bị Himari thu hút quá mức ư?)
Tôi bất giác thở dài.
Tôi ơi phải tỉnh táo lại. Himari là kiểu người sẽ chèn ép người ta bằng mấy trò giao tiếp như vậy, nếu tôi cứ bị cô ấy dắt mũi thì… Mà chờ đã? Không phải chuyện này diễn ra cũng đều do Himari đã dính lấy tôi không chịu buông sao?
Khi tôi còn đang ủ rũ, một giọng nói vang lên từ phía trên kia.
“Yu-kun, Hi-chan nữa, hai người đang làm gì đó?”
“Ah, Enomoto-san?”
Khi tôi ngước mắt nhìn lên,, Enomoto-san đang từng bước nhẹ nhàng hướng tới đây… Aaaa chết tiệt, trái tim tôi….
Khi tôi còn đang hoang mang tột độ không biết phải nhìn vào đâu thì Himari đã ngồi dậy và bắt đầu bám dính vào chỗ đó của Enomoto-san.
“Hư hư, Enochi, Yuu đẩy mình ngã kìa. Hãy an ủi mình bằng bộ ngực khổng lồ này đi.”
“Chắc chắn Hi-chan đã làm trò gì biến thái nên cậu ta mới vậy. Bài học nhớ đời cho cậu đó, Hi-chan.”
Nhưng thứ lý về bộ ngực kia trong Himari vẫn không hề lung lay.
Như nhận thấy ý đồ của Himari, Enomoto-san dùng tay nắm chặt đầu cô ấy, thứ đang liều sống chết vùi vào bộ ngực của mình.
Với tuyệt chiêu vuốt sắt như mọi ngày, Enomoto-san dễ dàng huỷ diệt tà dăm của Himari và nở một nụ cười rạng rỡ về phía tôi ‘ehe’.
“Hãy cùng mình đi tìm kỷ niệm của mùa hè nhé!”
“Nghe câu này sẽ nên thơ hơn nếu không có cái bản mặt dàn dụa nước mắt đầy đau khổ của Himari bên tay trái cậu đó.”
Cảnh tượng này như một bức hoạ.
Nhưng trong bức hoạ ấy, Enomoto-san lại giống một tên đồ tể hơn là nữ sinh trung học đáng yêu. Mặc dù cố tỏ ra hào quang đáng yêu nhưng cô nàng vẫn không hổ danh là em gái của Kureha-san.
Cuối cùng, cả ba chúng tôi thống nhất sẽ cùng đi đến trung tâm thị trấn vào mùa hè này.