Chương 2: Mối nghi ngại về việc Công chúa Búp bê là gái bán thân
Độ dài 1,276 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-29 15:30:16
Hiện tại, do không có cuộc trò chuyện nào đang diễn ra, chúng tôi di chuyển về góc sân ga và chờ chuyến tàu tiếp theo.
Dường như công chúa cũng đã lỡ điểm dừng của mình - ừ thì, nếu như đã ngủ say đến vậy, chắc chắn cô ấy cũng sẽ lỡ thôi. Vậy nên, hai chúng tôi quyết định bắt chuyến tàu hướng ngược lại.
Đoạn tàu này khá vắng vẻ nên hai chúng tôi ngồi cách nhau vài ghế và tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy.
Tôi không có đủ tự tin rằng mình sẽ có thể giữ bình tĩnh khi người khác nghe được đoạn đối thoại, cũng như không đủ tự tin để giả vờ bình tĩnh. Vì vậy tôi đã chọn ghế cách xa người khác.
“Ừm… liệu cậu vẫn không thể sao…?”
Cô ấy ngần ngừ hỏi trong khi cẩn trọng dò xét biểu cảm của tôi.
Từ thái độ của cô ấy, có vẻ như cô không quen đưa ra những lời đề nghị vô lý như này.
Cô dang khẽ run lên, hai tay nắm chặt đặt lên đùi, như thể phạm nhân đang chờ án tử vậy, và thường xuyên liếc nhìn khuôn mặt tôi trước khi nhanh chóng lảng mắt đi.
Từ cảm nhận ấy, tôi nhận ra một điều gì đó.
Cô gái này… có vẻ không phải là gái bán thân…
— Ừm… cậu có phiền không nếu như hai chúng ta tiếp tục ngủ cùng nhau?
Từ khoảnh khắc câu hỏi này lọt vào tai tôi, phép toán “Công chúa Búp bê = Gái bán thân” đã nhanh chóng hình thành trong đầu tôi.
Tuy nhiên, nếu xét theo bầu không khí hiện tại của công chúa, cô ấy dường như trông không giống một người thường xuyên đưa ra những lời đề nghị như vậy với nhiều người đàn ông khác nhau. Trước hết, tôi cũng chưa từng nghe lời đồn nào về điều đó.
Nhưng tôi không thể thẳng thắn khẳng định rằng cô ấy không phải là gái bán thân... Dù gì, cô ấy thực sự vô cùng khả nghi khi đột ngột mời một đứa con trai mà mình chưa từng nói chuyện ngủ chung…
“Đừng quá lo lắng. Nghi vấn về việc bán thân đang dần mờ nhạt rồi.”
“Cậu nghĩ mình đang bán thân á!?”
“Không phải sao?”
“Không!!”
Tôi cố gắng trấn an công chúa một cách thành khẩn nhất có thể, nhưng có vẻ như lý do cô ấy run rẩy trong lo lắng không phải tại vì tôi đang nghĩ cô là một cô gái bán thân.
“Nếu ai đó đột nhiên đòi ngủ chung, việc nghĩ đến điều đó không phải hiển nhiên sao?”
“Tạm thời xin cậu hãy tránh xa cụm từ đó ra!!”
Công chúa giải thích tình hình với một tông giọng dồn nén như thể có lý do nào đó.
“Shinonome-kun, ừm… cậu khiến mình cảm thấy vô cùng an tâm…”
“Mặc dù tôi độc miệng cỡ này?”
“...Không, mà bởi vì cậu là một người tốt bụng đã tiếp tục cho mình dựa vai kể cả khi đã đi quá điểm dừng…”
Vậy cô ấy thực sự có để ý đến điều đó! Sau khi ném cho cô một ánh nhìn khó tin, cô ấy tiếp tục giải thích như một đứa trẻ nghịch ngợm đang biện hộ trong khi hướng mắt xuống.
“Tôi khá lo lắng về cậu đấy.”
“Hả?”
“Biết đâu tôi chỉ là một tên biến thái muốn cảm nhận sự mềm mại và mùi hương của một nữ sinh xinh đẹp càng lâu càng tốt nên mới cố tình không xuống tàu thì sao?”
“Mình, một nữ sinh xinh đẹp ư…?”
“...Đấy không phải trọng tâm vấn đề.”
Thế giới này không chỉ tồn tại mỗi lòng tốt như suy nghĩ của công chúa. Trên thực tế, như tôi đã nói, thực sự có những kẻ như vậy.
Tuy nhiên, vì lý do nào đó, cô ấy dành cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối và dường như không hề suy xét đến khả năng tôi là một kẻ lạm dụng.
Ừ thì, tôi đã tự giới thiệu bản thân để tránh ngờ vực, và cô ấy có vẻ nhận ra tôi là bạn cùng lớp, nhưng kể cả vậy, cô có hơi quá tin tưởng tôi rồi…
“...Nói gì đó đi.”
“...”
Khả năng tôi là một tên biến thái có vẻ khiến cô ấy ít bận tâm hơn việc cô ấy được tôi khen là xinh đẹp. Không thể chịu đựng được bầu không khí im lặng trong khi tôi đang ngờ vực trước phản ứng của cô nàng, công chúa đã ra dấu cho tôi mở lời.
“Ừm… bởi vì cậu cảm thấy an tâm khi ở cạnh tôi, bởi câu nghĩ tôi là một người tốt, cậu muốn hai chúng ta tiếp tục ngủ chung với nhau kể từ bây giờ?”
“...Đúng vậy.”
“Đúng như tôi nghĩ, cậu là gái bán–”
“-- Mình không phải là gái bán thân!!”
Phồng má với biểu cảm có phần không hài lòng, cô ấy trông đáng yêu như một con sóc gặm hạt dẻ trong khi đang biểu lộ sự tức giận vậy.
“...Mình không thể ngủ một mình.”
Trong khi tôi đang nghiêm túc tưởng tượng hình ảnh một con sóc đang gặm hạt dẻ, dòng suy nghĩ bị cưỡng chế gián đoạn trước lời bộc bạch đầy quyết tâm của công chúa.
“... Mình thực sự không thể ngủ một mình. Nhưng hôm nay, ngay cả khi chúng ta ngồi trên tàu, mình vẫn có thể ngủ khi có cậu cạnh bên, Shinonome-kun…”
Cô ấy trông cực kỳ đáng thương khi khẽ thì thầm như vậy…
Không ai ngoài tôi, một người có thể chia sẻ chung sự khó khăn, có thể hiểu. Cô ấy đang thực sự nghiêm túc về điều này.
Kỳ lạ thay, cũng chính bởi sự xuất hiện của cô ấy mà tôi có thể say giấc sau một khoảng thời gian dài. Mặc dù chúng tôi đều lỡ điểm đến của mình…
Liệu đây cũng là một loại vận mệnh, như khi đầu chúng tôi chạm nhau?
“Được thôi.”
“Nhưng nếu như vẫn không thể được, mình… hả, giờ thì được sao?”
“Tôi đồng ý ngủ cùng nhau.”
Khi tôi đồng ý trước yêu cầu của cô ấy, bỗng chốc cô cảm thấy nhẹ nhõm và tươi cười rạng rỡ, đối lập với vẻ lo âu ngay khoảnh khắc trước đó.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên bất cứ ai ở trường được thấy Công chúa Búp bê mỉm cười như vậy… và giờ đây, tôi đang được một mình chiêm ngưỡng nó.
Mặc dù bản thân không cảm thấy tự cao khi được chia sẻ khoảnh khắc gối đầu vào nhau với công chúa, tôi chỉ cảm thấy niềm vui khi có được nụ cười của cô cho riêng mình.
“Đ-được! Vậy mình có thể làm luôn bây giờ không?”
“Hả!”
“Chúng ta gần đến trạm gần nhà mình nhất rồi đấy, xuống cùng nhau đi!”
“Này, đợi đã…”
Không màng đến phản ứng của tôi, công chúa cầm tay tôi và xuống tàu tại ga gần nhất của cô ấy.
Nhân tiện, ga gần nhất của cô ấy cách ga của tôi khoảng hai điểm dừng. Nói cách khác, ga gần nhất của công chúa gần trường hơn của tôi đúng hai điểm dừng.
Vì vậy, xét về mặt logic, tàu sẽ phải đến điểm dừng của tôi trước tiên.
Tuy vậy, tôi đã không xuống, bởi tôi muốn chắc chắn rằng cô ấy sẽ rời tàu an toàn…
Có lẽ, trong thâm tâm, tôi đã mong muốn điều này xảy ra.
So với thứ địa ngục đã từng trải qua khi tôi bừng tỉnh, vã mồ hôi hột khi gặp ác mộng, quãng thời gian say giấc trong yên bình cùng cô ấy cho tôi cảm giác thật ấm áp và hạnh phúc.