Chương 1.3: Một gia đình mới
Độ dài 877 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-09 11:30:38
"―Cậu đã ở đâu thế?"
Khi tôi trở về nhà vào buổi tối sau buổi luyện tập thường lệ, tôi tình cờ gặp Frost-san đang đứng ngay cửa ra vào.
Đáng lẽ giờ này cô ấy đang ở trường luyện thi, nhưng có vẻ như cô ấy đã trở về nhà rồi.
"Tôi chỉ ra ngoài chơi thôi."
"Vào giờ này?, lại còn mặc cả áo đấu nữa?"
Frost-san nheo mắt lại nhìn tôi, như thể đang nghi ngờ.
Đồng hồ vừa điểm chín giờ tối, kỳ nghỉ hè đã kết thúc nên tôi nghĩ giờ này cũng có khá nhiều học sinh ngoài kia đang tận hưởng như vậy.
"Có vấn đề gì không?"
"Hmph, trông cậu cứ như một tên du côn vậy."
Khi tôi hỏi, cô ấy đáp lại bằng một nụ cười khúc khích, cứ như đang cười nhạo tôi vậy, đúng là một cô gái có tính xấu mà.
"Nè Frost-san, ít nhất thì hôm nay cậu cũng nên nghỉ một buổi luyện thi chứ?"
Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi sống chung như một gia đình, nên có lẽ chúng tôi đã ra ngoài ăn tối.
Nhưng vì cô ấy đã đến lớp luyện thi từ sớm, nên chẳng có gì xảy ra cả.
Thật là, chúng ta đã có thể tổ chức một bữa tiệc mà…
"Cả cậu cũng vậy, tôi nghe nói cậu đã đến câu lạc bộ vào buổi sáng."
Frost-san tỏ ra không thích câu trả lời của tôi và đáp lại bằng giọng hờn dỗi.
"Nhưng tôi đã nghỉ buổi chiều rồi còn gì."
Thật ra thời gian này khá quan trọng cho giải đấu, nhưng tôi đã nghỉ để ưu tiên gia đình của mình.
Đó không phải là điều đáng để phàn nàn.
"Tôi thậm chí còn học trên đường đến lớp đấy. "
Rõ ràng điều cô ấy muốn tranh luận là việc cô ấy đã nghỉ luyện thi vào buổi sáng.
"Cậu có thể nghỉ buổi chiều cũng được mà..."
"Các lớp học sẽ kéo dài hơn vào buổi chiều, nên đó là một lựa chọn hiển nhiên rồi, chính cậu mới là người nên nghỉ buổi sáng."
Thật vậy, Frost-san nói đúng, xét theo thời gian tập luyện.
Tuy nhiên―
"Không, không, thậm chí cùng một ngày nghỉ trước và sau khi chúng ta gặp nhau cũng có ý nghĩa khác nhau đấy."
Mặc dù tôi đã đến câu lạc bộ trước buổi gặp mặt, khiến nó trì hoãn một lúc, nhưng tôi cũng đã cố gắng ở bên cô ấy một cách đàng hoàng sau khi chúng tôi trở thành gia đình.
Ngược lại, cô ấy thì ưu tiên thời gian để luyện thi thay vì dành thời gian cho gia đình.
"Dù sao đi nữa, việc cậu ra ngoài chơi không thể giống nhau được."
"Do cậu đi luyện thi đấy chứ?"
"Thôi làm ơn, đừng có đổ thừa người khác."
Tôi không trách ai cả, vì cô ấy đi luyện thi nên tôi cũng ưu tiên thời gian của mình thôi.
Cứ tiếp tục thế này có thể ảnh hưởng tới cha và Jessica-san mất.
Nếu Frost-san đi luyện thi thì tôi sẽ không cần phải lo lắng vì chuyện đó nữa, nhưng bây giờ chỉ có ba người chúng tôi ở nhà nên tôi phải nhanh chóng giải quyết tình huống này
Dù đã tái hôn nhưng hiện tại họ vẫn là cặp đôi mới cưới, tôi không ngu đến mức không biết điều đó có nghĩa là gì.
"Dù sao thì để tôi nói cho cậu nghe điều này này."
Vì nãy giờ tôi giữ im lặng nên Frost-san tiếp tục nói.
"Việc học đối với tôi quan trọng hơn cậu.", cô ấy nói một cách gây gắt.
Tôi hiểu cô ấy đang ám chỉ điều gì, việc học quan trọng hơn đối với một người từng xa lạ với bạn là điều đương nhiên.
Nhưng việc nói thẳng vào mặt họ điều đó có ổn không?
"―Cậu đi đâu vậy?"
Trước khi kịp nhận ra thì cô ấy đã quay lưng lại với tôi.
Tôi đoán điều đó có nghĩa là cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
"Không phải việc của cậu."
Cô ấy nói vậy rồi bước đi―về phía phòng tắm.
Chết tiệt, mình cũng muốn đi tắm…
Tôi chỉ lừa cô ấy rằng tôi đi chơi cho vui, nhưng thực tế là tôi đang tập luyện.
Mặc việc tôi nói dối cô ấy không phải là một điều tốt, nhưng cũng thật ngạc nhiên khi biết rằng thực sự có người ghét những người làm việc chăm chỉ.
Khi tôi còn học cấp hai, đồng đội và bạn cùng lớp đã đôi lần trêu chọc tôi chỉ vì tôi ở nhà một mình tập luyện, hoặc không làm gì khác ngoài chơi bóng chày thay vì chơi game.
Khắp nơi đều có người giễu cợt những người làm việc chăm chỉ và coi thường họ, coi họ như liều thuốc an thần để bản thân mình không cần làm việc chăm chỉ.
Kể từ đó, tôi quyết định không thể hiện nỗ lực của mình với người khác.
Đặc biệt là với những người như Frost-san, tôi không muốn để một con người chỉ biết giễu cợt người khác như vậy thấy một chút nào.
Dù sao thì, nhờ việc tôi ghé qua trung tâm đánh bóng sau khi chạy mà mồ hôi cũng đã khô, chứ không mà cởi đồ xong chạy về chắc bị cả xã hội giết mất.