Phần kết thúc - Quang cảnh mà khi xưa đã mơ thấy
Độ dài 1,302 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-03 20:04:11
Bên dưới bầu trời xanh——. Lúc nãy còn vui vẻ về chuyện học đường với Yuzuka hay là chuyện ăn uống, vậy mà khi đến trước nhà Kurose thì ông chú đột nhiên làm gương mặt bất an.
“Nà~ Yuzuka. Ba, có đang làm vẻ mặt kỳ lạ không?”
“Con có thấy gì đâu……”
“Thế à……”
“……Gì thế? Chẳng lẽ ba đang hồi hộp à?”
“Ba cũng là con người thôi. Hồi hộp thì cũng có chứ.”
“Ngạc nhiên ghê. Một người ba lúc nào cũng đường đường mà lại hồi hộp như thế này đây.”
“Như thế là để cho Yuzuka không hồi hộp đấy. Nếu như ba hồi hộp thì con cũng không thể an tâm còn gì?”
“Mà lúc đi du lịch, cũng như lúc đi xem nhà, có ba bên cạnh mà con không cảm thấy bất an thật……nhưng đột nhiên trở nên hồi hộp thế này, có lẽ nào thể trạng ba không tốt không?”
Từ giờ trở đi sẽ là đi chào hỏi gia đình của người mà con gái đang hẹn hò mà. Ngược lại không hồi hộp mới là lạ đó, nhưng mà đối với Yuzuka thì có lẽ là trạng thái dị thường không chừng.
Ông chú lúc nào cũng làm thái độ vững vàng trước Yuzuka vì cổ luôn bất giác trở nên lo lắng.
“Thể trạng thì hoàn hảo. Chỉ là ta lỡ xuống tinh thần thôi. Chuyện phó thác Yuzuka cho Kouhei chắc chắn làm lòng ta trở nên nhẹ nhàng hơn.”
“Thì bởi. Kouhei, Trách nhiệm anh lớn lắm đó.”
“Ừm. Cháu sẽ thay chú bảo vệ Yuzuka……Với lại gia đình cháu thân thiện lắm, chú không cần phải hồi hộp đâu ạ.”
“Phải đó. Vì họ trở nên thân thiết với con một cách dễ dàng luôn mà. Thế nên cùng nhau vào nào.”
Yuzuka đẩy sau lưng của ông chú. Sau đó khi vào nhà rồi thì có tiếng bước chân chạy đến—
“Chào mừng đã đến ạ!”
Là Sana ra đón một cách vui vẻ.
……Chẳng hiểu sao con bé lại mặc bộ đồng phục bóng rổ nữa. Khi tôi đang bối rối trước bộ dạng đó thì ông chú đã nhẹ nhàng cúi đầu.
“Xin chào. Eeto……”
“Cháu là Sana, em gái của anh Kouhei! Cảm ơn vì lúc nào cũng chiếu cố tới anh cháu!”
Nào, có phải lúc nào đâu. Nhất thời thì hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt đấy.
“Sana-chan cũng là bạn của con đó.”
“Thế à. Sana-san, cảm ơn vì đã thân thiết với lại Yuzuka.”
“Không có gì đâu ạ!”
Con bé cười tủm tỉm, rồi sau đó loáng thoáng nhìn qua tôi rồi nháy mắt như thể đang kỳ vọng gì đó. Àà, thế nên nó mới mặc bộ đồ đấy à. Trong tin nhắn cũng đã nói『giới thiệu tốt về em』mà.
“Với lại Sana đang là trưởng câu lạc bộ bóng rổ ạ.”
“Thế à. Chắc chắn rằng các thành viên lúc nào cũng nhận được sự khỏe khoắn từ Sana-san nhỉ.”
“Nghe rồi chứ Nii-chan!? Em là người sẻ chia sự khỏe khoắn cho mọi người đó!”
“Nghe rồi. Mà quan trọng hơn ba mẹ đâu?”
“Đang đợi ở trong phòng kiểu Nhật đó~! Đằng này ạ!”
Được Sana dẫn đường với những bước chân hân hoan vui vẻ, chúng tôi bước đến phòng ăn. Cứ như thế bước vào phòng kiểu Nhật nối tiếp bên cạnh thì ba mẹ tôi cúi đầu xuống như đang chờ đợi chúng tôi.
“Cảm ơn vì anh đã đến vào ngày hôm nay. Tôi là mẹ của Kouhei.”
“Rất vui được gặp anh. Tôi là ba của Kouhei.”
“Không ạ, tôi cũng xin cảm ơn vì đã được anh chị mời đến.”
“Chú không cần chào hỏi hình thức quá, trước tiên cứ ngồi xuống đi đã!”
Năng lực giao tiếp của Sana khủng ghê. Tình huống mà ba mẹ hai bên gia đình gặp nhau mà, nếu là tôi thì chỉ biết nuốt nước miếng đứng nhìn thôi.
Nhờ thế mà bầu không khí câu nệ đã một hơi được giải tỏa.
Ông chú dường như cũng giải tỏa được ít nhiều sự hồi hộp mà làm vẻ mặt đang đọng lại sự vui vẻ.
“Mời anh ngồi.”
“Vậy thì xin thất lễ.”
Được mẹ tôi thúc, ông chú ngồi xuống tấm đệm futon.
Ba mẹ tôi ngồi đối diện bên kia cái bàn, còn tôi và chú ngồi đối diện họ mà Yuzuka ngồi giữa chúng tôi. Sana thì ngồi vào ghế sinh nhật[note49440]. Từ lúc nãy con bé đã là trung tâm của cuộc trò chuyện, giống như nó là chủ xị hay sao ấy.
“Xin lỗi vì đã đường đột đến đây.”
“Không không. Chúng tôi đã luôn muốn được gặp mặt anh ấy mà.”
“Kouhei nhà tôi có làm phiền anh chứ?”
“Không, không có đâu. Con nhà anh chị thật sự ngoan lắm.”
Mừng vãi!
Tôi biết là mình được chấp nhận, nhưng mà được ông chú khen trước mặt ba mẹ làm tôi thấy mình tự hào ghê.
“Bỏ qua cuộc nói chuyện câu nệ này đi, lấy cái đó ra nhé!”
Chờ đã nào Sana! Anh đang được khen đấy nên đừng có mà đổi chủ đề chứ! Cơ mà bây giờ có phải gì đó câu nệ đâu!
“Phải ha. Mang nó ra thôi.”
Mẹ tôi đứng dậy khỏi chỗ rồi ra khỏi phòng kiểu Nhật. Cắt ngang cuộc trò chuyện về tôi đến nỗi muốn ra ngoài thế kia,『cái đó』rốt cuộc là gì chứ……
Khi tôi đang hoang mang không biết thứ gì sẽ được đem đến thì mẹ bưng cái bánh kem tầng đầy dâu ra.
Là kích cỡ mà không thể nghĩ dành cho ba người ăn đâu. Nhờ ý tưởng của Sana mà mẹ đã mua trong lúc đi trang điểm không chừng.
“Là đề xuất của em đó! Rằng chú nhất định cũng sẽ thích bánh kem!”
“Ừm. Thích lắm. Thích hơn là làm việc.”
“Ể~, làm việc!?”
“Ba cháu là thợ thủ công làm bánh kẹo tây đó.”
“Khủng quá!”
Mắt của Sana lấp la lấp lánh. Nó nhướn người mình lên từ ghế sinh nhật,
“Lần tới cháu muốn chú làm cho cháu!”
“N-, này Sana, làm phiền người ta đó.”
“Không không, tôi không ngại đâu. Lần tới đến tôi sẽ làm cho cháu.”
“Hoan hô~! Cảm ơn chú nhiều lắm!”
“Được vui mừng đến như thế làm tôi muốn làm tặng ngay.”
Biểu hiện của ông chú ra ôn hòa. Sự hồi hộp cho đến lúc nãy đã biến đi đâu mà trông rất là thân thiện.
“Nhân tiện chú là dùng quả dâu trên bánh gatô lúc nào ạ~?”
“Giữa chừng.”
“Wa~! Nii-chan có đồng chí rồi! Tốt quá rồi Nii-chan!”
“Àà, tốt quá rồi.”
Chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi nhưng tôi mừng vì có chung thị hiếu với lại ông chú. Quan trọng hơn là mừng vì có thể thấy được quang cảnh ông chú cùng cười vui vẻ với lại gia đình mình như thế này.
Có thể nói rằng, cuộc gặp gỡ giữa gia đình Kurose và gia đình Koikawa chẳng thể thành hiện thực ở thế giới đầu tiên, đã đi đến đại thành công rồi. Cũng đã quyết định đến gặp mặt lần hai với lý do làm bánh rồi nên từ giờ trở đi mối quan hệ hảo hữu giữa gia đình Kurose và gia đình Koikawa vẫn sẽ được tiếp tục.
“Nè~ nè~, mau ăn thôi!”
“Phải ha. Vậy thì giao cho Kouhei và Koikawa-chan việc cắt bánh đó.”
“Cắt bánh cưới sớm nha.”
“Ồồ, nói hay đấy.”
“Kìa kìa Nii-chan, diễn tập cắt bánh cưới sớm đi nà~!”
Được chúc phúc sớm cho ngưỡng cửa cuộc đời, Yuzuka tuy trông có chút ngượng ngùng nhưng mà đang híp đôi mắt lại mà trông hạnh phúc. Nhìn thấy Yuzuka như thế cũng khiến tôi được bao trùm bởi sự hạnh phúc.
“Vậy thì, cùng cắt anh nhỉ?”
“Phải ha. Cùng nhau cắt nào.”
Yuzuka nhẹ nhàng chồng tay mình lên tay đang cầm dao của tôi.
Được dõi theo bởi những người quan trọng đối với tôi lẫn Yuzuka, lại thêm một kỷ niệm hạnh phúc nữa đã được tạo nên rồi.