Chương 02
Độ dài 2,775 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-02 03:30:04
Bọn tôi đã được dẫn đến nơi mà họ gọi là phòng tiếp kiến.
Trong căn phòng đó, ngồi trên ngai vàng là một người đàn ông trung niên có đôi mắt sắc sảo, đầu đội vương miện.
Ông ấy trông trẻ hơn tôi nghĩ, nói thật thì dù có đang gọi ông là một người trung niên, nhưng tôi lại thấy ông ấy giống một ông anh họ lớn tuổi hơn là một ông chú ngang tuổi cha mẹ mình.
Ít nhất thì với một người có một đứa con gái bằng tuổi chúng tôi như công chúa, tôi đã nghĩ rằng ông ấy sẽ già hơn.
Không biết mình có nên quỳ xuống không nhỉ?
Trong lúc tôi đang phân vân thì những người xung quanh đã nói rằng vì chúng tôi không phải là công dân của vương quốc này nên việc quỳ là không cần thiết, tuy việc giữ phép lịch sự vẫn là bắt buộc.
Có vẻ như những quan chức cấp cao ở đây cũng không để ý với chuyện bọn tôi vô lễ, ngược lại thì họ còn trông có thiện cảm với chúng tôi.
"Ta là Yanuary Fraus, vua của vương quốc Fraus. Trước hết, ta muốn bày tỏ lòng nhiệt thành chào đón các cậu, những anh hùng tới từ thế giới khác."
"Xin lỗi vì màn giới thiệu muộn màng này, ta là Đệ Nhất Công Chúa của vương quốc Fraus, Topersion. Các vị có thể gọi ta là Sion."
(Vậy là chúng tôi thực sự được coi là anh hùng. Thế thì chắc việc Quỷ Vương có tồn tại cũng là thật. Tôi có thể cảm thấy cảm xúc hoài niệm của mọi người khi nghe thấy những từ ngữ quen thuộc này. Hoặc có thể là do kỹ năng dịch thuật đã chuyển hóa những gì họ nói thành những thứ mà bọn tôi đã biết từ trước. Tuy nhiên, xét về cách mà họ đối xử với bọn tôi, cũng như độ chuyên nghiệp của họ trong tình huống này, tôi có thể khẳng định rằng đây không phải là lần đầu tiên họ triệu hồi người khác. Chắc là họ đã sử dụng những khái niệm mà họ lấy được từ những người đã được triệu hồi trước đây chăng? Hơn nữa, có ba người trong số những quan chức đang cầm một loại cầu pha lê nào đó. Nhìn kiểu gì thì cũng biết là họ đang định dùng chúng để kiểm tra trạng thái của chúng tôi. Nếu đúng như vậy, có lẽ họ đang dò xét xem chúng tôi có thực sự xứng đáng là anh hùng hay không.)
"T-thưa vua Fraus. Tôi có thể nói vài điều với người không?" Tôi thu hết can đảm để nói.
Khi tôi làm vậy, một số hiệp sĩ hộ tống chúng tôi, cũng như một số quan chức lớn giật mình.
Có lẽ vì lo lắng nên tôi cảm thấy như thể họ đang nhìn tôi với ánh mắt tiêu cực và nó làm tôi càng lo lắng hơn.
Vài giây trước khi nhà vua cất tiếng nói kéo dài như vô tận vậy. Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi nhiều kinh khủng khiếp. Thậm chí tôi còn bị đẩy lên trên đầu hàng bởi mọi người nữa chứ.
"Tên cậu là gì?" nhà vua hỏi.
“Makoto Toriyama.”
“Makoto, cậu muốn nói về điều gì?”
"Thì... Người đã nói với chúng tôi rằng việc bọn tôi được triệu hồi tới đây là để đánh bại Quỷ Vương. Nhưng ở thế giới của bọn tôi, việc chiến đấu không hề phổ biến. Chúng tôi không phải là chiến binh, vì vậy không thể cứ nói rằng bọn tôi là anh hùng và ném bọn tôi ra chiến trường được. Đó là lý do tại sao bọn tôi muốn người hứa một vài điều."
Tôi cố hết sức để che giấu đi sự lo lắng của mình và lặp lại những lời mình vừa nói trong đầu để xem thử có gì cần phải sửa lại. Tôi không nghĩ là mình đã từng gặp một người có chức quyền cao trước đây, và tôi cũng không biết là việc yêu cầu một người cấp cao như vậy là đúng hay không. Nhưng vì tôi vẫn đang là một vị khách được tiếp đón đàng hoàng ở vương quốc này, nên nếu như yêu cầu của tôi không quá vô lý, tôi tin chắc họ sẽ nghe.
Nhưng trái với lòng tin của tôi, các hiệp sĩ gần đó đã bắt đầu với tay lấy kiếm của họ.
Trong lúc tôi đang nghĩ rằng mình sẽ chết vì căng thẳng trước khi thanh kiếm kia kịp chạm vào cổ mình, nhà vua đã cất tiếng: “Hạ kiếm xuống! Nói đi cậu bé, cậu muốn ta hứa gì nào.”
"Cảm ơn người. Như đã nói lúc trước, tôi không có ý kiến gì về việc phải đánh bại Quỷ Vương. Dẫu sao thì bọn tôi cũng phải đánh bại hắn để trở về thế giới cũ. Nhưng bọn tôi vẫn không phải là người có thể cầm kiếm lên và xông pha trận mạc ngay bây giờ được. Vì vậy nên, bọn tôi muốn người đợi cho tới khi chúng tôi sẵn sàng và có đủ kinh nghiệm thực chiến. Hơn nữa, vì chúng tôi không có người thân ở thế giới này, nên chúng tôi muốn người phải đảm bảo nhu cầu sinh sống thiết yếu và một sự an toàn nhất định cho chúng tôi ở vương quốc này. Tất nhiên là người cũng phải hứa rằng chúng tôi sẽ được trả tự do sau khi tiêu diệt Quỷ Vương."
"Ta biết rồi... Ban đầu thì bọn ta cũng định huấn luyện các cậu trong việc chiến đấu, chẳng ai muốn các anh hùng chết một cách vô ích cả. Đương nhiên, ta cũng có thể hứa rằng không một cư dân nào trên vương quốc này có thể chạm một ngón tay lên người các cậu. Ta cũng sẽ cho các cậu phòng riêng trong lâu đài và cung cấp thức ăn thường xuyên."
“Vậy người sẽ chấp nhận mong muốn của tôi chứ?”
"Tất nhiên. Nhưng mà, hãy nhớ rằng Quỷ Vương sẽ không đợi mãi đâu. Cho nên là cậu cũng phải thường xuyên tham gia huấn luyện chiến đấu đấy."
"Đương nhiên rồi."
Vậy là được rồi. Hợp Đồng đã được ký kết.
Tuy bọn tôi sẽ phải trải qua đợt huấn luyện chiến đấu gian khổ, nhưng tính mạng và sự an toàn của chúng tôi sẽ được đảm bảo.
Nếu bọn tôi nói rằng mình vẫn chưa sẵn sàng để đánh nhau thì dù có phải đợi bao lâu họ cũng phải đợi.
Tuy rằng việc ra khỏi lâu đài sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng nếu bọn tôi nói rằng muốn đi du lịch để huấn luyện chiến đấu và đánh bại Quỷ Vương trong lúc đó thì chắc sẽ được đi sang vương quốc khác.
(Mình không đảm bảo được sự an toàn của lớp khi ở vương quốc khác, nhưng những người muốn rời đi chắc là sẽ có thể tự lo được cho bản thân. Vai trò của mình tới đây là xong. Cuối cùng cũng yên tâm được rồi.)
“Những người còn lại cũng ổn với điều này chứ?”
Ngay khi tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhà vua đã hỏi điều đó với những người bạn cùng lớp phía sau tôi.
Tim tôi chợt nhói lên.
Tôi lo lắng nhìn về phía sau, và đúng như những gì tôi nghĩ, những người bạn cũng lớp của tôi đang gật đầu với một tâm trạng không mấy khả quan.
(Chơi ngu rồi. Bọn họ chắc đang nghĩ rằng tôi đang muốn thể hiện và chiếm nhiều quyền lợi về phía mình. Bọn họ có biết về kỹ năng của tôi đâu. Nếu tôi là Ichinari thì chắc sẽ không có phản ứng này, nhưng giờ mọi chuyện quá muộn rồi. Tôi nên xin lỗi trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Dù sao thì trong Hợp Đồng tôi vừa ký kết, chẳng có điều luật nào ngăn cản bạn cùng lớp bọn tôi làm tổn thương nhau cả.)
"T-tớ chỉ-"
"Nếu không ai có dị nghị gì thì ta sẽ bắt đầu kiểm tra trạng thái của mọi người."
Lời xin lỗi của tôi bị giọng nói của nhà vua át đi.
Các bạn cùng lớp của tôi liền chú tâm hết vào cái từ trạng thái vừa được nêu lên, còn tôi thì hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội để xin lỗi.
Đầu cúi thấp, tôi quyết định đi về góc phòng.
"Nếu các cậu muốn xem bảng trạng thái của mình thì chỉ cần nói "Cửa sổ trạng thái, mở." Tuy nhiên, nếu muốn cho người khác xem bản trạng thái của mình, các cậu phải dùng đến viên pha lê này."
Nhà vua nói, chỉ vào một trong những người đang cầm một viên pha lê.
Một số bạn nam cùng lớp tôi đã bắt đầu xôn xao, có lẽ vì họ đang kiểm tra trạng thái của mình.
"Bọn ta muốn các cậu sử dụng viên pha lê này để cho bọn ta có thể xác định sức mạnh của các cậu. Đây là một thủ tục quan trọng vì bọn ta sẽ dùng nó để quyết định loại hình đào tạo nào sẽ phù hợp với từng người."
"Xin lỗi, tôi muốn hỏi vài thứ."
"Tên cậu là gì?"
“Là Fujiyoshi Yoshikawa.”
(Yoshikawa, hử… cậu ấy là kiểu người vui tính luôn làm cho cả lớp cười. Nếu là cậu ấy thì chắc là có thể bảo vệ cả lớp mà không bị dính phải ánh nhìn tiêu cực như tôi...)
"Cậu muốn hỏi gì?"
"Người có thể cho bọn tôi biết chỉ số trung bình ở nơi đây là bao nhiêu không? Ngoài ra, thế giới này chắc là cũng có tồn tại phép thuật đúng chứ?"
"Một câu hỏi rất hay. Thứ lỗi cho ta vì đã không cho các cậu một thang đo để có thể ước lượng sức mạnh của chính mình. Chỉ số của một người trưởng thành bình thường chưa bao giờ chiến đấu thường sẽ là 10. Những người có chỉ số từ 20 đến 30 thì sẽ ngang bằng với những mạo hiểm giả tân binh kiếm sống bằng chiến đấu. Còn từ 50 đến 75 thì sẽ là mức tiêu chuẩn cho một chiến binh lão luyện. 100 trở lên thì có thể nói là đã chạm đến giới hạn của một người bình thường. Còn đối với những anh hùng huyền thoại... chỉ số của họ được cho là khoảng 300. Ta đoán đó là giới hạn chung của loài người rồi. Còn về phép thuật, ai ai cũng thể sử dụng nó để phục vụ cho đời sống hằng ngày. Nhưng khi muốn dùng phép thuật để chiến đấu, trước tiên là phải xác định xem phép thuật của mình có thuộc tính hay không, nếu có thì không thành vấn đề. Ngoài ra, ta nghĩ rằng tất cả các cậu ai cũng phải có một kỹ năng. Kỹ năng là một sức mạnh rất đặc biệt mà chỉ một số ít người được chọn mới sở hữu được trên thế giới này. Nếu cậu có một kỹ năng liên quan đến phép thuật, thì cậu có thể trở thành Pháp sư hạng nhất. Như này đủ rồi chứ?"
"Đủ rồi. Cảm ơn rất nhiều." Yoshikawa nói, cúi đầu và quay lại với các bạn cùng lớp.
Cùng lúc đó, mọi người trong lớp, đặc biệt là các bạn nam, trở nên khá ồn ào.
Tất cả họ đều tụ tập thành nhóm nói to về khả năng của mình đến mức tôi có thể nghe thấy.
Từ những gì tôi thu thập được, người thấp nhất trong nhóm dường như có chỉ số trung bình là 20, trong khi người cao nhất là khoảng 70.
Cũng có thể có những mức thấp hơn và cao hơn, nhưng hiện tại có thể yên tâm khi giả định rằng mức trung bình là khoảng 40 đến 60.
Mặt khác, tôi có chỉ số thấp nhất là 10 và cao nhất là 300. Với mức trung bình là 60, có thể nói tôi khá là mạnh đó chứ.
Tuy nhiên, nó quá mất cân bằng. Vì tôi không thể sử dụng 90% mana của mình nên có thể nói rằng mức trung bình hiện tại của tôi là hơn 20 một chút.
Hơn nữa, những chỉ số quan trọng trong chiến đấu như sức mạnh, sức bền và nhanh nhẹn của tôi lại chỉ ở mức "người bình thường."
Tôi không biết mana của tôi sẽ hiển thị như thế nào trên viên pha lê, nhưng nếu nó hiển thị là 30, tôi sẽ bị coi là kẻ bất tài.
Hơn nữa, chỉ số của tôi không phải là vấn đề duy nhất lúc này. Vị trí của tôi trong lớp cũng ở trong tình trạng khó khăn.
Tôi đã muốn xin lỗi nhưng không ai muốn nghe, thậm chí còn không ai hỏi tại sao tôi lại dám đề nghị điều kiện với nhà vua.
Đúng hơn thì không có ai thèm tiếp cận tôi cả chứ nói gì tới cho tôi cơ hội bắt chuyện.
"Một anh hùng sao?!"
Nhà vua kêu lên, phấn khích tới mức đứng dậy.
“Không phải tất cả chúng tôi đều là anh hùng sao?” Ichinari hỏi nhà vua với nụ cười vui vẻ.
"Những người được triệu hồi từ thế giới khác bằng nghi thức Triệu hồi Anh Hùng thực sự là những anh hùng. Nhưng trong số đó cũng tồn tại những người đặc biệt. Đó chính là những người mang cho mình những kỹ năng thuộc về tổ đội của những anh hùng huyền thoại!"
"Tổ đội của anh hùng?"
"Một Hiệp Sĩ, người mang trong mình kỹ năng chiến đấu thượng thừa. Một Hiền Nhân, bậc thầy tối cao trong lĩnh vực phép thuật. Một vị Thánh, đứa con yêu dấu của Thiên Chúa. Và một Điệp Viên, người hỗ trợ các anh hùng từ trong bóng tối. Đó chính là những kỹ năng còn lại trong tổ đội anh hùng huyền thoại."
"Tôi có kỹ năng Hiệp Sĩ này."
Asahi Minori, ngôi sao năng động của lớp, giơ tay lên phát biểu.
(Mặc dù cô ấy giỏi thể thao, nhưng thật kỳ lạ khi một cô gái thấp bé như thế lại trở thành Hiệp sĩ. Có lẽ Kỹ năng không được ban cho dựa vào vẻ ngoài.)
Trong khi lớp liên tục xì xào bàn tán, việc đánh giá trạng thái vẫn tiếp tục.
Trước khi đến lượt tôi, một Hiền Nhân và Thánh cũng đã xuất hiện. Kỹ năng Hiền Nhân thuộc về Tsukihara Hikari, người có điểm cao nhất trong lớp chúng tôi, trong khi kỹ năng Thánh thì thuộc về Yamabe Seira, bạn của cô ấy.
Vậy là những kỹ năng mạnh lại được trao cho những người nổi tiếng trong lớp à? Đúng là mô típ thường thấy, nhưng đáng buồn thay, điều đó lại càng làm cho vị trí của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Sau khi hai phần ba lớp đã được kiểm tra trạng thái, thì cuối cùng cũng tới lượt tôi.
Tôi liếc nhìn nhà vua, và ông ấy nhìn lại tôi với ánh mắt không mấy thân thiện.
(Chắc là ông ấy không thích cái «Hợp đồng» đó. Có lẽ ông ấy đã nghi ngờ tôi đã dùng tới kỹ năng rồi chăng?)
Khi những suy nghĩ đó đang lang thang khắp nơi trong đầu tôi, tôi được trao viên pha lê.
Ngay sau đó, trạng thái của tôi đã được chiếu lên nó. Mana của tôi hiển thị là 30.
"Cái quái gì đây?!"
Người đàn ông to lớn đang cầm viên pha lê kêu lên.
Nghe thấy tiếng nói đó, Tsunoe Mika, người mà tôi lo sợ nhất, đã nhìn vào viên pha lê.
“Whoa?! Cái gì thế này? Cậu yếu tới vậy à? Chỉ số toàn ở mức 10! Sức mạnh cũng thế luôn! Cậu là một đứa nhóc hay gì à? Cậu cũng chỉ có mỗi hai kỹ năng, tới tôi đây còn có ba. Tại sao một kẻ như cậu lại dám mạnh mồm lên tiếng trước nhà vua như vừa nãy hả?"
Cô ấy chế nhạo tôi trước cả lớp, và mọi người khi nghe thấy cũng bắt đầu bật cười. Một tràng cười không ngừng tràn ngập khắp căn phòng. Có người thậm chí còn chửi bới tôi. Tuy nhiên, không có ai xuất hiện để bên vực tôi cả.
Trường hợp xấu nhất khi được triệu hồi đến thế giới khác là bị ném ra ngoài và còn bị sát thủ dí theo. May là tôi đã ngăn được cái tình huống đó. Nhưng bây giờ, tôi lại chẳng có một đồng mình nào cả.