Cứ thế này mà khởi đầu, cứ thế này mà tiếp tục
Độ dài 7,656 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-26 20:17:02
Irido Yume◆Những ngày tháng mới mẻ
“Con đi đây ạ.”
Tôi vừa mang giày, vừa nói thế thì mẹ mở cánh cửa phòng khách ra và nhìn với vẻ mặt trông kỳ lạ.
“Ủa? Con đi đâu thế Yume? Mới ngày đầu năm thế này……”
“Vì con có hẹn với bạn mà.”
Cả tôi cũng tự nhận mình đã giỏi nói dối hơn rồi. Chín tháng sống cùng với cảm giác tội lỗi này đã biến tôi từ một đứa nghiêm túc trở nên dối trá.
Nhưng mà chỉ bây giờ thôi, tôi cảm thấy cảm giác tội lỗi đó thật dễ chịu.
“Thế à. Vậy đi cẩn thận nhé~”
“Ừm.”
Và tôi bước ra cửa nhà mà không vấn đề gì.
Cơn gió lạnh của tháng một đâm xuyên qua làn da. Sau khi kéo khăn choàng lên đến miệng rồi thì tôi ra khỏi cổng. Dừng chân sau khi rẽ sang một góc đường rồi thì tôi dựa lưng mình vào hàng rào đá như thể ẩn mình đi.
Đợi được một chút thì tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Vừa nhấc lưng lên thì đúng lúc có một người con trai đến từ ngã rẽ, hướng đến tôi và khẽ vãy tay.
“Yo~”
“Ừm.”
Những lời chào ngắn gọn vậy thôi.
Thì cũng phải thôi.「Chào buổi sáng」hay「Chào」này nọ thì đã xong này nọ lúc ở trong nhà rồi.
Đó là người anh em kế—và cũng là người yêu nữa.
Tôi đứng ngang cạnh Irido Mizuto rồi bước đi.
“Người trong thiên hạ khỏe thật ha, đầu năm đầu tháng sớm mà lại ra ngoài sớm thế này.”
Mizuto hơi giấu gương mặt nhăn nhó dưới lớp khăn choàng ấy nhìn có chút trẻ con hơn mọi khi.
“Chỉ tại anh không thích ra ngoài quá đó chứ?”
“Chỉ tại thế giới hoạt động quá đó thôi.”
“Nếu như ai cũng lười biếng như anh thì sẽ lập tức bị hủy diệt mất đó.”
“Thế khi nó xảy ra mà vẫn không sao, anh muốn thấy AI hay là Robot hỗ trợ cho nền văn mình sớm ghê.”
“Cạn lời với nhân phẩm của anh.”
Vừa nói như thế, tôi vừa thổi làn hơi trắng vào bàn tay đã đỏ lên của mình vì độ lạnh.
Mizuto nhìn sang và nói,
“Đeo bao tay vào là được rồi vậy mà.”
“Ừn~……Em quên rồi.”
Xạo thôi. Thật sự thì, tôi có chút động cơ đó.
Tôi hạ hai tay mình xuống, rồi khẽ chạm nhẹ vào mu bàn tay của Mizuto đang được đút vào trong túi.
Là dấu hiệu gián tiếp mà tôi đã học được trước đó.
“……………………”
“……………………”
Sau chỉ một chút khoảnh khắc, Mizuto không định nói gì cả mà rút tay ra từ túi.
Rồi bàn tay được sưởi ấm bởi túi ấy bao bọc lấy bàn tay lạnh buốt của tôi.
“……Fưfư.”
Về phản ứng thì, chỉ cần cười mỉm một chút là đủ.
Tôi tiến đến thêm một bước, dính chặt lấy đôi vai của Mizuto rồi thì vừa cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay quấn lấy nhau, vừa đi bộ đến ngôi đền.
Ngày một tháng một—Ngày đầu năm của tôi, đã bắt đầu như thế đó.
Irido Mizuto◆Hẹn hò đi lễ chùa
Lúc mà được nói ‘lần này chỉ hai đứa mình đi thôi’ thì tôi cũng đã phân vân xem có đi hay không, nhưng vì chúng tôi đã bị số phận nó trêu đùa cho khổ sở mà, để thay đổi tâm trạng theo cách tích cực thì chuyện đi nhìn sắc mặt của thần thánh ở mấy chỗ này, xem vận mệnh về sau của hai đứa thế nào cũng không phải gì là tệ.
Nơi mà chúng tôi đến không phải là ngôi đền nổi tiếng mà Yume và phía Minami-san đã đi lúc nửa đêm, mà chỉ là ngôi đền chẳng nổi lắm ở gần đây. Chỉ những lúc thế này thì câu ‘mèo mù vớ cá rán’ nó lại tiện lợi phết.
Khi mà tôi dự đoán nếu mà đi vào buổi chiều thì ít nhiều sẽ trống, nhưng mà đã hoàn toàn trất lất.
“Ư ge~……”
“Nào nào. Đừng có làm bộ mặt chán chường chứ.”
Yume kéo tôi đang quá tải vào dòng người mà có thể nói là chật kín.
“Nếu chật kín thế này thì sẽ không phải lo chuyện bắt gặp người quen mà đúng chứ? Anh nên nghĩ như thế đi chứ.”
“Từ lúc nào mà em trở nên suy nghĩ tích cực đến như thế thế……”
“Ư~n, từ hôm nay chăng.”
Rồi Yume cười ‘hehe’ thẹn thùng. À phải rồi. Cổ đang vui mà. Không phải là về cảm giác đặc biệt ngày tết, mà là về mối quan hệ mới, cùng với những ngày tháng mới nữa.
Tôi chắc chắn cũng chẳng thể nói người khác. Nếu không như thế thì chắn chắn là tôi đã không làm mấy cái chuyện mình chẳng làm như là đi lễ chùa đầu năm rồi.
Lúc mà còn đang hẹn hò ấy—à, cách nói này đã không còn chính xác nữa—lúc mà còn học trung học ấy, chúng tôi đã chẳng đi lễ chùa đầu năm cùng nhau.
Tôi với lại Yume cũng chẳng thích mấy chỗ đông người, vì kỳ nghỉ đông chẳng có cơ hội gặp nhau đến như thế nên mỗi đứa đã chẳng thể nói ra với nhau. Lúc đó, nếu như cầu nguyện với thần linh một cách đàng hoàng thì có lẽ đã không buộc phải chia tay rồi không chừng—
—Aa chết tiệt. Thành thói quen luôn rồi.
Hồi tưởng lại như thế này chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng tôi bây giờ đã không còn là bạn trai cũ, cũng như bạn gái cũ của nhau nữa, đường đường chính chính là người yêu của nhau theo thể hiện tại mà.
Lạy hai cái, vỗ tay hai cái, sau đó lạy một cái.
Xếp hàng dài, thả tiền vào hòm công đức rồi thì chúng tôi cầu nguyện nghiêm túc.
Rằng—mong cho lần này sẽ thuận buồm xuôi gió, mãi mãi đến về sau.
Tuy là tôi cũng đã có ý cầu cho Isana thành công với tư cách là người vẽ tranh minh họa, nhưng ừ thì, nếu như sự chọn lọc của tôi là chính xác thì con nhỏ đó không cần dựa vào thần thánh đâu. Có câu ‘mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên’, nhưng nếu như không muốn bị trời ghét bằng mọi giá thì có lẽ nên làm cho bản thân cổ được tôn sùng.
Cái được gọi là duyên ấy thực sự chính là vận.
Chính vì chúng tôi được trò đùa số phận đưa đến như thế này đây nên mới có thể khẳng định. Duyên của con người không phải như trò chơi may rủi—thế nên, có lẽ chỉ còn cách dựa vào thánh thần. Rằng, ‘con sẽ cố gắng để bảo vệ mối duyên này, nên xin người hãy hỗ trợ cho con’.
Tuy là tôi chẳng phục vì không còn cách nào ngoài hạ mình cả.
“Nè~, bọn mình đi rút quẻ chứ?”
Sau khi viếng đền xong, được Yume rủ nên là chúng tôi đứng xếp hàng trước phòng hành chính của đền. Tại đó chúng tôi rút quẻ, rồi trao đổi với chị vu nữ (có lẽ là làm thêm) tờ giấy kết quả.
Khi cầm chúng ra khỏi khu hành chính của đền thì Yume vừa quay lại vừa nói.
“Chị vu nữ dễ thương quá ha.”
“Ờ thì, phải nhỉ.”
“Năm tới hay em cũng đến làm thêm thì sao ta.”
Tôi bất giác liên tưởng đến hình bóng ấy. Chính là hình bóng của Yume đang mặc bộ đồ vu nữ đỏ trắng. Còn buộc cả mái tóc đen dài n—
“……Em cố tình hả.”
“Ý anh là sao!?”
“Ý là quá hợp với em luôn ấy.”
Yume phúng phính đôi gò má lên,
“……Cứ thật lòng nói như thế là được vậy mà.”
“Thật lòng khen ngợi một cô nàng mặc đồ vu nữ với mái tóc đen dài làm anh thấy có chút thiển cận với ngượng lắm.”
“Otaku phiền phức ghê!”
Nhìn từ dung mạo hay kiểu tóc thì tôi hiển nhiêu hiểu rằng cổ rất hợp với bộ vu nữ, nhưng tính bất ngờ không có làm tôi cảm thấy ý tưởng của mình thua kém làm sao ấy. Có lẽ là vì bản thân đang giúp cho Isana sáng tạo chăng……Ờ thì, không phải là tôi không muốn thấy đồ vu nữ đâu à.
“Quan trọng hơn là quẻ. Nhanh xem nào.”
“Em là người đưa ra chủ đề đấy chứ.”
Chúng tôi cùng nhau mở những quẻ xăm ra.
Tôi thì là tiểu cát, còn Yume là mạt cát.
“……Tàm tạm ha.”
“……Tàm tạm nhỉ.”
Có vẻ như không phải vì đã gặp cơ hội lớn cho cá nhân mà lão thần thánh kia sẽ tinh ý cho đâu.
“À, nhắc mới nhớ em biết cái này không? Cái quan trọng của rút xăm chính là đoạn thơ ngắn được viết bên trên này đó.”
“Ể? Thật à?”
Bị thu hút bởi cách mục như tình yêu, kinh doanh hay là học tập nên có lẽ hầu như con người không biết đến sự tồn tại của đoạn thơ ngắn được viết ở một góc lá xăm. Có hàng chục mẫu như thế này, nội dung thì là lời nhắn gửi của thánh thần—là những gì tôi đọc được trên mạng.
“……Tức là mấy cái thông tin kỳ quái ấy à?”
“Cũng có thể nói thế, mà nói chứ anh cũng chưa từng để ý đến nào bao giờ.”
“Đúng thật ha……”
Đã có kỷ niệm cùng nhau rồi nên chúng tôi quyết định đọc thử đàng hoàng.
Thứ được ghi bên trong lá xăm của tôi là—
Gió xuân làm tan băng trên mặt hồ, làm bóng của cánh hoa rủ mình êm đềm trên ấy
“……Băng đã tan rồi à?”
Yume dòm vào xăm của tôi rồi nở nụ cười như thể tự hào đắc thắng.
“Nè~, ai là hoa vậy ta? Có vẻ như đang phản chiếu trên mặt hồ đã tan băng kìa?”
“……Em tự ý thức mình quá rồi đấy.”
Rồi Yume cười khúc khích trông thoải mái. Aa mồ. Bản thân mình là người tự ý nói về chuyện lá xăm, vậy mà tại sao lại trở nên ngượng ngùng kia chứ.
“Cho anh em cái của em nào!”
Tôi kéo cổ tay của cô ấy lại rồi dòm vào lá xăm.
Thứ được ghi bên trong lá xăm của Yume là—
Trông êm đềm nhưng e rằng khiến con thuyền nhỏ gặp bất trắc
“……Trông bất ổn sao ấy nhỉ.”
Gió biển mà thổi trên biển êm đềm thì nguy hiểm cho thuyền nhỏ lắm—Tôi nghĩ ý của đoạn thơ là vậy, nhưng nếu như nó ám chỉ đến vận mệnh trong năm thì vận khá là xúi quẩy đó. Mạt cát thuộc thứ hạng thấp hơn là tôi đã tưởng.
Yume quay ngoắc đi khỏi lá xăm,
“Ch-, chỉ là rút quẻ thôi mà? Trẻ con thì mới cảm thấy bất an với mấy cái mê tín như thế này thôi.”
“Em đang nói với vẻ mặt trông bất an đấy.”
Tôi khẽ cười, rồi vỗ nhẹ lên vai của Yume.
“Không sao đâu. Anh cũng đang trên chiếc thuyền nhỏ của em mà.”
Yume tròn xoe đôi mắt rồi nhìn chằm chằm đến tôi.
“……Lẽ nào, anh cố tỏ ra mình ngầu đó hả?”
“Ể?”
“Mới tỏ ra ngầu đúng hông? Mới bắt đầu hẹn hò nên tỏ ra ngầu đúng hông? Hứng lên nên muốn nói ra mấy câu ra vẻ ta đây ha?”
“~~~~~! Nói chút thì có sao đâu!”
Yume cười trông như thấy thú vị. Lộ ra chút sơ hở thôi thì sẽ thành ra như này đây! Tốn công mình làm cho cổ vui lên rồi!
……Nhưng mà, cuộc trò chuyện như thế này đã chẳng hề tồn tại thời trung học.
Chúng tôi lúc xưa đã hẹn hò, sau đó đã chia tay. Nhưng mà lúc đó đâu phải là đã trải nghiệm qua tất cả mọi chuyện đâu.
Những chuyện mới vẫn còn đang chờ đợi chúng tôi.
Với suy nghĩ như thế thì ít nhiều cơn sóng có nổi lên cũng chẳng phải là chuyện gì cả.
Hai đứa tôi buộc những lá xăm lên cành cây, lúc mà đang bắt đầu nói chuyện xem nên quay về hay ghé chỗ nào khác thì
“À ré? Yumechi?”
Tôi quay lại hướng giọng nói thì thấy một đàn anh cao ráo, cùng với một đàn chị cột tóc rất trẻ con đang nhìn về hướng này.
Irido Mizuto◆Mới đầu năm thôi đã bị khoe khoang rồi
“Yumechi cũng đi lễ chùa à~?”
Người con gái mặc áo khoác lông thú, cột tóc hai bên kia—tức Asou-senpai vừa vẫy tay, vừa kéo người con trai cao ráo kế bên—tức Hoshibe-senpai lại gần.
Hoshibe-senpai liếc nhìn sang tôi một cái rồi chào「Yô」một cách ngắn gọn. Tôi cũng cúi chào rồi đáp lại.
“A…..Asou-senpai.”
Yume tạo khoảng cách một bước vừa phải với tôi.
“Senpai cũng đi lễ chùa ạ? Tình cờ thật nha.”
“Chỗ này học sinh trường mình thường hay đến đó~. Chị cũng muốn đến từ sáng để ngắm bình minh ngày đầu tiên rồi, vậy mà senpai lại bảo「buồn ngủ quá」cơ~”
“Mùng một tết ở đền, vừa lạnh vừa đông người có hay ho gì đâu.”
Trong tâm tôi cũng đồng ý với điều mà Hoshibe-senpai vừa nói ra cộc lốc.
Asou-senpai cười tủm tỉm rồi ngước nhìn lên Hoshibe-senpai cao hơn chị ấy 20cm,
“Nói thế thôi chứ anh sướng vì được gặp bạn gái dễ thương từ đầu năm đúng hông?”
“Ừ rồi rồi. Nếu như gọi đứa con gái gọi điện đến vào lúc giữa đêm là dễ thương thì……”
“Quá đáng! Em đã nghĩ hiếm có dịp nên định đi cầu nguyện vì senpai vậy mà!”
“Thôi khỏi, anh có thư tiến cử rồi.”
“Thế cầu nguyện thành công cốc rồi~~~~~!”
Dường như là bọn họ vẫn tiến triển tốt đẹp từ chuyến du lịch đó. Tuy là tôi chẳng thấy thay đổi gì lớn so với lúc trước khi họ hẹn hò với nhau cả.
“A~, xin lỗi nhé.”
Như nhớ ra mình đang đứng trước mọi người hay sao mà Asou-senpai sau khi nhìn chúng tôi rồi thì nghiêng đầu「ửn」một tiếng.
“Yumechi……em đi lễ chùa riêng với em trai hả?”
“A~, dạ……”
Yume đáp lại một cách mơ hồi rồi lượn lờ ánh mắt đi. Asou-senpai dần dần chau mày tiến sát lại, nhìn qua lại giữa chúng tôi với đôi mắt hiếu kỳ.
“……Chẳng lẽ nào……”
Tới đó thì Yume giữ chặt lấy vai tôi.
“Bọn em có việc nhà phải phụ nên xin phép ạ!”
Nói như thế rồi thì cổ kéo tôi nhanh chóng ra khỏi cổng trời.
Khi ra khỏi cổng trời, bóng hình của mấy senpai khuất trong dòng người rồi thì tôi vừa quay lại vừa nói.
“Thế có ổn không?”
Yume cũng đã nhờ chị senpai đó tư vấn nhiều rồi, nên dù có nói sự tình ra đi nữa cũng đâu có sao chứ……
“……Em muốn.”
Vừa lẩm bẩm nói thế, Yume vừa khoác lấy khuỷu tay tôi.
“Độc chiếm anh……thêm một chút nữa cơ.”
Sau đó cổ nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt làm nũng.
“Không được sao?”
Tôi bất giác nhìn say sưa gương mặt đó.
Lúc đó, câu trả lời dường như đã được quyết định rồi.
“……Không phải là không được.”
“Hehe. Cảm ơn anh.”
Nụ cười mềm mại như thể tan chảy đó của Yume khiến tôi không thể chịu đựng nổi mà quay đi. Thì bởi lúc bước đi thì phải dòm lên phía trước chứ.
……Độc chiếm, à.
Tôi ngẫm lại lời ấy rồi nghĩ ngợi ở trong đầu.
Nói thế thôi, chứ đã nói chuyện đó với một người rồi mà.
Irido Mizuto◆Tách bạch với bạn nữ
Ngày mùng hai sáng sủa.
Higashira Isana đang quỳ rạp xuống với hộp bánh kẹo phía trước trong phòng tôi.
“……………………”
“……………………”
Đằng này thì đang sốc trước cảnh tượng trước mắt—hay có thể nói, tôi và Yume đang bối rối.
Isana vừa cúi đầu về phía Yume, vừa nói như thế này.
“Xin cậu, từ giờ trở đi cũng hay cho phép tớ được gặp Mizuto-kun……!”
Ngay sau khi qua ngày mới ngày hôm qua, tôi đã báo lại với cổ rằng mình đã hẹn hò với lại Yume.
Bức tranh kiệt tác nọ được đăng lên SNS là vào tối hôm qua.
Và hiện tại, cổ mang hộp bánh kẹo đến nhà Irido rồi cọ trán mình xuống mặt sàn.
Hai ngày mà dễ bị cảm lạnh do sự chênh lệch nhiệt độ đây mà.
“……E~tto……”
Yume dành thời gian để lý giải và chọn lựa ngôn từ.
“Higashira-san……Tại sao đột nhiên, lại làm thế? Mà ngước đầu lên đi?”
“Nếu như mà Mizuto-kun và Yume-san bắt đầu hẹn hò với nhau, tớ nghĩ sẽ không thể tiếp tục gặp mặt mà không xin phép, vì nhất thời tớ cũng là con gái mà……!”
“Ừm. Thế à. Ngước đầu lên đi?”
Tôi ngồi trên ghế, vừa nhìn sang cuộc hội ngộ kỳ lạ này, vừa nói.
“Bất ngờ thật. Isana, tôi tưởng nếu là cậu thì sẽ nói『Chỉ là bạn bè thôi thì không có vấn đề gì mà?』chứ.”
“Có lẽ nếu là tớ của nửa năm trước thì sẽ nói như thế đó.”
Isana vẫn cho vầng trán ăn sàn mà nói. Ngước đầu lên đê.
“Nhưng mà, tớ của bây giờ đã hiểu rồi. Đối với tớ, Mizuto-kun không chỉ là bạn bè. Cậu là người bạn mà tớ thích đến nổi nếu như có sơ hở là muốn ăn tươi nuốt sống đó!”
……Ờ, ờ.
Tôi cũng như Yume đang làm biểu cảm khó xử.
“Chắc chắn là trong tim của Yume-san sẽ không yên ổn rồi, khi mà bạn trai của mình lén lút đi gặp mặt với đứa con gái như thế! Chuyện như thế thì tớ biết chứ!”
Isana lúc mà tôi vừa gặp là một đứa chỉ đưa ra lý luận kiểu nếu như không có làm chuyện gì tội lỗi thì sẽ không thành vấn đề gì.
Và bây giờ, đã trở nên biết suy xét cảm xúc của người khác……Chắc chắn gọi nó là trưởng thành sẽ chẳng phải gì là sai cả.
Cơ mà không nghĩ đến chuyện ‘thôi thì không gặp nhau nữa’ đó rất giống với con người của Isana.
“……Tớ hiểu rồi, Higashira-san.”
“Ể~!? Được thật chứ!?”
Cuối cùng thì Isana cũng ngước đầu lên, thì bị Yume dùng lòng bàn tay kiềm lại.
“Tớ hiểu chuyện cậu muốn nói cơ. Tớ cũng đã nghĩ rằng muốn cùng nói chuyện đó với cậu nữa……Higashira-san đã nghĩ cho tớ đàng hoàng, thể hiện thành ý nữa nên là tớ vui lắm.”
“K-, không không……Vì là mượn bạn trai của người khác nên có thể nói là chuyện đương nhiên thôi mà……”
“Vậy rồi?”
Yume nhoẻn miệng cười.
“『Gặp』ở đây là chuyện đến đâu?”
Áp lực không thể nói thành lời ấy, không những làm cho Isana im lặng mà còn với cả tôi nữa.
“Về chuyện gặp nhau ở trường? Về chuyện gặp nhau ở ngoài? Về chuyện gặp nhau ở nhà tớ? Hay là……về chuyện gặp nhau tại nhà của Higashira-san đây? Tùy vào từng nơi sẽ hoàn toàn khác đó?”
Ồồ……Ngoài miệng thì nói là hiểu chuyện, nhưng mà hoàn toàn là một đứa con gái trói buộc mà……
Khi mà Yume tỏ ra ánh hào quang của gay gắt luận tội con nhỏ ngoại tình thì Isana bắt đầu run rẩy như thể con sóc đang bị sư tử lườm lấy vậy.
Con người, đâu thể thay đổi tính cách một cách đơn giản như thế. Thời gian trôi qua, dù có là bạn tốt hay không, dù có nói chuyện thẳng thắn trước đó hay không, họ vẫn không thích những gì họ không thích.
Nhìn thấy chỉ để mỗi Isana lo thì có chút nặng nề quá nên là tôi mở miệng.
“Đằng nào đi nữa thì anh cũng đang nghĩ sẽ hạn chế đến nhà của Isana.”
Ánh mắt của hai người kia hướng về tôi. Tôi về chống cằm lên bàn, vừa nói,
“Trao đổi về chuyện liên quan đến tranh minh họa thì qua online là đủ. Thực ra thì không cần thiết phải gặp nhau mặt đối mặt đến thế đâu—Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc thì thói quen cuộc sống của Isana ít nhiều cũng được cải thiện nữa không chừng.”
“Ể~……”
Isana làm gương mặt giống như của đứa trẻ đột nhiện bị bỏ mặt vậy.
“V-, vậy, trong kỳ nghỉ đông thì……?”
“Tự bạn thân xoay sở bằng cách nào đó đi.”
“Ư ể~~!?”
Isana vừa ngạc nhiên, vừa giật bắn người, sau đó thì ngồi co mình lại như thể héo tàn đến nơi vậy.
“Kh-, không thể được~……Tớ không thể nấu ăn được……Tớ không thể đi tắm được……Tớ còn không biết đồ để thay ở đâu nữa……”
““……………………””
Tôi và Yume cạn lời.
Dù cho người mẹ là Natora-san theo chủ nghĩa tự do đi nữa, có vẻ như tôi đã nuông chiều cổ hơi quá một chút rồi. Cổ trở thành con người ăn hại hơn trước nữa.
“Vậy thì ngược lại vừa đúng lúc còn gì. Trong kỳ nghỉ đông này hãy trang bị cho mình năng lực cuộc sống thêm chút đi. Nếu như gọi điện thì lúc nào gọi đến cũng được.”
“Th-, thỉnh thoảng thôi cũng được, cậu có thể đến để xem xét tình hình giùm tớ được chứ……? Cùng với Yume-san cũng được……”
“Nếu thế thì số người chăm sóc cho cậu sẽ chỉ tăng thành 2 người thôi.”
“Làm ơn đi mà~! Tớ không động đến cậu dù chỉ là 1 ngón tay đâu mà~~! Tớ đã không thể quên cuộc sống mà mình tự ý bước ra ngoài ăn nữa rồi~~!”
Đáng thương chưa……Chỉ một tháng thôi mà con người bị nát bét như thế này hay sao.
Yume thì nghiêng đầu「ư~n」một tiếng như khó xử,
“Không động đến dù chỉ là 1 ngón, nhỉ……”
Rồi cổ nhìn thoáng qua tôi bằng ánh mắt như thể trách móc chuyện gì đó.
“Dù cho Higashira-san thấy không sao đi nữa, về phía Mizuto thì……”
“Oi. Sao dẫn đến bi kịch nhanh thế hả?”
Mối quan hệ hẹn hò sẽ bay đi trong một ngày đấy. Bằng cái câu『Bộ không tin tưởng anh hả?』dẫn đến kết cục của mọi cặp đôi ấy.
“……Vậy, anh có thể nhịn được không?”
Vừa hướng đến tôi bằng ánh nhìn thờ ơ, Yume vừa nắm lấy cánh tay của Isana.
“Anh có thể khẳng định mình không nhìn cái cơ thể này bằng ánh mắt dâm dục chứ? Nhất định chứ? Vào cái cơ thể này ấy!?”
“Wa~, kh-, Yume-san……?”
Yume vòng tay ra đằng sau rồi nâng vùng dưới ngực căng phồng như thể muốn nhấn mạnh ấy lên.
Sức nặng của bộ ngực đúng thật là tôi cảm nhận được, còn khiêu gợi nữa, nhưng mà có cảm giác Yume mới là người đang bị thúc đẩy bởi dục vọng ấy chứ. Phải chăng không thể tin tưởng tôi hoàn toàn là vì cổ đang cảm nhận được sức quyến rũ từ cơ thể của Isana à?
Dù sao đi nữa, nhờ có tập huấn đáng giá từ trước mà tôi đã có thể điều khiển được dục vọng của bản thân. Tôi lấy tự tin rồi trả lời『Nhất định có thể』—
“Vậy thì chứng minh đi!”
Vẫn cứ trong tư thế bị Yume ôm chặt từ đằng sau, Isana đột nhiên nói như thế.
“Chứng minh rằng Mizuto-kun không bị mê hoặc bởi ai khác ngoài Yume-san! Bằng chính tớ đi!”
……Hình như trở nên mờ ám hơn rồi hay sao ấy.
Irido Mizuto◆Bài kiểm tra phản bội
Trước hết thì, bọn tôi đã quyết định thử dành thời gian như bình thường với nhau.
Isana đặt tablet lên bàn tôi rồi vẽ, tôi thì đọc sách, kiểm tra SNS của Isana hay giúp cổ thu thập tư liệu này nọ.
Và, Yume đang quan sát quang cảnh đó từ góc phòng như thể là quản giáo.
Nếu như tôi có hướng một chút ánh nhìn dâm dục đến Isana thì mỗi lần như thế sẽ bị giáo huấn ngay—Nói là ba ngày tết chứ cũng có mấy đứa rãnh rổi thật.
Thiệt tình. Cổ nghĩ tôi đã dành bao nhiêu thời gian ở cùng phòng với lại Isana rồi kia chứ? Thế quái nào bây giờ lại nhìn con nhỏ này là con gái được chứ. Cái thời kỳ như thế đã qua rồi.
Tôi vừa nghĩ ngợi như thế, vừa đi đến để cho Isana xem tư liệu đã tìm được.
“Nà~, cái này—”
“Tạch.”
Tôi ‘ể~?’ rồi quay lại.
Yume nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc.
“Anh vừa tạch rồi.”
“Hả, hảả? Anh chỉ đi đến gần lưng thôi mà? Có đặt tay lên vai đâu chứ?”
“Anh đã dòm ngực của Isana qua bờ vai.”
“Ư ể~?”
Isana tròn xoe đôi mắt, nhanh chóng lấy tay giấu ngực mình đi.
Đúng thật là Isana đang mặc đồ ở nhà với cổ rộng thoải mái. Có lẽ từ đằng sau sẽ có thể dòm thấy được bộ ngực—nhưng mà thứ mà tôi đã nhìn tuyệt đối không phải là vùng núi đồi của Isana đâu.
“Anh nhìn tablet, là tablet! Anh chỉ muốn xem cổ làm được tới đâu rồi thôi—”
“Không. Anh vừa nhìn ngực! Ánh nhìn đó len lỏi vào vùng núi đồi đó.”
Là định kiến của em thôi còn gì!
Tôi muốn chọt lại như thế lắm, nhưng Yume mau chóng tiến lại gần rồi nắm lấy áo trùm đầu của Isana.
“Higashira-san cũng giấu ngực một cách đàng hoàng vào! Hora!”
Cổ kéo phéc-mơ-tuya lên, và bộ ngực to tướng đó lọt vào bên trong của cái áo trùm đầu. Isana thì rên rỉ ‘ưn gư gư~’ thành tiếng,
“Khó chịu lắm~……Thế này thì tớ không thể tập trung được……”
“Nếu thế thì chí ít hãy dừng mặc những cái áo sơ mi luộm thuộm đó đi? Cũng do lỗi của Higashira-san đó? Tại lúc nào cậu cũng trong bộ dạng vô phòng bị cả! Mấy đứa ngoài Mizuto cũng sẽ nhìn cậu thế này đấy!”
Nghiêm khắc hơn là mình tưởng. Có người đương sự bọn tôi chẳng hề muốn chuyện đó mà lại bị tạch đâu kia chứ.
Vì đây là vấn đề Yume có cho phép bọn tôi hay không, nên tôi buộc phải chấp nhận dù nghĩ rằng ít nhiều là nó vô lý đi chăng nữa……
Khóa phần trước cái áo trùm đầu của Isana rồi thì Yume trở lại góc tường.
Tôi và Isana trao đổi tín hiệu mắt, sau đó thì thầm cùng nhau.
“(Lỗi do cậu đó Mizuto-kun. Do cậu không làm cho Yume-san trở nên an tâm đó……)”
“(Chỉ mới hôm qua thôi thì cậu muốn tôi làm gì chứ?)”
“(Nếu như cậu làm cho Yume-san thỏa mãn hơn thì chắc chắn cô ấy không bận tâm đến thứ như tớ đâu)”
“(……Thỏa mãn tức là sao?)”
“(Thì tất nhiên là……nưfưfư)”
Con nhỏ não hồng này.
Dù sao đi nữa thì chuyện đó sẽ là thách thức kể từ bây giờ—Trước tiên phải làm gì đó ở đây đi cái đã.
Bài kiểm tra được tiếp tục trong trạng thái mà độ hở hang của Isana đã giảm xuống.
“Mizuto-kun. Tạm thời thì tớ đã vẽ xong bản thô rồi, cậu xem giúp tớ được chứ~?”
“Hửm? Ừ.”
Isana cầm tablet đứng dậy khỏi ghế, sau đó đi đến chỗ giường tôi đang ngồi. Khi mà cổ ngồi xuống cạnh tôi, đặt tablet lên đùi của cả hai thì,
“Tạch.”
““Ể~?””
Bọn tôi đồng thời ngước mặt lên trước lời cảnh báo của quản giáo.
“Khoảng cách quá gần! Xác nhận bản vẽ thô thôi thì đâu cần vai chạm vai đâu đúng chứ!”
“Đ-, đâu, nhưng mà……Nếu như không xem cùng nhau thì có thể nói là khó chia sẻ thông tin lắm……”
“Vẫn còn cách làm khác cơ mà! Đó là khoảng cách người yêu với nhau đó!”
‘Gư nư nư’ – Isana cứng họng.
“(Làm gì đó đi, Mizuto-kun……Mức phản bội của Yume-san nghiêm khắc hơn là tớ tưởng……)”
“(Là do cậu bày đầu còn gì)”
“(Ai ngờ những chuyện làm trong vô thức bình thường toàn bộ đều là quyến rũ đâu chứ……)”
Cuối cùng cũng nhận ra rồi à. Mất tận nửa năm rồi đấy.
Tôi muốn nói thế lắm, nhưng mà có vẻ như cảm giác của tôi cũng bị tê liệt kha khá rồi.
“(Nói ngược lại, nếu như mà tớ vẽ lại những chuyện mà tớ đang làm, vậy có thể nó sẽ thành một bức tranh về một cặp đôi tán tỉnh dễ thương không ấy nhỉ?)”
“(Tôi đánh giá cao dòng suy nghĩ ngay lập tức chuyển hóa thành sự sáng tạo đó đấy, nhưng mà bây giờ thím quan tâm đến sự yên ổn của cái thân này giùm được không)”
Cả tôi cũng hiểu cảm xúc của Yume. Nếu ở vị trí trái ngược thì có lẽ tôi cũng đang nổi giận giống cổ. Chính vì thế nên tôi mới có cái suy nghĩ là hạn chế đi đến nhà của Isana.
Nhưng mà, dù là như thế, nếu không có sự do phép động chạm nhau ở một mức độ nào đó thì nó sẽ trở thành trở ngại với hoạt động của Isana về sau mất. Tôi muốn trân trọng Yume với tư cách là người yêu của nhau, nhưng mà cũng muốn trân trọng hoạt động của Isana giống y như thế nữa. Tôi sẽ chẳng tha thứ cho bản thân mình nếu như làm cái hành động vì một bên nào đó mà lại đi khinh miệt bên còn lại.
Nhớ lại về chuyện người đàn ông không thể cân bằng hai chuyện đó để làm cho gia đình đổ vỡ, tôi đưa ra đề xuất thỏa hiệp.
“Isana. Mấy thứ chia sẻ cậu up lên cloud đi. Tôi sẽ kiểm tra bằng smartphone của mình.”
“Tớ hiểu rồi……Tuy phiền phức nhưng không còn cách nào khác nhỉ.”
Làm trực tuyến thôi. Nếu như thế thì dù có ở chung trong một căn phòng đi nữa cũng chẳng phát sinh ra động chạm gì không thích hợp cả.
Irido Yume◆Thắng trận đấu
Tôi vừa ngồi ở góc tường, vừa yên lặng nhìn Mizuto và Higashira-san đang làm việc với nhau.
Cũng chẳng phải tôi muốn quấy rầy hai người họ đâu. Tôi hiểu Higashira-san không nói đến gặp Mizuto bằng tà tâm, và cứ nhìn bằng ánh mắt như của em chồng thế này cũng khiến tôi bất an một lúc nào đó Mizuto sẽ hết thương mình mất.
Nhưng mà, tôi không có định dừng lại.
Hồi trung học thì tôi đã biết rồi. Mang một tính cách ghen tuông kinh khủng đến hết thuốc chữa, mỗi khi mà tôi thấy Mizuto ra vẻ thân thiết với đứa con gái khác thì con tim lại bị tổn thương. Cho đến giờ, tôi đã thuyết phục, dặn lòng mình rằng đã chia tay nên không còn hẹn hò nữa, nhưng mà lấy cái lý do cực khổ lắm mới có thể quay lại với nhau chính thức ấy sẽ làm tôi trở thành con người nhỏ nhen.
Cái này có lẽ là biểu hiện của sự không tự tin chăng.
Nếu—nếu như tự tin bản thân mình có sức quyến rũ, dù cho bạn trai có ít nhiều có cố thân thiết với đứa con gái khác đi nữa thì chắc chắn có thể nhẫn nhịn được. Rõ ràng là vợ chính thức mà. Cái câu ‘bộ không tin anh hả’ có vẻ như là câu cửa miệng của mấy tên con trai phản bội, nhưng trong trường hợp này, thứ mà tôi không tin chính là bản thần mình mới đúng.
Cảm xúc muốn làm nũng rằng ‘em muốn anh làm em an tâm’
Và lý trí ‘nên chấp nhận nó’ ấy
Đang hòa quyện trong lồng ngực tôi.
Có lẽ nếu như tôi yêu cầu thì Mizuto sẽ chiều chuộng tôi đến cỡ nào cũng được. Nhưng mà nếu như thế thì thời trung học sẽ lặp lại……Nếu như đã trưởng thành kể từ lúc đó thì chắc chắn tôi không thể để mỗi Mizuto chiều chuộng mình được. Phải tin vào bản thân, tin tưởng vào bạn trai, mang một thái độ hào phóng hơn mới được.
……Phải làm thế nào mới được đây.
Phải làm thế nào mới có thể khắc phục được cảm xúc khó chịu này đây……
Tôi nhìn chằm chằm vào người bạn đang hướng chiếc lưng cong quay về tablet kia.
Tôi cũng đã xem bức tranh minh họa được đăng vào buổi tối hôm qua.
Higashira-san—thật sự—đã có thể chấp nhận một cách sảng khoái như là bức tranh ấy chưa nhỉ.
Tôi đã chẳng thể nghĩ có thể vẽ tranh mà bản thân đang mang thứ cảm xúc tối tăm đến thế này. Nhưng mà, do chưa từng đứng ở vị trí đó nên không thể đột nhiên mà tin được.
……Cảm xúc muốn thử đã dâng trào lên.
Nếu làm thế này, tôi biết mình thật sự là một con nhỏ đáng ghét đó……nhưng mà tôi muốn an tâm.
Rằng, không chỉ mỗi bản thân tôi là có cảm xúc như thế này.
Tôi đứng dậy, di chuyển trong căn phòng yên lặng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mizuto ở chiếc giường.
Mizuto hiện giờ đang hướng ánh mắt xuống quyển sách.
Tôi thì nhìn chằm chằm gương mặt góc nghiêng mảnh mai đó.
Chúng tôi không gần nhau như cỡ Higashira-san. Chỉ yên lặng, ngồi gần ở khoảng cách không làm phiền ảnh đọc sách.
Vừa như thế, tôi vừa khẽ nhìn tình hình phía Higashira-san.
Higashira-san trong một lúc vẫn cứ hướng mặt về chiếc tablet.
Không lâu sau, khoảnh khắc ngước mặt lên do đã hết sự tập trung rồi hay sao mà cổ đã nhận ra vị trí của tôi.
Cổ sẽ làm gương mặt cau có, hay là làm gương mặt giả vờ không nhìn thấy đây. Hay là—
Nhưng mà Higashira-san,
Đã nghiêng đầu.
Sau đó thì cổ hướng ánh nhìn lên, sau nghĩ gì đó một lúc rồi bắt đầu vẽ gì đó vào tablet.
……Hửm hửm? Phản ứng gì kia?
Phản ứng khác với dự đoán khiến tôi ngờ vực, cứ lặng lẽ dứng dậy rồi đi ra đằng sau Higashira-san.
Khi thử dòm vào tay thông qua đôi vai—Trên khung vẽ của tablet đang vẽ rất nhiều biểu cảm của con gái, và chỉ có thế thôi.
“……Ano, Higashira-san? Tớ hỏi cậu sẽ làm gì với chúng được chứ?”
Tôi bối rối, bẽn lẽn hỏi thì Higashira-san vừa chuyển động tay,
“Tớ đang tìm kiếm biểu hiện phù hợp với lại cảm xúc bây giờ.”
Vừa trả lời như thế.
“Có nhìn qua gương cũng không hiểu đâu nhỉ. Tớ, hình như khó hiểu mấy cái biểu hiện không rõ ràng lắm.”
“‘Cảm xúc bây giờ’ tức là sao?”
“Thì mấy cảm xúc như là ‘thân thiết ghê chưa~’ ‘ghen tị ghê~’ ‘bất công ghê, nếu là mình thì sẽ bị nổi nóng rồi~’, ‘nhưng Yume-san là bạn gái mà~’, ‘đâu còn cách nào khác~’ ấy.”
Miệng tuy nói nhưng tay của Higashira-san vẫn khong dừng, vữa vẽ được biểu cảm nọ thì cổ「ồ」lên một tiếng.
“Cái này khá được nhỉ.”
Đó là biểu hiện mà đôi mắt vừa híp lại trong như đau đớn, khuôn miệng thì vừa mỉm cười mà như đã bỏ cuộc.
Một gương mặt hiểu được cảm xúc yêu thích dành cho đối phương, và một chút sự tức giận chỉ qua một cái nhìn—
Higashira-san bây giờ đang muốn làm biểu hiện như thế này đây.
“……Hay thật.”
Bất giác cảm giác tội lỗi dâng lên, nhưng mà cảm giác nếu xin lỗi thì sẽ tự cao lắm nên tôi đã để miệng mình thốt ra những cảm xúc chân thật.
“Có thể thể hiện ra cảm xúc như thế này, ghen tị quá.”
Vì tôi thậm chí còn không thể dệt nên thành lời chứ đừng nói đến vẽ tranh.
Vì tôi thậm chí còn không nắm bắt chính xác được cảm xúc của bản thân mình nữa……
Higashira-san quay lại thì làm gương mặt trông rất ngộ.
“Trông như, Yume-san mới là người thất tình ấy.”
“Ể?”
“Cậu đang làm vẻ mặt thế này đó.”
Higashira-san chỉ vào biểu hiện nụ cười đau đớn lúc nãy bằng viết.
Sau đó Higashira-san xóa đi khung vẽ những biểu hiện rồi bắt đầu lại đường vẽ.
“Cậu không cần phải bận tâm về chuyện của tớ cũng được. Yume-san không cần phải nghĩ ngợi gì hết, hãy trở nên cực kỳ trở nên hạnh phúc nhé. Vì cậu đã khổ công mới có thể hẹn hò được với người mình thích mà.”
“Nhưng mà……”
“Tớ hôm qua ấy nhé, có cảm giác đã lột xác rồi.”
Trong khi cây viết vẫn chuyển động mượt mà,
“Tớ biết cảm nhận của mình đã trở thành miếng bọt biển vậy. Và biết được việc tớ làm, thứ tớ đạt được, cảm xúc của tớ đều được tích lũy ở bên trong bản thân, rồi trở thành sức mạnh. Cho đến bây giờ những gì được Mizuto-kun nói tớ đều đã bán tín bán nghi cả, nhưng mà lúc đó—khoảnh khắc biết được Mizuto-kun và Yume-san hẹn hò với nhau ấy—tớ đã lý giải bằng bản băng mà chẳng có tí căn cứ nào rồi.”
Higashira-san vẫn nói mà không hề có chút dao động.
“Rằng, mình là người có tài năng.”
Tấm lưng đó có sự kinh khủng mà tôi không thể nói ra được hết.
“Kỳ lạ quá ha. Cách nhìn thế giới cũng sẽ khác đi giữa lúc mình tin rằng bản thân có tài năng và lúc bản thân không có tài năng. Tớ của bây giờ có thể thấy mọi thứ của thế giới này là chất liệu của tranh vẽ. Thứ mình thấy được, thứ mình sờ được, cảm xúc của bản thân hay là của người khác, tớ đã có thể tiếp nhận được vào bên trong『Cái tôi hội họa』một cách bình đẳng không phân biệt gì.
……Thế nên, cậu thật sự không cần phải ngần ngại đâu? Higashira Isana tuy là đã thất tình, nhưng mà đồng thời cảm xúc hạnh phúc của Yume-san cũng đã chất chứa bên trong tớ rồi.”
Higashira-san một lần nữa quay lại, sau đó nở nụ cười thật từ trong lòng.
“Chúc mừng cậu, Yume-san. Xin lỗi vì tớ đã lỡ vẽ bức tranh trươc nhé.”
……Aa, mồ.
“Đúng là không thắng được~”
Tôi nói như thế rồi cười.
Thắng trận đấu, nhưng lại thua trận thắng bại.
Tuy tôi là người đã trở thành bạn gái của Mizuto, nhưng tôi không có cảm giác sẽ thắng Higashira-san dù trải qua bao lâu đi nữa.
Nếu là thế—có nổi cáu lên cũng không còn cách nào khác nhỉ.
Thì bởi vì về mặt con người thì tôi đã thua Higashira-san rồi, nên ảnh sử dụng thời gian vì Higashira-san cũng là điều đương nhiên thôi……Vậy mà, Mizuto đã chọn tôi. Phải nghĩ rằng sự thật ấy là thứ rất quý giá mới được.
Cả bản thân tôi cũng nghĩ cách suy nghĩ đó thật hèn hạ và bi quan.
Giờ đây, nếu như không quên được sự kính trọng của bản thân dành đến cho Higashira-san có trong lồng ngực này, tôi có cảm giác mình sẽ chấp nhận lấy bản thân mình như thế này và có thể vượt qua nó.
Irido Mizuto◆Bạn gái và bạn nữ thân nhau thì phiền hà lắm
Sự giám sát của Yume cũng đã vơi đi rồi nên tôi vừa thở dài lấy một hơi, vừa bước xuống lầu một.
Khi quay trở lại với nhau thì vẫn còn một vấn đề bỏ ngỏ chính là mối quan hệ giữa Yume và Isana, nhưng mà ngay từ đầu tôi đã chẳng bận tâm gì mấy. Quả nhiên, kinh nghiệm có được từ thời tủng học đã có ích. Tôi có tự tin rằng, nếu là Yume của bây giờ thì cô ấy chắc chắn sẽ chấp nhận một cách suôn sẻ.
Tuy là vậy, tôi cũng không thể để cho Yume gánh hết trọng trách được. Tuy đã mang lý trí hơn khi xưa, nhưng do tính cách hay cảm nhận đâu thể dễ dàng mà thay đổi nên phải cẩn thận để không làm cho cổ phiền muộn mới được.
Tôi vừa nghĩ thế, vừa quay trở lại phòng thì—
“Hửm?”
Không có.
Cả Yume lẫn Isana đều không có trong phòng.
Tablet của Isana vẫn cứ đang để trên bàn. Ở phòng khách thì có ba mẹ nên có lẽ là đã sang phòng của Yume rồi chăng.
Tôi vừa nghiêng đầu, vừa hướng chân mình đến giường—
Thì bị đẩy thật mạnh từ đằng sau.
“Ư ô~!?”
Vừa ngã xuống giường, tôi vừa vặn người để quay lại.
Ở đằng sau tôi là hai cô nàng Yume và Isana.
Cả hai cổ đang cười nụ cười ma mãnh, vừa giữ chặt tôi trên giường.
Không—Có lẽ nói là ép thì sẽ chính xác hơn.
Hai cổ làm như thể phong ấn đôi tay tôi, sau đó thì ép cơ thể của bản thân đến. Tất nhiên là bao gồm cả những bộ phần mềm mại như là bụng hay ngực nữa, cái này mà không có ý đồ gì về tình dục chắc tôi bắt mấy thím này học lại giáo dục giới tính luôn cho rồi.
“M-……Mấy người, đang làm gì đấy……!”
Yume đến thì thầm vào tai phải.
“(Em biết là anh không bị Higashira-san quyến rũ)”
Và Isana thì phả hơi vào bên tai trái.
“(Nhưng nếu cả 2 người hợp lại thì sẽ ra sao đây ta?)”
Dàn âm thanh cười thầm khúc khích kia đến làm rung động tủy não tôi.
M-, mấy con nhỏ này……! Dám xem mình là đồ chơi ha! Làm lành với nhau rồi thì đột nhiên cất kết với nhau như này luôn đấy!
Không biết trong lúc tôi vắng mặt có chuyện gì đã làm cho bọn họ xôm lên, nhưng rõ ràng là ác ý mà. Do một đối một chẳng ăn thua gì nên cả hai mới đang cố chọc tôi. Dám chơi tôi à. Tưởng tôi có cái ý muốn harem nông cạn như thế sao.
“(Anh tốt số ghê ha? Lưỡng thủ nhị hoa luôn)”
“(Có thật là con gái tỏa ra mùi thơm không? Cho tớ thu thập tư liệu nào, Mizuto-kun)”
AAAAAAAAAA mồ, đừng nghe gì hết!
Cơ thể mảnh mai của Yume, cùng với cơ thể quyến rũ của Isana, những người『con gái』riêng biệt đang cố đến nuốt chửng lấy tôi từ hai bên. Cả hai tay tôi nắm chặt lấy tấm trải giường, chẳng biết là đang đặt ở đâu ở quanh đùi của hai người họ nữa.
Nhưng mà độ mềm mại bao bọc lấy toàn thể cánh tay, cùng với mùi hương của con gái làm tôi không kháng cự cũng như nghịch lại, nhịp tim cũng đập nhanh lên. Từ tương lai bị hai đứa con gái trêu ghẹo, tôi không còn có khả năng trốn thoát nữa.
……Nếu thế thì——
“——Đừng có mà được nước làm tới coi.”
“Kya~!?” “Hya~!?”
Sử dụng phần cơ bắp được tăng cường dưới sự hướng dẫn của thằng Kawanami, tôi vừa áp sát lại hai người họ, vừa miễn cưỡng lật ngược cơ thể của đôi bên lại.
Bóng của tôi bao phủ lên cơ thể của Yume và Isana. Hướng về phía hai con người đang nhích sát lại vào nhau với vẻ mặt ngạc nhiên và nhìn lên mặt tôi, tôi nói bằng giọng điệu tàn bạo.
“Nếu đằng ấy muốn thế thì đằng này cũng không ngại đâu.”
Sau đó, tôi bắt chước hành động lúc nãy của mấy con nhỏ này, tiến sát môi lại gần mặt của cả hai rồi nói vào tai.
“(Đây sẽ gôm 2 người lại—rồi ăn một thể đó nha)”
““~~~~~~!!””
Và tôi đã xác nhận được mặt bọn họ đỏ đến tận mang tai, phấn khích đến nổi không nói nên lời.
Để lại hai con người bị chuyển từ trạng thái ăn sang bị ăn đang co cụm vai lại trên giường, tôi nhẹ nhàng nhướn người mình ra.
Và khi hướng lưng ra đến chiếc giường rồi thì trong đầu tôi đã la lên thế này.
—Thắng cmnr!
Irido Yume◆Lần tới sẽ không ngại đâu
Trời đã tối, Higashira-san cũng trở về nhà.
Tôi sau khi tắm và sấy tóc xong xuôi rồi thì bước lên lầu hai trong bộ pajama.
Rồi thì, chẳng hiểu sao Mizuto lại đang đứng ở hành lang.
Tôi hơi ngờ vực một chút, nói「em ngủ trước đây」rồi đặt tay lên nắm cửa phòng mình.
Khoảnh khắc đó, tôi được ôm lấy từ đằng sau.
……Ể?
Mizuto vòng cánh tay qua hông tôi, dồn lực nhẹ nhàng và ôm chặt lấy. Cú ôm đột ngột từ đằng sau thế này khiến tôi bối rối hơi là thấy vui.
“Gì……gì thế?”
Tôi vừa xoay cổ lại vừa hỏi thì Mizuto lảng ánh nhìn đi ra vẻ ngượng ngùng.
“……Thì riêng phần mà anh đã sờ vào Isana ấy. Đã nói rồi còn gì.”
Àà—Nhắc mới nhớ.
Tôi còn nhớ đã nói vấn đề đó trong cuộc họp anh em trước khi hẹn hò.
Đúng thật là trong lúc tôi đang quan sát, Mizuto đã nhiều lần động chạm vào Higashira-san. Nhưng mà chỉ ở khoảng chạm vào vai thôi, đỉnh điểm là lúc làm trò đùa harem kia, lúc đó tôi cũng đã ôm lấy anh ấy.
Chẳng phải chuyện gì đến nổi phải bận tâm vậy mà—Nhưng mà, có lẽ là ảnh muốn thể hiện thành ý với tôi.
……Thiệt tình con người này mà.
Đúng là……thiên tài làm cho con gái người ta hư hỏng mà.
“Em không thích mấy người con trai mà cố làm người ta vui chỉ đơn giản bằng cái ôm đâu.”
Tôi trở nên muốn trêu đùa một chút, nói như thế bằng giọng hờn dỗi thì Mizuto hơi rên rỉ「ư gư」một chút.
“……Vậy thì, em muốn anh phải làm gì khác đây.”
Tôi xoay người trong vòng tay của Mizuto, sau đó ngước cằm mình lên.
“Ưn~!”
Nói như thể thúc giục rồi tôi nhắm mắt lại.
Sau đó, tôi nghe được hơi thở dài khẽ, và cảm nhận được cảm giác mềm mại chạm đến bờ môi.
Mở mắt ra rồi thì thấy gương mặt cạn lời của Mizuto ở rất gần.
“Cái này cũng có khác gì lớn với ôm đâu?”
“Vậy thì anh cố gắng suy nghĩ hơn về cách làm em vui đi.”
“Phiền phức thật……”
Tôi cười khúc khích, rồi Mizuto cũng như thế. Chúng tôi cụng trán vào nhau, trong một lúc chỉ muốn như thế thôi.
“—Mizuto-ku~n? Lượt kế con vào tắm chứ—?”
Khoảnh khắc nghe được tiếng của mẹ ở lầu một, chúng tôi vội tách nhau ra.
“Dạ~!”
Mizuto đáp lại rồi bước xuống lầu dưới.
Tôi dõi theo tấm lưng đó rồi thì lần này bước vào phòng của bản thân.
—Aa, bồng bềnh quá.
Bên trong lồng ngực—không, tất cả mọi nơi trong cơ thể tôi điều ngập tràn cảm giác bồng bềnh. Nó còn mạnh hơn cả lúc còn học trung học nữa. Không phải ngượng, cũng chẳng phải ngần ngại gì cả—
“……Fưfư.”
Tôi vừa nhoẻn miệng cười, vừa ngả người mình xuống giường.
Không cần phải ngần ngại. Không cần phải sợ hãi. Nếu như tính ham muốn độc chiếm của mình làm cho Mizuto nổi giận đi nữa, chắc chắn lần này sẽ có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau. Thế nên—
“Fưfư, fưfưfư, fưfưfưfư~……”
Cuộn tròn mình trên chiếc giường, tôi đã cứ cười tủm tỉm suốt mà thôi.