XIN HÃY YÊU EM TỪ GIỜ
長曽根モヒート
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 04: Sẽ Thế Nào Nếu Tôi Yêu Hoàng Tử?

Độ dài 1,346 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-12 01:30:17

‘Chắc chắn rằng nếu mình yêu hoàng tử và trở thành nữ chính và khiến câu chuyện có một kết thúc hạnh phúc , có lẽ chỉ có lẽ thôi mình có thể trở về thì sao? Dù không chắc chắn nhưng thử nó cũng chả nguy hiểm gì nên cũng đáng để thứ’

'KHôngg, không điều này cực kì nguy hiểm đến mình’

Mặc dù có vẻ anh không để ý nhiều đến các cô gái nhưng điều đó không có nghĩa là anh không hứng thú với họ. Nói gì thì nói anh vẫn là đàn ông nên việc anh hứng thú với những cô gái thì cũng là điều bình thường. Nhưng ngay lúc này điều bình thường đang bị lung lay dữ dội. Anh biết mình có lẽ sẽ mất thứ gì đó nếu làm như nhưng

Khi xem xét một cách cẩn thận thì anh thấy chỉ còn cách đấy là khả dĩ nhất hơn nữa nếu anh đi đến điểm cuối của câu chuyện, anh sẽ có cơ hội hiểu rõ hơn về các diễn biến của của cuốn tiểu thuyết này

Nói thì nói vậy nhưng anh chỉ mới đọc có một chút nên anh hoàn toàn không biết tí gì về việc họ phát triển tình cảm như thế nào, khúc anh đã đọc là từ đoạn họ hẹn hò với nhau và đến cuối cùng thì hoàng tử cầu hôn Clarie. Tuy nhiên, lời cầu hôn đó đã không có được câu trả lời vì ký ức của nữ chính Claire quay trở lại cô ấy đã quyết định chạy trốn khỏi lâu đài.

‘Sau đó, làm sao mà anh chành Alex có thể khiến Claire phải lòng mình nhỉ…?.’

Trong khi suy nghĩ thì anh được dẫn đến một phòng rộng rãi hơn nhiều so với phòng anh ở nhà của mình. Ngay khi Alex vừa rời đi, Yulie vội vàng lục lọi ngăn kéo để tìm giấy bút. Anh muốn viết lại những gì xảy ra giữa hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết trước khi anh vẫn chưa quên.

May thay, anh lại có trí nhớ tốt. Dù chỉ đọc một lần nhưng anh vẫn có thể nhớ lại chi tiết câu chuyện khi họ hẹn hò.

‘ Mình có thể làm được nếu làm theo những thứ như này.’

Nhìn chằm chằm vào những dòng ghi chú vừa viết, Yulie nhẹ gật đầu tự hào. Vì ban đầu đây chỉ là những hành vi của một cô gái bình dân bị mất trí nhớ nên nó sẽ không có gì đặc biệt khó khăn đối với anh. Thậm chí anh còn có thể làm tốt hơn nữa.

Khi anh vừa thở phào nhẹ nhõm, cô hầu gái mà Alex đã chỉ định đã đến chào anh.

“Kể từ bây giờ tôi sẽ lo công việc hàng ngày của tiểu thư Yulie. Tên tôi là Jill thư tiểu”

Yulie nhớ ra cô gái trước mặt mình. Đó là cô gái có khuôn mặt nghiêm nghị, mặc đồng phục hầu gái cùng với mái tóc đỏ dày được tết chặt thành bím. Dù được cho là cùng tuổi với Aika, nhưng khi đứng gần cô ấy, Yulie thấy cô ấy trông trẻ hơn nhiều với những nét trẻ con vẫn còn vương trên khuôn mặt cô. Đột nhiên cô lỡ nói ra suy nghĩ của mình

“…cô trông khác hơn nhiều tôi tưởng...”

“Xin thứ lỗi, có chuyện gì sao ạ?”

“À không, ừm, …rất vui được gặp cậu.”

Sau khi nhìn thấy Alex đẹp trai và chói lóa như thế nào, cô đã nghĩ những nhân vật khác cũng ở tầm như thế. Nhưng cô gái này lại bình thường đến bất ngờ.

 ‘Ôi đúng là cuộc đời’. Rốt cuộc thì Alex vẫn là nam chính. Nên có lẽ anh ấy là một trường hợp đặc biệt.

Trong lòng, Yulie thầm nghĩ: ‘Trong trường hợp đó, liệu cô có thể làm tôi xinh đẹp hơn không...’ nhưng cô không nói ra thành lời.”

.

.

.

_Clộc......-°.....

Một âm thanh có thể được từ xa

Các giác quan của anh đều cảm thấy thật mơ hồ, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, anh đã dần nhận ra mình đã ngủ gật. Thông tin đi lướt qua não anh, giống như là đã bộ phim được chiếu lên trong khi cô đang ngái ngủ.

Cảm giác của anh về tình hình hiện tại của mình rất kì lạ nó có cảm giác như là nửa tỉnh nửa mơ luc này mọi thông tin của cô hoàn toàn mờ mịt.

Dù chắc chắn bản thân là đang mơ nhưng anh không thể tỉnh dậy được. Anh đã cố chống chọi với cơn buồn ngủ dữ dội của mình, nhưng mí mắt cô nặng trĩu.

°.......――…....°

Những gì anh nghe thấy được là âm thanh của tiếng máy móc đang chạy. Tiếng người nói chuyện. Và sau đó… và sau đó. ------………――。

“――……” Ấn nút

Khi nghe thấy nó

Yulie tỉnh dậy.

Khi anh tỉnh lại, anh thấy mình đang nắm trên sofa ở phòng khách, anh nhìn vào cửa sổ lơn trong phòng khách khung cảnh của nó vẫn không có gì thay đổi, vẫn là bầu trời xanh đó.

‘Có vẻ như thời gian đã trôi qua không lâu’.

‘… đó là một giấc mơ sao?’

Anh cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tuy nhiên, khi khi nghĩ thêm vô giấc mơ đó thì đoạn ký ức đó dần mờ dần trong đầu anh và nó biến mất trong chớp mắt.

‘Nó là cái quái gì vậy?’

Anh nhìn quanh những đồ nội thất đăt tiền được bày ra ra trước mắt mình, chiếc giường có màn treo và chiếc đèn chùm nhỏ.

Liệu nơi này là một giấc mơ suy nghĩ đó xuất hiện bên trong đầu khi nhìn thấy nhứng thứ trước mắt

Với sự u sầu khi nghĩ về nó cô dần đưa cơ thể mình ngồi dậy, . Đột nhiên một người mà cô đợi xuất hiện bất ngờ khi cô đang trong tình trạng nửa ngủ nửa tỉnh đã quan sát biểu cảm cô và cất tiếng

“Có điều gì khiến em bận lòng à?”

“Hả, Alex?”

Yulie bất ngờ trước sự xuất hiện của Alex .

Cô nghĩ cốt truyện chính sẽ được bắt đầu vào hôm sau chứ nhưng ‘Tại sao anh ta lại đến vào lúc này có sự thay đổi gì trong trình tự cốt truyện sao?’

Alex anh ấy cười tươi roi rói, với trò gây bất ngờ của mình cho cô đang thành công.

“Em có phiền không nếu anh dẫn em đi quanh lâu đài tham quan.”

‘Tham quan lâu đài…’

Anh đột nhiên nhớ ra môt điều đó là trong câu truyện gốc cũng đã có đoạn ‘Clarie’ nữ chính gốc của cuôn tiểu thuyết cũng được dẫn đi tham quan lâu đài nguy nga này. Vì dâyd chỉ là một câu truyện thêm vào cho hợp lí hóa nên cũng không có gì quá đáng chú ý, nên anh đã quên mất

Dù rằng đó chỉ là vai dòng trong tiểu thuyết nhưng nó cần phải xảy ra, anh phải dành thời gian và tham quan lâu đài. Mặc dù rằng đây là một điều lẽ thường nhưng, Yulie, người vẫn chưa thực sự chấp nhận rằng đây là thế giới trong tiểu thuyết, khá bất ngờ trước sự kiện không lường trước được.

Tuy nhiên, cơ hội được tham quan xung quanh lâu đài hoàng gia cũng hhím và ‘Hơn nữa, được anh ta dẫn đi tham quan cũng không tệ lắm’ cô nghĩ. Ngay cả khi không tìm ra cách để thoát khỏi thế giới này hay thứ gì đó tương tự, đơn giản là anh chỉ cần tìm môt cách khác khả dĩ hơn thôi.

“À, anh đang làm phiền em nghỉ ngơi à ? Xin lỗi nhé! Mà sắc mặt em có vẻ không tốt lắm,em có ổn không đấy ? Nếu em thấy mệt thì hãy nghỉ ngơi đi ....”

“Không, tôi ổn mà. Tôi cũng... ờ... em cũng rất vui nếu anh có thể dẫn em đi tham quan.”

“Vậy à! Thế thì đi nào”

Alex mỉm cười vui vẻ, rồi dẫn Yulie ra khỏi căn phòng

Bình luận (0)Facebook