Chương 05 - Phục thù
Độ dài 5,890 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-03 20:03:59
Vào trước ngày gặp mặt ông chú—.
Ngày hôm đó, tôi đã đến căn hộ của Yuzuka và chăm chỉ làm bài tập từ sáng rồi.
Hôm nay sẽ qua đêm nên quyết định sẽ làm bài tập mà không để tâm đến giờ quay về rồi, nhưng mà……
Cứ duy trì hầu như là liên tục từ sáng, đến hiện tại là hơn mười giờ tối rồi. Độ tập trung đã cạn kiệt, não thì đã mềm nhũn ra cả rồi.
“Này~……Xem như xong phần hôm nay nhé.”
Tôi yếu ớt gọi thì Yuzuka nhấc người ngồi dậy từ cái ghế sô-pha. Cổ vẫn cứ cầm cái máy game cầm tay trên tay, chỉ hướng ánh nhìn về bên này.
“Ửm~? Còn lại bao nhiêu?”
“Còn 7 trang toán nữa.”
“Chẳng phải còn một chút nữa thôi sao. Đến được đó rồi thì hãy cố gắng lên đi. Xong rồi thì từ ngày mai có thể chơi thả ga luôn.”
Có nói bằng giọng tươi tắn như thể thúc đẩy động lực cho tôi đi nữa thì cũng chẳng tiếp thêm sức lực.
“Thì anh cũng muốn mau chơi chứ, nhưng mà nghỉ hè vẫn còn 3 tuần mà. Dành 1 ngày để làm bài tập, rồi có thể làm gì đó tùy thích còn gì.”
“Em không muốn hoang phí cái 1 ngày đó đâu. Kìa, chẳng phải có câu châm ngôn『10 phút mà bạn lãng phí trên giường trước khi ngủ sẽ là 10 phút mà bạn muốn ngủ đến chết vào sáng hôm sau』đó sao?”
“Anh không biết nó có phải châm ngôn hay không, nhưng mà đã từng nghe rồi.”
“Nếu như không hoàn thành bài tập từ đây thì sau này trở thành người trưởng thành rồi sẽ hối hận đó? Vì sau khi đi làm rồi sẽ chẳng thể tự do chơi bời được nữa.”
“Đã nói lần này sẽ không như thế nữa rồi mà. Dù có trở thành người trưởng thành đi chăng nữa thì anh sẽ dẫn em đi chơi thả ga luôn.”
“Ví dụ như đi đâu?”
“Thì ví dụ như……Đi du lịch lữ quán suối nước nóng, hay khu resort bãi biển này.”
“Trông vui đấy, nhưng có vẻ tiêu tốn quá mức nhỉ.”
“Không cần lo chi phí đi chơi đâu. Nghỉ rồi thì anh sẽ tìm công việc kiếm tiền.”
“Trông như việc tìm việc sẽ vất vả nhỉ.”
“Động lực khác hẳn với anh của lần trước mà. Nếu là vì hạnh phúc của Yuzuka thì anh có thể cố gắng.”
Yuzuka nở nụ cười tự mãn.
“Nếu vậy thì, để em hạnh phúc thì anh phải làm bài tập đi đó.”
“Rốt cuộc lại trở về lúc đầu à……”
“Thì em cũng muốn mau chơi cùng với Kouhei mà. Nếu như anh không làm xong cho nhanh thì chỉ mỗi em dần dần lên cấp thôi à nha?”
Trò mà Yuzuka đang chơi và khoe ra là trò săn quái vật『Capsule Monster』—Thường gọi là『Capmon』.
Là trò mới nhất trong series được phát hành ba ngày trước, và chúng tôi đã cùng mua với nhau vào ngày hôm đó. Đã quyết định sẽ bắt đầu chơi sau khi hoàn thành bài tập, vậy mà……
Do Yuzuka đã làm xong nên đang tận hưởng capmon trước tôi một bước.
“Trong lúc này thì cứ lên cấp đê. Nếu không thì làm sao ăn anh được ha. Thì bởi đằng nào em cũng dùng Nyadas còn gì?”
“Phải. Em đã có và đang nuôi nó đây. Là để dần cho anh nhừ tử đó.”
“Ai chứ không phải anh đâu à. Chuẩn bị tinh thần đi, sẽ lại một đấm cho chìm nghỉm như mọi khi cho xem.”
“Em đang hóng gương mặt sắp khóc của anh đây.”
“Còn anh đang hóng gương mặt cay cú của em đây.”
“Nếu thế thì hoàn thành bài tập mau đi.”
Lại quay trở về vấn đề rồi.
“Nếu muốn anh làm xong nhanh đến thế thì cho anh xem bài tập đi.”
“Không được gian dối. Tự sức mình giải đi chứ.”
“Nhưng mà, chúng mình sẽ kết hôn mà đúng chứ?”
“Thì sẽ kết hôn. Nhưng mà sao?”
“Bài tập cũng là tài sản chung mà—”
“Không có đâu. Đừng có nói mấy chuyện ngu ngốc mà lo tập trung đi. Có chỗ nào không hiểu thì em sẽ dạy anh.”
“Rồi rồi.”
Có nói gì đi nữa cũng đàn gảy tai trâu vô ích thôi nên tôi ngoan ngoãn làm cho xong bài tập. Giữa chừng, dù có kẹt trong tính toán đi nữa nhưng tôi đã giải được dần dần câu hỏi, và giờ chỉ còn một câu cuối cùng.
Nhưng mà độ khó của cái câu trùm cuối này tôi không biết phải giải quyết nó như thế nào nữa.
“Cái này phải làm sao mới được thế?”
“Ửm? Câu nào?”
Yuzuka còn chẳng làm gương mặt khó chịu chút nào mà di chuyển đến bên cạnh tôi. Cổ nhìn vào câu hỏi qua cặp kính……còn tôi thì, do phần ngực của cổ áo thọng xuống để lộ ra áo ngực nên bất giác mắt tôi bị thu hút đến đó.
“Àà, câu hỏi này nhỉ. Cái đó thì anh xài công thức này……Nè~, đang nhìn đi đâu đấy?”
Thôi chết~!
“Có nhìn đâu đâu, đang nhìn vào câu hỏi còn gì?”
“Xạo. Rõ ràng là anh đang nhìn ngực em. Anh thật sự là đồ ecchi mà.”
Yuzuka híp mắt lại như thể trêu chọc tôi.
Bị nhìn bởi gương mặt cười toe toét ấy khiến tôi trở nên ngượng ngùng. Mà thật ra tôi thấy bị nổi giận thì sẽ tốt hơn.
“E-, em mới là bên ecchi còn gì.”
Yuzuka ‘Hảả?’ lên một tiếng rồi nhăn gương mặt cười toe toét lại. Đôi lông mày ấy nhướn lên,
“Tại sao lại thành như thế?”
“Thì chẳng phải lúc nào lúc nấy em cũng cho anh xem áo ngực còn gì!”
“Lúc nào lúc nấy? Mỗi lần anh đều nhìn à?”
“Có còn cách nào khác đâu! Lỡ nhìn rồi!”
“Anh cũng đã 27 tuổi rồi đấy!? Sao lại bị thứ như áo ngực quyến rũ thế hả!”
“Liên quan gì đến tuổi tác chứ! Con trai thì nhìn thôi!”
“Chí ít trong lúc làm bài tập thì nhẫn nhịn lại đi! Lúc đi biển em sẽ cho anh nhìn thỏa thích!”
“Cái đó là bikini còn gì!”
“Gì! Bộ không thích bikini hả!?”
“Sao mà ghét chứ!”
Rốt cuộc thì tại cửa hàng quần áo tôi đã không chứng kiến được bộ bikini.
Cuộc gặp mặt với ông chú diễn ra sớm nên cổ hiểu không phải là lúc như thế, và đã không mặc thử mà mua luôn.
Thế nên……
“Anh có chuyện 1 muốn nói với em đây, Yuzuka.”
“Gì đó.”
“Em dễ thương lắm.”
Khi mà tôi nói lời mà lúc đó đã chẳng thể nói thì gương mặt của Yuzuka chợt đỏ ửng lên.
Sự tức giận biến mất khỏi gương mặt, rồi sau đó cổ vừa sờ tóc trông xấu hổ, vừa nói,
“Đ-, đột nhiên nói cái gì đấy……”
“Thì, dạo gần đây anh không thể nói ra còn gì?”
“Đ-, đừng có vì thế mà nói ra ở mấy cái thời điểm kỳ cục chứ……”
Mới lúc nãy còn làm gương mặt giận dữ, vậy mà thoắt cái trở thành thẹn thùng dễ chịu.
Khi nhìn thấy Yuzuka như thế thì cũng làm cho cảm xúc của tôi tươi tỉnh lên.
“Chẳng phải em cũng có điều muốn nói với anh à?”
“Thì đợi sau khi anh làm xong bài tập đi nhé.”
Rốt cuộc chỉ đi được đến đó thôi.
Mà tôi sẽ làm mà. Trong lúc nói chuyện đã khỏe lên rồi.
Được cổ chỉ cho cách giải lần nữa, tôi giải quyết câu hỏi cuối cùng thì—
“Xong rồi—!”
Tôi ngã người xuống trong khi vẫn đang cầm chặt cây viết.
Cảm giác được giải thoát kinh khủng quá.
Thế này thì ba tuần còn lại sẽ được tự do. Có thể hát lên bài hùng ca nghỉ hè.
Làm bài tập suốt chắc chắn là đã rất mệt, vậy mà ngay lúc được giải thoát thì lại tràn đầy năng lượng.
“Anh vất vả rồi. Đã cố gắng lắm ha.”
Yuzuka ngừng chơi game rồi đến an ủi tôi.
“Cảm ơn nha~. Phần còn lại của mùa hè chơi cho thả ga nào.”
“Ừm~. Cùng nhau tạo ra kỳ nghỉ hè đáng nhất nhất một đời nào~!”
“Phải ha~!”
“Vậy rồi, tính sao? Anh cũng bắt đầu chơi capmon à?”
“Không, cái đó để ngày mai. Hôm nay anh tập cơ bụng rồi đi ngủ.”
“Vẫn còn tập cơ bắp à? Em đã nói Kouhei cứ như mọi khi là được rồi vậy mà……”
Được cổ nói bằng giọng lo lắng nên tôi lắc đầu đáp lại một cách tươi tắn.
“Không phải không phải. Không phải là anh luyện tập để được chú thừa nhận. Chỉ là anh muốn tiếp tục luyện tập vì Yuzuka thôi. Để có thể bảo vệ cho em lúc cần kíp.”
Yuzuka đáp ‘thế à’ rời cười ra vẻ hạnh phúc.
“Nếu như thế thì em sẽ ủng hộ anh, nhưng mà không được quá sức đâu đấy nhé? Dù cho không phải cơ bắp lực lưỡng đi nữa thì em cũng không nghĩ Kouhei không đáng tin cậy đâu.”
“Cũng vì anh đã bảo vệ em từ sâu róm ha.”
“Đừng có nói chuyện đó nữa mà~!”
Khi tôi thử chọc thì Yuzuka nổi giận đỏ cả mặt lên. Vừa nghĩ phản ứng đó dễ thương, tôi vừa nằm ngửa lên trên thảm.
“Nhân tiện thì chỉ tiêu ra sao?”
“3 hiệp 30 cái. Sao thế?”
“Em chỉ nghĩ sau khi anh hoàn thành chỉ tiêu thì sẽ cho anh ôm như phần thưởng thôi.”
“……Có âm mưu gì đằng sau hả.”
“Không có~. Em chỉ đang cố tạo động lực cho anh một cách trong sáng thôi! Cơ mà sao đấy? Bộ được em ôm không tạo nên động lực à?”
“Nào, có động lực chứ.”
“Nếu thế thì làm cho xong đi.”
Nói là làm phần thưởng nhưng thật ra là muốn được tôi ôm không chừng. Tôi cũng muốn ôm Yuzuka lắm nên mau chóng bắt đầu tập cơ bụng.
Hiệp đầu tiên thì không khó để hoàn thành lắm, nhưng khi tiếp tục hiệp thứ hai sau ba mươi giây nghỉ ngơi thì giữa chừng dần khó nhấc cơ thể lên. Khi sang hiệp thứ ba thì mỗi khi nhấc người lên là cơ bụng lại đau, mồ hôi dần dần tứa ra.
Sau khi vô sự hoàn thành ba hiệp rồi, lúc đang thở dốc hồng hộc ra thì Yuzuka tiến sát đến.
“Trông anh như kẻ biến thái vậy ấy.”
“C-, cố-, cố gắng rồi……vậy mà, lại, nói anh như thế……?”
“Em đùa, đùa thôi. Rồi, mời anh.”
Yuzuka dang rộng hai tay và nhìn chằm chằm lấy tôi.
Khi mà tôi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang được bao bọc lấy bởi bộ pajama mỏng ấy thì cảm nhận được độ mềm mại của bộ ngực.
Rồi cảm giác nhột khi mái tóc chạm vào đôi gò má thì……
“……Mùi của anh kinh thật đấy.”
Yuzuka đã phá hỏng tâm trạng.
“T-, thế xin lỗi vì có mùi nhé. Anh mượn nhà tắm đây!”
“Có sao đâu, cứ như thế này đi.”
“Lúc mà giường bị hôi thì đừng có phàn nàn đấy?”
“Em không nói đâu. Vì là mùi em thích mà.”
“Quả đúng là con nhỏ cuồng mùi hương ha.”
“Em đã nói là chỉ yêu mỗi mùi của anh rồi mà!”
“Chỉ mỗi mùi thôi à?”
“……Em cũng yêu Kouhei nữa. Còn Kouhei thì sao?”
“Anh cũng yêu em nhiều lắm, Yuzuka.”
Cả hai nói cho nhau nghe cảm xúc rồi nhìn gần nhau chằm chằm thì……
Yuzuka chầm chậm nhắm đôi mắt lại.
Tôi hôn cổ, sau đó tách đôi môi ra rồi thì lại gửi ánh nhìn đến nhau……Rồi trông như ngượng hay sao đó mà cả hai đứa đều trở nên thẹn thùng.
“Vậy rồi……cũng đến giờ đi ngủ rồi nhỉ.”
“Trước khi ngủ xem mấy tập anipara đã thu chứ?”
“Đã 11 giờ tối rồi đó. Coi giữa chừng ngủ thì sao?”
“Em không có ngủ giữa chừng khi đang xem anipara đâu.”
“Nói này nọ thế chứ có khi Yuzuka có khi lăn ra ngủ ha. Lúc em ngủ anh phải vất vả để bế lên giường lắm đó. Bởi vì—”
“Em khuyên là anh nên lựa lời mà nói câu tiếp theo thì hơn đó.”
Tôi nuốt cái câu ‘em nặng’ mà mình định nói xuống.
“N-, nói chung là bế êm mệt lắm. Lúc bế giữa chừng mà em trở người thì có lẽ sẽ ngã xuống không chừng.”
“Lúc đó em còn thức mà, không có trở người hay gì đâu.”
“Bộ lúc nào mẹ trẻ cũng thức hết hả! Thế thì tự bản thân mình đi đi chứ!”
“Thì vì, em vui vì được bế công chúa mà. Kouhei lúc đó, giống như là hoàng tử vậy, ngầu lắm luôn đó.”
“N-, nếu thế thì được……vậy thì, xem xong anipara rồi ngủ nhể.”
Yuzuka ‘ừm’ gật gù, sau khi ngồi cạnh trên sô-pha rồi thì chúng tôi xem những tập anipara đã thu.
Yuzuka thì đã ngáp mà trông như có chút buồn ngủ, nhưng mà cổ đã không ngủ cho đến khi anipara kết thúc, sau đó tự đi sang phòng ngủ bằng chân của mình.
Bật máy lạnh lên rồi thì hai đứa nằm cạnh bên nhau—
“Chúc ngủ ngon.”
“Ừm. Ngủ ngon nhé.”
Tôi nhắm mắt lại, trong bầu không khí tĩnh lặng mà điều hòa hoạt động hiệu quả.
Trước mặt nhuộm một màu tối đen, nhưng mà con tim thì đang ngập tràn sự tươi tắn.
Bị bắt hoàn thành bài tập rồi nên là từ ngày mai sẽ là ba tuần thời gian tự do.
Cổ muốn đi tắm biển nên trước tiên là đi biển nào. Bữa trưa thì có thể ăn tại nhà hàng bãi biển cũng được, nhưng vì là Yuzuka nên có lẽ cổ sẽ làm đồ ăn cho mình ha.
Sau đó thì tôi cũng muốn đi công viên giải trí nữa. Trước tiên thì làm cho tinh thần dâng cao bằng trò tàu lượn siêu tốc, sau đó mau chóng lái xe điện hẹn hò với nhau. Bước vào ngôi nhà ma rồi thì trông như khoảng cách vật lý với Yuzuka sẽ thu hẹp lại nữa.
Là một mùa hè quý giá mà. Cũng muốn đi Water Park nữa, rồi cũng muốn tận hưởng đi chơi sông hồ với nhau. Muốn đi công viên, đi hát karaoke, đi chơi bowling rồi đi xem phim nữa……
Như Yuzuka nói, mau chóng hoàn thành bài tập đã là lựa chọn chính xác. Nhờ thế mà có thể tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ hè.
“……Anh ngủ rồi chứ?”
Khi tôi đang vẽ nên một tương lai tươi sáng thì Yuzuka thảnh thơi bắt chuyện đến.
Là một giọng nói nhỏ mà trông như bị xóa bỏ bởi tiếng máy điều hòa.
Cuối cùng thì ngày mai cũng đến ngày gặp chú—Đã xóa sạch hoàn toàn bất an rồi, nhưng có lẽ vẫn hồi hộp chứ.
“Còn thức đây. Không sao đâu, ngày mai sẽ thuận lợi mà.”
“……Ừm, cảm ơn. Nhưng mà, em không có đang lo đâu……ý em là anh thế nào ấy.”
“Anh không có đang lo lắng đâu.”
“Thật chứ? ……Sẽ không mất ký ức nữa chứ?”
Àà, cổ đang lo về chuyện đó à.
Rằng, khi mà thức dậy sẽ không biết tôi mà cổ yêu quý có lại mất ký ức hay không ấy……
Nghĩ như thế làm tôi cảm thấy đáng yêu vô cùng, và tôi nắm chặt lấy tay của Yuzuka.
“Anh không biến đi đâu mất đâu. Thế nên an tâm mà ngủ đi nhé.”
“……Nếu anh nắm chặt hơn thì em sẽ có thể an tâm hơn không chừng đó.”
Được vòi vĩnh như thể làm nũng bằng giọng nhỏ xíu đó, tôi tiến sát người mình lại Yuzuka.
Cứ như thế vuốt ve mái tóc thì Yuzuka híp đôi mắt lại và cười ở bên trong màn đêm tối mờ.
“Em có nói anh làm đến thế đâu chứ?”
“Bộ không thích hả?”
“Vậy, anh nghĩ là đằng nào?”
“Ư~n. Chẳng biết nữa, nên vuốt ve thêm chút nữa rồi đưa ra quyết định nhỉ.”
Khi mà tôi đang vuốt ve mái tóc mềm mượt thì Yuzuka nở nụ cười……không lâu sau đó thì bắt đầu nghe tiếng thở khi ngủ. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra khỏi mái tóc để cho cổ không thức giấc, nhưng trông như cứ thế mà ôm lấy thì sẽ có thể mơ thấy giấc mơ hạnh phúc không chừng……
“Ngủ ngon nhé, Yuzuka.”
Vừa cảm nhận được hơi ấm từ người con gái mà mình yêu, tôi vừa chìm vào trông giấc ngủ.
◆
Và vào ngày gặp mặt——
Tôi và Yuzuka ngồi ở ghế sô-pha và đã xem lại album ảnh.
Đã quyết định chuyện xem album như là công cụ để thể hiện sự yêu thương……
Vậy mà không thấy bộ dạng của ông chú, chẳng hiểu sao mở thử cuốn album ra thì cảm giác hoài niệm lại quay về làm cho chúng tôi lỡ trở nên say sưa đi mất.
“Rốt cuộc đã lỡ xem cho đến cuối rồi nhỉ.”
“Mới xem 2 tuần trước vậy mà lại thấy hoài niệm, tuyệt vời ghê.”
“Cũng bởi vì những kỷ niệm mới đang dần dần được tạo nên đấy.”
“Chuyện gặp mặt chú cũng vậy, anh nghĩ cho đến lúc kỳ nghỉ hè kết thúc sẽ cảm thấy hoài niệm đó.”
“Đó là nếu ba em đến trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc.”
Yuzuka ra vẻ hơi bực bội một chút.
Đã quyết định sẽ đến vào lúc một giờ chiều, nhưng mà đã trôi qua ba mươi phút rồi vẫn chưa thấy ông chú đâu cả.
Dù cho Yuzuka có gọi điện hay là nhắn tin đi nữa cũng chẳng có một tin trả lời, và giờ cũng không biết ổng đang ở đâu nữa.
“Lần trước cũng như thế ha. Bộ chú có thói quen đến trễ à?”
“Ư ừm. Ba là người đúng giờ lắm.”
“Vậy tức là chú đang lạc đường nhỉ?”
“Ư~n. Em không nghĩ thế đâu. Ba đã từng đến 2 lần vào ngày đi xem nhà với chuyển đồ mà, còn đi lang thang xung quanh để xác nhận xem trị an có tốt không nữa.
“Nhưng mà cũng là ba của Yuzuka mà ha.”
“Này. Kiểu nói đó nghe giống như anh đang nói em bị mù phương hướng vậy ấy?”
“Thì thực tế em mù phương hướng còn gì. Đó, lúc đi tìm việc, em không đến được chỗ phỏng vấn nên đã vừa khóc lóc vừa gọi điện cho anh còn gì? Nếu lúc đó mà anh không làm hoa tiêu qua điện thoại thì em đã chẳng đến được đó đâu đó.”
“Thì-, thì là vì còn cách nào khác đâu. Chỉ là bản đồ trên điện thoại gập thì làm sao em biết mình nên đi như thế nào kia chứ.”
“Thế nên anh đã bảo em đi mua smartphone còn gì. Do không nghe lời khuyên của anh nên thành ra như thế đó.”
“Thì còn cách nào khác đâu chứ. Cái điện thoại đó đầy ắp kỷ niệm mà! Là điện thoại mà lần đầu tiên em gọi cho anh, và cũng là điện thoại lên lịch hẹn hò với nhau nữa……Đâu phải chỉ vì tiện lợi mà em có thể mua và đổi một cách dễ dàng chứ.”
“C-, cách nói đó giống như anh là kẻ bạc tình mau lẹ thay đổi sang smartphone vậy ấy.”
“Em có nói như thế đâu. Kìa, chẳng phải có lần em đã nói rằng giống như là nhận được thư tình à?”
“À, có. Dù là lần đầu đi nữa anh cũng viết khá nuột còn gì?”
“Nếu thật sự là lần đầu ha.”
“M-, muốn nói cái gì đấy?”
“Em biết hết đấy nhé. Biết anh ngoài cái đó ra cũng viết rất nhiều bức khác nữa, rồi chọn ra bức tốt nhất để gửi cho em ấy.”
“Tại sao lại biết hả!? Anh đã giấu bên trong tủ đồ rồi mà!”
“Khi thay túi diệt côn trùng thì em đã tìm thấy. Em đã đọc hết toàn bộ rồi. Từ những thứ mặn nồng, cho đến những dòng cảm xúc thản nhiên nữa.”
“Đừng có đọc chứ~!”
“Em chịu thua tính hiếu kỳ thôi. Nói chung là, để lại những thứ mà không muốn người khác đọc được chứng tỏ anh cũng là người trân trọng kỷ niệm đó. Em không nghĩ một Kouhei như thế là người bạc tình đâu.”
“Đừng có kết luận như thể là chuyện tốt chứ~!”
Có ngờ là đã bị cổ đọc toàn bộ thư tình đâu. Đặc biệt là tôi chẳng muốn người ta đọc cái bức thư tình mặn nồng đó đâu. Tôi nhớ là đã viết mấy cái cực kỳ xấu hổ lắm.
Khi mà tôi đang cảm thấy mặt mình đỏ lên thì có tiếng chuông píng-pong vang đến. Trong một thoáng tôi lấy lại sự bình tĩnh, nén hơi nóng từ gương mặt lại.
“Cuối cùng cũng đến.”
“Hay là anh cũng ra đón thì hơn nhỉ?”
“Ư ừn. Anh cứ ở đó đi……Nếu như thấy hồi hộp thì em sẽ câu một lúc cho?”
“Không, anh muốn gặp ngay.”
“Thế à. Em hiểu rồi.”
Yuzuka nhấc ống nghe, nói một câu「Con mở cửa ngay」với ông chú, sau đó gác ống nghe và để phòng khách lại phía sau.
Khi mà tôi đứng dậy chờ vì nghĩ cứ thế mà ngồi ở sô-pha sẽ thất lễ lắm……thì nghe được tiếng mở cửa, và ông chú và Yuzuka đi đến.
Ông chú vẫn là một người mạnh mẽ với thân hình lực lưỡng, giống như là lần tôi thấy lúc đi chào hỏi đám cưới ngày xưa vậy. Cặp mắt vẫn sắt, thấm đẫm sự giận dữ không hề thay đổi.
Ngoài việc thấy ổng có chút trẻ hơn ra thì chẳng có gì khác với khi đó cả.
Sự khác biệt mang tính quyết định so với lúc đó chính là trạng thái con tim tôi.
Đương thời thì do bị cảm giác bất an bao trùm, và trong ký ức thì lúc đó tôi đã lỡ chào hỏi bằng giọng the thé nữa……
Bây giờ thì tôi đang bình tĩnh đến mức khiến bản thân giật mình nữa.
Ngoại hình thì chẳng có biến đổi gì, nhưng sự rèn luyện lay chuyển cuộc đời tôi trong hai tháng này đã khiến cho con tim tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
“Rất vui được làm quen. Cháu là Kurose Kouhei, hiện đang hẹn hò với lại Yuzuka-san ạ.”
Khi mà tôi cúi đầu một cái thật sâu thì nghe được tiếng ‘hừm’ khịt mũi,
“Khỏi chào. Ta đến đây là để dẫn con gái ta tránh xa khỏi đứa như cậu.”
Tôi ngước đầu lên trước lời nói lạnh lùng đó.
Tôi đã biết là mình sẽ bị nói thế này mà. Bởi vì tôi không phải trong sở thích của ông chú.
Thế nên tôi không hấp tấp, có thể hành xử một cách tự nhiên nhưng mà trông như Yuzuka đang bực tức lắm.
“Ba là người thất lễ khi đến trễ kia mà!”
Tôi không muốn tách rời Yuzuka và ông chú ra đâu, nhưng mà mừng vì cổ nổi giận lên vì tôi.
Ngày xưa, Yuzuka đã đặt tôi và ông chú lên bàn cân, và cổ đã chọn tôi.
Yuzuka đang yêu tôi từ tận đáy lòng. Vì một Yuzuka như thế mà cảm xúc muốn làm cho cuộc gặp gỡ này thành công ấy lại mạnh mẽ thêm một bậc.
“Được rồi mà. Chắc chắn là chú đã bị trễ tàu đó.”
“Thế à?”
“Đúng là như thế.”
“Nếu là như thế thì ba nói như thế đi chứ! Con gọi ba bao nhiêu cuộc nhưng tại sao lại không bắt máy chứ.”
“Hết pin rồi.”
Rồi Yuzuka nói ‘thế thì được’ và thở dài ra một hơi,
“Trước tiên ngồi xuống đi đã.”
“Ta sẽ ngồi nếu như con đuổi thằng con trai này ra ngoài.”
Ông chú nói bằng thái độ chán nản.
Rồi thì Yuzuka nháy mắt với tôi,
“Thế thì không thể được. Con và Kouhei đang dính lấy vào nhau như thể nam châm rồi.”
Để cho ông chú thấy mà cổ đến khoác cánh tay của bản thân vào cánh tay của tôi.
Đó là thể hiện sự yêu thương. Đột nhiên bắt đầu chim chuột với nhau khiến cho ông chú nhướn mày lên và lườm đến.
“Cậu, lúc nãy đã nói là đang hẹn hò với lại Yuzuka nhỉ!”
“Dạ. Bọn cháu đang hẹn hò với nhau.”
“Đang hẹn hò với nhau kiểu gì đấy!”
“Đang hẹn hò lành mạnh với nhau mà lấy hôn nhân làm tiền đề ạ.”
Ông chú mở to cặp mắt.
“Hôn nhân!? Yuzuka, có thật không!”
“Dạ. Con đã quyết tâm là sẽ kết hôn với lại Kouhei rồi.”
“Nhưng vẫn còn là học sinh cao trung còn gì! Còn chẳng biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nếu kết hôn rồi thì sau này có lẽ hối hận đấy!”
“Con sẽ không hối hận đâu. Với lại, con biết chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới mà. Nhỉ~?”
Được Yuzuka nở nụ cười đến, tôi nói ra với ông chú.
“Bọn cháu nhất định trở nên hạnh phúc.”
“Tại sao lại có thể khẳng định như thế!”
“Bởi vì cháu cảm thấy hạnh phúc từ trong lòng khi ở bên cạnh Yuzuka-san ạ.”
“Chỉ cần ở bên cạnh Kouhei thôi thì con cũng cảm thấy hạnh phúc nữa. Có được cảm xúc tuyệt vời đến thế này thì không thể có sự hối hận đâu. Vậy mà……ba phản đối sự hạnh phúc của đứa con gái mình sao?”
“Rất phản đối! Ta không chấp nhận thằng con trai như thế này! Mau biến khỏi đây ngay!”
Bị phản đối chứ đừng nói được chúc phúc, lần trước tôi đã rơi vào sự hoảng loạn vì đã nghĩ nó sẽ chẳng thành ra như thế này.
Stress và sốc ép cho nước mắt chảy ra, rồi bị ông chú mắng chửi là một thằng con trai thảm hại.
Nhưng lần này thì khác.
Hai tháng trước, tôi đã đánh mất Yuzuka.
Không có chuyện gì đau khổ hơn là lúc đó cả.
Đối với một đứa đã vượt qua được chuyện đó thì bức tường thử thách mang tên ông chú đã chẳng còn là thứ gì đáng sợ nữa.
“Cháu không ra đâu ạ.”
Tôi tiến gần đến ông chú.
“Thật sự không tính biến đi à?”
“Dạ. Vì cháu vẫn chưa nhận được sự chấp nhận hẹn hò.”
Rồi ông chú siết chặt lấy ngực áo tôi.
“Kh-, khoan đã! Đừng có vì không vừa ý mà ba định sử dụng bạo lực chứ!?”
“Nếu vì hạnh phúc của con gái thì ta cũng không ngần ngại dấy đến cảnh sát đâu! Nếu không muốn cảm thấy khó coi thì mau biến về đi!”
Nước bọt của ông chú bay đến cùng với những lời đe dọa.
Lần trước để cho ông chú nói thả ga nên sau đó tôi cũng đã tới giới hạn dẫn đến vụ ẩu đả.
Bây giờ thì tôi đang bình tâm lắm.
Nếu hỏi tại sao thì, ông chú đang làm như thế này tất cả là vì Yuzuka mà. Giống như tôi, ông chú cũng mong muốn Yuzuka hạnh phúc.
Nếu như hiểu được hành động đó xuất phát từ mong muốn vì Yuzuka thì không có gì để trở nên nổi giận cả.
“Để xem cháu có phù hợp để kết hôn với lại con gái chú hay không, chú có thể dành một chút thời gian để đưa ra quyết định chứ ạ?”
“Ta không có thời gian để dành cho cậu! Đây là lần cuối cùng! Muốn trở về với thân hình lành lặn, hay muốn được đưa về bằng xe cứu thương, cái đó là tùy cậu lựa chọn!”
“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cháu cũng sẽ không về. Vì cháu đã hứa, rằng sẽ nhận được sự chấp nhận của chú trong mối quan hệ hẹn hò với Yuzuka-san rồi. Nếu như cháu bỏ chạy khỏi đây thì sẽ làm cho Yuzuka-san buồn mất.”
“……Đấy là câu trả lời của cậu?”
“Dạ. Dù có gì xảy ra đi nữa thì quyết tâm này sẽ không lay chuyển. Dù cho có gì xảy ra ở chốn này đi nữa, cháu xin thề chắc chắn sẽ làm cho Yuzuka-san trở nên hạnh phúc. Thế nên, trước tiên xin chú hãy nghe chuyện của bọn cháu ạ. Sau đó hãy quyết định xem cháu có phải là người đàn ông phù hợp với con gái của chú không.”
Khi tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắt lẹm và khẩn cầu thì trong lòng thì—
Ông chú đã buông tay ra khỏi ngực tôi.
Và rồi……
“Được rồi. Ta sẽ chấp nhận mối quan hệ.”
“……Ể~?”
“……Dạ?”
Cú trở lòng bàn tay khiến tôi và Yuzuka thốt ra tiếng sững sờ từ miệng.
“Ba……vừa mới, nói gì ạ?”
“Ta vừa nói là chấp nhận mối quan hệ.”
“Đ-, được chứ ạ? Chú vẫn chưa biết gì về cháu kia mà……”
Thấy tôi bối rối, ông chú chầm chậm lắc đầu.
“Không, ta đã hiểu về cậu rồi.”
Cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi không cho thấy cảm xúc giận dữ. Rốt cuộc là tại sao? Sau đó ông chú cúi đầu khi mà tôi đang trở nên đờ đẫn.
“Ta thật sự đã làm chuyện có lỗi với cậu.”
“K-, không ạ, cháu không có bận tâm đâu!”
“Cơ mà ba à, ba cũng nhận thức được mình làm chuyện có lỗi à?”
“Tất nhiên rồi. Những lời lẽ tồi tệ như thế đâu phải ai thích nói là nói chứ. Lúc ta túm lấy ngực cậu có làm cậu đau ở chỗ nào chứ?”
“Không có chỗ nào đau hết ạ……”
“Thế à……Thật thành xin lỗi cậu rất nhiều.”
Dường như ông chú xin lỗi từ tận trong lòng.
“Nếu nghĩ như thế thì tại sao ba lại nói ra lời lẽ cuồng bạo chứ. Lại còn túm cả ngực người ta nữa……”
Câu hỏi của Yuzuka thật thẳng thắn. Tôi cũng mang cùng một câu hỏi trong lòng.
Rồi ông chú trả lời, như thể không định giấu đi sự tình.
“Có lẽ là cậu đã nghe chuyện từ Yuzuka rồi, nhưng mà bạo bệnh đã cướp mất đi người vợ của ta. Lúc đó, ta đã được vợ phó thác lại sự hạnh phúc của con gái. Thế nên ta đã thử cậu. Ta muốn chắc chắn rằng cậu có thực sự làm cho con gái ta hạnh phúc hay không.”
Thử cơ à……cơ mà,
“Có nghĩa là, đi trễ cũng là 1 phần trong kế hoạch đó ạ?”
Chẳng hạn như chú đã muốn làm cho tôi dao động. Tôi có nghe rằng, bản chất của con người sẽ lộ ra lúc bản thân bị dao động.
Hoặc là, có lẽ ông muốn biết tôi có nổi giận hay không khi mà mình đến trễ. Nếu như mà sự nóng giận đến trước sự lo lắng thì tôi sẽ bị phán định thiếu đi sự dịu dàng, để rồi bị ông chú phản đối cho đến cuối cùng không chừng.
“Không, chỉ là ta đã đi lạc thôi.”
Hình như không phải như thế.
Quả thật cha nào con nấy mà.
“Cái mà ta muốn xác nhận chính là cậu có phải người đàn ông mạnh mẽ hay không.”
“Nhưng mà cháu, có phải cơ bắp lực lưỡng gì đâu ạ……”
“Không phải ngoại hình. Mà là nội tâm.”
‘Người đàn ông mạnh mẽ’ tức là nói về sự mạnh mẽ trong lòng, chứ không phải là về ngoại hình sao. Vậy mà Yuzuka lại hiểu nhầm sang cơ thể lực lưỡng, khiến tôi cố gắng hết sức tập luyện thể hình.
Nhưng mà tôi đã không trở nên lực lưỡng, vì thế mà lỡ đánh mất đi ký ức nữa……
Những kinh nghiệm đó cũng không thể thiếu trong chuyện được chấp nhận mối quan hệ.
Nhờ đó mà dù cho bị ông chú nói gì đi nữa tôi cũng không dao động, vì đã trở thành người đàn ông mạnh mẽ rồi.
“Ta không giao đứa con gái quý giá của mình cho một thằng con trai ngay lập tức bị hoảng loạn do không đúng theo ý mình. Và cũng không thể giao đứa con gái quý giá của mình cho một thằng con trai thiếu kiên nhẫn mà ngay lập tức trở nên cáu giận.”
Vậy mà tôi của lúc xưa đã lỡ hành động giống như thế.
Để rồi đúng như lo sợ của ông chú, sau những trận cãi nhau tôi đã ly hôn với lại Yuzuka—Đã chẳng thể làm cho cổ trở nên hạnh phúc.
“Đúng thật là cậu không có ngoại hình trông như mạnh mẽ.—Nhưng mà cậu lại có một tinh thần mạnh mẽ, không sợ sệt dù cho bị ta đe dọe. Ta tin rằng, từ rày về sau dù có chuyện gì khó khăn đang chờ đợi đi nữa, cậu vẫn sẽ không bỏ rơi con gái ta mà làm cho nó trở nên hạnh phúc.”
Nói với vẻ mặt trông nghiêm túc như thế, rồi sau đó ông chú nở nụ cười.
“Thế nên, Kouhei-kun. Từ giờ trở đi hãy chiếu cố cho con gái ta nhé.”
Được nở nụ cười, được tin tưởng, được công nhận, làm cho sự hạnh phúc lan rộng lồng ngực tôi.
“Dạ! Chắc chắn cháu sẽ làm cho cô ấy trở nên hạnh phúc!”
Khi tôi hứa một cách mạnh mẽ như thế thì ông chú nở nụ cười điềm đạm,
“Yuzuka cũng phải làm cho Kouhei-kun trở nên hạnh phúc đàng hoàng đấy.”
“Con biết rồi mà. Bọn con sẽ xây dựng tổ ấm hạnh phúc……Không chỉ chấp nhận hẹn hò, ba cũng chấp nhận chuyện kết hôn của bọn con nhỉ?”
“Ta nghĩ còn quá sớm để học sinh cao trung mấy đứa đưa ra quyết định, nhưng mà ta không phản đối. Ta từ giờ cũng mong chờ đến chào hỏi gia đình của Kouhei-kun nữa.”
“A~, vậy thì đến chào hỏi chứ ạ? Vì nhà cháu gần đây lắm.”
“Mừ? Nhưng mà, đột nhiên đến thăm sẽ làm phiền mà đúng chứ.”
“Không ạ, vì gia đình cháu cũng đã nói là muốn nhanh chóng chào hỏi mà. Hay để cháu xác nhận thử ạ?”
“Vậy thì nhờ cháu.”
Được Yuzuka và ông chú dõi theo, tôi gửi tin đến cho ba và mẹ.
【Bây giờ có nhà không? Con muốn dẫn ba của Yuzuka đến】
Khi mà tôi gửi tin thì ngay lập tức nhận được tin phản hồi.
【Rất hoan nghênh! Để mẹ trang điểm đã nên chờ thêm 1 tiếng nhé】
【Ba thì lúc nào cũng chuẩn bị hết đấy】
【Giới thiệu tốt về em luôn nhé!】
Hình như cả gia đình đều ở nhà, tôi cũng nhận được tin nhắn từ Sana nữa.
“Họ muốn chú chờ thêm 1 tiếng nữa ạ.”
“Vậy thì trong 1 tiếng này hãy để ta tự nhiên thư giãn nhé.”
Nói thế rồi thì ông chú ngồi xuống tấm đệm futon được chuẩn bị dưới thảm.
“Vậy thì con đi chuẩn bị đồ uống đây.”
“Để anh đi phụ.”
“Kouhei cứ thong thả đi. Với lại dọn dẹp cuốn album đó hộ em đi.”
“Không phải muốn chú thấy sao?”
Yuzuka có chút hấp ta hấp tấp,
“K-, kế hoạch đó tạm dừng.”
“Kế hoạch đó là sao?”
“Không có gì đâu~”
“Ta không thấy như không có gì đâu.”
“Là suy nghĩ nếu như để cho chú nhìn thấy những bức ảnh trông hạnh phúc của cháu và Yuzuka thì sẽ được chú chấp nhận mối quan hệ hẹn hò ấy mà,”
“Tại sao anh lại nói ra chứ~”
Có vẻ như khi không cẩn phải thể hiện ra sự yêu thương nữa cổ đã đột nhiên trở nên xấu hổ. Ờ thì, bình thường mà nghĩ thì cũng muốn hạn chế cho ba mẹ mình xem những bức ảnh tình tứ với nhau mà.
“Bọn con muốn ba xem ấy mà. Nếu như thấy những bức ảnh trông hạnh phúc thì có thể làm cho ba an tâm hơn đó.
Dường như cả Yuzuka cũng muốn làm cho chú trở nên an tâm……
“……Ba, muốn xem album chứ?”
“Ừ. Ba muốn xem.”
Cổ đáp ‘hết cách rồi nhỉ’ rồi thở dài ra một hơi,
“Con cũng sẽ xem chung nữa, nên chờ một chút nhé.”
Chuẩn bị trà lạnh rồi thì cả ba quây quần bên cuốn album……Yuzuka thì trông như hạnh phúc khi kể lại những ngày tháng hạnh phúc mà chúng tôi đã cùng bước đi bên cạnh nhau.