Chương 01
Độ dài 598 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-29 02:30:13
Trans và edit: PoH
Lên bộ mới tiếp. Nghỉ hè ròi định ôm thêm nhiều bộ típ :))
-------------------------------
「Biến khỏi đây đi」
Mẹ tôi đột nhiên nói một điều bất ngờ trong bữa tối. Không hiểu chuyện gì mà tại sao bà ấy lại nói như vậy, tôi chỉ biết nói.
「Sao ạ...?」
「Sao là sao cái gì?」
Bà ấy cằn nhằn như thể đang nói chuyện với với một đứa mất dạy vô học.
「Mày còn chẳng phải là máu mủ của tao.」
「C,Cái đó...」
「Tao đã nuống lớn mày quá đủ rồi, thằng nhãi à. Mày thậm chí còn không phải con tao!」
Bà ấy bùng nổ.
「Đã hai năm trôi qua từ khi Takeo-san chết. Hai năm! Nhưng rồi tao vẫn phải phung phí tiền cho mày dù chưa bao giờ coi mày như con đẻ!」
Dù lờ mờ nhận ra bà ấy chưa bao giờ coi tôi như gia đình đúng nghĩa, nhưng nó vẫn thật đau đớn. Nhưng vì không muốn bị đuổi ra ngoài đường, nên tôi đã cầu xin để được ở lại dưới mái nhà- mái nhà này.
「N,Nhưng, con đã cố gắng làm việc nhà hết sức. Con đã đăng kí học, và còn đăng kí vào cùng một nơi với Saki nữa...」
Lời nói của tôi như là tiếng càu nhàu trước vẻ cau có trịch thượng của bà ấy.
「Ai cũng có thể làm việc nhà đúng không? Quá nhiều để làm cái cớ. Hơn nữa」
Đôi mắt bà ấy dừng lại ở em kế tôi, người đang yên lặng ăn bữa ăn mà tôi đã chuẩn bị, trước khi quay lại với tôi.
「Em mày là một học sinh đặc biệt và được miễn học phí. Còn mày thì sao? Mày chính là gánh nặng về tài chính. Rõ ràng ai đóng góp cho gia đình nhiều hơn phải không?」
「V,Vâng, con biết, nhưng mà...」
Tôi chẳng có tài cán gì đặc biệt. Tôi biết điều đó và cảm thấy có lỗi vì là gánh nặng của mẹ kế. Vì thế đó là lí do tại sao tôi muốn đóng góp nhiều nhất có thể, bao gồm cả làm việc nhà. Bất chấp là vậy, bà ấy vẫn chế giễu làm công việc đó dễ như thế nào, và ai cũng có thể làm được. Sai lầm hơn là tôi nghĩ nghĩ ít nhất bà ấy sẽ biết ơn một chút.
Nhưng quả đào lại ở trên đỉnh, bà ấy kéo tôi trở về với thực tại.
「Mày chẳng ra gì cả, thật sự chẳng ra gì. Takeo-san từng rất ngầu, nhưng mày chẳng giống ông ấy chút nào. Có lẽ cái sự xấu xí ấy là do mẹ mày mà ra nhỉ? Haha!」
「Đừng nói xấu mẹ tôi nữa!」
Tôi đập tay xuống mặt bàn gỗ. Tôi không thể để người mẹ đã hi sinh để sinh tôi ra bị chế nhạo một cách bất kính.
Một lời nói hớ của tôi. Khoảnh khắc tôi lên tiếng, vẻ mặt trịch thượng của bà ấy từ giễu cợt sang đờ đẫn, đôi mắt vô cảm xuyên qua tôi.
「Thấy chưa? Người mẹ đã chết quan trọng hơn mẹ kế của mày phải không? Vậy thì mày cũng nên cút khỏi đây đi」
Bà ấy không thay đổi gì.
「Tao cũng đã thuê căn hộ cho mày như một sự thương hại cuối cùng. Từ mai hãy thu dọn hết đồ đạc và rời đi. Thật chướng mắt...」
「...Được」
Bà ấy khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu và tuân theo. Như vậy, kì nghỉ xuân cuối cùng của năm thứ nhất kết thúc với việc tôi bị đuổi ra khỏi chính ngôi nhà của mình- ngôi nhà cũ của tôi.