• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 04

Độ dài 2,116 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 08:48:14

Chương 4

Trans: Hân

Beta: Quy

“Ji Seok- à, cơ thể của em… Ừm? Ai vậy?"

Ngay khi tôi nghe thấy giọng nói phát từ cửa, tôi cảm thấy dây thần kinh của mình căng cứng.

Khi tôi quay đầu lại, tất cả những gì tôi có thể thấy là một người phụ nữ trạc tuổi hai mươi, mặc một chiếc váy màu xanh da trời tươi sáng với mái tóc dài thẳng được buộc ra sau. Các gen trong ngôi nhà này quá mạnh đi a. Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi có thể nhận ra rằng cô ấy là chị gái của Ji Seok. Hơn hết, tôi thường gặp cô ấy khi tôi còn học trung học trong khi anh Ji Geon dạy kèm cho tôi.

Kang Ji Yeon đến gần tôi với đôi mắt lấp lánh như thể cô ấy đã nhận ra tôi.

"Em là Woo Seo sao? Shin Woo Seo."

Vào một thời điểm nào đó, khi anh Ji Geon ít khi về nhà vì công việc bận rộn, thì chị gái của cậu ấy cũng trở nên rất bận rộn khi nhận công việc mới tại một công ty thiết kế nổi tiếng. Đã lâu rồi tôi chưa gặp một trong hai người khiến tôi nghĩ 'Mọi người thật bận rộn khi đi làm.'

Đôi mắt của chị Ji Yeon sáng lấp lánh khi chị ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới trong khi nói, "Em đã trưởng thành rất nhiều." Sau đó chị ấy hỏi Ji Seok đang ăn thêm vài thìa cháo, có vẻ như cậu ấy đã có lại chút sức lực.

"Chị, sao chị về sớm vậy?"

"Anh Geon đã nói với chị rằng em đang ốm và sắp chết, sau khi nghe xong chị đã chạy đến đây về nhà sớm nhất có thể."

Chị Ji Yeon nhìn qua dáng vẻ của Ji Seok, thức ăn đặt trên đùi cậu ấy, và thuốc trên bàn cậu theo thứ tự đó, và vỗ nhẹ vào cánh tay tôi như thể tất cả điều đó thật tuyệt diệu.

"Woo Seo vẫn rất giỏi chăm sóc mọi người. Tốt hơn chị nhiều."

"Đúng vậy, tốt hơn chị rất nhiều. Nếu là chị, chị chắc sẽ cho em ăn Ramen mất!"

"Cái gì, thằng oắt con?"

"Không có gì đâu. Tha em đi chị!"

Tôi bật cười khi nhìn hai người cãi vã, và chậm chạp kiểm tra thời gian.

'À, bây giờ không phải lúc.'

Nếu tôi ở lại lâu hơn, tôi có thể gặp anh Ji Geon.

"Chị , em phải đi rồi, chị chăm sóc Ji Seok giúp em nhé."

"Ừm tất nhiên rồi. Cảm ơn em đã chăm sóc thằng nhóc này giúp chị."

Tôi rời khỏi phòng, để lại Ji Seok ở lại, vẫy tay cảm ơn chị Ji Yeon luôn mỉm cười với tôi. Ở phía sau, tôi nghe thấy những lời của chị Ji Yeon "Em ấy không thay đổi chút nào" và "Em ấy dễ thương làm sao."

Tuy nhiên, tôi không có thời gian để ý đến những thứ đó. Bước chân của tôi ngày càng nhanh hơn vì lo lắng.

Trong lúc chờ thang máy, tôi trấn tĩnh lại thần kinh. Trên thực tế ngay cả bây giờ, tôi đã rất khó chịu vì thiếu ngủ, tôi sẽ trượt chân nếu không để ý, nhưng trái tim tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên tôi luôn tránh mặt anh Ji Geon. Ngay cả khi tôi có đủ tự tin để nói, 'Em là nửa kia của anh.' Tôi sẽ không biết phải làm gì sau đó. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về nó, tôi cảm thấy đau đầu và tôi sẽ trở nên tồi tệ hơn vì những suy nghĩ phiền phức. 

Tôi ấn tay phải vào thái dương và cau mày. Tôi thở dài không biết là mình sẽ còn sống được bao lâu nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài. 

Khi đó, thang máy đến với tiếng chuông *Ting* vang lên. Ngay lập tức, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra từ hai phía. Đang định bước vào trong, tôi chợt khựng lại khi thấy ai đó đã đứng trong đó rồi.

"…!"

Trong thang máy chính là anh Ji Geon. Có thể là do anh ấy đã mặc một bộ đồ sẫm màu hơn từ lần cuối tôi nhìn thấy anh ấy, mà bầu không khí xung quanh anh ấy đặc biệt nặng nề. Trông anh ấy có vẻ không ổn, tôi sợ đến mức suy nghĩ đầu tiên là không nên đến quá gần.

Nhìn chằm chằm anh Ji Geon với vẻ mặt ngạc nhiên, một lúc sau thang máy tự động đóng lại. Anh mở cửa bằng cách nhấn nút mở, trầm giọng nghiêng đầu hỏi.

"Woo Seo, em không định vào à?"

Giọng hỏi lạnh lùng không giống lúc trước, nhưng cũng không phải lúc quan tâm. Tôi cúi đầu chào và đưa mắt đi chỗ khác.

"Chào anh."

"Ừm. Em có vào không?"

"Dạ không, em chắc sẽ…"

Đôi mắt mệt mỏi nhưng sắc bén của anh ấy nhìn tôi rồi nhìn lên, nhìn xuống.

"Anh sẽ đưa em về, đi vào!"

"Vâng? Em không sao đâu ạ, không cần phải phiền phức vậy đâu."

"Anh hiện tại khá mệt. Nhanh vào đi, em không tính đi về à?"

Nghe lời thì có vẻ hòa nhã như trước, nhưng giọng nói và tâm trạng không biết tại sao lại đặc biệt gay gắt. Tôi buộc phải bước vào thang máy, và không để ngón áp út trái của tôi chạm vào mắt anh, tôi đã cẩn thận giấu nó sau lưng.

Thay vì tầng một, anh Ji Geon nhấn nút xuống tầng hầm tầng hai, liếc nhìn tôi rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Anh ấy không nhìn tôi nữa nhưng tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn và nhanh hơn, không thể vượt qua sự lo lắng của tôi.

'Anh không nhớ cái ngày hai chúng ta gặp nhau à?'

Nếu anh ấy nhớ, anh ấy sẽ hỏi tôi về chiếc nhẫn.

Tôi lo lắng liếc nhìn anh Ji Geon. Anh ta có vẻ mệt mỏi, ấn đầu ngón tay vào trán. Cảm giác tội lỗi và lo lắng trộn lẫn vào nhau khiến lòng tôi trĩu nặng. 

Thang máy đi xuống và dừng lại ở tầng hầm tầng hai, phải đến khi cửa mở, tôi mới nhận ra đó là hầm để xe. 'Đừng nói với tôi rằng anh ấy đang đưa tôi về nhà.'

Tuy nhiên, đúng như tôi dự đoán, anh Ji Geon đã đi về phía xe của anh ấy.

"Anh, em sẽ đi bộ."

Tôi nói và dừng bước, tôi không có đủ tự tin để ngồi trong xe của anh Ji Geon. Tôi cười tự giễu nói rằng nhà tôi không xa lắm, nhưng đôi mắt của anh Ji Geon đã ánh lên một tia sắc bén.

"Em ổn mà. Anh mau trở về chăm sóc Ji Seok đi."

"Khi Ji Seok bị ốm, Ji Yeon sẽ chăm sóc nó."

Lúc đó tôi nghĩ anh ấy về nhanh như vậy chắc không phải là vì Ji Seok ốm đâu.

Khi anh ấy tiến lại gần hơn, anh Ji Geon đột nhiên nắm lấy cánh tay trái của tôi. Hô hấp dường như đình trệ, đôi mắt ngạc nhiên tôi nhìn thấy một dải màu đỏ sặc sỡ trên ngón đeo nhẫn bên trái của anh ấy. Ngay khi tôi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy tim mình nhảy loạn xạ. 

"Thực ra, anh có chút chuyện muốn nói với em."

Tim tôi đập mạnh và chùng xuống.

Nắm lấy tay tôi kéo đi. Anh ấy mạnh đến nỗi bàn tay trái của tôi bị kéo đi mà không kịp thoát ra.

Đôi mắt của anh Ji Geon rung động dữ dội trong khoảnh khắc đó.

Anh ấy bặm môi dưới và đôi mắt dán chặt vào dải màu đỏ trên ngón đeo nhẫn bên trái của tôi.

Anh ấy không biết phải nói gì. Tôi cũng không biết nên nói sao. "Chắc em cũng không biết rằng anh đã biết chuyện này rồi đâu nhỉ? Hay anh nên xin lỗi em vì những chuyện anh sắp nói?"

Tôi không thể nói gì, miệng lưỡi khô khốc, nhưng anh Ji Geon đã nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi đi.

"Chờ đã anh, đợi một chút."

"…"

Anh ấy có vẻ rất tức giận. Đôi mắt tôi dao động khi nghĩ đến thảm họa. 

Không nói gì, anh Ji Geon kéo tôi lên xe của anh ấy. Tôi đắn đo suy nghĩ không biết nên nói gì với anh ấy ngay cả khi bị đẩy vào ghế phụ. Nếu bạn đời của tôi là một người xa lạ, tôi có thể thừa nhận mọi thứ một cách tự tin, nhưng tôi không thể không phủ nhận khi biết rằng đó là anh trai của Ji Seok. Tôi đã nghĩ một ngày nào đó mình sẽ tiết lộ nó, nhưng không ngờ tôi lại phải để lộ ngón đeo nhẫn bên trái của mình theo cách này.

Anh Ji Geon leo lên ghế lái và đóng sầm cửa lại. Anh ta nhún đôi vai cứng ngắc của mình, và một hơi thở dài phát ra như thể anh ta đang phập phồng hơi thở mà anh ta đang kìm lại. Tuy nhiên, vẫn còn ngột ngạt, anh ta thô bạo nới lỏng chiếc cà vạt đang thắt trên cổ, ném nó vào ghế sau và cởi hai chiếc cúc áo sơ mi của mình.

"Có vẻ như em đã biết rồi."

Miệng tôi mím chặt trước những lời nói của anh Ji Geon.

"Tại sao em không nói bất cứ điều gì?"

Tôi không nói gì cả. 'Em không thể nói với anh vì anh là anh trai mà người em yêu thích.'

Không nói một lời, anh Ji Geon thở dài. Anh ta dường như đang nghĩ về điều gì đó và quay về phía tôi.

"Woo Seo à."

"…Vâng."

Tôi cúi gằm mặt, cúi đầu, không hiểu sao lại khó khăn trả lời.

Tôi cảm thấy mình giống như một siêu nhân vật phản diện. Tôi chắc rằng anh Ji Geon cũng khó chịu như tôi, với chiếc nhẫn được kết nối bất ngờ với bạn của em trai anh ấy. Tôi sẽ giận tôi [Nếu tôi là anh ấy] vì tôi cũng đã biết và giấu nó.

Những cảm giác tiếc nuối mơ hồ ấy cứ lờ mờ trong tôi dần trở thành một hình thức khác biệt hơn đè nặng lên vai tôi.

Cho dù anh ấy có biết điều đó hay không, anh Ji Geon vẫn để mắt đến tôi.

"Anh sẽ không lòng vòng đâu. Hãy thử làm một cuộc thử nghiệm đi."

Nghe những lời của anh Ji Geon , tôi ngẩng đầu lên.

"…Vâng? Một cuộc thử nghiệm?"

Anh Ji Geon đưa tay ra và nắm chặt tay trái của tôi. Bàn tay trái của tôi, dưới lực nắm của anh, dường như đột nhiên nóng lên.

"Chúng ta hãy ngủ cùng nhau trong một giờ."

Trước khi tôi kịp nhận ra , anh Ji Geon đã lấy điện thoại di động của mình ra và đặt báo thức. Anh nắm tay tôi rất mạnh và chắc, như thể anh sẽ không bao giờ buông tôi ra.

Thực sự tôi không mong đợi mình có thể ngủ được. Vì tôi đã bị chứng mất ngủ ngay cả trước khi chiếc nhẫn xuất hiện, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên chợp mắt một chút.

Tuy nhiên, ngay sau khi tỉnh dậy, tôi đã thở dài than thở. 

Nó chỉ là một giờ.

Tôi đã có thể trải qua một giấc ngủ ngon lành như mật cho đến khi tôi nghe thấy tiếng chuông báo thức của anh Ji Geon trước khi tôi mở mắt. Dù chỉ mới ngủ một giấc ngắn nhưng tôi đã cảm thấy sảng khoái và vui vẻ, như hơn một nửa sự mệt mỏi tích tụ đã được đánh bay hoàn toàn. Tôi muốn nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ mà không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì.

"Ha…"

Trong cơn đê mê dễ chịu, tôi quay đầu lại với tiếng cười vọng lại từ bên cạnh. Bầu không khí căng thẳng từ trước khi chúng tôi chìm vào giấc ngủ đã hoàn toàn biến mất, anh Ji Geon hất tóc ra sau và thốt ra một tiếng cười gượng gạo. Thật nực cười cho tôi khi nghĩ rằng ngay cả trong khoảnh khắc đó, anh ấy cũng giống Ji Seok.

Dù đã tỉnh nhưng anh Ji Geon vẫn nắm chặt tay tôi và dường như không nghĩ đến việc buông tay.

"Shin Woo Seo."

Giọng anh ấy gọi tên tôi nhẹ nhàng hơn một chút.

"Em, em có muốn thử làm việc bán thời gian không?"

"Công việc bán thời gian?"

Anh Ji Geon nhấc tay tôi lên như thể anh ấy muốn cho tôi thấy những gì tôi đã cố chấp cho đến lúc đó.

"Một giờ một ngày là được. Chúng ta hãy ngủ cùng nhau."

Bình luận (0)Facebook