Chương 0 - Lời Mở Đầu
Độ dài 1,525 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-12-19 02:15:15
Căn phòng rộng rãi và sang trọng không kém phần lạnh lẽo.
Căn phòng được trang trí bằng những đồ vật có giá trị, làm nổi bật quan điểm và cảm nhận về nghệ thuật được đánh giá cao bởi chủ nhân nhưng nó lại ảm đạm và trầm mặc. Giấy dán tường màu đỏ sẫm, khung ảnh được treo trên tường và những đồ vật sắc sảo tạo nên một bầu không khí càng thêm u ám và kỳ quái. Căn phòng lờ mờ không được chiếu sáng bằng nến hay đèn dầu của chủ nhân của căn phòng, một mỹ nam có mái tóc trắng bạc đến chói mắt.
Khuôn mặt vô cảm của anh ta trông lạnh lùng và vô cảm một cách kỳ lạ. Nhưng khi ánh mắt anh ta chạm vào mắt tôi, anh ta trông rất bình tĩnh và dịu dàng khiến tôi tự hỏi anh ấy đã từng nhìn vậy với ai khác bao giờ hay chưa.
“Em vẫn chưa ăn. Em không có cảm giác thèm ăn sao?”
Đó làm một giọng nói the thé vừa phải xen lẫn với hơi thở chầm chậm.
Đôi mắt anh ấy, trong xanh như biển vào một ngày nhiều mây, nhìn về phía tôi, hẹp và cong. Tôi bất lực nằm trên giường, anh ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa được đặt ở bên cạnh.
Người đàn ông cầm một chiếc thìa bạc bằng những ngón tay thon dài, trong khi tay kia anh ta cầm một bát súp màu trắng đơn giản không có hoa văn. Anh ta lấy một thìa súp và thổi vài cái cho súp nguội bớt, sau đó được đưa tới trước miệng tôi và mỉm cười.
“Ah - thử đi. Ta sẽ đút cho em ăn.”
Tôi quay đầu đi, không tuân theo mệnh lệnh nhẹ nhàng của anh ta.
Mắt tôi nhìn xuống tấm thảm được trải trên sàn và mắt anh ta từ từ hạ xuống, đẹp nhưng chứa một nỗi buồn.
“Em không muốn ăn? Em có muốn ta đổi món khác cho em ăn không?”
“Làm ơn, hãy để tôi đi”
Giọng nói ngập ngừng của tôi vì tôi đã không nói chuyện với ai trong một khoảng thời gian. Khuôn mặt của người đàn ông nghiêng sang một bên khi anh ta sẵn sàng đáp lại yêu cầu hờ hững của tôi. Ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta thay đổi.
“Tại sao?”
“Lý do gì khiến anh nhốt tôi như thế này? Anh biết rằng anh bắt tôi làm con tin là vô ích cơ mà”
“Bởi vì em xinh đẹp”
Người đàn ông đã bắt cóc tôi nhìn tôi với vẻ mặt hài lòng như thể anh ta đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà anh ta đã dày công sưu tầm.
Tôi không biết điều gì ở tôi đã khiến tôi trở nên xinh đẹp nhưng đó chắc chắn không phải là vẻ ngoài của tôi vì căn phòng này không có gương thế nên tôi thậm chí không thể nhìn thấy mình trông như thế nào.
“Một lần nữa, em nói những điều đó cũng không thay đổi bất cứ điều gì”
“Nó đã thay đổi, rất nhiều”
Trông anh ta hài lòng một cách kỳ lạ. Anh ta đặt đĩa súp và thìa bạc xuống, đầu ngón tay chạm vào má tôi một cách nhẹ nhàng.
“Ta đã gặp một công chúa duy nhất của đời mình”
Lời nói của người đàn ông này như bị mất trí thật không thể hiểu nổi và tôi cứ cúi mặt xuống và đếm số lượng họa tiết được kẻ sọc trên tấm thảm trong khi đấu tranh để tìm ra câu trả lời thích hợp.
“Tôi không phải là công chúa”
Tôi là con gái của một Đô đốc Winston Claire nhưng không giống như chị gái tôi, tôi bị đối xử lạnh nhạt và bị ngược đãi. Cha tôi, kỳ thị tôi và ghét tôi vì tôi là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ mình. Tôi không biết tại sao mẹ tôi lại chết nhưng ông ấy chỉ nói rằng đó là lỗi của tôi. Đúng hơn, người được gắn cái mác “công chúa” là chị gái tôi Celine chứ không phải tôi.
“Đại tá Rothsilde, không Công tước Rothsilde . Tôi không biết tại sao anh lại làm điều này”
“Là Noah”
“Rossil… mới đúng”
“Hãy gọi lại cho đúng”
Người đàn ông sửa lại cho tôi bằng một câu nói. Với khuôn mặt tốt bụng như thể anh ấy đang dạy một đứa trẻ lặp lại lời nói của chính mình.
“Vâng, vâng, Noah. Tôi rất mệt mỏi, xin hãy để tôi đi”
“Mau ăn đi”
Anh ta phớt lờ những lời thuyết phục của tôi. Công tước, người đang loay hoay với bát súp, nó đã nhanh chóng trở nên nguội lạnh vì thời tiết mùa đông, anh ta đã gọi người hầu mang một ít súp nóng khác. Ngay sau khi người hầu mang đến một bát súp mới,anh ta lại cầm chiếc thìa đưa đến chỗ tôi.
“Em có muốn ăn thứ gì khác không? Hãy cho ta biết bất cứ điều gì mà em cần. Em không thể chết đói”
“Không cần… được rồi, tôi sẽ ăn nó”
Với vẻ mặt cam chịu, tôi bắt đầu ăn món súp mà anh ta đang cẩn thận thổi nguội. Tôi ăn cạn đĩa súp và nhận những lát bánh mì trắng mềm nhỏ bỏ vào miệng cùng với rượu.
“Tốt rồi”
Công tước, người đang mỉm cười với tôi, chải một lọn tóc bồng bềnh vén gọn ra sau tai dài đến cằm của tôi. Tôi liếc xéo về phía anh ta, nhìn vào tay áo sơ mi thẳng tắp gọn gàng và chiếc cà vạt chỉnh tề. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel
Mùi hương cơ thể của anh ta có thể hấp dẫn mọi người. Vẻ gợi cảm cùng với giọng có phần buồn ngủ được cảm nhận từ vẻ bề ngoài sạch sẽ. Một người đàn ông đầy sức hấp dẫn kỳ lạ.
Tên của người đàn ông này mà bản thân tôi miêu tả là một kẻ mất trí xinh đẹp và một kẻ điên cao quý, Noah Rothsilde, một sĩ quan có cấp bậc Đại tá trong Quân đội Progen, ở Công quốc Rothsilde của Đế chế Progen.
Cách đối xử cực kỳ nghiêm khắc và kỳ lạ khi bắt cóc con gái của kẻ thù. Giống như những tác phẩm nghệ thuật quý giá cất trong tủ, thỉnh thoảng anh ta lấy chúng ra và nhìn chúng như thể chúng là một vật thủy tinh cần được nâng niu.
Vấn đề là đối tượng của có là một người như có một sự thật mà anh ta không biết.
Trên thực tế, tôi hài lòng với cuộc sống tù túng này, nơi mà tôi không làm gì cả. Ngoài việc tiếp xúc với anh ta ra thì không có bất kỳ phiền phức nào khác xảy ra, người đàn ông xinh đẹp này không ngại khi những lúc anh ta có thời gian rảnh thỉnh thoảng lại đến thăm tôi làm cho tôi vui mắt nên tôi cũng không thấy phiền phức. Nhưng nếu tôi sống với anh ta, hài lòng và mãn nguyện thì anh ta có thể mất hứng thú và đuổi tôi ra khỏi đây hoặc thậm chí anh ta có thể giết tôi. Vì vậy, tôi đã nỗ lực hết sức để cố gắng thoát khỏi nơi này, bằng cách từ chối dùng bữa.
Bản thân tôi là người thích khép mình trong một căn phòng thiếu ánh sáng và ngắt kết nối với thế giới bên ngoài.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có bạn bè. Tôi không gặp khó khăn khi tiếp xúc với mọi người, nhưng tôi là người thích ở nhà và ở một mình trong phòng của mình hơn.
Nếu thỉnh thoảng mới nhận được một cuộc hẹn, tôi thường lo lắng không biết nên đi hay nên hủy và sau đó vui mừng khôn xiết khi người kia đã hủy cuộc hẹn trước.
Đối với tôi, sống trong một địa ngục nơi phải làm một việc gì đó mỗi ngày và nơi tôi buộc phải tin rằng cuộc sống này là sự thật, đây là thế giới hoàn toàn mới.
Ước mơ đọc hưởng một cuộc sống nhàn hạ và không phải làm gì của tôi đã trở thành hiện thực trong một cách nhỏ nhoi nào đó.
Câu chuyện kể về nữ chính bị một quan chức cấp cao của nước địch bắt cóc và đem lòng yêu nam nhân vật chính đã đến cứu cô.
Là một cuốn tiểu thuyết hư cấu được chuyển thể từ một câu chuyện có thật nhưng người phụ nữ thực sự trốn thoát đã bị một quan chức cấp cao bắt lại và chết.
Tôi đang trở thành Diana Claire trong cuốn tiểu thuyết kinh điển về vụ bắt cóc bị giam cầm đó. Mục tiêu bi thảm của tôi là không có tiền bảo kê và không có tiền sử dụng, không trốn thoát được do những tình huống không thể lường trước.
Đây là lý do tại sao tôi bị bắt cóc có chủ ý thay vì chị gái tôi nhân vật chính.