Chương 05: Sự thật và Dối trá
Độ dài 10,680 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-10-13 23:15:24
Ngày mà định mệnh của chúng tôi được quyết định cũng đã đến. Hơn tất cả, tôi muốn xác nhận rằng Sakura đã tới trường. Khi tôi bước vào lớp, tôi đã thấy mọi thứ vẫn thế. Sakura vẫn ngồi lặng lẽ một mình, cũng như để không bị cuốn vào những cuộc trò chuyện của các bạn khác. Vẻ mặt cô ấy có vẻ ảm đạm hơn thường ngày. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào, cô ấy vẫn sẽ đến trường.
“Cậu có ổn không?’’
“À, ừ. Mình ổn.”
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có cảm thấy hồi hộp không. Sakura có vẻ bình tĩnh nhưng cũng không hẳn hoàn toàn.
“Tớ đã nghĩ nếu tớ vắng mặt hôm nay thì mọi chuyện sẽ trở nên khó xử lắm, cho nên…”
Cô ấy hiểu được rằng cả lớp sẽ rất khó chịu nếu cố ấy nghỉ, nên cô ấy sẽ chọn quyết định đi đến trường dù nó khá là đau đớn. Tôi còn không hình dung nổi mình đã có thể nói với cô ấy rằng đừng nghĩ tới Sudou và những người khác nữa.
“Đừng quên những gì tớ nói ngày hôm qua đấy. Làm vì bản thân của cậu, chứ đừng vì ai khác.”
“Ưmm, mình sẽ không sao đâu.”
Ike và Yamauchi nhìn Sakura một cách thật hiếu kì. Tất nhiên rồi, đó là vì họ đã biết thân phận thật của cô ấy. Có thể Sakura cũng đã cảm nhận được điều ấy. Cô ấy nhìn họ như đoán rằng chắc Ike và Yamauchi đã biết chuyện rồi. Ôi…
Sakura vừa nhẹ mỉm cười và tự thì thầm với bản thân “Không sao mà.”
Cô ấy nhận thức được rằng chúng tôi biết về cuộc sống hai mặt của cô ấy. Có lẽ làm việc như một thần tượng đã khiến cô ấy nhạy cảm với những thay đổi nhỏ trong căn phòng này.
1
Chuông vang lên cũng như tiết học cũng đã kết thúc, Horikita và tôi đứng dậy.
“Cậu đã chuẩn bị cho chuyện này chưa, Sudou-kun?”
“Tôi lúc nào chả sẵn sàng.”
Như thể chuẩn bị tinh thần cho những gì đang ở phía trước, Sudou nhắm mắt lại và khoanh tay. Nhưng rồi cậu ấy từ từ mở mắt ra.
“Cậu có thể gọi tôi là một thằng đần và lấy đó làm trò cười, nhưng đây là con người của tôi. Nếu cậu có gì muốn nói, thì nói ngay bây giờ đi.”
“Đừng làm những chuyện thừa thãi. Thật ra lắng nghe ngay bây giờ là điều nên làm, được chứ?”
“Ugh, cậu luôn làm quá và phóng đại lên ấy, quý cô ạ.”
Nếu thấy hai đứa cãi nhau như này, dường như có nét giống chó với mèo ấy. Nhưng ít nhất, Sudou đã không còn ghét Horikita nữa. Nếu cậu ấy ghét, cậu ấy sẽ từ chối mọi sự giúp đỡ của cô, bất kể lời đề nghị của cô ấy có hấp dẫn đến thế nào.
“Hãy cố hết sức mình nhé, Horikita-san. Sudou-kun.”
Horikita cũng chẳng thèm trả lời, còn Sudou giơ nắm đấm thể thiện quyết tâm của mình. Tôi quay qua thấy Sakura vẫn đang ngồi, ccơ thể cô ấy cứng nhắc. Rồi cô nàng đứng dậy, đôi môi khẽ run lên.
“Ừm… Tớ vẫn ổn. Cảm ơn cậu…”
Sakura căng thẳng hơn tôi nghĩ. Nếu tâm lí của cô ấy không vững như thế này trước cuộc họp, cô ấy sẽ không nói ra được mất.
“Nào đi thôi. Chúng ta sẽ gây ấn tượng xấu nếu tới muộn mất.”
Cuộc họp đã bắt đầu từ lúc 4 giờ chiều. Bây giờ cũng đã 3 giờ 50 phút rồi. Chúng tôi không thể đúng giờ nếu cứ chậm trễ như thế này. Khi cả bốn đứa tới giảng đường, có một giáo viên đã vẫy chúng tôi ra hiệu đi vào trong.
“Yahoo! Xin chào tất cả các bạn lớp D!”
Giáo viên chủ nhiệm của lớp B, Hoshinomiya-sensei, đã dành cho chúng tôi lời lời chào phấn khởi.
“Có gì mờ ám nhaaaaaaaaa?”
Mắt cô ấy sáng lên, như thể cô ấy rất thích nhúng mũi vào chuyện người khác vậy.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”- Chabashira lẩm bẩm.
“Ôi không. Mình bị phát hiện rồi?”
Cô Chabashira trừng mắt với cô Hoshinomiya khi đi ra khỏi giảng đường.
“Cứ lúc nào vắng tiết là cậu lại hay làm mấy trò bất thường đấy.”
Cô Hoshinomiya nháy mắt với tôi như thể nói rằng, Teehee, em hiểu ý cô sao rồi đấy nhớ!
“Vậy là tớ không được tham gia à?”
“Tất nhiên là không được rồi. Người ngoài là người ngoài.”
“Aaaa. Thôi kệ. Đằng nào 1 tiếng nữa cũng có kết quả rồi.”
Cô Chabashira kéo cô Hoshiniomiya khỏi giảng đường.
“Vậy ta theo không?”
“Chắc là không phải ở đây nhỉ?”
“Đương nhiên rồi. Quy tắc của trường khá phức tạp, nhưng lần này nhà trường thông qua sự thỏa thuận từ giáo viên đứng lớp cùng các bên liên quan và hội đồng học sinh.”
Horikita đứng hình vài giây sau khi nghe đến bốn từ “hội đồng học sinh”.
Cô Chabashira quay lại và dành một cái nhìn sắc lẹm trước mặt Horikita.
“Nếu em muốn dừng lại thì bây giờ là thời điểm thích hợp đấy.”
Sudou, người không hiểu tại sao Horikita lại phản ứng như vậy, cậu bối rối. Một dấu chấm hỏi to đùng như đang chạy quanh đầu của cậu ấy. Cô giáo của chúng tôi, như thường lệ, đã tiết lộ một chi tiết quan trọng vào phút chót.
“Em ổn.”
Horikita nhìn thoáng qua tôi. Ánh nhìn của cô ấy như kiểu, Không phải lo cho tớ đâu. Chúng tôi đi ra khỏi giảng đường lầu một và đi lên ba lầu nữa để đến lầu bốn tòa nhà. Một biển hiệu trên đó có ghi “Phòng Hội đồng Học sinh” được dán trên tường gần cửa ra vào. Cô Chabashira gõ cửa phòng, và chúng tôi đi vào.
Mặc dù Horikita nhăn mặt nhưng cô ấy lập tức đi theo chúng tôi. Bên trong, những chiếc bàn dài đã được sắp xếp theo hình chữ nhật. Ba học sinh lớp C đã đến trước và ngồi ổn định. Bên cạnh họ là một giáo viên nam đeo kính trong độ tuổi 30.
“Xin thứ lỗi đã đến muộn.”
“Cũng chưa đến giờ mà. Không phải xin lỗi đâu cô ạ.”
“Mọi người đã biết nhau chưa?”
Sudou, Horikita và tôi không biết vị giáo viên này.
“Đây là thầy Sakagami, giáo viên chủ nhiệm của lớp C.”
Một học sinh nam duy nhất ngồi một mình ở cuối phòng thu hút mọi sự chú ý củ mọi người.
“Đây là chủ tịch hội đồng học sinh.”
Anh trai của Horikita, thậm chí không thèm nhìn em gái mình, nhìn lướt qua các tài liệu trên bàn. Horikita hướng ánh mắt về phía anh trai mình trong một thời gian ngắn, nhưng khi cô nhận ra rằng mình không phải là điều anh chú ý đến, cô cúi mắt xuống và ngồi xuống trước các học sinh lớp C.
“Được rồi, bây giờ tôi muốn chúng ta bàn về sự cố bạo lực đã xảy ra hôm thứ Ba vừa qua với các thành viên của Hội đồng Học sinh, những người liên quan, và giáo viên chủ nhiệm của họ. Mọi người nên bắt đầu tiến hành ngay bây giờ đi thư kí của Hội đông Học sinh Tachibana”
Thư kí Tachibana, người phụ nữ với mái tóc ngắn, khẽ gật đầu.
“Tất nhiên rồi, để xem xét mức độ nghiêm trọng của cuộc ẩu đả lần này, sẽ có một vài lúc chủ tịch Hội đồng Học sinh sẽ trực tiếp tiếp quản. Có một số điều bất thường trong vụ việc lần này. Ngoài ra, phần lớn quá trình này diễn ra sẽ được xử lí bởi mình, Tachibana, như thường lệ.”
“Bởi vì tôi cũng khá bận, có một số chủ đề nghị sự mà tôi sẽ trì hoãn. Tuy nhiên, theo nguyên tắc chung, tôi thích tham gia vào các vấn đề này, vì tôi đã được giao phó để lãnh đạo Hội đồng Học sinh.”
“Vậy thì, tất cả chỉ là tình cờ thôi sao?” Chabashira mỉm cười, nhưng anh trai của Horikita không bị dao động. Ngược lại, Horikita – cô em gái nhỏ Horikita, ý tôi là – không thể giấu được sự run rẩy của cô ấy.
Xem xét họ là anh em không có lợi cho chúng tôi. Trên thực tế, tôi không thể giúp được nhưng đây là tình huống cực kỳ bất lợi, vì Horikita không thể biểu hiện hết năng lực thường thấy của mình ở đây.
Kỳ vọng của chúng tôi hoàn toàn sụp đổ.
Nếu Hội đồng Học sinh ra tay, chúng tôi không thể làm gì được nữa, dù đó là điều chúng tôi không thích đi chăng nữa. Anh ấy ở A ngay sau ngày kí danh và ngay lập tức nhậm chức thư ký cho hội đồng học sinh. Vào tháng 12 năm đầu tiên, cậu trở thành chủ tịch hội học sinh sau khi nhận được rất nhiều sự ủng hộ trong cuộc bầu cử. Mặc dù một số học sinh cuối cấp đã lên tiếng về sự bất mãn của họ, tình huống vô vọng hiện tại của chúng tôi đã nói lên khả năng đáng kinh ngạc của anh ta.
Cô thư kí Tachibana tổng kết lại tình hình từ hai phía một cách dễ hiểu. Cũng không cần thêm lời giải thich nào nữa.
“Dựa trên các sự kiện đã nói ở trên, mình cần các bạn xác định phiên bản sự kiện nào là thật.”
Sau khi hoàn thành lời giải thích và lời nói đầu cho quá trình tố tụng, thư kí Tachibana hướng mắt qua học sinh lớp D chúng tôi.
“Komiya-kun và hai thành viên khác của đội bóng rổ của trường đã đi vào một tòa nhà đặc biệt sau khi em Sudou-kun gọi họ tới. Tại chỗ ấy, họ đã khai rằng họ bị đánh trong cuộc cãi nhau từ một phía. Điều này có đúng không?”
“Những gì các cậu ấy nói đều sai sự thật. Em đã là đứa duy nhất bị gọi đến chỗ tòa nhà đặc biết đấy.” Sudou nói.
“Hôm đó, sau khi luyện tập, Komya và Kondou đã bảo em đến tòa nhà đó. Thật lòng thì, em nghĩ điều đó thật phiền phức, nhưng em cũng nghĩ là vì họ luôn có thù với em. Cho nên em đã đến đó gặp hai người.”
Sudou không phải là đứa nói năng lươn lẹo. Thường thì Horikita sẽ cảm thấy ghê tởm cách nói chuyện giản dị của cậu ta, nhưng nhìn thấy từ sự run rẩy của cô, chắc cô cũng không nghe thấy gì cả. Sakagami-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp C, nhìn chằm chằm với ánh mắt kinh ngạc.
“Đó là lời nói dối. Sudou-kun gọi bọn em đến chỗ tòa nhà đặc biệt đó.”
“Đừng chơi tao nữa, Komiya! Mày mới là đứa gọi tao đến, thằng khốn!”
“Có vẻ em không nhớ vị trí của em ở đây là gì nhỉ.”
Sudou, khó chịu, bốc đồng đập bàn. Sự im lặng nối tiếp sau đó.
“Hãy bình tĩnh, Sudou-kun, chúng tôi chỉ đơn thuần là lắng nghe những gì cả hai bên nói. Komiya-kun, chúng tôi yêu cầu em cũng thể hiện sự kiềm chế và không ngắt lời cuộc nói chuyện.”
“grr, được rồi…”
“Cả hai bên đều khăng khăng rằng bên kia gọi họ qua, vì vậy lời khai có sự đối nghịch. Tuy nhiên, nó một số điểm chung. Đó là có một cuộc tranh cãi giữa Sudou-kun, Komiya-kun và Kondou-kun, đúng không?”
“Em không gọi nó là tranh cãi. Sodou-kun luôn chọn đánh nhau với tụi em.”
“Chọn cách đánh nhau?”
“Sudou luôn giỏi khoản bóng rổ hơn chúng em, nên cậu ấy luôn khoe mẽ về chuyện đó. Tụi em đã tập luyện hết khả năng của mình, cũng không phải dễ chịu gì khi cậu ấy làm chúng em như trò cười. Nên tụi em cảm thấy bị sỉ nhục.”
Tôi thật sự không biết có chi tiết đó trong những hoạt động câu lạc bộ của Sudou, nhưng khi tôi thấy những đường gân nổi trên trán của cậu ấy, nó cũng thể hiện rõ là họ đang nói dối. Tiếp đó, thư kí Tachibana nói chuyện với Sudou.
“Những gì Kimiya nói không có một chút gì là sự thật. Tụi nó chỉ đang ghen tị với tài năng của em thôi. Khi em tập luyện, mấy cậu ấy liên tục cản trở em. Đó là sự thật.”
Như thường lệ, hai bên đều không ngừng lại.
“Cả 2 bên đều cho thấy sự bất bình, nhưng hội đồng buộc phải đưa ra phán quyết với bằng chứng.”
“Sudou-kun đánh tụi em. Thậm chí là trận chiến 1 chiều mà.”
Lớp C có vẻ tập trung vào nói về thương tích của mình. Ba học sinh kia thì thật sự nhìn như có vết bầm trên mặt. Đó là điều không thể chối cãi.
“Ê đừng có mà xạo. Em bị tụi nó đánh trước. Em chỉ là tự vệ thôi.”
“Ê Horikita,” Tôi nói nhỏ với Horikita, người đã im lặng cúi gằm mặt xuống.
Cứ này thì tệ lắm. Nếu muốn ngăn Sudou thì phải hành động sớm, còn hơn là chần chừ lâu thêm nữa. Tuy nhiên, cô ấy chả phản ứng gì. Kiểu như tâm trí nhỏ chạy đi đâu mất rồi ấy. Không biết sự hiện diện của anh trai cô ấy có thực sự ảnh hưởng nhiều đến thế không?
Tôi nhớ lại hai người hai người nói chuyện đằng sau kí túc xá. Tôi đã thực sự không hiểu được sâu xa của tình huống này là gì, những tôi nghi ngờ rằng Horikita đã phải đuổi theo người anh trai cực kì tài năng kia, đăng kí học cùng trường để anh ấy công nhận tài năng của mình. Nhưng trái lại với những hy vọng và tài năng của cô ấy, cô em gái nhỏ hơn ở lớp D còn thua xa anh trai mình hơn nhiều, một chủ tịch Hội đồng Học sinh trong lớp A. Để chứng tỏ bản thân mình, cô ấy ít nhiều phải cùng đằng cấp.
“Vậy nếu lớp D không còn bằng chứng nào khác, các em có phiền chúng tôi tiếp tục cuộc phán xử này không?”
Nếu như Hội đồng Học sinh và các giáo viên tiếp tục im lặng ngồi đó, lời phán quyết của họ sẽ càng không khoan nhượng. Để tránh điều đó, chúng tôi cần Horikita tự giác hành động. Tuy vậy, người quan trọng nhất trong nhóm chúng tôi đang do dự và co rúm trước người anh trai của mình rồi.
“Xem ra chúng ta cũng không có phản đối nào, theo những gì chúng ta đã nghe từ đầu đến giờ.” Chủ tịch Hội đồng Học sinh cuối cùng cũng lên tiếng. Anh trai của Horikita dường như muốn đưa ra kết luận càng sớm càng tốt.
“Bất kể bên nào gọi cho bên còn lại, thì sự thật đây đây cũng là cuộc ẩu đả một chiều giữa Sudou và các bạn khác. Chúng ta có thể rõ ràng thấy những vết thương hiện lên trên người họ. Chúng tôi không còn cách nào khác kết luận trên những gì chúng tôi chứng kiến.”
“Đ-đợi đã! Em không chấp nhận được! Tụi nó là bọn hèn!”
Khoảnh khắc Sudou thốt ra những lời đó, tôi đã thấy Sakagami-sensei mỉm cười.
“Vậy nó có thể thật sự kết luận là tự vệ khi đánh trả đối thủ mạnh hơn mình không?”
“Nh-nhưng, này. Tôi đã đánh trả tận ba người! Cả ba người đấy!”
“Nhưng chỉ có các học sinh lớp C bị thương thôi.”
Chuyện này càng lúc càng trở nên tệ hơn. Tôi đã chấp nhận với thực tế là tôi có thể bị xiên chết vì làm điều này, nhưng tôi từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế xếp của mình và đứng đằng sau Horikita. Tôi vươn tay ra và chọc hai bên hông cô ấy hết mức có thể.
“Hyah?!” Horikta bật học với giọng nói nữ tính khác lạ. Tuy nhiên, đây không phải là thời gian hay là nơi để tôi có thể tập trung vào chuyện đó. Từ khi cô ấy không còn lấy lại được sự tỉnh táo, tôi đã nắm lấy cô ấy mạnh hơn và cù lét cổ.
“Đ-đợi đã. D-dừng, dừng lại đii!”
Cho dù một người có buồn bã hay bàng hoàng đến mức nào, nếu bạn kích thích cơ thể đủ mức, cô ấy sẽ trở lại với cảm giác của cổ. Ngay cả khi họ đã không thích nó. Các giáo viên có vẻ hơi ngạc nhiên trước hành động của tôi, nhưng ngay lúc đó tôi đã không quan tâm. Khi tôi tin rằng tôi đã làm cô ấy tỉnh táo rồi, tôi đã buông ra. Horikita, trông như sắp khóc, trừng mắt nhìn tôi với sự bàng hoàng cực độ. Tôi phải buộc làm vậy với cô ấy, nhưng tôi biết điều cần thiết làm Horikita trở lại bình thường.
“Cậu bình tĩnh lại nha, Horikita. Chúng ta sẽ thua nếu cứ như vậy. Cậu phải làm gì đó đi!”
“Tch…”
Horikita, nhìn qua lớp C, rồi đến các thầy cô, và rồi cô nhìn anh trai mình như thể cuối cùng cô cũng đã hiểu được tình hình của chúng tôi. Có vẻ như cô ấy mới biết tình hình của chúng tôi đã tệ đến mức nào.
“Thứ lỗi cho em. Em có thể hỏi một câu không?”
“Cậu có phiền không, chủ tịch?”
“Được chứ. Tuy nhiên, lần sau hãy trả lời nhanh hơn.”
Horikita từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế của mình.
“Đầu tiên, cậu nói rằng Sudou-kun đã gọi cậu đến tòa nhà đặc biệt đó. Nhưng chính xác ai mới là người được Sudou gọi, và tại sao?”
Komiya và các học sinh khác của lớp C nhìn nhau, như đang hỏi, Tại sao cậu ấy lại hỏi cái câu như vậy bây giờ chứ?
“Hãy trả lời đi.” Horikita thêm hai từ để nhấn mạnh cách chất vấn mạnh mẽ của mình. Thư kí Tachibana để cuộc trò chuyện được tiếp diễn.
“Kondou và tớ không biết tại sao cậu ấy lại gọi tụi tớ tới. Khi chúng tớ vừa mới xong mọi việc và thay đồ, cậu ấy bảo muốn nói chuyện một chút. Không phải lí do là vì cậu ấy không thích tụi mình sao?”
“Vậy thì chính xác tại sao cậu đã ở toàn nhà đặc biệt đó vậy, Ishizaki-kun? Cậu cũng không ở trong đội bóng rổ, cậu chả có mối liên quan nào với việc lần này cả. Tớ nghĩ sự hiện diện của cậu ở đó khá kì lạ đấy.”
“Đó là.. Tớ tới chỉ để đề phòng thôi. Có những tin đồn rằng Sudou khá bạo lực. Cậu ấy cũng có thân hình khỏe hơn chúng tớ, về thể chất. Tớ phải đi chứ?”
“Vậy theo cậu nói thì cậu cảm thấy tình hình có vẻ hơi hướng bạo lực nhỉ?”
“Đúng vậy.” Họ đồng thanh trả lời, gần như thể họ đã mong đợi những câu hỏi này lâu rồi vậy. Có vẻ như các học sinh lớp C đã diễn tập kỹ lưỡng cho hội nghị này từ trước.
“Tớ hiểu rồi. Vậy các cậu muốn Ishizaki-kun đi theo để làm vệ sĩ cho các cậu hả, khi, vì cậu ta được cho là khá giỏi đánh nhau. Chỉ phòng trường hợp khẩn cấp à.”
“Đó là để bảo vệ bản thân chúng tớ thôi. Chỉ có vậy. Ngoài ra, tụi này không biết rằng Ishizaki-kun là giỏi đấm đá đâu. Chỉ là chúng mình nghĩ cậu ấy là người đáng tin.”
Horikita im lặng nghe bọn họ trả lời, như thể các mô phỏng đang chạy trong đầu của cô ấy vậy. Cô ấy tiếp tục đi thêm bước tiếp theo.
“Tớ cũng có một số kiến thức về võ thuật đấy, nếu chỉ ở một mức độ nhất định. Tớ hiểu được rằng khi phải đánh nhiều đối thủ cùng lúc, chiến thắng trở nên khó khăn hơn theo cấp số nhân. Thế nên tớ chẳng hiểu được tại sao cậu lại bị đánh thua thảm đến thế, làm sao mà cuộc đấu đá đó có thể là từ một bên chứ, khi mà các cậu có đồng đội ‘lành nghề’ như Ishizaki-kun đây.”
“Bởi vì bọn mình không có ý định đánh nhau.”
“Yếu tố cơ bản nhất để cuộc xung đột diễn ra là khi ‘năng lượng’ đó giữa các đối thủ chạm nhau. Trong sự việc này các cậu bảo không có ý định đánh, hay là các cậu không bạo lực, khả năng mấy cậu bị thương cũng rất thấp. Nhất là khi có cả ba người các cậu.”
Ý kiến của Horikita rất khách quan, dựa trên bằng chứng, quy tắc và logic riêng của cô ấy. Ở đầu bên kia, Komiya phản bác lại bằng ‘vũ khí’ của chính mình, bằng chứng thật.
“Cách suy nghĩ đó không áp dụng được với Sudou-kun. Cậu ấy rất hung bạo. Ngay cả nếu như tụi tớ không muốn, cậu ta vẫn cứ đánh thôi. Đó là những gì đã xảy ra.”
Cậu ấy lột lớp gạc dán trên má, lộ ra những vết xước bên dưới. Cho dù Horikita có đưa ra bao nhiêu lý lẽ hợp lý, vết thương của cậu ta đã đưa ra bằng chứng thuyết phục.
“Các em đã xong phần yêu cầu của mình chưa lớp D?” anh trai của Horikita lạnh lùng nói. Sau một hồi im lặng khi Horikita đưa ra lập luận của mình, từ ngữ cậu ấy nói càng ít và lạnh băng. Cái nhìn của anh ấy như muốn nói rằng đó là tất cả những gì chúng tôi cần nói và tốt hơn hết là đứng nói thêm bất cứ điều gì nữa.
“Sự thật là Sudou làm các học sinh khác bị thương. Dù sao đi nữa, lớp C đã bắt đầu xung đột. Có một học sinh nói rằng đã thấy toàn bộ cuộc ẩu đả đó và có thể làm chứng cho chuyện này.”
“Vậy thì, lớp D – nhân chứng của lớp D, xin mời em vào?”
Sakura, nhìn lo lắng và căng thẳng, đi vào phòng Hội đồng Học sinh. Cậu ấy nhìn xuống chân mình, như đang sợ sệt điều gì đó nguy hiểm.
“1-D, Sakura Airi-san.”
“Thầy tưởng thầy đã nghe thấy điều gì hoặc những bằng chứng khác chứ, nhưng em là học sinh của lớp D à?” Sakagami, chủ nhiệm lớp C, cười khúc khích lúc đang lau kính mình.
“Điều đó là vấn đề à thầy Sakagami?”
“Không, không, làm ơn. Cứ tiếp tục đi.”
Sakagami-sensei và cô Chabashira nhìn nhau.
“Em nên bắt đầu nói ra lời khai của mình đi, nếu không phiền, Sakura-san.”
“D-dạ, được ạ… Thì… em…”
Cô ấy dừng lại. Một khoảng im lặng theo sau. Mười giây.
Hai mươi giây. Sakura dần dần cúi mặt xuống, và mặt thì tái nhợt đi.
“Sakura-san…” Horikita, không đợi được nữa, nói với Sakura.
Khác với trước đó, những ngôn từ như không thể với tới cô.
“Tự nhiên em ấy không nói gì nữa. Mất thời gian quá đấy.”
“Sao thầy nóng vội vậy. Sakagami-sensei?”
“Tôi muốn nó nhanh chóng hơn thôi. Nếu chúng ta phí thêm thời gian, học sinh của tôi sẽ chịu thiệt thòi mất.”
“Đây đều là những học sinh yêu quý của tôi đấy, cho nên là tôi lo lắng đâu có gì lạ nhỉ. Hơn nữa, các em ấy cũng đang rất cố gắng để cải thiện kỹ năng bóng rổ của mình, và chúng ta thì đang lãng phí thời gian của tụi nhỏ. Với cương vị là một giáo viên, tôi không thể bỏ qua được.”
“Tôi hiểu. Thầy nói cũng có lí.”
Chabashira là đồng minh với lớp D, theo lý là vậy. Nhưng cô ấy lại gật đầu đồng ý với thầy Sakagami kìa.
“Thầy ấy nói có lí, và chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu không còn sự lựa chọn nào khác. Em có thể đi xuống rồi, Sakura.”
Cô Chabashira bảo Sakura rời đi, gần như thể cô ấy mất hết hứng. Các thành viên Hội đông Học sinh cũng không yêu cầu trì hoãn hay bất cứ thứ gi. Chữ viết rõ ràng trên tường phòng Hội đồng Học sinh, và nó ghi là Lớp D đã thất bại. Sakura nhắm mắt thật chặt, cứ như cô ấy không thể chịu được nữa vậy, như cô ấy đã hối hận về sự yếu đuối của mình lúc đó. Ngay cả Sudou, Horikita, và tôi cũng cảm thấy điều này dường như là không thể với Sakura, và cam chịu với chỉnh bản thân cô ấy.
Và rồi, điều đó đã xảy ra. Một giọng nói bất ngờ vang vọng khắp phòng.
“Em đã thật sự chứng kiến tất cả những gì xảy ra lúc đó!”
Đó thật sự là giọng của Sakura, nó đã làm tôi mất vài giây để nhận ra. Điều làm tôi ấn tượng nhất đó là âm lượng của giọng nói của cô.
“Các học sinh của lớp C ra đòn trước. Không có sai sót nào ở đây cả!”
Ngôn từ của Sakura thật sự có ảnh hưởng làm cho hình ảnh vừa nãy của cô ấy lu mờ. Cô ấy nói ra tuyệt vọng đến mức bạn muốn tin lời cô ấy nói là sự thật. Cô ấy thật sự làm tôi tin nó. Dù sao thì, giống như phép thuật vậy, hiệu ứng của nó đã kéo dài trong một vài phút. Nếu người xem vẫn bình tĩnh, vậy sẽ không khó cho họ để nhìn thông qua nó.
“Xin thứ lỗi, nhưng tôi có thể nói một vài lời không?” thầy Sakagami giơ tay lên hỏi.
“Thường thì thầy cô được yêu cầu là nói càng ít càng tốt, nhưng trong trường hợp này nó thật sự đáng thương. Chủ tịch Hội đồng Học Sinh, cậu có phiền tôi nói thêm không?”
“Vâng thầy nói đi.”
“Liên quan đến những gì em vừa nói, Sakura-kun, tôi không cần thiết phải nghi ngờ em. Tuy nhiên, tôi có một chuyện phải hỏi. Em đã bước lên để làm chứng, những em đã chần chừ. Tôi có thể hỏi là vì sao không? Tôi nghĩ là vì nếu em thật sự đã chứng kiến một số thứ, em đã phải đứng ra sớm hơn rồi chứ.”
Thầy Sakagami vẫn cằn nhằn với cô Chabashira về chuyện đó.
“Vì… Thật ra… Em đã không muốn dính líu đến chuyện này…”
“Tại sao em không muốn?”
“Bởi vì em không giỏi nói chuyện với người khác…”
“Được rồi. Tôi hiểu. Tuy nhiên tôi muốn nói đến chuyện khác.
“Em không giỏi giao tiếp với người khác, vậy mà khi mọi thứ chuẩn bị kết thúc rồi thì em lại đứng lên làm chứng. Không phải rất kì lạ sao? Theo suy nghĩ của tôi, có vẻ như lớp D đã bí mật dàn dựng chuyện này cùng nhau, còn vai em là giả làm nhân chứng và đưa ra lời khai giả ấy.”
Sau khi hội ý cùng nhau, mấy đứa lớp C cũng trả lời rằng bọn nó cũng nghĩ vậy.
“Đó là vì… Em chỉ… nói ra sự thật thôi…”
“Không cần biết kỹ năng giao tiếp của em tệ đến mức nào, tôi có thể thấy em không tự tin khi khai báo sự thật. Đó có phải là vì em cảm thấy tội lỗi không, vì em biết rằng lời em nói là giả dối ấy?”
“K-không, nó không phải như thế…”
“Tôi không đổ lỗi cho em. Em có thể chỉ là con rối của lớp em mà thôi, nói dối để bảo vệ cho Sudou-kun ấy. Không phải sao? Nếu bây giờ em đứng ra và nói sự thật cho chúng tôi thì em sẽ không bị phạt đâu.”
Thầy giáo cứ liên tục tấn công bằng đòn tâm lí. Và rồi Horikita giơ tay lên.
“Vấn đề không nằm ở đó đâu. Sự thật là Sakura-san không giỏi giao tiếp trước đám đông. Tuy nhiên, chính xác là vì bạn ấy là nhân chứng nên mới có hôm nay. Nếu không bạn ấy cũng sẽ không làm đâu, cho dù chúng em năn nỉ. Nếu thực sự cần 1 nhân chứng để dàn dựng, không phải bọn em nên chọn người giỏi hơn sao?”
“Tôi thì không nghĩ vậy. Các học sinh lớp D khá xuất sắc, học sinh như em đây, Horikita-san. Bằng cách đẩy Sakura-san làm nhân chứng, nó càng làm mọi người nghĩ đây là sự thật vì chính em không thể thay thế em ấy được.”
Sakagami-sensei có lẽ đã không tin được chuyện này. Nên dù cho chúng tôi có đưa ra bao nhiêu lí lẽ đi chăng nữa thì thầy ấy cũng tìm cách chặn họng mà thôi. Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy như vậy rồi, chỉ có một nhân chứng cho lớp D thì không đủ mạnh. Không cần biết bao nhiêu lần chúng tôi đưa ra sự thật, họ cũng sẽ nói rằng đó chỉ là lời nói dối. Nếu nhân chứng là bất kỳ ai bên chúng tôi, họ sẽ không chấp nhận đâu.
Vậy chúng ta đã hết sự lựa chọn rồi sao? Thầy Sakagami cười nhếch mép hả hê khi bắt đầu ngồi xuống.
“Nếu thầy muốn bằng chứng… Em sẽ đưa thầy xem!”
Thầy Sakagami đứng hình khi nghe từng chữ Sakura thốt ra.
“Làm ơn, đừng để chuyện này tiếp diễn nữa. Nếu thật sự nó là bằng chứng thì em đã đưa nó ra ngay từ đầu rồi ch-“
Sakura đập tay mạnh vào mặt bàn, và ném những mảnh giấy nhỏ hình chữ nhật xuống.
“Mấy thứ này là gì đây?”
Bởi vì cô ấy đã đưa ra chứng cứ còn mạnh mẽ hơn lời nói, lần đầu tôi thấy cử chỉ của thầy ấy thật bối rối.
“Đây là bằng chứng chứng minh em đã ở chỗ tòa nhà đặc biệt ngày hôm đó!”
Cô thư kí Tachibana bước tới chỗ Sakura. Mặc dù ban đầu cô ấy cỏ vẻ do dự, nhưng sau đó lại cầm những tờ giấy đó lên. Ồ không, đó không phải là vài mảnh giấy như tôi nghĩ. Nó là mấy tấm hình.
“Chủ tịch.”
Sau khi nhìn vào những bức hình đó, cô thư kí Tachibana đưa cho Chủ tịch Hội đồng Học Sinh xem. Anh trai của Horikita, sau khi nhìn qua chúng vài lần, cậu đặt nó xuống bàn để tất cả mọi người có thể thấy được.
Chúng tôi thấy Sakura ở trong tấm hình đó, nhưng Sakura mà chúng tôi thấy trong đây thật đáng yêu, có gì đó vừa giống cậu ấy mà cũng có gì đó sai sai với Sakura đang đứng cạnh chúng tôi. Kia là một thần tượng, Shizuku.
“Em.. Em đã tìm một nơi để không ai có thể thấy để em có thể chụp hình bản thân. Những tấm hình này đều có hiện ngày và giờ, điều đó có nghĩa nó sẽ chứng minh được em đã ở đó như em vừa nói.”
Ngày trên bức hình chắc chắn cho họ thấy chúng đã được chụp từ chiều tối tuần trước. Đó có thể vào khoảng thời gian Sudou và mấy cậu khác hoàn thành xong hoạt động của câu lạc bộ cho một ngày rồi. Horikita và tôi đột nhiên rung mình khi thấy bằng chứng mới. Chúng tôi bắt đầu thấy sự thay đổi trên gương mặt ba học sinh của lớp C kia, mấy đứa mà từ đầu đến giờ chơi trò nạn nhân. Nhìn tụi nó run rẩy bần bật rõ luôn.
“Em chụp mấy tấm ảnh này từ cái gì vậy?” thầy Sakagami hỏi.
“Là… máy ảnh kĩ thuật số.”
“Em có thể thêm ngày và giờ một cách dễ dàng trên máy ảnh kỹ thuật số mà. Nếu em đưa mấy bức hình này lên máy tính, em còn có thể ghép thời gian và ngày hôm xảy ra vụ việc vào. Bằng chứng này không đủ để xác minh.”
“Nhưng thầy Sakagami, thầy không thấy tấm ảnh này khác sao?”
Anh trai Horikita lấy ra một tấm ảnh mà chúng tôi chưa được xem khi nãy, và cậu đưa nó cho thầy ấy.
“C-cái này?!”
Tấm ảnh đó như đang phản lại chính nó; không cần phải xoi mói về chuyện giờ trên hình nữa. Hoàng hôn đang dần lặn với ánh nắng mờ ảo. Bức hình có vẻ đang cho chúng tôi thấy điều gì xảy ra ngay lập tức sau khi Sudou đánh Ishizaki.
“Em nghĩ thầy sẽ tin sau khi thấy… tấm ảnh này đấy.”
“Cảm ơn cậu, Sakura-san.”
Tấm ảnh này cũng cứu Horikita nữa. Thật sự đã đỡ được cái hình huống bất lợi lớn như này…
“Tôi hiểu rồi. Mọi người cũng đã nói sự thật về những bằng chứng này trong vụ ẩu đả rồi. Đây cũng đủ để hiểu tôi phải chấp nhận sự thật thôi. Tuy nhiên, tôi không thể xác minh được mọi chuyện bắt đầu thế nào từ bức hình này. Nó cũng không chứng minh được em chứng kiến toàn bộ mọi chuyện đã diễn ra lúc đó.”
Nó thật sự làm cho chúng tôi thấy như cuộc đánh nhau đã kết thúc. Chúng tôi cũng không thể gọi đây là bằng chứng đã xác thực mọi thứ được.
“Vậy, suy nghĩ của cô là gì, cô Chabashira? Chúng ta có nên hòa giải tại đây không?” thầy Sakagami hỏi.
“Hòa giải ư?”
“Tôi cho rằng em Sudou-kun đã nói dối khi khai báo mọi chuyện.”
“Thằng khốn!” Sudou đứng dậy, như cậu ấy chuẩn bị cay ra khỏi ghế vậy, nhưng cậu ấy đã kịp giữ lại và ghìm mình xuống.
“Cho dù chúng ta có nói đi nói lại đi chăng nữa thì cũng không thể đưa ra được lời đồng tình. Chúng tôi sẽ không thay đổi lời khai của mình, bên kia cũng không bỏ cuộc hay thừa nhận rằng mình đã dựng chuyện. Nói theo cách khác, các em cũng chả dừng lại đâu. Nó sẽ cứ luẩn quẩn quanh chuyện nói rằng đối phương của mình đang dối trá. Hơn thế nữa, bức ảnh này quá thiếu thuyết phục để được xem là bằng chứng dứt khoát. Vì vây tôi đề nghị hòa giải. Tôi cũng nghĩ là học sinh lớp C đây có trách nhiệm với những khiển trách lên bản thân. Có ba em học sinh đánh trả lại Sudou, và một em có quá khứ đánh nhau. Vậy chúng ta đưa ra quyết định hai tuần đình chỉ em Sudou-kun, và một tuần đình chỉ với học sinh của lớp tôi chứ? Mọi người có ý kiến gì không? Mức phạt sẽ khác nhau, đương nhiên rồi, nhưng tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với sự khác biệt của vết thương các em phải chịu.”
Anh trai của Horikita im lặng suốt quá trình thầy Sakagami phát biểu.
Có vẻ như lớp C đồng ý với việc hòa giải trên tinh thần một nữa thôi. Nếu chung tôi không có Sakura là nhân chứng và bằng chứng của cậu ấy, Sudou-kun chắc cũng phải bị đình chỉ tận cả tháng trời. Được giảm bớt còn một nửa thì hòa gải cũng là điều nên cân nhắc.
“Đừng cố nữa! Đây không phải chuyện đùa đâu!” Sudou nổi đóa.
“Cô Chabashira. Cô nghĩ sao?” Thầy Sakagami còn không thèm để ý đến Sudou.
“Có vẻ chúng ta đã đi đến kết luận hợp lí nhất rồi. Không còn lý do nào để từ chối lời đề nghị của thầy Sakagami đâu.”
Lời đề nghị của thầy ấy chắc chắn là một sự thỏa hiệp hợp lí. Horikita nhìn lên trần nhà, như đang lặng lẽ nghiền ngẫm mọi thứ đã xảy ra cho đến thời điểm này.
Dù chúng tôi có chống đối thêm bao nhiêu lần đi nữa, Sudou cũng không được tha bổng nếu như không có bằng chứng thuyết phục. Horikita cũng đã biết điều ngày từ lúc bắt đầu.
Cô cũng đã kết luận chúng tôi cần đi đến hòa giải. Đối với học sinh lớp D, Horikita khá ấn tượng với bọn họ.
Tuy vậy, nếu cậu ấy muốn lên lớp A thì cậu ấy không thể từ bỏ ở đây được. Tôi đã không có ý định nói ra cho đến khi mọi chuyện dần đi đến hồi kết, nhưng tôi đã quyết định đưa tay ra giúp, có lẽ cũng là vì tôn trọng sự can đảm của Sakura khi nãy.
“Horkita, chúng ta thật sự hết cách rồi sao?”
“………………….”
Horikita không trả lời tôi. Vậy thì, cô ấy thật không còn từ nào để nói nữa sao?
“Em không thông minh lắm nên em thật sự không nghĩ ra được các giải quyết nào. Tuy vậy, em nghĩ rằng chúng ta nên chấp nhận việc hòa giải mà thầy đã đề nghị, thầy Sakagami,” Tôi nói.
“Được,” Sakagami-sensei trả lời tôi kèm nụ cười mỉm, vừa đẩy gọng kính của mình lên.
“Chúng ta không có bằng chứng nào xác thực sự vô tội của Sudou. Tôi cho rằng những bằng chứng đó cũng không tồn tại. Nếu sự việc lần này xảy ra trong lớp học hay một cửa hàng tiện lợi nào đó thì ít ra còn có thể nói là các em có bằng chứng về việc này. Ở đây cũng không có ghi nhận nào rằng ai đó đã thấy cảnh đánh nhau xảy ra. Vì vụ việc đã xảy ra ở chỗ tòa nhà đặc biệt, nơi mà không có ai nên chúng ta cũng chả làm gì được.”
Tôi thở một hơi thật dài và lắc đầu. Tôi nhìn thẳng vào mắt Horikita, và cô ấy cũng nhìn tôi. Tôi nói như thể chúng tôi chấp nhận rằng mình đã thua.
“Tôi hiểu tại sao chúng ta có cuộc nói chuyện này. Cho dù chúng tôi có phản bác ngược lại thì lớp C cũng không thừa nhận là các em đã nói dối. Sudou cũng vậy thôi. Chúng ta vẫn sẽ chỉ lặp đi lặp lại điều này mãi mất. Thành thật mà nói, có khi tôi còn thấy tốt hơn khi không có cuộc nói chuyện này ngay từ ban đầu. Mọi người có đồng ý là vậy không?”
Horikita đưa mắt nhìn xuống. Tôi tự hỏi cô ấy đang suy nghĩ điều gì. Nếu cô ấy chỉ để lời nói của tôi bay theo gió như vậy thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc tại đây thôi.
“Im lặng là đồng ý? Chà, đại diện của lớp D em Horikita, hãy nêu ý kiến của em về vấn đề này.”
Thầy Sakagami thật sự đã lặp lại những gì tôi nói luôn. Nói cách khác, đây như là tuyên bố sự thất bại của bọn tôi. Với lớp C, chiến thắng của mấy đứa ấy cũng không có nghĩa là Sudou được tha. Mặt của thầy ấy biểu lộ rõ như thể thầy ấy đã thắng ván này vậy.
“Em hiểu rồi ạ…” Horikita trả lời, từ từ ngước lên.
“Horikita!” Sudou đã khóc. Đó là tiếng kêu gào của một thằng đàn ông, hơn ai khác, không muốn chấp nhận mình đã thua. Cậu ấy không thể chấp nhận điều đó. Tuy vậy, Horikita không dừng lại đó. Cô ấy tiếp tục với những lời cuối của mình.
“Em nghĩ là Sudou đây, ngườ đã gây ra cuộc ẩu đả lần này, có một vấn đề. Cậu ấy còn không dừng lại để suy nghĩ về hành động của mình, điều làm bất tiện cho mọi người xung quanh cậu ấy. Cậu cũng đã có quá khứ gây gổ trước kia. Cậu ấy là người có thể lên giọng và đấm nhau ngay lập tức bất cứ thứ gì làm cậu ấy khó chịu. Trong trường hợp rối loạn như thế này, rõ ràng cậu ấy là người đã gây ra nó.”
“N-này!”
“Cậu nên biết hiểu chuyện đi, Sudou. Thái độ của cậu gây ra mọi chuyện đấy.”
Horikita trừng mắt khó chịu với Sudou, gần như muốn lất át cả sự giận dữ của Sudou. “Đó là lí do tại sao em không có động lực nà để giúp Sudou-kun từ lúc đầu. Em đã biết là nếu em cố đưa tay ra giúp, cậu ấy cũng sẽ ngựa quen đường cũ thôi.”
“Một câu trả lời rất thành thật đấy. Vấn đề đã được giải quyết, phải không?”
“Cảm ơn em nhiều. Mời em ngồi.” cô thư kí Tachibana nói với Horikta.
Một khoảng thời gian im lặng theo sau. Sau đó nhìn Sudou rõ khó chịu. Sau năm rồi mười phút chờ đợi trôi qua, Horikita cũng không ngồi xuống.
“Em có định ngồi xuống không vậy?” Tachibana bảo Horikita ngồi xuống một lần nữa, như thể chị ấy nghĩ là Horikita không nghe được gì vậy. Thế mà Horikita vẫn chưa ngồi. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt của các thầy cô, cứ nhìn chằm chằm vậy đó.
“Cậu ấy nên kiểm điểm lại hành vi của mình. Tuy nhiên, không phải trong trường hợp này. Khi em nói cậu ấy nên nhìn lại bản thân, ý em là cậu ấy nên nhìn lại hành động trong quá khứ của mình. Tuy nhiên, liên quan đến sự việc lần này, em không nghĩ Sudou-kun đã làm gì sai. Đó chỉ là sự kiện đáng tiếc đã xảy ra một cách tình cờ. Em tin chắc đây là động thái có chủ ý của lớp C. Em không có ý định chấp nhận sự việc như thế.”
Horikita phá vỡ bầu không khí im lặng với những ngôn từ kiêu căng đó.
“Vậy… ý em sao đây?” Anh trai của Horikita lần đầu tiên nhìn em gái của mình từ nãy đến giờ. Horikita không còn khép nép trước anh nhìn của anh mình nữa. Có thể cô ấy cảm thấy đây không phải là lúc sợ sệt, mà là lúc trở nên dung cảm trước Sakura. Hoặc có thể cổ đã thấy được các giải quyết cuối cùng rồi sao?
“Nếu mọi người không hiểu, em sẽ nói lại một lần nữa.Chúng em tin rằng Sudou-kun hoàn toàn vô tội. Vì vậy, chúng em không thể chấp nhận khi cậu ấy bị đình chỉ, dù chỉ có một ngày thôi cũng không.”
“Ha ha… Tôi còn nói gì thêm được nữa? Việc này có chủ ý à? Thật là một suy luận ngu ngốc. Tự nhiên em gái của Chủ tịch Hội đồng Học sinh đứng lên nói vớ va vớ vẩn mà chả giúp được cái gì.”
“Sudou-kun là nạn nhân, như lời của nhân chứng đã nói. Mong mọi người không đánh giá sự việc sai đi.”
Học sinh lớp C bắt đầu la hét kiên quyết.
“Đừng có xàm nữa! Tôi mới là nạn nhân ở đây!”
Sudou, buộc phải lên tiếng, lại lên giọng. Sự phải đối đến thật nhanh và dữ dội. Mọi người hiểu là chúng tôi không tìm gải pháp bằng cách này.
“Đủ rồi. Tiếp tục cuộc đàm phán này chỉ tốn thêm nhiều thời gian.”
“Những gì em học được ngày hôm nay đó là hai bên đều có một yêu cầu hòan toàn ngược nhau. Trong trường hợp như vậy, chắc chắn là có 1 bên đang nói dối.”
D hay C? Lớp nào đã dối trá trước toàn trường? Nếu sự thật này được phơi bày, hậu quả còn kinh khủng hơn bị đình chỉ nữa.
“Để tôi hỏi các cậu, lớp C ạ. Vậy người nói dối hôm nay là các cậu?”
“Tất… tất nhiên là không rồi!”
“Chà, vậy còn các bạn, lớp D?”
“Bọn em không nói dối. Những gì tụi em nói đều là sự thật hết.”
“Vậy ngày mai hẹn mọi người ngày mai tập hợp ở đây để tái thẩm vào 4 giờ chiều nhé. Nếu sau đó vẫn không tìm ra được bên nào đã nói dối hoặc thừa nhận lỗi sai thì chúng ta sẽ thông qua phán quyết theo bằng chứng đã thu thập được. Tất nhiên chúng ta phải xem xét đến trường hợp sẽ bị đuổi học. Vậy thôi.”
Sau khi đề nghị chuyện đó, anh trai của Horikita thông báo kết thúc phiên xử. Nếu như phiên tòa mở lại vào ngày mai vào 4 giờ chiều, cũng không nhiều thời gian để tìm ra bằng chứng mới.
“Có thể cho thêm một chút thời gian trước khi chúng ta tái thẩm vấn không?”
Horikita hỏi, giơ tay mình lên. Không phải cô ấy đang chống lại, nhưng cổ đã đưa ra một lời đề nghị.
“Nếu thật sự cần thêm thời gian trước giờ tái thẩm thì Chủ tịch Hội đồng sẽ đề nghị một thời gian ân hạn. Nói theo cách khác, thời gian được cho thêm sẽ chỉ cấp vừa phải cho trường hợp này. Phần cho thêm chỉ cho phép trong trường hợp đặc biệt mà thôi,” cô Chabashira trả lời, khoanh tay trước người. Có vẻ như cô ấy đã xem xét ý định của Hội đồng Học sinh.
Chúng tôi được yêu cầu rời đi. Nhìn mọi người ai cũng không thỏa mãn khi bước ra khỏi văn phòng Hội đồng Học sinh. Thầy Sakagami tiếp cận Sakura, cậu ấy như sắp sửa rớt nước mắt. Thầy Sakagami lạnh lùng nói.
“Em nên tự hào về bản thân vì đã kéo được theo rất nhiều người vào chuyện này chỉ bằng lời nói của mình. Còn nữa, nếu em nghĩ rằng chúng tôi bỏ qua cho em chỉ vì em sắp phát khóc thì tôi e rằng em thực sự rất ngốc đấy.”
Thầy Sakagami và các học sinh lớp đó rời đi, để lợi những từ đã trôi trong bầu không khí này. Mấy đứa lớp C cứ lặp đi lặp lại lời than phiền rằng lời nói dối của nhân chứng đã đi quá xa, như họ đang muốn Sakura nghe vậy. Sự im lặng bao trùm không gian phòng Hội đồng ngày sau đó.
Sakura, cố gắng kìm lại giọng của cô ấy, bật khóc nức nở.
“Tớ đã thật sự cố gắng hết mình để lên tiếng trong cuộc đàm phán rồi, nhưng chúng ta có cơ hội nào không vậy, Horikita?”
“Tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ tiếp tục chiến đấu để hỗ trợ cho bằng chứng cậu đưa ra cho đến cùng.” Horikita nói.
“Tớ hiểu rằng nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề này thì chỉ trở thành lũ cứng đầu thôi. Không phải điều đó sẽ làm cho nhiều người tổn thương hơn trong quá trình này sao?”
“Tôi không có ý định để thua cuộc như vậy.”
Horikita quay qua và rời khỏi. Sudou chạy theo. Họ rời đi để để lại mình tôi cùng Sakura trong căn phòng đó.
“Tớ xin lỗi, Ayanokouji-kun.. Nếu từ đầu tớ đứng ra thì mọi chuyện đã ổn hơn rồi, nhưng… Mọi thứ trở nên như vậy là vì mình chẳng dũng cảm gì cả.”
“Nó đã có thể kết thúc y vậy kể cả khi cậu đứng ra làm chứng từ lúc đó. Họ phản bác lại lời khai của cậu để làm nó không còn đáng tin nữa chỉ vì cậu đến từ lớp D thôi. Kết quả cũng sẽ giống thế thôi à.”
“Nhưng!”
Nếu họ nghi ngờ Sakura là kẻ nói dối, cô ấy cũng sẽ không thể tự mình cứu Sudou. Vượt qua cảm xúc của mình, Sakura bắt đầu khóc, nước mắt lăn dài trên má cô. Nếu Hirata vẫn còn đây, cậu ấy đã nhẹ nhàng đưa chiếc khăn tay cho cô ấy rồi. Kì lạ thay, cảm tượng này y như lúc Horikita khi suy sụp lúc cô gặp lại anh trai của mình vậy.
Là một khoảnh khắc dejà vu.
Tại sao thế giới này lại phân kẻ thắng người thua chứ? Tôi đã trải qua nhiều lần giành chiến thắng cũng như thất bại, và chứng kiến những khoảnh khắc vui sướng vỡ òa và kể cả lúc buồn đau dường như liên kết chặt chẽ với những kết quả đó. Tôi không để Sakura ở lại đây được, nên tôi đã đợi đến khi cô ấy có thể di chuyển lại.
“Cậu vẫn còn đó chứ?”
Anh trai của Horikita và cô thư kí Tachibana đi ra khỏi phòng Hội đồng. Cô Tachibana bắt đầu lấy chìa khóa cửa lại.
“Cậu sẽ định làm gì đây?”
“Ý anh là sao cơ?”
“Tôi tưởng lúc cậu đến đây với Suzune, cậu đã mở ra mấy kiểu kế hoạch hoành tráng rồi chứ.”
“Em không giống Khổng Minh hay Kuroda Kanbei đâu. Em làm gì có kế hoạch nào.”
“Vậy lúc Suzune nói rằng Sudou hoàn toàn vô tội, con bé đơn giản là tự bộc phát à?”
“Cường điệu hóa, ý anh là vậy hả? Em không nghĩ thế.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thật kì lạ, cứ tưởng là cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi nhưng nó vẫn tiếp tục. Mặc dù ban đầu anh gây ấn tượng xấu trong lần đầu đàm phán, nhưng giờ tôi lại thấy anh ấy cũng dễ nói chuyện phết.
Có lẽ đây là hình tượng người đã leo lên chức Chủ tịch Hội đồng Học sinh ấy nhỉ. Anh ấy thật sự có năng lực hiểu được bản chất của con người.
“Vậy đó là những gì em có thể làm à Sakura. Hình ảnh thực tế có giá trị hơn 1 lời nói xuông nhiều. Tuy vậy, sự tin cậy cũng giảm bớt bất kể em có làm gì chỉ bởi em là học sinh từ lớp D. Cho dù chuyện của em có chi tiết đến mức nào, chúng tôi cũng không thể đánh giá nó 100% đúng sự thật được.”
Đơn giản là, anh ấy đang nói Sakura đã nói dối.
“E-Em..Em chỉ nói.. sự thật…”
“Nếu em không chứng minh được, thì nó chỉ hơn vô nghĩa một tí thôi.”
Sakura cúi đầu xuống thất vọng. lại một lần nữa khóc òa.
“Em tin bạn ấy. Em tin bằng chứng của Sakura.” Tôi nói.
“Vì em ấy từ lớp D mà, nên cậu đơn giản muốn tin ẻm thôi.”
“Em không nói là em muốn tin. Em nói là em tin. Nó không hề giống nhau.”
“Vậy cậu có thể chúng minh được không? Chứng minh lời nói dối kia là sự thật?”
“Điều đó không phụ thuộc vào em. Em gái của anh sẽ chứng minh điều đó. Nếu Sakura không nói dối, nhỏ sẽ tìm cách thuyết phục mọi người.”
Anh trai Horikita cười khẩy, rồi mỉm cười, như thể những gì tôi nói sẽ chẳng thành hiện thực đâu vậy.
Sau khi anh trai kia và cô Tachibana rời đi, tôi đi đến chỗ Sakura, cô ấy vẫn đứng đó không di chuyển được.
“Thôi nào. Ngẩng mặt lên đi, Sakura à. Cũng không có ích gì nếu cứ khóc mãi như này đâu.”
“Nhưng… tất cả là do tớ… Hic”
“Cậu chẳng làm gì sai cả. Cậu chỉ nói sự thật thôi mà?”
“Nhưng… Tớ…”
“Tớ nói lại một lần nữa nhé. Cậu không làm gì sai hết.”
Tôi cúi người xuống một chút để nhìn vào mắt cậu ấy. Cậu ấy lại càng cúi mặt xuống, như không muốn ai thấy giọt nước mắt của cậu vậy.
“Tớ tin cậu mà. Tớ thấy biết ơn vì cậu đã đến hôm nay. Nhờ vào cậu, chúng mình bây giờ đã có thêm cơ hội để giúp Sudou và lớp rồi.”
“Nhưng… Tớ… Tớ hoàn toàn vô dụng mà?”
Cô ấy chẳng có chút tự tin vào mình sao..?
“Tớ tin cậu vì cậu là bạn của mình.”
Tôi đặt tay lên vai cậu ấy. Cố xoay người cậu ấy qua, tôi cố gắng làm cậu ấy nhìn vào mắt mình.
Tôi cứ lặp lại như vậy với niềm hy vọng.
“Hãy nhớ làm vì bản thân cậu nhé.”
“Tớ sẽ lộ hết mặt xấu hổ của mình mất…”
Sakura, đi lại gần tôi, đã nín khóc rồi. Cậu ấy bây giờ cũng đã nở một nụ cười ngượng ngùng.
“Đã lâu rồi tớ không khóc trước mặt ai cả. Tớ cảm thấy đỡ hơn một chút rồi.”
“Tớ vui vì cậu cảm thấy thế đấy. Hồi nhỏ tớ toàn khóc nhè trước mặt mọi người.”
“Tớ không nghĩ cậu là người như thế đâu, Ayanokouji-kun. Nó khác hoàn toàn với những gì tớ từng nghĩ về cậu đấy.”
“Ừ thì, hồi nhỏ tớ khóc lóc nhiều lắm. Chắc trước khoảng cả 10 hay 20 người gì cơ.”
Tôi cảm thấy hơi thất vọng và xấu hổ, nhưng lúc đấy tôi không thể ngừng khóc nhè được.
Tuy nhiên, khi con người ta khóc, họ mạnh mẽ hơn và cố tiến về phía trước hơn. Sakura có vẻ là người mà cậu ấy có thể tự kìm nén được cảm xúc của mình. Vụ lần này cũng nên xem là bước tiến quan trọng cho cô ấy.
“Tớ thật sự vui lắm… khi cậu nói cậu tin tớ.”
“Không chỉ mình tớ đâu. Horikita, Kushida và cả Sudou nữa. Tất cả mọi người trong lớp cũng tin cậu.”
“Ừ.. Nhưng chỉ có cậu là nói thẳng với tớ thôi, Ayanokouji-kun ạ. Cậu đã nói ra điều đó.”
Sakura lau nước mắt của mình lần nữa, chắc nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cậu ấy.
“Cậu đã cho tớ sự dũng cảm. Tớ rất vui đó.” Cậu ấy nói, với một nụ cười nhẹ.
Khi tôi nghe điều đó, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Ngay cả khi cứu được Sudou bằng cách ép Sakura đứng ra và đẩy cô ấy vào tình huống khó chịu như vậy, thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Hai chúng tôi im lặng một hồi lâu. Chả ai trong chúng tôi giỏi mở lời. Tuy nhiên, nó cũng không có cảm giác kì lạ hay khó chịu.
“Ừ-ừm, chà… Tớ không nghĩ tớ nên nói gì bây giờ, nhưng mà…”
Ngay lúc chúng tôi gần bước tới lối ra vào, Sakura mở miệng.
“Thật ra… Tớ… bây giờ..”
“Yahoo! Các cậu lâu quá rồi đấy, hửm?”
Ichinose và Kanzaki đã đợi chúng tôi ở lối ra. Chắc họ đã phải chờ lâu lắm để xem có chuyện gì xảy ra.
“Các cậu đợi à?” tôi hỏi.
“Bọn tớ tự hỏi liệu có chuyện gì sẽ xảy ra nè.”
Tôi đừng lại và quay sang Sakura. “Xin lỗi cậu nha, Sakura. Chúng ta có thể nói tiếp chuyện này lần sau không?”
Sakura mở tủ giày ra và cất giày vào. Cô ấy quay mặt sang tôi. “Ừm, không, không có gì đâu. Tớ chỉ.. muốn nói là tớ sẽ cố hết mình thôi. Tớ sẽ dũng cảm hơn.”
Cậu ấy trả lời thật nhanh rồi cúi xuống và rời đi.
“Sakura?” tôi gọi với theo, nhưng cậu ấy càng đi nhanh hơn.
“Tớ xin lỗi nha. Có phải tớ canh giờ hơi sai không?” Ichinose hỏi tôi.
“Không, ổn thôi mà.”
Tôi kể lại những gì đã xảy ra trong căn phòng Hội đồng Học sinh đó.
“À rồi. Vậy là các cậu từ chối hòa giải hửm? Lớp D khăng khăng về chuyện Sudou là người vô tội cho đến cùng luôn?”
“Ừ thì, cho dù Sudou có bị đình chỉ một ngày thôi, điều đó cũng có nghĩa là lớp C thắng rồi.”
Nói cách khác, lời thỏa hiệp chỉ là cái bẫy thôi. Một cái bẫy ngon ngọt để lừa chúng tôi trở về thất bại. Hai đứa tụi nó cũng chả thấy là thuyết phục gì.
Kanzaki còn nhấn mạnh là chúng tôi đã sai lầm khi làm vậy rồi.
“Thực tế là cậu ấy đã đánh mấy đứa đó mà. Đối thủ của các cậu đang nhượng bộ vì những bằng chứng và lời khai của cô ấy thôi. Các cậu đã nên chọn đồng ý hòa giải ấy.”
“Nhưng theo lời Ayanokouji-kun nói, Sudou bị đình chỉ thì đúng là cú thua cho lớp D rồi. Nếu Sudou bị đình chỉ vì hành vi sai lệch của cậu ấy, vậy thì cơ hội trở thành đội trưởng sẽ tan tành mây khói. Cậu ấy sẽ trở về vạch số 0 mất.”
“Nếu cậu ấy không chỉ quay về vạch số 0. Mọi chuyện càng tệ hơn nữa, thề luôn. Nếu trường biết được cả hai bên cùng chia sẻ trách nhiệm, họ sẽ lấy chuyện đó để tính vào hình phạt. Tuy vậy, nếu ngày mai tội của Sudou trở nên nặng hơn, nó sẽ là tin xấu đấy.”
Không ai trong hai đứa sai. Hoặc chúng tôi kháng cáo cho sự vô tội của cậu ấy, hoặc là chúng tôi chấp nhận lời đề nghị. Một trong hai ý đó là câu trả lời chính xác.
“Tớ biết. Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Nếu cậu nghĩ vậy, cậu đã phải dừng chuyện đó lại rồi chứ?”
“Nếu cậu quay lại tái thẩm, các cậu chắc chắn sẽ thua. Như Kanzaki nói đấy, có được bản án vô tội là điều không thể.”
Cho dù bằng chứng của chúng tôi là gì, không cần biết chúng tôi có phản bác quyết liệt đến đâu thì cũng không thể thắng vào thời điểm đó được. Nó không còn là chuyện thắng hay thua nữa. Chúng tôi có gần như đi đến đường cùng trên chiến trường rồi.
“Cậu vẫn đi chiến luôn? Kể cả không có bằng chứng hay nhân chứng mới luôn hả?”
“Đội trưởng đã đưa ra quyết định rồi. Chúng tớ sẽ đấu đến cuối cùng.”
Horikita không hề ngốc ngếch. Cậu ấy biết rõ là thời gian được cho thêm này không phải là chiến thắng. Nhưng cô ấy đã chọn tiến lên, quyết chiến tới cùng. Lớp D cũng đã được chuẩn bị để đối mặt với các thách thức phía trước bởi sự nhanh trí của chúng tôi.
“Hmm. Chà, tớ không nghĩ chúng ta có khả năng kiếm được thêm bằng chứng đâu, nhưng để tớ kiểm tra xem thông tin nào tớ có thể lấy được trên mạng không nhé.” Không lạ gì khi cô ấy dính dáng đến chuyện của chúng tôi vào những lúc này, Ichinose cười khẩy nhưng vẫn nhờ cô ấy hợp tác.
“Tớ sẽ cố hết sức để tìm ra thêm bằng chứng hay lời nhân chứng mới khác.” Mặc dù Kanzaki có thể đã chọn cách giảng hòa nhưng sự hợp tác của cậu ấy vẫn không lay chuyển.
“Các cậu vẫn muốn giúp chúng mình luôn hả?”
“Tụi mình đã lún sâu vào vụ này quá rồi. Hơn nữa, như mình nói hồi đầu đó. Chúng mình không thể tha thứ cho những lời dối trá được.”
Kanzaki gật đầu đồng ý. Đây thật sự là những bồ tèo tốt.
“Tớ rất trân trọng đề nghị này, nhưng nó cũng không cần thiết nữa.”
Horikita, người mà tôi tưởng đã về kí túc xá rồi, đột nhiên xuất hện kế bên chúng tôi. Nàng ấy đã đợi mình sao?
“Không cần thiết ư? Ý cậu là sao, Horikita-san?”
“Chúng ta cũng không làm cho Sudou được tha đâu. Kể cả nhân chứng mới từ lớp A hay B đi chăng nữa, đó là điều không thể. Tuy nhiên… có một số thứ tớ muốn các cậu giúp. Chỉ có duy nhất một cách khả thi thôi.”
“Chuẩn bị gì cơ?”
“Đó là—"
Horikita bắt đầu giải thích cho chúng tôi cái mà cậu ấy muốn. Sự bình tĩnh của Ichinose bây giờ đã tan biến mất.
“Ồ… Yêu cầu này khá khó đấy.”
Nếu Ichinose do dự như vậy, chắc có lễ đây là yêu cầu không được hợp lí cho lắm.
Kanzaki im bặt và đắm chìm trong suy nghĩ luôn.
“Tớ hiểu rằng tớ không có quyền hành gì để đòi hỏi các cậu phải làm,” Hoorikita nói. “Gánh nặng tớ đặt lên trên vai các cậu là cực kì lớn. Nhưng—”
“À, không. Chà, cái này vẫn trong tầm khả năng của tụi tớ, tớ nghĩ vậy. Chỉ là vì tớ đang lên kế hoạch để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với lớp D. Chúng mình có rất nhiều điều muốn biết đấy, nhưng… thôi, có lẽ tốt hơn hết cậu sẽ không nói cho tụi tớ lí do tại sao phải không?”
“Cậu nói đúng rồi đó. Vậy thì, nếu tớ có thể thuyết phục được cậu, cậu sẽ hợp tác chứ?”
Horikita tiếp tục giải thích chi tiết kế hoạch của mình cho Ichinose, Kanzaki và tôi. Tại sao nó lại cần thiết đến vậy? Chúng tôi sẽ làm được gì với điều đó chứ? Mục đích của nó là gì? Sau khi Horikita nói xong, Kanzaki và Ichinose chìm trong suy nghĩ.
“Các cậu nên hiểu những rủi ro cũng như sự hữu dụng của nó đấy,” Horikita nói.
“Cậu nghĩ ra cái trò này từ khi nào vậy?” Ichinose hỏi.
“Chỉ trước lúc buổi thẩm vấn kết thúc thôi. Tuy nhiên chỉ có một cơ hội duy nhất.”
“Thật… Thật là một bước đi ngoạn mục đấy. Tớ đã đi đến hiện trường vụ ẩu đả nhưng còn không thể nghĩ ra được. Hay là, tớ nghĩ tớ nên nói gì rồi, tớ thật sự đã không biết gì luôn. Nó còn không gần với những gì tớ có thể tưởng tưởng được luôn ấy.” Ichinose có vẻ như đã hiểu được kế hoạch và tác dụng của nó. Tuy nhiên, cô ấy vẫn còn đăm đăm như vẫn đang suy nghĩ.
“Một ý tưởng khác thường đấy. Cậu còn có thể dự liệu được trước kết quả nữa. Nhưng liệu thứ như vậy còn tồn tại sao?” cô ấy hỏi Kanzaki, nhìn cậu ấy hơi sốc.
“Nó có thể trái với luân lí và đạo đức của cậu đấy, Ichinose.”
“Ha ha, ừm. Cậu nói đúng. Nó là cuộc cách mạng với tớ. Nhưng mà.. là cách duy nhất để làm rồi.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Đây là thứ mà tụi mình chưa bao giờ làm.”
Liệu các cậu ấy có giúp chúng tôi một tay không? Có những lời giả dối được đưa vào chiến lược này. Với những người như Ichinose ghét nói dối, thật là một yêu cầu khắc nghiệt mà.
“Chà, vì một lời giả dối đã gây ra mọi chuyện, có lẽ một lời nói dối khác sẽ giúp chúng ta khép lại chuyện này. Dù sao thì đó là cách tớ nghĩ.”
“Ừm hứm, tớ hiểu. Gậy ông đập lưng ông nhờ? Nhưng liệu nó có khả thi không, tớ thắc mắc đấy? Tớ không tưởng tượng được chuyện đó có thể dễ dàng làm được đến vậy.”
“Đừng lo về phần đó. Tớ đã xác nhận vấn đề đó rồi.” Horikita nói.
Vậy cô ấy đã rời khỏi phòng Hội đồng ngay sau đó để thu thập thông tin và bằng chứng cần thiết sao?
“Nếu có thể nhờ Giáo sư giúp sẽ tốt hơn nhiều á. Tớ cũng sẽ nói với thầy ấy.”
Horikita nhẹ gật đầu. Cậu ấy dường như cũng không có bất kì phản đối nào.
“Ê này, Kanzaki-kun. Vậy cậu giúp chúng tớ vượt qua lớp C thật hả?”
“Ừ. Chuẩn luôn.”
“Nhưng mà tớ đang suy nghĩ, lỡ như những thứ chúng ta đang làm bây giờ lại quay trở mặt cắn mình không?”
“Cũng có thể đó.”
“Nè. Tớ hoàn toàn không nghĩ đến việc tính toán xem lóp D có người con gái như cậu đấy.” Ichinose, sau khi khen Horikita, lấy điện thoại của cô ấy ra lên với ánh mắt khá kinh ngạc. “Tớ đưa cậu mượn cái này. Nhớ trả lại tớ sau á nha.”
Cùng với đó, cô ấy khẳng định là mình sẽ giúp.
“Tất nhiên rồi. tớ hứa.” Horikita, thật sự biết ơn vì sự giúp đỡ của các cậu ấy, đồng ý không chút do dự.
“Vậy thì, Ayanokouji-kun. Có một số thứ tôi cần sự giúp đỡ từ cậu đấy.”
“Nếu đó không phải cái gì phiền phức hay mất thời gian.”
“Nhúng tay vào căn bản là phiền phức và mất thời gian rồi.”
Nói cách khác, tôi cần chuẩn bị cho bản thân. Tôi không thể thấy lối thoát của chuyện này. vậy nên tôi mới do dự khi quyết định giúp Horikita.
“Ố kê, đi th—?!”
Tôi đột nhiên bị một cú đánh trời giáng. Đau một cách bất ngờ và dữ dội luôn í. Tôi lăn ra một góc như thể vừa bị cơn gió thổi mạnh.
“Tôi tha cho cậu lần này. Tuy nhiên, lần sau là gấp đôi đấy.”
“Cái g—á, áá”
Đau đến mức giọng tôi quéo lại luôn, như thể tôi không được cãi lại ấy. Chờ đã, cậu ấy vừa nói cậu ấy sẽ trả lại “gấp đôi”, nghĩa là cú đánh đó còn đau hơn gấp đôi á? Không thể tin được! (còn có lần sau á????, ngọt quá ông giáo ơi :((( )
Ichinose sững sờ, chứng kiến toàn cảnh sự việc luôn. Cậu ấy nhìn Horikita như thể cô gái là là cái gì đó thật đáng sợ. Nhớ kĩ đấy, Ichinose. Horikita là người không biết thương hại đâu.. Ui Ui cái lưng tôi.